Thần Kiếm Kim Thoa - Chương 78: Song Phụng Kim Thoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thần Kiếm Kim Thoa


Chương 78: Song Phụng Kim Thoa



Bấy giờ quần hùng ngồi xuống vận công trị độc một cách tuyệt vọng thì đột nhiên một âm thanh xé gió trên đầu.

Tất cả ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen lao ngang qua đầu như một cánh chim lớn.

Chừng như phía sau bóng đen này còn thấp thoáng một làn khói vàng lan tỏa giữa không trung.

Mọi người đều cảm thấy có vị hồng hoàng xộc vào mũi làm cho dễ chịu hẳn ra.

Lát sau, không gian sang bừng lên.

Bao nhiêu vân vụ hòa quyện với lớp bụi vàng tan dần, bị cuốn bay đi như qua một trận cuồng phong.

Tiếp đó là những âm thanh vun vút, nhìn lại thì bao nhiêu ngọn lục đăng ma quái đều bị thổi tắt ngấm!

Hơn thế nữa, hàng trăm chiếc Chiêu Hồn phan cắm la liệt khắp xung quanh đều đổ rạp cả xuống!

Mây tan, ánh đèn ma quái tắt đi, nhường chỗ cho vầng trăng rằm tháng bảy chiếu sáng ngời!

Tất cả những diễn biến đó xảy ra trong chốc lát.

Tuy mùi hùng hoàng làm người ta thấy có phần dễ chịu, nhưng độc chất lại đang phát tác, vì thế dù đã biết xuất hiện cứu tinh, nhưng quần hùng vẫn cứ ngồi nguyên giương mắt nhìn.

Bấy giờ mới nhận ra ngoài những người tử thương nằm rải rác còn có hơn ba chục hắc y nhân đứng ngây ra như tượng.

Đó là bọn Thập Đại Du Hồn và những cao thủ các phái bị Cửu U môn bắt và làm mê thất thần trí.

Những ai đã điểm huyệt đạo của chúng?

Chúng nhân đang ngơ ngác tự hỏi thì chợt có tiếng quát vang lên :

– Cao nhân phương nào mà dám đến Mạnh Lan Thắng Hội gây náo sự?

Chỉ thấy trên lễ đài xuất hiện hai người.

Một người bận hắc y rộng thùng thình, mặt bịt khăn đen chỉ chừa đôi mắt phát ra hai luồng sáng kinh nhân.

Đó là người trước trận đánh đã xuất hiện trên đài, chắc hẳn là Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh.

Bên cạnh hắn là một đạo nhân bận đạo y màu vàng, đầu đội khăn vàng, lưng thắt một chiếc ô màu vàng, ngay cả bộ râu lưa thưa dưới cằm cũng vàng hoe.

Tất cả cao thủ có mặt tại trường đều biết hoàng bào đạo nhân đó.

Hắn chính là Phó giáo chủ Thiên Lý giáo Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong.

Tại sao Phó giáo chủ Thiên Lý giáo lại xuất hiện bên cạnh Giáo chủ Cửu U môn?

Mọi người sực hiểu.

Thì ra những ngọn lục đăng ma quái và vân vụ màu vàng kia chính là Lạc Hồn trận, kiệt tác của Ôn Hoàng đạo nhân!

Chẳng trách nào mà những người nhận được thiệp mời của Cửu U giáo chủ đều có hiện tượng trúng độc như vậy!

Tiếng quát của Cửu U giáo chủ vừa dứt thì từ trên đỉnh lễ đài bỗng vang lên một chuỗi cười và một người lướt xuống đứng dưới lễ đài đối diện với hai tên chánh Phó giáo chủ.

Đó là một đạo nhân bận thanh bào, mặt cũng trùm khăn xanh.

Đạo nhân hướng sang Câu Hồn Luật Lệnh và Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong chắp tay nói :

– Bần đạo không được mời mà tự tiện đến dự Mạnh Lan Thắng Hội, mong Giáo chủ và Sử phó giáo chủ lượng thứ!

Tuy không biết vẻ mặt của Câu Hồn Luật Lệnh ra sao nhưng chỉ thấy ánh mắt rực lửa của hắn cũng biết đang vô cùng tức giận.

Thế nhưng hán không gầm lên mà chỉ cười hắc hắc nói :

– Hắc hắc! Ngươi đã dám đến dự Mạnh Lan Thắng Hội tất không phải hạng vô danh.

Sao còn chưa chịu giở mặt mà cứ giấu đầu rụt cổ thế không dám nhìn người thế?

Thanh bào đạo nhân cười đáp :

– Hô hô! Giấu đầu rụt cổ không dám nhìn người đâu phải chỉ có một mình bần đạo?

Tại sao Giáo chủ không lộ bản lai chân diện của mình ra?

Câu Hồn Luật Lệnh đuối lý, đành nén giận nói :

– Những người tham gia Mạnh Lan Thắng Hội đều đã có danh sách đổ tử rồi. Ngươi đừng ảo tưởng rằng chỉ với một chút Hùng Hoàng châu tầm thường đó mà thoát chết!

Thanh bào đạo nhân vẫn bình thản đáp :

– Mạnh Lan Thắng Hội tề tựu hầu hết danh sĩ các phái khắp võ lâm. Bần đạo đã tới đây, đương nhiên cũng sẽ báo sư thừa và môn phái. Thực ra Giáo chủ đã xếp sẵn vị trí cho sư đồ bần đạo rồi. Chỉ là gia sư đến chậm một chút lên chưa tọa vị mà thôi!

Cửu U giáo chủ nghe nói rất lấy làm kinh ngạc, nghĩ thầm :

– “Tên này thuộc môn phái nào? Mình sắp sẵn vị trí cho hắn bao giờ chứ? Sư phụ hắn là ai?”

Nghĩ đoạn lướt đôi mắt xanh lè nhìn xuống các dãy bàn.

Nhưng trong các dãy ghế trống, về đạo gia chỉ có bốn phái không có người tham gia mà thôi, đó là Thiên Lý giáo, Văn Hương giáo, Hoa Sơn và Chung Nam.

Đương nhiên thanh bào đạo nhân không thể là người của Thiên Lý giáo và Văn Hương giáo được.

Chỉ còn hai phái Hoa Sơn và Chung Nam.

Chưởng môn của phái Hoa Sơn là Thái Bạch Thần Ông, còn Chưởng môn phái Chung Nam là Tam Nhãn Chân Nhân Sở Vân Thiên, như vậy tên này không phải là môn hạ của Thái Bạch Thần Ông tất là đệ tử của Sở Vân Thiên chứ chẳng nghi!

Câu Hồn Luật Lệnh cười hắc hắc mấy tiếng, cất giọng khinh khỉnh nói :

– Ngươi là môn hạ Hoa Sơn hay Chung Nam? Sư phụ ngươi sao chưa tới? Hiện hắn ở đâu?

Thanh bào đạo nhân lắc đầu đáp :

– Không phải phái nào trong đó cả. Sư đồ bần đạo đâu dám liệt danh vào Cửu đại môn phái?

Câu Hồn Luật Lệnh liền trừng mắt quát :

– Vậy ngươi là đệ tử phái nào?

Thanh bào đạo nhân chợt ngửa mặt cười to đáp :

– Tôn sư của bần đạo đã giá lâm từ lâu, chẳng qua Giáo chủ không nhìn thấy mà thôi!

Câu Hồn Luật Lệnh bất giác nhìn xuống các dãy ghế trống lần nữa.

Thanh bào đạo nhân dùng tay chỉ một cách vô định xuống quần hung cười nói :

– Hô hô! Ân sư ở đó, còn bần đạo thì đối với Giáo chủ còn một mối giao tình nữa đấy!

Tới đó đột nhiên giơ tay gỡ tấm vải xanh che mặt ra!

Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong đứng bên cạnh Cửu U giáo chủ bỗng giật lùi lại, kinh hãi kêu lên :

– Thượng Quan Nghĩa! Thì ra là ngươi!

Thì ra thanh bào đạo nhân chính là Thượng Quan Nghĩa, đệ tử chân truyền của Thiên Lý giáo chủ Trí Cơ Tử!

Chẳng trách nào vị đó nói rằng mình đã được sắp sẵn vị trí.

Nhưng ai cũng biết rằng Trí Cơ Tử đã chết, vậy thì y nói đến sư phụ nào?

Có lẽ Thượng Quan Yến còn kinh dị hơn.

Nàng chồm lên lễ đài nhưng bị Hồng Đăng phu nhân giữ lại.

Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong sau lúc kinh ngạc liền trấn tĩnh lại, giật chiếc ô lao xuống Thượng Quan Nghĩa.

Đột nhiên vang lên tiếng nói từ trên không :

– Hô hô! Sử Trường Phong! Hôm nay ngươi phải đền tội cho những tội ác chồng chất của mình!

Đồng thời một bóng đen đáp xuống chắn trước mặt Thượng Quan Nghĩa, vung thiết trượng quét tới Ôn Hoàng đạo nhân.

Tên này nhướn mắt nhìn người tấn công mình, quát lên :

– Lão thọt! Ngươi cũng dẫn xác tới đây nộp mạng sao?

Dứt vung chiếc ô đánh ra.

– Choang!

Sau cú tiếp chưởng, cả hai đều bị chấn lui nửa bước.

Người vừa xuất hiện không phải ai khác, chính là Thiết Quải Tiên.

Lão vừa lùi đã tiến, cười hô hô nói :

– Tên mũi trâu! Tiếp lão hóa tử ta một trượng nữa!

Ôn Hoàng đạo nhân đáp :

– Tốt lắm!

Đồng thời vung chiếc ô ra nghênh chiến.

Dưới đài đã xảy ra cuộc kịch chiến giữa tên Phó giáo chủ Thiên Lý giáo với Thiết Quải Tiên.

Cũng lúc này trên đài đã phát sinh biến hóa.

Sau khi Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong nhảy xuống không lâu, có hai nhân ảnh lướt lên đài đến trước Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh.

Hai người này thân pháp cực nhanh.

Dưới đài hơn trăm con mắt đăm đăm nhìn lên, chăm chú quan sát xem cục diện thay đổi thế nào, trong đó có không ít Chưởng môn nhân, thế mà không ai phát hiện ra hai người đó đến từ đâu và xuất hiện như thế nào.

Hai người đó gồm một tăng một đạo.

Tăng nhân bận áo xám, đeo giày cỏ, diện mục từ hòa, niên lão đã cao, đôi mày bạc dài tới cả thước.

Đạo nhân tuổi tác có kém hơn nhưng cũng đã quá cổ lai hy từ lâu, chòm râu bạc trắng, mặt mũi cũng rất thiện hiền.

Cả hai vị trông đều tiên phong đạo cốt.

Lão đạo nhân nhìn Cửu U giáo chủ nói :

– Thiện tai! Thiện tai! Từ đạo hữu không nhận ra bần đạo hay sao?

Giọng nói tuy chậm rãi, từ hòa nhưng không biết có uy lực gì khiến Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh bỗng run lên!

Hắn hốt hoảng lùi lại một bước, run giọng hỏi :

– Lão… Lão giáo chủ?…

Ai cũng biết Câu Hồn Luật Lệnh là một tên đại ma đầu mấy chục năm nay giết người vô số, giang hồ chỉ nghe danh nhưng chưa ai thấy mặt, nhưng nghe nhắc tên đủ kinh hồn tang đởm, và hôm nay chính hắn là kẻ đầu sỏ trong việc tiêu diệt toàn bộ võ lâm, và chừng như không ai ngăn nổi bàn tay đẫm máu của hắn…

Thế mà đứng trước hai vị tu hành đã quá già, diện mạo hiền từ, nhất là lão đạo nhân trông chả có gì đặc biệt, chỉ một câu hỏi xã giao bình thường cũng làm cho hắn hốt hoảng đến thế, quả là điều bất khả tư nghị?

Do nguyên nhân nào vậy?

Lại nghe lão hòa thượng tiếp lời :

– A di đà Phật! Trí Cơ Tử đạo hữu vì không nỡ để cho nhi tử bằng hữu mình trầm luân vào con đường tà ác mà buộc lão tăng phải rời Phật môn, bước vào chốn bụi trần. Từ đạo hữu với Phật môn có duyên, sao không cởi chiếc áo đầy máu tanh kia ra, buông dao đồ tể, quay đầu hướng thiện, theo lão tăng về Đông Hải?

Nói xong vung tay lên phất nhẹ một cái.

Lập tức cả tấm khăn đen bịt mặt lẫm chiếc áo choàng đen rộng thùng thình bay đi mất, để lộ ra bản lai diện mục.

Nhiều tiếng kêu kinh ngạc cùng vang lên :

– Ồ…

Nguyên Cửu U giáo chủ chẳng phải là Câu Hồn Luật Lệnh gì cả, đơn giản chỉ là Từ Bạch Thạch, Giáo chủ tân nhiệm của Thiên Lý giáo!

Còn lão đạo sĩ chính là Trí Cơ Tử, Lão giáo chủ Thiên Lý giáo, vẫn còn sống nguyên chứ không phải đã thành người thiên cổ như lời đồn.

Vị hòa thượng kia lai đầu còn lớn hơn, đó là vị cao nhân mà giang hồ đương đại chỉ nghe danh chứ chưa ai thấy mặt.

Đó là vị Đông Hải thần tăng Thiên Mộng thiền sư, vị đệ nhất cao thủ hơn năm mươi năm trước đã đuổi ba tên nhất đại ma đầu Âm Sơn tam ma về tận núi Âm Sơn và buộc chúng phải thoái xuất giang hồ.

Chính lúc Cửu U giáo chủ lộ rõ lư sơn chân diện đang đứng ngây ra thì dưới đài nghe “Choang” một tiếng.

Mọi người nhìn lại, thấy chiếc ô của Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong bị thiết trượng của Thiết Quải Tiên đánh bật khỏi tay bay đi năm sáu trượng!

Tên đạo tặc này mặt tái mét, vội nhảy lùi lại.

Nhưng Thiết Quải Tiên là người ghét ác như cừu, lại vừa tuyên bố hôm nay buộc tên ma đầu khát máu này phải đền tội, đời nào để hắn chạy thoát?

Lão vừa cười kha kha vừa vung trượng đuổi theo, chỉ hai bước đã đuổi kịp, vung thiết trượng bổ tới…

Nhưng một người lướt ra ngăn lão lại :

– Thiết Quải huynh! Để hắn đi!

Người đó là Tôn Tồn Nhân.

Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong nhờ thế mà nhảy lùi ba trượng tới góc bên tả lễ đài, nhìn Thiết Quải Tiên và quần hùng với ánh mắt độc địa và nhếch mép cười đắc ý…

Nhanh như chớp, hắn lấy trong túi bách bảo mang bên người lấy ra một nắm hỏa khí màu đen…

Thiết Quải Tiên thấy vậy vội hốt hoảng kêu lên :

– Ôn Hoàng đạn! Lòng nhân từ của Tôn lão nhi ngươi làm hại võ lâm rồi…

Trong giang hồ chẳng ai không biết tác hại khủng khiếp của Ôn Hoàng đạn.

Trong tình cảnh quần hùng đang ngồi một chỗ vận công không cử động được, chỉ cần một viên cũng đủ giết sạch chứ đừng nói cả nắm!

Trong lúc mọi người đang trố mắt kinh hoàng nhìn Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong thì chợt nghe một tiếng quát lanh lảnh vang lên, tiếp đó là một bóng tím lao vút tới Sử Trường Phong như ánh chớp cùng ánh bạch quang lóe lên…

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong không kịp la lên tiếng nào, bị kiếm chém xả làm hai đoạn.

Người vừa xuất kiếm giết Sử Trường Phong chính là Tôn Tương Liên, nhi nữ của Tôn Tồn Nhân, cũng là vị hôn thê của Mai Tam công tử.

Vừa rồi cũng chính nàng đã thi triển công phu Thiên Thủ Nhân Nhiếp Không thủ pháp dùng Lan Hoa Phất Huyệt điểm bọn Thập Đại Du Hồn và những cao thủ võ lâm mê muội làm theo lệnh chúng.

Biến háo diễn ra quá nhanh và bất ngờ.

Vừa lúc ấy chợt từ trên đỉnh đài bỗng vang lên tiếng nói :

– Thiên Mộng tặc hòa thượng! Huynh đệ lão phu đang định tới Đông Hải tìm ngươi, không ngờ chính ngươi lại dẫn xác tới đây quấy rối! Nên biết ngươi có về được Đông Hải hay không thì phải hỏi bọn lão phu đây, còn dám mang ai theo nữa?

Thanh âm nghe non choẹt như tiếng trẻ con, mà đối với vị đệ nhất cao thủ võ lâm Thiên Mộng thiền sư lại tỏ ra cuồng ngạo như thế, há chẳng phải là kỳ sự?

Mọi ánh mắt lập tức nhìn lên đỉnh đài.

Chỉ thấy trên đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện ba lão nhân lùn tịt.

Người đứng giữa bận đạo y đỏ chói, mặt tròn quay và nhẵn thín như một hài nhi mới năm sáu tuổi!

Có lẽ chính lão này vừa phát ngôn.

Đứng bên tả là lão nhân mặc áo da, cằm để bộ râu dê.

Lão nhân bên hữu thì mặt mũi cực kỳ xấu: mũi lệch, môi sứt, răng vẩu, mắt ti hí, trán thấp, trông rất hung ác.

Cả ba lão nhân này chỉ cao không quá hai thước, đứng lọt thỏm trên đỉnh lễ đài nhưng thái độ ngạo mạn trông rất hoạt kê!

Nhiều tiếng kêu kinh hoàng vang lên trong đám đông :

– Âm Sơn tam ma!

Hầu hết cao thủ trong trường chưa từng thấy Âm Sơn tam ma mặt mũi ra sao nhưng chẳng ai không nghe nói tới ba tên ma đầu cực kỳ tàn bạo đó, nhất là vóc dáng quái đản của chúng và câu nói cuồng ngạo đối với Thiên Mộng thiền sư nên đoán ra ngay.

Lão đứng giữa với bộ mặt đồng tử là lão đại Vũ Chân Dã, lão râu dê bên tả là lão nhị Dương Giác Tẩu, còn lão đứng bên tả mặt mũi xấu xí hung ác là lão tam Thuần Vu Khuyết.

Mọi người đều phát run.

Ba tên đại ma đầu này đã ngoài trăm tuổi, tưởng rằng đã quá thế từ lâu, ai ngờ vẫn còn sống và được Cửu U giáo chủ mời đến đây?

Sau mươi năm trước Âm Sơn tam ma đã không có địch thủ, may bị Thiên Mộng thiền sư đuổi chạy tới Âm Sơn bắt cam kết phải vĩnh tuyệt giang hồ.

Nhưng nay chúng lại thiên hạ võ lâm sau năm mươi năm ẩn tích, hiển nhiên võ công đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa, vừa rồi chúng nói đến Đông Hải tìm Thiên Mộng thiền sư tất để phục cừu đã chứng tỏ điều đó.

Mặc dù có Đông Hải thần tăng ở đây nhưng nghe khẩu khí của chúng thì chỉ e vị Thiên Mộng thiền sư không thắng nổi như năm xưa nữa.

Nhưng với võ công của Thiên Mộng thiền sư và Trí Cơ Tử, nếu quần hùng không bị độc để liên thủ đối phó với một trong ba tên thì không đáng lo lắm.

Bây giờ chỉ còn có hai vị đó và Thiết Quải Tiên, chỉ e chuyện thắng lợi là rất mong manh.

Thiên Mộng thiền sư chắp tay hướng lên đỉnh đài nói :

– A di đà Phật! Mấy mươi năm nay lão nạp đã nhất tâm náu thân cửa Phật, dứt bỏ chốn bụi trần. Lần này tới đây chỉ là để độ cho người hữu duyên thôi. Ba vị thí chủ tu luyện gần trăm năm tất đã đạt tới thiên nhân rồi, sao phải khổ tâm để bị cuốn vào chốn thị phi?

Trong tiếng cười xé tai, Âm Sơn tam ma đáp xuống trước lễ đài.

Lão nhân mặt đồng tử bận đạo y màu hông là lão đại Vũ Chân Dã quét luồng mắt như hai tia điện nhìn Thiên Mộng thiền sư rồi quay sang Trí Cơ Tử nói :

– Trí Cơ đạo huynh! Lâu nay vẫn nghe đến đại danh…

Trí Cơ Tử chắp tay đáp :

– Vô lượng Phật! Ba vị mấy chục năm không thấy, nay vẫn tráng kiện như xưa.

Vũ Chân Dã lạnh lùng nói :

– Đạo huynh và Thiên Mộng thiền sư cùng nhau tới đây là để đối phó với Từ đạo hữu có phải không?

Trí Cơ Tử thong thả đáp :

– Thiện tai! Thiện tai! Bần đạo năm xưa nhận lời ủy thác của lão bằng hữu là Câu Hồn Luật Lệnh, muốn Từ Bạch Thạch nhậm trọng trách trong Thiên Lý giáo. Không ngờ Từ Bạch Thạch cấu kết với Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong dùng Độc công ám toán mưu hại bần đạo. Nay còn vọng tưởng xưng hung võ lâm, giả mạo tiên nhân Câu Hồn Luật Lệnh sáng lập ra Cửu U môn, rắp tâm giăng lưới diệt sạch thiên hạ võ lâm. May họa kiếp chưa thành, đó là nhờ lão Thiền sư rủ lòng từ bi thể theo thiên tâm tới kịp, đó là vạn phúc của võ lâm.

Vũ Chân Dã cười hắc hắc nói :

– Huynh đệ lão phu được Từ đạo hữu thỉnh về đây hộ vệ, nên không thể vì đạo huynh xuất diện mà lùi được. Hơn nữa chúng ta và Thiên Mộng tặc hòa thượng có mối ân oán chưa xong. Vậy bần đạo khuyên đạo huynh đừng tham gia vào chuyện này nữa thì hơn, để chánh tổn thương đến hào khí hai nhà!

Lão mới nói xong thì từ bên tả lễ đài có người cười to nói :

– Hô hô! Âm Sơn tam ma khẩu khí thật không nhỏ!

Tiếp đó, bốn nhân ảnh lướt tới trước đài.

Trong bốn người này có già có trẻ, đi đầu là một lão nhân bận hoàng y, người gầy như củi, râu tóc phủ xòa xuống vai.

Lão nhân không mang binh khí gì, nhưng đôi mắt phát thần quang sáng quắc, chứng tỏ nội lực vô cùng thâm hậu.

Bên cạnh lão nhân là một lão hóa tử khuyết mất một chân, tay chống thiết trượng, trên vai đeo lủng lẳng một con khỉ nhỏ lông vàng.

Sau lưng hai người này là một đôi nam nữ thiếu niên.

Nam nhân mình bận thanh bào, lưng đeo trường kiếm, dáng như ngọc thụ lâm phong, mặt ngọc môi son, mắt sao mày kiếm, quả là một bậc anh tài.

Thiếu nữ mình bận tử y, lưng đeo bảo kiếm, đẹp như thiên tiên giáng thế.

Quần hùng không ít người nhận ra bốn người này là Tôn Tồn Nhân, Thiết Quải Tiên, Mai Tam công tử và Tôn Tương Liên.

Cùng lúc ấy từ bên phải lễ đài còn hai nhân ảnh khác lướt ra.

Bọn Tôn Tồn Nhân bốn người không khỏi bất ngờ, hơi lùi lại.

Nhìn lên, thấy hai người kia gồm một lão bà tóc bạc trắng nhưng mặt lại không một nếp nhăn trông như một thiếu nữ.

Đi sau còn một thiếu phụ bận huyền y, đẹp như tiên nữ.

Tôn Tương Liên đi bên Mai Quân Bích thấy hai người vừa xuất hiện chợt kêu lên mừng rỡ :

– Sư phụ!

Rồi tung mình đâm bổ đến.

Lão đại của Âm Sơn tam ma đưa mắt nhìn lão bà tóc bạc và huyền y thiếu phụ, À một tiếng nói :

– Hải Tâm sơn chủ cũng tới đây tham gia trường náo nhiệt này sao? Còn vị này là ai?

Lại thêm một điều bất ngờ nữa!

Thì ra lão bà tóc bạc là Hải Tâm sơn chủ Thiên Thủ Quan Âm lừng danh thiên hạ mấy chục năm trước.

Bà ta chính là sư phụ của Tôn Tương Liên.

Huyền y thiếu phụ đi theo bà ta đương nhiên cũng không phải tầm thường.

Hải Tâm sơn chủ lạnh lùng đáp :

– Đến lão đại của Âm Sơn tam ma mà cũng không biết vị Cửu Thiên Huyền Nữ danh mãn giang hồ sao?

Vũ Chân Dã tuy rất cuồng ngạo nhưng vốn là người tinh tế cẩn trọng.

Vừa rồi hắn đã nhìn ra bốn người Tôn Tồn Nhân, Thiết Quải Tiên, Mai Quân Bích và Tôn Tương Liên là những đối thủ không thể coi thường.

Nay thấy Hai Tâm Sơn chủ cùng đi với một vị kỳ nữ thần quang lấp lánh ngầm chứa nội lực kinh nhân, trong lòng không khỏi chấn động.

Nghe Hải Tâm sơn chủ giới thiệu xong, Vũ Chân Dã hơi cúi mình nói :

– Huynh đệ lão phu lâu nay vẫn ngưỡng mộ đại danh Huyền Nữ giáo chủ, chỉ hận mấy chục năm nay không được gặp tôn nhan, không ngờ hôm nay phương giá đến cùng Hải Tâm sơn chủ. Xin thứ lỗi bần đạo không biết trước mà cung đón!

Cửu Thiên Huyền Nữ cười đáp :

– Ba vị đạo huynh không thấy rằng tiểu muội đến có phần đột ngột hay sao?

Rồi đưa bàn tay trắng muốt chỉ xuống bọn Hồng Đăng phu nhân hơn hai chục người, nói tiếp :

– Người của Huyền Nữ giáo nhận lời mời của Cửu U giáo tham gia Mạnh Lan Thắng Hội không ít đâu!

Vũ Chân Dã đành gượng cười nói :

– Huyền Nữ giáo chủ là khách mời tham gia Mạnh Lan Thắng Hội, đương nhiên không có gì đột ngột.

Nhưng đã tới đây không lẽ rút lui?

Huống chi Âm Sơn tam ma vốn tự tin rằng ngoài Thiên Mộng thiền sư ra, võ lâm đương đại đâu còn ai xứng là đối thủ?

Hắn liền cười hắc hắc nói :

– Sáu vị hãy cùng lên đài đi! Hắc hắc! Tất cả cứ việc liên thủ! Huynh đệ lão phu nếu không thắng được thì đã không tới!

Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn giữ nụ cười trên môi đáp :

– Ba vị đạo huynh công lực thông huyền, cho dù thế nào cũng không ai cho là cuồng ngông tự đại. Nhưng hôm nay có mặt tại trường ngoài hai vị Thiên Mộng thiền sư và Trí Cơ Tử ra, Hải Tâm sơn chủ và tiểu muội nghe có phần chướng tai. Huống chi còn có vị sư đệ của Lão giáo chủ Thiên Lý giáo Trí Cơ Tử là Tôn lão anh hùng và vị môn hạ của Phật tông phái Thiên Thai Mai huynh đệ nữa. Chỉ sợ tất cả những người đó, ba vị đơn đấu độc đã vị tất đã thắng nổi!

Vũ Chân Dã chưa kịp trả lời thì lão tam là Thuần Vu Khuyết không nén nổi tức giận, quát lên :

– Không tin thì ngươi cứ bảo tất cả bọn chúng cùng xông vào đi! Một mình lão phu cũng đủ đưa chúng thượng lộ!

Mai Quân Bích chợt cất một tràng cười, từ từ bước ra nói :

– Các hạ nếu có cầm chắc thì trước hết cứ một mình giúp tiểu sinh thượng lộ xem có nổi không?

Thuần Vu Khuyết cười khùng khục nói :

– Tiểu tử chưa ráo máu đầu kia! Ta không thể động thủ với ngươi được!

Mai Quân Bích rắn rỏi trả lời :

– Tiểu sinh đã ra đây, có lý đâu không thử đã lùi?

Thuần Vu Khuyết rít lên :

– Cút!

Vừa dứt tiếng, tay trái liền phất ra.

Hắn vì không thèm động thủ với tiểu tử chưa ráo máu đầu này nên chỉ dùng có bốn năm thành công lực.

Cho dù thế thì với kình lực đó, phóng mắt vào võ lâm chẳng có mấy người trụ nổi mà không bị cuốn bay đi.

Một trận kình phong mãnh liệt ập tới Mai Quân Bích.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thiếu niên tuấn tú đó.

Nào ngờ trước kình lực vạn cân đó, chằng vẫn đứng y nguyên, thậm chí đến cả tà áo cũng không chút lay động!

Thiên Mộng thiền sư chợt cất tiếng niệm Phật nói :

– A di đà Phật! Vị tiểu thí chủ này công phu Ban Nhược thần công đã tinh thâm đến thế, lão nạp không còn việc gì ở đây nữa rồi! Chư vị thí chủ! Bần nạp xin cáo từ!

Vũ Chân Dã chợt quát lên :

– Tặc hào thượng! Trước mặt huynh đệ lão phu, ngươi đâu có dễ dàng nói đi là đi như thế chứ?

Dứt lời lao bổ tới.

Chợt nghe kiếm khí đã rít lên như long gầm, đồng thời ánh kiếm phát ra một đường hào quang tới cả trượng rợp mắt!

Kiếm thế thật là kinh nhân động tục, chưa ai từng thấy!

Những cao thủ đứng gần đó bất giác lùi lại một bước.

Thiên Mộng thiền sư và Cửu U giáo chủ Từ Bạch Thạch, kẻ giả mạo Câu Hồn Luật Lệnh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa!

Vũ Chân Dã bổ tới định cản đường Thiên Mộng thiền sư nhưng bị đường kiếm kinh nhân đó cản lại, hốt hoảng nhảy lùi lại.

Mặc dù thân pháp của hắn cực kỳ thần tốc nhưng vẫn không thoát khỏi ánh hào quang rợp mắt đó!

Chỉ nghe Roạt một tiếng, tà áo của lão đại trong Âm Sơn tam ma bị chém đứt một mảng.

Ai đã phát ra chiêu kiếm quỷ khốc thần sầu đó?

Vũ Chân Dã lướt nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở Mai Quân Bích, trong lòng ngạc nhiên không sao kể xiết.

Làm sao mà không kinh ngạc được?

Lão đã tu luyện cả trăm năm, thế mà không nhìn ra chiêu thức của thế kiếm đó là gì, chỉ biết đó là chiêu kiếm pháp cực kỳ tinh thâm, ảo diệu vô biên vô tận, tránh sao cho khỏi bị thương đã là vấn đề, đừng nói là đối phó!

Lão đại ma đầu run lên, biết rằng chỉ riêng bằng kiếm pháp quảng cổ tuyệt kim của thiếu niên này, cả ba huynh đệ còn khó thắng được, huống hồ trong trường còn bấy nhiêu cao thủ?

Có lẽ lời của Cửu Thiên Huyền Nữ không sai!

Thiên Mộng thiền sư bỏ đi, tất không phải là vô duyên vô cớ, thật đáng khâm phục nhãn quan tinh tường của lão!

Vũ Chân Dã không hối là người đã tu luyện cả trăm năm, trấn tĩnh lại rất nhanh, nhìn Mai Quân Bích cười hỏi :

– Chiêu kiếm đó của tiểu huynh đệ làm lão phu rất ngưỡng phục, không biết có thể cho biết đó là kiếm pháp gì không?

Đây là lần thứ hai Mai Quân Bích thi triển Phật tâm tuệ kiếm, không ngờ kiếm pháp từ A Nậu thần kiếm mà mình tham ngộ được ra lại có uy lực đáng sợ như thế.

Nghe lão đại ma đầu hỏi bằng giọng bình hòa không có gì ác ý, chàng liền thu kiếm, cười đáp :

– Tiểu sinh vừa dùng một chiêu trong Phật Tâm Tuệ Kiếm.

– Phật Tâm Tuệ Kiếm!

Vũ Chân Dã kinh ngạc thốt lên, lại hỏi :

– Đó có phải là võ học Phật môn vô thượng của A Nậu Tôn Giả chép trong Thanh Liên chân kinh không?

Mai Quân Bích gật đầu :

– Chính thế!

Vũ Chân Dã cũng gật đầu lẩm bẩm :

– Quả là võ học chí thượng!

Tới đó chợt hướng sang hai lão đệ là Dương Giác Tẩu và Thuần Vu Khuyết nói :

– Lão nhị, lão tam! Chúng ta đi thôi!

Thuần Vu Khuyết ngơ ngác hỏi :

– Đi ư?

Nói đoạn trừng mắt hậm hực nhìn Mai Quân Bích.

Hiển nhiên hắn vẫn còn chưa phục.

Vũ Chân Dã thở dài nói :

– Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Trên thế thượng tân nhân đổi cựu nhân! Chúng ta ở lại làm chi vô ích?

Dứt lời hú dài một tiếng, thân ảnh vút lên không thành một vệt mây hồng khuất bóng giữa màn đêm.

Lão đại đã đi, tự nhiên lão nhị, lão tam cũng lần lượt lao theo.

Thế nhưng lão tam Thuần Vu Khuyết đã lao lên tầng không, hình như còn vung tay lên phất ngược lại.

Lập tức có bốn vệt đen bay như những ánh chớp xuống lễ đài.

Thiên Thủ Quan Âm và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng quát lên, cả bốn tay áo cùng phất tới bốn vệt đen.

Hai vị kỳ nhân công lực đâu phải tầm thường?

Bốn vật đen do Thuần Vu Khuyết bắn tới liền đổi hướng bay ngược lại rơi trước quảng trường cách mười mấy trượng!

– Ầm ầm ầm ầm!

Lập tức bùng lên một quầng lửa cùng bốn tiếng nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả mặt đất, đất đá bay rào rào bắn xa mấy chục trượng, khói đen cuồn cuộn bốc lên trông thật khủng khiếp!

Có người la lên :

– Bích Diệm Âm Lôi!

Thì ra đó là bốn viên Bích Diệm Âm Lôi của vị đạo nhân ở Nam Hải Bích Lạc cung trước đây ném lên lễ đài.

Có thể hiểu rằng Thuần Vu Khuyết đã ẩn từ trước dùng công phu thu lấy, trước khi đi vì chưa phục nên ném trả lại.

Trí Cơ Tử bước đến trước Thiên Thủ Quan Âm chắp tay nói :

– Vô lượng Phật! Hai vị không quản đường xa muôn dặm tới đây, vì võ lâm mà chung tay giải trừ họa kiếp, thật là công đức vô lượng!

Thiên Thủ Quan Âm đang kéo tay Tôn Tương Liên, nghe ái đồ kể lại vắn tắt những gì mình trải qua sau khi từ biệt sư phụ.

Nghe Trí Cơ Tử nói vậy, bà ta vội hoàn lễ đáp :

– Lão giáo chủ khéo nói! Nếu hôm nay không nhờ Mai tiểu huynh đệ xuất một kiếm làm kinh hồn Âm Sơn tam ma, chỉ sợ không lường trước hậu quả thế nào đâu!

Tới đó bà ta cúi xuống Tôn Tương Liên cười nói :

– Tương Liên! Con mau đến tham kiến Trí Cơ Tử lão tiền bối và sư thúc Cửu Thiên Huyền Nữ đi!

Tôn Tương Liên ngoan ngoãn vâng lời đến tham bái hai người xong quay lại bên Thiên Thủ Quan Âm cười nói :

– Sư phụ! Lão giáo chủ là đại sư bá của đồ nhi đó!

Thiên Thủ Quan Âm còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì Tôn Tồn Nhân liền tường thuật lại cho mọi người nghe việc hai cha con trùng phùng sau mười bảy năm thất lạc, lại giới thiệu Trí Cơ Tử nguyên là đại sư huynh của mình.

Lão còn đem chuyện Mai Quân Bích và Tôn Tương Liên đã được hai nhà đính ước từ khi còn nhỏ.

Cả Tôn Tương Liên lẫn Mai Quân Bích nghe Tôn Tồn Nhân kể tuột điều đó ra trước mặt thiên hạ quần hùng, thẹn đến đỏ mặt tía tai.

Riêng Tôn Tương Liên chạy nấp sau lưng sư phụ, mãi không dám ngẩng mặt lên.

Thiên Thủ Quan Âm nhìn bộ mặt tuấn tú và dáng anh phong của Mai Quân Bích, trong lòng hoan hỉ muôn phần.

Bà ta lấy trong người ra một chiếc Phụng thoa vàng lóng lánh trao cho Tôn Tương Liên, cười nói :

– Liên nhi! Lệnh của phụ mẫu đính ước khi xưa là đại sự suốt đời, có gì đáng xấu hổ đâu? Đôi Kim Phụng thoa này là tín vật của giang hồ năm xưa, lúc con hạ sơn, sư phụ đã trao cho một chiếc. Nay trao luôn chiếc này, gọi là mừng lễ đính hôn!

Tôn Tương Liên đỏ mặt, xấu hổ cầm lấy, nhưng nghĩ rằng chiếc Kim Phụng thoa kia mình đã đánh mất ở Tương Tây rồi, ngập ngừng nói :

– Sư phụ…

Nàng còn chưa biết nói gì thêm thì chợt nghe giữa quần hùng có người nói to :

– Hích hích! Nha đầu ngươi không dám nói còn một chiếc nữa mình đã đánh mất chứ gì? Hãy yên tâm, lão trộm ta đang giữ đây! Còn việc làm sao mà lão trộm ta có được vật này thì không cần biết. Nay song phụng đã hợp bích, vừa khéo người cũng kết làm đôi… hích hích!

Chẳng cần nhìn cũng biết người vừa nói là Xuyên Thiên Phi Thử.

Lão nói xong giơ cao chiếc Kim Phụng thoa lên.

Thiên Thủ Quan Âm trừng mắt quát :

– Lão trộm ngươi thật chẳng ra gì! Ngay cả vật của điệt nữ mình cũng ăn trộm! Đưa đây!

Dứt lời phất tay một cái, chiếc Kim Phụng thoa từ tay Xuyên Thiên Phi Thử bỗng bay đi.

Thiên Thủ Quan Âm đưa tay ra đón lấy.

Trí Cơ Tử ngượng nghịu nói :

– Việc này… Xin Thiên Thủ đạo hữu lượng thứ cho. Lão trộm đó là người cổ đạo nhiệt trường, nhờ hắn mà bần đạo thoát chết khỏi Độc dịch của Sử Trường Phong. Lúc đó bần đạo vì trúng phải Độc dịch của Từ Bạch Thạch liên kết với Sử Trường Phong ám toán nên phải theo kế của lão trộm dùng chiếc Kim Phụng thoa này đem cho Cát Lan lão độc vật mới đổi được mà giải dược mà thoát chết.

Xuyên Thiên Phi Thử co đầu rút cổ nói liền một hơi :

– Nam mô đại từ đại bi thiên thủ thiên nhãn Quan Thế Âm Bồ Tát mà cũng hiểu lầm tai hại như thế… nay có lão mũi trâu minh oan, nếu không oan này ai giải?

Chúng nhân toàn trường cười ồ cả lên.

Trí Cơ Tử cười hỏi :

– Lão trộm! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành cả rồi chứ?

Xuyên Thiên Phi Thử cười rinh rích đáp :

– Gần như thế! Thủ pháp của lão trộm ta vô cùng mẫn tiệp, gì mà không hoàn thành? Giải độc tán đã ở đây rồi, lão mũi trâu ngươi hãy mở to mắt mà xem, quần hùng đã được giải độc, đang vận công đó! Trong việc này thiên kim ái nữ của đồ đệ bảo bối của ngươi giúp ta rất đắc lực, chẳng kém điệt nữ Tương Liên của ta đâu!

Lão nói thiên kim ái nữ của đồ đệ ngươi tức Thượng Quan Yến, như nữ của Thượng Quan Nghĩa.

Còn Tôn Tương Liên, nhi nữ của Tôn Tồn Nhân gọi Trí Cơ Tử bằng sư bá thì lão lại gọi là điệt nữ của mình.

Nguyên Xuyên Thiên Phi Thử định nói rằng mình đã lấy trộm được Giải độc tán chữa cho quần hùng. Trong lúc đó, Tôn Tương Liên và Thượng Quan Yến đã nhanh chóng phế đi võ công của bọn thuộc hạ Cửu U môn thả cho đi đề phòng chúng gây họa sau này.

Trong đó đương nhiên có cả Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn và Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong.

Những cao thủ các phái bị Cửu U môn bắt làm mê thất thần trí như Trí Nhất đại sư, Bát đại hộ pháp phái Thiếu Lâm, Thanh Thành song hạc, Vạn Giao phái Thái Sơn, Phạm lão tam phái Chung Nam, Thiết Bối Thương Cù Võ Công Vọng, nhi tử và con dâu của Nhập Vân Long Cát Cẩn đều được uống giải dược, không lâu đều tỉnh lại.

Mạnh Lan Thắng Hội đến đây kết thúc. Trường đại kiếp nạn của võ lâm đã được giải trừ.

Thiên Thủ Quan Âm trao đôi Kim Phụng thoa cho Tôn Tương Liên, dịu dàng nói :

– Liên nhi! Sư phụ phải về Hải Tâm sơn thôi. Về con, ta rất yên tâm. Khi nào hôn lễ cử hành thi báo cho sư phụ!

Nói xong chắp tay hướng sang mọi người từ biệt rồi cùng Cửu Thiên Huyền Nữ lướt đi.

Tôn Tương Liên xúc động nhận lấy một trong hai vật võ lâm kỳ bảo, mắt rưng rưng nhìn sư phụ và sư thúc, trong lòng vừa bùi ngùi nhưng lại rộn rã niềm vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN