0h 0p 0s
Chap 1 : Người bạn trở về từ địa ngục.
“Hãy nhớ rằng là bọn mày sắp chết.Từ địa ngục,ta sẽ trở lại vào ngày trăng tròn thứ 3 tháng 7 “
Ủa,mk vừa ngủ quên sao ? Đúng thật là một giấc mơ kì lạ – Ngô Hàn hoảng hốt,toát hết mồ hôi bật dậy.
Mà thôi kệ,chuẩn bị đến trường thôi.Ba…mẹ…chết quên.Mk đã chuyển ra ở riêng từ tuần trước rồi mà.Tự thân làm bữa sáng thôi.Mau còn tới trường!!
*** Tại trường học ***
Đến trường rồi may quá.Ko muộn học là dc.Vô lớp thôi.- Nói xong Ngô Hàn chạy thẳng vào lớp.
Uầy,cái lớp vẫn như ngày nào,một bậc nữa là = cái chợ rồi hehe.Mà nay có chuyện gì mà sôi nổi nhỉ ? Mọi hôm cx chẳng vậy.
Ây,Đình Nam.Nay có chuyện gì mà cái lớp nó còn rầm rộ hơn mọi ngày vậy ? À mà kệ đi bảo nè,hôm qua á,tớ gạp một giấc mơ lạ lắm!! Như vầy nè…- Ngô Hàn chạy ngay đến chỗ Đình Nam hỏi
Thôi thôi không cần nói đây.Để tôi đoán xem !! – Đình Nam chen ngay vào.
Có phải là giấc mơ liên quan đến ngày thứ trăng tròn thứ 3 tháng 7 đúng ko ?
Hử,sao cậu biết ? – Ngô Hàn hoảng hốt.
Tớ mà lại. – Ra vẻ tự đại
Mà nói vậy thôi chứ cái lớp này cứ bàn tán sồm sồm là vì cái chuyện này nè.Trong lớp á,ai cx mơ thấy giấc mơ y hết vậy đó,mọi người đang lo sợ.
Chuyện này thật kì lạ quá.
Ừa thì tôi cx thấy vậy nhưng bao đồng hoài à.Vào lớp rồi kìa.Chọt về chỗ lẹ.
Giờ học ngày hôm nay thầy sẽ hướng dẫn cả lớp ta tìm tài liệu liên quan đến việc trường học đã tồn tại qua các tầng lớp.- Thầy bước vào lớp,đến mục giảng và nêu bài học.
À mà Khả Nhi,việc thầy nhờ em hôm tr’.Em đã chuẩn bị song chưa ? Khả Nhi ? Khả Nhi đâu rồi cả lớp ?
Ui giờ,thầy hỏi con nhỏ đó làm gì cơ chứ ? Chắc lại chui vào chỗ nào đó khóc rồi.Từ hôm qua đến hôm nay đã không thấy đi học. – Trúc Lam đứng dạy kiêu ngạo nói rồi cười
Hahahaha.Đúng là con nhỏ yếu đuối mà.- Cả lớp cười vang theo
Mà thôi đi Trúc Lam,cậu ăn nói cẩn thận một chút.- Ngô Hàn liền đứng dậy nói.
– Còn về phần Khả Nhi,phải,nó vốn là đứa con gái bất hạnh nhất toàn trường đã thế lại còn yếu đuối và hay mít ướt.
.Ngay dưới dãy lầu B nhìn xuống là một hồ bơi rộng và sâu 2-2,5m.
*** Giờ thể dục ***
Tiết thể dục hôm nay cả lớp tôi sẽ tập bơi.Trong giờ,tôi,Trúc Lam rất thích môn này.Mặc cho đám bạn kia cứ túm tụm trên bờ nói chuyện.Còn tôi thì cứ thích ngâm mình dưới nước thôi.Và chỉ có duy nhất mk tôi vẫn còn ngâm mình dưới này thôi.Bỗng không lâu lúc sau.Bỗng có thứ gì đó đã trôi đến chỗ tôi và dường như đã bị mắc vào tay tôi.Tôi vội vàng vơ vơ lấy rồi đưa tay lên.
Tóc,tóc sao ? Sao lại có nhiều tóc thế này ? Là của ai ? – Tôi hoảng hốt
Ngay lúc đó mặt nước dưới chân tôi đột nhiên sóng sánh.Sau đó dần dần hiện lên là một…một mái tóc dài đen nhánh.Mộ…một cái xác,xác của một đứa con gái nổi bồng bềnh trên mặt nước.A.a.á……….. – Tôi hét toán lên trong vẻ sợ sết tột cùng rồi ngất đi.
Một lúc khác,trong giờ ra chơi,khi các bạn đã đưa Trúc Lam đến bệnh viện thành phố.
Nghe nói,thấy giáo đã khẳng định cái xác đó đích thị là Khả Nhi.Khả Nhi đã chết. – An Di nói chuyện với chúng tôi.
Khả Nhi,nó,nó chết rồi!Tôi thật không ngờ.Có khi nào nó chết là vì…Ai bảo hồi trước tụi mk cứ hay trêu chọc nó.Bây giờ thì… { Lời nói của Ngô Hàn nha! Mk đành phải ghi vậy để có thể bt dc }
– Khi nghe mọi người nói.Tôi,Đình Nam liền nhớ lại vụ mấy ngày tr.
Đình Nam à,nan nỉ cậu đó.Giả lại cho mk quyển sách đó đi! – Khả Nhi sướt mướt cầu xin
Không đó thì sao ? Cái con nhỏ bệnh hoạn ốm yếu này.-Tôi to giọng,chửi cậu ta.
Mk xin cậu đấy,làm ơn trả lại cho mk quyển sách đó đi.Nếu không có,dì và ba sẽ đánh chết mình mất.- Khả Nhi vẫn sướt mướt cầu xin.
Tao nói rồi,không là không.Còn nếu mày có gan và muốn trả thù tao á,thì mày cứ nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống.Rồi cứ thành tâm cầu khuyển là sẽ nguyền rủa tao đi,biết đâu ông trời sẽ thương mày mà khiến điều ước thành hiện thực.Mà tao nói vậy thôi chứ.Mày làm gì mà có gan,nước ở dưới đó sâu lắm mà với độ cao từ tầng 3 nhảy xuống thì dù gì mày cx chỉ có đường chết thôi.Nhưng tao bt mày sẽ chẳng có làm đâu.Tao nói dư thừa quá,làm mỏi miệng tao ghê cơ.Hahaha !- Tôi đã phỉ bám nó rồi bỏ đi trong tiếng cười khinh bỉ.
Nhưng thật không ngờ,Khả Nhi đã ngây thơ tin vào điều đó vì muốn trả thù.
Phải đấy,trước giờ mình đã luôn bị ăn hiếp.Không đứa này thì đứa khác,đến cả cha ruột và dì cũng suốt ngày chỉ biết sai vặt mình như một con hầu,tức giận thì lại đem ra đánh đập.Con người độc ác quá mà.Đều là lũ đạo đức giả.Một lũ bỉ ổi như nhau.Đều là ỷ mạnh hiếp yếu.Hết lần này đến lần khác trêu chọc mk.Không bắt sâu bọ bỏ lên đầu mk,thức ăn của mình thì lại vu khống cho mk trộm đồ.Mình đâu có làm sai j đâu ? Mà tại sao ? Tại sao,chúng lại đối sử với mình như thế ?Tại sao mình lại luôn là người bị ăn hiếp cơ chứ ? Mình,mình dù cho có chết thì mình cx nhất định phải trả thù hết tất cả bọn chúng nó.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!