Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký - Chương 34: Ngả bài cùng Trương Như Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký


Chương 34: Ngả bài cùng Trương Như Anh



”Phù phù… mệt chết tôi rồi!” Mạc Quý dựa vào người Manny thở gấp, khuôn mặt búp bê trắng như đánh phấn. Trong nhóm của họ thực lực cùng thể năng của Mạc Quý là thấp nhất, lúc leo đến giữa sườn núi, thiết chút nữa rớt xuống. Cũng may Manny nhanh tay lẹ mắt, chụp hắn kéo về.

Bất quá, vì kéo hắn nên thể lực của Manny cũng không còn lại nhiều, còn kéo lấy Mạc Quý ở giữa sườn núi, thể năng tiêu hao nhanh chóng. Cuối cùng vẫn là chú Đường ra tay, kéo Manny cùng Mạc Quý đi lên.

Diệp Thần cẩn thận không chế dị năng, một đường thông thuận đi lên, lúc nhìn về phía sau mới phát hiện dị thú triều khủng bố cỡ nào. Nguyên bản đất đai của nhà rất bằng phẳng, hiện tại có mấy trăm con dị thú, hoặc là gào thét, hoặc là nhe răng nhếch miệng, ngửa mặt lên trời rít gào với đám người Diệp Thần đứng trên vách đá.

Đương nhiên đám dị thú trước mặt này có không ít con biết leo núi, chúng nó dựa vào dáng người nhanh nhẹn mà nhanh chóng leo lên, tư thế kia thập phần đáng sợ.

Năm người bị dị thú đuổi theo đã chết một nam một nữ, còn lại ba người đều là đàn ông, không thể phủ nhận đàn ông sinh tồn ở mạt thế nhiều hơn phụ nữ, chỉ dựa vào thể năng thì đàn ông đã mạnh hơn phụ nữ rồi. Ba người vốn bị dị thú truy đuổi cả ngày, thể năng cũng tiêu hao hơn phân nửa, nghe tiếng kêu gào dưới vách đá, một người không vững tâm run tay, trực tiếp ngã xuống sườn núi.

”A….” Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, cả núi rừng đều quanh quẩn tiếng thét chói tai.

Mọi người hờ hững nhìn người nọ ngã vào dị thú triều, rất nhanh bị dị thú chia nhau ăn hết, dưới ánh nắng sáng sớm, mọi người chưa bao giờ cảm thấy màu đỏ này lại chói mắt như vậy.

Ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết kia thì khi người nọ ngã xuống sườn núi, thi cốt cũng không còn.

”A!” Đột nhiên, lại một tiếng hét thảm, một trong hai người còn lại đang leo lên vách đá bị dị thú đuổi theo cắn vào chân trái, hắn dùng sức đạp vài cái nhưng không thể đá văng nó, ngược lại làm cho dị thú cắn sâu thêm, hơn phân nửa chân dần dần chết lặng, vách núi bị nhiễm máu đỏ tươi một mảng.

”Tường Thiên.” Lý Huân liếc mắt nhìn Tường Thiên đứng thờ ơ ở bên cạnh nói một câu. Phương diện này thực lực của Long Tường Thiên cực mạnh, những người khác cho dù muốn ra tay giúp đỡ, nhưng cách hơn năm mươi thước, nếu không nắm chắc nói không chừng đến lúc đó không phải cứu người, mà là giết người.

”Đã biết!” Long Tường Thiên tiến tới, trong lòng bàn tay xuất hiện lôi điện, công kích dị thú đang leo lên vách đá, lúc Long Tường Thiên ra tay, Trương Như Anh cũng không nhàn rỗi, quăng ra dây leo nương theo vách đá rơi xuống.

”Động tác nhanh lên!” Chó điên nhăn mi, hướng hai người họ la lên, bọn họ không có sự chính xác giống như Long Tường Thiên, lúc này không nên nhúng tay, nhưng dị thú theo lên vách đá ngày càng nhiều, trong lòng cũng bắt đầu nôn nóng! Mấy trăm dị thú thì cũng có mấy chục con có thể leo, tỉ lệ không thấp.

Thấy mấy người ở trên ra tay, hai người phía dưới cũng không nghĩ nhiều, kiên trì leo lên, lúc leo đến gần hai mươi thước, nhanh tay bắt lấy dây leo mà Trương Như Anh phóng ra, nương theo đó mà leo lên.

”Ra tay.” Mạnh mẽ đem hai người kéo sang một bên, âm thanh lạnh lùng của Trương Như Anh vang lên. Lúc này hơn mười con dị thú đã leo lên cách đỉnh hơn ba mươi thước, hình thái khác nhau, hình thể không đồng nhất, móng vuốt sắc nhọn cắm vào vách đá, mở cái miệng đỏ như máu leo thẳng lên đỉnh núi.

Manny trực tiếp nhất, khiêng hỏa thần pháo đứng từ trên đỉnh điên cuồng bắn xuống, thấy bộ dáng cuồng bạo của Manny, vì thế, mọi người thập phần chỉnh tề lui về sau hai bước. Diệp Thần hạ mắt, ôm trường kiếm không còn nguyên ngồi ở một bên, yên lặng khôi phục dị năng đã tiêu hao hai phần ba.

”Dị năng của cậu?” Lý Huân ở gần đó nâng kính, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Diệp Thần, giống như hận không thể đặt cậu nằm trên bàn giải phẫu, hung hăng nghiên cứu một phen. Không còn thần thái ôn hòa như trước, những người khác nhìn thấy cũng cảm thấy rợn người.

Diệp Thần rùng mình, trong đầu xẹt qua bốn chữ: ‘Kẻ cuồng nghiêm cứu!’

Khuôn mặt hàm hậu của Mạt Điểm nghiêm túc, một tay kéo Lý Huân lui về sau vài bước, thành thật nói: ”Thực xin lỗi, thầy chỉ có chút tò mò với dị năng của cậu. Cậu cũng biết mấy người vừa rồi đều dùng dị năng leo lên vách đá, chỉ mình cậu có dị năng vô cùng đặc biệt!”

Mạt Điểm vừa nói, đám người Trương Như Anh cũng nổi lên lòng hiếu kỳ. Bọn họ tuy rằng thấy Diệp Thần ra tay, nhưng không biết dị năng của cậu là cái gì. Nhất là lúc Diệp Thần chém dị thú khỉ đầu chó tối hôm qua, một kích cuối cùng kia, thập phần khả nghi! Nhưng lúc ấy tình hình nguy cấp, bọn họ không có thời gian để hỏi. Sau đó lại vội vàng chạy trốn, nếu không phải Lý Huân hỏi thì bọn họ cũng không nhớ đến.

Diệp Thần hơi cứng đờ, quả nhiên không thể qua mắt Lý Huân, Một đường này cùng nhau đi đến Diêm Hồ, chắc cũng không giấu được bao lâu, mở mắt ra nói: ”Dị năng hệ tinh thần!”

”Cái gì?” Lý Huân đẩy Mạt Điểm ra, ôm cổ Diệp Thần, đưa tay sờ cậu từ trên xuống dưới, vừa sờ vừa thở hổn hển.

Thấy bộ dạng này của Lý Huân, Diệp Thân nhấc chân đá hắn ra. Lý Huân không chú ý liền bị cậu trực tiếp đá đi, bay ngược ra ngoài bảy tám thước, đụng vào một gốc cây ngã xuống.

Những người khác cũng há hốc mồm, hiển nhiên không hiểu được, một lát sau Mạt Điểm mới lấy lại tinh thần, chạy đi đỡ Lý Huân đứng lên. Mắt của Long Tường Thiên giật giật mấy cái, vừa rồi không cách nào có thể trách Diệp Thần, ai đối với loại tình huống này mà không giận, Long Tường Thiên nheo mắt, nhìn một vòng quanh người Diệp Thần, dị năng giả hệ tinh thần là một trong những dị năng thần bí nhất của liên minh. Năm đó tiến sĩ Đường Ngân đem dị năng chia thành những hệ khác nhau, cũng có nhắc đến sự tồn tại của dị năng tinh thần, ở trong [Bách khoa toàn thư dị năng] có nhắc đến ”…Dị năng hệ tinh thần, trong suốt màu trắng bạc, một trong những dị năng thần bí cao quý, thủ đoạn công kích quỷ dị hay thay đổi…sau khi đột phá cực hạn, có thể biến dị thành dị năng không gian…”

Không nghĩ đến một thằng nhóc thon gầy, so với con gái còn đẹp hơn lại thức tỉnh dị năng hệ tinh thần. Thật đúng là ngoài dự đoán của y, Lý Huân đi theo bên người tiến sĩ Đường Ngân nhiều năm, đối với hắn cũng có sự hiểu biết khắc sâu hơn so với người khác, năm đó khi tiến sĩ Đường Ngân đưa ra luận điểm này, Lý Huân ở bên cạnh đề xuất và bảo vệ không ít luận điểm. Tuy không thể ‘động tay động chân’ đối với Diệp Thần, nhưng vẫn có thể tiếp xúc gần a, xem ra phải cùng cậu hảo hảo ‘bàn về nhân sinh’, đồ ăn ngay trước mắt lại không thể động, khó chịu a!

”Khụ khụ…” Đột nhiên, vài tiếng ho khan vang lên, mọi người lúc này mới phản ứng lại, hai người vừa rồi được cứu lên không biết còn thở hay không? Khi nghe được âm thanh ho khan, hơn phân nửa là còn sống.

”Diệp Thần” Đường Bưu ho ra máu, ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được kêu tên cậu, trong mắt lại thấy sinh cơ lớn hơn vài phần. Vừa rồi lúc ở dưới, hắn nghe thấy thanh âm rất quen tai, bất quá khi đó mọi người vội vàng chạy trối chết, chưa kịp thấy rõ người.

Diệp Thần quay đầu, theo tiếng nhìn qua, sau khi thấy rõ người bị nhiễm đầy máu tươi nằm trên mặt đất là ai, nhất thời kinh ngạc, nói: ”Đường Bưu? Mắt của anh bị sao thế này? Bọn người Tống Tiểu Ngọc đâu? Như thế nào chỉ có mình anh.” Lúc nói chuyện Diệp Thần nhìn thoáng qua người nằm ở bên cạnh Đường Bưu, là gương mặt xa lạ.

Đường Bưu cười khổ, đưa tay sờ lên ba vết sẹo dữ tợn ở hốc mắt, một vết sẹo dài bảy tám xentimét từ má trái kéo dài đến gần má phải, như con rết uốn lượn trên khuôn mặt, ôm miệng vết thương ở bụng ngồi dậy, nói: ”Mù, lúc trước ở nơi quỷ quái đó, tôi mạng lớn mới có thể trốn thoát được, những người khác…không biết là sống hay chết!”

Trong đầu, hiện lên quái vật không phải tang thi cũng không phải dị thú, vết thương trên mặt lại bắt đầu đau lên!

Thấy Đường Bưu nói thoải mái như vậy, Diệp Thần lại thấy lạnh cả người, lúc trước bọn họ đi vào đó có đến trăm người, những người này trừ bỏ cậu cùng Đường Bưu, tất cả năm người Tống Tiểu Ngọc đều không biết sống chết? Cảm giác này không xong.

“Hai người biết nhau? Nơi quỷ quái này là nơi nào? Những người khác không biết sống chết là như thế nào?” Mạc Quý ngồi chồm hổm hỏi liên tục, cũng may hắn còn biết bận tâm đến thân thể bị thương của Đường Bưu, không trực tiếp lay mạnh hắn. Bằng không Đường Bưu cho dù bất tử cũng phải nằm vài ngày mới hồi phục được, tiểu tử Mạc Quý này có khuôn mặt búp bê, nhưng lại là một dị năng giả có dị năng hệ phong, sức lực lớn vô cùng có thể so với thể thuật giả.

”Mạc Quý.” Trương Như Anh liếc mắt đến, thản nhiên nói: ”Đi giúp Manny, đừng để dị thú tấn công đến đây.” Bọn họ có thể cần ở đây ngây ngốc mấy giờ, chờ sau khi dị thú triều rút lui mới có thể rời đi.

Sáng sớm, mặt trời theo đường chân trời dâng lên, lại một lần nữa hạ xuống. Tiếng dị thú lại không ngừng vang lên, cùng với âm thanh hỏa thần pháo của Manny chính là tiếng lôi điện của Long Tường Thiên, làm cho tinh thần lo lắng của mọi người thoải mái không ít. Dù sao bọn họ cũng có cường giả cửu cấp của liên minh, chỉ cần dị thú phía dưới không lên được hết, thì uy hiếp không lớn!

”Diệp Thần, tôi cảm thấy cậu cần giải thích một chút, bên tôi thu được tin tức nơi cuối cùng mà Tiếu Nam mất tích chính là tòa Quốc An Cửu Cục, mà cậu cùng Đường Bưu hiển nhiên cũng tiến vào nơi đó. Nói cho tôi biết, Tiếu Nam ở đâu?” Âm thanh của Trương Như Anh vốn là trầm, lúc này còn thấp hơn, khuôn mặt anh khí của Trương Như Anh ẩn ẩn lộ ra chút âm khí, Mạc Quý sợ đến mức chạy tới bên cạnh Manny.

Diệp Thần đạm mạc nhìn Trương Như Anh liếc mắt, nguyên bản cậu còn đang nghĩ Trương Như Anh còn phải chờ bao lâu mới mở miệng, thanh âm bình tĩnh nói: ”Không chết, có thể ở cùng chỗ với Hứa Kham.” Dừng chút, lại mở miệng nói, ”Đúng rồi, có chuyện đã quên nói cho cô, Hứa Kham là người đàn ông của Tiếu Nam, là cái loại mà cô đang nghĩ.”

Nghe như thế, sắc mặt Trương Như Anh đột nhiên thay đổi, cô biết Tiếu Nam nuôi không ít phụ nữ, không nghĩ đến hắn còn nuôi cả đàn ông, nhất thời cảm thấy tức giận. Năm đó Tiếu Nam cứu cô một mạng, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, cô tiếp xúc với đàn ông cũng không nhiều, hơn nữa Tiếu Nam cũng không cố ý tiếp cận cô, nên đối với hắn có hảo cảm. Sau khi hai người ở chung, cô không phải không nhận thấy Tiếu Nam có điều giấu diếm, nhưng cô nghĩ là nam nhân nên ai cũng như nhau, chuyện ngoại tình này không thể tránh né. Chỉ cần sau khi kết hôn an phận là được rồi, Tiếu Nam nhờ có Trương gia mà ngồi lên vị trí quán chủ của võ quán Bạch Vân, cô vẫn đều mở một mắt, nhắm một mắt, làm bộ như không thấy!

“Diệp Thần, cậu có ý gì?” Chó điên lạnh lùng nói, con dao ở trên tay lóe ra ánh sáng lạnh băng. Tuy bọn họ không thích Tiếu Nam, nhưng dù gì cũng là người Trương Như Anh để ý, lời của Diệp Thần làm cho người khác nghe không thoải mái!

”Ý trên mặt chữ.” Diệp Thần nói, bĩu môi nhìn Đường Bưu, lạnh lùng nói: ”Không tin có thể đi hỏi Đường Bưu.” Tiếu Nam đối với Hứa Kham nói gì nghe nấy, muốn nói hai người không có liên quan ai mà tin chứ. Ở mạt thế có ràng buộc nào sâu hơn là loại quan hệ tình nhân chứ?

Đường Bưu xé quần áo trên người, băng bó sơ miệng vết thương, đồ của đám người Diệp Thần đều để ở trên xe ở quốc lộ, vừa rồi chạy trốn gấp, ai có thời gian nhớ mấy thứ đó. Đừng nói là trên người không có thuốc cầm máu, ngay cả nửa miếng bông cũng không tìm được.

Đường Bưu nghe được lời Diệp Thần nói, hồi tưởng lại cảnh tượng hai người kia ở chung trong Quốc An Cửu Cục, gật đầu nói: ”Diệp Thần nói đúng, Hứa Kham quả thật là người đàn ông của Tiếu Nam, quan hệ của bọn họ rất chặt. Lúc ở Quốc An Cửu Cục, Tiếu Nam che chở Hứa Kham ở khắp mọi nơi.” Thực lực của Tiếu Nam rất mạnh, nhưng lại là một trong những quán chủ của võ quán Bạch Vân, lại đối với Hứa Kham nói gì nghe nấy, quan hệ của hai người nếu không thân thì không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.

“Chị Trương, em lúc trước đã nhắc nhở chị Tiếu Nam chính là một tên khốn, chị nghe rõ ràng rồi đó, chơi nữ nhân rồi lại nuôi đàn ông. Rõ ràng là không để chị Trương vào mắt, nói không chừng lấy lòng chị là vì địa vị của Trương gia ở Giang Nam.” Chó điên hung tợn nói, cái tên Hứa Kham này nghe thật xa lạ, hơn phân nửa là Tiêu Nam giấu người này rất kín. Phải biết, những người phụ nữ của Tiếu Nam ở Giang Nam, bọn họ đều biết rõ ràng, ngay cả Tiếu Nam bao lâu đi một lần, ở đó trong bao lâu, bọn họ đều ghi chép. Lại cố tình sót một người, chỉ có thể là Tiếu Nam đã biết bọn họ làm cái gì, những người phụ nữ chỉ là tung hỏa mù, người đàn ông tên Hứa Kham này mới là người mà Tiếu Nam để ý thật sự.

Lời của chó điên rất thẳng thắn, chú Đường nghe xong liền nhíu mày, lại không cắt ngang. Người tên Tiếu Nam này, hắn cũng chướng mắt, cũng hy vọng Trương Như Anh có thể suy nghĩ cẩn thận, chỉ có chó điên giận dữ mắng thôi.

Trương Như Anh trầm mặc không lên tiếng, bất quá biểu tình thập phần khó coi. Lời chó điên nói cô hiểu được, nhưng không nghĩ đến Tiếu Nam lại có thể lén lút sau lưng cô như vậy, cũng không có ngẫm lại nếu không có Trương gia làm chỗ dựa sau lưng, chỉ bằng Tiếu Nam là một thể thuật giả cấp sáu, làm sao có tư cách ngồi lên vị trí quán chủ của võ quán Bạch Vân. Lòng người nguy hiểm, Trương Như Anh chậm rãi nhắm mắt lại, đem quan hệ của cô cùng Tiếu Nam suy nghĩ một lần, đôi mắt đạm mạc kia xuất hiện chút lệ khí. Sau đó biến mất không thấy, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt không hề bận tâm.

”Chuyện này về sau lại nói.” Trương Như Anh thản nhiên nói.

Chó điên không cam lòng, cũng không thể nói tiếp. Đi đến vách đá hung hăng phát tiết, làm Mạc Quý kêu rên không ngừng, chó điên dám đoạt con mồi của hắn, nhất định phải giáo huấn hắn, đương nhiên lời này nói không ai tin, ai chẳng biết Mạc Quý sợ chó điên như chuột thấy mèo.

”Mấy người biết chuyện nghiên cứu ở Quốc An Cửu Cục?” Lúc này Mạt Điểm cũng đã đỡ Lý Huân đi đến, vừa vặn nghe được bốn chữ Quốc An Cửu Cục mà Đường Bưu nói, nhanh chóng đi đến.

“Trước khi xảy ra vụ nổ tôi và Diệp Thần cùng không ít người đang ở bên trong Quốc An Cửu Cục.” Đường Bưu gật đầu, mấy ngày nay hắn vội vàng chạy trối chết, không biết khu hoang đã đã bị liên minh phong tỏa, nghe Lý Huân hỏi chuyện của Quốc Anh Cửu Cục, có chút nghiêm túc giải thích, “Nơi quỷ quái đó vô cùng khủng khiếp, tôi còn chưa thấy qua quái vật nào lợi hại như vậy, rõ ràng cảm thấy cấp bậc không cao lắm, nhưng lại vô cùng lợi hại!”

“Mọi người nhìn thấy gì?” Lý Huân lo lắng hỏi, tay nắm chặt bả vai Đường Bưu, ở nơi đó trước khi nổ mạnh, bọn họ đã thu được tin tức rất có thể đó là căn cứ thực nghiệm trên cơ thể sống của tiến sĩ Đường Ngân những năm trước, bọn họ còn chưa đến xác nhận thì vụ nổ đã khiến nơi đó trở thành bình địa, hiển nhiên là bọn người đó đã biết tin tức bị lộ, nên dùng phương thức vô cùng cực đoan để hủy diệt tất cả manh mối.

“Quái vật!” Khuôn mặt dữ tợn của Đường Bưu hiện lên sự hoảng sợ.

“Trí thi, là phương án năm đó tiến sĩ Đường Ngân đưa ra, dùng dị thú và tang thi tạo nên đội quân đặc biệt, để đối phó với tang thi và dị thú đang tiến hóa.” Thanh âm Diệp Thần nhẹ nhàng vang lên, “Thực nghiệm rất thành công, trí thi khác hẳn với tang thi và dị thú, chỉ số thông minh của chúng nó rất cao, có thể so với nhân loại, không, thậm chí năng lực chiến đấu của nó so với đại đa số dị năng giả và thể thuật giả còn mạnh mẽ hơn.”

“Cái gì? Sao lại như thế, tư liệu năm đó rõ ràng tôi đã tiêu hủy toàn bộ, vì sao còn có trí thi được tạo ra?” Khuôn mặt ôn hòa của Lý Huân lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, không ai so với hắn hiểu rõ hơn về sự đáng sợ của trí thi, chúng nó có năng lực học tập rất mạnh, thậm chí còn có thể xuất hiện sự nhân cách hóa, điều này rất nguy hiểm. Tiến sĩ Đường Ngân lại kiên trì nói, mục tiêu tiến hóa cuối cùng của trí thi chính là con người, sự kết hợp gen sẽ là một sự kiện quan trọng trong lịch sử nghênh đón thế giới mới của nhân loại.

Lý Huân vô cùng phản đối luận điểm này, trong gen kết hợp của trí thi có gen của tang thi và dị thú, gen của hai loại này có tính cắn nuốt rất mạnh, chúng nó có thể cắn nuốt tất cả những gen thuộc về con người, đến lúc đó con người sẽ không còn là người nữa, mà là một con quái vật thật sự!

‘Không phải tang thi cũng không phải dị thú, hình thể cao lớn, sức lực mạnh mẽ, chỉ số thông minh rất cao, chỉ có một chỗ thiếu khuyết duy nhất…” Diệp Thần dừng lại, đột nhiên nhớ đến trước khi Hứa Kham công kích cậu ở Quốc An Cửu Cục, tựa đồ có dùng máy liên lạc nói cái gì đó thực hiển nhiên Hứa Kham hoàn toàn không biết điều khiển đám trí thi này, thậm chí không thể ra lệnh cho chúng nó, tức là sau lưng hắn có rất nhiều người không muốn bí mật này bị lộ ra, chuyện này đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ có một thiếu khuyết duy nhất, bọn nó không giống người!”

“Không giống người?” Lý Huân lập lại ba chữ này, cuối cùng thở dài một hơi, “Hẳn là có người tìm được tư liệu bị tiêu hủy năm đó, có thể là tư liệu không hoàn chỉnh…”

Sau khi biết rõ chuyện về trí thi, Lý Huân thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần đợi khi đến được Diêm Hồ, đi đến tòa nhà thực nghiệm đã tiêu hủy năm đó kiểm tra liền biết thật hay giả.

“Diệp Thần, cảm ơn cậu đã cung cấp thông tin, chuyện trí thi này quá quan trọng, tôi hi vọng mọi người có thể giữ bí mật.” Lý Huân nghiêm túc nói với mọi người, vấn đề về trí thi, năm đó tiến sĩ Đường Ngân dùng người sống để làm thí nghiệm, quá mức tàn nhẫn, nên bị liên minh cấm. Nếu hắn không dừng tay, sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn, cho đến khi bị phát hiện…

Trong những người này, ngoại trừ Diệp Thần cùng Đường Bưu, những người khác căn bản không biết trí thi là cái thứ gì, bất quá thấy vẻ mặt của Lý Huân rất nghiêm túc nên đều gật đầu đồng ý.

Vừa nói xong chuyện này, Lý Huân liền bám vào Diệp Thần, “Cậu thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, có cảm thấy đặc biệt ở chỗ nào không, như là thân thể, tinh thần hay gì đó? Có thủ đoạn công kích đặc biệt nào không?”

Khóe môi Diệp Thần co rút, người này thật không hổ là người có danh hiệu tiến sĩ sinh hóa cao nhất liên minh, không lúc nào không cống hiến vì khoa học. Nhưng mà dị năng hệ tinh thần là thủ đoạn bảo mệnh của cậu, nếu không phải người ngu thì ai nguyện ý nói cho người khác nghe.

“Anh cảm thấy Long Tường Thiên sẽ nói cho người khác nghe dị năng hệ lôi của y đặc biệt ở chỗ nào sao?” Diệp Thần châm chọc nói, cậu không phải là bất kính với Lý Huân, nhưng chuyện này quan trọng, cậu không phải thánh mẫu nên cũng không có lòng cống hiến vì sự nghiệp khoa học!

Lý Huân cứng đờ người, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Thần, xấu hổ nở nụ cười: “Thật có lỗi, tôi vượt quá giới hạn!” Không nói hiện tại đang là mạt thế, cho dù trong lúc hòa bình cũng không người nào nguyện ý đem nhược điểm bản thân lộ ra trước mặt người khác. Mạt thế, đem đặc tính dị năng của mình nói cho người khác, thì chính là vạch áo cho người xem lưng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN