Ma Đao Ca - Chương 2: Hồi 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Ma Đao Ca


Chương 2: Hồi 2



Canh ba vừa qua, năm bóng người hệt như u linh xuất hiện trên núi, người nào cũng mập như năm con gấu trắng, thì ra trên mình họ phủ đầy tuyết. Năm người này khinh công còn cao hơn rất nhiều so với bốn anh em Bàn Long Đao họ Cổ và Huyết Thủ song câu. Chỉ thấy họ lượn nhanh năm vòng khắp đỉnh núi, một người trong số họ nói :

– Trên đỉnh núi này từng có người đến rồi!

Một người khác nói :

– Tại sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng người nào thế nhỉ?

Người lên tiếng trước tiếp lời :

– Hai vị cao nhân ấy đã hẹn chúng ta đến đây, hẳn là không thất tín…

Đột nhiên có người tiếp lời :

– Không sai, lão phu thân phận gì, sao để thất tín?

Vừa dứt tiếng, phía sau năm người đã xuất hiện hai lão nhân kỳ hình quái dạng, chiếc áo mỏng trên mình vang lên phần phật trong gió đêm nhưng không hề có vẻ giá lạnh. Tuy nhiên trên đầu lại đội một chiếc nón nỉ đặc chế che khuất mặt mày. Trong số một người lưng giắt một thanh kiếm gỗ, thân hình cao nghều. Một người lưng đeo một chiếc túi vải dài, chẳng rõ bên trong chứa binh khí gì, vóc dáng rất thấp, trên mi tâm có ba nốt ruồi khá to gây ấn tượng rất sâu sắc.

Lão nhân lưng giắt kiếm gỗ nói :

– Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ thật là người giữ chữ tín, đến đây rất đúng giờ. Khi xưa lão phu hai người từng cùng lập ra một lời hứa chỉ cần không phải là kẻ vạn ác bất xá, nếu thụ thương dưới tay của hai lão phu, hẳn truyền cho một chiêu kỳ học để đền bù. Năm vị khi xưa mỗi người đều được một chiêu tuyệt học của hai lão phu, đã nhiều năm trôi qua, hẳn năm vị đã luyện thành rồi chứ?

Lão đại trong Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ nói :

– Vâng, chúng vãn bối đã luyện thành rồi. Chẳng hay hai vị thế nào, hẹn chúng vãn bối đến đây có điều chi chỉ giáo?

– Lão phu hai người cả đời hành sự không bao giờ cẩu thả, năm xưa đã thành toàn cho các vị là phải thành toàn đến cùng.

– Vãn bối không hiểu ý tiền bối!

– Lão phu hai người trong mấy năm gần đây tiềm tâm nghiên cứu, chiêu thuật có thay đổi chút ít, đã thành toàn cho các vị là phải danh thủ kỳ thực nên hai lão phu mới hẹn các vị đến đây để chỉ điểm lại hầu tăng thêm uy lực.

Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ thảy đều xúc động, vẻ cảm kích hiện rõ lên mặt. Lão đại nói :

– Hai vị tiền bối có thịnh ý như vậy, chúng vãn bối cung kính không bằng tòng mệnh!

Lão nhân đeo túi dài tiếp lời :

– Trước hết hai vị hãy lần lượt đọc lại khẩu quyết và biểu diễn lại động tác đã học để cho lão phu hai người tiện chỉ điểm.

Lão đại Long Chí Khởi thoáng ngạc nhiên :

– Chiêu thức vãn bối học được trước kia chính do hai vị tiền bối đích thân truyền thụ, bây giờ hà tất phải đọc lại khẩu quyết?

Lão nhân đeo túi dài nghiêm mặt :

– Lão phu hai người là muốn xem thử khẩu quyết của các vị có chỗ sai hay không, phải biết võ học cao thâm, sai một ly đi ngàn dặm, vậy là vì các vị mà cũng là vì lão phu hai người…

Long Chí Khởi thắc mắc hỏi :

– Hai vị tiền bối ư? Vậy là sao?

– Tuyệt học của hai lão phu được giới võ lâm ca ngợi, xem như Thái Sơn Bắc Đẩu. Nếu có người sử dụng mà không phát huy được uy lực chí đại, vậy sẽ làm tổn thương thanh danh của hai lão phu.

Long Chí Khởi mặt thoáng qua vẻ hoài nghi :

– Vậy thì vãn bối dĩ nhiên phải tuân lệnh, đêm giá lạnh thế này mà hai vị tiền bối đến đây chỉ giáo cho, lòng thật áy náy, vãn bối xin đa tạ!

Đoạn quay sang lão ngũ Long Chí Phấn gật đầu nói :

– Ngũ đệ diễn luyện trước đi!

Long Chí Phấn cầm kiếm trong tay, đứng vững như núi, hô to :

– Thân du hướng ngoại, ý tại viên trung, vạn lưu quy nhất, thiên nhân đồng tông!

Đọc xong khẩu quyết, trường kiếm như sóng xô ra, tiếng rít gió vang dội, mưa rơi xuống lả tả.

Hai lão nhân thần thái biến đổi liên hồi, lão đại Long Chí Khởi càng thêm hoài nghi, thầm nhủ :

“Huynh đệ nhà họ Long này đâu có dễ đánh lừa”.

Một chiêu diễn xong, trường kiếm trong tay Long Chí Phấn đã trở nên đỏ rực, tuyết rơi lên thân kiếm phát ra tiếng kêu xèo xèo, thì ra vừa rồi mưa rơi là so sức nóng của trường kiếm làm cho tuyết tan ra thành mưa.

Hai lão nhân mặt nghiêm nghị nhưng lại ha hả cười to nói :

– Khá lắm! Khá lắm! Thật không ngờ chiêu này lại luyện đến hỏa hầu như vậy, chỉ cần sử đổi chút ít là xong. Thật ra dù không sửa đổi cũng chẳng có gì.

Long Chí Khởi nhếch môi cười, lớn tiếng nói :

– Già chiêu do vãn bối diễn luyện.

Đoạn quay sang lão nhân đeo túi dài hỏi :

– Ma già của tiền bối có thể cho mượn tạm chăng?

Lão nhân liền để túi vải xuống và nói :

– Được, được!

Đồng thời lấy ra một chiếc kèn bằng gỗ mun, hình dạng như ống điếu có ba lỗ và dài khoảng hai thước tư.

Già là loại nhạc khí của Hung Nô, vốn dùng cỏ lau quấn lại thổi nhưng người sau phỏng chế đa số bằng gỗ. Theo trong Chí Già Phú ghi là do Lý Bá Vương (Lão Tử) đã chế tạo lúc ra Tây Vực. Còn một thuyết khác thì lại nói là do Trương Hiên đã nhặt được ở Tây Vực.

Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ đây là lần đầu tiên được chứng kiến món binh khí độc môn của vị cao nhân tuyệt thế Ma Già, tất thảy đều nín thở chú mắt nhìn.

Long Chí Khởi đón lấy Ma già nói :

– Khi xưa lạnh lùng, tiền bối truyền thụ Già chiêu có nói với vãn bối là Già âm gồm có Đại Già và Tiểu Già. Đại Già mười tám phách, Tiểu Già mười chín phách. Đại Già là do Thẩm Liêu sáng tác, Tiểu Già tên là Chúc Gia Thanh. Vãn bối xin đọc Già Vận tâm pháp trước.

Y đảo mắt liên hồi, đoạn hô to :

– Không với âm phù thương ý, không để vận khí thương ý, khí hòa thì vận tốt, vận tốt thì đạo sinh!

Hai lão nhân thoáng chau mày như không mấy hiểu nhưng Long Chí Khởi đã khởi tấu, tiếng già bay vút lên không, lúc bi thương như góa phụ thổn thức, lúc hùng tráng như xông pha chốn xa trường.

Tiếng già bỗng ngừng bặt, hai lão nhân thoáng giật mình, đưa mắt nhìn nhau, thần thái của họ chỉ có Long Chí Khởi hiểu rõ trong lòng mà thôi.

Long Chí Khởi giơ già lên khỏi đầu vạch một chữ thập trên không, điều lạ là không có tiếng gió, chỉ trong lỗ già phát ra âm thanh kỳ diệu, trong vòng ba trượng không hề có một mảnh tuyết rơi.

Long Chí Khởi thu già ôm quyền nói :

– Kiếm và già mỗi môn một chiêu đã diễn xong, xin hai vị tiền bối chỉ điểm cho!

Hai lão nhân ha hả cười to nói :

– Khá lắm! Khá lắm! Quả nhiên không phụ lòng lão phu. Này, hãy cầm lấy cái này từ từ nghiên cứu, một năm sau hẳn có tâm đắc.

Đoạn mỗi người từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy trao cho Long Chí Khởi, nói tiếp :

– Giờ năm vị xuống núi được rồi.

Long Chí Khởi ôm quyền thi lễ :

– Đa tạ tiền bối, chúng vãn bối xin cáo từ!

Dứt lời, năm người liền thi triển khinh công phóng đi xuống núi.

Hai lão nhân nhìn nhau cười, lão nhân lưng giắt kiếm nói :

– Hai chiêu này qủa là huyền diệu, cộng với mấy chiêu chúng ta đã có được còn thiếu một chiêu nữa… Hắc hắc! Chỉ còn một chiêu nữa là chúng ta có thể đến Dã Nhân cốc…

Lão nhân cầm già bỗng khoát tay, trầm giọng nói :

– Hãy xem, gì thế kia?

Lão nhân lưng giắt kiếm đưa mắt nhìn sáu trong số tám người tuyết cười gằn nói :

– Các vị còn chưa hiện thân ư?

Thì ra ngoài hai người Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên, phần mặt của sáu người kia đều đã tan chảy thành hai lỗ nhở bởi hơi thở từ mũi. Mặc dù rất nhỏ nhưng sao có thể qua nổi mắt hai vị cao nhân này.

Bốn anh em Bàn Long Đao cùng buông tiếng quát to, vùng khỏi lớp tuyết sóng vai đứng trước mặt hai vị cao nhân nói :

– Chẳng hay hai vị có điều gì chỉ giáo?

Lão nhân đeo kiếm lạnh lùng nói :

– Bốn vị đã nghe thấy cả rồi, thu hoạch không ít chứ?

Lão đại Cổ Sương vờ không hiểu nói :

– Huynh đệ tại hạ bốn người ở đây ấn chứng nội công, thử xem ai chịu nổi giá rét ba ngày ba đêm, chẳng hay thu hoạch mà hai vị nói là chỉ gì vậy?

Lão nhân cầm già nói :

– Khi xưa lão phu hai người từng có lỡ tay đả thương hiền côn xung, sau đó đã theo lời hứa truyền cho bốn vị một chiêu võ công, giờ xin bốn vị hãy diễn lại một phen, lão phu hai người sẽ chỉ điểm sửa sai.

Lão đại Cổ Sương trầm giọng :

– Huynh đệ tại hạ chưa từng học võ công người khác, hai vị chớ nên tin lời đồn đại trên giang hồ. Vả lại nếu khi xưa hai vị quả đã từng truyền võ công cho huynh đệ tại hạ, lẽ nào huynh đệ tại hạ lại không nhận ra hai vị tiền bối.

Hai lão nhân bất giác ngẩn người, lão nhân giắt kiếm nói :

– Cổ đại hiệp thật chóng quên, chả lẽ còn chưa biết hai lão phu là ai sao?

– Chả lẽ hai vị chính là hai vị tiền bối Tiên Kiếm và Ma Già?

Lão nhân giắt kiếm cười khẩy :

– Cổ đại hiệp trí nhớ khá, chắc nhận ra lão phu hai người, hà tất nói nhiều nữa?

Cổ Sương cười nhẹ :

– Theo như tại hạ biết, Tiên Kiếm và Ma Già hai vị tiền bối thế bất lưỡng lập, chưa từng đi chung bao giờ. Hơn nữa, nghe đâu hai vị cao nhân tuyệt thế ấy còn có mối thù bất cộng đái thiên…

Lão nhân cầm già bừng sát cơ nói :

– Lão đại, chúng ta giết quách họ cho rồi!

Lão nhân giắt kiếm nháy mắt :

– Đừng vội!

Đoạn quét mắt nhìn bốn người tuyết kia nói tiếp :

– Còn có hai người tuyết giả nữa!

Lão nhân cầm già lắc đầu :

– Bốn mới đúng!

Lão nhân giắt kiếm cười nhạo :

– Người tuyết thứ nhất thứ nhì là thật, còn thứ ba và thứ tư là giả!

– Căn cứ vào đâu?

– Lão nhị kinh nghiệm còn chưa đủ, xung quanh người tuyết thứ nhất và thứ nhì có nhiều dấu chân nhỏ, tuy bị tuyết lấp nhưng vẫn còn thấy được lờ mờ, hiển nhiên là do bọn trẻ ở quanh đây làm ra, qua thời gian lâu mà vẫn như trước, không chút đổi khác. Còn người tuyết thứ ba và thứ tư thì không vậy, hai lỗ nhỏ chảy nước, rõ ràng là có người bên trong thở.

Lão nhân cầm già chú ý nhìn kỹ, bất giác gật đầu liên hồi, thoáng đỏ mặt nói :

– Lão đại tài thật, ngu đệ cam lòng bái phục!

Dứt lời, chiếc già đen ngòm trong tay đưa lên điểm hai cái về phía người tuyết thứ ba và thứ tư, chỉ nghe bùng bùng hai tiếng, tuyết văng tung tóe. Lập tức có hai người phóng ra.

Lão nhân giắt kiếm ha hả cười to một hồi đoạn nói :

– Thì ra hai vị đương gia Huyết Thủ song câu, hai vị đã đến đây rồi đương nhiên chẳng thể về tay không…

Chưa dứt lời, không ai nhìn thấy rõ mộc kiếm của lão xuất thủ thế nào, chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai ngọn câu ở trên lưng của Huyết Thủ song câu đã bị chém gãy làm đôi.

Huyết Thủ song câu cũng kể được là cao thủ hạng nhì trong võ lâm, chẳng những chưa động thủ đã bị người ta chém gãy binh khí, hơn nữa lại là dùng một thanh kiếm gỗ, kinh hoàng đến mức thừ ra tại chỗ.

Lão nhân cầm già trầm giọng nói :

– Chuyện hôm nay không được tiết lộ với bất kỳ ai, nếu không hai chiếc đầu chó của các ngươi bất kỳ lúc nào cũng có thể lìa khỏi cổ.

Huyết Thủ song câu rợn người, giờ mới bừng tỉnh giấc đồng thanh nói :

– Đa tạ đại ân tiền bối đã không giết, xin cáo từ!

Đoạn liền phóng đi như bay xuống núi hệt như bị ma đuổi.

Bốn anh em họ Cổ thất sắc nhìn nhau, chỉ một chiêu tuyệt học của người ta vừa rồi, bốn người liên thủ cũng chưa chắc tiếp nổi năm chiêu, bất giác hùng tâm tan biến.

Cổ Sương là lão đại giàu kinh nghiệm, biết đêm nay nếu không tiết lộ một chiêu tuỵêt học của Tiên Kiếm và Ma Già thì đừng mong trọn vẹn người rời khỏi đây. Nhưng y cũng biết, dù có nói ra cũng chưa chắc có thể toàn mạng. Thay vì nói ra hết, chi bằng giữ lại nửa phần, tìm cách đắp [X. thiếu trang 73”

theo sau.

Chờ chốc lát, hai lão nhân vừa định xuống núi, lão nhân cầm già bỗng lại đưa mắt nhìn hai người tuyết nói :

– Lão đại, hai người tuyết này không phải giả đấy chứ?

– Nếu không tin cứ tung một chưởng thử xem.

Lão nhân cầm già do dự, lão đã mất mặt một lần rồi, tuy rất hoài nghi hai người tuyết ấy nhưng lại sợ bên trong trống không vậy thì càng thêm bẽ mặt.

Thế nhưng, tám người tuyết đã có sáu là giả, chả lẽ hai người này là thật?

Lão từ từ đưa Ma già lên chuẩn bị điểm ra. Lão nhân giắt kiếm mỉm cười, hai tay chắp sau lưng quay đi như không muốn chứng kiến hành động cố chấp của lão.

Lão nhân cầm già sau cùng rụt tay về nói :

– Lão đại, có một điều ngu đệ chưa rõ, khi xưa Tiên Kiếm đời thứ nhì là Vô Sao Kiếm Lạc Dật với con gái Ma Già là Ma Già Tiên Tử Bạch Băng sau khi bị chúng ta… vì sao hai lão quỷ Tiên Kiếm và Ma Già Bạch Long Xuyên lại không hề màng đến vậy?

– Hừ! Lão nhị tưởng họ không màng đến ư? Vậy thì lão nhị lầm to rồi! Lão nhị có biết đại hội Long Thuyền trên Động Đình hồ vào tiết Đoan Ngọ năm nay là do ai tổ chức không?

– Không phải do Động Đình Thần Quân Tề Cảnh Úy tổ chức sao?

Lão nhân giắt kiếm cười khẩy :

– Động Đình Thần Quân là đồ đệ của ai?

Lão nhân cầm già giật mình :

– Y lại đệ tử ký danh của Tiên Kiếm và cũng kể được là sư huynh của Vô Sao Kiếm Lạc Dật!

– Vậy thì đúng rồi! Cho lão nhị biết, những người được mời toàn là nhân vật có tiếng tăm. Hiển nhiên, người được mời là phải đến, nếu không hẳn bị hoài nghi…

– Vậy hai ta cũng phải đến dự sao?

– Còn phải nói! Nhưng chuyện này chỉ cần hai ta không tiết lộ, cứ để họ khắp nơi tìm kiếm chỉ hoài công…

Lão nhân giắt kiếm nói đến đó, đưa mắt nhìn xuống núi, giục :

– Đi mau, đừng để bốn tên tiểu tử ấy trốn mất!

Dứt lời hai người liền thi triển khinh công phóng đi xuống núi.

Tiểu Thúy vừa định hiện thân, bỗng lại nghe tiếng y phục phất gió, một người phi thân lên. Không, hai người chứ không phải một vì một người què cưỡi trên cổ một người mù. Hai người trên mình tuyết phủ dày hơn tấc, hạ xuống đất không gây ra một tiếng động khẽ.

Chỉ nghe người qùe chân nói mấy câu gì đó, Tiểu Thúy chẳng hiểu câu nào. Không phải tiếng lóng trên giang hồ, cũng chẳng phải nói đớt, hiển nhiên đó là ám ngữ do hai người tự đặt ra, kẻ khác không sao nghe hiểu.

Thế nhưng khi Tiểu Thúy nhìn thấy trên hông mỗi người có giắt một thanh kiếm gỗ và một chiếc Ma già đen ánh thì bất giác lòng cũng rúng động, thầm nhủ :

“Lạ thật, chỉ trong một đêm mà lại có đến hai đôi Tiên Kiếm và Ma Già xuất hiện, hơn nữa đều không giống như là thật”.

Người mù bỏ người què xuống, hai người ngồi trên đất tuyết cùng lấy Mộc kiếm và Ma già xuống, vừa sờ sẫm vừa thở dài não ruột.

Bỗng người mù với giọng bi thiết ngâm:

Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,

Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.

Đãn sứ Long Thành phi trường tại,

Bất giáo Hồ mã độ Âm Sơn!

(Trăng đời Tần mà ải đời Hán

Vạn dặm trường chinh người chưa về

Long Thành đà có mặt phi tướng

Chẳng để ngựa Hổ vượt Âm Sơn)

Giọng điệu bi tráng, xúc động lòng người. Sau đó đưa Ma già lên thổi.

Y thổi một hồi, tiếng già bỗng ngưng bặt. Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên buông tiếng khóc to, khóc đến mây sầu ảm đạm, khóc đến tan gan nát ruột.

Hai người khóc chừng nửa giờ mới ngưng. Người mù hai ngón tay bóp mũi, hỉ cái phẹt, tiện tay vẫy mạnh, bộp một tiếng trúng vào mắt trái người què.

Người què đang khóc đến nước nhập nhòe, đưa tay lên quệt, tức giận nói :

– Ngươi làm gì vậy hả?

Người mù vội phân bua :

– Đừng trách, đừng trách, tại gió mạnh quá đó thôi. Ôi! Tề Lỗ song tàn chúng ta khi xưa đi theo hai vị thiếu chủ nhân oai phong biết mấy, chẳng ngờ hai vị ấy đột ngột bị ám toán và Tiên Kiếm Lạc lão tiền bối với Ma Già Bạch lão tiền bối lại hiểu lầm quá sâu nặng, tàn sát lẫn nhau để khiến hai tên tặc tử ấy đến nay vẫn ung dung tự tại.

Người què lau sạch nước mũi trên mắt :

– Lão mù, theo ta suy đoán rất có thể hai vị thiếu chủ nhân của chúng ta chưa chết.

Người mù đôi mắt trắng dã trợn lên :

– Chớ có nói mớ, trên giang hồ đồn đại chỉ cần có được năm chiêu tuyệt học của hai vị kỳ nhân Tiên Kiếm và Ma Già là có thể đến Dã Nhân cốc ở Thiên Sơn lấy một ngọn Ma đao và một quyển Ma Đao Ca. Nghe đâu Ma Đao Ca ấy chính là một bí kíp võ công tuyệt thế, nếu luyện thành cho dù hai vị tiền bối Tiên Kiếm và Ma Già liên thủ cũng không phải địch thủ, vậy là kể như độc bộ võ lâm.

– Nếu qủa đúng như vậy thì hai vị tiền bối Tiên Kiếm và Ma Già đã đến đó lấy từ lâu rồi!

Người què cười khẩy :

– Người có biết câu có điều làm được mà không nên làm không? Cao thủ tuyệt thế như họ, sao thể học võ công người khác?

– Ngươi nói cũng đúng nhưng nếu Ma Đao Ca mà bị bọn ma đầu hắc đạo lấy được thì giới võ lâm sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên còn gì?

– Vì vậy chúng ta mới phải động não!

Người mù đôi mắt trắng dã trợn lên :

– Hai kẻ tàn phế như chúng ta mà cũng định dòm ngó tuyệt học ư?

– Đừng tự khinh mình, phải biết mấy chiêu tuyệt học mà thiếu chủ nhân đã truyền cho chúng ta khi xưa trong giới võ lâm chỉ trừ đôi ba người, ngoài ra không ai địch nổi. Vả lại chưởng pháp mà chúng ta đã tự sáng chế gần đây, đến giờ cũng chưa gặp địch thủ.

– Thôi, chúng ta đi tìm Động Đình Thần Quân Tề lão qủy.

Người què lại trèo lên lưng người mù, lại nói mấy câu nghe không hiểu rồi phóng đi nhanh như chớp.

Lúc này tuyết đã ngừng rơi, trên đỉnh núi lại trở nên yên lặng. Tiểu Thúy tung mình ra, đi đến trước mặt Bạch Ngọc Quyên nói :

– Tiểu thư có nghe hai người vừa rồi nói gì không?

– Không, ta phải vận công cho tuyết không tan nên không nghe được nhưng ta thấy hai lão nhân thần bí kia với Tề Lỗ song tàn vừa rồi dường như có liên quan với chúng ta.

Tiểu Thúy gật đầu :

– Vâng, tiểu tỳ cũng đồng cảm như vậy!

Bỗng người tuyết Hồ Thiết Sanh vang lên tiếng động khác lạ, dường như do tuyết chuyển động phát ra.

Tiểu Thúy giật mình, vội đi đến bên người tuyết Hồ Thiết Sanh hỏi :

– Sao? Công tử đã khỏi rồi ư?

– Tuy chưa khỏi nhưng không còn nguy hiểm nữa!

Bạch Ngọc Quyên mừng rỡ, lập tức phá tuyết ra, quan tâm hỏi :

– Hồ công tử cảm thấy thế nào?

Hồ Thiết Sanh cũng phá tuyết ra, vòng tay xá dài nói :

– Được Bạch cô nương cứu giúp, tại hạ xin đa tạ.

Tiểu Thúy cười khúc khích :

– Chỉ một câu đa tạ là xong sao?

Hồ Thiết Sanh lại vội nói :

– Đại ân đại đức không dám nói lời báo đáp, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.

Bạch Ngọc Quyên lườm cho Tiểu Thúy một cái :

– Ai cần ngươi xía miệng vào?

Tiểu Thúy cười hóm hỉnh :

– Không xía vào thì thôi, mỗi lần Hồ công tử thả diều trên Ngọa Long cương, tiểu thư đều ở bên nhìn trộm…

Bạch Ngọc Quyên đỏ mặt, đuổi đánh Tiểu Thúy. Tiểu Thúy phóng chạy xuống núi, Bạch Ngọc Quyên vừa định đuổi theo, Hồ Thiết Sanh nói :

– Tại hạ rời khỏi nhà đã một đêm, trong nhà hẳn không yên, xin tạm biệt cô nương!

Bạch Ngọc Quyên ra chiều bịn rịn nói :

– Chất độc trong người công tử chưa khỏi hoàn toàn, hãy cùng về nhà tiểu muội, gia gia tiểu muội sẽ chữa khỏi cho công tử.

– Đa tạ cô nương, gia sư cũng có thể chữa trị chất độc này, tại hạ không muốn làm phiền cô nương nữa.

Bạch Ngọc Quyên buồn bã :

– Bao giờ tiểu muội mới có thể gặp lại công tử?

Đoạn quay đi chỗ khác, lườm cho Hồ Thiết Sanh một cái.

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên thầm nhủ :

“Mình đâu có đắc tội gì với nàng ta, nàng ta vậy là ý gì?”

Nhưng liền cười nói :

– Mai đây tại hạ còn đến Ngọa Long cương thả diều nữa mà!

Đoạn ôm quyền thi lễ, phóng đi xuống núi, lát sau đã đến một sơn cốc ở phía Bắc Ngọa Long cương. Trong cốc có mấy gian nhà lá, lúc này một lão nhân tóc bạc phơ đang ngồi dưới một cây liễu bên ngoài nhà.

Hồ Thiết Sanh vội qùy xuống nói :

– Sanh nhi cả đêm không về để khiến sư tổ lo lắng, xin sư tổ thứ tội.

Lão nhân tóc bạc hai mắt sáng quắc quét nhìn vào mặt Hồ Thiết Sanh, trầm giọng nói :

– Ngươi đã trêu vào người của Thái Cực môn bao giờ vậy?

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

– Sư tổ đã biết rồi ư?

– Ngươi đã trúng phải ám khí tẩm thuốc độc độc môn của Thái Cực môn, sao thể giấu được lão phu?

Hồ Thiết Sanh không dám giấu diếm bèn kể lại chuyện thả diều và những gì đã nghe thấy trên đỉnh Tuấn Cực Phong.

Lão nhân sắc mặt biến đổi liên hồi, nhất là khi nghe đến chuyện hai lão nhân đội nón nỉ với Tề Lỗ song tàn, ông nhướng mày liên hồi, ra chiều rất khích động.

Thế nhưng, sau cùng ông lại chú ý đến Bạch Ngọc Quyên, hỏi :

– Cô nương ấy bao nhiêu tuổi rồi?

– Cỡ khỏang đồ tôn thôi!

– Tướng mạo thế nào?

Hồ Thiết Sanh đỏ mặt, lúng túng :

– Mặt trái xoan, mày lá liễu…

Lão nhân nghiêm nét mặt :

– Còn đặc điểm gì nữa không?

– Trên má có hai đồng tiền…

Lão nhân phất tay áo đứng lên, râu tóc lay động, chắp tay sau lưng đi qua đi lại mấy bước, lẩm bẩm :

– Chả lẽ lão ta cũng ẩn cư ở lân cận Ngọa Long cương này ư?

Hồ Thiết Sanh đứng ngây người ra bên cạnh, lòng thắc thỏm lo âu ngỡ mình đã gây ra đại họa.

Bỗng, lão nhân trầm giọng nói :

– Sanh nhi, hãy đi theo lão phu!

Hồ Thiết Sanh theo sau lão nhân đi vào nhà lá. Lão nhân khép cổng rào lại, chắp tay sau lưng đi qua đi lại nhiều lượt bỗng dứng lại chằm chặp nhìn Hồ Thiết Sanh, nghiêm giọng nói :

– Ngươi có biết vì sao sư phụ ngươi chết không?

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên :

– Sư tổ chẳng phải nói sư phụ bệnh chết là gì?

Lão nhân trầm giọng :

– Đó là dối gạt ngươi thôi vì ngươi tuổi còn nhỏ, cho ngươi biết chỉ có hại chứ không có ích. Thật ra sư phụ ngươi đã bị kẻ thù sát hại.

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng quỳ xuống, nước mắt tuôn trào, giọng bi thiết nói :

– Sư tổ, xin hãy cho Sanh nhi biết kẻ nào đã sát hại sư phụ, Sanh nhi nhất định sẽ chính tay giết kẻ ấy.

Lão nhân nghiêm nghị đi qua đi lại, hiển nhiên đang đắn đo nên chăng nói cho Hồ Thiết Sanh biết trong lúc này.

Bởi việc này ông đã giấu kín trong lòng mười mấy năm dài, do công lực chưa khôi phục, ông không dám nhắc đến chuyện báo thù. Nhưng nay công lực của ông đã không còn hy vọng khôi phục, nếu cho Hồ Thiết Sanh biết, để chàng một thiếu niên huyết khí chưa định đi báo thù, ông lại không sao yên tâm được.

Giá như lúc này Hồ Thiết Sanh mà kể rõ mọi sự đã xảy ra trên Tuấn Cực Phong với lão nhân, có lẽ đã không xảy ra một sự hiểu lầm trọng đại khiến người thân đau khổ mà kẻ thù lại vui sướng.

Nhưng chàng bị lấp trong tuyết, không nghe được lời nói của hai lão nhân thần bí nên giới võ lâm mới nổi giông tố, gió tanh mưa rào, cao thủ bạch đạo suýt nữa chết sạch.

Sau cùng, lão nhân chậm rãi nói :

– Năm nay ngươi đã mười sáu tuổi rồi, tuy ngươi có Ngũ Âm Tuyệt Mạch, sau này có thể nhờ cơ duyên may mắn mà khỏi nhưng trước hai mươi tuổi không lo nguy hiểm đến tính mạng nên lão phu muốn hoàn thành lòng hiếu thảo của ngươi, bắt đầu từ bây giờ báo thù cho sư phụ ngươi.

– Kẻ thù của sư phụ Sanh nhi là ai vậy?

Lão nhân thoáng do dự :

– Y là cao thủ tuyệt thế trong võ lâm và hiệp danh rất lừng lẫy. Lúc này không cần cho ngưoi biết danh tánh, chỉ cần ngươi lưu ý một chút là có thể nhận ra. Người này trên mặt có một đặc điểm nhìn là biết ngay, tuổi tác y tầm cỡ khoảng lão phu, mặt vuông mằy tằm, mũi hổ miệng to, người rất thấp, mặt tím, có ba nốt ruồi to màu đỏ nằm dọc nơi giữa ấn đường rất dễ nhận ra.

Bỗng khẽ buông tiếng thở dài nói tiếp :

– Tri nhân tri diện bất tri tâm, khi xưa sư phụ ngươi bị sát hại đã có hai người chứng kiến tận mắt. Đó là Tề Lỗ song tàn, lúc ấy họ chưa tàn phế, là bạn thân trung thành của sư phụ ngươi, từng ra tay trợ giúp sư phụ ngươi nhưng vì võ công của đôi bên quá chênh lệch nên kết quả họ đã một đui mắt và một què chân.

Ngưng chốc lát, lão nhân lại nói tiếp :

– Khi xưa cùng lúc sư phụ ngươi bị sát hại còn đồn đại là con trai kẻ thù cũng bị người sát hại và hung thủ lại là lão phu…

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

– Y cố ý vu khống sư tổ để viện cớ sát hại sư phụ phải không?

– Con trai kẻ thù bị hạ sát đương nhiên là không phải giả nhưng qủa tình không phải lão phu gây ra và sư phụ ngươi khi xưa hành đạo giang hồ danh hiệp lừng lẫy, không bao giờ làm điều thương thiên hại lý nên theo lão phu nghĩ, đối phương sát hại sư phụ ngươi nhất định là một âm mưu… Lão phu vừa cho ngươi biết đặc điểm của kẻ thù, ngươi đã nhớ rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh mặt ngập lệ gật đầu :

– Sanh nhi nhớ rồi, xin sư tổ hãy cho Sanh nhi biết, kẻ thù hiện ở đâu?

Lão nhân ngẫm nghĩ chốc lát :

– Rất có thể là ở gần đâu đây nhưng lão phu trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu phát hiện ra kẻ thù ngươi tuyệt đối không được nóng nảy động thủ một cách mạo muội. Lão phu đã từng nói với ngươi, kẻ thù ngang danh với lão phu và xưa kia lúc hay tin sư phụ ngươi bị sát hại, lão phu đã tìm y tính nợ. Chẳng ngờ kịch chiến một ngày một đêm, sau cùng…

Hồ Thiết Sanh nước mắt chảy dài :

– Sư tổ đã… bại phải không?

Lão nhân gật đầu :

– Không sai, lão phu đã thua một chiêu, trọng thương ngã xuống, đến nay chưa bình phục, thật đáng căm hận. Y lại còn vờ vĩnh xin lỗi, bảo Tề Lỗ song tàn đưa lão phu về nhà, vì phục thù và nuôi dạy ngươi, lão phu đã ẩn cư trong cốc này.

– Sư tổ, kẻ thù ngày ấy đã ngang danh với lão nhân gia khi xưa và được giới võ lâm xem như Thái Sơn Bắc Đẩu, vậy hẳn là người rất có tiếng tăm phải không?

Lão nhân từ dưới giường lấy ra một chiếc túi vải dài, rút ra một thanh kiếm gỗ và nói :

– Ngươi xem thanh kiếm này là biết sư tổ là ai rồi.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

– Ồ! Thì ra sư tổ chính là Tiên Kiếm, một trong Song tuyệt!

Chàng bỗng giật thót người nói tiếp :

– Vậy kẻ thù hẳn là Ma Già Bạch Long Xuyên phải không?

Lão nhân nghiêm nghị gật đầu :

– Kể từ bây giờ, sư tổ truyền kiếm pháp bổn môn cho ngươi, ngươi đã học trong thời gian qua chỉ Ngoại tam kiếm của kiếm pháp bổn môn mà thôi.

Lão nhân dẫn Hồ Thiết Sanh ra đến hậu viện nói tiếp :

– Kiếm pháp của bổn môn có tên là Thánh Giả Chi Kiếm, gồm Ngoại tam kiếm, Trung tam kiếm và Nội tam kiếm. Ba lần ba là chín, vô cùng vô tận. Ngươi với Ngoại tam kiếm đã đánh bại được Thái Cực Khuyên đủ thấy ngươi đã đạt được yếu quyết, đáng tiếc là ngươi có Ngũ Âm Tuyệt Mạch, nội lực hạn chế, tạm thời không thể đạt đến trình độ đăng phong đạo cực.

Hồ Thiết Sanh nghiêm túc nói :

– Sư tổ với sư phụ đối với Sanh nhi ơn như tái tạo, chỉ cần có thể chính tay lấy mạng của kẻ thù, cho dù chết yểu Sanh nhi cũng yên lòng nhắm mắt, sư tổ không cần tiếc cho Sanh nhi.

Tiên Kiếm Lạc Kỳ rớm nước mắt xúc động nói :

– Sanh nhi, ngươi tuy có tuyệt chứng trong người nhưng sư tổ tin chắc trời cao không phụ lòng người. Người có lòng dạ lương thiện và hiếu đạo như ngươi, nhất định sẽ gặp được kỳ duyên, cũng may là còn có bốn năm dương thọ…

Lão nhân nói đến đó, hai hàng nước mắt đã chảy dài, ông vì an ủi kẻ khác bản thân lại không nén nổi bi thương bởi công lực đến nay chưa hồi phục mà đồ tôn lại có tuyệt chứng bất trị. Tử thù chưa báo và hy vọng mong manh, ông không đau lòng xót dạ sao được.

Sau một ngày một đêm, Tiên Kiếm đã truyền xong Trung tam kiếm và Nội tam kiếm cho hết sức, đoạn nghiêm khắc căn dặn :

– Tuyệt học của bổn môn có lẽ người võ lâm bình thường không nhận ra được nhưng nếu gặp cao nhân thì khó thể giấu nổi. Chưa đến lúc thật sự nguy cấp, ngươi tuyệt đối không nên sử dụng, bình thường chỉ cần dùng Loạn Hỗn kiếm pháp mà sư tổ đã sáng chế gần đây để ứng phó là đủ. Đồng thời ngươi tuyệt đối không được tiết lộ thân thế.

Ngưng chốc lát, Tiên Kiếm nói tiếp :

– Một khi phát hiện tung tích kẻ thù, ngươi phải hết sức thận trọng và dùng trí nhiều hơn vì chỉ có thể thành công không thể thất bại. Nếu như ngươi gặp bất hạnh, huyết thù của bổn môn vĩnh viễn sẽ chìm sâu dưới đáy biển.

Hồ Thiết Sanh kính cẩn tuân lệnh, khổ luyện kiếm pháp. Nửa tháng sau, kiếm pháp đã tinh tiến, Tiên Kiếm thấy vậy nói :

– Ngươi cũng không cần quá gấp gáp, chỉ cần siêng năng luyện tập là được rồi. Thôi, ngươi hãy đi ra ngoài chơi đi!

Hồ Thiết Sanh không tiện trái ý sư tổ, bèn cầm lấy chiếc diều rồi đến Ngọa Long cương.

Chàng vừa mới thả diều lên, Bạch Ngọc Quyên đã phóng nhanh lên núi. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vui mừng đến ngây người ra. Nhất là Bạch Ngọc Quyên, nàng tuổi đã mười lăm, chưa từng tiếp xúc với nam giới nhưng từ khi gặp Hồ Thiết Sanh, con tim không sao kềm chế được nữa.

Gần đây ngày nào nàng cũng chú ý trên bầu trời, thỉnh thoảng trên Ngọa Long cương có vài cánh diều bay liệng trên không nhưng cứ không thấy cánh diều rết to lớn kia, nàng thật xiết bao trông mong được nhìn thấy cánh diều ấy.

Một ngày, hai ngày qua đi, nàng trở nên ra ngẩn ngơ và thường hay cáu kỉnh. Bảy tám ngày hôm sau, nàng càng như kẻ mất hồn, ngay cả việc ăn uống cũng không còn hứng thú nữa.

Nàng từng mấy lần lén lút tìm quanh khắp Ngọa Long cương nhưng chẳng thấy Hồ Thiết Sanh đâu cả. Do bởi nàng đã phải lòng Hồ Thiết Sanh nên xem chàng như một thần tượng tôn cao, hơn nữa Hồ Thiết Sanh tướng mạo tuấn tú, nghi biểu bất tục, phong cách rõ ràng là đệ tử thế gia nên nàng chỉ chú ý đến những ngôi nhà giàu có sang trọng, đã bỏ sót ngôi nhà lá nghèo nàn của Hồ Thiết Sanh.

Mười ngày sau, nàng đang thờ thẫn nằm trên lầu trúc, tại đây qua cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời trên Ngọa Long cương. Nàng từng mấy lần có ảo giác nhìn thấy cánh diều rết màu tím kia bay liệng trên không và nàng đã nhảy cẫng lên nhưng khi nhìn kỹ nào có cánh diều đang trông ngóng mà chỉ là những chiếc diều bướm và hạc trắng thôi.

Hôm nay, khi nàng trông thấy chiếc diều rết bay lượn trên không, cơ hồ lại ngỡ là ảo giác, khích động hồi lâu mới vọt qua cửa sổ ra ngoài, một mạch phóng đi đến Ngọa Long cương.

Giờ đây bốn mắt nhìn nhau, hai qủa tim đập dữ dội. Bạch Ngọc Quyên dẫu sao cũng là một thiếu nữ, không khỏi thẹn thùng cúi mặt, bẽn lẽn vân vê tà áo.

Hồ Thiết Sanh cũng là một người con trai chưa thành niên, tuy có cảm giác kỳ diệu đối với Bạch Ngọc Quyên nhưng không biết đó là tình yêu nam nữ, chỉ thấy nàng không như những người con gái khác chàng chẳng thèm nhìn đến, nhưng mỗi lần gặp Bạch Ngọc Quyên, chàng cảm thấy hồi hộp xao xuyến lạ.

Sau cùng chàng khẽ cất tiếng nói :

– Bạch cô nương!

Bạch Ngọc Quyên cúi đầu đi đến trước mặt chàng, đỏ mặt bẽn lẽn nói :

– Xem ra độc thương của công tử đã khỏi rồi nhưng có điều sắc khí chưa được tốt lắm.

Hồ Thiết Sanh nghĩ đến chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch trong người mình, bất giác tư hận sư thù cùng bừng dậy trong lòng, mày kiếm cau chặt.

Bạch Ngọc Quyên thấy vậy quan tâm hỏi :

– Công tử có bệnh ư?

Hồ Thiết Sanh lắc đầu :

– Không!

Bạch Ngọc Quyên dịu dàng :

– Dường như công tử không được vui, có gì buồn lòng nói cho tiểu muội biết được không?

Hồ Thiết Sanh nhớ đến lời dặn của sư tổ, liền gượng cười nói :

– Đâu có gì buồn, chẳng qua vì đã lâu ngày không gặp Bạch cô nương…

Chàng nói đến đó bất giác lại đỏ mặt, tuy chàng cũng nhớ nhung Bạch Ngọc Quyên nhưng chưa đến mức thất hồn lạc phách. Chàng nói dối như vậy nên không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Nào ngờ Bạch Ngọc Quyên nghe chàng nói như vậy, con tim đập một cái thật mạnh, nàng thật qúa vui sướng, suốt mười ngày hôm nay nhung nhớ trông chờ, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ một câu này là cũng đủ đền bù, là đủ thỏa nguyện rồi.

Nàng ẹo người, hai má càng thêm đỏ bừng, phụng phịu :

– Sanh ca hư qúa đi!

Hồ Thiết Sanh tưởng là nàng đã biết mình nói dối, hết sức ngượng ngùng bối rối, hết gãi tai lại gãi má như thể toàn thân chỗ nào cũng ngứa ngáy khó chịu.

Bạch Ngọc Quyên nguýt chàng một cái, khúc khích cười :

– Sanh ca ngốc nghếch qúa!

Hồ Thiết Sanh lại ngẩn người, chẳng hiểu sao nàng lại nói như vậy.

Bạch Ngọc Quyên thấy chàng đứng thuỗn mặt ra, bất giác cười thầm, bỗng nói :

– Sanh ca, mời đến nhà tiểu muội chơi, được không?

Hồ Thiết Sanh thấy nàng vui giận bất thường như vậy, bất giác thầm lắc đầu tự nhủ :

“Đàn bà con gái thật quái lạ, không sao hiểu nổi”.

Chàng không đáp mà lại hỏi :

– Trong nhà cô nương có những ai?

– Chỉ có gia gia với vài bộc nhân thôi!

– Vậy được, không biết gia gia cô nương có ghét tại hạ không?

– Chắc chắn lão nhân gia ấy sẽ thích Sanh ca…

Bạch Ngọc Quyên lại đỏ bừng mặt, vội nắm lấy dây diều của Hồ Thiết Sanh nói tiếp :

– Nào, tiểu muội giúp Sanh ca thu diều lại!

Hai người nhanh chóng thu diều lại, Bạch Ngọc Quyên nắm tay Hồ Thiết Sanh đi vào trong cốc.

Hồ Thiết Sanh vội rụt tay về :

– Đừng vậy, người ta sẽ cười cô nương đấy!

– Hừ, mặc họ. Ai cười tiểu muội? Rõ ràng là Sanh ca không thích tiểu muội.

Hồ Thiết Sanh kinh hoảng :

– Bạch cô nương, xin đừng nói vậy, tại hạ hết sức cảm kích cô nương.

– Tiểu muội không cần Sanh ca cảm kích mà chỉ cần Sanh ca thích tiểu muội…

Hồ Thiết Sanh bồi hồi cảm động, liền nắm lấy tay nàng.

Nào ngờ Bạch Ngọc Quyên lại vùng ra nói :

– Đừng miễn cưỡng! Sanh ca… ghét tiểu muội lắm phải không?

Hồ Thiết Sanh đỏ mặt :

– Tại hạ… thích cô nương thật mà, không tin tại hạ có thể thề…

Bạch Ngọc Quyên mỉm cười :

– Thôi, đừng thề, tiểu muội tin rồi. Chúng ta đi mau!

Hai người nắm lấy tay nhau phóng đi, đến dưới đáy cốc, chỉ thấy một ngôi lầu trúc hết sức đặc thù, vây quanh cũmg là một hàng rào trúc cao hơn trượng. Trên rào leo đầy hoa lăng tiêu và đằng la trông rất trang nhã. Qua khỏi cổng rào, khắp nơi toàn là kỳ hoa dị thảo.

Hai người đi lên một ngôi lầu trúc nhỏ xinh, ngôi lầu này chẳng những cột vách toàn bằng trúc mà ngay cả những thang lầu, cánh cửa, bậc thềm và gia cụ cũng đều được làm bằng trúc hết sức thông thoáng mát mẻ.

Hồ Thiết Sanh buông miệng khen :

– Bạch cô nương thật là người tao nhã, tại hạ mà được ở trong ngôi lầu này một ngày, thật vui sướng biết mấy.

– Đó thì qúa dễ dàng, Sanh ca ở trong ngôi lầu này vĩnh viễn cũng được…

Bạch Ngọc Quyên nói đến đó, biết đã lỡ lời, bất giác thẹn đỏ mặt, liếc mắt nhìn trộm Hồ Thiết Sanh.

Nhưng Hồ Thiết Sanh không lưu ý, chàng đi đến bên một chiếc bàn trúc cầm lấy một mảnh giấy lên xem. Chỉ thấy trên là một bài thơ, nét chữ rất đẹp:

Nghe đâu Sông Khê hãy còn xuân,

Thuyền ghe xuôi ngược chẳng nghỉ ngưng.

Nhưng e Sông Khê thuyền quá bé,

Không sao chở nổi vạn nỗi sầu.

– Thì ra Bạch cô nương cũng ưa thích thơ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiêu đời Tống và chữ viết của cô nương đẹp qúa!

Bạch Ngọc Quyên giật phắt mảnh giấy lại, đỏ mặt nói :

– Chưa được người ta cho phép không được xem đồ của người ta, phải phạt Sanh ca mới được.

Hồ Thiết Sanh cười :

– Được thôi, Bạch cô nương cứ phạt!

– Phạt Sanh ca cũng đọc một bài thơ của Lý Thanh Chiêu.

Hồ Thiết Sanh không chút nghĩ ngợi, cao giọng đọc:

Nước tự chảy, hoa tự trôi.

Tương tư một mối, sầu tình hai nơi.

Tình này chẳng thể xóa bôi.

Xuống khỏi mày mắt, dâng trồi trong tim.

Bạch Ngọc Quyên vỗ tay khen.

Bỗng một tiếng nói già nua vang lên :

– Quyên nhi, việc gì mà đáng cho ngươi vui thế này? Đã lâu lắm không thấy ngươi vui như vậy rồi!

Dứt tiếng, đã xuất hiện một lão nhân tóc bạc rất thấp bé, mặt vuông mày tằm, mũi hổ miệng to, mặt tím và có ba nốt ruồi to màu đỏ ở ngay giữa ấn đường.

Hồ Thiết Sanh giật nảy mình, vội lùi lại ba bước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN