Toà Lâu Đài Đẫm Máu - Chương cuối : Một Kỉ Niệm Đẹp !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Toà Lâu Đài Đẫm Máu


Chương cuối : Một Kỉ Niệm Đẹp !


Miệng tôi há to ra trước cảnh tượng kinh hoàng như thế này , tôi xoay người thì thấy chúng nó đã ngất hết rồi có lẽ tụi nó đã quá mệt mõi …! Nhưng không hiểu vì sao bà ta lại cố giết chúng tôi trong khi đó bà ta lại muốn tôi cứu lấy bà ta ? Thật không thể hiểu nổi ? Thôi dẹp cái câu hỏi ngớ ngẩn này đi , chết đến nơi rồi ! Tôi run cằm cặp không thể nói nên lời , cứ lắp ba lắp bắp trong họng … sau đó bỗng dưng bà ta muốn nói một cái gì đó nhưng vì giọng bà ta the thé lại vừa trầm khiến tôi không thể nghe rõ được !
“CHẾT ĐI !” lần này chính tai tôi đã nghe tháy , rõ ràng từng chữ một , tôi tức giận quát tháo !
– Bà… bà..l..à đồ khốn nạn ! Tại sao bà lại cầu cứu tôi rồi lại muốn hại chúng tôi ? Thật ra là bà muốn cái gì …? – Linh sợ nhưng Linh tức giận :))
“GIẾT NGƯƠi!” lại giọng nói lạnh lùng ấy , tôi lại hỏi tiếp :
– Tại sao bà lại muố..n giế..t…t..ôi ?
– NẾU NGƯƠI THẬT LÒNG MUỐN BIẾT TA SẼ NÓI HAHAHA ! – Dù là bà ta cười nhưng tôi thấy rõ nụ cười nó không vui cũng không buồn mà nó là sự tức giận !
– Nói đi ! Tại sao ?
– MẸ CỦA NGƯƠI CAMIEL – Ana Camiel đã từng sống trông toà lâu đài này ! Ta … Chính ta đã từng là hôn thê của Williams , ông chủ toà lâu đài này ! Ta đã từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc bên ông ta mãi mãi ! Nhưng rồi sao ? Bà ta lại chen vào mối tình đang nồng mặn của ta , rồi lại cướp ông ấy từ tay ta , ông ấy rời xa ta cứ như là bị mẹ ngươi cho ăn ” bùa mê thuốc lú” vậy ! Và ta cũng không bao giờ nghĩ ông ta lại đối xử tệ bạc với ta như một con người ở ! Làm không công lại còn làm việc suốt 24h trong ngày , cuộc đời của ta đã trãi qua như vậy , hơ ! Bị bạn bè xa lánh , mồ côi cha mẹ , tìm được một người đàn ông mà ta từng coi sẽ là một nữa còn lại của cuộc đời mình … Nhưng mà mất hết rồi ! – Bà ta vừa kể , hoen mi của bà ướt nhem , từng giọt nước mắt bà ta rơi xuống thềm , sau đó đôi mắt đầy giòi bọ kia trở thành một đôi mắt xinh đẹp !
—–
Bà ta lau đi giọt nước mắt yếu đuổi của mình rồi lại nói :
– Sau khi bị ông ta và mẹ ngươi bắt ta làm người hầu cho họ , rồi những người dân xung quanh đó họ bắt đầu soi mói ta , nói xấu này nọ ta ! Thật trơ trẽn ! Ngày nào họ còn tôn trọng ta coi ta như là một bà chủ , tôn kính ta ! Nhưng ta luôn biết rằng trong thâm tâm của họ luôn muốn rằng ” Một ngày nào đó nhất định bà sẽ sụp đỗ , tất cả những gì thuộc về bà sẽ biến mất MÃI MÃI ! ” Ta luôn đối xử rất tốt với mọi người nhưng rồi ta chợt nhận ra TỐT quá cũng là cái NGU của mình !…
– Ta…ta thật lòng không muốn giết ai trong các ngươi ! Nhưng…nhưng chính là do mẹ của ngươi đã làm ta ra nông nổi này hơ… – Vừa dứt câu bà đỗ gục xuống nền đất , bà đã khóc rất nhiều với quá khứ đau buồn của bà , câu chuyện bà vừa kể khiến cho tôi vừ trách bà lại vừa thương bà tôi không hiểu tại sao ?
– Bà biết không trong con người bà vẫn luôn tồn tại một cái gọi là lòng trắc ẩn , tôi biết là bà sẽ sống tốt trên thiên đường và sẽ không còn là một hồn ma lang thang vất vưởng tại toà lâu đài này nữa ! – Tôi mĩm cười nhìn bà .
– Sau những gì ta vừa làm với ngươi , nhưng nhà ngươi vẫn không sợ ta ? – Giọng nói the thé , trầm âm lại trở thành một giọng nói dịu dàng dễ nghe .
– Tôi cũng có nhưng giờ hết rồi , chúc bà một ngày vui vẽ , bà chủ tốt bụng ! – Mặc dù nói vậy thôi chứ sợ té đái trong quần .

—–
Bỗng dưng gió ở đâu thổi đến rất nhiều , cơ thể bà ta phát sáng rồi bà nhìn tôi xong bà lại mĩm cười có lẽ bà ta đã siêu thoát , không còn vấn vương gì nơi đây nữa , mọi hận thù trong lòng bà cũng đã tan biến theo thời gian !
Thời gian thấm thoát trôi qua con người ta sẽ không để tâm nhiều vào những nổi đau , những hận thù trong quá khứ gây ra nữa , thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương hằn sâu trong trái tim của họ
Sau đó tôi đã kiệt sức , ngất xỉu ngay tại chỗ đó …. Sau một giấc ngủ dài tôi mơ màng mở mắt ra và thấy mình đang nằm ngay tại ngôi nhà của mình , bà ta đưa mình về ? Tôi lật đật chạy xuống lầu ngoại nói với tôi :
– Tối bộ mày mớ cái gì hã , gương mặt mày lạ lắm mày sợ rồi lại cười , mơ thấy cái gì kể ngoại nghe !
– Mà ngoại đó giờ con luôn thắc mắc á sao mẹ con mất vậy ?
– Mẹ con mất tại vì bệnh tật mà chết . Ủa sao tự nhiên hỏi lạ vậy ?
– Ủa chứ mẹ con không dính dáng gì cái lâu đài mà bị ma ám hết hã ngoại ? Toà lâu đài gần chỗ dì 2 bán nước á ngoại !
– Lâu đài gì ? Gần chỗ dì 2 mày làm gì có lâu đài nào ! Mày suy nghĩ nhiều quá thôii con ạ !
———–
Thì ra đó là một giấc mơ , nhưng giấc mơ này tôi lại thấy nó rất thực nhưng dù sao đó cũng là một kỉ niệm vừa đáng sợ lại vừa vui , đây chính là giấc mơ đẹp nhất mà tôi từng thấy ! Giấc mơ đẹp này tôi sẽ cất giữ lại như là một kỉ niệm đẹp trong đời !
Cũng đến ngày thứ 2 tôi phải đến lớp học , nghe những lời giảng bài của thầy cô trên lớp thật nhàm chán ! Tôi kể cho những đứa bạn mà tôi thấy :
– Tụi mày biết gì không ? Hôm qua tao mơ thấy tụi mình đi khám phá lâu đài ma á ! – Tôi tủm tỉm hí hửng kể cho tụi nó nghe .
– Coi truyện ma nhiều quá sản hả mậy ? – Mỹ Trinh
– Bà cô đầu quắn dô rồi kìa ! – Hải Đăng
– Học sinh nghiêm ! – Bá Thanh ( Con trai đó mà lại học giỏi nhất khối nha :)) )
****
Câu chuyện đến đây đã hết , và có thể sẽ có nhiều sai sót ! Mong mọi người bỏ qua ❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN