Danh Môn Ác Nữ - Chương 138: Tiệm Sách Và Thư Viện (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Danh Môn Ác Nữ


Chương 138: Tiệm Sách Và Thư Viện (1)



Mười ngày sau Bạch Trạch Tuyên trở về, Tướng quân thiếu niên, ở biên quan chinh chiến với ngoại tộc gần nửa năm, cuối cùng dưới tình huống đánh giằng co đắc thắng còn khiến cho đối phương thần phục, dâng thư hàng lên, hàng năm tiến cống, đây thật sự là một chiến công không nhỏ đối với một người chưa tới tuổi nhược quán.

(*) Tuổi nhược quán: Chỉ nam thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi, đến hai mươi tuổi làm lễ đội mũ (quán)

Khi Bạch Trạch Tuyên trở về Ung đô, vậy thật sự xem như là một cảnh tượng long trọng, còn long trọng hơn ân khoa Trạng Nguyên ba năm một lần đi dạo phố, hai bên đường phố cũng đừng tràn đầy người, hộ vệ thủ thành trong thành Ung đô đều canh giữ hai bên đường ngăn cản đám dân chúng kích động kia, lại đồng thời đan chờ Bạch Tướng quân về thành.

Bên trong thành Ung đô trừ có chuyện khẩn cấp cần nhanh chóng cấp báo ra, xe ngựa hoàn toàn không cho phép chạy nhanh trong thành, mà khi ở cửa thành những hộ vệ thủ thành này sẽ nhắc nhở phải xuống ngựa đi chậm, nhưng Bạch Trạch Tuyên được ân tứ không cần xuống ngựa đi bộ, thậm chí thất Công chúa Tạ Cẩn Họa còn đích thân đứng ở cửa cung nghênh đón hắn.

Ngay từ lúc nghe Tướng quân thiếu niên trở về thành, trong thành Ung đô chính là nơi nơi đều là chuyện có liên quan đến hắn, tiên sinh kể chuyện ở tiệm trà nói tất cả đều là mấy chiến sự ở biên cương của Bạch Trạch Tuyên, giọng điệu nói chuyện giống như người ban đầu trên chiến trường còn có bọn họ, mà dân chúng trong thành cũng chính là nghĩ đến lần này Bạch Tướng quân trở về sẽ có ban thưởng như thế nào, sẽ có phong thưởng như thế nào.

Vân Thù cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Tướng quân cổ đại chân chân thật thật ra sao, ngày Bạch Trạch Tuyên trở về, Vân Thù ở trên tửu lâu ba tầng lầu mà mình mua nhìn dân chúng chật chội không chịu nổi ở phía dưới.

Trang trí trong tửu lâu này toàn bộ đều trang trí thỏa đáng theo yêu cầu của nàng, vách tường tô son trát phấn hoàn toàn đổi mới, còn có những bàn ghế này cũng do thợ mộc chế tạo gấp gáp ra. Thật ra thì hiện giờ tiệm gia cụ trên tay nàng đã xem như là tiệm gia cụ được hoan nghênh nhất trong Ung đô, người yêu cầu chế tạo ra ghế sa lon, giường lớn, tủ treo quần áo còn có bàn trang điểm không ít, mỗi ngày đều có thể có một hai đơn hàng, còn các sư phụ thợ mộc vốn ký hợp đồng với nàng cũng cười không khép miệng.

Các sư phụ thợ mộc này rất nhiều đều làm việc không có thời gian cố định, dù sao người ở thời đại này, lúc cần sư phụ thợ mộc số lượng lớn đều là khi xây nhà, nhưng xây nhà này đâu phải ngày ngày đều có việc, cũng rất nhiều người cũng đều là khi biết nơi nào cần công nhân cứ làm công nhân, khi không cần đều trở về nông thôn làm ruộng.

Mà Vân Thù thuê những người này, mỗi tháng chia tiền tháng, hàng tháng trong cửa tiệm còn cung cấp đơn hàng đều không tệ, đó chính là cho thêm tiền thưởng, mỗi tháng mỗi người có tám ngày nghỉ không trừ tiền, về phần đây rốt cuộc là nghỉ ngơi như thế nào, vậy cũng chính do bọn họ tự sắp xếp, duy nhất chính là phải ký kết hiệp ước, nếu vi phạm hiệp ước chính là phải bồi thường tiền vi phạm hiệp ước.

Điều kiện như vậy tuy hà khắc một chút, nhưng vẫn có không ít người làm nghề mộc ký hiệp ước, thành người làm công, nhất là tháng đầu tiên khi phát tiền tháng thậm chí còn phát một lượng bạc tiền thưởng, điều này khiến cho đám thợ thủ công vui vẻ không thôi, càng tỏ vẻ kiên định đi theo Vân Thù, cho nên ghế ngồi trong tiệm này đều do bọn họ chế tạo gấp gáp ra, tuy chế tạo gấp gáp, nhưng không hề qua loa chút nào, toàn bộ Vân Thù đều yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ, tất cả bọn họ đều làm được.

Trong vòng mười ngày khi Bạch Trạch Tuyên chưa về, Vân Thù lại mở một cửa tiệm son phấn tên là Duyệt Kỷ Giả, những cửa tiệm son phấn ở trong Ung đô này cũng không tính là ít đừng nói cửa tiệm, cho dù mấy quầy buôn bán nhỏ bên đường thỉnh thoảng cũng sẽ bán son phấn và hoa cài đầu.

(*) Duyệt kỷ giả: Duyệt – vui sướng, kỷ – bản thân, giả – người, Duyệt kỷ giả – Bản thân vui sướng.

Mà ngày cửa tiệm này của Vân Thù khai trương, Tạ Hoài Ẩn cũng nhận được tin tức, ngược lại cảm thấy không ngoài ý muốn, đối với Tạ Hoài Ẩn mà nói, son phấn này cũng không có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi cửa tiệm son phấn này mở ra đã đè các cửa tiệm son phấn khác.

Son phấn trong cửa tiệm hoàn toàn không giống son phấn bình thường trong các cửa tiệm khác,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN