Tam Ma Thám Trảo - Chương 18: Chạm Hắc Phong trên vùng tuyết băng - Cứu Tuyết Mã tiến nhập Thiên Băng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Tam Ma Thám Trảo


Chương 18: Chạm Hắc Phong trên vùng tuyết băng - Cứu Tuyết Mã tiến nhập Thiên Băng



Dung diện của nữ nhân chợt biến sắc và nỗi sợ hãi còn thể hiện rõ qua giọng nói tuy lào thào, như sợ bọn người kỳ lạ vừa xuất hiện có thể nghe thấy, nhưng ít nhiều cũng bị lạc đi :

– Nguy rồi, là bọn Hắc Phong Phỉ.

Giang Cửu Linh đang nhìn những nhân vật tợ chỉ xuất đầu lộ diện khi bị gọi, rất đông có đến gần năm mươi nhân vật thì phải, lại cùng khoác y phục tuyền đen, cũng có tấm choàng được kéo che kín cả diện mạo, chỉ khác biệt so với những nhân vật của Thiên Sơn cửu động là những nhân vật này có đội thêm mũ lông thú – ắt là lông cừu – và khi nghe nữ nhân kêu đầy sợ hãi, Giang Cửu Linh có phần dè dặt hỏi lại nữ nhân :

– Hắc Phong Phỉ là thế nào?

Nữ nhân lùi dần, không những thế còn lo lắng ngoái đầu nhìn ngược về phía sau nhiều lượt tợ hồ như chỉ muốn sớm tìm phương đào tẩu, vì thế khi phải đáp lời Giang Cửu Linh, nữ nhân cũng lộ vẻ khẩn trương :

– Họ cũng như bọn thủy khấu Trung Nguyên nhưng vì phạm vi hành sự của họ là khắp vùng tuyết phủ bao la, ở đâu họ cũng đến được và thoạt ẩn thoạt hiện tợ phong ba nên mới gán cho họ ác danh là Hắc Phong Phỉ.

Động thái của nữ nhân cũng khiến Giang Cửu Linh chùn dạ, bất chợt lùi theo nữ nhân :

– Có thể hiểu thân pháp của bọn Hắc Phong Phỉ này rất lợi hại? Vậy về bản lĩnh thì thế nào? Há lẽ quý động dù có Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết trận bấy lâu nay vì vô khả đối phó nên luôn khiếp sợ họ?

Nữ nhân bất chợt thở nhẹ một hơi, đồng thời kịp trấn định và dần nở nụ cười :

– Bọn này hầu như chưa thực sự cùng bổn động hoặc Thiên Sơn ngũ hồ đối đầu. Chỉ một nhóm người vừa nhỏ vừa thế cô mới mới ngẫu nhiên trở thành đối tượng của họ, nhưng nghe thiếu hiệp nhắc tiểu nữ mới nhận ra lo hão. Vì về bản lĩnh nhất định Giang thiếu hiệp thừa năng lực giúp muôn vạn sinh linh từ nay không còn bị bọn Hắc Phong Phỉ gây tổn hại và khiếp đảm nữa. Cũng có thể họ đến đây là do lão thất phu độc ác sai xử chăng?

Giang Cửu Linh gật nhẹ đầu :

– Ngay khi phát hiện có họ mai phục xa xa phía trước, tại hạ đã nghĩ đến điều này. Đã vậy Thiếu động chủ nếu cần thì có thể tạm lánh mặt, tại hạ tự tin một mình vẫn đủ lực đối phó.

Nói thì chậm nhưng kỳ thực mọi diễn biến xảy ra khá nhanh, nghĩa là Giang Cửu Linh và nữ nhân dù lùi thì những nhân vật Hắc Phong Phỉ vẫn tiến đến và chỉ một thoáng đã có ít nhất ba nhân vật cơ hồ lướt đến đối diện với Giang Cửu Linh. Dù vậy cả ba nhân vật này không hề nhìn Giang Cửu Linh, mọi mục quang cả ba đều đổ dồn cho nữ nhân hiện đang ẩn ngay phía sau Giang Cửu Linh, một nhân vật chợt lên tiếng :

– Có phải Mộc Lê Chân đó không? Là ta đây, là phụ thân Mộc Lê Quan của hài tử đây.

Giang Cửu Linh hoang mang lập tức quay người và kịp nhìn thấy tuy nữ nhân bất chợt có thần tình rúng động nhưng lại sợ hãi, kêu thất thanh :

– Chớ nói nhảm, Giang thiếu hiệp đừng tin họ vì tiểu nữ tuyệt vô can hệ với Hắc Phong Phỉ. Đừng để họ qua mặt bắt giữ tiểu nữ.

Cùng lúc đó vì nghe nhiều tiếng xao động thật gần, Giang Cửu Linh lập tức quay trở lại và đành xuất thủ ngăn cản do phát hiện quả thật cả ba nhân vật đang tìm cách vượt qua để lao về phía nữ nhân được gọi là Mộc Lê Chân.

– Chờ đã và hãy mau dừng lại nào.

Vù…

Lực đạo do Giang Cửu Linh bật xuất vừa uy mãnh vừa bất ngờ. Ba nhân vật nọ lập tức bật nhảy lùi lại cũng thật nhanh và họ quát :

– Ngươi là ai? Liên can gì với Thiên Sơn cửu động? Sao vô cớ ra tay xuất thủ?

Giang Cửu Linh nhẹ thở ra và đáp :

– Tại hạ là Giang Cửu Lin, tuy vô can nhưng hiện thời vì là bằng hữu của Thiếu động chủ Thiên Sơn cửu động nên quyết không để chư vị hành sự tháo thứ, chưa gì đã hành động mà chẳng chờ mọi hư thực được tỏ tường.

Ba nhân vật vội lùi lại một lần nữa :

– Giang Cửu Linh? Là tội đồ tại đào đang bị lũ quan quân triều đình truy nã? Có thật là ngươi chăng?

Giang Cửu Linh chấn động nhưng chưa kịp tỏ lộ bất kỳ phản ứng gì thì nghe thật nhiều những loạt hô hoán loạn xạ của mấy mươi nhân vật Hắc Phong Phỉ còn lại cơ hồ cùng gào lên :

– Ngươi là Giang Cửu Linh?

– Hắn đấy, chính là tiểu tử đấy Phong chủ.

– Phát tài rồi. Đừng bỏ lỡ cơ hội Phong chủ.

– Cứ ngỡ xa tận chân trời ngờ đâu lại gần ngay trước mắt, huynh đệ ơi mau ra tay thôi. Quả là một phen phát tài ha ha…

Và Giang Cửu Linh càng thêm chấn động khi đột ngột tất cả ba nhân vật đứng trước mặt bỗng đồng loạt chớp động.

Theo phản ứng Giang Cửu Linh thoạt tiên cứ vội nhảy lùi qua một bên và nạt to :

– Không sai, Giang Cửu Linh đây, nhưng cho hỏi chư vị thực hiện theo mệnh lệnh của ai? Và tại sao quyết đối phó tại hạ?

Nhưng chợt xảy ra một đột ngột khó ngờ là lúc Giang Cửu Linh nhảy lùi qua một bên, nếu chỉ có hai trong ba nhân vật lập tức chuyển dịch theo để xuất thủ tấn công Giang Cửu Linh thì nhân vật còn lại vẫn tiếp tục lao thẳng, thoạt nhìn cũng hiểu chủ ý của nhân vật ấy là nhắm vào nữ nhân Mộc Lê Chân.

Vù…

Giang Cửu Linh động nộ, tự giận thân nhiều hơn, lập tức liên tiếp mấy quyền đối phó thật nhanh hai đối thủ đang tấn công trước mặt, miệng thì gọi Mộc Lê Chân :

– Thiếu động chủ mau chạy đi, nhanh. Còn nhị vị nếu vẫn muốn sống thì hãy lùi lại ngay. Đỡ.

Ào…

Đấy là lúc hầu như toàn bộ cao thủ Hắc Phong Phỉ cũng nhất loạt lao ùa đến với những tiếng gào phấn khích :

– Xông lên.

– Quyết bắt Giang Cửu Linh tiểu tử.

– Đừng để tiểu tử tẩu thoát, sẽ để lỡ mất cơ hội phát tài.

– Xông lên.

Cũng lúc ấy do chợt nghe tiếng vó ngựa dập dồn phi rất mau, Giang Cửu Linh lập tức lia mắt nhìn thật nhanh, nhờ đó nhẹ thở ra khi thấy Mộc Lê Chân chỉ chớp mắt đã được an vị cùng ngồi chung với một nhân vật trên lưng một thớt ngựa nhất định là Tuyết Mã chẳng thể nào nhìn lầm.

Chợt hiểu chính Tiêu San kịp lao đến để giải thoát Mộc Lê Chân đúng lúc, Giang Cửu Linh thập phần an tâm và bây giờ chỉ lo về phần bản thân nữa là xong. Cũng là lúc quyền kình của Giang Cửu Linh chạm vào hai nhân vật nọ.

Bình! Bình!

Hai nhân vật này bị quyền kình kích lùi, là cơ hội cho bao cao thủ Hắc Phong Phỉ khác cùng ùn đến :

– Ngươi chớ vội đắc ý. Đỡ.

Ào…

– Đã nghe nói ngươi có bản lĩnh cực cao nhưng đừng nghĩ Hắc Phong Phỉ bọn ta sợ, hãy xem đây.

Ào…

Giang Cửu Linh bị vây áp tứ bề dù vậy vẫn ngang nhiên đối phó với toàn bộ mọi sở học lúc này mới có cơ hội vận dụng đạt mức độ linh hoạt và biến ảo đến tột cùng.

– Nếu không cho chư vị nếm mùi lợi hại lẽ nào khắp vùng tuyết phủ bao la mãi là nơi cho Hắc Phong Phỉ chư vị mặc tình thao túng. Xem chiêu, ha ha… đỡ này. Chư vị nhận định thế nào về Bách Thủ Quyền do tại hạ tự lĩnh hội? Đỡ, ha ha… lui này, nếu không lui thì chết ha ha…

Ào… bùng…

Vù… binh…

Sau một lúc loạn đả loạn đấu nhưng chỉ chuốc toàn bất lợi, bọn Hắc Phong Phỉ bất chợt đồng loạt lui ra và mỗi người tự ý rút ra một khí giới đều có hình dạng y hệt nhau, vừa cong quắp vừa được cắt khía tạo nhiều răng nhọn.

Choang.

Và họ xông lên nhưng lần này không chút hỗn loạn trái lại vừa chạy vòng quanh Giang Cửu Linh vừa tuần tự bật ra những loạt hú nghe thật man rợ :

– Mau thi triển Hắc Phong trận. Hú…ú…

– Loan đao Tử Hắc Phong, không thể bắt tiểu tử thì giết. Hú… ú…

– Đệ nhất chiêu Loan Phi Đao đánh. Hú… ú…

Ào…

Vù…

Giang Cửu Linh lúc thấy họ rút khí giới đã tự cảm nhận tình thế ắt đột biến, sau lại thấy họ lập Loan Đao Hắc Phong trận có quy củ tiến thoái nghiêm nhặt, vừa thi triển khinh thân pháp chạy xoay thành những vòng bất tận vừa tạo áp lực tợ những xoáy kình cùng cuộn ập vào trung tâm, Giang Cửu Linh hiểu ngay Hắc Phong Phỉ không phải ngẫu nhiên được ung dung hùng cứ khắp một vùng bao la phủ tuyết. Chính vì thế với đệ nhất chiêu Phi Loan đao của họ đã bất chợt xuất hiện nhiều thanh Loan đao đảo lộn vun vút giữa không trung để chực lao vào hạ sát thủ, Giang Cửu Linh chấn động vội quát :

– Trận pháp thật lợi hại nhưng chư vị nếu không mau mau tự triệt thoái thì chớ trách Giang Cửu Linh tại hạ vạn bất đắc dĩ phải dùng đến sát thủ. Không tin thì hãy xem đây. Khai.

Giang Cửu Linh bật người lao vút lên cao, nhân đó từ tả thủ của Giang Cửu Linh liền bật xuất một tia chớp bạc tiến thật nhanh và sau đó cũng thu hồi thật nhanh.

Coong.

Cùng hai thanh âm chấn chạm chát chúa là hai thanh Loan đao bị chấn dội phải xoay tít và bay ngược trở lại.

Vù…

Nhưng Loan Đao Hắc Phong trận vẫn tiếp diễn, chẳng mảy may hoặc bị ngưng hoặc bị náo loạn, cũng có nghĩa là các thanh Loan đao khác vẫn tiếp tục được bọn Hắc Phong Phỉ tuần tự ném ra, xoay xoay và đảo lượn, chờ cơ hội tiến nhập tung sát thủ hầu gây phương hại cho Giang Cửu Linh :

– Loan Phi Đao nhị chiêu loạn kích. Đánh.

Ào…

Vù…

Khắp xung quanh Giang Cửu Linh vì thế càng bị nhiều thanh Loan đao vần vũ chực uy hiếp khiến Giang Cửu Linh lần nữa lúc chân vừa chạm đất liền bật phi lên cao trở lại :

– Khai kiếm.

Ào…

Tia chớp bạc lại từ tả thủ Giang Cửu Linh đột ngột bật xuất tiến nhanh và thu nhanh, cứ liên tu bất tận, mới thấy đó chợt biến mất đó. Chỉ có tiếng chấn chạm liên hồi vang lên là cho biết Giang Cửu Linh hay Loan Đao Hắc Phong trận chiếm lợi thế.

Coong.

Loan Đao Hắc Phong trận chợt có dấu hiệu phải khựng lại trong một thoáng vì đột ngột vang lên vài ba loạt gào đau đớn :

– A… tay của ta, ôi…

– Lực Loan đao bị chấn bay rất mạnh, ta không thể chộp giữ lại. A…

Ngờ đâu đấy lại là nguyên do khiến Loan Đao Hắc Phong trận bỗng dưng tăng uy lực đến tột cùng, các nhân vật Hắc Phong Phỉ càng hú to hơn thật man rợ và thật cuồng dại :

– Đệ tam chiêu Loan Phi Đao quyết tử đánh.

– Hú… ú…

– Hú… ú…

Và mọi thanh Loan đao đều được bọn Hắc Phong Phỉ đồng loạt ném ra.

Ào…

Vù…

Chúng đảo lượn và vần vũ tạo hàng loạt tiếng rú rít khiếp người.

Viu…

Và do phạm vi được mọi thanh Loan đao nhắm đến ngày càng hẹp nên cũng đến lúc chúng chạm nhau.

Choang…

Đó là những chuỗi âm thanh tiếng động thật kinh hoàng trong tiếng hú hoang dại có cả tiếng rú rít vần vũ và tự chấn chạm của thật nhiều những thanh Loan đao được ném đi.

Ào…

Vù…

Giang Cửu Linh kinh hoàng vội bật người lên một lần nữa và toan bật xuất tia chớp bạc để đối phó.

Chợt có một tiếng gầm thật to :

– Mau dừng tay, Loan Đao Hắc Phong trận mau đình lại. Nhanh.

Lập tức mọi tiếng hú hoang dại vụt tắt ngấm chỉ còn lại chuỗi tiếng vần vũ và chấn chạm của những thanh Loan đao vẫn đang đảo lượn chực lao cả vào Giang Cửu Linh.

Viu…

Nhưng Giang Cửu Linh vì cảm nhận cục diện có chiều hướng biến chuyển nên thay vì bật xuất tia chớp bạc thì lại tự hú vang khiến thân hình đang đà lao lên chợt khựng lại trong một thoáng, sau đó thì bay vút lên thật cao.

– Lên, hú… ú…

Vút.

Mục kích cách Giang Cửu Linh tự thoát các mũi Loan đao vần vũ uy hiếp là chợt thi triển khinh công thật lợi hại, có một tiếng gầm thật to vang lên để tán dương :

– Hảo, Thượng Tuyết Phi cũng chỉ được thi triển đạt mức này là tận cùng, Giang Cửu Linh quả chẳng hổ danh là Giang Cửu Linh ha ha…

Những thanh Loan đao mất mục tiêu tự chạm nhau và dần rơi lả tả vương vãi khắp nền đất, thật lạ là bọn Hắc Phong Phỉ sau khi ngừng những chuỗi tiếng hú man dại cũng bất chợt nhảy lùi ra, chẳng ai màng lao vào để nhặt lại các thanh Loan đao.

Quá ngạc nhiên, Giang Cửu Linh khi hạ thân xuống cũng tìm cách lăng không đảo người hạ ở bên ngoài phạm vi Loan Đao Hắc Phong trận và kinh ngạc nhìn nhân vật dù vẫn choàng kín mặt nhưng hãy còn cười :

– Như tôn giá là nhân vật Phong chủ vừa nãy quyết gây bất lợi cho Thiếu động chủ Thiên Sơn cửu động? Vậy sao bỗng dưng dừng trận Loan Đao Hắc Phong? Phong chủ có ý gì?

Nhân vật ấy tự kéo bỏ tấm choàng che mặt, để lộ diện mạo đầy những vết sẹo :

– Không sai, ta còn là Mộc Lê Quan suốt hai mươi năm qua luôn tìm cách có lại ái nữ Mộc Lê Chân vừa đề cập, còn dừng trận ư? Vì ta còn một điều chưa minh bạch nên không nỡ để ngươi vong mạng với đệ tam chiêu Loan Phi Đao Quyết Tử, kỳ thực là chiêu ta chỉ biệt dành cho kẻ được ta xem là đệ nhất tử đối đầu, ngươi không tin ư? Nếu vậy, ta thật tâm mong ngươi đừng bao giờ thử. Nhưng dù vậy ha ha… chỉ cần điều ta minh bạch hoàn toàn không như ta nghĩ thì ngươi vì còn là Giang Cửu Linh ắt sẽ được diễm phúc trở thành nạn nhân đầu tiên của đệ tam chiêu này. Bất luận ngươi thân thủ lợi hại như thế nào cũng vô khả thoát. Ha ha…

Giang Cửu Linh vẫn thản nhiên vừa nhún vai vừa hỏi ngược lại :

– Với những gì chưa xảy đến tại hạ quyết chẳng bận lòng bình phẩm, vậy nói đi Phong chủ muốn minh bạch điều gì? Và để đổi lại, có thể để tại hạ minh bạch vì sao Hắc Phong Phỉ đối phó Giang Cửu Linh tại hạ chăng?

Mộc Lê Quan Phong chủ Hắc Phong Phỉ chợt cười lạnh :

– Đổi một mạng ngươi để được đền đáp những năm vạn lượng vàng ròng, cũng khiến huynh đệ Hắc Phong Phỉ đổi đời, chẳng còn ngày ngày lo sợ vì luôn bị quan quân truy đuổi, đây là giao dịch hiếm có khiến Mộc Lê Quan ta đâu dễ bỏ qua. Tuy nhiên giao dịch với quan phủ như là một trò đùa với lửa cũng rất dễ bị thiêu lây, thế nên ngươi có thể sẽ vô sự nếu thành tâm tỏ thật một điều mà ta đang rất cần minh bạch. Vậy nói đi, ngươi có biết một nhân vật họ Phạm cũng thường dùng thanh Liễu Diệp kiếm như ngươi?

Giang Cửu Linh thầm chấn động vừa nhắc vừa hỏi trả lại :

– Có phải Phong chủ đang đề cập Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá, từng một thời là Đại trang chủ Diệp Bích trang?

Phong chủ Mộc Lê Quan lắc đầu :

– Đừng hỏi ta bất kỳ điều gì trái lại hãy nói càng rõ càng tốt về nhân vật ngươi vừa đề cập.

Nhưng Giang Cửu Linh vẫn hỏi :

– Nếu nhân vật Phong chủ vừa đề cập cũng chính là Phạm Uy Bá tại hạ vừa nói đến thì trước khi cho Phong chủ toại nguyện tại hạ thực sự cần minh bạch một điều, là Phong chủ có ân hoặc có oán cừu như thế nào với họ Phạm.

Phong chủ cười lạt :

– Đừng tỏ ra quá ngạo thị đối với ta nhưng nếu có ân thì sao, còn có oán cừu thì sao?

Giang Cửu Linh liền buông tràng cười cuồng ngạo :

– Vì nếu là ân thì chẳng nói làm gì nhưng nếu là oán ha ha… Giang Cửu Linh tại hạ chính là truyền nhân đệ tử của Phạm sư phụ – Phạm Uy Bá. Hãy mau phát động Loan Đao Hắc Phong trận và đừng chần chừ thi triển quyết tử đệ tam chiêu. Bởi tại hạ sẽ minh chứng cho Phong chủ thấy, Liễu Diệp kiếm khi được ân sư truyền đến tay tại hạ đã đạt cảnh giới tột cùng lợi hại như thế nào. Mau động thủ đi ha ha…

Thật lạ thái độ cuồng ngạo của Giang Cửu Linh lần này chỉ làm Phong chủ Mộc Lê Quan ngỡ ngàng không thể không tỏ lộ :

– Nhân vật họ Phạm từng là ân nhân cứu mạng ta và điều ta cần biết là liệu ân công của ta với sư phụ của ngươi có phải một hay không?

Giang Cửu Linh vì thế cũng ngỡ ngàng :

– Nói sao? Nhưng nếu là ân công sao Phong chủ chẳng tỏ tường danh tính?

Mộc Lê Quan cau mày :

– Ngươi hỏi nhiều quá, sao không đủ nhẫn nại chờ thuật hết cho ta nghe về sư phụ của ngươi, sau đó tự khắc ắt minh bạch?

Giang Cửu Linh ngẩn người đành nói :

– Khắp võ lâm Trung Nguyên duy chỉ có mỗi một thanh Liễu Diệp kiếm này vì ngắn nên thật thuận tiện tàng giấu trong tay áo. Sư phụ của tại hạ nhờ đó có một tuyệt kỹ sau trở thành ngoại hiệu uy chấn giang hồ đứng đầu Diệp Bích trang là Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá, trong chưởng có tàng kiếm, dù chẳng quang minh nhưng thủy chung vẫn là độc nhất vô nhị. Vậy ân công của Phong chủ cũng từng sử thanh Liễu Diệp kiếm này thì nhất định hai chỉ là một, Phong chủ không nhận thấy như thế sao?

Mộc Lê Quan ậm ừ :

– Lời ngươi nói tuy khá thuyết phục nhưng tiếc gì không thuật kể hết về Phạm Uy Bá cho ta nghe?

Giang Cửu Linh chợt đảo mắt nhìn quanh, Mộc Lê Quan hiểu ý liền đáp thỏa đáng :

– Ngươi đang ngại ta kéo dài thời gian? Yên tâm đi, Mộc Lê Chân đã có Tuyết Mã đưa đi dù là ngươi có khinh thân pháp bất phàm cũng vô khả đuổi kịp huống chi ta. Còn nếu như ngại ta đang chờ viện binh thì một là Mộc Lê Quan này chỉ cần một Loan Đao Hắc Phong trận là đủ, bất luận đại cao thủ nào cũng đừng mong thoát và hai là Mộc Lê Quan ta bình sinh chỉ có kẻ thù và kẻ thù, quyết chẳng có ai là bằng hữu để trông chờ vào sự ứng viện. Dĩ nhiên phải loại trừ Phạm ân công là nhân vật duy nhất có thể khiến ta và toàn thể bao huynh đệ đây, dù chỉ một lời nói thôi, hễ bảo ta ngửa cổ ra chịu chết là lập tức tuân theo quyết chẳng mảy may cau mày, dù tỏ ý phản kháng.

* * * * *

Nghe thế Giang Cửu Linh đành nói những gì đã biết về sư phụ cho Phong chủ Hắc Phong Phỉ Mộc Lê Quan nghe :

– Kỳ thực tại hạ chỉ được bái sư và gần gũi sư phụ vỏn vẹn một ngày. Là như thế này…

Đúng như lời Giang Cửu Linh báo trước vì những gì bản thân được biết về sư phụ là quá ít nên câu chuyện kể của Giang Cửu Linh cũng chẳng nhiều, chỉ mất một lúc là xong. Dù vậy phản ứng của Mộc Lê Quan tuy khác thường nhưng thật thuận lợi cho Giang Cửu Linh. Mộc Lê Quan chợt phóng thổ một bãi nước bọt rồi nhăn nhó bảo :

– Theo ta vì đa phần bất luận kẻ nào từng bị dây dưa vào quốc pháp triều đình, sau đó bị quan quân truy đuổi và tình cờ ta gặp đều là kẻ tốt thế nên sư phụ của ngươi cũng vậy. Và qua đó ta quả quyết suy thêm, sư phụ của ngươi chính là ân công của ta. Đã vậy ân công dù thừa bản lĩnh vẫn cam tâm thọ án, chỉ vì nghĩ đã là nguyên do hại chết phu nhân. Phạm ân công thật đáng mặt tu mi nam tử hán, cũng thật khốn khiếp cho gã họ Đổng, là nghĩa đệ nhưng bất nghĩa bất trung. Ngươi bảo gã họ Đổng đã thừa nhận hành vi phi nhân phi nghĩa của gã và hiện đang đào tẩu? Được lắm cứ để Đổng Duy Khôi cho ta, phen này ta xuôi Trung Nguyên tiện thể sẽ thay ân công báo thù, phần ngươi có thể đi. Riêng về kẻ đã từng dùng ngân lượng mê hoặc bọn ta đối phó ngươi, thú thật ta chẳng rõ hắn là ai. Chỉ biết sau khi tạm giao cho ta một vạn lượng và lý giải cho thấy bọn ta sẽ được những thuận lợi gì nếu bắt giữ và hạ sát ngươi, hắn lập tức bỏ đi. À, còn một điều nữa, hắn có ước hẹn với bọn ta một hạn kỳ và dặn nếu trong vòng một tuần trăng trở lại, bất luận lúc nào thành sự, bọn ta chỉ cần đến thôn Tam Xá, đưa thi thể ngươi ra, hắn sẽ giao ngân lượng ra cho đủ số năm vạn lượng như đã hứa. Nhưng nếu ta đoán không lầm thế nào chờ sẵn bọn ta ở thôn Tam Xá cũng là một thòng lọng toàn là phục binh triều đình. Nếu muốn nhìn biết hắn là ai, ngươi cứ đến đấy khắc rõ, thôi ngươi đi đi cũng đừng trông chờ ta tiễn chân vì bọn ta cũng đã đến lúc phải đi. Mau triệt thoái nào.

Theo thủ hiệu vừa đưa tay vẫy của Mộc Lê Quan, cử động thật linh hoạt, nhanh nhưng quy củ của các nhân vật Hắc Phong Phỉ khiến Giang Cửu Linh ngầm thán phục và thừa nhận sự lợi hại của họ.

Bởi chỉ trong thoáng mắt họ tuần tự lao đi, chỉ cần thuận tay nhặt lại mỗi người một thanh Loan đao là sau đó tất cả mất hút, cũng xóa sạch mọi dấu vết và cũng chẳng còn lưu lại một chứng tích gì cho thấy họ vừa xuất hiện và vừa cùng Giang Cửu Linh diễn khai một trận tử chiến ngỡ đã có một hậu quả tột cùng thảm khốc. Một diễn biến khiến Giang Cửu Linh lúc còn lại một mình chỉ có thể tự thốt một câu :

– Hắc Phong Phỉ quả danh bất hư truyền.

Và đến lượt Giang Cửu Linh cũng mất hút, thật nhanh. Vút.

* * * * *

Phát hiện có một chỏm đen ắt chẳng bao lâu sẽ bị tuyết phủ trắng, Giang Cửu Linh dừng lại để dò xét.

Một lúc sau từ một chỏm đen nhỏ Giang Cửu Linh làm cho xuất hiện dần thành một thi thể.

– Tiêu San.

Tiêu San là vị hôn phu của Mộc Lê Chân luôn được quen gọi là Tứ kha kha. Giang Cửu Linh vì thế thêm quan tâm, dần dò xét ra tử trạng thật kỳ lạ nhờ có tuyết phủ nên vẫn còn giữ được hầu như nguyên vẹn trên thi thể Tiêu San.

– Dùng băng lạnh làm vũ khí nhất định trước đó phải có thêm một ít thời gian để mài mòn đầu băng cho nhọn mới mong xuyên thủng từng lớp y phục rồi cắm ngập vào tâm thất. Hung thủ là người quen thậm chí còn là bằng hữu mới có thể khiến Tiêu San hoàn toàn bất phòng, ai? Còn Mộc Lê Chân đâu? Há lẽ Mộc Lê Chân cũng đã mất mạng?

Thanh băng tròn và dài do Giang Cửu Linh vừa thu lại từ thi thể của Tiêu San, dù vậy, nhờ nhìn cảnh thanh băng tan dần Giang Cửu Linh chợt nảy một ý, vội xem xét lại thi thể Tiêu San một lần nữa rồi vỡ lẽ :

– Không cần là người quen, Tiêu San đã bị hung thủ khống chế huyệt đạo, vậy là tha hồ thừa thời gian cho hung thủ muốn mài nhọn bao nhiêu thanh băng mà chẳng được. Nếu vậy Mộc Lê Chân e khó thoát.

Giang Cửu Linh bắt đầu tìm quanh, đâu đâu cũng có tuyết phủ trắng, chỉ riêng mọi dấu vết có liên quan đến tung tích và số phận của Mộc Lê Chân là vô khả phát hiện.

Chợt cảm nhận khắp thân thấm lạnh, Giang Cửu Linh không thể không nghĩ đến một ý tưởng táo tợn, vì thế Giang Cửu Linh quay trở lại với thi thể Tiêu San, sau một lúc ngần ngừ đành quyết định thực hiện, tạm mượn bộ y phục của Tiêu San :

– Giang Cửu Linh tại hạ chỉ là vạn bất đắc dĩ nhưng Tiêu San huynh yên tâm, tại hạ hứa sẽ sớm tìm ra hung thủ và báo thù hộ huynh.

Sau đó Giang Cửu Linh mới hiểu vì sao mọi người ở đây lại thích dùng y phục có tấm choàng dài để khi cần thì tha hồ choàng kín cả mặt. Vì với khí hậu luôn lạnh giá ở đây khi toàn thân được choàng kín thì thật dễ chịu :

– À… thật chẳng gì dễ chịu bằng. Nhưng ước chi đừng là màu sậm vì sẽ dễ bị phát hiện từ xa, sao ở đây chẳng ai nghĩ tới điều này kể cả Hắc Phong Phỉ cũng vậy?

Chợt có tiếng động nghe tợ tiếng quẫy đạp từ xa xa đưa tới.

Giang Cửu Linh nửa mừng nửa lo lập tức bật người lao đi hóa ra một vệt đen trên nền tuyết lúc nào cũng trắng :

– Thiếu động chủ.

Vù…

Nhưng nguyên nhân xuất phát tiếng động không như Giang Cửu Linh trông chờ bởi vì thay tìm thấy Mộc Lê Chân thì Giang Cửu Linh phải khó khăn lắm mới nhận ra thân hình Tuyết Mã cũng suýt nữa bị vùi dưới tuyết trắng :

– Tuyết nhi ngươi còn chi trì được chăng? Có nghe ta gọi chăng, Tuyết nhi?

Sắc lông của Tuyết Mã nếu trước đó có bị bẩn đen thì lúc này đây ắt nhờ được tuyết rơi gột nên tuyền trắng, thật khó phân biệt với tuyết luôn trắng. Dù vậy nhờ nghe Giang Cửu Linh gọi, Tuyết Mã quẫy đạp dần mạnh hơn cuối cùng cho Giang Cửu Linh trông thấy nó bị sa chân vào một hố tuy không sâu nhưng cũng đủ bó chẹt bốn vó khiến bản thân nó vô khả tự thoát.

Giang Cửu Linh lại gọi :

– Được rồi Tuyết nhi, đừng quẫy động nữa, hãy chờ ta xuống giúp ngươi.

Giang Cửu Linh dùng Liễu Diệp kiếm phá vỡ miệng hố cho rộng dần cũng gột bỏ thật nhiều băng tuyết mới tạo được một dốc thoai thoải cho Tuyết Mã run rẩy tự bước lên. Và nó tiến lại gần Giang Cửu Linh vừa cọ đầu vừa rên rỉ hí.

Giang Cửu Linh vỗ chạm khe khẽ khắp đầu và thân Tuyết Mã :

– Ồn rồi nhưng sao Tuyết nhi khinh suất để tự sa vào hố? Phải chăng nhờ vậy Tiêu San và Mộc Lê Chân bỏ rơi ngươi nên ngươi có cơ may thoát nạn không bị hung thủ đâm cho một thanh băng nhọn mất mạng? Nào sao ngươi vẫn còn run lẩy bẩy? Chưa thật ổn sao?

Vừa thầm thì hỏi Giang Cửu Linh vừa chú mục quan sát khắp thân Tuyết Mã cho đến khi có một phát hiện :

– Mắt của ngươi bị sao vậy? Không thấy có vết thương nhưng vẫn xuất hiện những quầng thâm khiến ngươi dường như dù nhìn vẫn không thấy? Vì sao vậy Tuyết nhi?

Tuyết Mã vẫn tiếp tục run rẩy kể cả những loạt hí khe khẽ như có vẻ bi thương lạ, bất chợt Giang Cửu Linh khẽ kêu :

– Phải rồi, ngươi cũng trúng độc? Túi ngân lượng có tẩm độc lúc Mộc Lê Chân mở ra lẽ nào không là cơ hội sang độc cho ngươi? Ta hiểu rồi, sở dĩ ngươi có thể chi trì lâu, một là vì bản thân ngươi là thần mã, hai là luôn có Mộc Lê Chân ngồi ở trên. Mộc Lê Chân đã nhờ ta nên cũng có tấm thân bách độc bất xâm, vô tình giúp ngươi phần nào kháng độc, tương tự hôm đó hễ có ta bên cạnh là Mộc Lê Chân tạm thời chưa bị chất độc công phạt, nhưng vì ngươi sa hố Mộc Lê Chân bỏ đi độc chất lập tức hoành hành phát tác đúng không? Được rồi đã có ta đừng lo ta sẽ giúp ngươi vô sự, ai lại nỡ để Tuyết nhi của ta chết? Đây, huyết của ta đây, là huyết dược đấy, tốt rồi, chỉ một lúc nữa ngươi sẽ thấy khá hơn. Hà hà…

Nhờ đã một lần được hiểu biết, Giang Cửu Linh lần này chỉ cần trích huyết ở bắp tay với một vệt tự cứa nhỏ, rỉ máu đủ để áp vào miệng Tuyết Mã nên chẳng ngại bị choáng váng vì bị mất nhiều máu.

Có vẻ mọi nhận định của Giang Cửu Linh đến lúc này đều đúng.

Tuyết Mã giảm hẳn mọi run rẩy, dần khá hơn và dần hí to hơn.

Cuối cùng như quá cao hứng Tuyết Mã bất chợt bật hí vang :

– Hi… í…

Giang Cửu Linh lo lắng nhìn theo, sau thì tự nhoẻn cười vì thấy Tuyết Mã chỉ phi thành một đường vòng tuy rộng nhưng không phải bỏ đi hẳn như Giang Cửu Linh đang thầm lo.

Khi quay lại Tuyết Mã một lần nữa lại hí vang và tự vung vẫy khắp thân chứng tỏ đã hồi phục trọn vẹn cũng làm cho bao tuyết phủ rơi cả ra, hiển nhiên trả lại cho Tuyết Mã toàn sắc lông tuyền trắng vì giống hệt nên dễ dàng hòa nhập vào nền tuyết trắng. Giang Cửu Linh hiểu vì thế lập tức phóng lên lưng Tuyết Mã và phấn chấn bảo :

– Tuyết nhi mau giúp ta chạy đuổi theo Mộc Lê Chân, với sắc lông của ngươi nhất định chẳng lo bị ai phát hiện. Có chăng họ chỉ nghĩ ta là thần nhân, một vệt đen luôn lơ lửng bay trên không, đi nào Tuyết nhi. Ha ha…

Tuyết Mã phóng vó phi ngay chứng tỏ nó cũng đang trong tâm trạng phấn khích tột độ.

* * * * *

Khắp Thiên Sơn đâu đâu cũng thấy tuyết trắng, tuyền một màu tinh khôi và thật bao la, khiến Giang Cửu Linh tự hỏi chẳng biết bao lần là liệu bản thân có thể đang lạc đường chăng.

Tuy nhiên khi tự minh bạch, dù biết đang lạc đường thì cũng không thể nào tự bản thân chọn con đường khác, với niềm tin đấy là con đường đúng để đi trở lại, Giang Cửu Linh đành chép miệng tự nhủ :

– Ngươi là thần mã đúng không Tuyết nhi? Vì khác với ta dường như cước trình của ngươi chưa lần nào có dấu hiệu ngập ngừng hoặc ngần ngại, ta đành phó giao cho ngươi. Hãy liệu đấy đừng để ta với ngươi cùng sa vào một hố nào đó nhất định phải có ở đâu đấy dưới lớp tuyết thoạt nhìn ngỡ bằng phẳng và vô sự.

Quả thật Tuyết Mã thủy chung vẫn ung dung nện vó không một lần ngần ngại dù mỗi lần nện vó chân của nó đều ngập khá sâu vào tuyết sau đó hất bắn về phía sau thành những bụi tuyết bay tung toé nhìn thật rõ giữa trời đêm.

Và dần dần Giang Cửu Linh cảm nhận có Tuyết Mã đồng hành quả tột cùng thuận lợi vì ngoài cước lực hiện vẫn tỏ ra ung dung vô sự thì cách Tuyết Mã bật bắn lại phía sau những màn bụi trắng xóa bay tung tóe còn là phương sách hữu hiệu giúp xóa bỏ mọi dấu vết do chính Tuyết Mã lưu lại từ những lần chọc ngập sâu từng chân vào tuyết.

Và Giang Cửu Linh cứ mỗi lần ngoái đầu nhìn lại phía sau đều không thể không thán phục vì bất luận ai dù mục lực tinh tường cũng chẳng thể phát hiện gì ngoài một mặt tuyết trắng xóa như chưa hề có dấu chân của Tuyết Mã vừa phi qua.

Nhưng cũng chính vì điều này Giang Cửu Linh dần cảm thấy lo, đến độ đã chực ghìm giữ Tuyết Mã lại :

– Tuyết nhi, sao bảo ngươi giúp ta đuổi theo Mộc Lê Chân? Nhưng ở phía trước lại chẳng hề thấy có dấu chân người? Ngươi đang đưa ta đi đâu?

Tuyết Mã vẫn tiếp tục nện vó vì Giang Cửu Linh tuy hỏi do lo ngại nhưng kỳ thực cũng chẳng dám ghìm Tuyết Mã lại :

– Được rồi, đã bảo phó mặc thì cứ tùy ngươi. Vì ta chực nhớ, đâu phải ngẫu nhiên Mộc Lê Chân chọn ngươi? Chỉ hy vọng đây là một sự chọn lựa không hề nhầm, chạy tiếp đi Tuyết nhi.

Mãi lúc bầu trời đằng đông có dấu hiệu hửng sáng, Giang Cửu Linh mới phát hiện lần đầu tiên ở Tuyết Mã có một thoáng để lộ tâm trạng dụ dự, nhưng vì điều đó xảy ra rất ngắn, khiến Giang Cửu Linh đến cả tỏ lộ phản ứng cũng không kịp thì Tuyết Mã bất chợt bật hí vang, đoạn cất vó lao đi thật nhanh :

– Hí… í…

Phát hiện Tuyết Mã không chỉ chạy mà còn bật lao đi như bay, ngày càng nhanh tợ hồ phi như bay, Giang Cửu Linh thầm lo, vội cúi rạp xuống và hỏi như thét vào tai Tuyết Mã :

– Ngươi như đang rất khẩn trương? Vì sao vậy? Có phải ngươi đã phát hiện điều gì? Mà này ở phía trước như địa hình có trũng xuống, phải chăng sắp đến Thiên Sơn cửu động? Thôi nào hãy chạy chậm lại, vì cũng như ngươi, ta chưa đến Thiên Sơn cửu động bao giờ, vậy thì đâu thể cứ thế này xông bừa vào mà không cẩn trọng dò xét trước sau? Hãy chậm lại nào Tuyết nhi.

Tuy nhiên đúng như Khổng Du Phát từng cảnh báo, cho biết Tuyết nhi sở dĩ ít khi được sử dụng vì thường trở chứng bất tử, đột ngột Tuyết Mã chợt lồng lên, để rồi vừa hí vang vừa bật phi nhanh hơn :

– Hí… í…

Tuyết Mã như đang trổ cước lực đến độ chót thì phải, Giang Cửu Linh tự hỏi với tâm trạng dần bàng hoàng vì phát hiện chưa bao giờ bản thân hoặc tự chạy hoặc được đưa đi với cước trình nhanh như lần này.

Ào…

Gió ào ạt thổi qua tai, sự lạnh giá theo đó cũng thấm nhập qua y phục và xuyên cắm vào từng mẩu da thớ thịt của Giang Cửu Linh. Đã vậy địa hình do Tuyết Mã đưa Giang Cửu Linh tiến nhập lại dần hiện rõ là vùng cơ hồ chỉ toàn đá và tuyết. Những màu xám xịt của đá cứ luôn đan xen với màu tuyết trắng chỉ phủ thành từng bệt và từng bệt ngày càng xuất hiện thật nhiều, khiến Giang Cửu Linh đôi lần chực ly khai, toan nhảy thoát khỏi lưng Tuyết Mã nhưng vẫn chẳng dám mạo hiểm, ngộ nhỡ bị va vào đá thì sao? Vì thế Giang Cửu Linh ngoài việc vẫn cúi rạp và ôm cả hai tay vào cổ Tuyết Mã thì để chống chọi giá lạnh Giang Cửu Linh chỉ còn mỗi một việc duy nhất nữa phải làm là tự vận dụng chân nguyên nội lực tạo nhiệt khí toát ra từ Đan Điền hầu giữ ấm cơ thể.

Trong khi đó Tuyết Mã vẫn ào ào nện vó chưa một lần lỗi nhịp.

Ào…

Cuối cùng điều làm Giang Cửu Linh chợt vỡ lẽ :

– Ngươi đã từng nhiều lần đến đây phải không Tuyết nhi?

Tuyết Mã không đáp – đấy là điều dĩ nhiên vì Tuyết Mã dù linh thông cũng đâu phải là người hoặc có thể nói được tiếng loài người.

Nhưng lời đáp của Tuyết Mã lại hiển hiện ngay trong phản ứng của nó, vẫn phi nhanh và thật khẩn trương.

Ào…

Và Giang Cửu Linh thêm hiểu :

– Mộc Lê Chân từng là chủ nhân của ngươi? Vậy Mộc Lê Chân đang lâm nguy? Chỉ như vậy mới khiến ngươi thập phần lo lắng như thế này, đúng không Tuyết nhi? Vậy thì nhanh lên.

Đó là lúc Tuyết Mã phi như bay vào một huyệt khẩu thật to và bên trong huyệt khẩu là một cảnh quang cực kỳ quái lạ chợt mở ra ngay trước mắt Giang Cửu Linh. Đó là một nơi thật bằng phẳng, dù thật cứng nhưng lại trong vắt tợ một mặt hồ không chút gợn sóng.

Tuyết Mã vẫn nện vó phi như bay trên mặt hồ, và có tiếng một ai đó gọi Giang Cửu Linh vừa to vừa đầy lo lắng, kỳ thực là tiếng kêu khiếp đảm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN