Danh Môn Ác Nữ - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Danh Môn Ác Nữ


Chương 62



Tạ Hoài Ẩn nghe những lời này của Vân Thù, hắn không khỏi bật cười, nha đầu này lượn một vòng vẫn không nói rõ bản thân muốn bán thứ gì, rồi lại nói không chừng còn có lúc hợp tác, giải thích đánh thái cực như vậy, thật sự khiến hắn không biết phải nói như thế nào.

Có thể vào mắt hắn mà hợp tác, đây tất nhiên phải có lợi nhuận cực lớn, nhưng bây giờ ở trong Ung đô cửa tiệm gì đều không có, nếu cùng người bình thường mở ra những cửa tiệm tầm thường có thể thấy được cũng không có gì hiếm lạ, nhưng nếu muốn làm ra vài thứ mới mẻ tới, cũng có vài phần gian nan.

Lý Đàn Việt nghe đối thoại của hai người Vân Thù và Tạ Hoài Ẩn, ngược lại cảm thấy có vài phần thú vị.

Hắn tò mò hỏi: “Cửa tiệm này Vân cô nương mở ra vốn định bán thứ gì? Định bán đồ ăn hay là thứ khác?”

Vân Thù cười nói: “Bây giờ trong cửa tiệm vẫn còn đang chỉnh trang, xem chừng cần phải mấy ngày, hiện giờ trong Ung đô buôn bán nhiều cửa tiệm như vậy, dân nữ cũng có chút lo âu, nhưng vẫn luôn tốt hơn miệng ăn núi lở, mẫu thân còn phải dựa vào dân nữ.”

Lý Đàn Việt khẽ mỉm cười, kỹ xảo bốn lượng gạt ngàn cân này ngược lại cực thuần thục, thấy vậy nha đầu này không có ý định nói cho bọn hắn biết trước khi mở cửa tiệm, bọn họ tính toán làm gì, giữ bí mật đến nơi như vậy, lại khiến cho người ta có thêm vài phần hiếu kỳ rồi.

Tạ Hoài Ẩn thấy Vân Thù như thế nào cũng không lộ ra một chút đầu mối, hắn cũng không miễn cưỡng, “Sắc trời hôm nay sớm tối, ngươi phải về nhà, bổn Vương cũng không hề ngăn cản ngươi nữa. Quả thật như ngươi nói, hy vọng lui về sau có lúc cùng hợp tác với ngươi mới được, đừng khiến cho bổn Vương thất vọng.”

Vân Thù nhỏ giọng đáp một tiếng dạ, sau khi thi lễ một cái với Tạ Hoài Ẩn và Lý Đàn Việt mới đi ra ngoài, một chút làm ra ngược lại hết sức không kiêu ngạo không tự ti hoàn toàn không bởi vì thấy người chức cao mà nịnh nọt hoặc nịnh hót lấy lòng, giống như chẳng qua chỉ là gặp nhân vật tầm thường.

“Ngược lại thật sự là nữ tử thông tuệ, chỉ có điều đáng tiếc.” Lý Đàn Việt nói, trong giọng nói không khỏi tiếc nuối. Sĩ nông công thương, Đại Khánh cũng là thế, địa vị của thương nhân xem như thấp, nếu như có thể trở thành Hoàng thương, đó lại là chuyện khác, nhưng bây giờ Đại Khánh còn chưa ra được một bóng dáng Hoàng thương. Còn nữa, suy cho cùng vẫn là một nữ tử trẻ tuổi, cho dù làm một chút mua bán cũng khó tránh khỏi bị người bắt nạt, huống chi lại làm ầm ĩ một trận ở quý phủ Hầu gia rồi mới ra ngoài, “Nếu nàng thật sự muốn mở cửa tiệm, chỉ sợ Vân Hầu gia nhất định nhịn không nổi, nhất định muốn tới tìm phiền toái.”

Nói đến Vân Hoằng, Lý Đàn Việt và Tạ Hoài Ẩn đều cảm thấy người này hết sức đáng đời, nhưng lại hơi thương hại ông ta bị chính nữ nhi ruột thịt của mình bày cho một đạo như vậy, bây giờ danh tiếng của Vân Hoằng ở trong Ung đô cũng cực kỳ thúi, tuy nói rằng danh tiếng của Vân Thù nha đầu kia cũng kém đến cực điểm, nhưng khi nói những chuyện kia Vân Hoằng đều bị lôi vào, bạc tình vô nghĩa, chán ghét mà vứt bỏ tao khang, những thứ này đều là dấu ấn giãy không ra khỏi trên người Vân Hoằng, bây giờ tuy rằng ở trong triều đình Vân Hoằng có cái danh Hầu gia nhìn tài trí hơn người nhưng vẫn bị người ở đó cực kỳ khinh thường, mỗi lần vào triều chính là đều có thể nhìn thấy mặt của Vân Hoằng ngày sau thúi đen hơn ngày trước, bây giờ trong thời buổi rối loạn Vân Hoằng tất nhiên sẽ không làm ra cử động gì lớn để đối phó, nhưng đợi đến khi tiếng gió nhỏ chút hoặc nha đầu kia thật sự mở cửa tiệm, quấy nhiễu một cửa tiệm không phải chỉ là một chuyện hết sức dễ dàng, tìm một vài tên lưu manh du côn, dĩ nhiên có thể tùy ý quấy nhiễu.

“Ngươi suy đoán Vân Hoằng này là người có thủ đoạn, nhưng sao ngươi biết tâm tư nha đầu này cũng không phải là một người thâm trầm? Hả?” Tạ Hoài Ẩn tự rót cho mình một ly rượu, từ từ uống cạn, trên mi mày đều là tươi cười, vô cùng phong lưu, chứa mấy phần tư thái yêu nghiệt, hắn cười, nụ cười kia giống như vào xương vào tim, “Ngươi hãy nhìn nàng xem, mới vừa thấy ta và ngươi, một chút cũng không lộ ra suy nghĩ khác, ứng đối trầm ổn này, trong Ung đô có mấy nữ tử có thể làm được như vậy? Nữ tử thế gia cũng không có mấy chứ? Bàn về thủ đoạn, ngày đó nàng nghĩ trước rồi mới làm, kiện cáo trong ngày đại hỉ của Vân Hoằng, như vậy có thể biết được tâm cơ của nàng không phải tầm thường, áng chừng tâm kế của nàng nhiều hơn rất nhiều so với

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN