Mai Khôi Sứ Giả - Chương 73: Thu sắc bình phân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 73: Thu sắc bình phân



Hạ Thiên Tường và Bạch Cốt Võ Sĩ vừa áp tay vào nhau, Trọng Tôn Phi Quỳnh đã cau mày liễu, sắc mặt lộ vẻ lo lắng khẽ nói với Trọng Tôn Thánh :

– Gia gia thử coi, hai đối thủ đã đi đến cái thế không chết không chịu lùi rồi đó. Gia gia tính sao bây giờ?

Trọng Tôn Thánh nghe con gái nói vậy trong bụng cũng hơi lo, ông lắc đầu thở dài nói :

– Hạ Thiên Tường tư chất tuy tốt, tiến cảnh tuy cao, nhưng hỏa hầu dù sao cũng còn non, nhất là phương diện chịu đựng dai sức thì chưa chắc đã là đối thủ của Bạch Cốt Võ Sĩ. Việc này kể cũng khó nghĩ thật!

Trọng Tôn Phi Quỳnh cười một cách đau khổ nói :

– Về mặt dai sức chịu đựng thì gia gia khỏi phải lo, vì năm trước Hoằng Pháp Chân Nhân phái Võ Đang đã dạy chàng phép Đại Hoàn chân lực trong Tử Dương thần công rồi!

Trọng Tôn Thánh cả mừng mà rằng :

– Nếu quả hắn luyện được Đại Hoàn chân lực thì hay lắm! Bạch Cốt Võ Sĩ quyết không thể thắng hắn việc gì phải lo?

Trọng Tôn Phi Quỳnh vẫn lắc đầu buồn bã :

– Có phải hài nhi sợ Tường đệ thua đâu, nhưng hài nhi nghĩ Bạch Cốt Võ Sĩ tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, khi nào lại chịu cúi đầu thua một cách dễ dàng như vậy? Hai bên cứ đấu thế này cho đến lúc dầu cạn bấc lụi, bên bại thì đứt ruột đứt gan ra, rồi hồn về chín suối, mà bên thắng thì phủ tạng cũng bị trọng thương hồn lìa khỏi xác!

Trọng Tôn Thánh nghe xong cũng giật mình kinh sợ vội nói :

– Ừ mà con lo lắng thế cũng phải. Gia gia chưa hề nghĩ tới điều đó! Bây giờ… bây… giờ làm sao đây?

Trọng Tôn Phi Quỳnh cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi cười một cách đau khổ :

– Gia gia phải nghĩ cách gì mà gỡ cuộc đấu liều sống cố chết, một mất một còn này ra chứ? Không thì hỏng to!

Trọng Tôn Thánh lấy tay bóp trán suy nghĩ giây lâu, rồi lắc đầu nói :

– Ngay lúc này ta chưa thể nghĩ được phương pháp gì ổn thỏa, đành phải tạm thời chờ họ đấu một lúc đã, xem tình hình thế nào rồi sẽ liệu sau. Con đừng ồn lên cho ta thêm rối ruột.

Trọng Tôn Phi Quỳnh nghe phụ thân nói vậy không biết làm sao được, đành phải cùng hai chị em Lệ Như Ngọc, Lệ Tú Vân chú ý theo dõi tình trạng biến hóa của hai đấu thủ Bạch Cốt Võ Sĩ và Hạ Thiên Tường.

Cuộc tỷ thí này đã kéo hết một đoạn thời gian khá lâu. Trên không lảng vảng mấy đám mây, lúc thì màu hồng tươi, lúc thì màu đỏ sẫm, biến đổi đủ các màu, rồi đến màu xám xịt.

Không bao lâu vầng trăng tròn vành vạnh của đêm Trung Thu đã từ từ hiện lên từ chân trời phía đông.

Trong đấu trường khi hai bên đấu thử được nửa tiếng đồng hồ, Bạch Cốt Võ Sĩ và Hạ Thiên Tường bất cứ về động tác hoặc thần tình đều tỏ ra rất bình tĩnh ung dung, cứ trông bề ngoài thì không ai bảo đó là hai kẻ thù đang quyết liều sinh tử.

Nhưng sau khi vầng trăng đã mọc, cả hai người đều không giữ được vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu nữa. Hạ Thiên Tường hai bên tóc mai đã thấy râm rấp mồ hôi, lồng ngực phập phồng thở mạnh. Chỉ trong giây lát, Bạch Cốt Võ Sĩ cũng có những hiện tượng hệt như thế.

Cứ cái tình hình đó mà xét đoán, thì rõ ràng là Hạ Thiên Tường hỏa hầu tu vi chỉ có hạn, về mặt chân lực chịu đựng bền bỉ quả nhiên còn kém Bạch Cốt Võ Sĩ một bậc. Bọn Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu thấy thế đều thở ra một hơi dài, sắc mặt ai nấy đều tươi cười hớn hở, chứ không đến nỗi nhăn nhó khó khăn như trận trước.

Bạch Cốt Võ Sĩ cũng tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay bèn ngầm tụ công lực, gia tăng thêm sức mạnh lên hai tay, dồn ép cho Hạ Thiên Tường mồ hôi phải vã ra như tắm, đọng lại thành giọt từ trên trán thánh thót chảy xuống.

Trừ mấy người đã biết Hạ Thiên Tường đã luyện tập Tử Dương thần công Đại Hoàn chân lực ra, còn tất cả phe quần hiệp ai cũng cho là trận này Hạ Thiên Tường chắc chắn phải thua. Nhưng trong khi Bạch Cốt Võ Sĩ gia tăng công lực mắt thấy Hạ Thiên Tường sắp thua đến nơi, thì chợt lại thấy sắc mặt chàng vừa phớt lên một ánh hồng, đôi mày nhướng cao vẻ bại trận vụt tan biến hết, bàn tay phải luôn luôn đẩy ra làm Bạch Cốt Võ Sĩ mồ hôi tuôn ra như suối.

Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu vừa rồi đã bị khổ vì môn Đại Hoàn chân lực của Hoằng Pháp Chân Nhân, Chưởng môn phái Võ Đang, lúc này trông thấy tình hình như vậy sợ cuống lên, buột miệng kêu rằng :

– Chẳng lẽ tên tiểu quỷ Hạ Thiên Tường lại cũng luyện được môn Đại Hoàn chân lực hay sao?

Bạch Cốt Võ Sĩ công lực cao thâm tính tình độc ác, quả đúng như ý liệu của Trọng Tôn Phi Quỳnh tuy đã trông thấy rõ hiện tượng thua rồi, nhưng hắn vẫn cậy có mấy chục năm tính mệnh giao tụ, gắng gượng chống cự, nhất quyết liều mạng cùng Hạ Thiên Tường đồng quy ư tận.

Thấm thoắt nửa giờ nữa qua đi, hai người đều đã mồ hôi ướt đẫm cả áo, toàn thân run lẩy bẩy. Trọng Tôn Phi Quỳnh mày liễu cau có, nói nhỏ với Trọng Tôn Thánh :

– Gia gia nếu không tìm được cách gì thì Hạ Thiên Tường đến chết mất!

Bên kia Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu cũng vội vàng nhảy xuống chăm sóc cho Bạch Cốt Võ Sĩ. Bên này Trọng Tôn Thánh cũng thủng thỉnh bước ra. Hạ Thiên Tường tuy cũng trông thấy Trọng Tôn Thánh nhưng không làm cách gì thu tay về được.

Vì phương pháp tỷ thí công lực này, trừ phi hai bên cùng đồng thời thu tay về một lúc mới được, còn nếu một bên thu tay trước rất dễ bị đối phương thừa hư công kích mà mất mạng là thường. Trọng Tôn Thánh đã thấu hiểu lý đó nên ông chỉ đăm đăm nhìn Bạch Cốt Võ Sĩ cười nói :

– Bạch Cốt đạo hữu trận này ta kể là hòa, đạo hữu cùng Hạ Thiên Tường cùng thu tay về, tỷ thí trận khác hoặc đổi người khác ra tiếp chiến được không?

Trọng Tôn Thánh biết rằng việc này còn phải tốn nhiều hơi sức mới có thể thuyết phục nổi lão. Ông bèn cau mày nói :

– Hạ Thiên Tường đã luyện được Tử Dương thần công Đại Hoàn chân lực sức chịu đựng rất dẻo dai đạo hữu hà tất phải cố…

Bạch Cốt Võ Sĩ không đợi Trọng Tôn Thánh nói dứt lời bèn cất cao tiếng ngâm hai câu thơ:

“Không phân thua được, lòng chưa hả

Thà xuống hoàng tuyền xuống cả đôi”.

Trọng Tôn Thánh nghe xong chỉ lắc đầu. Ông nhìn kỹ thần sắc Hạ Thiên Tường biết rằng chàng đã mất sức quá nhiều, nếu không kịp thời thu tay về rất có thể nguy tới tính mạng, bèn ôn tồn nói với Bạch Cốt Võ Sĩ :

– Bạch Cốt đạo hữu đã nhất quyết dành lấy phần thắng thì để tôi bảo Hạ Thiên Tường nhận thua đạo hữu có ưng không?

Bạch Cốt Võ Sĩ cười một cách độc ác mà rằng :

– Điều ấy may ra có thể thương lượng được!

Trọng Tôn Thánh biết ý lão đã bằng lòng quay lại nói với Hạ Thiên Tường :

– Hiền điệt chuẩn bị sẵn sàng nhé! Chờ khi nào ta hạ thủ cắt đôi chân lực hai bên ra, thời lập tức thu chưởng về, cúi đầu nhận thua với Bạch Cốt lão tiền bối nghe chưa?

Mình thắng rõ ràng mà phải cúi đầu nhận thua, thế gian còn vụ oan uổng nào bằng? Nhưng Trọng Tôn Thánh đối với Hạ Thiên Tường không những đã ngang vai với sư phó, lại còn là nhạc phụ tương lai. Nhất là lúc này ông đứng trước công chúng trịnh trọng ra lệnh, thì khi nào chàng còn dám cãi lời? Vậy nên chàng đành phải ấm ức cúi đầu tuân lệnh.

Trọng Tôn Thánh thấy Hạ Thiên Tường không dám phản kháng bèn tươi nét mặt ôn tồn nói với Bạch Cốt Võ Sĩ :

– Hạ Thiên Tường đã vui lòng nhận thua rồi, Bạch Cốt đạo hữu nên chuẩn bị trấn định tâm thần, thu hồi chưởng lực về đi, để lão phu xin vì hai người giải cái cục diện không bao giờ liễu kết này mới được.

Nói vừa dứt lời, lập tức khẽ vận Thái Ất Thiên Huyền chân khí hai tay chia ra gỡ chưởng lực của Bạch Cốt Võ Sĩ và Hạ Thiên Tường gạt sang hai bên cách nhau chừng một thước. Hạ Thiên Tường và Bạch Cốt Võ Sĩ đều vội thu về chân khí nội lực đang tuôn ra cuồn cuộn, nhưng lúc này khí huyết của họ đã hao tổn đến cái mức độ như ngọn đèn hết dầu, nay thốt nhiên thu thế, khó lòng tránh khỏi bị chân lực dồn ép lại, nên họ cùng cảm thấy đầu lưỡi mằn mặn, rồi khạc ra một đống máu tươi.

Trọng Tôn Thánh biết là vì mình giải vây hơi muộn, nên Hạ Thiên Tường đã bị nội thương, bèn cúi xuống bế xốc chàng đem về bản trận nhờ Thương Sơn Ẩn Hiệp Tái Hàn Khang điều trị. Tái Hàn Khang tĩnh tâm xem kỹ mạch Hạ Thiên Tường, cho chàng uống hai viên linh đan, rồi cười nói với Trọng Tôn Phi Quỳnh :

– Trọng Tôn cô nương đừng lo, bệnh của Hạ lão đệ không có gì đáng ngại. Tuy vậy nhưng hôm nay đừng để hắn gắng sức giao đấu với cường địch nữa. Nếu không thì bao nhiêu công lực từ nay sẽ trôi theo dòng nước chảy.

Trọng Tôn Phi Quỳnh sợ quá vội nắm tay Hạ Thiên Tường kéo ra một bên ôn tồn khuyên giải. Bạch Cốt Võ Sĩ và Hạ Thiên Tường đã đấu xong hai trận nội lực và huyền công. Trận đầu thì Hạ Thiên Tường thắng, trận thứ hai thì chàng bị Trọng Tôn Thánh bắt ép phải nhận thua, như thế cũng kể như là hòa.

Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt nhắm tình hình động thủ của hai bên, thấy rằng trừ trận đầu Thích Đại Chiêu đấu với Hoằng Pháp Chân Nhân không liệt vào số mười trận, còn ngoài ra cũng đấu được năm trận rồi. Trận đầu Kim Đao Tân Nhị Lang đấu với Lệ Tú Vân, trận thứ hai Bạch Cốt Tiên Tử đấu với Cửu Thiên Ma Nữ Đổng Song Song, trận thứ ba Bách Độc Mỹ Nhân Nô Ban Bích Ngọc đấu với Trọng Tôn Phi Quỳnh, trận thứ tư Thiết Quán đạo trưởng đấu với Huyền Huyền Tiên Lỗ phái Nga Mi, trận thứ năm Bạch Cốt Võ Sĩ và Hạ Thiên Tường.

Tất cả tổng cộng năm trận, bốn trận hòa một trận thua, không chiếm được một mảy may thắng lợi nào cả, làm cho vị thủ lãnh hắc đạo cả Trung Thổ và quan ngoại là Hiên Viên Pháp Vương phải nóng mặt, chân mày luôn luôn xếch ngược, cơ hồ không sao nén nổi cơn giận. Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu thấy Bạch Cốt Võ Sĩ đã lui về còn đang suy nghĩ chưa biết tìm ai ra thách đấu thì Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt đã ghé lại gần nói :

– Thích chưởng môn hãy chờ đối phương có người xuất trận đã, rồi hãy liệu thế địch mà phái tướng. Thế nào ta cũng phải thắng trận này để kéo lấy hòa mới được. Còn bốn trận sau cứ để một mình ta đảm nhiệm. như thế mới có hy vọng đại thắng hoàn toàn!

Thích Đại Chiêu nghe xong gật lấy gật để, tỏ ý hết sức tán thành, rồi lẳng lặng ngồi yên chờ xem phe quần hiệp phái ai ra trận. Bên này Trọng Tôn Thánh cũng đang đưa mắt nhìn khắp quần hiệp một lượt, Chưởng môn phái La Phù là Băng Tâm thần ni mỉm cười nói :

– Trọng Tôn đại hiệp, bần ni ra trận có được không?

Trọng Tôn Thánh đã biết trong bọn hung tà còn rất nhiều hảo thủ như Thân Độc song quái, Tây Vực tứ thiên tôn và Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt còn chưa xuất hiện, nếu để Băng Tâm thần ni xuất trận lỡ bị sơ xuất thì uy tín phái La Phù sẽ bị thương tổn, bèn ôn tồn cười nói :

– Được Băng Tâm thần ni ra tay thì còn gì hơn nữa, nhưng bên quần tà chưa thắng được trận nào, trông vẻ mặt người nào cũng lộ vẻ hung hãn tức tối, vậy đại sư không nên tiếp xúc với họ làm gì, để tại hạ chọn một người trong hàng tiểu bối ra đấu, dù được dù thua ta cũng khỏi phải bận tâm, như thế có phần ổn thỏa hơn Băng Tâm thần ni là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, nghe Trọng Tôn Thánh nói thế lập tức ngộ ra ngay cái ý của ông không muốn cho mình mạo hiểm xuất trận đem cái danh dự Chưởng môn một phái hy sinh vào chỗ không xứng đáng, bèn cũng không nài ép, chỉ mỉm cười rồi lui về chỗ. Lộc Như Ngọc thấy Trọng Tôn Thánh nói muốn tìm một người trong bọn tiểu bối phái ra trận, bèn đứng lên mỉm cười hỏi :

– Trọng Tôn bá phụ cho điệt nữ ra trận hội kiến với đối phương có được không?

Trọng Tôn Thánh lại lo cho Lộc Như Ngọc bị thương nặng mới khỏi không biết có nên cho nàng ra tiếp chiến không? Còn đang trầm ngâm không trả lời thì Lộc Như Ngọc đã tỏ vẻ không bằng lòng cau mày hỏi :

– Trọng Tôn bá phụ sao vừa rồi Trọng Tôn tỷ tỷ và Vân muội ra trận, bá phụ không ngăn cấm mà điệt nữ xin ra bá phụ lại có vẻ ngần ngại? Hay là bá phụ cho rằng võ công điệt nữ còn kém cỏi chăng?

Trọng Tôn Thánh xua tay cười nói :

– Hiền điệt nữ đừng nghĩ lầm, ta sở dĩ còn ngần ngại là vì sợ…

Lệ Thanh Cuồng đứng một bên cười ha hả ngắt lời :

– Trọng Tôn huynh, tính nết của Ngọc nhi còn kiêu ngạo phóng túng hơn Vân nhi nhiều, nếu không cho nó ra trận thì trong bụng nó hậm hực không phục, chi bằng Trọng Tôn huynh cho nó ra để nó nếm một chút khổ sở cũng không hề gì?

Trọng Tôn Thánh cũng cười nói :

– Hiền điệt nữ đã gồm thâu tuyệt học gia truyền lẫn bí học phái Côn Luân, sự thành tựu chắc chắn phải hơn người, tôi sở dĩ lo chân của hiền điệt nữ bị thương mới khỏi, không nên động chạm mạnh mà thôi. Nay nếu Lệ huynh đã nói thế thì xin cứ cho Ngọc nhi ra rồi chúng ta cùng chú ý lược trận cũng được.

Lộc Như Ngọc thấy Trọng Tôn Thánh bằng lòng thì mừng lắm, miệng tủm tỉm cười chân thủng thẳng bước ra trận. Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt quay sang hỏi Thích Đại Chiêu :

– Thích chưởng môn có biết lai lịch nha đầu này không?

Thích Đại Chiêu gật đầu :

– Có, tại hạ biết lắm, cô bé này tên gọi Lộc Như Ngọc, con gái Lệ Thanh Cuồng và Giáng Tuyết Tiên Nhân Lăng Diệu Diệu. Nguyên là đồ đệ đắc ý của Tri Phi Tử Chưởng môn phái Côn Luân trước, võ nghệ cũng đáng xếp vào hàng thượng trung rồi.

Hiên Viên Liệt trầm ngâm một lát, rồi vẫy tay gọi Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật Nguyên Trí hòa thượng trong bọn Tây Vực tứ thiên tôn lại gần rỉ tai khẽ dặn :

– Nguyên Trí đại sư, lần này phiền đại sư xuất trận. Đối phương là nữ nhân thiên tiên bẩm phú nhất định phải kém. Đại sư không cần đua tài đấu sức với nàng làm gì cho mất thì giờ, cứ việc đem ngón sở trường của mình ra mà chế thắng địch.

Nguyên Trí hòa thượng gật đầu cười, rồi bước vào vòng chiến, lúc này Lộc Như Ngọc đã báo danh thách trận, lão bèn chắp tay ngang ngực mỉm cười nói :

– Lệ cô nương, bần tăng là Nguyên Trí xin bồi tiếp cô nương một trận.

Lộc Như Ngọc ngước mắt nhìn kỹ đối phương rồi nhướng cao lông mày hỏi :

– Đại sư có phải là một nhân vật trong Tây Vực tứ thiên tôn không?

Nguyên Trí hòa thượng mỉm cười nói :

– Nói ra càng thêm xấu hổ, nhân vì những kẻ quê mùa ngoài biên trấn suốt một dãy Tây Vực kiến văn hẹp hòi, nên đều đặt cho bần tăng một ngoại hiệu là Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật.

Lúc này Hạ Thiên Tường nhờ nuốt hai viên linh đơn của Tái Hàn Khang tinh thần đã khôi phục chút ít. Chàng nhìn ra đấu trường rồi cau mày lo lắng nói với Trọng Tôn Phi Quỳnh :

– Chưởng lực Đại Thủ Ấn của Nguyên Trí hòa thượng uy lực mạnh lắm. Ngọc muội quyết không phải là đối thủ của hắn. Quỳnh tỷ bảo làm thế nào bây giờ?

Trọng Tôn Phi Quỳnh cười nói :

– Tường đệ cứ yên tâm, năm trận vừa rồi ta thắng hơn đối phương một trận, trận này dẫu có thua cũng chỉ hòa là cùng việc gì mà ngại?

Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :

– Tôi lo là lo cho sự an nguy của Ngọc muội, chứ có quan tâm gì đến sự thua được đâu?

Trọng Tôn Phi Quỳnh bật cười nói :

– Ồ việc đó thì càng không đáng lo lắm vì cả gia gia tỷ và gia gia nàng cùng chú ý lược trận thế kia, thì còn gì yên trí hơn nữa?

Hạ Thiên Tường nghe Trọng Tôn Phi Quỳnh nói vậy cũng hơi yên tâm bèn lẳng lặng không nói gì nữa. Trong võ đài, Lộc Như Ngọc sau khi đã nghe Nguyên Trí hòa thượng kể xong lai lịch rồi bèn nhướng mày nói :

– Đại sư đã nổi danh là Đại Lực Kim Cương vậy có muốn tỷ thí chưởng lực với tiểu nữ không?

Nguyên Trí hòa thượng đã được Hiên Viên Liệt ngầm ra chỉ thị bèn không kiểu cách gì gật đầu nói ngay :

– Nguyên Trí này là một nhà sư quê mùa, ở miền hoang dã, trừ tuyệt kỹ Đại Thủ Ấn ra thì chẳng biết môn gì khác nữa. Lệ cô nương nếu đồng ý, thì chúng ta cứ vạch đất mà đo sức, mỗi người phát ba chưởng như vậy có phải là giản dị biết bao nhiêu không?

Lộc Như Ngọc tự nghĩ mình sở trường Côn Luân Vân Long chưởng lực cũng là nội gia trọng thủ, uy chấn võ lâm so với Đại Thủ Ấn của Tây Vực Nguyên Trí hòa thượng chưa chắc đã kém bèn gật đầu mỉm cười nói :

– Lệ Như Ngọc xin tán thành đề nghị của đại sư, nào bây giờ chúng ta nên vạch đất làm giới hạn.

Nguyên Trí hòa thượng thấy đối phương đã đồng ý, bèn ngưng tụ công lực ấn hai bàn chân xuống mặt đá sâu tới nửa tấc đoạn cười nói :

– Lệ cô nương, chúng ta đứng trong vết chân này cùng tiếp ba chưởng ai mà đứng chệch ra một ly tức là bị thua trận.

Lệ Như Ngọc nghe Nguyên Trí hòa thượng nói xong, mới biết là cuộc đấu sức này, mười phần mình đã cầm chắc là thua đến bảy. Vì đối phương trong khi cười nói tự nhiên mà hai chân đã ấn sâu được xuống dưới mặt đá tới nửa tấc, còn mình đã hết sức dồn đủ công lực cũng chỉ ấn chân xuống sâu bốn phân là cùng. Cứ coi tình hình ấy đủ rõ là Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật về hỏa hầu của chân khí nội lực ít nhất cũng cao hơn mình một bậc.

Nhưng khốn nỗi miệng đã chót nói ra lời, chả lẽ lại tỏ ra nhát sợ, đành phải đứng vững trong vết chân mình, gắng gượng bình tĩnh chờ đợi. Nguyên Trí hòa thượng mỉm cười nói :

– Nào xin mời Lệ cô nương phóng chiêu đi cho, chúng ta thử tiếp ba chưởng xem ai mạnh ai yếu.

Lệ Như Ngọc mỉm cười gật đầu, tay phải tay trái cùng liên tiếp phóng ra thật mạnh, chỉ trong nháy mắt đã phát luôn ba chiêu Vân Long Thám Trảo, Vân Quyện Vỹ, Thiên Long Đẩu Giáp toàn là trọng chưởng Côn Luân.

Uy thế mãnh liệt, cử chỉ thần tốc đó đủ làm cho Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên một kẻ bụng dạ chứa đầy gươm giáo, cũng phải gật đầu lia lịa bái phục sát đất, tự nghĩ: “Không trách ngày xưa sư huynh Tri Phi Tử đã coi Lộc Như Ngọc là truyền nhân y bát! Nếu hỏa hầu của nàng được tinh thuần hơn chút nữa thì quả thực đủ làm vẻ vang cho phái Côn Luân”.

Nguyên Trí hòa thượng cũng không ngờ Lệ Như Ngọc lại có một công lực cao thâm đến thế, nên lão không dám khinh thường, vội giơ tay áo tăng bào lên phất luôn mấy cái, phóng chưởng lực Đại Thủ Ấn đủ mười hai thành công lực ra tiếp ba chưởng của Lệ Như Ngọc. Chưởng thứ nhất thì đồng cân đồng lạng công lực tương đương, nhưng sau khi hai chưởng tiếp nhau, Lệ Như Ngọc biết ngay thế nào mình cũng bị đối phương đánh bật ra ngoài vết chân trước khi tiếp chưởng thứ ba. Đứng trước cái tình thế nắm chắc phần thua đó, Lệ Như Ngọc thốt nhiên nghĩ ra một mẹo, có thể làm cho dẫu có thua cũng thua một cách đẹp đẽ.

Chủ ý đã định nên có bao nhiêu kình lực nàng đều dồn hết vào chiêu thứ hai là chiêu Vân Long Quyện Vỹ ráng sức bình sinh đánh ra. Vì cái lối đánh liều mạng đó, nên chưởng thứ hai lại thu sắc bình phân không ai hơn kém. Nhưng Nguyên Trí hòa thượng sức lực còn dư mà Lệ Như Ngọc đã hơi tàn lực kiệt.

Nguyên Trí hòa thượng bèn gầm lên một tiếp, năm ngón tay bên phải đều xòe ra, ngưng tụ đủ công lực Tây Vực Đại Thủ Ấn phóng một chưởng thứ ba. Lệ Như Ngọc trong chiêu thứ ba Thiên Long Đẩu Giáp đã rút lại chỉ còn vài thành công lực. Hai chưởng vừa tiếp nhau, bên phía quần tà đều nổi lên những tiếng hoan hô ầm ĩ, chỉ thấy Lệ Như Ngọc đã bị đánh bật tung lên nhẹ nhàng như một chiếc lá bay tà tà trên không trung xa tới hơn một trượng.

Nguyên Trí hòa thượng đã rõ công lực của Lệ Như Ngọc, biết rằng nhiều lắm mình cũng chỉ đánh bật đối phương ra khỏi dấu chân nửa bước là cùng, không khi nào có thể gạt nàng bắn ra xa như thế được.

Lại nữa trong lúc chưởng thứ ba vừa tiếp xúc, lão cảm thấy chưởng lực đối phương như không có gì cả, tựa như nàng không cố ý đối chưởng với mình, cứ suy ra đủ biết đối phương định giở trò gì đây.

Quả nhiên tấm thân yểu điệu của Lệ Như Ngọc vừa bay xa tới hơn một trượng, thì từ trên không trung nàng đã lập tức thi triển môn Vân Long thân pháp của phái Côn Luân là sở trường của nàng, hai chân hơi cong lại hai tay khẽ đưa ra hai bên, trông như con thần long uốn khúc, bay một vòng rộng như vành cung, rồi từ từ sà xuống chỗ cũ. Không những chỉ sà xuống chỗ cũ, hai bàn chân nàng lại còn đặt đúng vào giữa hai vết chân ban nãy, không trệch ra ngoài một ly.

Đấu hết ba chưởng mà Lệ Như Ngọc thủy chung vẫn đứng yên vào chỗ cũ làm cho Nguyên Trí hòa thượng trong bụng lại hơi băn khoăn thắc mắc, không biết như thế có thể kể là mình thắng được không? Lệ Như Ngọc sắc mặt tươi hớn hở, vòng tay mỉm cười nói :

– Đại sư quả là danh bất hư truyền, thật xứng đáng với cái ngoại hiệu Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật!

Thấy đối phương lịch sự lễ phép như vậy Nguyên Trí hòa thượng cũng không thể không khiêm nhường mấy câu, bèn chắp tay ngang ngực mỉm cười nói :

– Lệ cô nương tiếp luôn ba chưởng mà thân hình vẫn đứng nguyên chỗ dấu chân đã hoạch định trước như vậy đâu gọi là bần tăng thắng được?

Lệ Như Ngọc đã đoán thế nào đối phương cũng nói câu ấy, bèn giở ngay lối giảo hoạt, mỉm một nụ cười rất tươi cất cao giọng nói :

– Nếu đại sư đã nhận thấy như thế không thể kể là đại sư thắng, thì chúng ta sử hòa cũng được!

Nói chưa dứt lời tấm thân kiều diễm đã nhẹ như một cánh bướm thoăn thoắt bước về bản trận để mặc cho vị Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật Nguyên Trí hòa thượng bị lừa, tức đến phát run đứng trơ trơ một mình giữa vòng chiến, mặt ngây như cám tàn. Lệ Như Ngọc vừa về tới chỗ đã tỏ vẻ đắc ý, cười nói với Lệ Thanh Cuồng :

– Gia gia xem con xử sự như thế có giỏi không? Người ta thường nói: “Có sức thì dùng sức, không sức thì dùng trí thế mới là người khôn!” Kìa cha coi vị Đại Lực Kim Cương Thường Thắng Phật bây giờ hãy còn đang tức run lên kìa, không khéo hắn chết vì tức mất!

Lệ Thanh Cuồng cau mặt nhìn cô con gái ưa tinh nghịch chơi ác một lúc, rồi đứng lên hướng vào Nguyên Trí hòa thượng đang đứng run lẩy bẩy trong võ trường gọi to :

– Xin mời Nguyên Trí đại sư trở về, trận này xin kể là đại sư thắng, Lệ Thanh Cuồng xin thay mặt tiểu nữ nhận thua một trận.

Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt cũng gọi Nguyên Trí hòa thượng về, rồi bước ra đấu trường hướng về phía quần hiệp cười nói :

– Hai bên đính ước giao đấu mười trận, đã xong được sáu, kết quả may mắn là cùng hòa. Lúc này Hiên Viên Liệt xin tự ra trận có vị nào cao hứng muốn tứ giáo không?

Trọng Tôn Thánh thấy chủ soái đối phương thân hành xuất trận bèn nhìn Lệ Thanh Cuồng mỉm cười nói :

– Lệ huynh bây giờ ta phải ứng phó với lão ma đầu này thế nào đây?

Lệ Thanh Cuồng nhân ba lần thử sức với Trọng Tôn Thánh trên Nam Nhạc, Trung Nhạc, Đông Nhạc đã biết công lực của mình với ông ta chỉ giữa khoảng bá trọng, bèn cùng cười nói :

– Trọng Tôn huynh hãy hỏi xem lão định giao đấu bằng phương pháp thế nào đã, rồi ta sẽ liệu cử người ra tiếp trận.

Trọng Tôn Thánh gật đầu tung mình bay xuống trước mặt Hiên Viên Pháp Vương vòng tay thi lễ rồi hỏi bằng một giọng cực kỳ hòa nhã :

– Chẳng hay Hiên Viên Pháp Vương định hiển thị môn thần công tuyệt thế gì vậy?

Hiên Viên Liệt nghiêng mình đáp lễ, rồi mỉm cười cong một ngón tay lại nói :

– Khinh công, chưởng lực, nội lực, ám khí, tất cả bốn môn. Mỗi môn thi một trận.

Trọng Tôn Thánh nghe xong lông mày hơi cau lại, ông thừa biết rõ rằng tự miệng một vị ma đầu tuyệt thế như Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt xướng xuất ra bốn đề mục so tài bình thường như vậy, kỳ thực bên trong tất còn ẩn giấu một cái gì quyết không thể chỉ giản dị có thế. Trong lúc Trọng Tôn Thánh đang trầm ngâm nghĩ ngợi thì Hiên Viên Liệt lại cười nói :

– Tôi đề xướng ra bốn môn tỷ thí đó không phải là một trận mà là bao gồm cả bốn trận còn thiếu trong mười trận hai bên quyết định thắng phụ vừa rồi.

Trọng Tôn Thánh à một tiếng, bụng bảo dạ: lão ma đầu này thật giảo hoạt vô cùng, một mình hắn đảm nhiệm bốn trận thì phe quần hiệp làm sao mà thắng được?

Bát Mạc Yêu Vương lại nói tiếp :

– Vậy xin mời Trọng Tôn đại hiệp hãy tạm trở về trận, tuyển lấy bốn vị tinh thâm về khinh công, nội lực, chưởng pháp, ám khí cho ra giao thủ với Hiên Viên Liệt. Mỗi vị chỉ cần đảm nhiệm một trận là đủ. Nhân vì kết quả trận này không những chỉ quan hệ tới sự thắng bại trong cả mười trận giao ước đôi bên, mà ngoài ra tôi còn muốn trong mỗi trận, ta kiếm một vật gì đặt cuộc cho cuộc thi thêm phần hào hứng. Chẳng hay đại hiệp nghĩ sao?

Trọng Tôn Thánh gật đầu hỏi :

– Ý kiến Pháp vương rất hay nhưng lấy gì đặt cuộc bây giờ?

Hiên Viên Liệt cười nói :

– Con bạch viên yêu quý của Trọng Tôn cô nương vẫn có một bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân, hiện đang ở trong tay Đông Doanh tam nụy. Bây giờ ta đem đặt cuộc cho trận đầu. Nếu bên phía đại hiệp thắng thì ngọc bích lại trở về Triệu, còn nếu bên chúng tôi thắng thì yêu cầu Trọng Tôn cô nương từ nay đừng hỏi đến bộ nhuyễn giáp ấy nữa.

Trọng Tôn Thánh mỉm cười gật đầu :

– Như vậy cũng được, thế còn trận thứ hai đặt cuộc bằng gì?

Hiên Viên Liệt lại cười nói tiếp :

– Bộ Hộ Huyệt Long Lân là một bảo vật của Trọng Tôn cô nương, nay đem ra đặt cuộc thì hình như không được công bằng, vậy trận thứ hai Hiên Viên Liệt này xin hiến một vật.

Nói xong chợt dừng lại, thò tay vào mình lấy ra một con dao nhỏ, dài khoảng một thước nhưng lưỡi dao sáng chói mắt, khí lạnh buốt người. Lão cầm con con dao hướng lên bức vách nhè nhẹ vẫy một cái, tức thì chém được một miếng đá lớn bằng nắm tay.

Trọng Tôn Thánh tắc lưỡi khen rằng :

– Con dao sắc quá, thật là tuyệt thế! Đây là dao Côn Ngô, có thể chém được sắt chặt được vàng, cũng là một bảo vật hiếm có.

Hiên Viên Liệt gật đầu cười nói :

– Người nào thắng trận thứ hai sẽ vĩnh viễn làm chủ thanh Côn Ngô đao này.

Trọng Tôn Thánh gật đầu lia lịa, tỏ ý khâm phục rồi nói :

– Hiên Viên Pháp Vương xử sự thật công bằng hợp lý. Còn trận thứ ba Pháp vương định đặt cuộc bằng vật gì?

Hiên Viên Liệt nói :

– Trận thứ ba phải đặt cuộc to hơn một chút!

Trọng Tôn Thánh nhướng cao lông mày hỏi :

– To như thế nào?

Hiên Viên Liệt mỉm cười thủng thỉnh đáp :

– Đánh cuộc hai mươi năm mai danh ẩn tích. Tức là nếu bên nào thua thì phải thề sẽ tuyệt tích giang hồ hai chục năm. Trong vòng hai chục năm ấy cấm không được hoạt động bất cứ một việc gì.

Trọng Tôn Thánh ngẫm nghĩ một chút rồi khảng khái gật đầu đáp :

– Trọng Tôn Thánh xin đại diện các phái võ lâm Trung Nguyên thừa nhận cách đặt cuộc này, còn trận thứ tư?

Hiên Viên Liệt cười nói :

– Trận thứ tư đặt cuộc bằng một mỹ hiệu Bát Hoang Bá Chủ, Võ Lâm Chí Tôn!

Nói xong trỏ vào pho tượng Phật bằng bạch ngọc cổ đeo cái thẻ đề mấy chữ “xin đem pho tượng cổ này, tặng vị võ công Đệ Nhất Thiên Hạ” kế lại cười nói :

– Người chiếm được mỹ hiệu Bát Hoang Bá Chủ, Võ Lâm Chí Tôn cũng tức là chủ nhân pho tượng cổ Phật bằng bạch ngọc kia!

Trọng Tôn Thánh nhìn pho tượng Phật rồi gật đầu nói :

– Lão phu hoàn toàn đồng ý bốn món đặt cuộc của Hiên Viên Pháp Vương đề nghị, thôi bây giờ để lão phu về bản trận phái người ra lĩnh giáo.

Hiên Viên Liệt cười nói :

– Khinh công, chưởng lực, nội lực, ám khí, bốn trận ấy muốn đặt xuôi ngược thế nào tùy ý các người xếp đặt. Trái lại các người phái một người ra, ta lĩnh giáo một môn võ học là đủ.

Trọng Tôn Thánh lẳng lặng quay về thuật lại cho quần hiệp nghe những câu nói của Hiên Viên Liệt và bàn cách ứng phó. Hoằng Pháp Chân Nhân Chưởng môn phái Võ Đang nghe xong tỏ vẻ lo lắng nói :

– Bốn trận này quan hệ rất lớn đến thành bại đại hội Trung Thu hôm nay và luôn cả phúc họa của toàn thể võ lâm nữa, chúng ta cần phải thận trọng trong việc tuyển lựa người có sở trường chuyên môn về bốn môn khinh công, chưởng lực, nội lực, ám khí để đánh một tiếng bạc cuối cùng với Hiên Viên Liệt mới được.

Trọng Tôn Thánh mỉm cười nói :

– Cái đạo thận trọng nhất, không gì bằng cứ nghe danh mà tuyển người. Trước hết các vị hãy xét xem ở đây ai có môn khinh công đặc biệt nhất đã.

Huyền Huyền Tiên Lỗ đưa mắt nhìn Lệ Thanh Cuồng, rồi mỉm cười nói :

– Thân pháp Ma Không thập tam phiên và Lăng Hư bộ pháp của Lệ đại hiệp đại khái có thể so tài cao thấp với Hiên Viên Liệt được đấy.

Quần hiệp nghe nói ai cũng tán thành, Lệ Thanh Cuồng cũng thản nhiên nói :

– Các vị đã tin yêu mà ủy thác trọng trách, Lệ Thanh Cuồng cũng không dám tiếc cái thanh danh già nửa đời người. Trận khinh công này xin để Lệ Thanh Cuồng đảm nhiệm.

Trọng Tôn Thánh cười nói :

– Lệ huynh ra trận, thật là một nhân vật lý tưởng nhất rồi. Bây giờ xin các vị xem xét ở đây ai là người chưởng pháp tinh kỳ hơn cả?

Tĩnh Giác thiền sư hộ pháp phái Thiếu Lâm cười nói :

– Lão nạp xin đề nghị ba vị, Băng Tâm thần ni Chưởng môn phái La Phù, Thân Đồ thần quân Chưởng môn phái Tuyết Sơn và Giáng Tuyết Tiên Nhân Lăng Diệu Diệu nữ hiệp, trong ba vị đó ta muốn tuyển vị nào cũng được.

Thoạt đầu Băng Tâm thần ni khiêm tốn cười nói :

– Ban Thiền Chưởng của bần ni hỏa hầu còn kém lắm, bằng thế nào được môn Thập Bát La Hán chưởng hoặc Thống Thiền bát pháp của phái Thiếu Lâm! Thật diệu dụng vô cùng.

Nói chưa dứt lời Hạ Thiên Tường chợt xua tay ngắt lời :

– Xin các vị lão tiền bối đừng nhún nhường và tranh luận nữa, Hạ Thiên Tường xin góp một ý kiến.

Tĩnh Giác thiền sư cười nói :

– Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, trần thế tân nhân hoán cựu nhân! Hạ lão đệ có cao kiến gì xin cứ cho biết, biết đâu ý kiến một thiếu niên ưu tú như lão đệ lại chẳng cao minh hơn bọn lão hủ chúng ta!

Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

– Cứ theo những gì vãn bối thâu lượm được trong khi tiếp xúc với quần tà, thì Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt này công lực quả đã đạt tới bực tuyệt thế siêu phàm. Trong các vị tiền bối ở đây trừ Trọng Tôn lão bá và Lệ lão bá hoặc giả còn có thể tạm so sánh với lão được. Ngoài ra nếu cứ bình tĩnh mà nói thì không còn ai có thể là địch thủ của lão nữa.

Quần hiệp nghe Hạ Thiên Tường nói xong cũng biết không phải là chàng nói quá. Tất cả đều lẳng lặng ngồi im không ai lên tiếng. Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày thần sắc rạng rỡ mỉm cười nói :

– Hiên Viên Liệt cậy tài khinh người, dám một mình đảm đương bốn trận, tình thế quả thực khó khăn, nhưng người ta đã có câu nói, người tính không bằng trời tính, trong chỗ minh minh tựa hồ cũng có uy linh, vậy trong khi nghe Hiên Viên Liệt xuất ra bốn điều kiện tỷ thí Hạ Thiên Tường đã tình cờ tìm ra được phá đề.

Băng Phách Thần Quân Thân Đồ Hợi tỏ vẻ hết sức chú ý vội hỏi :

– Hạ lão đệ tìm ra được phá đề gì mau nói cho chúng ta nghe thử?

Hạ Thiên Tường đắc ý cười nói :

– Hiên Viên Liệt trong khi cuồng ngạo chỉ nói bừa không suy nghĩ gì cả nên mới để vãn bối khám phá được nhược điểm.

Quần hiệp đều biết việc này rất quan trọng, nên đều chú ý lắng tai nghe Hạ Thiên Tường phát biểu cao luận. Chàng đưa mắt nhìn khắp quần hiệp một lượt rồi mới thủng thẳng nói tiếp :

– Chính vì những nhược điểm của đối phương mà khiến chúng ta do đấy có thể gặt hái được một chủ ý quan trọng. Bây giờ theo ý vãn bối trong bốn trận này hà tất ta phải cầu thắng cả, nói một cách khác là trận đầu tiên ta có thể thua mất bộ Hộ Huyệt Long Lân, trận thứ hai ta cũng bỏ nốt thanh Côn Ngô Đao, thậm chí trận thứ tư ta cũng nhường luôn cho Hiên Viên Liệt cái mỹ hiệu “Bát Hoang Bá Chủ, Võ Lâm Chí Tôn” và pho tượng bạch ngọc cổ đi. Nhưng còn trận thứ ba thì nhất định thế nào chúng ta cũng phải thắng. Vì nếu sau khi ta thắng được trận thứ ba, ta có thể làm cho bọn hung tà hải nội cũng như hải ngoại đều phải mai danh ẩn tích trong vòng hai chục năm, không dám hoạt động bất cứ việc gì có hại cho thiên hạ thương sinh đương thế cũng đủ lắm rồi.

Băng Phách Thần Quân Thân Đồ Hợi giơ hai ngón tay cái lên nhìn Hạ Thiên Tường khen rằng :

– Những câu Hạ lão đệ vưa nói quả là cao luận tuyệt diệu, chí lý. Hiện thời lúc này tuy rằng khí thế quần tà tuy mạnh nhưng trừ Bách Độc Mỹ Nhân Nô Ban Bích Ngọc ra thì trông chừng không còn ai kế tục nữa. Vậy nên chúng ta cũng chỉ cần bọn chúng tạm thời thu nanh giấu vuốt, núp náu một chỗ, sau hai mươi năm nữa bên phía chúng ta đã có Hạ lão đệ, ba vị cô nương Trọng Tôn Phi Quỳnh, Lệ Như Ngọc, Lệ Tú Vân và những đệ tử ưu tú các phái nhất định sẽ thành công. Lo gì đạo ta không thịnh quần tà không bị tiêu diệt!

Quần hiệp nghe nói đều gật gù tán thưởng không ngớt, Trọng Tôn Thánh mỉm cười hỏi :

– Hạ hiền điệt đã có cao kiến như vậy, tất nhiên cũng có diệu kế gì về cách xếp đặt bốn trận thứ tự trước sau, kén những nhân vật nào ra ứng chiến và dùng những thủ đoạn gì chế thắng được trận thứ ba rồi chứ?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Về cách chế thắng trận thứ ba, cháu đã nắm chắc phần thắng tới tám phần mười, nhưng cần phải có hai vị tiền bối chịu hy sinh mấy chục năm danh dự, mới có hy vọng đạt tới mục đích được.

Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng mỉm cười nói :

– (…) Bây giờ chúng ta nhường cho ngươi toàn quyền điều khiển bốn trận cuối cùng này, chúng ta vui lòng nghe ngươi sai khiến.

Quần hiệp nhất nhất tán thành không ai đề nghị điều gì cả. Hạ Thiên Tường cũng không nhún nhường đôi mắt long lanh nhìn khắp mọi người một lượt rồi nói :

– Theo ngụ ý của vãn bối, thì bốn trận cuối cùng này ta nên xếp đặt theo thứ tự: khinh công, chưởng pháp, nội lực, ám khí.

Mọi người tuy không hiểu Hạ Thiên Tường sắp đặt như vậy làm gì, nhưng cũng đoán tất chàng đã có tính toán, không phải chỉ thuận miệng nói bừa. Lệ Tú Vân sẽ ghé sát tai Phi Quỳnh hỏi nhỏ :

– Quỳnh tỷ có biết Tường ca ca làm cái trò gì bí mật thế không?

Trọng Tôn Phi Quỳnh chỉ mỉm cười không đáp xua tay ra hiệu cho Lệ Tú Vân ngồi yên mà chờ nghe kết quả, Hạ Thiên Tường lại cười nói tiếp :

– Thứ hai là vấn đề người đối địch. Trận đầu thi khinh công đã có Lệ lão bá đảm nhiệm, trận thứ hai thi chưởng pháp xin nhờ Hoằng Pháp Chân Nhân lão tiền bối đảm nhiệm.

Hoằng Pháp Chân Nhân nghe xong vừa định lên tiếng thì Hạ Thiên Tường đã nhìn ông mỉm cười mà rằng :

– Hoằng Pháp lão tiền bối không nên thoái thác, cháu sở dĩ mới lão tiền bối xuất trận, không phải vì nhận thấy công lực của tiền bối cao hơn hai vị Chưởng môn La Phù, Tuyết Sơn và Lăng Diệu Diệu bá mẫu đâu, mà chỉ là vì môn Thái Cực chưởng của Võ Đang mềm dẻo cứng rắn và lão tiền bối lại tinh chuyên về Tử Dương thần công Đại Hoàn chân lực thật không còn nhân vật nào lý tưởng hơn nữa!

Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :

– À, thì ra Hạ lão đệ muốn ta cùng Bát Mạc Yêu Vương làm một cuộc trường kỳ kháng chiến?

Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn Lệ Thanh Cuồng gật đầu cười nói :

– Không những trận chưởng pháp cần phải cầm cự với hắn thật lâu mà trận khinh công cũng phải tìm mọi cách để kéo dài thời gian làm hao tổn công lực của lão yêu quái Hiên Viên Liệt được chừng nào hay chừng ấy. Nói tóm lại tạm thời chiến lược cao nhất ở trận thứ nhất và trận thứ hai là không cầu thắng mà chỉ cầu “mệt”, vì mình mệt mỏi bao nhiêu thì đối phương cũng phải mất bấy nhiêu hơi sức. Nhờ thế mà tới trận thứ ba ta mới có thể dĩ dật đãi lao chỉ một trận quyết định toàn cục.

Lệ Thanh Cuồng nghe xong gật đầu lia lịa tỏ vẻ thán phục vô cùng mỉm cười nói :

– Hay, ý kiến ấy thật tuyệt! vậy thì ta và Hoằng Pháp Chân Nhân xin vui lòng tuân theo “tướng lệnh”. Dẫu có phải hy sinh tên tuổi cũng không ân hận.

Hạ Thiên Tường lại cười nói tiếp :

– Nhân vì Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt công lực quá cao dù trong hai trận đầu ta đã hết sức làm hắn phải tiêu hao chân lực nhưng nếu trận thứ ba bên mình không có một cao thủ, tài nghệ kinh nhân thì cũng khó lòng hạ nổi hắn. Vậy nên trận thi nội lực xin phiền Trọng Tôn bá bá đảm nhiệm.

Trọng Tôn Thánh chỉ mỉm cười không nói gì cả, Lệ Thanh Cuồng gật đầu nói :

– Hạ hiền điệt cử người rất chính xác, trận này Trọng Tôn huynh phải thi triển đến thần công Thái Ất Huyền Thiên mới hy vọng chế thắng nổi Hiên Viên Liệt.

Hạ Thiên Tường lại cười nói :

– Nếu Hiên Viên Liệt bị thua trận thứ ba thì đến trận thứ tư tất hắn sẽ liều chết mà đánh, hy vọng có thể chiếm được cái mỹ hiệu Bát Hoang Bá Chủ, Võ Lâm Chí Tôn để vớt lại sĩ diện. Tới lúc đó các vị lão tiền bối là Chưởng môn một phái hoặc là đại hiệp đương thời hà tất phải hy sinh danh dự mà liều chết với hắn, cứ để mặc vãn bối dùng ba cây Thiên Cầm Ngũ Sắc Đoản Vũ đấu tượng trưng với lão ma đầu một trận là đủ.

Lệ Tú Vân thất kinh kêu lên :

– Tường ca ca vừa rồi Tái lão tiền bối đã dặn ca ca không được dùng chân lực cơ mà? Ca ca quên rồi sao?

Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :

– Vân muội cứ yên tâm, thi ám khí việc gì phải dùng đến chân lực? các vị tiền bối còn không tiếc thanh danh nửa đời người, chẳng lẽ Hạ Thiên Tường này lại không tận lực hay sao.

Tái Hàn Khang nhìn Tú Vân mỉm cười gật đầu, tỏ ý là Hạ Thiên Tường có thi ám khí với Hiên Viên Liệt cũng không làm hại gì đến chân lực. Quần hiệp bàn định xong đâu đấy, Lệ Thanh Cuồng mới thủng thỉnh bước ra võ trường. Bát Mạc Yêu Vương Hiên Viên Liệt đã biết đối phương là một vị cao thủ kỳ hiệp Trung Nguyên, danh tiếng lẫy lừng công lực siêu tuyệt, các vị Chưởng môn trong Bát đại môn phái đều kính nể, không ai dám đường đường đối địch. Vì thế ông ta cũng phải dẹp bỏ bớt cái vẻ vênh váo ngông nghênh, chỉ chắp tay vái chào cười nói :

– Chẳng hay Lệ đại hiệp định tứ giáo môn công lực nào trong bốn môn?

Lệ Thanh Cuồng cũng đáp lễ rồi nói :

– Tôi tài sơ học thiển bình sinh chỉ có môn khinh công là còn có thể tạm được, vậy xin dùng môn ấy để lĩnh giáo tuyệt học của Hiên Viên Pháp Vương.

Hiên Viên Liệt cười ha hả nói :

– Lệ đại hiệp quá nhún mình! Đại hiệp muốn tứ giáo môn nào Hiên Viên Liệt cũng xin phụng bồi. Nhưng còn phương pháp tỷ thí thế nào xin đại hiệp cho biết cao kiến?

Lệ Thanh Cuồng nghẫm nghĩ một lúc rồi nói :

– Phương pháp giản dị nhất là chạy thi. Bây giờ hai người cùng chạy xuống núi rồi lại chạy lên. Ai tới đỉnh núi trước là người ấy thắng.

Hiên Viên Liệt nghĩ thầm: “Đỉnh núi Thái Bạch cao sát từng mây chạy lên chạy xuống đâu phải chuyện dễ. Đề tài mới nghe tuy giản dị nhưng kỳ thật chẳng giản dị chút nào! Tuy nhiên đối phương đã ra đề, mình không hưởng ứng họ lại tưởng mình sợ”. Bèn nhìn Lệ Thanh Cuồng ung dung cười nói :

– Lão phu xin tán thành đề nghị của đại hiệp, nhưng trước hết xin hỏi đại hiệp định thi triển thân pháp khinh công nào?

Lệ Thanh Cuồng nói :

– Khi chạy xuống thì dùng thân pháp Ma Không thập tam phiên còn khi chạy lên dùng thân pháp Lăng Hư Bộ.

Hiên Viên Liệt lẳng lặng nghe xong mỉm cười gật gù nói :

– Đó là hai đại tuyệt kỹ trong thân pháp khinh công, diệu tuyệt!

Lệ Thanh Cuồng cũng hỏi lại :

– Còn Hiên Viên Pháp Vương định dùng thân pháp gì?

Hiên Viên Liệt nhướng cao lông mày, nhìn thẳng vào mắt Lệ Thanh Cuồng ngạo nghễ đáp :

– Lão phu ấy à? Thôi thì lão phu cũng bắt chước Tây Thi nhăn mặt, theo đúng phương pháp của Lệ đại hiệp cho vui.

Lệ Thanh Cuồng nghe nói bất giác cũng phải phục thầm, gật đầu cười :

– Pháp vương xử sự như vậy thật công bằng hợp lý Lệ Thanh Cuồng xin bái phục! Bái phục!

Hiên Viên Liệt vẫy tay gọi Kim Đao Tân Nhị Lang bảo đem bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân ra đặt trên một tảng đá lớn rồi cười nói với Lệ Thanh Cuồng :

– Bây giờ chúng ta cùng dùng thân pháp Ma Không thập tam phiên chạy xuống núi rồi lại dùng thân pháp Lăng Hư bộ chạy lên. Nếu ai thắng cuộc người ấy sẽ vĩnh viễn làm chủ bộ nhuyễn giáp này.

Lệ Thanh Cuồng đưa mắt nhìn bộ nhuyễn giáp mỉm cười mà rằng :

– Được rồi chúng ta chỉ nói một câu là quyết định! Nào thôi, bây giờ xin bắt đầu!

Vừa nói dứt lời hai vị võ lâm kỳ khách, đồng thời cùng vươn cổ hú lên một tiếng trong vắt như rồng ngâm, rồi đồng thời cùng bay vèo đi như một luồng điện, thi triển môn khinh công thượng thặng Ma Không thập tam phiên nhằm chân núi Thái Bạch lao đi vùn vụt, chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Hạ Thiên Tường đắc ý nhìn Trọng Tôn Phi Quỳnh tủm tỉm mỉm cười nói :

– Lệ bá phụ khởi xướng đề mục chạy thi thật là vô cùng tuyệt diệu! từ chân núi lên tới đỉnh núi Thái Bạch cao hằng mấy trăm trượng, chạy lên chạy xuống hai lần cũng đủ mệt bở hơi tai. Hiên Viên Liệt dù cho khinh công trác tuyệt đến đâu phen này tối thiểu cũng phải hao mất một thành công lực.

Trọng Tôn Phi Quỳnh chẳng nói chẳng rằng, mặt cau mày có, hình như đang mãi lo lắng chuyện gì. Hạ Thiên Tường ngạc nhiên vội hỏi :

– Quỳnh tỷ làm sao thế?

Trọng Tôn Phi Quỳnh cầm tay chàng kéo ra một chỗ thì thầm nói nhỏ :

– Tường đệ đừng vội cao hứng, tỷ linh cảm thấy hình như sắp sửa có một tai họa gì cực kỳ ghê ghớm khủng khiếp đang từ từ giáng xuống đầu chúng ta. Tường đệ phải cẩn thận đề phòng đừng để nước đến chân mới nhảy thì phiền lắm!

Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ vội hỏi :

– Tại sao Quỳnh tỷ lại có cái cảm giác kỳ khôi như vậy? Đệ có thấy gì lạ đâu?

Trọng Tôn Phi Quỳnh cau mày sẽ nói :

– Tường đệ không để ý tới bọn Mạc Tử Kính và Hướng Phiêu Nhiên hay sao? Tỷ thấy họ có vẻ bí bí mật mật, hình như đang dự định một âm mưu gì ghê ghớm lắm. Nhưng mãi đến lúc này vẫn chưa thấy họ giở trò gì cả. Thế là nghĩa gì?

Hạ Thiên Tường à một tiếng rồi phì cười nói :

– Trời! Tưởng gì? Có thế mà Quỳnh tỷ làm đệ hết hồn! Chúng chỉ có một món khí giới nguy hiểm nhất là trái Càn Thiên Tích Lịch thì đã bị Uất Trì lão tiền bối lấy mất rồi còn gì nữa mà định giở trò? Mà dù chúng có âm mưu quỷ kế gì nữa thì ở đây cũng đông đủ quần hùng các phái bọn họ chỉ có bốn người khi nào dám dở mặt hành hung? Quỳnh tỷ hơi đâu mà lo xa quá cho mệt!

Trọng Tôn Phi Quỳnh bĩu môi cười nhạt :

– Tường đệ sao mà lạc quan quá thế? Tỷ đã chú ý tới họ ngay từ lúc Vân muội rút thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm ra, bọn Mạc Tử Kính tất đã biết việc mất trộm và họ thừa biết chúng ta không thể dung thứ cho họ được, vậy mà khi biết trái Càn Thiên Tích Lịch bị người lấy trộm thì họ không chuồn đi thì thôi, lại còn dương dương tự đắc làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra? Coi thế đủ hiểu họ còn nhờ cậy vào một lực lượng bí mật gì chứ quyết không thể không được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN