Hỗn Độn Kiếm Thần (Dịch) - Trường Dương Phi Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hỗn Độn Kiếm Thần (Dịch)


Trường Dương Phi Thiên



Đột nhiên, trường kiếm trong tay Kiếm Trần thoát khỏi khống chế, như có linh tính hóa thành một đạo tia sáng lấy tốc độ như tia chớp hướng Độc Cô Cầu Bại vọt tới.

Tốc độ trường kiếm thật nhanh, nhanh đến bất khả tư nghị, lúc Độc Cô Cầu Bại vừa mới kịp phản ứng , trường kiếm đã tới cổ họng hắn rồi, sau đó mang theo kiếm khí vô cùng mãnh liệt, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, trực tiếp từ cổ họng hắn xuyên qua, trường kiếm lại tiếp tục lượn một vòng trên không trung , sau đó tự động bay trở về tay Kiếm Trần.

Cổ họng Độc Cô Cầu Bại xuất hiện một lỗ thủng rất sâu, mặc dù trường kiếm trong tay Kiếm Trần vô cùng mỏng , nhưng kiếm quang xung quanh thân kiếm vẫn làm cho vết thương tại cổ họng Độc Cô Cầu Bại sâu thêm.

Độc Cô Cầu Bại mở to hai mắt, gắt gao nhìn vào trường kiếm đã trở về tay Kiếm Trần , khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được, phảng phất như thấy được chuyện khó tin nhất trên thế giới, hắn khẽ há hốc mồm, tựa hồ muốn nói gì đó, đáng tiếc cổ họng của hắn đã bị đâm thủng không cách nào mở miệng nói chuyện, cuối cùng mang theo khuôn mặt không cam lòng cùng kinh hãi, chậm rãi gục xuống.

Kiếm Trần cầm trường kiếm trong tay, yên lặng nhìn Độc Cô Cầu Bại ngã xuống, trong lòng âm thầm thở dài, không nghĩ tới ở thời khắc cuối cùng tại nơi này, hắn lại lần nữa đột phá, đạt đến cảnh giới lấy thần ngự kiếm, nhưng đáng tiếc hắn đã cách cái chết không còn xa.

Âm thầm thở dài một tiếng, Kiếm Trần thần sắc trong mắt từ từ trở nên mờ đi , mặc dù thực lực lần nữa đột phá, nhưng khó thoát khỏi cái chết, dù sao, trái tim của hắn đã bị Độc Cô Cầu Bại một kiếm đâm xuyên qua.

Sau đó, Kiếm Trần cũng giống Độc Cô Cầu Bại, thân thể chậm rãi gục xuống.

Tại thời khắc Kiếm Trần vừa mơi ngã xuống, ngọn núi nằm giữa hai ngọn núi hình kiếm nơi hắn và Độc Cô Cầu Bại đang đứng đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên cả ngọn núi cũng bạo liệt vỡ ra, vô số đá vụn rối rít hướng bốn phía bắn ra, ngay sau đó hai màu Tử Thanh (Tím Xanh) tràn ngập bầu trời, chiếu rọi thiên địa, giờ khắc này, khắp Thiên Không cũng bị Tử Thanh hai màu lấp đầy, đáng tiếc Kiếm Trần cùng Độc Cô Cầu Bại đã không cách nào biết được chuyện xảy ra sau đó. . . . . .

Ở trong phủ đệ xa hoa rộng rãi, trong một phòng phủ bằng trang sức xanh vàng rực rỡ, giờ phút này đang có một đám người tụ tập ở trước một cửa phòng, mà đứng đầu là một gã nam tử thanh niên , đứng trước cửa phòng đi tới đi lui, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nam tử tuổi chừng ba mươi , tướng mạo đường đường, mặc dù đã gần đến trung niên, nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp trai thời trẻ, chỉ thấy trên người hắn mặc một bộ trường bào màu trắng thêu tơ vàng bên cạnh, trên người tỏa ra uy áp của vương giả, khuôn mặt cương nghị, đôi chân mày giờ phút này đã nhăn thật chặt lại thành một đoàn.

Mà cách cửa phòng ba thước bên ngoài, một nhóm đội ngũ có ước chừng hơn ba mươi người mặt cũng đầy sầu lo đứng ở nơi đó, trẻ có già có, lớn tuổi thì đã khoảng sáu bảy chục tuổi rồi, đầu đầy tóc trắng, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, mặc dù như thế, đôi mắt vẫn lóe ra thần quang làm cho người ta kinh hãi, từ thần quang trong mắt của họ , không giống như thuộc về một vị lão nhân, mà là một đầu mãnh long ngạo hổ. Còn lại phần lớn cũng là nam tử ở ba bốn mươi tuổi, mọi người khí vũ hiên ngang, mắt lộ ra tinh quang, vừa nhìn cũng biết cũng là người bất phàm.

Mà ở trong phòng đối diện bọn họ , không ngừng truyền ra tiếng kêu thống khổ của một nữ tử đang sinh.

“Phu nhân, dùng sức, dùng sức, sắp được rồi, sắp được rồi. . . . .” Một đạo âm thanh có chút vội vàng ngay sau đó vang lên, giọng nói có vẻ hơi già nua, vừa nghe cũng biết chủ nhân của giọng nói tuổi đã không thấp, hơn nữa còn là phụ nữ.

Ngoài cửa phòng, nam tử lo lắng đi đi lại lại, đột nhiên nam tử ngừng lại, vội vàng nói: “Ai. . . . Cái này cũng suốt một ngày một đêm rồi, Vân nhi làm sao còn chưa sinh được , nếu cứ như vậy , sợ rằng đối với Vân nhi cũng sẽ tạo thành bất lợi.” Giọng nói nam tử thanh niên tràn đầy sầu lo, lộ vẻ lo lắng không dứt.

]

“Gia chủ, người yên tâm đi, Vân phu nhân nhất định sẽ không có chuyện gì, người đừng quên Vân phu nhân là một Quang Minh Thánh Sư.” Một lão giả đầu đầy tóc trắng, trên mặt hiện đầy nếp nhăn an ủi, trong giọng nói mặc dù tràn đầy tự tin, nhưng cũng không che dấu được vẻ lo lắng trên gương mặt.

“Ai. . . . .” Nam tử mặc trường bào màu trắng, trên người mang uy áp của vương giả lần nữa nặng nề thở dài, trên mặt vẻ ưu sầu xen lẫn lo lắng vẫn chưa giảm chút nào.

Sau hơn hai canh giờ, rốt cục một giọng nói hưng phấn từ bên trong gian phòng truyền ra: “Gia chủ, gia chủ, Vân phu nhân sinh rồi, Vân phu nhân sinh rồi, mẫu tử bình an, là một nam hài.” Trong giọng nói tràn đầy kích động.

Nghe tiếng, ở ngoài cửa phòng vẻ sầu lo trên mặt nam tử rốt cục cũng bị quét sạch, thay vào đó là khuôn mặt hưng phấn cùng kích động, không nói một lời, trực tiếp đẩy cửa phòng ra biến mất không thấy gì nữa, tốc độ nhanh đến chóng mặt , tuyệt đối không phải là một người tầm thường có thể làm được.

Nam tử trong nháy mắt liền tới bên trước giường lớn trong phòng, ngồi ở bên giường, khuôn mặt ân cần nhìn chăm chú vào người phụ nữ nằm trên giường, nói: “Vân nhi, như thế nào, nàng không sao chớ!” Thanh âm êm dịu, tràn đầy ân cần.

Nằm ở trên giường chính là một cô gáo chừng hơn hai mươi tuổi , tướng mạo xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, quả thực là thiên tư quốc sắc, trên khuôn mặt xinh đẹp đã đổ đầy mồ hôi dầm dề, sắc mặt hơi trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi.

Cô gái dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn nam tử, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: “Phu quân , ta không sao, hãy để cho ta xem xem hài tử của chúng ta .”

“Tốt! Tốt! Tốt! Vân nhi không có chuyện gì là tốt rồi.” Nam tử trên mặt lộ ra một nụ cười cao hứng, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía bà mụ đang ôm hài tử bên cạnh , vừa muốn nói chuyện, lại thấy chân mày bà mụ nhăn chặc , vẻ mặt kỳ quái nhìn đứa trẻ đang ôm trong ngực, hai tay không ngừng loay hoay , trong miệng đang không ngừng thầm nói: “Khóc a, khóc a, ngươi đứa nhỏ này, làm sao không khóc a, kỳ quái, ta đở đẻ lâu như vậy, hài tử vừa mới ra đời ở trên tay của ta không có hơn ngàn, cũng có mấy trăm , lần đầu tiên nhìn thấy hài tử vừa sinh ra lại không khóc.”

Mà lúc này, một nhóm người ở bên ngoài cũng không phân trước sau tiến vào trong phòng, mọi người trên mặt đều treo nụ cười, rối rít hướng về phía nữ tử nằm ở trên giường chúc mừng.

Trên mặt nam tử lộ vẻ cao hứng, hướng về phía nữ tử nằm trên giường, ôn nhu nói: “Vân nhi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, ta đi đem con ôm tới.” Nam tử đứng dậy đi tới trước người bà mụ , nói: “Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đứa nhỏ này có vấn đề gì .” Giọng nói nam tử hơi trầm xuống, một hài tử vừa mới ra sinh ra mang theo bệnh nặng bẩm sinh, đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn không ít, hắn đúng thật là sợ trên người con của mình xuất hiện vấn đề .

Nghe tiếng, bà mụ vẻ mặt khổ cùng, ánh mắt nhìn nam tử, giọng nói cung kính : “Gia chủ đại nhân, tiểu thiếu gia có vấn đề gì hay không ta không biết, nhưng là căn cứ kinh nghiệm đở đẻ nhiều năm của ta , hài tử vừa ra sinh ra sẽ khóc lớn , nhưng tình huống của tiểu thiếu gia thì có chút bất đồng, ngài xem hắn vừa sinh ra lại không có khóc một tiếng, chuyện này vô cùng kỳ quái a.”

Nghe vậy, thanh niên nam tử nhíu mày, ánh mắt nhìn về đứa trẻ được bà mụ ôm trong tay , chỉ thấy một đôi mắt to sáng ngời không lẫn chút tạp chất nào đang dáo diết nhìn xung quanh , vô cùng khả ái, nhìn qua cũng không có vấn đề gì.

Bất quá, hắn cũng không có nhìn ra, ở sâu trong đáy mắt của đứa trẻ, mang theo vẻ rung động cùng không thể tin được.

Sau đó, nam tử đặt một tay ở trên người đứa trẻ, chỉ thấy trên bàn tay đột nhiên xuất hiện một tầng hoàng sắc (màu vàng).

Nhìn thấy động tác của nam tử , thần sắc trên mặt bà mụ cũng trở nên có chút bất an , nàng chỉ là một bà mụ nho nhỏ, cuộc sống thuộc về tầng lớp hạ đẳng, nàng đúng thật là sợ hài tử mới sinh có vấn đề gì , bị nam tử kia trách tội , hậu quả nàng cũng không dám nghĩ đến, mặc dù chuyện này cùng nàng không liên quan, nhưng nàng không có năng lực để giải thích.

Nam tử rất nhanh thu hồi cánh tay, bận tâm trong lòng rốt cục cũng bỏ xuống, trên mặt lộ ra một tia cao hứng , nói: “Hài tử rất mạnh khỏe, căn bản không có bất cứ vấn đề gì.” Vừa nói, người thanh niên liền từ trong tay bà mụ ôm lấy đứa trẻ.

Nghe được lời này, bà mụ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lo lắng triệt để biến mất, trên mặt cũng lộ ra một tia cao hứng, nói: “Gia chủ đại nhân nói không sai, có lẽ việc này đại biểu cho tiểu thiếu gia bất phàm, tương lai nhất định sẽ trở thành một tuyệt thế cường giả .”

Nam tử nghe thấy những lời này , mặc dù biết hết thảy vô cùng xa vời , nhưng vẫn không nhịn được mà cười phá lên, nói: “Tốt, tốt, tốt, chỉ hy vọng như vậy, người đâu thưởng cho hồng mụ mụ một trăm kim tệ.”

Nghe vậy, bà mụ mừng rỡ, nhất thời kích động nói: “Đa tạ gia chủ ban thưởng, đa tạ gia chủ ban thưởng”

Người thanh niên hài tử ôm đứa trẻ đi tới trước người nử tử ở trên giường, vẻ mặt cao hứng nói: “Vân nhi, nàng xem, đây là hài tử của chúng ta, rất khả ái a.”

Cô gái được gọi là Vân nhi đưa tay ôm lấy đứa trẻ, thân mật hôn lên trên mặt đứa trẻ, khuôn mặt hạnh phúc nói: “Phu quân, nếu hài tử là một nam hài, vậy theo ước định của chúng ta lúc trước, đặt tên cho nó là Trường Dương Phi Thiên.”

(Biên: Tên nghe thật là…)

Người thanh niên cười to nói: “Không tệ, hiện tại ta chính thức cho nó gọi là Trường Dương Phi Thiên, ta muốn mời khách quý khắp nơi trong thành Lạc Nhĩ đến , ngày mai ta ở Trường Dương Phủ mở đại tiệc, hảo hảo ăn mừng một phen. . . . . .”

Trong nháy mắt, một năm đã trôi qua, ở trước một hồ nhỏ tại đại đình viện , một bé trai thân cao chưa đầy một thước đang ngơ ngác đứng ở nơi đó, hai mắt có chút xuất thần nhìn hồ nhỏ ngay trung tâm ngọn núi, thằng bé mặc một chiếc áo hoa lệ , thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp, thần sắc như thế xuất hiện ở một hài tử chưa đầy ba tuổi, lộ ra vẻ tương đối khác lạ.

Tên này thằng bé này chính là Trường Dương Phi Thiên, lúc này ở trong đầu Phi Thiên , không ngừng hiện ra từng hình ảnh kinh tâm động phách, giống như những tước phim chậm rãi thoảng qua, đó là ở một mảnh núi non liên miên vô tận, trên hai ngọn núi hình kiếm, một thanh niên tuổi chừng không quá hai mươi tuổi, lớn lên vô cùng anh tuấn tay cầm trường kiếm, cùng cao thủ tuyệt thế trăm năm trước tung hoành giang hồ vô địch thủ Độc Cô Cầu Bại chiến đấu kịch liệt, cuối cùng lúc cận kề cái chết, thực lực lần nữa đột phá, đạt đến cảnh giới “Lấy thần ngự kiếm”, đem một kiếm xuyên qua yết hầu Độc Cô Cầu Bại , khiến cho hai người cuối cùng đồng quy vu tận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN