Danh Môn Ác Nữ
Chương 146: Sinh Ra Hứng Thú
Hai người Tạ Hoài Ẩn và Bạch Trạch Tuyên cũng có thể coi như quen biết từ khi còn cởi truồng, dĩ nhiên Lý Đàn Việt cũng chính là một người trong này, chỉ có điều hiện giờ một thành Thám hoa, một thành đại Tướng quân quản lý ba mươi vạn đại quân, tuy trên danh nghĩa nói Tạ Hoài Ẩn là một Vương gia, có được nở mày nở mặt hơn hai người này nhiều, nhưng trên thực tế, người nhìn không có tiền đồ gì nhất trong ba người lại chính là Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn hắn.
Trong nhã gian lầu ba ở Đệ nhất lâu, ba người bắt đầu quen biết từ khi còn cởi truồng xúm lại một chỗ, vò rượu hơn nửa năm trước chôn dưới gốc hoa lê trắng mùi thơm ngát vô cùng, chính là thời điểm tốt để uống.
Trong nhã gian chính là đưa lên một vài món ăn trong ngày thường Bạch Trạch Tuyên thích ăn nhất, ba người cứ uống như vậy ôn một chút chuyện, cũng xem như vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Một phen rượu vào miệng tai nóng, ba người kề vai sát cánh, uống đến cả người cũng cao hứng, Lý Đàn Việt bắt đầu tố khổ với Bạch Trạch Tuyên đã lâu không ở trong Ung đô, khuôn mặt hắn bị hơi rượu nhuốm đến ửng hồng nhìn qua càng môi hồng răng trắng, tươi non giống như hoa, nhưng lời hắn nói ra một chút cũng không dịu dàng giống như dáng vẻ của hắn.
“Tiểu Bạch!” Lý Đàn Việt vỗ bả vai Bạch Trạch Tuyên, sức lực kia vỗ nặng hơn rất nhiều, nếu không phải Bạch Trạch Tuyên là người luyện võ mà là một thư sinh tầm thường, vậy vô cùng có khả năng đánh người ta phun ra một ngụm máu tươi.
Bạch Trạch Tuyên bị một chưởng này của Lý Đàn Việt, trên bả vai cũng có mấy phần đau đớn, nhìn hắn đã có mấy phần men say, không nhịn được nói một câu với Tạ Hoài Ẩn ở bên cạnh đang tự rót tự uống: “Hơn nửa năm nay hắn không phải làm nhiệm vụ trong Lễ bộ ở Ung đô, mà đi làm nhiệm vụ trong Đại nội thị vệ đúng không?”
Tạ Hoài Ẩn bị Bạch Trạch Tuyên hỏi như vậy làm sặc, một ngụm hoa lê trắng từ trong miệng hắn lập tức phun ra ngoài, sau khi ho hồi lâu mới bật cười lên, nhưng cố tình sau khi nói ra những lời này Bạch Trạch Tuyên vẫn mang vẻ mặt thành thật, giống như cảm giác mình nói điều này không sai.
Tạ Hoài Ẩn nói; “Tửu lượng của Đàn Việt yếu, mỗi khi uống say đều muốn ầm ĩ một chút, có lẽ lần này cũng thế…”
Tuy Lý Đàn Việt có phần choáng váng đầu óc, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, hắn hung ác trừng mắt liếc nhìn Tạ Hoài Ẩn, nhưng dáng vẻ mang theo mấy phần men say này của hắn thật sự không hề có một chút ý có thể uy hiếp được người ta, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy hắn thật sự say đến lợi hại cũng chưa chắc.
Lý Đàn Việt nói với Bạch Trạch Tuyên: “Tiểu Bạch, nửa năm nay ngươi không ở Ung đô, tiểu tử này đã đắc tội cạn sạch hơn phân nửa quan viên trong Ung đô, nửa năm bổng lộc của ta đây cũng không được chạm tới, đều bị hắn cầm đi, nếu ngươi cũng không ở đây, nhất định ngay cả ngươi hắn cũng không buông tha.”
Bạch Trạch Tuyên gần như bị hơi thở tràn đầy hơi rượu của Lý Đàn Việt phun lên mặt, hắn nhìn về phía Tạ Hoài Ẩn nói; “Ngươi lại làm chuyện gì? Tẩu tử cũng không canh chừng ngươi?”
Tạ Hoài Ẩn tỏ vẻ một chút cũng không để ý, hắn hời hợt nói: “Những đại thần này mỗi tháng đều cầm không ít bạc bổng lộc, người cấp dưới biếu quà cũng không ít. Sau khi ngươi đi, phương bắc bão tuyết thành họa, không ít nhà cửa của dân chúng bị sụp đổ, phải thu xếp đúng không? Ta cũng chỉ khấu trừ nửa năm bạc bổng lộc của các đại thần, cũng có thể coi như tích phúc vì bọn họ rồi, ngươi cũng không phải không biết, quốc khố vốn rất túng thiếu, một chút quân lương kia của ngươi cũng tích cóp.”
Khi Tạ Hoài Ẩn nói đến chuyện này, hắn một chút cũng không cảm thấy mình có chỗ nào làm sai rồi, những đại thần này, gia thế cũng đều là nhà có của cải, đừng nói mình khấu trừ nửa năm bổng lộc, cho dù khấu trừ một năm cũng không nghèo bọn họ được. Tôi tớ trong nhà bọn họ có bao nhiêu, mà những dân chúng ở phương bắc cũng đều chờ bạc tới cứu mạng.
Tạ Hoài Ẩn nhìn Lý Đàn Việt cười nói: “Đàn Việt, tuy nói hiện giờ tiểu Bạch trở lại, ngươi chính là gấp gáp đến cáo trạng đúng không?”
“Không, hiện giờ tiểu Bạch khó khăn lắm mới trở lại, điều này cũng có thể để cho hắn biết được, ngươi giữ bổng lộc của hắn cũng chính là thừa dịp hắn không có ở đây mà giữ lại, tiểu Bạch, ngươi nhớ tìm tiểu tử này đòi đi.” Lý Đàn Việt nặng nề gật đầu một cái, trên mặt mang theo mấy phần không có ý tốt, nhìn Bạch Trạch Tuyên và Tạ Hoài Ẩn, tuy nói ba người cùng nhau lớn lên, nhưng chuyện diễn vai đóng thế võ thuật này cũng là chuyện khi còn trẻ, nếu có cơ hội, hắn vẫn luôn muốn nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn bị đánh đau một chút, nghĩ đến trong Ung đô này cũng có không ít người đều đang mong đợi như vậy.
Khóe miệng Bạch Trạch Tuyên hơi cong lên, hắn cũng không để ý chuyện bị giữ lại bổng lộc, khi hắn ở biên quan cũng không dùng được, hơn nữa là thiên tai, tất nhiên phải ra một phần lực, hắn cũng không tỏ vẻ phản đối cách làm như vậy của Tạ Hoài Ẩn.
Hắn khẽ cau mày một cái nói; “Nếu là quốc khố túng thiếu, sao hôm nay lại nghe tẩu twr nói muốn sửa đường?”
Bạch Trạch Tuyên cũng có mấy phần nghĩ không ra chuyện này, đoạn đường này hắn đi tới vẫn cảm thấy đường quan này coi như có thể, những năm này đường quan vẫn có dáng vẻ như vậy, cũng không có ý tứ muốn sửa chữa, hơn nữa tu sửa này cũng là một chuyện lớn, công trình này làm ra đoán chừng cũng tốn không ít, như vậy thứ nhất ––
“Sẽ không định nghĩ tới chuyện khác chứ? Lại xuống tay tiếp với các đại thần, lần này bọn họ có thể vẫn cho ngươi, nhưng ngươi làm vậy số lần càng nhiều, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ngươi đấy!”
Trong giọng nói của Bạch Trạch Tuyên mang theo mấy phần cảnh cáo, vị trí hộ bộ này vốn hết sức khó thực hiện, lúc trước chuyện tai họa tuyết lở đã xuống tay một lần chỗ các đại thần, hiện giờ lại xuống tay tiếp với bọn họ, vị trí hộ này của Tạ Hoài Ẩn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!