Ma Đao Ca - Chương 28: Hồi 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Ma Đao Ca


Chương 28: Hồi 28



Trong khi ấy, gian phòng nào cũng có lưỡi lửa bốc cháy, rồi thì tiếng tường đổ cột ngã vọng đến. Lửa cháy mỗi lúc một to, sức nóng khủng khiếp. Hai người bị giam chân trong phòng, cửa ngõ đều bị lửa đỏ phong tỏa, hai người toàn thân đều đầm đìa mồ hôi, ướt cả y phục.

Hồ Thiết Sanh tức tối giậm chân :

– Trời cao thật quá bất công, chả lẽ chính nghĩa đã lụi tàn, đến lúc bọn tà ma hoành hành hay sao?

Bỗng chàng nghe tiếng vang ở chỗ giậm chân dường như trống rỗng, liền vận công giẫm mạnh, chỉ nghe ầm một tiếng, hai người liền rơi xuống một động thất tối tăm.

Động thất này không sâu lắm, chỉ mười mấy trượng chân đã chạm đất, nhưng hai người đang trong lửa đỏ nóng rực, vừa rơi xuống liền cảm thấy lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.

Hai người vận nhãn lực nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía ánh vàng lấp lánh, khí lạnh chính là từ chỗ phát sáng tỏa ra.

Bỗng nghe có tiếng rào rào từ một góc vọng đến, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng bất giác rợn người, thầm nhủ :

“Dưới ngôi cổ mộ này hẳn là có độc vật ngàn năm, tiếng động này rất giống tiếng nhai ăn”.

Hai người liền cảnh giác đề phòng, Hồ Thiết Sanh một tay ôm Bạch Diêu Hồng, một tay cầm Ma đao đi về phía phát ra tiếng động, ánh đỏ từ Ma đao phát ra soi sáng lờ mờ cảnh vật xung quanh.

Hai người nhìn kỹ bất giác rùng mình, thì ra xung quanh chất đầy những tảng băng to lớn, hết sức ngay ngắn, trong giữa mỗi tảng băng đều có một tử thi. Băng màu trắng, tử thi màu vàng, thoạt nhìn hệt như người phản chiếu trong gương.

Bạch Diêu Hồng chau mày nói :

– Sanh ca, tiểu muội không tin đây là băng, năm nay chưa có tuyết rơi, dĩ nhiên là không có băng. Chả lẽ băng tuyết lại có thể giữ lâu đến mấy năm sao?

– Đương nhiên là có thể, chẳng những bây giờ mà thời xưa đã chuyên giữ băng rồi.

Thốt nhiên, từ sau tảng băng vang lên một giọng ầm ừ không rõ nói :

– Tiểu tử ngươi cũng khá hiểu biết đấy.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng giật thót người, Hồ Thiết Sanh quát :

– Kẻ nào ở đây giả dạng quỷ thần thế?

Đoạn liền vòng ra sau tảng băng, đưa mắt nhìn, bất giác hoảng kinh lùi ra sau ba bước.

Chỉ thấy một quái nhân toàn thân đầy lông trắng dài cả trượng, chỉ có gương mặt là còn giống người, và đôi mắt giăng đầy những tia máu, phát ra ánh đỏ khiếp người.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng bởi nhìn thấy rõ đối phương có tai mắt mũi miệng và móng tay dài hơn thước mới tin là một con người, nếu không chắc chắn tưởng là một con quái thú.

Quái nhân tay cầm một đầu người, đang dùng móng tay móc thịt bỏ vào miệng. Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng giờ mới biết tiến rào rào khi nãy chính là tiếng nhai xương của quái nhân này.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói :

– Lão là người hay ma qủy?

– Bảo lão phu là người cũng được vì lão phu còn hơi thở, bảo lão phu là qủy cũng được vì lão phu đã lâu không ăn khói lửa nhân gian.

Quái nhân miệng đang nhai thịt người, nên tiếng nói ầm ừ không rõ.

Hồ Thiết Sanh vòng tay thi lễ :

– Tiền bối có thể cho biết đại danh chăng?

Quái nhân trợn đôi mắt đỏ quạch lên nhìn hai người :

– Đừng hỏi danh tánh lão phu, các ngươi hãy nói trước xem, các ngươi là môn hạ của ai?

– Gia sư là Lạc Dật, ngoại hiệu Vô Sao Kiếm.

Lão nhân nhẹ lắc đầu :

– Lão phu chưa từng nghe, hẳn là một vô danh tiểu tốt.

Hồ Thiết Sanh thoáng tức giận, thầm nhủ :

“Hồ mỗ mà nói ra danh hiệu của sư tổ, lão không còn dám kiêu căng tự đại nữa đâu”.

Chàng mỉm cười nói :

– Gia sư Lạc Dật tuy là vô danh tiểu tốt, nhưng lại là con của một vị kỳ hiệp võ lâm.

Lão nhân cười khỉnh :

– Danh tánh là gì?

Hồ Thiết Sanh cao giọng :

– Lão nhân gia ấy là Lạc Kỳ, giới võ lâm tặng cho tôn hiệu Tiên Kiếm.

Lão nhân miệng nhai xương rào rạo, vẫn lắc đầu :

– Người này lại càng vô danh tiểu tốt, người thứ nhất ngoại hiệu Vô Sao Kiếm cũng còn nghe hay, còn người được gọi là Tiên Kiếm thật là phí phạm cái tên này.

Hồ Thiết Sanh tức giận :

– Tiền bối quá cuồng ngạo rồi đấy. Rất tiếc là tiền bối ở trong động huyệt này, không nhìn thấy cuộc đời. Nếu tiền bối mà gặp Tiên Kiếm, chắc hẳn không dám nói khoác như vậy.

Lão nhân đặt đầu người xuống, lau miệng nói :

– Nói khoác ư? Hắc hắc! Tiên Kiếm được bao nhiêu tuổi?

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng :

– Đã hơn một giáp tý.

Lão nhân buông tiếng cười vang, lông dài khắp người dựng đứng như một con nhím khổng lồ, tiếng cười đinh ta nhức óc.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói :

– Tiền bối cười gì vật hả?

– Y chỉ đáng là chít chắt của lão phu thôi.

Hai người sững sờ, Hồ Thiết Sanh nói :

– Chả lẽ tiền bối đã…

– Không sai, lão phu tuổi đã hơn năm giáp tý rồi.

Hai người sửng sốt thoái lui, thật không dám tin vào tai mình, trên đời qủa thật có người ba trăm tuổi ư?

Nhưng họ cũng chẳng phải không tin hoàn toàn, căn cứ vào lông trên người lão nhân, dài đến hơn trượng, nếu không trăm tuổi đâu được như vậy.

Hồ Thiết Sanh nói :

– Vậy là võ công của tiền bối hẳn là cao đến mức không tưởng tượng nổi phải không?

Lão nhân toét miệng cười, lộ ra hai hàm răng máu và mùi hôi thối từ trong miệng bốc ra, cười đắc ý nói :

– Tự nãy giờ chỉ câu này của tiểu tử ngươi là khiến lão phu cảm thấy khoan khoái. Cho ngươi biết, võ công của lão phu thật ra cao đến mức độ nào, ngay chính bản thân lão phu cũng chẳng rõ.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy :

– Vậy là vô địch thiên hạ ư?

– Hắc hắc! Đó là lẽ đương nhiên, nhưng có thể là có một người… Không! Không! Khắp thiên hạ không một ai là địch thủ của lão phu.

Bạch Diêu Hồng bỗng hỏi :

– Lão tiền bối tự nãy giờ chỉ nói suông, hãy chứng minh rằng đó là sự thật được không?

Lão nhân đưa mắt nhìn ngọn Ma đao trong tay Hồ Thiết Sanh :

– Tiểu tử, ngọn Đồ Ngưu đao trong tay ngươi thế nào?

Hồ Thiết Sanh giật mình, lão nhân biết lai lịch của ngọn đao này, chứng tỏ lão chẳng phải nói khoác, bèn nói :

– Đao này cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn, thổi đứt lông tóc.

Lão nhân bứt một sợi lông trên mình ném xuống đất :

– Ngươi thổi thử xem, nếu sợi lông này mà đứt, lão phu sẽ phá lệ tha cho các ngươi đi.

Hồ Thiết Sanh nhặt lấy, chỉ thấy sợi lông trắng này thô hơn tóc gấp ba lần, thầm nhủ :

“Chả lẽ một ngọn bảo đao mà không cắt đứt một sợi lông người hay sao?”

Chàng hướng lưỡi đao vào trong, tay cầm lông trắng, vận tụ tám thành công lực chúm miệng thổi, chỉ nghe voong một tiếng rất to, sợi lông bật lên, không chút suy suyển.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng thầm kinh hãi, giờ mới biết lão nhân này qủa nhiên lợi hại.

Bạch Diêu Hồng không phục, hai tay kéo căng sợi lông trắng, chạm mạnh vào lưỡi đao, lại vang lên một tiếng to như khảy đàn, sợi lông trắng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

Lão nhân cười vang một hồi, đoạn nói :

– Tin rồi chứ? Giờ hai người muốn chết hay muốn sống?

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

– Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?

– Muốn sống thì cùng lão phu ăn một bữa vì ba trăm năm qua lão phu chưa từng dùng bữa với người trẻ tuổi, hôm nay lão phu thấy rất vui. Hai là lão phu muốn truyền thụ cho các người một pho võ công và tặng cho các ngươi một món bảo vật.

Hồ Thiết Sanh nghiêm giọng :

– Điều thứ nhất vãn bối còn miễn cưỡng có thể chấp nhận, đó là vì tội nghiệp lão tiền bối đã sống hiu quạnh ở đây mấy trăm năm, còn điều thứ nhì thì chẳng tiện tòng mệnh.

Lão nhân ngạc nhiên :

– Tiểu tử ngươi chớ khinh thường lão phu, chỉ cần các ngươi học thành võ công của lão phu, đừng nói là Thiên Nhất… Hắc… bất kỳ cao thủ nào cũng không tiếp nổi các ngươi mười chiêu.

Hồ Thiết Sanh sửng sốt :

– Sao? Lão tiền bối bết Thiên Nhất bang ư?

– Gì mà Thiên Nhất bang với Địa Nhất Bang, lão phu không hề biết, mà ngay cả Tiên Kiếm mà ngươi vừa nói cũng chẳng tiếp nổi các ngươi mười chiêu.

Hồ Thiết Sanh kiên quyết nói :

– Vãn bối nói không học là không học, lão tiền bối cưỡng bức cũng vô ích.

Lão nhân tức giận :

– Vậy thì ngươi chớ trách lão phu, cho dù các ngươi cùng lão phu ăn thịt hoàng đế cũng chẳng thể được.

Hồ Thiết Sanh nắm lấy tay Bạch Diêu Hồng, lùi sau ba bước nói :

– Hồng muội, hãy chuẩn bị.

Hai người vận toàn lực, chuẩn bị quết một phen tử chiến.

Lão nhân lại cười vang một hồi.

– Các ngươi rõ là không biết trời cao đất dày, muốn động thủ với lão phu ư? Thôi được, để lão phu để cho các ngươi chém mấy đao thử xem.

Đoạn cuộn người lại, trở thành một đống lông trắng, không phân biệt được đâu là đầu, đâu là chân.

Bạch Diêu Hồng nói :

– Sanh ca hãy dùng sống đao chém một nhát trước thử xem.

Hồ Thiết Sanh thầm nhù :

“Vừa rồi sợi lông cũng không cắt đứt, chứng tỏ rất chắc chắn, bây giờ hàng đống che phủ khắp người, bảo đao chưa chắc có thể gây tổn thương”.

Chàng vung đao bổ xuống, chỉ nghe keng một tiếng, tia lửa tung tóe như bổ vào sắt đá, Ma đao suýt vuột khỏi tay.

Lão nhân cười đắc ý nói :

– Hãy dùng lưỡi đao thử nữa xem.

Hồ Thiết Sanh lần này không khách sáo nữa, vận hết mười hai thành công lực bổ xuống, chỉ nghe chát một tiếng, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng kinh hãi thoái lui, ngỡ là lão nhân đã bị chém đứt lìa.

Nào ngờ định thần nhìn kỹ, đống lông trắng vẫn bất động, một sợi lông cũng không đứt lìa.

Hồ Thiết Sanh cúi xuống nhìn, bất giác sững sờ, thì ra lưỡi đao đã cuốn lên, thầm nhủ :

“Chả lẽ lão nhân này là yêu ma qủy quái hay sao?”

Lão nhân thẳng lưng lên nói :

– Đồ Ngưu đao qủa là quá kém. Tiểu tử, đưa đao đây, lão làm lại nguyên vẹn cho.

Hồ Thiết Sanh tâm phục khẩu phục, liền vâng lời trao cho lão nhân.

Lão nhân đưa đao lên môi, thè lưỡi ra liếm một cái. Ô hay! Lưỡi đao uốn cong liền tức trở lại như trước.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng không còn dám xem thường lão nhân này nữa, Hồ Thiết Sanh đón lấy Ma đao nói :

– Lão tiền bối qả nhiên thần công cái thế, thiên hạ vô song.

Lão nhân cười hề hề nói :

– Thế nào? Giờ ngươi đã chịu học võ công của lão phu rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh vẫn kiên quyết :

– Vãn bối tuy hết sức kính phục thần công của lão tiền bối, nhưng vãn bối đã nói là không học võ công của lão tiền bối, vĩnh viễn không thay đổi.

Lão nhân buông tiếng cười khẩy, run run đứng lên, lông trắng khắp người không có gió tự lay động, trầm giọng nói :

– Tiểu tử, lão phu muốn cất nhắc ngươi mà ngươi lại không biết điều, vậy thì chớ trách lão phu thủ đoạn tàn ác.

Đoạn hai tay vươn ra, lòng bàn tay bốc lên mùi hôi thối nực nồng, mười móng tay dài hơn thước phát ra ánh sáng xanh biếc.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng kinh hãi thoái lui, ngưng thần vận công chờ đợi.

Bỗng, lão nhân dừng bước, đôi mắt đỏ quạch của lão đảo qua đảo lại, nhìn chốt vào Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng.

Hai người càng nhìn càng sợ hãi, lão nhân này rõ là một yêu quái nửa người nửa thú, từ đầu đến chân lông dài hơn trượng kéo lê trên đất, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ quạch, nếu kẻ nhát gan mà trông thấy chắc hẳn chết khiếp.

Bỗng lão nhân buông tiếng cười vang, hồi lâu mới ngưng đôi mắt đỏ trợn lên, hai giòng lệ trào tuôn, rồi thì bật khóc thảm thiết.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng bất giác nảy sinh lòng thương hại, thầm nhủ :

“Lão nhân này hẳn là có thân thế rất không bình thường, rất có thể khi xưa đã gặp cảnh ngộ rất là bi thảm”.

Hồi lâu, lão nhân lau nước mắt nói :

– Thôi, lão phu trời sinh khổ mệnh, cả một người đồ đệ cũng không thu nhận nổi. Thôi được, các ngươi đi đi.

Hai người lúc này lại nảy sinh thiện cảm với lão nhân, Hồ Thiết Sanh nói :

– Lão tiền bối sao không cho biết đại danh để chúng vãn bối tiện bề xưng hô.

– Hai người cứ gọi là Bạch Mao đại ca được rồi, rất có thể mai kia chúng ta còn có cơ hội gặp lại, trước lúc chia biệt đại ca muốn tặng cho hai người một món lễ vật.

Đoạn nhổ lấy một chùm lông trắng trên mình, chia ra làm hai rồi lại chia một chùm làm hai chùm nhỏ, kết lại thành hai quả cầu lông cỡ nắm tay trẻ con.

Sau đó lại buộc hai qủa cầu lông vào hai đầu một chùm lông trắng, thoạt nhìn như là Lưu Tinh chùy, xong xuôi quay sang Bạch Diêu Hồng nói :

– Tiểu nha đầu, hãy đến đây.

Bạch Diêu Hồng thận trọng đi đến gần, lão nhân cầm hai qủa Lưu Tinh chùy do lông trắng kết thành nói :

– Lão phu dạy cho hai ngươi một bài ca, bài ca này rất dễ học, sau khi rời khỏi nơi đây, hai ngươi hãy thư thả nghiên cứu.

Hồ Thiết Sanh nghiêm giọng :

– Vãn bối đã nói rồi, dứt khoát không thể nhận võ học của lão tiền bối.

Lão nhân trầm giọng :

– Lão phu muốn dạy nha đầu này ca hát, can gì đến ngươi?

Bạch Diêu Hồng gật đầu :

– Nếu không là học võ học thì tiểu nữ bằng lòng học.

– Đương nhiên không phải là võ học rồi, nhưng học xong hai người phải động não suy nghĩ thì mới có thể hát hay.

Lão nhân nói xong, hai chân trái phải sau trước di động, cất tiếng hát :

– Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Bảy sáu năm bốn ba hai một. Tam hoa cái (phủ) đỉnh Tử Phủ tất …

(thiếu trang 26 và 27)

Hai người nhắm mắt đi được ước chừng hơn nửa dặm, mở mắt ra nhìn, thì ra đây là một sơn cốc, có lẽ lối ra khi nãy là đáy cốc.

Bạch Diêu Hồng nhớ lại chuyện khi nãy, bật cười khanh khách nói :

– Sanh ca thấy lão nhân ấy có quái lạ không?

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

– Chẳng những quái lạ mà còn rất có lai lịch.

Bạch Diêu Hồng cười :

– Nhưng tiểu muội không dám lĩnh giáo bài ca của ông ấy.

Hồ Thiết Sanh mỉm cười :

– Hồng muội sai rồi, vì ngu huynh kiên quyết không chịu học võ công của ông ta, không còn cách nào khác mới đánh vòng dạy tuyệt học cho chúng ta. Theo ngu huynh suy đoán, bài ca này là một khẩu quyết tâm pháp huyền ảo, và bước chân di động là một môn bộ pháp chí cao. Còn về hai tay vung động bạch mao Lưu Tinh chùy này hẳn là một tuyệt kỹ cái thế.

Bạch Diêu Hồng lắc đầu :

– Tiểu muội không tin, chỉ bằng những con số đơn giản mà lại là khẩu quyết võ học thượng thừa…

Hồ Thiết Sanh khoát tay cười :

– Vậy là Hồng muội không lưu ý rồi. Thử nghĩ xem, nếu như ông ta không có lai lịch thì sao lông của ông ta rắn chắc như vậy? Lại có thẻ khiến bảo đao cuốn cong, và ông ta chỉ dùng lưỡi liếm một cái đã trở lại nguyên dạng, thử hỏi trên cõi đời này ai có thể làm được?

Bạch Diêu Hồng gật đầu lia lịa :

– Không sai, ông ta qủa thật võ công siêu tuyệt, nhưng bài ca của ông ta thì tiểu muội không tin là khẩu quyết tuyệt học.

Hồ Thiết Sanh mỉm cười :

– Thôi được, để ngu huynh diễn thử một phen, Hồng muội sẽ rõ ngay.

Chàng ngẫm nghĩ một hồi, hai chân từ từ di động, đồng thời hai tay vung động Lưu Tinh chùy và miệng lẩm bẩm đọc.

Nhưng bản thân cũng nhận thấy không có gì đặc biệt, Bạch Diêu Hồng cười ngặt nghẽo nói :

– Thế nào? Huyền diệu khôn cùng phải không?

Hồ Thiết Sanh mày kiếm chau chặt, ngưng thần suy nghĩ, nghiêm túc nói :

– Hồng muội đừng cười, ngu huynh tin chắc bài ca này hẳn có điều huyền diệu, ông ấy chẳng đã bảo chúng ta phải động não suy nghĩ là gì? Ngu huynh tin ông ấy không phải nói dối gạt chúng ta.

– Thôi đừng điên khùng nữa, chúng ta còn phải mau đi xem thử các vị tiền bối, chẳng rõ họ có bị lửa thiêu hay không?

– Đúng rồi, chúng ta đi mau.

Hai người trở lại lăng Minh Đế, thấy tất cả đều như trước, mở cửa ngầm đi vào, bên trong chỉ còn là một đống tro tàn, hầu hết nhà cửa đã bị thiêu rụi.

Hai người bàng hoàng kinh hãi, lớn tiếng gọi mấy lượt, không hề có tiếng trả lời, nhưng lại tìm không thấy một thi thể nào.

Hai người lại ra khỏi lăng Minh Đế, bỗng nghe tiếng quát lanh lảnh từ chỗ xa mấy trượng vọng đến.

Bạch Diêu Hồng sửng sốt nói :

– Đó là tiếng của Quyên muội, chúng ta đến đó mau.

Hai người vội phóng đi về phía ấy, đến một khu mộ địa, chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên đang chạy vòng quanh một ngôi mộ to, Bạch Phàm theo sau rượt đuổi.

Ngoài ra còn Bạch Long Sơn, Nhất Chửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung, Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất, Thiểm Điện Trửu Kim Phong, Thôi Miêu Tú Sĩ Tiêu Dũng, anh em Bàn Long Đao và Thái Cực nhị tuyệt đều đứng bên nhìn xem.

Bạch Ngọc Quyên lúc này đã bụng to ềnh, dĩ nhiên hành động chậm chạp, chỉ chốc lát đã sắp bị Bạch Phàm bắt được.

Hồ Thiết Sanh tức giận quát to :

– Cẩu tặc, dừng tay mau.

Hai người cùng lúc tung mình đến, Hồ Thiết Sanh vung động Ma đao lao bổ vào Bạch Phàm và nghiến răng nói :

– Cẩu tặc, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát.

Cùng lúc ấy, Bạch Long Sơn và Thái Cực nhị tuyệt cũng tung mình lao đến, bốn người liên thủ đối phó với Hồ Thiết Sanh, những người khác cùng lao vào Bạch Diêu Hồng.

Bạch Ngọc Quyên định thừa cơ bỏ chạy, Bạch Phàm quát to :

– Đừng để ả ta tẩu thoát.

Ba anh em Bàn Long Đao lập tức buông bỏ Bạch Diêu Hồng, lao bổ vào Bạch Ngọc Quyên.

Lẽ ra võ công của Bạch Ngọc Quyên cao hơn ba ba anh em Bàn Long Đao nhiều, nhưng vì nàng đang mang thai không dám sử dụng quá nhiều sức lực, nến hết sức thất thế.

Còn Bạch Diêu Hồng một mình đối phó với bọn Thôi Miêu Tú Sĩ bốn người, tạm thời chưa đến nỗi bại, lớn tiếng nói :

– Quyên muội, đến đây mau, tỷ tỷ yểm trợ cho.

Bạch Ngọc Quyên vốn là một thiếu nữ tâm cao khí ngạo, nay người yêu bị kẻ khác giành mất, lại còn nhờ vả người bảo vệ cho, lòng thật vô vàn đau xót. Hơn nữa nàng tính rất ương ngạnh bất khuất, đương nhiên đâu chịu nhờ Bạch Diêu Hồng bảo vệ.

Nàng đang lúc phân thần, đột nhiên Bạch Phàm từ ngang bên nhanh như chớp lướt đến, vung tay điểm huyệt vào huyệt mê của nàng.

Bạch Ngọc Quyên vốn đã phản ứng chậm chạp, trong lúc bất ngờ không sao tránh kịp nữa, liền bị điểm trúng huyệt mê, ngã lăn ra đất.

Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát to :

– Tất cả dừng tay.

Dứt tiếng, Từ Tâm Bồ Tát Vi Ngọc Cầm đã xuất hiện bên cạnh Bạch Ngọc Quyên.

Lúc này mọi người cũng đã dừng tay lui ra, Hồ Thiết Sanh lướt đến trước mặt Vi Ngọc Cầm, trầm giọng nói :

– Vi Ngọc Cầm, thả Bạch Ngọc Quyên ra ngay.

Vi Ngọc Cầm cười khẩy :

– Nếu ngươi đánh bại được lão thân, lão thân sẽ thả ra ngay.

– Được, Hồ mỗ quyết một phen thắng bại với thị.

Đoạn đi đến bên Bạch Diêu Hồng, trao Ma đao cho nàng, nói :

– Hồng muội hãy giữ hộ ngu huynh.

Bạch Diêu Hồng sửng sốt :

– Sao Sanh ca không dùng bảo đao đấu với y thị?

– Không cần, nếu dùng bảo đao đối phó với thị thì quá đề cao thân giá y thị.

Vi Ngọc Cầm tức giận quát :

– Tiểu tử, với câu nói ấy của ngươi, lão thân quyết phải lấy mạng ngươi.

Đoạn liền vung tay, toàn lực liên tiếp tung ra ba chưởng. Hồ Thiết Sanh vội vàng vung chưởng đón tiếp, loạng choạng lùi sau ba bước.

Vi Ngọc Cầm cười khẩy nói :

– Ngươi chịu thua rồi chứ?

Hồ Thiết Sanh lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, trầm giọng nói :

– Vi Ngọc Cầm, thị có biết lai lịch vật này không?

Vi Ngọc Cầm tuy hiểu nhiều biết rộng, nhưng chưa từng nhìn thấy ai dùng lông tóc làm binh khí bao giờ, cười phá lên nói :

– Đó là món đồ chơi trẻ con gì vậy?

Hồ Thiết Sanh lặng thinh, từ từ di động bước chân, khẽ đọc :

– Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Bảy sáu năm bốn ba hai một…

Chàng diễn một hồi, vẫn chưa hiểu ra sự ảo diệu của bài ca này.

Lúc này chẳng những Vi Ngọc Cầm buông tiếng cười vang, mà tất cả bọn ma đầu đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Bạch Long Sơn cười khinh miệt lớn tiếng nói :

– Tiểu tử ngươi chịu thua đi cho rồi. Thật ra với thân phận ngươi, dù thua dưới tay Phó bang chủ thì cũng đâu có gì xấu hổ, hà tất phải làm bộ làm tịch, ra vẻ huyền bí.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Bạch Diêu Hồng, lòng hết sức lo lắng.

– Sanh ca đừng vậy nữa, hãy dùng Ma đao đối phó thì hơn.

Hồ Thiết Sanh tính rất ương ngạnh, đã trót tuyên bố không dùng Ma đao thủ thắng, dù biết rõ không địch nổi cũng không phản bội lời hứa, bèn nói :

– Không cần, để ngu huynh cho y thị nếm thử kỳ học này trước.

Đoạn tay phải vung lên, một qủa cầu lông bay thẳng vào ngực Vi Ngọc Cầm.

Vi Ngọc Cầm thản nhiên đứng yên, vung tay lên gạt, chỉ nghe rắc một tiếng, Vi Ngọc Cầm bật lên một tiếng đau đớn, ôm tay lùi ra xa hơn trượng.

Hồ Thiết Sanh một chiêu đắc thủ, liền tức vung động bạch mao Lưu Tinh chùy quét ra như vũ bão, chỉ nghe hai tiếng rú thảm, Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất và Bàn Long Đao Cổ Tư cùng bị quất vào đùi, ném ra xa ngoài một trượng.

Vi Ngọc Cầm kinh hãi, Lưu Tinh chùy này trông chỉ như là lông thú, chẳng ngờ lại lợi hại đến như vậy. Nhưng thị vẫn không xem trọng bạch mao Lưu Tinh chùy này, chỉ nghĩ là Hồ Thiết Sanh thâm tàng bất lộ, giờ mới chịu tung ra kỳ học.

Hồ Thiết Sanh lòng tin tăng cao, bạch mao Lưu Tinh chùy trong tay vung động liên hồi, chỉ nghe tiếng tít gió vang dội, tiếng rú thảm thiết liên tiếp vang lên, ngoại trừ Vi Ngọc Cầm và Bạch Long Sơn, bọn ma đầu Thiên Nhất bang hầu hết đều đã ngã xuống.

Bỗng Bạch Phàm buông tiếng cười ghê rợn, cắp Bạch Ngọc Quyên lên quát :

– Hồ Thiết Sanh, ngươi mà còn động thủ, bổn thiếu gia sẽ móc thai nhi trong bụng ả ra ngay.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng bàng hoàng kinh hãi, biết cẩu tặc này nói được là làm được, bất giác đứng ngây ra, không biết tính sao cho phải.

Vi Ngọc Cầm quát :

– Chúng ta đi.

– Đi ư? Muốn đi thì phải để con lại đây.

Dứt tiếng, Phong Lôi Tẩu Lý Phụng Các đã đứng ngay trước mặt Vi Ngọc Cầm.

Đó vốn là một câu nói tinh nghịch, Vi Ngọc Cầm tức giận quát :

– Lý Phụng Các, ngươi đã bao phen chống lại lão thân, lão thân quyết không buông tha cho ngươi.

Phong Lôi Tẩu cười hề hề, giọng bỡn cợt nói :

– Đúng quá, lão phu chẳng những chống lại thị, mà còn muốn kết duyên chồng vợ với thị nữa.

Vi Ngọc Cầm tức tối buông tiếng quát vang, một chiêu kỳ học tung ra.

Phong Lôi Tẩu tung mình lên cao hơn trượng, liên hoàn tung ra ba cước, bùng một tiếng, hai người bật lui ba bước, không ai chiếm được ưu thế.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói :

– Lý tiền bối, xin hãy tạm dừng, vãn bối còn có điều cần nói với y thị.

Đoạn quay sang Vi Ngọc Cầm trầm giọng nói :

– Khi nãy bà đã hứa là nếu Hồ mỗ thắng được bà, bà sẽ thả Bạch Ngọc Quyên ra, chả lẽ mới đây mà bà đã nuốt lời không giữ chữ tín hay sao?

Vi Ngọc Cầm tuy hết sức tức giận, nhưng dẫu sao cũng phải tự trọng thân phận, bèn nói :

– Lão thân đâu có nói là không thả ả ta.

Hồ Thiết Sanh nghĩ cũng đúng, vừa rồi bà ta chỉ ra lệch lui đi, chứ đâu có bảo mang theo Bạch Ngọc Quyên.

Thế là, chàng sải bước đi về phía Bạch Phàm, trầm giọng nói :

– Thả ra mau.

Bạch Phàm cười khẩy :

– Đâu có đơn giản vậy được.

Hồ Thiết Sanh quắc mắt :

– Vậy chứ ngươi muốn sao?

Bạch Phàm cười nham hiểm :

– Để lại Ma đao, nếu không thì phải để lại cho ả ta chút dấu hiệu.

Hồ Thiết Sanh tức giận, quay sang Vi Ngọc Cầm hỏi :

– Lời hứa của tôn giá có tôn trọng không?

– Đương nhiên tôn trọng, nhưng lão thân không có quyền đối với y.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy :

– Lẽ dĩ nhiên tôn giá có thể chối phăng.

– Cho ngươi biết, y đã được gia sư thu làm đệ tử cuối, và gia sư hết sức quý yêu y, lão thân chẳng tiện xen vào việc này, trong tương lai không bao lâu y sẽ ngang bối phận với lão thân…

Phong Lôi Tẩu sửng sốt :

– Chả lẽ Thiết Ông Xung cũng để mắt tới hắn ư?

– Đó là sự thật, còn như có phải để mắt đến hay không, đó là chuyện của gia sư, không lâu sẽ rõ.

Bạch Phàm dương dương đắc ý, chẳng xem ai ra gì, đưa tay sờ sờ vào nhũ hoa Bạch Ngọc Quyên một cái.

Hồ Thiết Sanh giận sôi gan quát :

– Cẩu tặc, ngươi còn dám sàm sỡ, Hồ mỗ…

Bạch Phàm cười khẩy, lại sờ một cái và nói :

– Ả đã từng ngủ chung với Bạch mỗ rồi, thế này đâu có gì là lạ.

Cử chỉ khinh mạn của y khiến ngay cả bọn ma đầu Thiên Nhất bang cũng bất mãn, nhưng không ai dám đắc tội với y.

Hồ Thiết Sanh tiến tới hai bước, giận dư quát :

– Cẩu tặc, ngươi mà còn…

Bạch Phàm bồng Bạch Ngọc Quyên lên, chụt một cái hôn vào má nàng.

Hồ Thiết Sanh giận run, nghe như con tim bị xé nát, chàng hết sức hối hận và hổ thẹn, thân là đại trượng phu mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ nổi.

Chàng lạnh lùng nói :

– Bạch Phàm, súc sanh ngươi đã hai lần chính tay đánh rơi phụ thân xuống vực thẳm, sống chết không rõ, và từng có ý đồ cưỡng hiếp thân muội, ngươi còn kể được là con người nữa hay không?

Phong Lôi Tẩu cũng bừng lửa giận quát :

– Tiểu tử, ngươi gieo nhiều tội ác ắt sẽ chết thảm thiết, nên sớm giác ngộ thì hơn.

Bạch Phàm ha hả cười to, híp mắt nói :

– Bạch mỗ đã giác ngộ từ lâu rồi. Đời người bao lâu? Lúc trẻ không phong lưu, chả lẽ chờ đến khi già hẵng phong lưu hay sao?

Hồ Thiết Sanh tức giận đến suýt ngất xỉu, nói :

– Chỉ cần ngươi thả Bạch Ngọc Quyên, cứ đưa ra điều kiện.

– Vẫn là điều kiện vừa rồi, ném đao qua đây.

Hồ Thiết Sanh chẳng chút do dự, sải bước đi đến trước mặt Bạch Diêu Hồng nói :

– Hồng muội, hãy đưa Ma đao cho ngu huynh.

Bạch Diêu Hồng thoáng chau mày :

– Dùng đao đổi người tiểu muội không phản đối, nhưng đao này là bảo vật tuyệt thế, một khi lọt vào tay tên cẩu tặc này khác nào như hổ thêm cánh. Hơn nữa y qủy kế đa đoan, coi chừng mắc lừa y đấy.

– Không sao, ngu huynh đã có cách.

Chàng đón lấy đao, cao giọng nói :

– Hồ mỗ chấp nhận điều kiện dùng đao đổi người, nhưng ngươi phải giao người cho Vi Ngọc Cầm, Hồ mỗ mới tin được.

Bạch Phàm cười nham hiểm :

– Bạch mỗ còn một điều kiện nữa.

Hồ Thiết Sanh tức giận :

– Ngươi có tôn trọng lời hứa không?

– Ngươi đã gọi ta là súc sanh kia mà. Lời nói của một súc sanh làm sao mà tôn trọng được? Nhưng nếu ngươi chấp nhận điều kiện phụ của ta, ta sẽ giao người cho Vi sư tỷ.

Vi Ngọc Cầm người thoáng rúng động, tuy không thấy có vẻ gì biểu lộ trên mặt, nhưng cũng có thể đoán ra bà ta cũng sinh lòng căm ghét Bạch Phàm, y chưa chính thức là môn hạ của Thiết Ông Xung mà đã gọi sư tỷ rồi.

Hồ Thiết Sanh vô phương, đành nói :

– Điều kiện phụ gì? Ngươi nói mau đi.

Bạch Phàm nhấn mạnh giọng :

– Ngoại trừ Ma đao ra, ngươi cò phải tự hủy một cánh tay.

Phong Lôi Tẩu không sao dằn nén được lửa giận, lao bổ vào Bạch Phàm quát :

– Lão phu tự quyết định, không cần người nữa, sau này lão phu sẽ chịu tội với Bạch Long Xuyên, hôm nay lão phu quyết định phải lấy mạng tên chó má ngươi mới được.

Bạch Phàm hoảng kinh, thế này thì hỏng chuyện mất, vội lùi nhanh ra sau.

Hồ Thiết Sanh nghiêm mặt, lớn tiếng nói :

– Lý tiền bối, xin hãy dừng tay.

Phong Lôi Tẩu ngoảnh mặt lại, lớn tiếng nói :

– Chả lẽ ngươi chấp nhận điều kiện ấy sao?

Hồ Thiết Sanh nước mắt chảy dài :

– Bạch tiền bối có ơn huệ với vãn bối, vãn bối không thể hy sinh tôn nữ của ông. Hơn nữa, Quyên muội với vãn bối đã có lời ước hẹn trăm năm, vãn bối mất đi một cánh tay cũng chẳng đáng kể gì, vãn bối chấp nhận điều kiện ấy.

Mọi người nghe vậy đều hết sức cảm động, kể cả bọn cao thủ hắc đạo, sự thiện ác của con người vốn chỉ do một ý nghĩ sai lầm. Người trong giới hắc đạo cũng đâu phải hoàn toàn không có lương tâm, trước những lời nói đầy nghĩa khí của Hồ Thiết Sanh, thảy đều bất giác sinh lòng kính phục.

Hồ Thiết Sanh vẻ mặt nghiêm nghị, vừa định tự bẻ một tay, Phong Lôi Tẩu quát to :

– Tiểu tử, khoan đã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN