Danh Môn Ác Nữ
Chương 117: Bị Nhớ Thương (2)
Bỏ qua phía Liễu gia cảm thấy vui mừng vì Vân Thù, trong thành Ung đô này có thể nghĩ không có tư vị gì nhất cũng chính là Tĩnh Viễn Hầu Vân gia, vào giờ phút này Vân gia cũng đã có thể xem như thay đổi cả bầu trời, suy nghĩ tới mấy cửa tiệm mới mở ra, nhất là mấy cửa tiệm tiến vào gần như sôi động, Vân Hoằng chỉ cảm thấy những bạc trắng bóng này bay qua dưới mí mắt mình, nhưng không bay vào trong túi áo của mình mà ngược lại bay vào trong khố phòng Liễu gia.
Vân Hoằng nào ngờ tới bây giờ sẽ biến thành như vậy, ông vốn cho rằng nữ nhi đó của mình chẳng qua chính là một đứa không có chủ ý gì, trừ chống đối mình và tranh cãi ầm ĩ bên ngoài với mình ra thì thật sự không có một chút chỗ tốt nào mang đến cho mình, ông cảm giác dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử mà thôi, nếu sinh không tệ vẫn có thể mượn một phần nhân duyên tốt giúp đỡ bản thân mình một phen, nếu sinh không ra hình dáng gì, cho dù mang danh tiếng dòng chính nữ cũng không có một chút chỗ tốt nào với mình.
Mà Vân Hoằng cảm thấy đứa bé Vân Thù này từ nhỏ đã là một đứa cố chấp, nhất là ban đầu khi tranh chấp với ông huyên náo cả Vân gia đến gà chó không yên, Vân Hoằng cảm thấy buông tha một đứa con gái như vậy cũng không phải là chuyện tổn thất lớn gì, dù sao trừ đứa con gái này ra ông vẫn còn có con gái và con trai khác, thậm chí ban đầu ba cái đập tay trước từ đường, Vân Hoằng còn cảm thấy không sớm thì muộn sẽ có một ngày đứa con gái hiện giờ không để ông vào trong mắt sẽ muốn cầu tới trước mặt mình.
Nhưng mà ––
Vân Hoằng thật sự không nghĩ tới, Vạn Thục Tuệ này sau khi hòa ly với mình, quay đầu chính là gả cho Ngự sử Liễu gia, mà đứa con gái cho tới bây giờ ông vẫn không để vào trong mắt, nó thế mà lại được bệ hạ tự tay viết biển hiệu ngự tứ, mỗi lần nhìn ba biển hiệu “Thủy lưu ly”, “Cảnh thái lam”, “Ngọc sứ” này, trong ánh mắt của Vân Hoằng rất phức tạp, hơn nữa mấy đồng liêu trong triều đình kia cũng từng vô tình hay cố ý nhắc tới trước mặt mình về đồ trong ba cửa tiệm này tinh xảo đẹp đẽ cao quý nhường nào, thậm chí còn có người ở trước mặt mình bày đồ dùng trong thư phòng bằng ngọc lưu ly trong tiệm kia, Vân Hoằng chỉ có cảm giác trong lòng mình giống như đổ bình dấm chua, chua xót đến lợi hại.
Lúc này ở Hầu phủ, Van Hoằng cũng không chú ý tới mấy di nương của mình ở đâu nghe được gương trong cửa tiệm này cho dù dùng gỗ làm khung cũng cần hơn ba mươi lượng, trong lòng Vân Hoằng càng cảm thấy khó chịu thêm, những thứ này vốn là đồ mình nên có!
Trong lòng Chu thị cũng đủ ngũ vị, ban đầu khi con trai của mình làm thành như vậy, mình cũng không hề khuyên can gì, lúc trước khi Vân Hoằng và Vân Thù đoạn tuyệt quan hệ, bà cũng không khuyên can, chỉ cảm thấy ban đầu tính tình của cháu gái mình thật sự quá mức quật cường, cũng chính là phải cho con bé một dạy dỗ, về sau nữa lại náo loạn sự tình lên trên công đường, Chu thị càng cảm thấy cắt đứt quan hệ cũng xem như là một chuyện tốt, tính tình của nó như vậy ở trong phủ thật sự có phần không chịu nổi, mình thậm chí cũng đã buông lời sẽ không bao giờ coi nó như cháu nội của mình mà nhìn rồi, nhưng bây giờ, Chu thị cũng đã hơi hối hận, trong khoảng thời gian này, mấy lão phu nhân lúc trước vẫn coi như có mấy phần quan hệ tốt với bà, tất cả đều thỉnh thoảng tới trong phủ của bà hoặc mời bà đến trong phủ của bọn họ, trong lời nói không năm thì bà câu luôn muốn nhắc tới Vân Thù nha đầu kia, nói với bà mấy lời giống như chua chát
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!