Mạc Vũ Thanh Thông - Chương 15: Mây thảm gió sầu trên Tiên Hà lĩnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mạc Vũ Thanh Thông


Chương 15: Mây thảm gió sầu trên Tiên Hà lĩnh



Âu Dương Bình cười nói :

– Giết hay hủy bỏ nhan sắc của nàng thì có khác gì nhau?

Lãnh Băng Tâm nhướng mày đáp :

– Khác lắm chứ, Bình ca ca, câu nói của ca ca ban nãy nói mà đúng, “sinh ly còn khổ hơn tử biệt”, sau khi ta hủy bỏ nhan sắc của Vũ Văn Kỳ đi rồi, thử xem Nhạc Long Phi đau đớn đến nhường nào? Lại thử xem tình yêu của hắn đối với một người xấu như Chung Vô Diệm kia có còn giữ được chung thủy hay không? Và nhất là để xem cái miệng hắn luôn luôn nói toàn những câu khoan nhân hậu đức, không nghĩ tư cừu, lần này coi hắn có báo thù ta không?

Âu Dương Bình nghe xong mới biết giữa Nhạc Long Phi, Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm có chuyện lôi thôi thật, bèn mừng rỡ hiện ra sắc mặt, cười nói :

– Băng muội, quả thực nàng đã có chuyện xích mích với Nhạc Long Phi và Vũ Văn Kỳ rồi ư?

Lãnh Băng Tâm lườm hắn một cái rồi nói :

– Nếu ta không giận nhau với bọn họ, thì khi nào để ca ca dễ dàng chiếm lợi như vậy?

Âu Dương Bình thẹn đỏ mặt bèn kiếm cách hỏi lảng sang chuyện khác.

– Băng muội, vì muốn dễ tìm cách ứng phó với Vũ Văn Kỳ ta muối được biết câu chuyện xảy ra giữa ba người thế nào, Băng muội có thể cho ta biết được không?

Lãnh Băng Tâm đang cơn tức tối, bèn đem hết mọi chuyện xảy ra kể lại cho Âu Dương Bình nghe, đoạn nói :

– Vũ Văn Kỳ về núi thăm sư phụ xong lại cùng đi với sư phụ nàng và Phù Vân Tử đi sang Bắc Thiên sơn, bọn ta muốn động tới nàng cũng hơi khó.

Âu Dương Bình cười một cách quái ác :

– Dễ lắm, dễ lắm!

Lãnh Băng Tâm kinh ngạc hỏi :

– Dễ thế nào? Chẳng lẽ hai chúng ta mà đấu lại với Hàn Nguyệt sư thái và Phù Vân Tử ư?

Âu Dương Bình đôi mắt quắc lên dữ dội, đắc ý cười ha hả :

– Người ta có câu rằng “ngọn thương trước mắt dễ tránh, mũi tiêu trong tối khó phòng” ta muốn thắng họ thì có cách đánh lén.

Lãnh Băng Tâm nghiến răng nói :

– Đánh trước mặt cũng được, đánh sau lưng cũng được, ta chỉ hỏi ca ca có chắc chắn giúp ta thành được việc ấy không? Thế thôi!

Âu Dương Bình gật đầu lia lịa :

– Chắc chắn! Chắc chắn! ta nắm chắc mười phần mười là được mà!

Lãnh Băng Tâm lúc ấy trong bụng mới hả hê đôi chút, nàng ngồi dựa vào lòng Âu Dương Bình mỉm một nụ cười thỏ thẻ :

– Bình ca ca tốt với ta quá!

Âu Dương Bình thấy giai nhân đã nằm trong lòng mình, trăm vẻ yêu kiều, bất giác thần hồn mê mẩn, những lăm le muốn đi hơn chút nữa.

Lãnh Băng Tâm chợt nhận thấy Âu Dương Bình thái độ ra vẻ lả lơi, liền đứng phắt dậy mắng rằng :

– Âu Dương Bình, sao ngươi dám vô lễ?

Âu Dương Bình đỏ mặt tía tai, không biết dám chui vào đâu cho hết nhục, ấp úng nói :

– Băng muội… muội… chẳng đã bằng lòng… lấy ta đấy ư?

Lãnh Băng Tâm “hừ” một tiếng rồi nói :

– Ta bằng lòng kết duyên với ngươi, nhưng ngươi đã làm xong hai điều kiện của ta chưa?

Âu Dương Bình nói ngay :

– Ta sẽ xin hết sức làm cho xong hai việc ấy!

Lãnh Băng Tâm mặt lạnh như tiền nhạt nhẽo nói :

– Sau khi hoàn thành hai điều kiện nói trên, ta sẽ tùy ý ngươi muốn sao cũng được! Còn bây giờ ngươi chớm có ý nghĩ xằng bậy ta sẽ lập tức tìm người khác!

Âu Dương Bình ngoài miệng tuy vâng vâng dạ dạ, nhưng trong bụng cũng thấy uất ức vô cùng, tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.

Lãnh Băng Tâm đã tinh thuật dạy rắn, lại rất hiểu tâm lý con người, nàng cho rằng: đại phàm muốn thu phục người nào tất phải dùng cả hai thủ đoạn nửa rắn nửa mềm, khiến cho người ta vừa mến đức, vừa sợ oai, mới chịu tận tâm tận lực trung thành với mình. Lúc này nàng coi Âu Dương Bình không khác gì mấy con rắn dưới quyền nàng chỉ huy, đuổi đi thì đi, gọi đến thì đến, nên sau khi nổi giận nhiếc mắng Âu Dương Bình rồi, nàng lập tức đổi ngay sắc mặt vui vẻ tươi cười, dịu dàng nói :

– Bình ca ca, chúng ta đã một lòng thương yêu nhau, thời dẫu có thân mật gần gũi đôi chút cũng không sao, nhưng đừng nên quá trớn! Nếu ca ca không nghe lời ta, ta sẽ giận cho mà xem.

Kể đáng thương hại cho Âu Dương Bình, chẳng gì cũng đã được liệt vào hàng Càn Khôn lục ác, đường đường một vị ma đầu, thủ đoạn cũng tàn khốc như ai! Vậy mà chẳng may sa chân vướng vào lưới tình, đến nỗi uốn lưng quỳ gối, tròn méo tay người, bảo sao nghe vậy không khác gì một con dê non.

Lãnh Băng Tâm thấy bộ dạng hắn như vậy, vừa buồn cười, vừa thương hại, làm ra dáng thân thiết nắm lấy cổ tay hắn, rồi nói :

– Bình ca ca, bây giờ ta sang núi Tung Sơn tỉnh Hà Nam, thanh toán chuyện Vũ Văn Kỳ trước đã!

Ai ngờ, bọn họ đã dời khỏi Tiên Hà lĩnh để đi Tung Sơn rồi, mà Nhạc Long Phi và Lỗ Trường Phong vẫn còn đánh nhau với bọn võ lâm hung nhân trong Tiên Hà lĩnh.

Thì ra sau khi bọn Lỗ Trường Phong, Nhạc Long Phi đã bắt được mảnh vạt áo và chiếc ống tiêu của Lãnh Băng Tâm, bèn chia nhau đi tìm.

Bọn họ đều không theo đúng phương hướng, và cũng không tìm ra cái động bí mật mà Lãnh Băng Tâm bị Âu Dương Bình đưa vào để định giở trò khinh bạc.

Nhạc Long Phi nhận thấy Lãnh Băng Tâm đã đánh rơi ngọc tiêu và bị gai xé toạt vạt áo, nên đinh ninh rằng nàng đã gặp sự gì nguy hiểm, bèn cố sức ra kiếm tìm.

Vừa đi đến gần chỗ Âu Dương Bình giấu Lãnh Băng Tâm, thì thốt nhiên nghe một tiếng hú dài từ phía xa xa đưa lại.

Nghe tiếng hú, Nhạc Long Phi biết rằng đó là tiếng Lỗ Trường Phong đã tụ khí phát ra.

Chàng lại tưởng Lỗ Trường Phong đã tìm thấy tung tích Lãnh Băng Tâm, bèn vội vàng lần theo tiếng hú băng mình chạy đến tiếp ứng.

Chạy hết một vòng đường núi, Nhạc Long Phi thốt nhiên giật mình vì té ra không phải Lỗ Trường Phong tìm thấy Lãnh Băng Tâm, mà là gặp mấy tay cường địch.

Không ra ngoài ý liệu của Phù Vân Tử, bọn Đồ Viễn Trí và Lê Phóng Hạc, nhân vì mưu độc không thành, chúng nhất quyết không chịu can tâm, lập tức huy động hết cả sào huyệt vượt bể đuổi theo, men theo con đường mà bọn quần hiệp đã cố ý để vết tích lại, chia nhau tìm kiếm.

Bọn đuổi theo đến Tiên Hà lĩnh gồm có ba người là Phục Bách Thao, Thượng Quan Kính và Lâu Thanh.

Trước khi Nhạc Long Phi chạy đến, hai bên đã đánh nhau một trận kịch liệt.

Xác Lâu Thanh đã nằm trong vũng máu, rõ ràng là hắn bị Lỗ Trường Phong đâm chết.

Nhưng Lỗ Trường Phong không biết đã bị ai điểm ngã, cũng bị chết ngất nằm lăn trên mặt đất, thanh Đồ Long kiếm lại ở trong tay Phục Bách Thao.

Nhạc Long Phi thấy thế, bất giác cau lông mày lại vì nếu chàng ra tay, bất luận là đấu với Phục Bách Thao, hoặc là Thượng Quan Kính, đều có thể đủ sức quyết đấu một trận tử chiến được, chưa biết ai sẽ chết về tay ai? Song lúc này tình thế đang rất là nguy hiểm, không những đã một mình phải chống với hai người mà lại thêm Lỗ Trường Phong tính mệnh đã ở trong tay địch cũng là một điều đáng lo.

Thượng Quan Kính nhân hôm ở Tập Hiền đài trên đảo Độc Long đã bị Nhạc Long Phi đánh bại, kẻ thù giáp mặt, tự nhiên không thể bỏ qua bèn nói nhỏ với Phục Bách Thao :

– Phục thần quân, xin chú ý trông Lỗ Trường Phong cẩn thận hộ, nhường thằng bé Nhạc Long Phi này cho ta.

Phục Bách Thao cười gật đầu :

– Thượng Quan huynh, đối với những tụi phản nghịch bất thức thời vụ ấy, không cần phải đếm xỉa đạo nghĩa giang hồ gì hết, nếu huynh đài hạ được hắn thì càng hay, bằng không ta sẽ giúp một tay. Tên bị thương kia đã bị ta dùng thủ pháp triệt mạch điểm trúng rồi, không sợ hắn chạy trốn nữa.

Mấy câu nói đó như nhắc cho Nhạc Long Phi nhớ ra một việc.

Chàng bèn thò vào lấy cái túi Long Tu Nghịch Huyệt trâm của Bào Cô Vân dùng cái hộp sắt nguội chế tạo cho Vũ Văn Kỳ, trong bụng tự nhủ thầm, đối phương đã không cần đạo lý giang hồ, thời mình đối với tụi lang sói, không còn chút tình dân tộc nào hà tất phải trọn đạo?

Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Kính đã nhảy tới trước mặt, cười nanh ác :

– Nhạc Long Phi, người ta thường có câu “nếu không phải là oan gia thì không gặp gỡ” chúng ta đã chia tay ở trên đảo Độc Long, ai ngờ lại gặp ở trên Tiên Hà lĩnh này, lần này ngươi trốn làm sao cho thoát khỏi tay ta?

Nhạc Long Phi nhướng cao đôi mày, cười ngạo mạn :

– Thượng Quan Kính, ngươi là một bại tướng dưới tay ta, đừng nên khoác lác nữa mới phải.

Thượng Quan Kính đỏ mặt, quát hỏi :

– Còn cái cờ Mặc Vũ Phù Dung Nhật Nguyệt phan của ngươi đâu?

Nhạc Long Phi cười nhạt :

– Trên lá cờ Phù dung có thêu hai chữ Nhật – Nguyệt, đại biểu cho chính khí của lá tinh kỳ nhà Hán, lúc nào ta cũng giắt ở trong mình, ngươi hỏi làm gì?

Thượng Quan Kính nói :

– Ta muốn lĩnh giáo vài đường…

Nhạc Long Phi nghe nói, ngẩng mặt lên trời nhìn mây bay rồi buông tiếng cười rầm lên.

Thượng Quan Kính ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao ngươi lại cười?

Nhạc Long Phi “hừ” một tiếng rồi nói :

– Trên Tập Hiền đài ở Độc Long đảo ta chỉ dùng một chiêu “Thu Thập Sơn Hà” đã làm ngươi hồn bay phách tán…

Thượng Quan Kính thẹn quá hóa giận, không đợi Nhạc Long Phi nói hết dùng một chiêu “Phách Lăng Tẩm Chu”, phóng một chưởng vào giữa ngực đối phương, vừa giận dữ hét lớn.

– Nhạc Long Phi, mau lấy lá cờ Phù dung ra mà chờ chết.

Nhạc Long Phi nhân đứng vào tình thế bất lợi, nên quyết định phương thức chiến đấu, một mặt ngầm dùng môn Vô Tướng thần công của Đại Trí thiền sư truyền lại, giữ lấy những huyệt quan trọng trước ngực, một mặt ngưng tụ môn Hồng Quân chỉ lực của Diệu Nhất vũ sĩ truyền cho, ngón tay bên phải còn lại chờ sẵn, lại dùng tay trái giữ lấy tay trái, kiểu như người chắp tay, lạnh lùng nói :

– Thượng Quan Kính, hôm nọ ngươi đã nếm mùi Phù Dung phan rồi, hôm nay nếm thử môn tuyệt học khác xem mùi vị thế nào.

Thượng Quan Kính mắt đã trông thấy Nhạc Long Phi hai chân đứng vững như núi, coi chiêu “Phách Lăng Tẩm Chu” của mình không ra vào đâu, mà cũng chẳng thèm lảng tránh thì giận sôi lên, cười nhạt một tiếng, thần công vụt tăng, chưởng phong rít lên thành tiếng, hắn đã dùng tới mười một thành nội gia chân lực.

Nhạc Long Phi đã nhận định rõ tình thế, nếu muốn cứu Lỗ Trường Phong, thì phải liều mạo hiểm, bèn cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo, mặc cho chưởng phong của Thượng Quan Kính hùng hổ dữ dội khiếp quỷ kinh thần, chàng vẫn mỉm cười, đứng trơ trơ như không.

Chờ tới lúc chưởng phong đã phóng tới trước ngực, đối phương không thể biến chiêu được nữa, chàng mới buông tay trái ra, ngón giữa ở bàn tay hữu bật nhanh ngón Hồng Quân chỉ lực ngưng tụ đã lâu, hóa thành một luồng cương khí nhỏ như sợi tơ phóng ra.

Thượng Quan Kính có nằm mộng không ngờ là Nhạc Long Phi đã được Chu Nhuận Ba đem hết sở học truyền cho, ngoài ra còn luyện được hai môn tuyệt học là Hồng Quân chỉ lực và Vô Tướng thần công của Đại Trí thiền sư và Diệu Nhất vũ sĩ nữa.

Chiêu thức dùng đã hết đà, không còn cách gì thu hồi được nữa, tuy đã nhận thất đường cương khí đánh ngược lại không phải tầm thường, cũng chỉ đành một tăng thêm sức chưởng, một mặt ngưng tụ công lực chống lại, bụng nghĩ thầm cái lối đánh liều mạng của Nhạc Long Phi như thế, giỏi lắm làm cho cả hai người cùng bị thương vậy thì dùng để làm gì?

Chưởng phong dữ dội của Thượng Quan Kính đánh trúng vào Nhạc Long Phi, mà ngón Hồng Quân chỉ lực của Nhạc Long Phi cũng đánh trúng vào Thượng Quan Kính.

Nhạc Long Phi tuy đã ngầm vận dụng môn Vô Tướng thần công chặn giữ các yếu huyệt trước ngực, nhưng vì phải phân chia để thi triển Hồng Quân chỉ lực, nên sức mạnh của Vô Tướng thần công có bị giảm sút, hơn nữa, Thượng Quan Kính công lực rất cao, chưởng phong quá mạnh, nên bị hắn đánh bật lùi lại phía sau tới ba, bốn bước, tạng phủ bị xáo trộn mạnh, suýt bị ngất đi.

Thượng Quan Kính thì vì không đề phòng trước được như Nhạc Long Phi, trong lúc hốt hoảng, hắn chỉ đề tụ được một chút điểm nội công, khi nào chống lại nổi ngón Hồng Quân chỉ lực là ngón tuyệt học của Đạo gia?

Nhưng vì Thượng Quan Kính chiếm được lợi điểm hơn nên chỉ cảm thấy như bị một cái chùy sắt nặng ngàn cân đạp trúng, miệng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt lảo đảo chực ngã.

Cái lợi điểm của Thượng Quan Kính là ở chỗ Nhạc Long Phi phóng Hồng Quân chỉ lực vào giữa chưởng phong của hắn, rồi đánh ngược trở lại, lúc chỉ lực đánh trúng đối phương thời đã bị luồng chưởng phong phóng lại làm cho uy thế bị giảm sút đi nhiều.

Phục Bách Thao thấy thế nguy, vội vàng nhảy ra tiếp cứu.

Nhạc Long Phi cố nén cơn đau, tay phải thò vào túi lấy ra một nắm tới mười ngọn Long Tu Nghịch Huyệt trâm chế bằng thép nguội hướng Phục Bách Thao ném tới.

Phục Bách Thao hung ác giảo hoạt vô cùng, vừa trông thấy ánh sáng mũi trâm, biết ngay không phải hạng tầm thường, nên không dám cứu Thượng Quan Kính nữa, thân đang ở trên lưng chừng trời, liền xoay mình né tránh.

Nhạc Long Phi vội lợi dụng dịp tốt nháy mắt đó, sấn lên vài bước, vươn cánh tay điểm vào huyệt Thượng Quan Kính.

Chàng không giết Thượng Quan Kính, mà chỉ điểm huyệt đạo vì chàng muốn để hắn sống, trao đổi với Phục Bách Thao cứu Lỗ Trường Phong.

Điểm xong huyệt của Thượng Quan Kính, chàng mới thở ra một hơi dài, một mặt dẫm gót chân lên ngực Thượng Quan Kính, một mặt lấy hai viên linh đan ra uống điều khí, làm cho phủ tạng đang bị xáo trộn dần dần khôi phục trở lại.

Phục Bách Thao không thể ngờ, một người công lực cao như Thượng Quan Kính mà đấu với Nhạc Long Phi chỉ một chiêu đã bị thất thủ, trong bụng vừa lo vừa sợ, bèn đưa thanh kiếm Đồ Long cầm sang tay trái, còn tay phải rút Hóa Huyết kim đao ra.

Nhạc Long Phi tự biết mình đã bị nội thương, không thể chống lại với cường địch, thấy tình hình như vậy quát to :

– Phục Bách Thao, ngươi dám vọng động, ta sẽ đá một cái cho Thượng Quan Kính mất mạng.

Câu nói ấy quả nhiên có hiệu lực, làm cho Phục Bách Thao hai tay cầm hai món binh khí mà không dám hạ thủ.

Phục Bách Thao biết Nhạc Long Phi cố ý kéo dài thời gian để chữa nội thương nhưng không làm thế nào được, chỉ cười một cách nham hiểm :

– Nhạc Long Phi ngươi cứ yên chí, trong khi ngươi chưa khỏi nội thương, ta quyết không làm gì đâu?

Nhạc Long Phi nhìn Lỗ Trường Phong nằm mê man dưới đất, cau mày hỏi :

– Lỗ ca ca sống hay đã chết rồi?

Phục Bách Thao cười một cách quái gở :

– Vì Thánh thượng đã có mật chỉ sai Đồ cung phụng hễ bắt sống được nghịch phản nào đều phải giải về Đại nội để Thánh thượng tự xét xử, nên Lỗ Trường Phong chỉ bị ta dùng thủ pháp độc môn, triệt mạch ngất đi, chớ chưa chết đâu.

Nhạc Long Phi chớp đôi mắt nói to :

– Ngươi triệt huyết mạch của Lỗ Trường Phong, ta điểm trúng huyệt của Thượng Quan Kính, hai bên đều cân nhau, sao không dùng lối Tẩu mả hoán tướng, đánh đổi lẫn nhau có phải hơn không?

Phục Bách Thao nghĩ một lúc rồi lắc đầu :

– Ta không đổi.

Nhạc Long Phi ngạc nhiên hỏi tại sao, Phục Bách Thao cười một cách quái hiểm đáp :

– Thượng Quan Kính sống hay chết, đối với ta cũng chẳng có gì can hệ, nhưng nếu bắt được Lỗ Trường Phong đem về kinh, thì đã đã lập được kỳ công đáng kể.

Nhạc Long Phi nghe nói, bất giác than thầm: “Trong bọn Càn Khôn lục ác còn có những người như Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi là còn giữ được huyết tính nam nhi, đến như bọn Thiên Ngoại song tàn kể cả Thất Chỉ Tàn Nhân Sa Bột là đã chết nữa, đều là bọn tiểu nhân hèn hạ, chỉ biết tham phú quý, không còn nghĩ đến đạo lý nhân luân”.

Phục Bách Thao thấy chàng trầm ngâm nghĩ ngợi thì ha ha tuôn ra một tràng cười nanh độc, rồi nói :

– Nhạc Long Phi, ngươi còn nghĩ ngợi gì?

Nhạc Long Phi thừa cơ cũng buông một dịp cười khanh khách.

– Ta đang nghĩ ngươi cũng uổng phụ cái tiếng ma đầu tuyệt thế mà ai ngờ con mắt chỉ bé bằng hạt đậu.

Phục Bách Thao giận dữ hỏi :

– Thế nào là con mắt chỉ bé bằng hạt đậu?

Nhạc Long Phi nhướng cao đôi lông mày, hào khí ngùn ngụt như mây, cười ha hả :

– Nhạc Long Phi này thừa lệnh sư phụ, du hiệp bốn bể, chuyên kết giao với những bậc di dân chí sĩ, hòa hiệp anh hùng, liên minh với nhau, thề cùng nhất chí khôi phục sơn hà, khảo trừ giặc Mãn, lại tuyên truyền cho bách tính ý thức được chủ nghĩa dân tộc, bồi dưỡng lấy cái chính khí hạo nhiên, như vậy thì đối với Thanh đình quả là cái gai trước mắt nếu nay bị nhà ngươi bắt được một người, tức là lập được một kỳ công có kỳ vọng được thăng quan tiến chức.

Phục Bách Thao không hề xấu hổ, điềm nhiên gật đầu :

– Nhất định rồi, nhà ngươi nói đúng lắm!

Nhạc Long Phi lại nói tiếp :

– Lại đến mấy vị lão tiền bối trong Kiếm Tuyệt Thư Cuồng và Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi, danh tiếng vang lừng trong giới võ lâm đương thời nếu bị rơi vào tay ngươi, thì lại càng làm cho cái uy của nhà ngươi nổi lên như sóng cồn!

Phục Bách Thao cười hềnh hệch nói :

– Đáng tiếc là bọn ấy hôm nay không có ở đây, nếu có thì đã thành ma không đầu ở dưới ngọn Hóa Huyết kim đao của ta rồi!

Nhạc Long Phi không chú ý đến thái độ cuồng ngạo của hắn, tay trỏ Lỗ Trường Phong nằm dưới đất rồi nói :

– Đến như Lỗ Trường Phong, danh tiếng thì tầm thường, tài nghệ cũng non kém, nếu bảo là một nhân vật trọng yếu trong phong trào phục Minh diệt Thanh, cũng lại không đúng nốt…

Chàng vừa nói đến đây, Phục Bách Thao chợt tỉnh ngộ, cười hỏi :

– Nhạc Long Phi, nhà ngươi nói quanh co, dài dòng văn tự đến nửa ngày, thì ra rút cục lại vẫn chỉ là muốn ta chấp nhận đề nghị của ngươi vừa rồi: Tẩu mã hoán tướng?

Nhạc Long Phi làm ra vẻ không quan tâm, lạnh lùng đáp :

– Lỗ Trường Phong thân phận tầm thường, Thượng Quan Kính lại là thủ túc thân tín của Lê Phóng Hạc, muốn đổi thì đổi, không đổi thời giết luôn cả hai đi cũng chẳng sao!

Phục Bách Thao quắc đôi mắt hung dữ lên, cười nói :

– Nhạc Long Phi, chúng ta đánh đổi cũng được, nhưng Phục Bách Thao xưa nay làm việc gì cũng muốn chiếm phần hơn, nếu không thì nhất định không chịu.

Nhạc Long Phi thấy đối phương đã xiêu lòng, bất giác mừng thầm nhưng sắc mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên lạnh lùng hỏi :

– Ngươi muốn chiếm phần hơn về cái gì?

Phục Bách Thao cười ha hả :

– Điều thứ nhất là đổi người không đổi kiếm, ta có thể Lỗ Trường Phong đổi lấy Thượng Quan Kính, nhưng còn thanh kiếm Đồ Long ta phải giữ lại.

Nhạc Long Phi gật đầu nói :

– Thanh kiếm Đồ Long tuy là thần khí, có thể chém sắt như chặt bùn, song dù sao cũng chỉ là thân ngoại chi vật, có gì là quý? Điều này ta có thể nhường cho ngươi phần hơn được! Rồi sau này ta sẽ có cách lấy lại.

Phục Bách Thao đã thấy rõ nhược điểm của Nhạc Long Phi, bèn được đằng chân, lân đằng đầu, lại cười nói :

– Còn điều kiện thứ hai ta cũng cần phải chiếm phần hơn nữa, là ngươi giải huyệt cho Thượng Quan Kính trước đã, và đứng lùi ra ngoài năm trượng lúc ấy ta mới điểm giải huyệt cho Lỗ Trường Phong rồi tha cho hắn về.

Nhạc Long Phi lắc đầu nói :

– Điều thứ nhất ta đã bằng lòng rồi, còn điều thứ hai thì không được.

Phục Bách Thao vờ ngạc nhiên :

– Tại sao lại không được?

Nhạc Long Phi lạnh lùng đáp :

– Ta không thể tin ngươi được, nếu ta tha Thượng Quan Kính ra, mà ngươi không tha Lỗ Trường Phong thì sao?

Phục Bách Thao mắt tóe ra những tia lửa hung ác, cười khẩy nói :

– Ngươi đã không tin ta, thời chúng ta hà tất phải trao đổi điều kiện làm gì nữa! Ngươi cứ việc giết Thượng Quan Kính đi, ta cũng cắt cái đầu này của Lỗ Trường Phong đem về nộp cho hoàng đế Thanh đình lĩnh thưởng.

Nói dứt lời cầm thanh Đồ Long kiếm lên, nhằm cổ Lỗ Trường Phong chém xuống.

Nhạc Long Phi hồn xiêu phách lạc, vội kêu :

– Hãy khoan!

Phục Bách Thao dừng kiếm lại nhìn Nhạc Long Phi, nhơn nhơn đắc ý cười một cách ngạo mạn hỏi :

– Sao ngươi không giết Thượng Quan Kính? Còn việc gì phải nói nữa?

Nhạc Long Phi chung quy vẫn phải coi tính mệnh nghĩa huynh làm trọng không biết sao được, đành phải nghiến răng nói :

– Được rồi, ta bằng lòng chấp thuận cả hai điều kiện.

Phục Bách Thao mặt lạnh như tiền, dằn giọng nói :

– Ta là Tàn Tâm Thần Quân, một trong Thiên Ngoại song tàn, tâm địa độc ác, thủ đoạn hung tàn, sao ngươi còn dám chấp nhận hai điều kiện của ta, có lẽ ngươi không sợ rằng sau khi ngươi đã giải huyệt cho Thượng Quan Kính, chạy xa ra ngoài năm trượng, rồi ta vẫn có thể bội tín giết chết Lỗ Trường Phong được ư?

Nhạc Long Phi tuy trong bụng đã giận sôi lên, chỉ vì tính mệnh Lỗ Trường Phong vẫn còn trong tay người, nên đành phải cố nén ôn tồn đáp :

– Thiên Ngoại song tàn tuy lòng lang dạ độc nhưng dù sao cũng là một nhân vật võ lâm tiếng tăm lừng lẫy đương thời, ta có thể yên trí là ngươi không đến nỗi nuốt lời, bội tín.

Phục Bách Thao cười mấy tiếng đanh ác, đắc ý nói :

– Nếu ngươi không sợ bị thiệt, thời giải huyệt cho Thượng Quan Kính, rồi lui ra khỏi năm trượng, mau!

Nhạc Long Phi nghiến răng lại, đánh liều cầu may, điểm khai huyệt cho Thượng Quan Kính rồi dùng ngón “Hoang Hạc Giải Sào” nhảy lùi ra tới năm trượng.

Phục Bách Thao trong ta vẫn nắm chắc thanh Đồ Long, mặt đằng đằng sát khí.

Nhạc Long Phi chau mày gọi to :

– Phục Bách Thao, sao ngươi còn chưa thả Lỗ ca ca ra?

Phục Bách Thao chú ý nhìn Thượng Quan Kính, cười khẩy nói :

– Chờ Thượng Quan Kính tỉnh dậy khỏe mạnh hẳn đã, ta sẽ thả hắn ra.

Nhạc Long Phi trỏ Thượng Quan Kính đang dần dần hồi tỉnh, quát to lên :

– Phục Bách Thao, đừng có cố ý hoãn binh, Thượng Quan Kính chẳng tỉnh rồi kìa.

Phục Bách Thao thấy Thượng Quan Kính quả nhiên đã tỉnh, ngồi lên được, bèn cười hỏi :

– Thượng Quan huynh, ngươi bị thương làm sao? Có việc gì không?

Thượng Quan Kính đỏ mặt tía tai, gượng cười nói :

– Vết thương của ta không có gì đáng ngại, ta quyết đấu với thằng ôn con Nhạc Long Phi này một keo nữa, thề chết không chịu thua.

Phục Bách Thao cười nói :

– Thượng Quan huynh đừng lo, chúng ta sẽ hợp sức lại, lần này nó có trốn lên mây cũng không thoát.

Nói xong, thanh kiếm Đồ Long trong tay vung lên giáng xuống hai lần, thì hai khớp xương tỳ bà trên vai Lỗ Trường Phong bị đứt rời ra.

Nhạc Long Phi đôi mắt quắc lên như tóe lửa, chàng đã biết dù bực cái thế anh hùng đến đâu, mà bị gãy hai khúc xương tỳ bà ở hai bên vai, thì nhất thân công lực đều bị mất hết.

Bèn lập tức tung mình nhảy tới, quát to :

– Phục Bách Thao, đáng tiếc cho ngươi cũng mang tiếng anh hùng một kiếp, không ngờ chỉ là một thằng hèn hạ vô sỉ độc ác, bội tín.

Phục Bách Thao trỏ mũi kiếm vào yết hầu Lỗ Trường Phong rồi sằng sặc cười nói :

– Nếu không độc ác tàn nhẫn, thì sao lại nổi tiếng là Tàn Tâm Thần Quân? Nhạc Long Phi nghe đây: nếu ngươi nhích lên chút nữa ta sẽ cắt đầu Lỗ Trường Phong tức khắc.

Nhạc Long Phi trong bụng đã định liều mạng đánh với Thượng Quan Kính và Phục Bách Thao một chuyến rồi có chết cũng cam tâm, nhưng khi thấy Phục Bách Thao tay cầm thanh Đồ Long kiếm nhằm ngay yết hầu lăm lăm chực chém, nếu mình hơi có cử động gì khác, hắn chỉ ấn mũi kiếm xuống là đầu Lỗ Trường Phong phải lìa khỏi cổ, nên chàng đành phải vội đề khí thủ thế, thân hình nặng như ngàn cân từ trên không rơi xuống.

Thượng Quan Kính nghiến răng đứng lên chạy đến bên Phục Bách Thao cầm lấy thanh Đồ Long, nhìn Nhạc Long Phi một cách độc ác.

– Thằng ranh con Nhạc Long Phi hãy đến đây bó tay chịu trói đi.

Nhạc Long Phi nhướng cao lông mày cười ha hả :

– Thượng Quan Kính, thôi đừng có mơ ngủ, cho ngươi với Phục Bách Thao tiếp tay nhau xông vào, cũng chưa chắc đã làm gì ta nổi, ta dù chết cũng không bao giờ bó tay đầu hàng hạng côn đồ vô sỉ như chúng bay.

Thượng Quan Kính cười nhạt nói :

– Thôi đừng có nói cứng, ta sẽ cho ngươi biết kế hoạch của ta trước đã.

Nhạc Long Phi bất giác lạnh người, cau mày hỏi :

– Kế hoạch gì?

Thượng Quan Kính cầm thanh kiếm múa lên, ướm thử vào ngực Lỗ Trường Phong rồi cười khẩy nói :

– Ngươi chỉ bước lên nửa bước là lưỡi kiếm này sẽ rạch ngực mổ banh ruột Lỗ Trường Phong ra ngay lập tức.

Nhạc Long Phi đã biết rõ bọn người hung ác này nói thế nào là làm được như thế, bèn nghiến răng lại nói :

– Ta không thèm giao đấu với các ngươi hôm nay nữa đâu, nhưng ta sẽ tìm cách giải cứu cho Lỗ ca ca ta.

Thượng Quan Kính cười sằng sặc :

– Đâu có dễ như vậy? Nếu ngươi bước lên một bước, ta sẽ mổ ruột moi tim Lỗ Trường Phong ra, còn nếu ngươi cứ giữ cái hiện trạng thế này mãi, ta sẽ băm nát thây của hắn thành từng miếng một.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN