Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Chương 130-2
– Có nghe thấy không, nhanh buông ra! Cẩn thận vương gia trách tội các ngươi, cẩn thận cái đầu của các ngươi!
Một tiếng lại một tiếng gào thét, ngày càng cao hơn, Mộ Dung Thư trên trán lộ hết lãnh ý.
Hồng Lăng cẩn thận nhìn sự biến hóa của Mộ Dung Thư, thấy sắc mặt nàng vẫn chưa có gì khác thường bèn yên tâm. Nếu không, vì mấy nữ nhân này làm cho trong lòng vương phi không thoải mái, thật sự không đáng giá.
Trong đó có một nữ tử dáng người thướt tha, da thịt trắng nõn, nhìn bà tử lôi kéo nàng, giọng điệu lạnh lùng nói.
– Vương gia là ưa thích ta. Ngày đó vương gia nhìn ta nhiều hơn. Nếu các ngươi đưa ta đi rồi, vương gia nhất định sẽ trách tội các ngươi.
Bà tử kia cười lạnh nói:
– Các ngươi bất quá là phế đế ban cho, còn trông cậy vào việc bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng? Thu hồi si tâm vọng tưởng của các ngươi đi. Nếu không muốn quá khó coi thì mau rời đi!
– Cho dù là phế đế ban thưởng thì đã sao? Chúng ta vẫn đang ở phủ Nam Dương Vương thì vẫn là người của Nam Dương Vương. Các ngươi bất quá là hạ nhân, dựa vào cái gì đuổi chúng ta.
Lại có một nữ tử lạnh lùng nói.
Mộ Dung Thư đứng ở phía sau đám người nhốn nháo, nhìn đám tiểu mĩ nhân không để ý hình tượng làm ầm ĩ, trong lòng cười lạnh không thôi. Biết rõ kết quả còn làm ầm ĩ như vậy là có ý gì? Còn không bằng nhân cơ hội này nghĩ kỹ cuộc sống sau khi rời phủ.
Nhóm bà tử dần dần phát hiện Mộ Dung Thư đến đây, đồng loạt buông lỏng tay, cung kính đứng qua một bên. Mấy nữ nhân đã nhận ra khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía sau, khi thấy Mộ Dung Thư, các nàng đều hoảng sợ cúi đầu.
– Sao lại không gây khó dễ nữa?
Ánh mắt Mộ Dung Thư lạnh như băng nhất nhất đảo qua đỉnh đầu các nàng, lạnh giọng hỏi. Có đoạn thời gian không gặp, nàng đã không nhớ rõ lắm dáng vẻ những người này, hiện thời thấy có chút xa lạ.
– Hồi vương phi, bọn họ thật sự là giằng co quyết liệt. Chúng nô tì không làm cách nào được, xin vương phi trách phạt.
Một bà tử mang theo mấy người khác đi tới, quỳ xuống hướng về phía Mộ Dung Thư thỉnh tội.
Mộ Dung Thư phất phất tay:
– Các ngươi không có lỗi, đứng dậy đi.
– Tạ vương phi.
Mấy nữ tử nơm nớp lo sợ liếc trộm Mộ Dung Thư, các nàng biết rõ bây giờ mình là cố tình gây sự, nhưng nếu ra khỏi phủ, đâu mới là nơi các nàng đi? Nếu ở lại vương phủ, có lẽ các nàng vẫn sẽ bằng vào dung mạo trèo lên giường vương gia, ngày sau có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ánh mắt Mộ Dung Thư lướt qua một nữ tử đứng trong đám người. Kẻ khác quần áo bị xé rách lộn xộn, tóc tai bù xù, mà người này lại tóc tai quần áo đều chỉnh tề, trên mặt cũng không thấy một tia bối rối. Trong mười nữ tử, tuy rằng nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng này phần đặc biệt này vẫn khiến Mộ Dung Thư chú ý tới.
– Biết rõ phản kháng vô dụng, còn làm ầm ĩ như thế, cũng không sợ uổng phí sức lực. Trương bà tử, cho người dẫn họ đi.
Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một vị bà tử, lạnh giọng ra lệnh.
Lời này vừa nói ra, mười người đều ngẩng đầu nhìn nàng, một người trong đó hô lớn:
– Ngươi là vương phi, thế nhưng lại hẹp hòi như thế, không dung được hạ nhân, ghen tị thành tánh, cuối cùng có một ngày vương gia sẽ bỏ ngươi! Chuyện ngày hôm nay nếu để cho vương gia biết, vương phi không sợ bị vương gia trách phạt sao?
– Ồ?
Mộ Dung Thư khóe miệng khẽ cong lên, cười lạnh.
– Về mặt danh nghĩa, dù sao chúng ta đã là nữ nhân của vương gia, cho dù không phải thiếp, ngày sau cũng sẽ là nha đầu thông phòng. Sao vương phi có thể dễ dàng đem chúng ta phân phát?
Lại có người nói.
– Thỉnh vương phi đừng để người ta chế giễu ngài ghen tị thành tánh, giữ chúng ta lại hầu hạ vương gia!
Lời này là mười người đồng thanh nói.
Những lời này xem ra là đã trải qua một phen cân nhắc, nàng vừa nhìn về phía nữ tử quần áo chỉnh tề kia, trước đó dường như có chút ấn tượng, so với những kẻ khác nàng có chút tâm cơ. Xoay người đi, ánh mắt sắc như dao của nàng lạnh lẽo đảo qua chín người khác, cười nói:
– Các ngươi ở trong vương phủ cùng lắm chỉ là hạ nhân, bổn vương phi muốn để lại liền để lại, không muốn sẽ đuổi đi. Huống chi, các ngươi còn là nữ nhân phế đế ban thưởng! Nếu muốn tiếp tục ở lại trong phủ cũng có thể, cứ chờ người của quan phủ đến đưa các ngươi đi.
Không thể tưởng tượng được Mộ Dung Thư sẽ nói ra lời như vậy, nữ tử khác biệt nọ ngẩng đầu nhìn về phái Mộ Dung Thư, trong mắt cũng quá sợ hãi:
– Nô tì cũng muốn hỏi một câu, vương phi có được sự đồng ý của vương gia không?
Mộ Dung Thư không có nhiều nhẫn nại, nhìn về phía nữ tử này, cau mày nói:
– Xem ra các ngươi ở trong cung cũng không có học bao nhiêu quy củ! Chưa nói đến việc các ngươi là nữ nhân phế đế ban thưởng, chỉ bằng việc các ngươi hiện tại dám can đảm tranh luận cùng bổn vương phi, lời nói bất kính, bổn vương phi đã có thể trách tội các ngươi!
– Vài vị cô nương đều đã từng bị vương gia đưa cho tướng quân, vậy cũng đủ biết vương gia căn bản không để các ngươi trong mắt! Nếu không muốn đợi người của quan phủ thì hiện tại nên thức thời rời đi, bằng không chọc giận vương phi, chờ vương gia trở lại thì các ngươi đẹp mặt!
Hồng Lăng giận quát một tiếng. Cho dù quãng thời gian vương phi không có ở đây, vương gia đối với những người này cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy mà các nàng vẫn còn có tâm tư mơ ước viển vông.
Những cô gái kia nghẹn lời, không biết nói thêm gì nữa. Nữ tử lạnh nhạt thong dong nọ hơi hơi co rụt con ngươi, sau đó lại tiến lên một bước nói:
– Vương phi không để ý thanh danh ghen tị thành tánh sao?
Mộ Dung Thư vốn muốn xoay người rời đi, nhưng nghe nàng ta nói xong, nàng xoay người lại, buồn cười nói:
– Người dám uy hiếp bổn vương phi đã ít càng thêm ít, mà ngươi chính là một người trong đó. Bất quá xem ra ngươi cũng không tự mình hiểu lấy. Khế ước bán thân của các ngươi đều ở trên tay ta, bổn vương phi không có bao nhiêu tính nhẫn nại! Nếu các ngươi muốn tiếp tục dây dưa cũng đừng trách bổn vương phi thay đổi chủ ý. Hồng Lăng, bổn vương phi nghe nói gần nhất câu lan viện có vẻ như thiếu kỹ nữ? Nếu như các nàng lại gây chuyện, cứ cầm bán thân khế bán cho môi giới!
Dứt lời, nàng bèn xoay người rời đi. Quả thật, nàng không có bao nhiêu tính nhẫn nại lãng phí ở trên thân những người này.
Câu lan viện không như thanh lâu cao cấp, vì vậy người đến phần lớn là dân chúng bần cùng dưới đáy xã hội, rơi vào nơi này hầu hạ cả đêm cũng chỉ vài đồng tiền. Huống hồ các nàng đều xinh đẹp, vậy thì cả đời coi như bị huỷ!
– Vâng, nô tì tuân mệnh.
Hồng Lăng lập tức đáp ứng.
Mấy cô gái đều là nhìn về phía Mộ Dung Thư, ngập tràn khó tin. Chín người khác đồng thời nhìn về phía nữ tử bày mưu nọ, nhưng nàng ta hiển nhiên cũng bị dọa sợ không nhẹ, cũng không ngờ tới sẽ biến thành như vậy. Vốn tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ bận tâm danh thanh giữ các nàng ở lại, thế nhưng Mộ Dung Thư lại hành động ra ngoài tính toán của nàng. Quả thật, vương gia chưa từng liếc mắt qua bọn họ, sao có thể bận tâm chuyện họ đi hay ở?
Sau nửa canh giờ, Hồng Lăng từ Bắc viên về tới Mai viên.
– Nô tì đã làm theo vương phi phân phó, các nàng nghe bị bán vào câu lan viện thì lập tức ngoan ngoãn không hề hai lời rời khỏi Vương phủ.
– Ừ, tốt lắm.
Mộ Dung Thư gật đầu.
– Những cô gái này hẳn là đã từng hầu hạ phế đế. Có mấy bà tử thạo cách nhìn người, vừa thấy đã biết các nàng không phải xử nữ. Tạm không nói các nàng có thể vào mắt vương gia hay không, cho dù các nàng không phải tấm thân xử nữ mà vọng tưởng muốn ở lại Vương phủ, thật sự là mơ ước viển vông. Phế đế đưa nữ tử ông ta không cần lấy danh xử nữ muốn đưa cho vương gia, thật đúng là việc làm của tiểu nhân.
Hồng Lăng sắc mặt giận dữ nói. Tiễn bước những cô gái kia xong, mấy bà tử mới dám nói với nàng chuyện này.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cau chặt mi:
– Không thể tưởng tượng được phế đế hận vương gia như thế. Loại nhục nhã âm hiểm này cũng làm ra được. Ngươi nói cho mấy bà tử, chôn kín việc này trong lòng, đừng cho người khác biết.
Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người khác chê cười Vũ Văn Mặc? May mà, phế đế đã chết, bằng không Vũ Văn Mặc cùng nàng sợ là khó có thể sống yên ở Đại Hoa quốc.
– Vừa rồi khi nghe việc này nô tì đã dặn các nàng giữ kín, xin vương phi yên tâm. Hôm qua vương phi dặn nô tì cho người đưa chút ngân lượng cho người nhà Thanh Bình, người đi làm việc hôm nay đã trở lại. Nói là trong nhà Thanh Bình rất tốt, vương phi đừng lo. Vương phi thiện tâm, kỳ thực Thanh Bình là ký bán thân khế cho vương phủ, bình thường mà nói, cho dù chết ở tại quý phủ, bất kể là ngoài ý muốn hay là sinh bệnh cũng không cần bồi thường ngân lượng. Vương phi lại niệm tình Thanh Bình trong ngày thường đầu tận tâm hầu hạ, lúc này đối với người nhà của nàng tốt như vậy.
Hồng Lăng thấy nước trà trong chén Mộ Dung Thư đã cạn bèn vừa châm trà mới cho nàng vừa nói.
Mộ Dung Thư hé miệng cười nhạt nói:
– Nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia, bây giờ Thanh Bình vẫn còn mạnh khỏe mà sống. Ta cũng chỉ có thể làm những thứ này.
– Người nhà Thanh Bình nhận được số ngân lượng đó, sau này làm chút buôn bán nhỏ, cuộc sống tất nhiên là không cần lo lắng. Thanh Bình ở dưới đất cũng sẽ cảm tạ lòng tốt của vương phi. Vốn phụ thân Thanh Bình ham mê bài bạc, sau khi Thanh Bình mất, phụ thân của nàng cũng bỏ trò đỏ đen đó, hi vọng cả nhà bọn họ từ nay sống thật tốt.
Phần lớn chủ tử rất hiếm có ai tốt như vương phi, dù sao cũng không có mấy chủ tử xem hạ nhân như con người.
Ngoài cửa hình như có tranh cãi, nhưng mà tiếng nói bị đè xuống cực thấp, chắc là sợ Mộ Dung Thư nghe thấy. Mộ Dung Thư hỏi Hồng Lăng:
– Ừm, mấy nha đầu mới mua bên ngoài có an phận?
– Nô tì đang quan sát, có hai ba người tuổi còn nhỏ, làm việc không chú ý, luôn phạm sai lầm. Nô tì nghĩ trước rèn luyện một đoạn thời gian lại nói, nếu vẫn động tay động chân, sẽ đưa đến nơi khác.
Hồng Lăng trả lời.
Âm thanh bên ngoài lại to hơn. Mộ Dung Thư đưa mắt cho Hồng Lăng. Hồng Lăng lập tức phúc phúc thân đi ra ngoài.
Chỉ nghe Hồng Lăng dạy dỗ vài câu:
– Các ngươi thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, không biết lúc này vương phi đang đọc sách trong phòng? Còn dám lớn tiếng như vậy! Còn dám ở trước cửa chủ tử tranh cãi ầm ĩ, còn ra thể thống gì? Tháng này khấu trừ một nửa nguyệt ngân!
Hai nha đầu đang cãi nhau vốn cũng chỉ vì một ít việc nhỏ nhặt mà nổi lên tranh chấp, hiện thời nghe Hồng Lăng phát biểu, càng không dám nhiều lời cãi lại.
Không đầy một lát sau, Hồng Lăng đã vào phòng.
Mộ Dung Thư vẫn đang đọc sách, chuyện đám nha đầu bà tử phía dưới tranh đấu nàng vô cùng rõ ràng. Nhưng mà, nơi nào không có tranh đấu? Cho dù là ở hiện đại, chỉ cần ngươi còn sống, chắc chắn không thể không có chuyện phát sinh.
Lại qua hai ngày.
Hai ngày qua, Nam Cương công chúa không hề tái xuất hiện, Vũ Văn Mặc nói năm nay Nam Cương quốc hạn hán nghiêm trọng, tin tức này vốn bị phong tỏa, giờ lại bị truyền đến Đại Hoa quốc. Nền tảng lập quốc của Nam Cương vốn đã không giàu có, cuộc sống của dân chúng cũng chẳng dễ chịu gì, hiện thời lại gặp nạn hạn hán, tất nhiên là khẩn cấp.
Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, khó trách Nam Cương công chúa khăng khăng muốn hòa thân cùng Vũ Văn Mặc! E là muốn khiến Vũ Văn Mặc trợ giúp Nam Cương quốc giải quyết việc cấp bách này đi? Càng muốn thông qua việc hòa thân để nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ ngày sau khôi phục nguyên khí rồi, sợ là lại thường xuyên quấy rầy dân chúng biên quan.
Kể từ đó, quyền chủ động sẽ ở trong tay nàng và Vũ Văn Mặc.
– Sau khi Hoàng Thượng biết tình huống Nam Cương quốc, hai ngày nay đang tìm cách chuẩn bị phái binh tấn công Nam Cương, trừ bỏ hậu hoạn.
Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư đang giúp hắn thay quần áo, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười đắc ý.
Mộ Dung Thư cũng nới lỏng tâm:
– Một khi đã như vậy, chuyện hòa thân sẽ bị hủy bỏ. Nếu có thể trong một lần bình định Nam Cương quốc, coi như là chuyện đáng mừng. Quốc quân Nam Cương quốc thống trị quốc sự hoang đường, thật sự là làm liên lụy đến dân chúng.
– Khởi bẩm vương gia, Nam Cương công chúa quỳ ngoài cửa phủ cầu kiến vương gia vương phi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Hồng Lăng.
Lúc này trời vừa sáng, Vũ Văn Mặc đang chuẩn bị tiến cung vào triều. Nam Cương công chúa tới quả thật là sớm!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!