Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 25


– Vậy à? Tốt quá. Thế chị em mình cùng đi ra cửa hàng nhé. Em trông cửa hàng vài hôm được chứ.
Kim Thư xếp lá thư lại gấp cẩn thận đặt vào quyển vở hỏi Hoàng Lan:
– Chị định đi đâu?
– Đi với anh Vĩnh Hưng … đi … a …
– Lại đi … Không em đang bận. Kim Thư giãy nẩy … Em sẽ tìm ra lý do anh ấy bỏ em.
– Ủa! Sao lúc nãy em nói là xù anh chàng rồi. Em hết buồn khổ rồi. Ai biết …
Hèn gì chị thấy bức thư lúc nãy em cầm hình như cả tuần nay em thuộc làu rồi chắc.
– Chị này.
Kim Thư ngún nguẩy:
– Em buồn chết đi được mà chị còn chọc quê.
– Chịu tội rồi … được chị tha cho. Chuyện của em và Phát thế nào?
Kim Thư lắc lắc đầu ra vẻ bí ẩn:
– Em cũng không biết tới đâu. Vì cả tuần nay bặt tin anh ấy. Vĩnh hứa với em là sẽ tìm Phát, nhưng sao đến nay em chẳng nhận tin gì cả.
– Anh chàng Vĩnh đó có đáng tin cậy không? Chị nghe anh Vĩnh Hưng bảo anh ta có liên quan đến cái chết của Nguyệt.
Kim Thư lắc đầu:
– Không có đâu. Anh ấy rất hiền. Vĩnh là bạn thân của Phát.
Hoàng Lan bĩu môi:
– Đã là bạn thân. Phát lại đến nhà Vĩnh chơi sao bây giờ bỏ mặc, em hỏi cái gì Vĩnh cũng đâu có biết.
– Hình như anh Phát giấu cả Vĩnh nên anh Vĩnh không biết, mình trách anh Vĩnh e cũng tội cho anh ta.
Hoàng Lan bực mình:
– Em nhân hậu quá Thư à? Ai em cũng tội nghiệp, chị thấy em tội thân cho mình mà thôi.
Kim Thư cố cãi:
– Em nghĩ Vĩnh và Phát đều tốt. Đúng là họ có điều gì khó nói và không thể giãi bày với người. Chính vì vậy em muốn chính mình tự tìm hiểu đến nơi đến chốn …
– Bất chấp cả hậu quả ư?
– Chị bảo hậu quả gì em không hiểu.
Hoàng Lan ngồi xuống cạnh Kim Thư:
– Anh Vĩnh Hưng bảo ở gần khách sạn đã có năm sáu người mất tích của các cô gái. Em là con gái không được đến đó. Vì đối tượng của kẻ gây án là những cô gái. Em nghĩ như thế có ghê không?
– Đến đó mới thấy hơi sờ sợ. Nhưng em thấy Phát anh ấy lao vào rừng. Anh ấy đã sống ở đây có gì đâu?
– Ừ! Phát của em gan lắm, dù sao anh ta cũng là nam giới nên … Nó chẳng dám làm hại.
– Sao chị biết?
– Chị là chị của em mà.
Hoàng Lan trêu Kim Thư:
– Nói vậy chứ em định thế nào?
– Có lẽ em sẽ đến rừng Trúc Phương một lần nữa.
– Nhưng em đâu thể đi một mình.
– Không đi một mình thì đi với ai? Em nhờ anh Vĩnh, anh ấy sẽ giúp em.
– Lại nhờ vã người ta. Để chị hỏi anh Vĩnh Hưng xem sao?
Hai chị em đang bàn, có tiếng gõ cửa. Kim Thư vội mở cửa cô reo lên:
– Ôi! Anh Vĩnh vào đi.
Vĩnh bước vào gật đầu chào Hoàng Lan:
– Chào em. Chị đây là …
– Hoàng Lan chị của Thư đó.
– Cậu là Vĩnh bạn của Phát.
Kim Thư nôn nóng:
– Anh có tin gì của Phát chứ?
Vĩnh ngần ngại hết nhìn Hoàng Lan lại nhìn Kim Thư. Hoàng Lan như hiểu ý, cô đứng dậy:
– Thôi hai người nói chuyện, chị ra sau làm cơm đãi khách.
Vĩnh vội ngăn lại:
– Cám ơn chị, em đến đây rồi đi ngay, có việc cần đến Thư không dám phiền đến chị.
– Vậy thì em cứ tự nhiên.
Nói xong Hoàng Lan bước đi, Kim Thư vội hỏi:
– Có tin của anh Phát hở anh?
Vĩnh cười:
– Phát nhắn cô đến gấp, anh ta nhớ cô lắm.
Kim Thư thở hắt ra:
– Sao anh ấy không về hở anh?
– Tôi không biết. Nó vẫn bí mật lắm. Thư đến đó xem thế nào.
– Vậy anh chờ Thư một chút, chúng ta sẽ đi ngay.
Nói xong Kim Thư tất tả vào sửa soạn, chưa đầy năm phút cả hai lại lên đường. Cô đi với Vĩnh về rừng Trúc Phương với niềm hy vọng mới tràn trề.
Hình ảnh Phát như chập chờn trước mắt cô. Cô bước nhanh chân ra ngoài.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN