Danh Môn Ác Nữ
Chương 109
Vân Thù nhìn những người kia dưới tác dụng của một câu nói của Liễu Vân Hiên lại thẳng thắt lưng lên, dáng vẻ mất hết sợ hãi, nàng cũng không nói một lời, chỉ đưa tay chạm vào vòng tay bằng men sứ khảm đá quý mạ vàng, coi như chấp nhận câu nói vừa rồi của Liễu Vân Hiên, mặt kệ hắn cho người đi ra phòng bếp dẫn người tới đây.
Liễu Vân Hiên nhìn Vân Thù, trong mặt mày dù ít dù nhiều cũng có mấy phần dương dương tự đắc, hắn chính là không thể nhìn Vân Thù ở trước mặt mình nói ra những câu nói kia làm ra những chuyện như vậy, nàng ở đây hướng về phía tôi tớ Liễu gia, nhìn ở trong mắt hắn, đó chính là cử chỉ vượt quá chức phận, bây giờ nhìn thấy Vân Thù không nói tiếng nào, cảm thấy nàng nhất định sợ hãi hoặc đã dùng hết bản lĩnh có hạn rồi, trong lòng dĩ nhiên rất vui mừng, khóe mắt càng thêm khẽ nhướng lên.
Liễu Ý Nghiên ngồi trên băng ghế trong sân, nhìn Liễu Vân Hiên và Vân Thù vừa giao thủ, dù ít dù nhiều bà cũng có mấy phần hài lòng với dáng vẻ mới vừa rồi kia của Liễu Vân Hiên. Bà vẫn nói với người cháu này, chuyện của Liễu gia nhất định không thể mượn tay người khác cho người ta làm, nhất là hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù. Bà một chút cũng xem thường hai người này, nếu lại giao quyền hạn cho bọn họ, hậu viện này nói lớn không lớn, Liễu Ý Nghiên rõ ràng nhất một chút cong cong quẹo quẹo trong đó, chỉ cần buông tay nới lỏng, có vài nữ nhân có khả năng có thể lấn áp lên, hơn nữa Liễu Vân Hiên hoàn toàn là hài tử thiếu đi mẫu thân che chở, chỉ sợ đến lúc đó sẽ ăn không ít thua thiệt trên tay hai người này.
Liễu Ý Nghiên thấy Vạn Thục Tuệ liền không nhịn được nhớ tới mấy nữ nhân trong hậu viện Quan gia, những nữ nhân này rõ ràng tới đoạt trượng phu của bà nhưng vẫn phải do bà sắp xếp, vả lại từng bước từng bước một đều vô cùng không bớt lo, nếu không phải do mình có mấy phần thủ đoạn đè ép, còn có người nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, nếu không chỉ sợ chỗ ngồi phu nhân Lễ bộ Thị lang này cũng ngồi không chắc được, nếu là lúc trước, Liễu Ý Nghiên còn cảm thấy huynh trưởng của mình đều hướng về mình khắp nơi, nhưng gần như dường như định luật như vậy đã có một chút thay đổi, nguyên do thay đổi như vậy chính là mẹ con hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù.
Gã sai vặt đi kêu gọi, mấy người phòng bếp tới trễ lúc này mới tới, trong vẻ mặt còn hết sức khó coi giống như bị uất ức, nhất là quản sự đứng đầu phòng bếp, sau khi vừa đi vào nhìn thấy Vân Thù đã bắt đầu kêu lên, “Tiểu thư, nô tỳ có lỗi với tiểu thư ở chỗ nào, tiểu thư lại muốn bắt tụi nô tỳ hạ đao, cho dù nói như thế nào, lão nô cũng đã ngây người ở Liễu gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tiểu thư cũng không thể độc ác như vậy chứ?!”
“Thiếu gia, đại thiếu gia, ngài luôn hiểu lão nô, lão nô đều nhớ rõ ràng biết rõ lão gia và thiếu gia thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, nếu lão nô đi, lui về sau còn có ai có thể tới hầu hạ thiếu gia, cuộc sống sau này của thiếu gia phải sống như thế nào…” Bà lấy dáng vẻ mãnh hổ lạy trời lập tức quỳ gối trước mặt Liễu Vân Hiên thương tâm nói, “Thiếu gia ngài tuyệt đối đừng đuổi lão nô đi…”
Liễu Vân Hiên dù ít dù nhiều cũng rất không quen việc quản sự phòng bếp đột nhiên quỳ gối trước mặt mình, nhưng thói quen của hắn chính là muốn đối nghịch với Vân Thù, lập tức định đỡ người lên, tay vừa mới chìa ra liền nghe được giọng nói lạnh lẽo của Vân Thù vang lên bên cạnh, “Cẩm Sắt Y lan, còn không nhanh kéo người ra, dáng vẻ này thành ra thể thống gì, ca ca còn là người chưa thành thân, tuy nói Đại Khánh không nghiêm cẩn về chuyện giữa nam và nữ, nhưng một ma ma ôm bắp đùi nam tử trẻ tuổi, chuyện như vậy truyền đi, uy nghiêm của Liễu gia chúng ta đặt ở đâu? Người như vậy còn chưa đủ để đánh đuổi ra hay sao?”
Tay Liễu Vân Hiên lập tức cứng đờ, cũng không biết cần đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!