Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 127
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp


Chương 127



Nói dõng dạc như vậy thật đúng là khiến người khác cười sái quai hàm! Nếu Đại Hoa quốc có cách đối phó với chiến mã bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, hai ngày trước cần gì phải khách khí với hắn như vậy? Còn không phải đã sớm thu phục bọn họ? Sứ thần Nam Cương kiêu căng nhìn Mộ Dung Thư, trên mặt lộ hết vẻ khinh thường.

– Chỉ là một phụ nhân lại dám mạnh miệng như thế, ta thật muốn xem xem các ngươi làm cách nào đối phó với chiến mã của chúng ta như đám súc vật vô dụng kia!

Hoàng Thượng nghe Mộ Dung Thư nói xong thì cau mày. Nam Dương Vương Phi nói như vậy, chỉ e lát nữa lại làm ra việc chê cười, dù sao lời của tên sứ thần kia cũng không sai, chiến mã và nam tử của Nam Cương rất ít người có thể so được.

Về phần Vũ Văn Mặc cũng không quá lo lắng. Từ trước tới nay Mộ Dung Thư rất thông minh, nàng tuyệt đối sẽ không làm việc mà không nắm chắc, có lẽ trên đường tiến cung nàng đã nghĩ ra cách ứng phó với sứ thần Nam Cương, trước mắt hẳn là nên từ từ đùa giỡn một phen. Biểu hiện của Mộ Dung Thư làm cho Vũ Văn Mặc kiêu ngạo nâng cằm lên, bày ra vẻ mặt cao ngạo cùng khinh thường y hệt Mộ Dung Thư nhìn về phía sứ thần Nam Cương kia, cười lạnh, châm chọc:

– Buồn cười? Sứ thần e là chưa thấy qua cái gì gọi là thể diện đi?

Tạ Nguyên thấy Mộ Dung Thư vẫn bình tĩnh ung dung, biết ngay nàng tuyệt đối không phải nói chơi, lập tức cùng Vũ Văn Mặc kẻ xướng người hoạ.

– Nam Dương Vương nói sai rồi, dân chúng Nam Cương quốc nghèo rớt mùng tơi, cho dù muốn nhận biết thể diện sợ cũng chỉ là nằm mơ.

Đối với tên sứ thần Nam Cương cuồng vọng không ai bì nổi, trong lòng hắn vô cùng chán ghét.

– Được, tốt lắm. Hôm nay ta muốn tận mắt thấy “thể diện” trong miệng các ngươi là gì. Nếu các ngươi ăn nói lung tung, chờ ta về nước thì ngày đó chính là lúc quốc gia của ta tiến đánh Đại Hoa quốc!

Sứ thần Nam Cương giận quát một tiếng, hắn vô cùng tin tưởng, Đại Hoa quốc tuyệt đối chẳng làm được tích sự gì!

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh nhạt cao ngạo, nhìn dáng vẻ tức giận gần như phát điên của sứ thần Nam Cương, khoé môi khẽ nhếch lên, ý cười càng sâu thêm mấy phần, hắn càng phẫn nộ lại càng có lợi cho nàng!

Chiều nay Mộ dung Thư đọc được một quyển du ký, một người đã từng đi qua Nam Cương, rất nhiều người Nam Cương đều dễ xúc động, dễ nổi giận không biết kiềm chế, thiếu vận dụng đầu óc, đây cũng là nguyên nhân Nam Cương luôn luôn nghèo khó, tuy rằng cuộc sống hoàng tộc Nam Cương khá giàu có, nhưng phần lớn dân chúng vẫn khổ cực. Vì vậy, chỉ dựa vào điểm này, nàng không cần dùng nhiều sức cũng có thể khiến Nam Cương kiêng kị Đại Hoa quốc, chỉ khi bọn họ kiêng kị Đại Hoa quốc, thì Hoàng Thượng mới có thể tự chủ, mà nàng cũng không cần quá lo lắng việc phải chia sẻ Vũ Văn Mặc với người khác!

Từ lúc tiến vào thiên điện, Vũ Văn Hạo vẫn mang nụ cười ưu nhã trên gương mặt, thậm chí khi sứ thần Nam Cương tức giận quát tháo ầm ĩ thì nụ cười ấy của hắn vẫn không chút nào thay đổi. Mộ Dung Thư khiến hắn khá kinh ngạc, chắc chắn nàng không phải nữ tử tầm thường, nếu không sao có thể sâu sắc cơ trí như vậy.

Tình huống thật tự nhiên diễn biến đúng theo suy tính của Mộ Dung Thư, trước mắt là lúc cần đánh cuộc một phen! Nàng xoay người, thái độ kính cẩn nói với Hoàng Thượng:

– Thần phụ có một chuyện cần xin Hoàng Thượng cho phép.

– Là chuyện gì cứ nói.

Hoàng Thượng lập tức đáp lời. Hắn rất hiểu Hạo nhi, nhi tử của mình không phải vô duyên vô cớ đến đây, e rằng cũng chính vì tên sứ thần Nam Cương này mà xuất hiện, lại nhìn Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên, hai người này tin tưởng Mộ Dung Thư như vậy, sợ là đã sớm biết Mộ Dung Thư có biện pháp đối phó, nếu có thể khiến Nam Cương e ngại Đại Hoa quốc thì đây sẽ là một chuyện tốt!

Hoàng thượng nào biết đâu rằng, Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên vốn cũng không biết kế tiếp Mộ Dung Thư muốn làm gì, bọn họ chỉ dựa vào sự tín nhiệm, bởi họ đều biết Mộ Dung Thư là người thế nào, cho nên mới không chút do dự như thế.

Về phần Vũ Văn Hạo, hắn từng thấy tận mắt Mộ Dung Thư giúp Vũ Văn Mặc giải quyết nạn hạn hán ở Giang Bắc, cũng hiểu, nàng không ra tay thì thôi, vừa ra tay là kinh người. Vì vậy, hắn không chút do dự đứng ra giúp đỡ.

– E là phải thỉnh Hoàng Thượng cùng sứ thần dời bước đến chuồng ngựa. Thần phụ cần cho mọi người thấy tận mắt thần phụ làm thế nào biến chiến mã mà họ vẫn lấy làm kiêu ngạo thành đám gia súc yếu ớt!

Mộ Dung Thư cúi đầu, tiếng nói trầm thấp kính cẩn, nhưng lời nói ra vẫn khiến sứ thần Nam Cương tức giận đến mức muốn vung tay đánh lại đây.

Hoàng Thượng trầm mặc một lát, trong thời gian ngắn hắn cũng không biết Mộ Dung Thư dựa vào đâu mà tự tin có thể làm cho sứ thần Nam Cương tin phục. Nhưng, một khi có bất kì sai lầm nào, như vậy sẽ khiến Đại Hoa quốc thành trò cười trong mắt người khác!

– Xin phụ hoàng cứ yên tâm, nhi thần thấy Nam Dương vương phi chắc chắn như vậy, tin rằng Nam Dương vương phi sẽ không để phụ hoàng thất vọng.

Vũ Văn Hạo thấy Hoàng Thượng còn có chút chần chừ bèn đứng dậy chắp tay khuyên nhủ.

– Chúng thần sẽ cố hết sức.

Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên đồng thời nói.

Thấy thế, Hoàng Thượng lại quan sát Mộ Dung Thư vài lần, lại nhìn dáng vẻ không tin hiển hiện trên vẻ mặt của sứ thần Nam Cương kia bèn gật đầu.

– Được, thế thì ngươi cứ thử xem.

Ra thi đình, Vũ Văn Hạo cố ý đi cạnh Vũ Văn Mặc, dưới ánh mắt ra hiệu của Mộ Dung Thư, lẳng lặng nhét vào tay Vũ Văn Mặc những thứ nàng nhờ hắn chuẩn bị.

Khi Vũ Văn Mặc vừa chạm vào cây châm dài bằng sắt cực mảnh rất khó phát hiện thì hơi sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Vũ Văn Hạo. Mộ Dung Thư dùng giọng nói chỉ dùng hai người nghe được giải thích:

– Khi tiến vào cung Càn Thanh, đúng lúc thiếp gặp được thái tử điện hạ, đành làm phiền thái tử điện hạ tìm vài cây châm sắt mảnh dài đến đây. Lát nữa vào chuồng ngựa, bất kể là loại ngựa nào, huynh cứ dùng châm nhỏ này đâm vào huyệt vị trên thân ngựa.

Nàng đã từng xem qua một quyển sách y thuật vốn đã tuyệt tích, cuốc sách này cũ nát không còn ra hình dạng gì, khi Hồng Lăng mua về từ thư cục, cũng chỉ còn một quyển, nghe người bán sách nói những gì ghi trên sách này đều là những thứ bị người khác khinh thường, bởi đều là chữa trị cho loài vật. Nhưng ở hiện đại cũng có không ít thứ về thú y, nàng biết rõ sách này tuyệt đối không phải là nói vớ vẩn, không nghĩ tới chính những thứ đọc được trong lúc rảnh rỗi để giết thời gian đó lại có thể giúp nàng vào lúc này!

– Huyệt vị?

Vũ Văn Mặc không thể tin nổi. Trên thân ngựa có huyệt đạo sao? Nếu là có, cũng không giống trên cơ thể người, nên làm thế nào đây?

Mộ Dung Thư nhấp môi khẽ cười:

– Vâng, chỉ trong nháy mắt, vương gia có thể làm cho ngựa ngã xuống đất sùi bọt mép.

Nói xong, nàng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.

Hắn là người luyện võ, nắm rất rõ huyệt đạo trên cơ thể người, hắn ra tay sẽ không sai. Hơn nữa, dựa vào lực đạo của hắn, dùng châm nhỏ xuyên qua lớp da lông đâm vào huyệt đạo của ngựa, nhất định có thể làm một cách kín đáo.

Vũ Văn Mặc hai mắt tỏa sáng, quả nhiên, hắn đã nói nàng nhất định sẽ có cách! Nữ nhân thông minh như vậy là của hắn! Hắn vì thế tự hào kiêu ngạo.

Hai người đi ở cuối cùng, vì vậy gã sứ thần Nam Cương đi ở phía trước kia tất nhiên không nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai.

Tạ Nguyên dừng chân, đôi mắt đào hoa tràn đầy tươi cười nhìn về phía Mộ Dung Thư, nhỏ giọng nói:

– Lát nữa Vương phi không cần tránh né, cứ tuỳ ý đạp gã man di dám vô lễ với ngài kia xuống dưới chân mà nhục nhã hắn!

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ. Vừa rồi, Tạ Nguyên vì bảo vệ nàng mà nói ra những lời hạ thấp gã sứ thần Nam Cương kia không thể không nói lợi hại! Thế nhưng, nàng cũng quả thật không phải kẻ rộng lượng, đắc tội nàng cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui ra! Ánh mắt nàng quan sát một lượt rồi trả lời:

– Đạp hắn chỉ tổ bẩn chân mình, không bằng xem bọn hắn tự giết lẫn nhau.

Nàng đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt. Một khi gã sứ thần Nam Cương này quay về Nam Cương, nàng nhất định giúp Vũ Văn Mặc bày mưu để quốc chủ Nam Cương sinh ra hiềm khích với hắn, sự tin tưởng giữa đại thần và quốc chủ sẽ không duy trì được mấy ngày, mà Đại Hoa quốc cũng sẽ có một thời gian thái bình, dân chúng cũng được yên ổn.

– Thư nhi nói rất đúng, không nên làm bẩn chân mình. Sứ thần Nam Cương kia là cái thá gì!

Vũ Văn Mặc gật đầu tán thành Mộ Dung Thư. Ngày hôm nay gã sứ thần kia dám đùa bỡn Thư nhi, còn muốn có kết cục tốt? Chẳng phải là đang nằm mơ sao!

Tạ Nguyên nghe vậy, nhịn không được cười ha ha mấy tiếng, có ý tứ, thật có ý tứ!

Sứ thần Nam Cương đi phía trước nghe tiếng cười của Tạ Nguyên thì bước chân hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía ba người Mộ Dung Thư, sát ý trong mắt rất đậm, chỉ cần tương lai Nam Cương quốc lớn mạnh, chắc chắn phải mang nữ nhân can đảm dám bất kính với hắn kia lên giường hành hạ cho đến chết! Về phần những kẻ khác, ngũ mã phanh thây.

Ở chuồng ngựa.

Chuồng ngựa cách cung Càn Thanh khá xa, phải đi hơn nửa canh giờ mới đến.

Khi nhìn thấy Hoàng Thượng, mấy chục thị vệ canh giữ chuồng ngựa lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Hoàng Thượng quay đầu lại hỏi Mộ Dung Thư:

– Nam Dương vương phi cần mấy thớt ngựa?

Giờ này khắc này, phía trước từ “vương phi”, Hoàng Thượng lại bỏ thêm hai chữ “Nam Dương”, hiển nhiên đã thừa nhận thân phận Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đi lên phía trước, nàng phúc thân trả lời:

– Chỉ cần một thớt là đủ.

– Được, người đâu, đưa một con ngựa đến.

Hoàng Thượng hạ lệnh.

Hạ nhân trông coi chuồng ngựa lập tức tuân lệnh đi dẫn ngựa, nhưng sứ thần Nam Cương lại đưa tay cản lại:

– Nếu muốn chứng minh Nam Dương vương phi không nói ngoa, há có thể dùng mấy con ngựa ốm yếu đó của Đại Hoa quốc? Đưa chiến mã của ta tới đây!

Kỳ thực trong lòng hắn suy nghĩ rất đơn giản. Ngựa của Đại Hoa quốc thật quá ốm yếu, đồng thời nơi này còn là hoàng cung Đại Hoa quốc, ngựa chỉ dùng cho đám quý tộc cưỡi chơi, so với chiến mã nơi sa trường có lẽ càng ốm yếu hơn, đương nhiên dễ dàng thuần dưỡng. Đây không phải dễ dàng để cho phụ nhân không biết xấu hổ kia thành công? Mà chiến mã của hắn đã theo hắn xông pha chiến trường giết địch, dũng mãnh vô địch, còn là chiến mã nhất nhì Nam Cương quốc, khó có chiến mã nào địch nổi.

Nếu hắn biết không đầy một lát sau, chiến mã hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo sẽ ngã xuống đất sùi bọt mép, sau này cũng không thể xông pha chiến trường mà chỉ có thể nuôi trong chuồng, không biết hắn sẽ hối hận vì hành động lúc này như thế nào?

Hoàng Thượng cau mày.

Ánh mắt Mộ Dung Thư không hề e ngại nhìn về phía sứ thần Nam Cương nói:

– Nếu sứ thần đã kiên trì như vậy, bổn vương phi cũng không tiện từ chối.

Như vậy cũng rất tốt, dùng ngựa của Nam Cương làm người Nam Cương câm miệng!

Một lát sau, người của sứ thần Nam Cương dắt ngựa đến. Khi con ngựa xuất hiện trước mắt Mộ Dung Thư, con ngươi nàng mở lớn, không ngờ chiến mã của Nam Cương lại to khoẻ như thế, so với chiến mã Đại Hoa quốc thì cao lớn hơn một vòng!

Sứ thần Nam Cương cao ngạo hếch cằm, đây chính là chiến mã của Nam Cương! Hắn khinh thường nhìn về phía bọn họ nói:

– Nếu làm không được cũng đừng mạnh miệng, ta biết rõ ngựa của Đại Hoa quốc yếu ớt như một gã tiểu đồng (theo ta hiểu là kiểu như nam kĩ, trai bao ấy), sao có thể so sánh với chiến mã của chúng ta?

Lời này nói vô cùng cuồng vọng, khiến sắc mặt Hoàng Thượng lập tức chìm xuống. Hắn là vua của một nước, đương nhiên biết nguyên nhân những năm gần đây Đại Hoa quốc sở dĩ thu phục không xong Nam Cương chính là do ngựa của bọn họ! Mà hiện thời bị người khác khinh thường như thế, quả nhiên là làm nhục thể diện của hắn!

Sắc mặt mấy người Vũ Văn Mặc cũng không khá hơn chút nào!

– Khó trách nữ nhân Nam Cương quốc không sinh được nửa đứa con trai, thì ra là do nam nhân Nam Cương quốc đều đến nam quán đùa bỡn tiểu đồng! Ha ha ha! Buồn cười, thật là buồn cười! Thật sự là nam nữ lẫn lộn! Thế nhưng, cho dù sinh con ra thì thế nào? Còn không biết là dã chủng của ai! Trong mắt sứ thần, dã chủng cùng với súc sinh chắc không đặc biệt chứ? Nếu không đã chẳng nói ra mấy lời như thế! (Ta chém, nguyên văn khó hiểu quá)

Tạ Nguyên cười lạnh châm chọc. Nếu không phải e ngại sự có mặt của Mộ Dung Thư, hắn càng có thể nói những lời độc địa hơn.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư một trận lạnh lẽo, Tạ Nguyên đúng là một người vì báo thù cái gì cũng có thể nói ra, lại nhìn sắc mặt của gã sứ thần kia liền biết những lời của hắn cũng không phải vô căn cứ. Nam Cương quốc quả nhiên là quốc gia khiến người khác khinh thường! Một quốc gia lại không có đạo đức luân thường, không có tri thức, chỉ biết dùng cơ bắp, làm sao có thể dân giàu nước mạnh?

Sứ thần nghẹn lời. Đúng như Tạ Nguyên nói, ở Nam Cương quốc, rất nhiều nam nhân không hài lòng việc nữ nhân thích nam đồng, hơn nữa nữ nhân vô cùng ít, phần lớn đều là mấy nam nhân cưới một nữ nhân, kết quả đứa nhỏ là của ai, bọn họ cũng không biết, vì người Nam Cương quốc không thích đọc sách. (Chỗ này với đoạn trên mâu thuẫn, khó hiểu quá)

– Tạ ái khanh, đừng nhiều lời, tạm thời nhìn xem Nam Dương vương phi sẽ làm thế nào.

Hoàng Thượng vẻ mặt cả giận nói. Tuy rằng lời Tạ Nguyên nói ra vô cùng châm chọc, nhưng dù gì hắn cũng là đương kim thánh thượng, trước mặt sứ thần nước khác cũng không nên làm quá.

Mộ Dung Thư lại phúc thân nói:

– Hôm nay thần phụ không được khoẻ, chỉ cần thỉnh Nam Dương Vương ra tay là được.

– Nam Dương Vương?

Hoàng Thượng nghi hoặc. Vừa rồi nhìn vẻ mặt Nam Dương Vương dường như cũng có chút ngoài ý muốn, khi nào thì Nam Dương Vương cũng biết thuần phục ngựa rồi?

Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư nhìn nhau cười, tiếp đó cũng tiến lên một bước nói:

– Thần có mặt. Mấy ngày nay vương phi đi đường, thân thể khó tránh khỏi có chút không khoẻ. Thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng thần thay vương phi ra tay.

– Được! Làm đi!

Hoàng Thượng phất phất tay, Vũ Văn Mặc không phải người ưa đùa giỡn, chuyện không nắm chắc, hắn quyết sẽ không làm. Huống chi hắn cũng không thể lấy quốc gia ra vui đùa.

Vũ Văn Hạo nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc, hắn vô cùng hâm mộ hai người họ. Bên người Vũ Văn Mặc có người như thế, nhưng là vượt cả ba ngàn nữ tử thế gian, chỉ bằng sự lạnh nhạt, tự tin trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của nàng.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào Vũ Văn Mặc. Lúc này trời đã dần tối, bốn phía chỉ treo đèn lồng chiếu sáng, không thể so với ánh sáng ban ngày.

Mộ Dung Thư chính là lợi dụng điểm này! Chỉ có như thế mới có thể ra vẻ thần bí, mới có thể che giấu hành động của Vũ Văn Mặc. Cả ngày nàng luôn tìm cách đối phó sứ thần Nam Cương, nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra, may mắn ở cửa cung thấy được đèn lồng chiếu sáng, bất chợt mắt sáng lên, cũng đúng lúc gặp được Vũ Văn Hạo!

Nàng nhìn chằm chằm Vũ Văn Mặc, nhìn hắn đi tới gần chiến mã của sứ thần Nam Cương.

Đột nhiên, chỉ thấy con chiến mã cao lớn kia đột nhiên ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép. Mà Vũ Văn Mặc chỉ vuốt ve nó một chút, con ngựa kia bỗng nhiên trở nên như thế, không riêng gì sứ thần Nam Cương, thậm chí ngay cả Hoàng Thượng, Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên đều mơ màng không rõ, bọn họ còn không biết Vũ Văn Mặc có chiêu thức ấy đâu!

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Tiếp theo đã nghe sứ thần Nam Cương quát to một tiếng:

– Chiến mã của ta!

Đó là chiến mã đã cùng hắn xông pha chiến trường vô số!

Sau khi sùi bọt mép mấy bận, thân hình cao to khổng lồ của con ngựa kia giãy giụa vài cái rồi chết đi. Sứ thần Nam Cương bi thống không thôi, hắn quay đầu hướng Vũ Văn Mặc quát lên:

– Ngươi dám giết chiến mã của ta!

– Là sứ thần Nam Cương ngài muốn dâng chiến mã đi nghiệm chứng, liên quan gì đến Nam Dương Vương?

Mộ Dung Thư thấy sứ thần Nam Cương gầm lên với Vũ Văn Mặc, liền lạnh lùng nói.

Sứ thần Nam Cương nghẹn lời, vừa rồi đúng là hắn đề nghị để chiến mã của mình ra trận, nhưng sao hắn có thể ngờ được Vũ Văn Mặc lại có thể dễ dàng đánh gục nó như thế. Hắn cuống quít kiểm tra, thấy trên thân ngựa không một tia máu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc:

– Ngươi biết yêu thuật!

– Bổn vương đã có cách đối phó. Nếu thật sự gặp nhau trên chiến trường, trong mắt chúng ta, chiến mã Nam Cương quốc vẫn lấy làm kiêu ngạo chẳng là cái gì!

Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

Rốt cuộc Hoàng Thượng thấp thỏm nãy giờ cũng có thể thả lỏng.

Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo nhìn nhau kinh ngạc. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc Vũ Văn Mặc đã làm gì mà lại không cần một đao một kiếm đã có thể giết một con chiến mã to lớn nhường ấy.

Trong mắt sứ thần Nam Cương lộ hết vẻ sợ hãi, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng khó có thể tin, Vũ Văn Mặc chỉ nhẹ nhàng vuốt ve chiến mã của hắn một chút mà nó không hề kêu lên một tiếng đã trực tiếp ngã sùi bọt mép, có thể thấy được, những lời của phụ nhân kia cũng không phải mạnh miệng nói ngoa. Thật là Đại Hoa quốc đã tìm được phương pháp thuần phục ngựa trong thời gian ngắn sao? Nếu ở trên chiến trường, bọn họ cũng dễ dàng giết chiến mã của mình như thế, vậy thì, Nam Cương quốc chắc chắn sẽ diệt vong. Bỗng nhiên, hắn không còn lòng dạ nào, không biết nên làm thế nào cho phải, trước mắt, quả nhiên là hắn không thể ở Đại Hoa quốc lớn lối!

– Ha ha ha ha! Tốt, tốt! Nam Dương Vương quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm.

Hoàng Thượng cười to ba tiếng, Vũ Văn Mặc ra tay đúng là thay hắn xả một bụng tức! Kể từ lúc này, quả nhiên là khiến Nam Cương khiếp sợ, mà chuyện hòa thân cũng không cần ủy khuất Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc nắm chặt tay Mộ Dung Thư, nhỏ giọng nói:

– Thư nhi, chúng ta thành công.

Không uổng một tốt một mã nào đã có thể khiến Nam Cương quốc hãi hùng là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Mộ Dung Thư cũng nhỏ giọng trả lời:

– Biện pháp này chỉ có thể dùng một hai lần, trên chiến trường cũng không thích hợp. Vì vậy sau này sợ là huynh phải vất vả một chút, mau nghĩ cách giải quyết Nam Cương.

– Thư nhi nói đúng.

Trong đôi mắt Vũ Văn Mặc bỗng hiện ra một tầng băng sương lạnh lẽo, quả thật phải nhanh một chút xử lý Nam Cương, bằng không e là những chuyện như thế này sẽ lại xảy ra.

Mặc dù sứ thần Nam Cương là một kẻ mãng phu, nhưng vì e ngại Đại Hoa quốc cũng chỉ đành thu lại sắc mặt kiêu căng, đang muốn lên tiếng trả lời đã nghe một tiếng cười duyên từ phía những người đứng sau hắn truyền lại, hai mắt bất chợt sáng lên.

– Nếu Đại Hoa quốc không muốn hoà thân cũng đâu cần sử dụng thủ đoạn như vậy?

Nữ tử vừa phát ra tiếng cười kia bất chợt dừng lại, mở miệng khinh thường nói. Có điều những lời ấy, nữ tử này lại không nói bằng tiếng Hán mà là dùng ngôn ngữ Tây Vực!

Anh ngữ? Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía nàng kia.

Ngoại trừ Tạ Nguyên, những người khác đều không nghe hiểu những gì nàng ta nói. Tạ Nguyên từng vì nhất thời hứng thú mới học qua tiếng Tây Vực cho nên mới nghe ra ý tứ trong mấy câu vừa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN