Ma Đao Ca
Chương 14: Hồi 14
Hắc Đao Khách vỗ đùi reo lên :
– Không sai, lão phu đã hoài nghi đến y từ lâu, hơn nữa hai đồ đệ của y từng mấy lần dịch dung hiện thân, có điều là chưa vạch mặt mà thôi.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên vỡ lẽ, thầm nhủ :
“Quả là mình đã đoán không lầm, qua lời nói của hai vị cao nhân này, rõ ràng người tung tin là Vân Trung Phiêu Cổ Thương, và hai thiếu niên nam nữ xấu xí chắc hẳn là huynh muội họ Bạch”.
Hắc Đao Khách lại hỏi :
– Vậy người hai lần hiện thân hát Ma Đao Ca là ai?
Văn Thân Dã Tẩu trầm ngâm :
– Chưa biết, nhưng chắc chắn không phải người ngoài, chỉ một trong Tứ tuyệt, Ma Thủ Hồng Nhan và Từ Tâm Bồ Tát sáu người. Tuy nhiên, Từ Tâm Bồ Tát là người hiền từ, có lẽ không phải bà ấy.
– Khi xưa sau khi thất tình, tôn giá đã ẩn cư trong cốc này chơi đùa cùng rắn cho khuây khỏa ư?
Văn Thân Dã Tẩu trầm giọng :
– Thôi, hãy rời khỏi đây mau, các vị cũng đã nếm mùi rồi, giữ được tính mạng là đã tốt lắm rồi, đi mau đi!
– Tư Mã Ngưu, kẻ khác sợ Văn Thân Khâu Dẫn của tôn giá, còn Trần mỗ chẳng sợ đâu.
Tư Mã Ngưu cười khảy :
– Thẳng thắn mà nói, lão phu chẳng phải người tốt gì, mà đã không phải người tốt thì không bao giờ làm điều tốt, tôn giá mà còn lải nhải nữa, lão phu sẽ không khách sáo.
Thiên Đài Kỳ Si xen lời :
– Tôn giá thật ra cũng đâu có khách sáo!
Tư Mã Ngưu hiển nhiên đã tức giận, hằng ngàn con Văn Thân Khâu Dẫn trên mình bò lung tung, trông thật khủng khiếp.
Tư Mã Ngưu trầm giọng :
– Lão phu nếu không trổ tài, hẳn các vị tưởng là lão phu sợ các vị.
Đoạn liền vung tay, nhắm vào Thiên Đài Kỳ Si đẩy ra một chưởng.
Thiên Đài Kỳ Si không dễ bị mắc lừa như Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên, sớm biết Thất Tuyệt chưởng của đối phương lợi hại, đã có sự chuẩn bị.
Chưởng phong ập đến, nhẹ như không có chút lực nào nhưng đột nhiên áp lực tăng nhanh hệt như một bức vách vô hình ập thẳng vào ngực, vội dồn nội lực và huyệt Dũng Tuyền, thi triển Tàn Kỳ chưởng đón tiếp.
Chỉ nghe bùng một tiếng rền rĩ, hai người cùng lùi sau một bước, nhưng bước lùi của Thiên Đài Kỳ Si dài hơn.
Tư Mã Ngưu cười khẩy nói :
– Thế nào? Tôn giá phục chưa?
Thiên Đài Kỳ Si cười khỉnh :
– Phục gì? Đây chỉ là trò xảo thuật mà thôi!
– Nghe nói thủ pháp ám khí của tôn giá rất khá, lão phu thử so cao thấp với tôn giá một phen.
Tư Mã Ngưu dứt lời, Văn Thân Khâu Dẫn khắp người liền dựng đứng lên, trông hệt như một chú nhím to lớn. Liền sau đó, lũ giun cong lại, chuẩn bị phóng đi.
Thiên Đài Kỳ Si cũng không dám khinh suất, lấy hai nắm cờ ra cầm tay, ngưng thần giới bị.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng răng đánh lập cập khe khẽ, thì ra Tiểu Thúy sợ nhất loài trùng rắn, giờ thấy lũ giun cong mình chực phóng, sợ đến mặt mày tái mét.
Tiểu Lục Tử cũng biết lấy lòng giai nhân, đến bên ôm lấy Tiểu Thúy nói :
– Thúy muội, đừng sợ!
Tư Mã Ngưu trầm giọng quát :
– Hãy chú ý!
Hằng ngàn con Văn Thân Khâu Dẫn đủ màu sắc bay vút đi, Thiên Đài Kỳ Si liền hai tay vung lên, vô số quân cờ bay ra, hình thành một chiếc lưới.
Số lượng Văn Thân Khâu Dẫn nhiều hơn quân cờ gấp mấy lần, hơn nữa cờ là vật chết, Văn Thân Khâu Dẫn là vật sống, lại được Tư Mã Ngưu huấn luyện, càng thêm lợi hại.
Mắt thấy có một số Văn Thân Khâu Dẫn đã xuyên qua lưới cờ, hệt như những mũi tên sặc sỡ bắn đến.
Chỉ nghe Thiên Đài Kỳ Si quát to :
– Bay tượng! Chống sĩ! Lên ngựa! Ra xe!
Liền tức, những quân cờ ấy tự động điều chỉnh vị trí, cản những con Văn Thân Khâu Dẫn vừa xuyên qua lưới cờ lại.
Hồ Thiết Sanh hết sức thán phục, chàng từng chứng kiến thủ pháp phi cờ của Thiên Đài Kỳ Si trước lúc đến nhà Bạch Long Xuyên, hôm ấy thủ pháp ám khí Liễu Sao (ngọn) Kết Tử đã khiến hai lão nhân đột mũ nỉ khiếp sợ bỏ chạy.
Tư Mã Ngưu lòng không phục, rung người một cái, toàn bộ Văn Thân Khâu Dẫn trên mình bay đi nhanh như tia chớp.
Thiên Đài Kỳ Si lại quát to :
– Liên hoàn pháo!
Liền tức, thế cờ lại biến đổi, nhưng Văn Thân Khâu Dẫn quá nhiều, vẫn có mấy mươi con vượt qua lưới cờ bay đến.
Thiên Đài Kỳ Si lại quát to :
– Chiếu tướng!
Đó là thủ pháp ám khí tối cao và cũng là tuyệt chiêu cứu mạng của ông, rất ít khi dùng đến. Liền tức tình hình đổi khác hẳn, những Văn Thân Khâu Dẫn bị quân cờ đánh tơi tả.
Bỗng Tư Mã Ngưu cất tiếng hú vang, những Văn Thân Khâu Dẫn lập tức trở nên phấn chấn, lại tiếp tục lao nhanh đến.
Chỉ nghe bộp bộp liên hồi, có số Văn Thân Khâu Dẫn bị đánh rơi xuống đát, có số cờ bị Văn Thân Khâu Dẫn quán lấy, lả tả rơi xuống.
Nhưng vẫn còn một số quân cờ và Văn Thân Khâu Dẫn bay về phía hai người, chỉ nghe hự hự hai tiếng, Tư Mã Ngưu và Thiên Đài Kỳ Si loạng choạng lùi sau ba bước, trên mình mỗi người đều bị trúng ba bốn quân cờ và Văn Thân Khâu Dẫn.
Hiển nhiên thủ pháp ám khí của Thiên Đài Kỳ Si cao hơn Tư Mã Ngưu một bậc, nhưng công lực thì lại kém hơn một bậc, hai người kể như bất phân thắng bại.
Tư Mã Ngưu nói :
– Trần Chấn Vũ, tôn giá còn muốn thử nữa không?
Hắc Đao Khách cười khẩy :
– Môn này của tôn giá chẳng qua chỉ có vậy! Thôi, bọn này còn phải đến Mang Sơn tham dự khai đàn đại điển của Kiếm Già Minh.
– Kiếm Già Minh là gì vậy?
Hắc Đao Khách bèn sơ lược kể lại.
Tư Mã Ngưu lại hỏi :
– Bao giờ cử hành?
– Mồng bảy tháng bảy, trên Trích Tinh Mang Sơn.
Tư Mã Ngưu nghiêm giọng :
– Chuyện này rất là lắc léo, lão phu tin chắc Bạch Long Xuyên với Lạc Kỳ không bao giờ sáng lập một tổ chức tà ma như vậy, lão phu cũng phải đến đó xem thử thế nào!
Dứt lời, loáng cái đã mất dạng.
Hắc Đao Khách quay sang Thiên Đài Kỳ Si nói :
– Chúng ta đi thôi! Phen này chúng ta đã bị mắc lừa, hẳn là Tư Mã Ngưu không nói dối, Ma đao và Ma Đao Ca không có ở đây. Mồng bảy tháng bảy chúng ta phải có mặt ở Mang Sơn tham dự khai đàn đại điển của Kiếm Già Minh.
Hai vị cao nhân mỗi người cắp lấy một người, cùng Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên ra khỏi Dã Nhân cốc, phóng đi về hướng đông nam.
Lúc này cách mồng bảy tháng bảy chỉ còn nửa tháng, nếu không đi cả ngày lẫn đêm e không kịp. Bốn người luân phiên nhau dìu đỡ Tiểu Lục Tử và Tiểu Thúy, thi triển toàn lực phóng đi.
Hồ Thiết Sanh hỏi :
– Tiền bối có thể cho biết trường hợp thọ thương của Tiểu Thúy và Tiểu Lục Tử không?
Hắc Đao Khách nói :
– Văn Thân Dã Tẩu nói không sai, trong Thiên Ma Ồ qủa đúng là đầy rẫy sát cơ, nhất là Thánh Thủ Thái Hoa Hoắc Phi rất là dâm độc, không bao giờ tuân theo luật lệ giang hồ, sau này gặp y phải hết sức cẩn thận, võ công của y không kém hơn lão phu với Lữ huynh.
Sáu hôm sau, thương thế của Tiểu Lục Tử và Tiểu Thúy đã bình phục, nhưng vẫn không theo kịp bốn người. Hắc Đao Khách liền quyết định chia thành hai nhóm, ông với Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên đi trước, còn Thiên Đài Kỳ Si với Tiểu Thúy và Tiểu Lục Tử đi sau, hẹn gặp nhau tại Mang sơn.
Hắc Đao Khách với hai trẻ toàn lực phóng đi cả ngày lẫn đêm, qua khỏi canh ba đêm mồng bảy tháng bảy mới đến Trích Tinh bình (sân hái sao).
Chỉ thấy một cung điện mới xây hết sức nguy nga hùng vĩ, trong cung đèn đóm sáng choang.
Hắc Đao Khách khoát tay ra hiệu, ba người vòng sang bên, phi thân lên mái nhà, điều lạ lùng là không hề có người canh phòng.
Vượt qua mấy gian đại điện, chỉ thấy trong chính điện ở trung tâm đông nghịt người. Ba người liền nằm mọp xuống mái nhà, đưa mắt nhìn vào.
Chỉ thấy trên vách giữa đại điện có treo một tấm biển to lớn, trên viết năm chữ Tổng đàn Kiếm Già Minh màu vàng kim, dưới biển là hai chiếc ghế thái sư màu vàng kim đặt song song nhau, nhưng không có người ngồi trên.
Đứng bên hai chiếc ghế màu vàng ấy là hai thiếu niên nam nữ xấu xí, tiếp theo là Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ, Thái Cực Song Tuyệt Sử Nghĩa Nhân và Sử Trường Phúc, ba trong bốn anh em Bàn Long Đao họ Cổ, Nhất Cửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung, Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất, Thiểm Điệm Trửu Kim Phong, cao thủ hắc đạo cơ hồ có mặt đông đủ.
Trước những người này là hai hàng ghế đặt theo hình chữ bát, trên có năm cao thủ tuyệt thế, có lẽ là khách được mời đến, trong số có Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên, Vân Trung Phiêu Cổ Thương, Tề Lỗ song tàn và Động Đình Thần Quân.
Hai bên thềm đại điện, mỗi bên có mười tám đại hán vạm vỡ.
Hắc Đao Khách với Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên hết sức kinh ngạc, họ vốn ngỡ Minh chủ của Kiếm Già Minh là do Âm Dương song sát giả mạo, và hai thiếu niên nam nữ xấu xí là huynh muội họ Bạch, nào ngờ Vân Trung Phiêu lại ngồi ở hàng ghế khách, huynh muội họ Bạch là đồ đệ của Vân Trung Phiêu, mà Âm Dương song sát lại là thủ hạ của huynh muội họ Bạch. Với thân phận của Vân Trung Phiêu, không bao giờ lại giở trò để cho những kẻ thấp kém hơn mình ngồi trên ngôi cao chủ vị.
Giữa thềm đại điện có một chiếc lư đồng to tướng, trong lư khí hương nghi ngút, không khí càng thêm nghiêm trang, một lão nhân đứng sau lư đồng, tay cầm một mảnh lụa trắng, trên viết đầy nghịt chữ nhỏ.
Bỗng, tiếng chuông ngân vang từ hậu điện, sau bảy tám tiểu đồng nam nữ từ hậu điện đi ra, bốn người bưng kiếm, bốn người bưng già. Tiếp theo là hai lão nhân tiên phong đạo cốt sóng vai đi ra, chính là Tiên Kiếm Lạc Kỳ và Ma Già Bạch Long Xuyên.
Hai người tướng mạo vẫn như xưa, có điều là vẻ mặt nghiêm nghị, chậm bước đi ra, hướng về các cao thủ tuyệt thế ôm quyền thi lễ nói :
(Truyện in thiếu)
– Ngày bổn minh cử hành đại điển, đến chúc mừng là lẽ phải, Minh chủ không cần quá khiêm tốn.
Tiên Kiếm và Ma Già cùng ngồi xuống ghế vàng, tám đồng nam đồng nữ chia nhau đứng hai bên tả hữu.
Hắc Đao Khách chú mắt nhìn, bất giác lắc đầu liên hồi, Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên vừa thấy người thân của mình vẫn khỏe mạnh, hết sức khích động, vừa định hiện thân.
Hắc Đao Khách vội ngăn lại, truyền âm nói :
– Hãy khoan! Theo lão phu nhận thấy, hai vị Minh chủ này qủa là Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, có lẽ sự suy đoán của mình lại sai lầm nữa rồi, tuy nhiên…
Hồ Thiết Sanh bỗng hỏi :
– Tiền bối muốn nói hai người này quả đúng là gia tổ và Bạch tiền bối ư?
– Không sai, nhưng rất có thể họ đã bị người khống chế, trở thành bù nhìn.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên sửng sốt :
– Căn cứ vào đâu?
– Rất hiển nhiên, thử hỏi Tiên Kiếm và Ma Già thân phận thế nào, lẽ nào lại thành lập Kiếm Già Minh? Cho dù họ quả có ý định ấy, nhưng sao lại thu nạp cao thủ hắc đạo? Hơn nữa, họ có vẻ mặt nghiêm nghị, không có chút nụ cười, chứng tỏ trong lòng có uẩn khúc rất lớn.
– Ý tiền bối muốn nói là hai vị ấy bị người đứng phía sau sai khiến, thần trí đã bị mất ư?
– Không, thần trí họ rất tỉnh táo, qua dáng vẻ họ có thể nhận ra, chính vì thần trí chưa mất nên họ mới lộ vẻ miễn cưỡng và không vui.
Bỗng, Lạc Kỳ khoát tay áo hô to :
– Đại điển bắt đầu!
Chỉ thấy lão nhân tay cầm lụa trắng đứng sau lư đồng hai tay đưa thẳng ra trước ngực, mắt nhìn vào mảnh lụa trắng, lớn tiếng đọc :
– Kiếm Già Minh được thành lập thể theo lòng trời và thuận theo dân tình, nhằm mang lại nền hòa bình cho giới võ lâm và cứu muôn dân thoát khỏi cơn binh lửa, trị theo phương pháp của Nghiêu Thuấn chứ không tranh giành bá nghiệp. Đồng đạo võ lâm không phân biệt chính tà, hãy anh dũng hiến thân cùng mưu nghĩa cử. Một khi đã nhập minh, tuyệt đối không được tự ý phản rời, kẻ cố ý vi phạm minh quy sẽ bị xử tử lăng trì, kẻ không muốn phân minh, có thể tự ý hành sự nhưng không được quấy nhiễu sự phát triển của bổn minh. Nếu không sẽ kể như công địch, toàn lực diệt trừ. Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cùng cáo bạch, lập ngày tháng năm.
Lão nhân đọc xong, quay người đi đến trước mặt hai vị Minh chủ, khom mình dâng lên minh quy, sau đó lui sang bên, lấy ra một quyển vở to và bút nghiên đặt lên trên một chiếc bàn rộng phía sau lư đồng.
Hắc Đao Khách đưa mắt nhìn hai trẻ, nhún vai nói :
– Nghe chưa? Đây rõ ràng là che trời qua biển, khẩu khí lớn chẳng kém gì chiếu thư của hoàng đế, thật là danh chính ngôn thuận, mềm dẻo nhưng cứng rắn, người đứng sau lưng này hẳn không phải là hạng tầm thường.
Chỉ thấy Vân Trung Phiêu chậm rãi đứng lên, đi đến bên bàn, cầm bút lên viết nhanh danh tánh mình, đó là biểu hiện lão đã đồng ý nhập minh.
Hắc Đao Khách ngạc nhiên nói :
– Người như Vân Trung Phiêu Cổ Thương mà lại cam tâm gia nhập làm thủ hạ của Tiên Kiếm và Ma Già, thật là chuyện lạ!
Hồ Thiết Sanh nói :
– Theo vãn bối nhận thấy, hai vị Minh chủ này chưa chắc đúng là gia sư tổ và Bạch tiền bối.
– Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?
– Thử nghĩ, chúng ta đã đoán biết trước hai người hiện thân trên thuyền rồng ở Động Đình hồ không phải là hai vị tiền bối ấy mà là Âm Dương song sát giả mạo, và hai thiếu niên nam nữ xấu xí chính là huynh muội họ Bạch. Hắc hắc! Hiện cao thủ hai giới hắc bạch hầu như có mặt đầy đủ, chỉ thiếu Âm Dương song sát và huynh muội họ Bạch, vậy còn chưa rõ ràng sao?
Hai Minh chủ này chính là Âm Dương song sát dịch dung và hai thiếu niên nam nữ xấu xí hẳn là huynh muội họ Bạch.
Hắc Đao Khách nghĩ cũng có lý, nhưng ông vận hết nhãn lực nhìn, hai người trên ghế vàng quả đúng là Tiên Kiếm Lạc Kỳ và Ma Già Bạch Long Xuyên, cho dù thuật dịch dung cao minh đến mấy cũng chẳng thể cải trang giống như vậy.
Vân Trung Phiêu nhập minh, mấy vị cao thủ tuyệt thế ở hàng ghế khách thảy đều kinh ngạc, nhất là Động Đình Thần Quân và Tề Lỗ song tàn. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi theo sau để lại danh tánh.
Chỉ Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên là vẫn ngồi yên, mặt lộ vẻ khinh miệt.
Hai Minh chủ thấy các cao thủ tuyệt thế lần lượt nhập minh, không hề lộ vẻ vui mừng, hai người trao đổi với nhau chốc lát, Bạch Long Xuyên cao giọng nói :
– Vân Trung Phiêu Cổ đại hiệp đã dẫn trước nhập minh, thịnh tình thật đáng cảm động, bổn Minh chủ xin trịnh tọng tuyên bố nhậm mệnh Cổ đại hiệp là Phó minh chủ, Tề Lỗ song tàn và Động Đình Thần Quân giữ chức tuần hồi, các vị khác chức vị vẫn giữ nguyên.
Hồ Thiết Sanh bỗng đề nghị :
– Tiền bối, vãn bối dám quả quyết hai Minh chủ này không phải gia sư tổ và Bạch tiền bối, chúng ta hãy chớp nhoáng đột kích được chăng?
Hắc Đao Khách do dự :
– Dưới ấy cao thủ đông đảo, bất kỳ người nào cũng đủ cho ngươi ứng phó, lão phu thấy tạm thời không nên mạo hiểm, chờ lão Lữ đến rồi hẵng tính.
Bạch Ngọc Quyên tiếp lời :
– Không sao đâu, chúng ta ba người chia nhau hành động, một người phóng hỏa tứ phía, hai người nhanh chóng vạch trần mặt thật của hai thiếu niên nam nữ xấu xí. Vạn nhất sự bại, Tề Lỗ song tàn với Động Đình Thần Quân và Võ Tài Thần hẳn ra tay trợ giúp, thoát thân không thành vấn đề.
Hắc Đao Khách nghĩ thấy ách ấy cũng khả thi, bèn bảo hai trẻ vạch mặt hai thiếu niên nam nữ xấu xí, còn mình thì phóng hỏa, nhưng phải phối hợp chặt chẽ thì mới có thể thành công.
Hắc Đao Khách bỏ đi, Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên vẫn nằm yên, chừng nửa tuần trà sau, quả nhiên bốn phía bốc lửa, lập tức có người phát hiện và kêu la ầm lên.
Những cao thủ võ lâm trong đại điện vội vã đứng lên, có một số đã từ hậu điện chạy ra ngoài, Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên vừa định phóng xuống, bỗng có người ở bên trên khẽ nói :
– Hai vị đừng khinh cử vọng động.
Hai người giật mình chững lại, quay phắt lại nhìn, bất giác sững sờ, thì ra hai anh em họ Bạch. Bạch Diêu Hồng với ánh mắt đăm đắm nhìn Hồ Thiết Sanh, lộ rõ vẻ quan tâm.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên quay nhìn xuống đại điện, chỉ thấy hai thiếu niên nam nữ xấu xí vẫn còn đứng bên cạnh hai Minh chủ. Nhưng Hồ Thiết Sanh không thấy Âm Dương song sát, chưa hết hoài nghi, liền lên trên nóc điện, truyền âm hỏi :
– Bạch huynh, Âm Dương song sát đâu?
Bạch Phàm mỉm cười, chỉ tay về phía mái hậu điện nói :
– Hãy nhìn xem, chẳng phải họ là gì?
Hai người đưa mắt nhìn, quả thấy Âm Dương song sát đang nấp trên mái nhà bên kia, hướng về họ gật đầu chào.
Thế là, hai người lại cảm thấy hổ thẹn và hoang mang, họ đã thọ ơn anh em họ Bạch, chẳng những chưa báo đáp mà còn bao phen hoài nghi nhân cách người ta, lòng thật áy náy.
Lửa tứ phía chốc lát đã bị dập tắt, Bạch Phàm nói :
– Đi, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện!
Bốn người liền vượt qua bờ tường ra ngoài, đến trong một khu rừng, Bạch Phàm hỏi :
– Hai vị đều là hậu duệ của Tiên Kiếm và Ma Già, sao không tham gia Kiếm Già Minh mà lại đến thám thính?
Hồ Thiết Sanh nói :
– Tiểu đệ nghĩ là gia sư tổ với Bạch tiền bối không bao giờ lập ra tà minh này, bên trong hẳn là có vấn đề. Lệnh sư cũng đã trở thành Phó minh chủ của Kiếm Già Minh, hai vị sao không theo lệnh sư tham gia?
Bạch Diêu Hồng nói :
– Tiểu muội cũng nghĩ như Sanh ca, nhận thấy Kiếm Già Minh này rất là thần bí.
Dứt lời, cất bước đi về phía Hồ Thiết Sanh.
Bạch Ngọc Quyên từ lúc hết hiểu lầm với Hồ Thiết Sanh, nàng luôn đề cao cảnh giác, tuy có ấn tượng tốt với Bạch Phàm và từng động chạm da thịt, nhưng vì thận trọng, không dám gần gũi với y nữa. Lúc này đang nép vào người Hồ Thiết Sanh, thấy Bạch Diêu Hồng đi đến, tuy ngoài mặt hết sức điềm nhiên, nhưng trong lòng hết sức bực tức.
Hồ Thiết Sanh cũng không dám gần gũi với Bạch Diêu Hồng, vội ôm lấy Bạch Ngọc Quyên cố ý tỏ ra thân mật.
Nhưng Bạch Diêu Hồng tảng lờ như không nhìn thấy, đi đến bên Hồ Thiết Sanh nói :
– Sanh ca, tiểu muội muốn đi cùng Sanh ca.
Hồ Thiết Sanh hết sức khó xử, bởi huynh muội họ có ơn với Bạch Ngọc Quyên, và chàng cũng từng ôm ấp Bạch Diêu Hồng, mặc dù cho đó là bị sa vào bẫy rập của nàng ta, nhưng lúc này lại nghĩ là sự suy đoán của mình chưa chắc đã đúng, đành nói :
– Hồng muội hãy hỏi Quyên muội thử xem!
Phen này lại đến Bạch Ngọc Quyên khó xử, đồng thời cũng tức Hồ Thiết Sanh đã đùn đẩy trách nhiệm cho mình, nhưng lại chẳng thể không bày tỏ ý kiến, đành cười nói :
– Hỏi tiểu muội làm gì? Đương nhiên là tiểu muội mong có bạn rồi!
Bạch Phàm vỗ tay lớn tiếng nói :
– Quyên muội tốt quá, vậy là ngu huynh cũng được vinh hạnh lây rồi! Đi, chúng ta hãy tìm chỗ uống một ly!
Hồ Thiết Sanh lòng thầm kêu khổ, nháy mắt ra hiệu với Bạch Ngọc Quyên, bảo nàng hãy cẩn thận.
Bốn người đi đến Lạc Dương, Âm Dương song sát không đi theo. Bốn người vào một tửu lầu, Bạch Phàm gọi lấy rượu và thức ăn, bốn người lập tức ăn uống.
Hồ Thiết Sanh nháy mắt với Bạch Ngọc Quyên, ra hiệu nàng đừng uống rượu, Bạch Ngọc Quyên đương nhiên không dám mạo hiểm, một giọt rượu cũng không uống, anh em họ Bạch cũng không tiện nài ép.
Đột nhiên, một tiếng nói khẽ như muỗi kêu vọng vào tai Hồ Thiết Sanh :
– Tiểu tử, các ngươi cứ uống, trong rượu không có gì đâu. Tuy nhiên huynh muội họ Bạch này là có mưu đồ, lát nữa rời khỏi tửu lâu, khi đi ngang qua bàn ta, ta sẽ cho ngươi một cẩm nang diệu kế. Đêm nay bất luận Bạch Diêu Hồng dùng thủ đoạn gì ám toán ngươi, ngươi cũng đừng lo, hãy tương kế tựu kế, phải biết y thị lòng không xấu, có điều là không dám trái lệnh cấp trên, chỉ cần thật sự là vợ chồng với y thị, y thị sẽ cho ngươi biết nửa phần bí mật. Canh tư đêm nay, ta chờ ngươi trong ngôi miếu hoang ở ngoại ô phía bắc Lạc Dương.
Hồ Thiết Sanh sửng sốt quét mắt nhìn, chỉ thấy một trung niên văn sĩ ngồi ở chiếc bàn gần cửa thang lầu. Văn sĩ trung niên này chẳng những tướng mạo siêu phàm thoát tục, hệt như tùng phong minh nguyệt, mà đôi mắt hết sức trong sáng, có điều là dáng người không cao, trông rất yếu đuối.
Hồ Thiết Sanh lại quét mắt nhìn quanh, không có thực khách nào khác, biết người vừa nói hẳn là vị văn sĩ trung niên này. Chàng tìm nhanh trong trí nhớ, dường như chưa từng nghe nói trong giới võ lâm có một nhân vật như vậy.
Văn sĩ trung niên ấy không hề nhìn chàng, chỉ ung dung ăn uống, dáng vẻ hết sức an nhàn.
Thế là Hồ Thiết Sanh yên tâm ăn uống, ly đến rượu cạn, khiến Bạch Ngọc Quyên hết sức hoang mang thắc mắc.
Ăn uống xong, Bạch Phàm giành trả tiền, bốn người đi xuống lầu. Hồ Thiết Sanh cố ý đi sau cùng, khi đến bên bàn văn sĩ trung niên, chỉ thấy ông đưa bàn tay trắng nuột ra, nhét một vật vào tay chàng, dường như là một gói giấy. Xuống khỏi tửu lầu, đi đến một khách điếm, thuê lấy bốn gian phòng.
Hồ Thiết Sanh vào phòng mình khép cửa lại, mở gói giấy ra xem, thì ra là ba viên dược hoàn màu đen hương thơm ngào ngạt và kèm theo một mảnh giấy viết “Đêm nay Bạch Diêu Hồng hẳn đến tìm ngươi giở trò như trước, ngươi đừng sợ. Hãy uống một viên thuốc này trước chờ y thị. Sau khi thật sự là vợ chồng, y thị sẽ cho ngươi đã biết nửa phần bí mật, và y thị vốn là hậu duệ của đại hiệp bạch đạo, sau này ngươi sẽ phát hiện ra một điều bí mật khác. Còn về Bạch Ngọc Quyên, thật sự sẽ giải thích giùm ngươi”.
Hồ Thiết Sanh bán tín bán nghi, điều khiến chàng khó xử nhất là câu “sau khi thật sự là vợ chồng”, chả lẽ vị tiền bối này muốn mình xảy ra quan hệ với Bạch Diêu Hồng hay sao?
Chàng ngẫm nghĩ một hồi, lòng hết sức không muốn, nhưng nhận lại thấy không thể trái lời vị văn sĩ này, nên càng cảm thấy khó xử hơn.
Lúc này chưa đến canh một, chàng đi đến phòng Bạch Ngọc Quyên, định bàn bạc với nàng nhưng Bạch Ngọc Quyên đã đi đâu chẳng rõ, chàng kinh hãi thầm nhủ :
– Chả lẽ đã bị Bạch Phàm giở trò rồi sao?
Chàng như là kinh cung chi điểu, vội đến trước cửa phòng Bạch Phàm gọi :
– Bạch huynh! Bạch huynh!
Cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, Bạch Phàm đứng ngay trước cửa tươi cười nói :
– Hồ huynh đến thật đúng lúc, xá muội vừa mới đòi tiểu đệ sang mời Hồ huynh. Trong phòng nóng nực quá, chúng ta hãy ra ngoài hóng mát.
Hồ Thiết Sanh nhẹ người :
– Tiểu đệ cũng có ý định ấy!
– Hồ huynh hãy nói chuyện vãn với xá muội trước, tiểu đệ còn có chút việc, lát nữa sẽ trở lại tìm hai vị.
Bạch Diêu Hồng đẩy mở cửa phòng, tha thướt đi đến cặp tay Hồ Thiết Sanh, nũng nịu nói :
– Sanh ca, tiểu muội tưởng đâu đã có Quyên muội rồi, Sanh ca sẽ không bao giờ tìm đến tiểu muội nữa chứ?
Hồ Thiết Sanh ấp úng :
– Đâu có, chúng ta đều như huynh muội với nhau, đâu có phân biệt.
Chàng miệng nói mà tim đập thình thịch vì Bạch Diêu Hồng tựa đầu vào vai chàng, hương thơm ngào ngạt khiến chàng tâm thần ngây ngất.
Hai người đi đến hoa viên, ngồi xuống trên một tảng đá to, Hồ Thiết Sanh chưa ngồi vững, Bạch Diêu Hồng đã ngã vào lòng chàng.
Hồ Thiết Sanh vội nói :
– Hồng muội, ngồi dậy mau, bị kẻ khác nhìn thì còn ra thể thống gì nữa?
Bạch Diêu Hồng não nề nói :
– Chỉ một câu này cũng đủ chứng tỏ là Sanh ca không yêu thương tiểu muội rồi, nếu là Quyên muội, chắc chắn Sanh ca không bao giờ thốt ra những lời như vậy, số mệnh tiểu muội thật là khổ.
Đoạn hai hàng mi dài chớp một cái, hai giọt lệ to lăn dài xuống má.
Hồ Thiết Sanh nói :
– Hồng muội có huynh trưởng chăm lo bảo bọc, hai người hành đạo giang hồ rất là an nhàn tự tại, sao thể nói là khổ chứ?
Bạch Diêu Hồng khẽ thở dài :
– Huynh muội bọn này thân thế chẳng rõ, đến nay cũng chưa biết song thân hiện ở nơi đâu, vậy không phải khổ sao?
– Hồng muội, lẽ ra ngu huynh không nên nhắc đến chuyện khiến Hồng muội thương tâm.
– Sanh ca, vạn nhất một ngày nào đó phát hiện ra những lời tiểu muội đã nói với Sanh ca sai sự thật, cũng xin Sanh ca lượng thứ cho, bởi vì tiểu muội…
Hồ Thiết Sanh chợt hiểu, nhận thấy nàng quả thật là một dạ si tình, lòng bất giác cảm thấy vô cùng bất nhẫn.
Trong mắt Bạch Diêu Hồng tràn trề tình ý, Hồ Thiết Sanh lòng chợt xáo động, vội ngoảnh mặt đi, không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng.
Bạch Diêu Hồng buông tiếng thở dài não ruột, như có vô vàn ai oán nói :
– Sanh ca, xin dìu tiểu muội về phòng được không? Tiểu muội buồn quá!
Hồ Thiết Sanh đang mong được sớm rời nàng ta, liền dìu nàng ta rời khỏi hoa viên, nào ngờ khi đến cửa phòng Hồ Thiết Sanh, Bạch Diêu Hồng nói :
– Sanh ca, tiểu muội muốn vào phòng Sanh ca ngồi chơi chốc lát.
Hồ Thiết Sanh không tiện từ chối, đành dìu Bạch Diêu Hồng đi vào phòng, Bạch Diêu Hồng ngước mặt lên, đôi môi mọng đỏ hé ra chờ đợi.
Hồ Thiết Sanh không dám trêu vào nàng ta, vờ như không thấy.
Nào ngờ Bạch Diêu Hồng não nề nói :
– Sanh ca, cho dù Sanh ca không yêu tiểu muội, tiểu muội cũng không oán trách Sanh ca, ai bảo tiểu muội mạng khổ.
Hồ Thiết Sanh thầm thở dài, tự nhủ :
“Nàng cũng thật đáng tội nghiệp, từ bé thân thế không rõ, lưu lạc giang hồ, đến nay vẫn còn tấm thân trong trắng, cũng thật đáng quý. Thôi thì mình đã từng động chạm da thịt với nàng, hôn nàng một cái an ủi cũng chẳng hề gì!”
Đoạn cúi xuống hôn lên môi Bạch Diêu Hồng, liền cảm thấy trong miệng nàng ta có mùi thơm kỳ lạ, nhưng không để ý.
Hai người lúc này đã nằm xuống giường, Hồ Thiết Sanh bỗng cảm thấy trong Đan Điền bốc lên một luồng sức nóng, hệt như lần trước, lửa dục bừng dậy, bất giác kinh hãi thầm nhủ :
“Chả lẽ nàng ta quả thật muốn ám toán mình? Hay mùi thơm trong miệng nàng ta chính là dược vật làm loạn lý trí?”
Chàng vội lén lấy ra một viên dược hoàn, bỏ vào miệng nuốt chửng.
Lúc này Bạch Diêu Hồng hai má đỏ bừng, hơi thở gấp rút.
Hồ Thiết Sanh cảm thấy khắp người nàng ta nóng rực và run lên nhè nhẹ, và bản thân chàng cũng lửa dục bốc cao, không sao kềm chế nổi.
Ngay khi ấy, thần trí Hồ Thiết Sanh bỗng trở nên sáng suốt, lập tức nhớ lại lời nói của văn sĩ trung niên, thầm nhủ :
“Mình với nàng chưa có danh phận vợ chồng, sao thể xảy ra quan hệ với nàng? Nhưng theo lời văn sĩ ấy, sau khi mình xảy ra quan hệ với nàng, nàng sẽ cho mình biết nửa phần bí mật. Bí mật ấy hẳn có liên quan đến Kiếm Già Minh hoặc là chuyện mất tích của sư tổ và Bạch tiền bối”.
Chàng nghĩ đến đó, lại bất giác do dự, nhưng Hồ Thiết Sanh dẫu sao cũng là một thiếu niên bất phàm, nhanh chóng suy tính quyết định, vì chàng tin văn sĩ trung niên kia hẳn là một vị kỳ hiệp bạch đạo, ông ấy đã nêu ý kiến thì hẳn có thể đứng ra thu xếp cho chàng. Vả lại, chàng đã hai lần động chạm da thịt với Bạch Diêu Hồng, kiếp này nàng cũng chẳng thể làm vợ người khác nữa.
Thế là chàng ôm chặt lấy Bạch Diêu Hồng, nhưng không đột phá qua cửa ải sau cùng. Khoảng một canh giờ sau, Bạch Diêu Hồng lửa dục mới dần lắng dịu.
Bạch Diêu Hồng thở hào hển, mắt hé mở, thẹn thùng nép vào ngực Hồ Thiết Sanh nói :
– Sanh ca, chúng ta đã…
– Hồng muội đã cho ngu huynh uống thuốc gì vậy?
Bạch Diêu Hồng giọng não nề :
– Sanh ca hãy lượng thứ cho tiểu muội, lần trước tiểu muội cũng đã giở trò ám muội nhưng không hề có ác ý, mà chỉ là vì yêu Sanh ca, nhưng lần ấy tiểu muội đã không cho Sanh ca.
– Ngu huynh hiểu tâm ý của Hồng muội, nhưng việc này phải thư thả vì cần phải giải thích rõ trước với Quyên muội, nếu không hẳn có xung đột.
– Sanh ca… có yêu tiểu muội không?
– Dĩ nhiên là yêu rồi!
Bạch Diêu Hồng cười sung sướng :
– Sanh ca, trên thực tế là chúng ta đã là vợ chồng rồi, tiểu muội cũng không nên giấu diếm Sanh ca nữa. Trước đây tiểu muội với ca ca gần gũi với Sanh ca và Quyên muội quả là có dụng tâm riêng. Nhưng từ khi gặp Sanh ca, tiểu muội đã có sự toan tính riêng, nếu không Sanh ca với Quyên muội e sớm đã…
– Ngu huynh biết là Hồng muội tốt với ngu huynh!
– Tiểu muội với ca ca đã phụng mệnh hành sự, định lợi dụng Sanh ca với Quyên muội tuyên truyền Tiên Kiếm và Ma Già đã từ chính trở thành tà…
– Hồng muội! Hồng muội!
Tiếng gọi của Bạch Phàm từ ngoài vọng vào, Bạch Diêu Hồng vội ngưng lời. Hai người lập tức mặc y phục vào, Bạch Diêu Hồng sửa lại mái tóc, mở cửa đi ra.
Hồ Thiết Sanh nghĩ đến Bạch Ngọc Quyên, lập tức đẩy cửa phòng nàng, chỉ thấy bên trong không có người, trên giường có một mảnh giấy viết “Thấy thư tức tốc đến ngôi miếu hoang ở ngoại ô phía bắc Lạc Dương gặp nhau. Ngọc Quyên”.
Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên thầm nhủ :
“Chả lẽ Quyên muội đã biết chuyện này rồi ư?”
Chàng không yên tâm, lập tức phóng đi về hướng bắc.
Đến nơi, Hồ Thiết Sanh vừa bước qua cổng miếu đã thấy Bạch Ngọc Quyên với văn sĩ trung niên đang đứng trong sân vườn, liền vòng tay thi lễ :
– Tiền bối đã chỉ điểm cho con đường sáng, vãn bối vô vàn cảm kích, dám hỏi tiền bối tôn tánh đại danh?
Đôi mắt trong sáng của văn sĩ trung niên nhìn chốt vào mặt chàng như muốn xuyên thấu tim gan, Hồ Thiết Sanh liền cúi đầu xuống, cảm thấy mặt nóng ran.
Văn sĩ trung niên gật đầu liền liền, nói :
– Tốt lắm, trước nữ sắc mà ngươi có thể kềm chế được, quả là có chỗ hơn người, lão thân đã không nhìn lầm người.
Hồ Thiết Sanh ngẩn người, đối phương là một văn sĩ trung niên, sao lại tự xưng là lão thân thế này?
Văn sĩ trung niên nói tiếp :
– Thân phận của lão thân tạm thời chưa thể cho các ngươi biết, nói chung chỉ cần biết là cao hơn các ngươi hai bậc và không có ác ý với các ngươi là được rồi. Về việc Bạch Diêu Hồng chưa cho ngươi biết nửa phần bí mật là vì lúc ấy không tiện, rồi đây gặp lại, y thị hẳn sẽ cho ngươi biết.
Hồ Thiết Sanh lòng hiểu rất rõ, nhưng hết sức kinh ngạc, nghe giọng điệu đối phương dường như đã chính mắt trông thấy, nếu không sao biết chàng chưa xảy ra quan hệ với Bạch Diêu Hồng? Và sao biết Bạch Diêu Hồng đang nói dở đã bị Bạch Phàm cắt đứt.
Nhưng Bạch Ngọc Quyên chẳng biết hai người đã nói gì với nhau.
Văn sĩ trung niên khẽ thở dài nói :
– Hai vị Minh chủ Kiếm Già Minh quả đúng là trưởng bối của các ngươi, còn về nguyên nhân vì sao họ thành lập tà minh, vấn đề này dính líu quá rộng, liên quan đến ân oán tình thù khi xưa, các ngươi biết lúc này vô ích. Từ nay mà gặp người của Kiếm Già Minh, không nên xung đột trực diện, hãy ngầm theo dõi điều tra, không bao lâu sẽ rõ.
Hồ Thiết Sanh bỗng hỏi :
– Tiền bối có biết chuyện Ma Đao Ca gần đây đã xuất hiện trên giang hồ không?
– Lão thân đương nhiên là biết!
– Người ấy thật ra là chính hay là tà?
– Nửa chính nửa tà. Bắt đầu từ giờ, các ngươi muốn vào Tổng đàn Kiếm Già Minh thật còn khó hơn lên trời, và Kiếm Già Minh từ nay ắt sẽ đại khai sát giới.
Hồ Thiết Sanh sửng sốt :
– Vì sao từ nay vào Tổng đàn Kiếm Già Minh khó hơn lên trời? Vì sao đêm qua chúng vãn bối lại xâm nhập dễ dàng như vậy?
– Đêm qua là Kiếm Già Minh cử hành đại điển khai đàn, không bố trí canh phòng, nguyên nhân chính là muốn đề cho những người công khai đến dự và những người lẻn vào thám thính đều chính mắt trông thấy hai vị Minh chủ quả đúng là Tiên Kiếm Lạc Kỳ và Ma Già Bạch Long Xuyên khi xưa.
Bạch Ngọc Quyên chợt động tâm nói :
– Vậy thì lần hiện thân trên Động Đình hồ chắc chắn không phải là hai vị ấy?
Văn sĩ trung niên gật đầu :
– Không sai, người giả mạo chính là kẻ cầm đầu trong bóng tối, vì biết lần hiện thân trên Động Đình hồ không dám lên bờ gặp gỡ nhân vật bạch đạo, ít nhiều đã để sơ hở, nên đành phải cho Tiên Kiếm và Ma Già thật công khai hiện thân hầu xóa bỏ nỗi nghi ngờ trong giới võ lâm.
Hồ Thiết Sanh hỏi :
– Kẻ cầm đầu trong bóng tối hẳn là một cao thủ tuyệt thế phải không?
Văn sĩ trung niên cười :
– Đương nhiên rồi! Người này chẳng những võ công cao cường mà bề ngoài rất hiền từ hòa nhã, đức độ hào phóng, nhưng lòng dạ thì vô cùng hiểm độc. Y có thể khống chế Tiên Kiếm và Ma Già nghe theo mệnh lệnh của y, thật khiến lão thân hết sức thắc mắc. Nói chung, lão thân tin chắc Tiên Kiếm và Ma Già không bao giờ làm điều xằng bậy, bên trong hẳn là có nguyên nhân.
Bạch Ngọc Quyên bỗng hỏi :
– Tiền bối bảo chúng vãn bối đến đây có gì dạy bảo?
Văn sĩ trung niên nghiêm mặt :
– Để ứng phó với hào kiếp võ lâm sắp xảy đến, lão thân cần phải truyền cho các ngươi vài chiêu tuyệt học.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng nói :
– Thịnh tình của tiền bối, vãn bối xin tâm lĩnh, việc này cần phải bẩm cáo với sư môn rồi mới có thể…
– Lão thân có quan hệ sâu xa với sư môn của các ngươi, nếu lão thân mà gặp Tiên Kiếm và Ma Già hồi một tháng trước, có lẽ họ đã không bị người khác khống chế. Ôi! Đó là do định số cả. Rồi mai đây các ngươi sẽ biết lão thân là ai.
Văn sĩ trung niên như hết sức cảm khái, ngưng chốc lát lại nói :
– Lão thân cho các ngươi hai bộ y phục, hãy mang theo bên mình, khi cần có thể cải trang giả mạo một người để tiện ung dung thoát thân.
Hồ Thiết Sanh hỏi :
– Giả mạo ai vậy?
– Người hát Ma Đao Ca!
Hai người sửng sốt :
– Hay tiền bối chính là người…
Văn sĩ trung niên xua tay :
– Sai rồi! Lão thân không phải người đã hát Ma Đao Ca, nhưng lão thân với người ấy có mối quan hệ khác, các ngươi không cần hỏi nhiều, hãy tùy cơ ứng biến, cam đoan các ngươi sẽ phùng hung hóa cát. Hãy đi theo lão thân!
Văn sĩ trung niên đi vào trong miếu hoang nói :
– Lão thân truyền cho các ngươi vài ba chiêu tuyệt học, môn tuyệt học này trong giới võ lâm không ai được biết. Nhưng lão thân phải cho các ngươi biết, người có chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch sau khi luyện môn tuyệt học này sẽ dần thuyên giảm rồi khỏi hẳn. Nhưng trong mấy tháng trước khi bệnh khỏi, ngươi phải đặc biệt lưu ý, đôi lúc có thể phát tác và một khi phát tác võ công mất hết, đừng nói gặp phải cao thủ, cho dù hạng tầm thường cũng không đương cự nổi. Nên khi nào ngươi cảm thấy có triệu chứng phát tác, phải tức khắc tìm chỗ kín đáo ẩn nấp, chừng nửa giờ sau sẽ tự động trở lại bình thường, cũng may là có Quyên nhi ở bên bảo vệ, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Hồ Thiết Sanh phân vân do dự, chàng tuy rất hy vọng chữa khỏi chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, nhưng lại sợ tuyệt chứng phát tác mất hết võ công, vạn nhất gặp phải kẻ địch thì chỉ đành xuôi tay chịu chết còn gì?
Nhưng chàng nghĩ đến sư tổ đang bị khống chế, dũng khí liền bừng dậy nói :
– Tiền bối đã có ý thành toàn cho vãn bối, đại đức không dám báo đáp bằng lời, nhưng chẳng hay tuyệt học ấy có tên là gì vậy?
Văn sĩ trung niên nghiêm mặt :
– Đừng hỏi nhiều, bây giờ bắt đầu!
Thế là, trong đêm ấy hai người đã học xong mấy chiêu tuyệt học và thuộc lòng Ma Đao Ca. Sau khi căn dặn kỹ lưỡng, văn sĩ trung niên đã bỏ đi.
Bạch Ngọc Quyên cười nói :
– Sanh ca, tiểu muội nhận thấy người này như có hơi hướm đàn bà sao ấy, nếu người này mà là đàn bà, hẳn trên thế gian này không còn ai đẹp hơn nữa.
– Ngu huynh cũng nhận thấy vậy, nhưng chúng ta bàn luận về một vị tiền bối thế này thật là bất kính. Đi thôi, chúng ta phải đến ngay Tổng đàn Kiếm Già Minh xem thử gia sư tổ với Bạch tiền bối thế nào rồi!
Hai người liền tức phóng đi về phía Mang Sơn, Bạch Ngọc Quyên nói :
– Sanh ca, chúng ta có cần thay y phục không?
– Nên thay thì hơn! Khi cần có thể giả mạo người hát Ma Đao Ca để tiện bề thoát thân.
Khi đến gần Trích Tinh bình, hai người dừng lại ăn lương khô và thay lấy hai bộ y phục đặc chế, trong túi áo còn có mười viên thuốc dịch dung và một mảnh giấy viết “Sau khi dịch dung tuyệt đối không được để cho kẻ thứ ba nhìn thấy, lúc hiện thân hãy sử dụng chiêu tuyệt học thứ nhất, làm cho cuồng phong nổi dậy, gia tăng vẻ thần bí và ghê rợn hầu che giấu thân phận mình”.
Hai người cùng nhún vai nói :
– Vị tiền bối này thật là cao thâm khôn lường.
Thì ra sau khi dịch dung, hình dáng hai người đã hoàn toàn đổi khác, Hồ Thiết Sanh mặt vàng lấp lánh, còn Bạch Ngọc Quyên thì mặt lấp lánh ánh bạc, hai người đều mặc áo giáp như thiên tướng hạ phàm.
Màn đêm đã kéo đến, trong Tổng đàn Kiếm Già Minh hoàn toàn tĩnh lặng, hệt như một ngôi cổ mộ.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên không dám khinh suất, thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng đi như tia chớp, thẳng đến bên hông điện.
Hai người lòng vui mừng khôn xiết, thì ra khinh công của họ lại tinh tiến không ít, mỗi lượt tung mình xa đến mười lăm mười sáu trượng, như là cưỡi mây lướt gió vậy.
Đột nhiên, ba bóng người từ trong bờ tường vọt ra, cùng quát to :
– Cuồng đồ ở đâu mà dám xâm nhập Tổng đàn Kiếm Già Minh?
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên cùng phất tay áo, thi triển chiêu tuyệt học thứ nhất do văn sĩ trung niên truyền cho, liền tức cuồng phong nổi dậy, trăng sao lu mờ, cát bay đá chạy, trong vòng mấy mươi trượng không sao mở mắt ra được.
Ba bóng người bị cuồng phong cuốn ra xa mấy trượng, trong tiếng la hét kinh hoàng, Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên đã vượt qua bờ tường vào trong.
Chỉ thấy bên trong canh phòng nghiêm mật, mỗi cách năm bước một người, mười bước một trạm, thảy đều là cao thủ bậc nhất.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên không dám để lộ thân phận, vội phóng đi về phía sau.
Đến trên mái đại điện khu thứ ba, bỗng nghe bên dưới quát to :
– Thắp đèn lên!
Liền tức đèn đuốc sáng choang, cảnh vật trong đại điện hoàn toàn hiện rõ trong tầm mắt.
Chỉ thấy Tiên Kiếm và Ma Già chễm chệ ngồi trên ghế vàng, Vân Trung Phiêu Cổ Thương ngồi bên phải, Tề Lỗ song tàn và Động Đình Thần Quân ngồi bên trái, còn Thái Cực nhị tuyệt với Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ và anh em Bàn Long Đao chia nhau đứng hai bên tả hữu.
Vân Trung Phiêu trầm giọng nói :
– Bằng hữu còn chưa chịu hiện thân ư?
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên tay áo phất mạnh, ngói mái tung bay, trong sân vườn bụi cát mù mịt, không sao mở mắt ra được.
Tiếng la hét kinh hoàng từ trong đại điện vọng ra, chỉ nghe Vân Trung Phiêu trầm giọng quát :
– Tôn giá là ai?
Hồ Thiết Sanh cất tiếng hát :
– Gió căm căm! Mưa tầm tã! Võ lâm đã sắp thấy Ma đao. Xương trắng chất đầy đỉnh ngũ nhạc. Sông máu tràn ngập chốn Trung Nguyên…
– Ma Đao Ca!
Trong tiếng kêu la thảng thốt, Vân Trung Phiêu quát to :
– Thái Cực nhị tuyệt, hãy bắt lấy hắn!
– Tuân mệnh!
Thái Cực nhị tuyệt bước nhanh ra, đứng trên thềm đại điện, không nhìn thấy Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên, vì lúc này vẫn bụi cát mù mịt, cuồng phong thổi tạt.
Hồ Thiết Sanh trầm giọng nói :
– Bổn nhân muốn Minh chủ đích thân ra nói chuyện, Thái Cực nhị tuyệt chỉ là võ lâm mạt học, không xứng đáng…
Thái Cực nhị tuyệt vốn trong lòng khiếp sợ, nhưng không dám trái lệnh Phó minh chủ, nhân lúc đối phương cất tiếng, Thái Cực Uyên Ương khuyên cùng lúc ném ra.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Ngọc Quyên đã từng nếm mùi môn ám khí độc địa này, bất giác bừng lửa giận, cùng lúc thi triển chiêu tuyệt học thứ nhì.
Chỉ nghe tiếng kim khí vỡ nát và tiếng gió rít vang, hai luồng sáng vàng và hệt như tia chớp xuyên qua bụi cát ập xuống. Thái Cực nhị tuyệt rú lên thảm thiết, người bay vào trong đại điện, trong điện liền tức đại loạn.
Bỗng, Tiên Kiếm trầm giọng nói :
– Cổ phó minh chủ, hãy bắt lấy hắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!