Ma Đao Ca - Chương 35: Hồi 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Ma Đao Ca


Chương 35: Hồi 35



Đoạn liền lướt tới, lập tức thi triển Huyền Huyền Nhất Thức.

Bách Thảo Dật Tẩu tuy bối phận ngang với Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, song vì cả đời nhiên cứu y học, võ công không có gì đặc sắc. Khi Hồ Thiết Sanh chưa xuất thủ, ông tưởng đâu Hồ Thiết Sanh chỉ là khinh công trác tuyệt, còn võ công hẳn chẳng có gì cao minh, nào ngờ chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị Hồ Thiết Sanh nắm giữ.

Bách Thảo Dật Tẩu giờ mới biết là mình đánh giá lầm về chàng thiếu niên này, nhưng muốn thoát thân thì đã muộn. Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng quát to :

– Sanh nhi, dừng tay ngay.

Hồ Thiết Sanh nghe ra là tiếng nói của Dư Mộng Chân, không dám trái lời, liền rụt tay về và lùi sau ba trượng, trong khi ấy Bách Thảo Dật Tẩu đã quay người phóng nhanh đi. Hồ Thiết Sanh hết sức tiếc, phải chi Dư tiền bối đến muộn một chút, mình hẳn đã chế ngự được lão quái này rồi.

Dư Mộng Chân thở dài :

– Phen này thì kể như hết hy vọng rồi.

Hồ Thiết Sanh lấy làm lạ hỏi :

– Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?

– Bách Thảo Dật Tẩu phát ra hai mũi kim châm ấy chính là tuyệt học khoáng chế Kim Châm Quá Não, tinh hoa của châm cứu học, có thể trị bách bệnh…

Hồ Thiết Sanh vẫn chưa tin nói :

– Chả lẽ một người đại não bị kim châm xuyên thủng mà có thể không chết, và còn có thể chữa trị kỳ chứng ư?

– Nói ra quả là khó thể tin được, khi xưa gia sư cũng tinh thông môn kỳ học này nên lão thân cũng biết chút ít. Nguyên lý là điều chỉnh thần kinh và khí huyết trong cơ thể con người. Môn học này có ba phương pháp, gồm kích thích, kềm chế và dẫn đạo. Lúc kim đâm cần cẩn thận nhận định huyệt vị và độ sâu thật chuẩn xác, nên còn có tám cách đâm kim…

Thiên Đài Kỳ Si sốt ruột ngắt lời :

– Dư cô nương, mọi người đâu phải đến đây học phương pháp châm cứu, giờ lão quỷ Lý Bách Khí đã bỏ trốn, phen này e sẽ cao bay xa chạy, chúng ta có nên đuổi theo hay không?

Dư Mộng Chân nói :

– Không cần, lão quỷ ấy tính rất quái đản, người ta càng cầu khẩn hoặc cưỡng bức lão, lão càng không màng đến, nhưng nếu tỏ ra thản nhiên thì lão lại tự động giúp. Khi nãy lão chỉ là nói dối, nếu không phục hồi được trí nhớ cho Lạc Dật và Bạch Băng, lão sẽ vĩnh viễn không sao chịu nổi, nên rất có thể lão vẫn tìm cách ngấm ngầm chữa trị.

Hắc Đao Khách tiếp lời :

– Dư cô nương nói nghe nhẹ nhõm quá, hiện Thiên Nhất bang đang quyết bắt bằng được lão ta, vạn nhất lão ta lọt vào tay họ thì biết tính sao? Theo Trần mỗ thì tốt hơn hãy bảo Hồ Thiết Sanh bám theo bảo vệ, xem thử lão ta có ngấm ngầm tìm cách chữa trị hay không, nếu không phải, Hồ Thiết Sanh lập tức ra tay bắt giữ lão ta.

Dư Mộng Chân trầm ngâm :

– Ngấm ngầm theo bảo vệ thì được, còn như dùng vũ lực bắt giữ lão ta, e rằng lão ta không chịu khuất phục, không khéo lại đâm ra tệ hại hơn.

Tư Mã Ngưu trầm giọng nói :

– Bây giờ chúng ta không cần lo nghĩ quá nhiều, nếu lão tiểu tử ấy mà không chữa trị, chúng ta đành phải ra tay trước để khỏi lọt vào tay bọn Phi Hồng Bảo và Hận Thế giáo. Lão phu tin chắc một người bằng xương bằng thịt, chẳng ai là không sợ chết, đến lúc ấy nếu lão ta dám cự tuyệt chữa trị, lão phu sẽ cho lão ta nếm mùi Khâu Dẫn Toản Khiếu (giun chui lỗ).

Dư Mộng Chân quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

– Thiết Sanh, vậy ngươi hãy đi mau, mọi hành động đều phải thận trọng, nếu tránh xung đột càng tốt, không nên khiến cho lão ta bẻ mặt.

Hồ Thiết Sanh gật đầu :

– Vâng, vãn bối đi ngay. Nhưng La Liên không hiểu chút gì về nhân tình thế thái, xin tiền bối hãy chỉ dạy cho.

Đoạn liền thi triển khinh công đuổi theo hướng đi của Bách Thảo Dật Tẩu, nhưng vì quá trễ nải, lão ta đã sớm mất dạng, Hồ Thiết Sanh đuổi suốt bốn năm mươi dặm, chẳng thấy một bóng người nào cả.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Lão ta phen này đào thoát chắc chắn không ẩn náu trong Mang Sơn, quanh đây Vương Ốc sơn là gần nhất, sao mình không đến đó tìm thử xem?”

Ra khỏi Mang Sơn, chàng vào một tiểu trấn ăn uống, xong lại mang theo lương khô và nước uống, thẳng đường phóng đi đến Vương ốc Sơn nằm ở ranh giới Sơn Tây và Hà Nam.

Vương Ốc sơn gồm ba tầng, hình dạng như ngôi nhà, tương truyền là nơi tầm đạo của Hiên Viên, trên đỉnh có Tiếp Thiên Đàn, đông có Nhật Tinh Phong, tây có Nguyệt Hoa phong, giữa có Hắc Long động, trước có Thái Ất Trì tức là nơi phát nguồn Tế Thủy.

Hồ Thiết Sanh một mạch phóng đến Hắc Long động, tìm suốt nửa ngày trời cũng không có gì hết, lúc này đã là canh một, chàng tiếp tục phóng đi về phía Nguyệt Hoa phong ở hướng tây.

Vầng trăng sáng treo trên trời đông, cảnh sắc hết sức tuyệt vời, nhưng Hồ Thiết Sanh lúc này không còn lòng dạ thưởng thức, thẳng đường phóng đi lên đỉnh Nguyệt Hoa phong.

Khi sắp đến đỉnh núi, bỗng nghe một tiếng rú thảm thiết từ trong vách núi vọng ra.

Chàng giật mình sửng sốt đưa mắt nhìn về phía ấy, đó là một vách núi đối diện, nơi giữa chừng vách núi dường như có một sơn động, cửa động bị cỏ dại và dây leo che phủ, tiếng rú thảm thiết chính là vọng ra từ nơi đó.

Hồ Thiết Sanh phóng đi đến dưới vách núi, ngước lên nhìn, cửa động cách khoảng bốn mươi mấy trượng, tuy không có chỗ bám víu nhưng với khinh công của chàng hiện nay, muốn lên cũng chẳng có gì là khó khăn.

Chàng tung mình lên cao khoảng mười lăm trượng, bám vào vách núi, nạp một hơi chân khí, lại lên cao gần mười lăm trượng, lúc này chỉ còn cách cửa động mười mấy trượng nữa thôi.

Chàng lại vọt lên lần nữa đã đến cửa động. Sơn động này rất nhỏ, phải khom lưng cúi đầu mới chui vào được, hơn nữa dây leo chằng chịt, chỉ có một khe hở có thể vào mà thôi.

Hồ Thiết Sanh không dám khinh suất, rút trường kiếm trên lưng xuống, chui qua khe hở, bên trong rất rộng nhưng tối om. Chàng cẩn thận đề phòng, nép sát vào vách đá từ từ đi vào, khoảng bốn năm trượng bỗng nghe tiếng soàn soạt từ trong vọng ra, như có người đang xé vải lụa hay lột da thú.

Hồ Thiết Sanh hết sức cẩn thận đi đến bên ngoài khe cửa một gian thạch thất, nhìn qua khe cửa, bất giác bàng hoàng kinh hãi, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Thì ra trên vách thạch thất có treo rất nhiều đầu người, tay người và tim gan ngũ tạng, trong một hồ đá chất đầy xác người máu me bê bết, hết sức ghê rợn.

Và những tay chân thân thể người chết dường như đều là trẻ con, chỉ có một người lớn, đó chính là người đang bị Bách Thảo Dật Tẩu mổ đầu chẻ sọ.

Hiển nhiên, tiếng rú thảm thiết vừa rồi chính là người bị chẻ sọ này, chỉ thấy Bách Thảo Dật Tẩu quấn quanh lưng một chiếc yếm, tay phải thò vào trong sọ não người ấy.

Hồ Thiết Sanh đâu từng thấy cảnh tượng và thủ đoạn nào tàn bạo thế này, bất giác lửa giận xung thiên, vận tụ mười thành công lực một chưởng bổ ra, cánh cửa đá liền bị đánh vỡ nát.

Bách Thảo Dật Tẩu như không hề hay biết, tay phải vẫn thò vào trong xương sọ người chết vẫn không rụt về, chỉ với tay trái đón lấy một chưởng của Hồ Thiết Sanh.

Bình một tiếng, xương vai Bách Thảo Dật Tẩu bị đánh vỡ nát, rụt tay về loạng choạng lui đến bên vách đá.

Lão vừa thấy Hồ Thiết Sanh, mắt liền lộ vẻ hung tợn và co giật liên hồi, tức giận nói :

– Tiểu tử, lần này ngươi không còn oán trách lão phu được nữa… Thế là hết… Hết tất cả rồi.

Hồ Thiết Sanh cười lạnh lùng :

– Lão tặc, võ lâm đồn đại lão là một vị thần y cái thế và là người cương trực đôn hậu, tuy tính quái đản nhưng cũng được kể là chính nhân quân tử, nào ngờ lão lại là một đao phủ tàn ác thế này.

Bách Thảo Dật Tẩu tiu nghỉu :

– Hết rồi! Cho dù bọn lão quỷ kia lấy mạng lão phu, lão phu cũng đành chịu bó tay, vô phương cứu chữa rồi.

Hồ Thiết Sanh gắt giọng :

– Lão giết nhiều người thế này và còn mổ xẻ thi thể của họ, họ có thù oán gì với lão hả?

Bách Thảo Dật Tẩu lẩm bẩm :

– Lý Bách Khí này cả đời chưa từng mắc nợ tình cảm kẻ khác, phen này tuy vẫn chưa đạt mục đích cứu người, nhưng lỗi không phải ở lão phu, mà là tên tiểu tử này liên tiếp phá hoại, mong thần linh chứng giám…

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng, con tim trĩu nặng xuống, cúi xuống nhìn thi thể bị chẻ sọ, lúng búng nói :

– Chả lẽ… đây là gia sư Lạc Dật? Lão… lão đang chữa trị cho ông ấy?

Bách Thảo Dật Tẩu ngẩng đầu lên, mắt ngập đầy lửa giận nói :

– Người này tuy không phải sư phụ ngươi, nhưng có liên quan đến chứng mất trí nhớ của y, lão phu định dùng tủy não của Bàn Long Đao Cổ Nguyên cấy vào não sư phụ ngươi, nào ngờ đã hoài công…

Hồ Thiết Sanh như bỗng chốc bị rơi xuống hố băng, thì ra đây là thi thể của Bàn Long Đao Cổ Nguyên, người này cả đời gian ác, chết chẳng có gì oan uổng, nhưng những tay chân trẻ con treo trên vách kia là của ai? Chả lẽ trẻ con cũng là kẻ xấu sao?

Bách Thảo Dật Tẩu biết ý nghĩ của chàng, bèn nói :

– Đó là đầu và tay chân của loài khỉ vượn, lão phu mổ xẻ để nghiên cứu. Ôi! Thế là hết…

Bách Thảo Dật Tẩu vừa dứt lời, bỗng nghe ầm một tiếng, vách đá sau lưng lão hiện ra một cửa nhỏ, lão lẹ làng ngã người vào, cửa đá liền đóng lại ngay.

Hồ Thiết Sanh quát to :

– Tiền bối khoan đi đã.

Chàng ra sức xô mạnh vào vách đá, không chút động đậy, bất giác ngẩn người. Chàng tin chắc nội lực của Bách Thảo Dật Tẩu không cao hơn mình, bèn quét mắt nhìn quanh, mới phát hiện có dấu hai bàn chân trên đất.

Hiển nhiên dấu chân này chính là hệ thống mở cửa, liền dẫm vào dấu chân trên và dựa người vào vách đá, quả nhiên cửa đá mở ra, chàng ngã người vào trong.

Hồ Thiết Sanh với thế Lý Ngư Đả Đỉnh vọt xa hơn trượng, cửa đá từ động đóng lại. Thì ra đây là một gian thạch thất, chỉ nghe tiếng vượn kêu chí chóe, có không dưới trăm con.

Gian thạch thất này có một cánh cửa, chàng không dám chậm trễ, mở cửa phóng ra nhưng Bách Thảo Dật Tẩu đã mất dạng.

Hồ Thiết Sanh thầm tự trách, nếu kỳ chứng của sư phụ và sư mẫu bất trị mình sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, chàng ra khỏi cửa động đưa mắt nhìn, nào còn bóng dáng của Bách Thảo Dật Tẩu đâu nữa.

Hồ Thiết Sanh giẫm chân lia lịa, biết tính sao đây? Lão ta bỏ đi phen này, hẳn khó mà tìm gặp được. Chàng phi thân xuống vách núi, tiếp tục thi triển khinh công phóng đi lên đỉnh núi.

Nào ngờ chưa đến đỉnh núi đã nghe tiếng sát phạt vang dậy, Hồ Thiết Sanh lên đến đỉnh núi đưa mắt nhìn, chỉ thấy Bách Thảo Dật Tẩu đang động thủ với Bạch Phàm, còn nhóm quần hùng Dư Mộng Chân cũng đang giao đấu với bọn Thiết Ông Xung.

Bách Thảo Dật Tẩu rõ ràng không phải địch thủ của Bạch Phàm, nhưng tạm thời chưa đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nhưng Dư Mộng Chân cùng Thiên Đài Kỳ Si và Hắc Đao Khách ba người ứng phó với một Thiết Ông Xung mà vẫn chưa giành được thế thượng phong.

Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng đối phó với Vân Trung Phiêu Cổ Thương, đôi bên ngang sức.

La Liên động thủ với Âm Dương song sát, công thủ ung dung, chứng tỏ võ công của nàng cao hơn Bạch Ngọc Quyên và Bạch Diêu Hồng rất nhiều.

Tư Mã Ngưu đối phó với Bạch Long Sơn, còn Tiểu Lục Tử thì đón tiếp Thái Cực nhị tuyệt.

Hồ Thiết Sanh cân nhắc tình thế, nhận thấy Bách Thảo Dật Tẩu là nguy hiểm hơn hết, liền tung mình lao về phía ấy. Bạch Phàm biết không phải đối thủ, vừa định bỏ chạy, nào ngờ Bách Thảo Dật Tẩu lại vung chưởng tấn công Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói :

– Tiền bối sao lại đứng về phía hắn thế này?

Bách Thảo Dật Tẩu cười khẩy :

– Đứng về phía nào cũng vậy thôi. Tiểu tử ngươi nếu không lui ra, lão phu cũng chẳng cần màng đến thân phận, sẽ liên thủ đối phó với ngươi.

Hồ Thiết Sanh lách sang bên tránh khỏi một chưởng, trầm giọng nói :

– Vậy thì tại hạ cũng không khách sáo nữa.

Đoạn Huyền Huyền Thủ lập tức tung ra, Bạch Phàm biết rõ lợi hại vội lùi nhanh ra xa hơn trượng, Bách Thảo Dật Tẩu hự lên một tiếng, người văng bay ra xa gần hai trượng.

Bạch Phàm liền thừa cơ tung mình lao đến, Hồ Thiết Sanh đâu thể để cho hắn đắc thủ, lại một chưởng bổ ra, Bạch Phàm đành phải lách tránh sang bên ba bước, nhưng Bách Thảo Dật Tẩu đã thừa cơ đứng lên vung chưởng tấn công Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh không tránh né, loáng cái đã chộp lấy mạch môn Bách Thảo Dật Tẩu. Bạch Phàm lại thừa cơ từ phía sau công đến, Hồ Thiết Sanh bừng lửa giận, quay người toàn lực quét ra một chưởng.

Bạch Phàm rú lên một tiếng đau đớn, bật lùi năm sáu bước, Bách Thảo Dật Tẩu liền thừa cơ bỏ chạy, phóng nhanh xuống núi.

Hồ Thiết Sanh vừa định đuổi theo, bỗng nghe một chuỗi cười sắc lạnh vang lên phía sau, vội quay phắt lại. Chỉ thấy một người bịt mặt nhỏ thó đang đứng cách chàng khoảng một trượng.

Cuộc chiến liền tức đình chỉ, hiển nhiên ngoài một mình Thiết Ông Xung ra, không ai biết lai lịch của người này, chỉ thấy Thiết Ông Xung ôm quyền thi lễ nói :

– Xin chào Vu đương gia.

Người bịt mặt lạnh lùng :

– Xin chào.

Thái độ thật ngạo mạn, Thiết Ông Xung liền đỏ mặt hết sức ngượng ngùng, nhưng lại không dám phát tác, đủ thấy thân thủ người bịt mặt này cao hơn lão rất nhiều, nhưng nghe khẩu khí của họ thì dường như bối phận ngang nhau.

Hồ Thiết Sanh biết người bịt mặt nằy hẳn là kẻ cầm đầu đứng sau Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo, nhưng chẳng chút khiếp sợ, trầm giọng nói :

– Tôn giá là người cầm đầu Phi Hồn bảo và Hận Thế giáo phải không?

Người bịt mặt lạnh lùng :

– Đúng vậy.

– Gia sư Lạc Dật và sư mẫu Bạch Băng phải chăng đã bị tôn giá ám toán mất đi trí nhớ?

– Đúng vậy.

Thiên Đài Kỳ Si ha hả cười to nói :

– Hạng tiểu nhân chuyên ám toán người mà cũng làm bộ làm tịch lên giọng kẻ cả, thật đáng nực cười.

Người bịt mặt cười khẩy :

– Tôn giá có biết mắng nhiếc lão phu đáng tội gì không?

Thiên Đài Kỳ Si cười hóm hỉnh :

– Lữ mỗ là người ham sống sợ chết, lòng sói gan thỏ, chỉ chuyên ám toán sau lưng kẻ khác, đâu dám mắng nhiếc trước mặt tôn giá.

Người bịt mặt buông tiếng cười khẩy, chắp tay sau lưng đi chậm rãi tiến đến gần Thiên Đài Kỳ Si.

Hồ Thiết Sanh lướt tới, chận lại :

– Tôn giá ám toán gia sư với dụng tâm gì?

– Tiểu tử ngươi mà xứng đáng hỏi lão phu ư?

Hồ Thiết Sanh cười khẩy :

– Lão tặc, chẳng phải Hồ mỗ nói khoác, lão tuy thân thủ cao hơn Thiết Ông Xung một bậc, nhưng cũng chẳng hù dọa được ai, hãy tiếp Hồ mỗ một chưởng rồi hẵng khoác lác.

Dứt lời đã vung tay xuất chưởng, Huyền Huyền Nhị Thức tung ra, bùng một tiếng, hai người giao thủ một chưởng, cả đỉnh núi cơ hồ hoàn toàn bị bụi cát phủ trùm.

Hồ Thiết Sanh bật lùi ba bước dài, người bịt mặt cũng lùi sau một bước dài, chẳng những Hồ Thiết Sanh hết sức kinh hãi, mà cả người bịt mặt cũng không dám khinh địch nữa.

Người bịt mặt buông tiếng cười ghê rợn, trầm giọng nói :

– Tiểu tử, ngươi còn ngông cuồng hơn cả lão phu, hãy tiếp lão phu một chưởng nữa.

Bùng một tiếng, lần này Hồ Thiết Sanh bật lui bốn bước dài, người bịt mặt chỉ lùi sau nửa bước dài, lão không ngớt bật cười hắc hắc và từ từ tiến tới.

Hồ Thiết Sanh thầm kinh hãi, vận tụ toàn bộ công lực, thi triển nửa chiêu Huyền Huyền Tam Thức vừa nghiên cứu ra, chỉ nghe bùng một tiếng, người bịt mặt bật lên một tiếng sửng sốt, lùi sau ba bước dài và Hồ Thiết Sanh cũng lùi sau bốn bước dài, chứng tỏ chàng vẫn kém đối phương một bậc.

Người bịt mặt bừng sát cơ nói :

– Tiểu tử, thật không ngờ trên đời này người có thể tiếp lão phu ba chưởng mà lại là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, nếu ngay cả ngươi mà lão phu không trừ được nổi, sao thể độc bộ thiên hạ?

– Lão tặc, người hiểm ác đê hèn như lão vĩnh viễn cũng chẳng thể độc bá thiên hạ, chớ mơ tưởng.

Người bịt mặt cả giận :

– Tiểu tử, nếu lão phu mà không cho ngươi thưởng thức một chiêu kỳ học, ngươi tưởng lão phu không còn tuyệt kỹ nữa.

Chỉ nghe phù một tiếng, áo dài trên mình lão phồng lên, đó là hiện tượng cương khí đã luyện đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh, các cao thủ bạch đạo thấy vậy thảy đều biến sắc.

Hồ Thiết Sanh cũng không khỏi kinh ngạc, vừa định vận hết công lực bình sanh, bỗng nghe gần đâu đó vang lên một giọng già nua nói :

– Gặp một trừ đi chín thành chính một.

Hồ Thiết Sanh thoáng ngẩn người, chợt hiểu ra nửa chiêu Huyền Huyền Tam Thức còn lại, vừa lúc chưởng lực của người bịt mặt ập đến, Hồ Thiết Sanh bèn cầu may vung chưởng đón tiếp.

Chỉ nghe một tiếng vang như long trời lở đất, chiếc áo dài của người bịt mặt rách tơi tả, loạng choạng lùi sau ba bước dài.

Hồ Thiết Sanh cũng hự lên một tiếng, lùi sau ba bước dài, hai cánh tay không sao cất lên được nữa, cát đá văng bay rợp trời, rơi xuống như mưa.

Tất cả cao thủ hiện diện đều kinh hoàng đến thuỗn mặt ra, Thiết Ông Xung và người bịt mặt cũng không ngoại lệ, ngoài tiếng thở mạnh, không còn tiếng động nào khác.

Người bịt mặt bỗng ngước lên phát ra một tiếng hú ghê rợn, trầm giọng nói :

– Tiểu tử, trên đời này duy chỉ có ngươi là kình địch của lão phu, nếu lão phu mà không trừ khử ngươi, một ngày nào đó ngươi ắt sẽ trở thành họa tâm phúc của lão phu.

Song chưởng giơ lên, lòng bàn tay đỏ như lửa, chầm chậm đẩy ra.

Đột nhiên, một vệt sáng tím từ trên núi bay lên, bộp một tiếng rơi xuống cạnh Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh mừng rỡ, các cao thủ bạch đạo cũng thở phào, thì ra đó là ngọn Ma đao màu tím. Hồ Thiết Sanh nhặt lên, choang một tiếng, ánh tím chớp chóa, bổ thẳng vào chưởng kình của người bịt mặt.

Người bịt mặt biết rõ lợi hại, vội thu hồi chưởng lực, lùi nhanh ra xa hơn trượng, trầm giọng quát :

– Lui.

Đoạn quay người dẫn trước phóng đi xuống núi, bọn Thiết Ông Xung với thủ hạ cũng vội lần lượt theo sau.

Dư Mộng Chân lắc đầu nói :

– Thiết Sanh, vừa rồi nếu không nhờ Ma đao xuất hiện, chưởng ấy e ngươi không chết cũng thọ trọng thương, ngươi có biết đó là chưởng pháp gì không?

Hồ Thiết Sanh trầm ngâm :

– Lòng bàn tay đỏ rực, vãn bối chưa từng thấy, chẳng hay đó là tà công gì vậy?

– Thật ra võ công trong thiên hạ không phân biệt chính tà, sử dụng chính thì là chính, sử dụng tà thì là tà. Đó là Xích Sát chưởng, trên đời này ngoại trừ Ma Đao Tôn Giả, e rằng không một ai tiếp nổi.

– Dư tiền bối đã biết chưởng pháp của người này, hẳn biết lão là ai chứ?

– Không hẳn, người này đồng lõa với Thiết Ông Xung, có lẽ là mấy lão ma đầu ngang danh với Thiết Ông Xung khi xưa, nhưng Xích Sát chưởng là tuyệt học võ lâm, chưa từng nghe nói người nào đã luyện môn chưởng pháp này.

Hồ Thiết Sanh bỗng lo lắng nói :

– Dư tiền bối, Bách Thảo Dật Tẩu đã chạy mất rồi, biết tính sao đây?

Dư Mộng Chân thoáng chau mày :

– Lão ta nói là kế hoạch cứu người của lão ta đã bị ngươi phá hoại, thật ra là làm sao?

Hồ Thiết Sanh bèn kể lại những gì đã chứng kiến khi nãy. Nghe xong Dư Mộng Chân gật đầu nói :

– Không hề gì, người này càng quái đản càng thì càng giữ uy tín, lão đã mắc nợ ơn huệ của người ta là phải hoàn trả, nếu không chẳng thể yên tâm, lão sở dĩ bỏ chạy chỉ là muốn tránh sự quấy nhiễu thôi.

Bỗng, tiếng nói già nua khi nãy lại từ dưới núi vọng lên :

– Hiện Phi Hồn bảo với Hận Thế giáo và Thiên Nhất bang đã liên kết với nhau, một ngày gần đây hẳn là sẽ tung ra hết toàn lực lượng, mọi người phải hết sức cẩn thận.

Hồ Thiết Sanh vội lớn tiếng gọi :

– Tiền bối! Tiền bối!

Đồng thời tung mình phóng đi về phía phát ra tiếng nói, nhưng chẳng thấy bóng dáng một người nào.

Dư Mộng Chân nói :

– Vị tiền bối này đã không muốn hiện thân, nóng lòng cũng vô ích. Giờ chúng ta cần phải tìm cách ứng phó đại địch, ba tổ chức tà ma này liên hợp với nhau, thực lực rất là hùng mạnh, chúng ta chỉ có thể dùng mưu trí chứ không nên dùng vũ lực đối phó.

Thiên Đài Kỳ Si đề nghị :

– Hay chúng ta hãy ra tay trước, trong lúc bọn họ chưa liên kết xong, chúng ta giáng một đòn bất ngờ, khiến họ không kịp trở tay, thế nào?

Hắc Đao Khách gật đầu :

– Không sai, nếu chờ họ kéo đến tấn công chúng ta, hẳn là thực lực hết sức hùng mạnh, chúng ta khó mà đương cự nổi.

Tư Mã Ngưu tán đồng :

– Dư cô nương hãy ban lệnh đi, bọn này nói là làm, cần phải giành lấy tiên cơ, giáng cho đối phương một đòn sấm sét mới được.

Dư Mộng Chân do dự :

– Chúng ta phen này vào Phi Hồn bảo nhiệm vụ quan trọng nhất là giải cứu Lạc Kỳ và Lạc Dật, Bạch Long Xuyên và Bạch Băng, rồi mới có thể phóng tay quyết một phen tử chiến.

Nhưng Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đã mắc phải chứng cố chấp, hẳn không chịu rời khỏi, chúng ta phải tìm cách chế ngự họ, đưa ra khỏi Phi Hồn bảo rồi hẵng tìm cách chế ngự Lạc Dật và Bạch Băng, nhưng việc này thật chẳng dễ dàng.

Thiên Đài Kỳ Si góp ý :

– Thế này vậy! Lữ mỗ cùng Trần huynh và Tư Mã huynh ba người tìm cách chế ngự Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, Dư cô nương với Hồ Thiết Sanh chia nhau đi chế ngự Lạc Dật và Bạch Băng. Tuy chia nhau hành động nhưng thời gian phải thống nhất, để tránh trường hợp một nhóm thất bại ảnh hưởng đến nhóm khác, số người còn lại chờ ở ngoài, khi nào cứu người ra xong, giao cho một người canh giữ, sau đó chúng ta toàn lực tấn công.

Dư Mộng Chân ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói :

– Giờ cũng đành phải vậy thôi. Hiện chưa đến canh hai, chúng ta hãy lên đường ngay. Nhưng các vị hãy nhớ lấy, việc cứu người của chúng ta cần phải dùng mưu trí, tối kị bứt dây động rừng, tuyệt đối không được để cho đối phương phát hiện chúng ta, nếu không, dù cứu được người cũng khó thể rút lui an toàn, bởi thực lực của họ quá hùng hậu.

Quần hùng lập tức lên đường, chưa canh ba đã đến Phi Hồn bảo, năm người từ năm hướng khác nhau lẻn vào.

Dư Mộng Chân phụ trách cứu Bạch Băng, Hồ Thiết Sanh cứu Lạc Dật, Thiên Đài Kỳ Si và Tư Mã Ngưu cứu Lạc Kỳ, Hắc Đao Khách cứu Bạch Long Xuyên.

Hãy nói về Hồ Thiết Sanh, chàng thi triển khinh công tuyệt đỉnh cố sức tránh bị người phát hiện, một mạch phóng đi đến ngôi tiểu lầu trong hoa viên.

Chàng biết nếu động thủ, trong trăm chiêu không thể chế ngự được sư phụ, cần phải ra tay bất ngờ mới mong thành công, vì cứu người chàng cũng đành lòng bất chấp thủ đoạn.

Chàng nép sát cửa sổ nhìn vào, trong lầu không có ánh đèn nhưng có thể thoáng thấy cảnh vật bên trong, vì trong vách và mọi gia cụ đều phủ trắng phản chiếu ánh sáng.

Chỉ thấy Lạc Dật vẫn ngồi trên chiếc ghế dựa phủ băng dày, tay cầm một quyển sách mỏng chăm chú xem.

Hơi lạnh từng cơn trong lầu len qua cửa sổ khiến Hồ Thiết Sanh bất giác rùng mình, đồng thời chàng phảng phất ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ. Mùi này hôm trước không hề có, chẳng rõ từ đâu phát ra?

Hồ Thiết Sanh đổi qua vị trí khác, định xem thử quyển sách trong tay ông là gì mà lại khiến ông xem đến say mê thế này?

Lúc này góc độ của Hồ Thiết Sanh đã có thể nhìn rõ, thì ra đó là một quyển đồ họa và bên dưới có một hàng chữ viết.

Đồ họa ấy là một đôi thiếu niên nam nữ nắm tay nhau, dáng vẻ hết sức thân thiết, chính là Lạc Dật với Bạch Băng lúc còn trẻ.

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên thầm nhủ :

“Sư phụ chẳng phải đã mất trí nhớ rồi sao? Sao lại có thể nhớ lại thời tuổi trẻ thế nhỉ?”

Lạc Dật lật sang một trang khác, vẫn là đồ họa và một hàng chữ, đó là một gian khuê phòng, một nam một nữ ôm nhau ngồi bên mép giường, thiếu nữ thẹn thùng e lệ, nửa ưng nửa không.

Hồ Thiết Sanh động tâm thầm nhủ :

– Họa đồ này có công dụng giúp sư phụ phục hồi trí nhớ, chẳng rõ ai đã vẽ và ai đã trao cho ông ấy thế nhỉ?

Lạc Dật lại lật sang trang khác, Hồ Thiết Sanh vừa nhìn thấy liền đỏ mặt, thì ra là hai thiếu niên nam nữ đang cởi y phục.

Lạc Dật như người động đậy một cái, đoạn lại lật sang trang khác. Trang này có thêm hai người, ngoài đôi thiếu niên nam nữ còn có hai lão nhân, đó chính là Tiên Kiếm Lạc Kỳ và Ma Già Bạch Long Xuyên.

Hai lão nhân đang giận dữ nhìn nhau, hai thiếu niên nam nữ chia nhau đứng sau lưng họ, thiếu niên mặt mày buồn so, còn thiếu nữ thì mắt ngập lệ.

Lạc Dật bỗng áp quyển đồ họa vào ngực, ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, vừa như hiểu lại vừa như không, sau đó lại lật sang trang khác.

Trang này không thấy hai thiếu niên nam nữ nữa, chỉ thấy hai lão nhân một người tay cầm Ô Mộc kiếm, một người tay cầm Ma già, sắp động thủ giao đấu.

Lạc Dật bỗng đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại mấy bước, chau mặt mày như cố lục tìm ký ức, nhưng rồi vẫn lắc đầu ngồi trở xuống ghế, lại lật trang khác.

Trang này có hai lão nhân đã động thủ với nhau, và trên một cây to gần đó có một người đang ẩn nấp, nhưng hai vị lão nhân không hề phát giác.

Lại lật trang khác, chỉ thấy người nấp trên cây vung tay ném ra một vật nhỏ, trúng vào bên hông Lạc Kỳ, Lạc Kỳ ngã xuống đất.

Lạc Dật lại đứng lên, lẩm bẩm :

– Lạ thật, những việc này dường như mình biết, và lại gặp trong giấc mơ hết sức xa vời, vừa như thật lại vừa như giả.

Lạc Dật lại ngồi trở xuống ghế, lật sang trang khác, hai vị lão nhân đã không còn, chỉ thấy đôi thiếu niên nam nữ đang ôm nhau khóc, ra chiều hết sức quyến luyến, khó thể xa rời nhau.

Bên cạnh có một quái khách nấp sau tảng đá to, tay cầm hai hòn đá to với tư thế sắp ném ra, nhưng hai thiếu niên nam nữ không hề phát giác.

Lại lật sang trang khác, chỉ thấy quái khách ấy đã ném ra hai hòn đá, trúng vào chỗ yếu hại của đôi thiếu niên nam nữ ấy, hai người ngã xuống, quái khách đi ra, dường như ngửa mặt cười vang.

Lạc Dật đưa tay gãi đầu, cố sức suy nghĩ như muốn nắm bắt một ký ức như có như không, như thật như giả.

Lại lật sang trang khác, chỉ thấy quái khách ấy cắp lấy đôi thiếu niên nam nữ, khi rời khỏi, trên mặt đất có hai thiếu niên nam nữ diện mạo và thân hình giống hệt như đôi thiếu niên nam nữ đang bị chế ngự.

Hồ Thiết Sanh vỡ lẽ, những đồ họa này chính là một câu chuyện nối tiếp nhau, mô tả sự yêu đương giữa sư phụ và sư mẫu, sự xung đột giữa sư tổ với Bạch tiền bối, chế ngự Lạc Dật và Bạch Băng rồi thay thế bằng thi thể hai người khác có diện mạo và thân hình giống hệt họ, đã đánh lừa được mọi người trong giới võ lâm và cả hai vị lão nhân gia thân phụ của họ.

Sau cùng là thi thể của hai thiếu niên nam nữ vẫn còn đó, nhưng mặt đã bắt đầu thối rữa, chỉ còn có thể phân biệt được đại khái. Tề Lỗ song tàn đứng bên, lẳng lặng rơi lệ.

Lạc Dật đặt quyển đồ họa xuống, lại chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lúc thì lắc đầu nguầy nguậy, lúc thì gật đầu lẩm bẩm một nình, dường như đã khích dậy trí nhớ của ông, nhưng có điều không sao liên kết được câu chuyện.

Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :

“Trí nhớ của sư phụ hẳn là có thể khôi phục, nhưng không phải là chuyện trong một sớm một chiều, việc giải cứu sư phụ cần phải phối hợp thời gian, giờ thì đã có thể ra tay rồi”.

Lạc Dật đi qua đi lại một hồi, bỗng lớn tiếng nói :

– Lạ thật, mình dường như còn nhớ những chuyện hồi kiếp trước, vậy có lạ không kia chứ?

Hồ Thiết Sanh lắc đầu thở dài, việc khôi phục trí nhớ đòi hỏi phải có thời gian mới được, nhưng muốn chế ngự sư phụ đâu phải chuyện dễ, nếu một lần thất bại là hỏng toàn bộ kế hoạch.

Lúc này Hồ Thiết Sanh chỉ có cách là áp dụng thủ pháp của quái khách trong họa đồ, dùng ám khí đột kích huyệt đạo của sư phụ, nhưng phải hết sức chuẩn xác và chừng mực.

Thế nên, Hồ Thiết Sanh đã nghĩ đến bạch mao Lưu Tinh chùy, Lưu Tinh chùy này dài hơn một trượng và đã quen tay, có thể vận dụng theo ý muốn.

Lúc này Lạc Dật đang đắm chìm trong suy tư, nếu không Hồ Thiết Sanh đẩy mở cửa sổ dù khẽ đến mấy cũng không thoát khỏi đôi tai linh mẫn của ông.

Hồ Thiết Sanh nhắm chuẩn huyệt đạo Nho Tý của Lạc Dật vung tay ném bạch mao Lưu Tinh chùy ra, chỉ nghe bộp một tiếng, không chút sai lệch và bạch mao Lưu Tinh chùy sau khí trúng đích, lại còn quấn vào cánh tay Lạc Dật.

Hồ Thiết Sanh mừng rỡ, liền kéo mạnh, Lạc Dật ngã ngay xuống đất.

Hồ Thiết Sanh lướt nhanh vào, vung chỉ điểm vào huyệt đạo ông, gỡ Lưu Tinh chùy ra, cắp lấy sư phụ tung mình xuống lầu, phóng nhanh ra ngoài thầm nhủ :

“Mình mang sư phụ ra ngoài trước rồi hẵng trở vào trợ giúp Dư tiền bối”.

Nào ngờ chàng phóng đi đến một ngôi lầu thúy, bỗng phát hiện Dư Mộng Chân đang nấp rình ngoài cửa sổ, liền tức phi thân đến.

Dư Mộng Chân phát giác có người đến từ phía sau, quay phắt lại nhìn, thấy Hồ Thiết Sanh đã đắc thủ, hết sức mừng rỡ, liền chỉ tay vào trong cửa sổ.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn người, thì ra đây là khuê phòng của phụ nữ, khác hẳn ngôi lầu băng tuyết của Lạc Dật, bên trong ấm áp như ùa xuân, từng làn hơi ấm từ trong cửa sổ tỏa ra.

Bạch Băng đang ngồi trên mép giường, trong tay cũng cầm một quyển sách mỏng xem rất chăm chú, nhưng thỉnh thoảng lại buông tiếng cười khẩy.

Hình vẽ trong quyển sách ấy giống hệt như của Lạc Dật, nhưng phản ứng của Bạch Băng thì khác hẳn.

Vốn ra Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân nghĩ là Bạch Băng dễ chữa trị hơn, bởi bà còn biết danh tánh mình và nhận ra Dư Mộng Chân, nhưng giờ nhận định của họ đã sụp đổ, bởi khi Bạch Băng xem hình vẽ đã buông tiếng cười khẩy, chứng tỏ trong đầu bà ngập đầy thù hận.

Điều ấy hẳn là có quan hệ trọng đại với Hận Thế giáo, muốn chữa trị kỳ chứng của bà chỉ còn cách là bắt nguồn từ chữ hận.

Điều lạ lùng là trong phòng Bạch Băng cũng có mùi vị quái dị kia, thơm cũng chẳng phải mà thối cũng không đúng, chẳng rõ đó là mùi vị của loại dược vật gì?

Dư Mộng Chân truyền âm hỏi :

– Ngươi đã đắc thủ cách nào vậy?

Hồ Thiết Sanh cũng truyền âm đáp :

– Vãn bối thừa lúc sư phụ say đắm xem hình vẽ, dùng bạch mao Lưu Tinh chùy ném trúng huyệt đạo Nho Tỷ.

– Lần này thì khó khăn hơn vì câu chuyện của hình vẽ như hoàn toàn không lôi cuốn được Bạch Băng, e rằng hạ thủ chẳng dễ.

– Thế này vậy, vãn bối cắp sư phụ vào trong cho sư mẫu nhìn xem rồi lấy quyển đồ họa kia ra và kể lại mọi sự, không chừng có thể khiến sư mẫu phục hồi trí nhớ cũng nên.

– Nếu như vô hiệu thì phải động thủ, vậy sẽ làm kinh động những người trong bảo, e rằng chúng ta chẳng dễ thoát thân.

– Vạn nhất vô hiệu, tiền bối hãy xuất kỳ bất ý ra tay chế ngự sư mẫu, ngộ biến phải tùng quyền, tiền bối thấy sao?

– Vậy cũng được, nhưng hãy để lão thân cắp Lạc Dật vào trước, tùy cơ ứng biến, ngươi ở ngoài theo dõi, vạn nhất lão thân thất bại, ngươi sử dụng bạch mao Lưu Tinh chùy thành thạo hơn, cứ vậy mà chế ngự y.

– Vâng.

Hồ Thiết Sanh liền trao Lạc Dật cho Dư Mộng Chân, rồi lấy bạch mao Lưu Tinh chùy thủ sẵn, Dư Mộng Chân nhẹ nhàng đẩy mở cửa sổ vào trong.

Cửa sổ vừa vang động, Bạch Băng liền phát giác, đứng bật dậy quát :

– Tôn giá không muốn sống nữa ư?

Dư Mộng Chân ôn tồn :

– Băng nhi, ngươi hãy xem đây là ai?

Bạch Băng lạnh lùng nhìn Lạc Dật, chau mày nói :

– Y không phải là người trong hình vẽ sao?

– Không sai, thiếu niên nam nữ trong hình vẽ một là ngươi, một là Lạc Dật. Ngươi là con gái của Bạch Long Xuyên, Lạc Dật là con trai của Lạc Kỳ. Xưa kia hai người là một đôi tình lữ, bị kẻ gian hãm hại khiến hai ngươi mất hết trí nhớ, để họ sai khiến…

– Vớ vẩn! Hôm trước ở đảo Hải Nam để cho các người đào tẩu chẳng qua vì bổn Giáo chủ đã hứa trước, đêm nay tôn giá dám gây rối bổn giáo, đừng mong sống sót rời khỏi đây.

Dư Mộng Chân nghiêm mặt :

– Bạch Băng, ngươi hãy bình tĩnh nghĩ kỹ xem, chuyện trong tranh hoàn toàn là sự thực, chính hai ngươi khi xưa đã từng trải…

Bạch Băng buông tiếng quát vang, nhanh như chớp chộp vào ngực Dư Mộng Chân.

Dư Mộng Chân tay cắp một người, phản ứng thiếu nhanh nhẹn, suýt bị chộp trúng.

Hồ Thiết Sanh thở dài thầm nhủ :

“Không cần phí lời vô ích, ra tay thì hơn”.

Bạch Băng một trảo chộp hụt, liền tức tiến tới, tay trái với chiêu Thôi Ba Trợ Lãn bổ ngang lưng, đồng thời tay phải bổ vào tay trái Dư Mộng Chân.

Dư Mộng Chân biết Hồ Thiết Sanh hẳn ra tay lúc này, bèn mạo hiểm đưa vai trái ra đón chưởng. Hồ Thiết Sanh vung tay, bạch mao Lưu Tinh chùy bay ra như tia chớp, bộp một tiếng trúng vào huyệt Phụng Vỹ của Bạch Băng.

Bạch Băng loạng choạng, Dư Mộng Chân liền lướt nhanh tới chộp lấy mạch môn bà, trong khi ấy Hồ Thiết Sanh đã phi thân vào, vung tay điểm huyệt Bạch Băng.

Dư Mộng Chân trao Lạc Dật cho Hồ Thiết Sanh, cắp lấy Bạch Băng ra khỏi lầu, nói :

– Chẳng rõ Thiên Đài Kỳ Si có đắc thủ hay không?

– Dư tiền bối hãy giao sư phụ và sư mẫu cho vãn bối mang ra ngoài, tiền bối mau đi tiếp ứng họ, vãn bối trở lại ngay được không?

– Ngươi cắp theo hai người, nếu gặp cao thủ thì sao?

– Thế này vậy! Tiền bối hãy dùng bạch mao Lưu Tinh chùy buộc sư mẫu vào lưng vãn bối, vãn bối tay trái cắp sư phụ, nếu gặp kẻ địch tay phải vẫn có thể ứng phó.

Dư Mộng Chân liền dùng bạch mao Lưu Tinh chùy buộc Bạch Băng vào lưng chàng, đoạn nói :

– Ngươi hãy cẩn thận, trong bảo tĩnh lặng thế này thật khác thường, coi chừng có mai phục.

– Vãn bối biết rồi, hiện vãn bối có Ma đao trong tay, dù gặp người bịt mặt kia cũng có thể bình yên thoát thân, có điều tiền bối phải hết sức cẩn thận.

Dư Mộng Chân trước tiên ẩn nấp vào trong một dãy nhà, đó chính là dãy nhà có tiếng guốc đi và tiếng đàn mà không thấy bóng người hôm trước. Còn Hồ Thiết Sanh thì phóng người ra ngoài.

Chàng vừa phóng đi được mấy mươi trượng, bỗng nghe tiếng cười khằng khặc ghê rợn, chỉ thấy Âm Ty Bát Cổ đứng giàn thành một hàng ngang cản đường.

Hồ Thiết Sanh chẳng sợ gì họ, nhưng vì không muốn kinh động những người khác, bèn vận tụ mười thành công lực, nhanh như chớp lướt tới, vừa xuất thủ đã tung Huyền Huyền Nhất Thức.

Âm Ty Bát Cổ tuy mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, nhưng không phải mù thật sự, biết rõ sự lợi hại của Hồ Thiết Sanh, có điều là hiện chàng đang cắp theo hai người. Giờ thấy chàng lao tới trước và chiêu chưởng lực ghê gớm, vừa định thoái lui, nhưng Hồ Thiết Sanh đã dậy sát cơ, quyết giết chết một người bớt được một kẻ địch, chưởng kình đã quét đến, chỉ nghe ba tiếng rú thảm thiết, ba thân người văng bay ra xa năm sáu trượng, nằm yên bất động, có lẽ đã đến âm ty trình diện rồi.

Năm người còn lại cùng lui nhanh ra xa hơn trượng, buông tiếng cười thê thiết, mặt mày hung tợn, phối hợp với áo tang mũ tang của họ, trông càng ghê rợn.

Hồ Thiết Sanh đã quyết giết sạch, khi họ chưa đứng vững đã đuổi theo đến, Huyền Huyền Nhị Thức tung ra. Chiêu này uy lực vốn đã mạnh hơn Huyền Huyền Nhất Thức, hôm qua sau khi được lão nhân chỉ điểm, chàng đã luyện thành Huyền Huyền Tam Thức, nên nội lực cũng gia tăng rất nhiều.

Năm người còn lại trong Âm Ty Bát Cổ vừa định liều mạng quyết chiến, bỗng cảm thấy chưởng kình của đối phương lần này càng hùng mạnh hơn, bất giác hồn phi phách tán, vừa định thoái lui thì đã muộn, chỉ nghe bụp bụp mấy tiếng, xương vỡ thịt nát, kèm với máu tươi văng bay ra xa hơn ba trượng.

Chỉ hai chiêu đã giết sạch tám đại ma đầu khét tiếng khi xưa, Hồ Thiết Sanh bất giác ngẩn người, đồng thời lòng tin cũng gia tăng, lập tức phóng đi ra ngoài bảo.

Chàng giao sư phụ và sư mẫu cho Tề Lỗ song tàn và ba nàng, liền tức quay trở vào bảo, phóng đi về phía dãy nhà gỗ, chưa đến nơi đã nghe tiếng sát phạt từ trong nhà vọng ra.

Chàng phá cửa vào, chỉ thấy Bạch Long Xuyên đứng bên, Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn cùng Bạch Phàm, Quan Tiêu Thiên, Thiểm Điện Trửu Kim Phong, Thiên Cẩu Phệ Hồn Lâu Thất và Nhất Chửu Phiên Phiên Lý Chiếm Trung đang bao vây Dư Mộng Chân và Thiên Đài Kỳ Si, tấn công tới tấp.

Hồ Thiết Sanh quan sát tình thế, thấy hai vị tiền bối hãy còn có thể cầm cự một hồi, chi bằng hạ thủ Bạch Long Xuyên trước, liền xuất kỳ bất ý vung tay, bạch mao Lưu Tinh chùy nhắm ngay bên lưng Bạch Long Xuyên bay đến.

Bạch Long Xuyên lúc này hết sức mâu thuẫn, chẳng biết có nên xuất thủ hay không, bởi ông đã cam kết với người bịt mặt là tuyệt đối không trợ giúp những người bạch đạo, nếu không con gái ông sẽ bị sát hại.

Bạch mao Lưu Tinh chùy tốc độ nhanh khôn tả, Bạch Long Xuyên đang lúc phân thần, khi phát giác thì đã không kịp tránh nữa, bộp một tiếng ngã lăn ra đất.

Hồ Thiết Sanh liền tức lướt đến, cắp lấy Bạch Long Xuyên lên, choang một tiếng, ánh tím chói ngời, Ma đao đã xuất vỏ, bọn ma đầu liền kinh hãi dừng tay và lui sau ba bước.

Hồ Thiết Sanh tiến đến về phía Bạch Phàm, trầm giọng nói :

– Bạch Phàm, ta phải lấy mạng ngươi trước.

Bạch Phàm biết rõ lợi hại, từ từ thoái lui, tình cờ lui đến bên Quan Tiêu Thiên, ác tặc này lòng như rắn rết, chớp nhoáng vung tay chộp vào mạch môn Quan Tiêu Thiên, cười hăng hắc nói :

– Hồ Thiết Sanh, Quan Tiêu Thiên là nhạc phụ của ngươi, ngươi muốn giết ta thì phải bù thêm mạng già của lão nữa.

Hồ Thiết Sanh tức muốn lộn gan, quát :

– Bạch Phàm, ngươi nên biết Quan Tiêu Thiên tiền bối chính là thân phụ của ngươi.

Bạch Phàm cười thản nhiên :

– Tục ngữ có câu vì chuyện lợi hại cha con cũng chẳng thân. Huống hồ việc này thật hay giả cũng chưa rõ, Bạch mỗ lúc này chẳng màng đến vấn đề ấy, ngươi có giỏi thì hãy xông lên.

Hồ Thiết Sanh đành bỏ qua Bạch Phàm, quay sang nhay mắt với Dư Mộng Chân và Thiên Đài Kỳ Si, lui ra khỏi nhà gỗ, Hồ Thiết Sanh nói :

– Lữ tiền bối hãy mang Bạch tiền bối ra ngoài bảo, vãn bối với Dư Mộng Chân tiền bối còn phải đi trợ giúp Trần tiền bối, nếu đắc thủ hãy bảo những người ở ngoài tấn công vào ngay.

Thiên Đài Kỳ Si đón lấy Bạch Long Xuyên, quay người bỏ đi, hai người hộ tống ra đến ngoài bảo mới quay trở vào, phóng đi về phía tịnh xá.

Hôm trước Hồ Thiết Sanh suýt nữa thì gặp nạn, biết tịnh xá này đâu đâu cũng có cạm bẫy, bốn bức vách đều có thể ngã đổ và hoàn toàn là sắt thép.

Nào ngờ đưa mắt nhìn vào tịnh xá, hai người bất giác kinh hoàng, thì ra Lạc Kỳ đang ngồi trên ghế, Hắc Đao Khách đã bị chế ngự nằm dưới đất.

Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Dư Mộng Chân, chỉ nghe Lạc Kỳ nói :

– Trần huynh, vì cứu mạng Lạc Dật, Lạc mỗ đành tạm thời khuất tất Trần huynh, xin đừng trách Lạc mỗ.

– Trần mỗ một thân một mình, chết đi cũng rảnh nợ, chỉ tiếc là không có con trai, cả cháu cũng bị trễ nải mất.

Hồ Thiết Sanh cười thầm :

“Đến lúc này mà ông ấy lại còn lòng dạ đùa cợt được, thật đáng khâm phục”.

Lạc Kỳ lại nói :

– Có lẽ Lạc mỗ không khỏi bị mang tiếng là trọng con khinh bạn, nhưng Lạc mỗ chỉ là tạm thời khuất tất Trần huynh thôi.

Dư Mộng Chân giục :

– Thiết Sanh, ra tay đi, trời sắp sáng rồi.

Hồ Thiết Sanh lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, vung tay ném vào qua cửa sổ. Nào ngờ Lạc Kỳ lẹ làng lách người tránh khỏi, Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân lập tức lướt vào tịnh xá.

Hắc Đao Khách lớn tiếng nói :

– Hãy cẩn thận, trong này đâu đâu cũng có cạm bẫy…

Chưa kịp dứt lời đã nghe ầm một tiếng, cả sàn ván sụp xuống rất nhanh, Hồ Thiết Sanh vội nắm tay Dư Mộng Chân vọt thẳng lên, khinh công chàng quả là trác tuyệt, xoay người trên không, vọt qua cửa sổ ra ngoài.

Dư Mộng Chân thở dài nói :

– Lão thân đã vô dụng rồi, hôm nay nếu không nhờ ngươi, lão thân đã bị giam hãm rồi.

– Thế này thì kế hoạch của chúng ta đành phải tạm thay đổi, trước khi cứu thoát sư tổ, tuyệt đối không thể phát động tổng tấn công.

– Đi thôi! Cũng may là đã cứu được ba người, chúng ta hãy bàn bạc rồi hẵng tính.

Đột nhiên, toàn bảo đèn đuốc sáng rực, chỉ thấy cửa sỏ một ngôi lầu đối diện mở ra, Lạc Kỳ với Hắc Đao Khách hai tay khoanh trước ngực đứng trong cửa sổ.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh biến sắc mặt quét mắt nhìn quanh, bóng người lố nhố đông đến mấy trăm đã bao vây hai người vào giữa.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy nói :

– Dư tiền bối, người không có lòng hại hổ, nhưng hổ lại có ý hại người, chúng ta đành phải đại khai sát giới thôi.

– Hiện Lạc Kỳ với Hắc Đao Khách đang ở trong tay họ, e họ sẽ dùng hai người làm đối tượng báo phục, vậy thì thật rắc rối.

Hồ Thiết Sanh tức tối, chỉ thấy cao thủ bốn phía từ từ tiến tới, đuốc lửa vô số, mấy mươi đại hán tay cầm cung to, mũi tên tiếp xúc với lửa liền phừng phừng cháy.

Dư Mộng Chân cả kinh, thấp giọng nói :

– Thiết Sanh, chúng ta đã lọt vào hiểm địa rồi, hãy nhìn lên mặt đất thử xem.

Hồ Thiết Sanh cúi xuống nhìn, thì ra mặt đất ngập đầy dầu, khi nãy đã không lưu ý, tên lửa của bọn chúng mà bắn đến, nơi đây sẽ biến thành biển lửa ngay.

Hồ Thiết Sanh khẽ nói :

– Dư tiền bối, chúng ta đành phải ra tay trước, mở đường máu thẳng lên trên lầu cứu người, bọn cung thủ này không đáng kể gì đâu.

Chàng rút Ma đao ra, buông tiếng quát vang, tung mình lên lầu.

Ngay lập tức, mấy trăm mũi tên lửa bay nhanh đến, Hồ Thiết Sanh vung đao quét ngang, kình phong nổi lên, những mũi tên lửa chực chạm vào Ma đao đã bị đẩy bay ngược trở về.

Thế nên, khoảng giữa chỉ có vài mũi tên bốc cháy, trong khi ấy Hồ Thiết Sanh và Dư Mộng Chân đã phi thân lên lầu.

Nhưng ngay khi mũi chân hai người vừa chạm lên mái nhà, bỗng cảm thấy hụt hẫng, người liền rơi xuống, lần này vì đã hết đà không sao tung mình lên được nữa. Hai người cùng buông tiếng thở dài tuyệt vọng, đành phó thác cho số trời.

Tũm tũm hai tiếng, hai người đã rơi xuống nước, thì ra đây là một thủy lao, tuy tối tăm nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nước sâu qua khỏi đầu, không có vật gì có thế bám víu.

Thủy lao này tuy không dìm chết được họ, nhưng mực nước dần lên cao, chỉ còn cách trần thủy lao không đầy năm thước.

Dư Mộng Chân và Hồ Thiết Sanh dán người trên vách, mắt thấy mực nước lên cao dần. Hồ Thiết Sanh thì không hề gì, chỉ thương tiếc cho vị tiền bối này cả đời độc thân, sống trong những ngày tháng cô đơn hiu quạnh, kết cuộc lại thê lương thế này, hẳn nhiên phen này chết chắc nếu như không có kỳ tích xuất hiện.

Động nhiên mộ con vật to lớn từ dưới lòng đáy bơi đến, Hồ Thiết Sanh kinh hoảng la to :

– Cá sấu.

Liền bất chấp nguy hiểm lặn xuống đáy nước. Chỉ thấy con cá sấu này dài hơn trượng, răng dài cả thước, há to chiếc miệng đỏ lòm ngoạm vào Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh vội vung Ma đao chém vào miệng cá sấu, con vật tuy lợi hại nhưng sao chịu nổi uy lực của Ma đao, phần dưới cằm liền bị chém lìa nhưng vẫn chưa chết, lăn lộn dưới đáy nước, sóng dậy cuồn cuộn, nhuộm đỏ cả một khoảng rộng.

Con cá sấu này biết không cự lại đối phương, quay đầu bỏ đi, nhưng cùng lúc ấy lại có ba con cá sấu khác bơi đến. Ba con này còn to lớn hơn, dài không dưới trượng rưỡi.

Hồ Thiết Sanh đã có niềm tin, nhắm vào con to nhất vung đao đâm tới, nào ngờ con cá sấu này rất tinh khôn, lẹ làng lách sang bên tránh khỏi. Hồ Thiết Sanh thừa thế quét ngang, trúng một con khác, đứt làm hai khúc, nước bị máu tươi làm vẩn đục, cơ hồ không nhìn thấy cảnh vật. Ngay khi ấy, một con khác lại lao đến.

Hồ Thiết Sanh lần này đã rút kinh nghiệm, biết dùng đao động thủ trong nước, đâm thẳng là nhanh nhất, liền hướng lưỡi đao lên trên, cứa vào cằm cá sấu.

Phập một tiếng, miệng con cá sấu đã bị tiện làm hai mảnh, con vật đâu đớn lăn lộn điên cuồng. Ngay khi ấy, con to nhất đã từ phía sau lao đến.

Hồ Thiết Sanh nghiêng người, với chiêu Lực Hoạch Hồng Câu đâm vào bụng cá sấu, chỉ nghe soạt một tiếng, bụng cá sấu rách toạc, một vật to từ trong lăn ra. Vì lúc này nước đã bị máu làm vẩn đục, không trông thấy rõ đó là vật gì và lũ cá sấu đã chết, chỉ còn một con bị chém sứt miệng còn đang giãy giụa, Hồ Thiết Sanh bồi thêm một đao, lát sau cũng chết đi.

Nước dần lắng trong, Hồ Thiết Sanh trồi lên mặt nước nói :

– Dư tiền bối, trong bụng cá sấu có một vật rất to, chẳng rõ đó là gì?

– Lão thân thấy rồi, dường như là một người.

Hai người cùng đưa mắt nhìn xuống đáy nước, quả đúng là một người. Hồ Thiết Sanh liền lặn xuống, kéo người ấy lên, đầu dưới chân trên áp vào vách đá. Khi nhìn kỹ, hai người bất giác cùng bật lên một tiếng sửng sốt, thì ra người này là Bách Thảo Dật Tẩu Lý Bách Khí.

Nhìn sắc mặt lão, dường như chỉ ngất xỉu chứ chưa chết.

Hai người liền nhấn bụng lão cho nước ộc ra, đồng thời xoa bóp cho máu lưu thông điều hòa.

Hai người dán mình trên vách và lại còn phải săn sóc cho một người, hết sức vất vả, nhưng lát sau Bách Thảo Dật Tẩu đã hồi tỉnh, vừa mở mắt ra liền tức sững sờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN