Thần Sủng Tiến Hóa
Ông Lưu
– Loài rết trời sinh tính tình hung mãnh, nếu muốn huấn luyện thì nhất định phải để nó không ngừng chém giết cùng con mồi. Sau đó, mỗi bữa phải cho nó ăn thịt tươi để bảo trì tính cách này, như vậy mới có thể phát triển được sức chiến đấu một cách lớn nhất.
Đội trưởng bảo an đang muốn nhảy từ trên cành cây xuống, nhưng khi xem xét độ cao thì cuối cùng đành phải sử dụng tứ chi để bò xuống một cách chậm rãi.
Cơ hội để hắn thể hiện trong nháy mắt đã biến mất. . .
– Ông biết huấn luyện sao?
Cao Bằng vẫn còn có chút nghi ngờ, người đội trưởng bảo an với bộ râu quai nón ở trước mặt này cũng không có vẻ gì giống với cao thủ huấn luyện cả.
– Hừ! Tên quỷ nhỏ, đừng có xem thường người khác chứ. Con Ma Quỷ Đường Lang này chính là do tôi tự mình huấn luyện ra đó.
Đội trưởng bảo an đưa tay phải ra, khoảng không bên trái đang không có gì lại đột nhiên xuất hiện một con Ma Quỷ Đường Lang nửa ngồi trên mặt đất, điểm nổi bật là bộ ngực cường tráng đang lên xuống phập phồng theo nhịp hô hấp.
– Nhưng mà, tôi tinh thông huấn luyện bọ ngựa nhưng cũng không có nghĩa sẽ tinh thông huấn luyện con rết. Muốn huấn luyện cái con rết này thành một cỗ máy giết chóc chân chính thì cần phải tìm đến người chuyên nghiệp mới được. Tôi cũng chỉ có thể cung cấp cho cậu một chút ý kiến cùng đề nghị mà thôi.
Đội trưởng trưởng bảo an nói.
– Ừm, Cảm ơn tiên sinh.
Cao Bằng gật đầu cảm ơn.
– Tiên sinh có biết ai là cao thủ huấn luyện con rết trong thành Trường An không?
Cao Bằng đột nhiên mở miệng hỏi thăm.
Đội trưởng bảo an hơi sửng sốt một chút. Đây là lần thứ nhất có người gọi hắn là tiên sinh đó, kiểu xưng hô này làm cho hắn có cảm giác là lạ.
Trầm ngâm một lát,
– Trong thành Trường An cũng có mấy vị cường giả nổi tiếng có ngự thú là con rết, nhưng đó là bởi vì ngự thú của bọn họ vốn đã mạnh sẵn rồi. Còn cường giả nổi tiếng chân chính về việc huấn luyện thì chỉ có một người.
Trong ánh mắt của đội trưởng bảo an lộ ra chút ngưng trọng,
– Quán trưởng võ quán Ngũ Độc, Tào Kim Diễm.
– Nhưng mà tính cách của Tào Kim Diễm rất quái gở nên người bình thường rất khó có thể tiếp cận được. Nghe nói tất cả người thân của ông ta đều chết tại thời điểm bắt đầu tai biến làm cho tính cách của ông ta trở nên rất nóng nảy. Vì thế ở trước mặt ông ta thì tuyệt đối không được nói những chuyện liên quan đến người thân.
– Ồ! Vậy thì quên đi, tôi sẽ tự mình tiến hành huấn luyện.
Cao Bằng lập tức không có hứng thú nữa. Hắn cũng không quen việc đưa mặt nóng áp vào mông lạnh của người khác. Điểm quan trọng nhất là hắn luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ, vị đội trưởng bảo an này hình như nói quá nhiều rồi.
Kinh nghiệm chiến đấu của ngự thú đều sẽ có được từ trong thực chiến, Cao Bằng thầm nghĩ. Hắn đã hiểu mình phải làm như thế nào rồi, huống hồ hắn cũng có lực lượng của chính mình.
Đội trưởng bảo an há to miệng, chuyện này, chuyện này sao có thể kết thúc như vậy. Kịch bản cũng không phải như thế mà, tiểu tử này đáng nhẽ phải tiếp tục nghe ngóng về sở thích của Tào Kim Diễm chứ!
Vị đội trưởng bảo an này đã sở tác sở vi (1) quá mức, rõ ràng lúc trước còn làm bộ cao lạnh, sau đó lại vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (2).
Cao Bằng quay người rời đi không có chút do dự. Hắn cũng không muốn bị cuốn vào trong vòng xoáy âm mưu của người khác, bởi vì hắn đã có vốn liếng để mạnh lên. Chỉ cần bản thân làm từng bước một thì vẫn có thể trở nên ngày càng mạnh mẽ.
. . .
Chuyến dã ngoại ba ngày trong vùng ngoại thành cũng đã kết thúc rất nhanh.
Mặc dù vùng ngoại thành vẫn tồn tại một ít quái vật nhưng đẳng cấp của chúng phần lớn là phổ thông, tăng thêm việc còn có Ma Quỷ Đường Lang ở xung quanh âm thầm bảo hộ thì việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó có thể xảy ra được.
Mấy ngày này cũng đã khiến cho các học sinh được chính thức tiếp xúc với những quái vật hoang dại, từ đó biết sự khác biệt giữa chúng và quái vật nuôi trong nhà. Những quái vật nuôi trong nhà phần lớn đều có tính tình ôn hòa nên bình thường cũng rất ít khi nổi giận, mà những quái vật hoang dại này đều là dã tính khó thuần. Có thể được tiếp xúc với chúng sẽ giúp ích rất nhiều cho kiến thức thực tế cùng năng lực thực hành của những học sinh này trong tương lai.
Ngồi trên xe nhìn cảnh vật đang dần mơ hồ ngoài cửa sổ, Đại Tử nằm yên tĩnh dưới chân Cao Bằng. Nếu so sánh với mấy ngày hôm trước thì vẻ ngoài của Đại Tử cũng không có biến hoá quá lớn, nhưng nếu như cẩn thận quan sát thì có thể thấy được trong ánh mắt của nó chứa đựng sự hung ác hơn rất nhiều so với trước đây.
Từng chiếc chân đốt lóe ra hàn quang, những tia sát khí nhỏ bé không thể nhận ra lởn vởn xung quanh cặp răng nanh.
Mấy ngày nay, ngoài việc rèn luyện tính linh hoạt cùng lực bộc phát cho Đại Tử thì ngày nào hắn cũng đi cùng Đại Tử vào trong rừng cây để chiến đấu với những con quái vật hoang dại.
Trong đó có một lần nguy hiểm nhất là lúc Đại Tử bị Đạn Giáp Trùng công kích trúng đầu. Nhược điểm trí mạng của loài rết chính là phần đầu, nơi này cũng là phần yếu ớt nhất trong cả người chúng.
Mặc dù trên đầu chúng có một lớp vỏ dày cứng rắn bảo vệ nhưng mà phía dưới lớp vỏ này lại chính là đại não yếu ớt.
Thương thế lần đó khiến cho Đại Tử thiếu chút nữa mất mạng, may mắn lúc đó đội trưởng bảo an dẫn theo ngự thú Ma Quỷ Đường Lang đến giết chết Đạn Giáp Trùng mới cứu được Đại Tử.
Chuyện này khiến Cao Bằng thiếu đội trưởng bảo an một cái nhân tình. Nhưng mà kỳ quái chính là đội trưởng bảo an chỉ khoát tay áo rồi nói không cần Cao Bằng phải cảm tạ gì cả, lúc hắn rời đi còn nhìn thoáng qua Cao Bằng với ánh mắt rất phức tạp.
Cao Bằng nhẹ nhàng sờ vào lớp vở trên đầu của Đại Tử, nơi đó có một khu vực có màu sắc nhạt hơn so với xung quanh. Đó là nơi bị Đạn Giáp Trùng đánh xuyên thủng, vừa mới mọc ra một lớp vỏ mới.
Phải dùng trọn vẹn một ngày thì vết thương mới có thể khép lại, nhưng dù như vậy cũng làm cho Cao Bằng rất kinh hãi về tốc độ hồi phục của nó. . . Không hổ là quái thú, nếu đặt ở trước khi đại tai biến xảy ra thì cái tốc độ hồi phục này là một điều không thể tưởng tượng nổi.
Chiếc xe chở mọi người lướt qua trường học rồi tiếp tục đi về phía nội thành, cuối cùng nó dừng lại tại một nơi được định sẵn.
Mộ Dung Thu Diệp xoa xoa hai mắt của mình rồi cúi đầu mở cuốn sổ bằng da thật màu đen ra, sau đó dặn dò:
– Sau khi xuống xe thì các em phải về nhà đúng hạn, không được đi đến những nơi như công viên trò chơi quái thú, thám hiểm trong phòng kinh dị, đặc biệt là đừng đi trường đấu thú! Nửa giờ sau cô sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh của từng người, nếu như cô phát hiện ra ai vụng trộm đi chơi mà về nhà không đúng hạn thì sẽ cho chép phạt một quyển sách mười lần.
– Vâng ạ!
Cả đám người đáp lại một cách uể oải.
Mới xuống xe, Đàm Tiền Tiến đã cười hì hì tiến đến vỗ vỗ bả vai Cao Bằng,
– Có muốn cùng tôi đi đến trường đấu thú xem một chút hay không?
– Không được, tôi còn phải về nhà đúng hạn.
Cao Bằng khách sáo từ chối.
– Nhưng mà cậu không phải. . .
Đàm Tiền Tiến vừa muốn nói ra nhưng lại đột nhiên nghĩ tới điều gì nên vội vàng xin lỗi.
– Không sao.
Cao Bằng lắc đầu ý bảo không sao, thời gian ba năm đã cho phép hắn có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này, sẽ không giống như những thiếu niên có lòng tự trọng quá lớn vừa chạm liền nổ, cũng sẽ không bởi vì mất đi cha mẹ mà căm ghét tất cả.
Ngược lại, hắn đã từng tự mình trải qua đau khổ nên sẽ càng quý trọng cuộc sống hơn.
– Vậy cũng được.
Đàm Tiền Tiến có chút tiếc nuối, đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng Cao Bằng đã quay người rời đi. Hắn nhìn theo bóng lưng cô đơn của Cao Bằng rồi đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Cao Bằng hơi mấp máy bờ môi, dắt theo Đại Tử dung nhập vào trong biển người rồi dần dần biến mất trong đó.
– Tiểu Cao đã trở về rồi à.
Ông Lưu nhàn nhã đi dạo quanh hoa viên của khu nhà, khi thấy Cao Bằng liền hỏi thăm một câu.
– Cháu chào ông Lưu.
Cao Bằng cười chào hỏi với ông Lưu, ông ấy là hàng xóm mới chuyển tới từ hai năm trước của hắn. Khi đó chính là thời điểm đau đớn và u ám nhất của Cao Bằng, cũng chính bởi vì có ông Lưu khuyên bảo từng chút một mới cải biến được tâm lý đang chệch hướng của Cao Bằng.
Nghe nói con cái của ông Lưu đều chết khi đại tai biến phát sinh, đến bây giờ ông ấy chỉ còn lại có một mình cô đơn. Vì thế hai người một già một trẻ có hoàn cảnh giống nhau lặng lẽ trở thành đôi bạn vong niên, rất nhiều điều mà Cao Bằng không muốn nói cho người khác nhưng đều sẽ đến tìm ông Lưu để thổ lộ.
– Ồ! Con rết nhỏ này trông có tinh thần hơn lúc trước nhiều đó. Tiểu Cao, cháu có phải đã dẫn nó đi gặp máu rồi hay không?
Ông Lưu ngạc nhiên hỏi.
– Đúng vậy, cháu mới trở về sau ba ngày ở Minh Kính Hồ trong vùng ngoại thành.
Cao Bằng gật đầu nói.
– Ừm, cũng tốt! Loài rết rất khác biệt với chó mèo hay các loại ngự thú khác. Chúng vốn được sinh ra để chiến đấu nên nhất định phải thấy nhiều máu mới được.
Ông Lưu hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
– Tuy chủng loại của con rết này không tệ nhưng cuối cùng nó cũng chỉ là một con quái vật có phẩm chất phổ thông. Cháu nên lựa chọn con ngự thú thứ nhất của mình một cách cẩn thận, nếu như cháu muốn thì ông có thể đưa cho cháu một con ngự thú nhỏ có phẩm chất tốt để bồi dưỡng.
Ông Lưu cười tủm tỉm nói.
( P/S của tác giả: Giải thích một chút về nguyên nhân tồn tại khoảng cách giữa thế hệ người trẻ tuổi cùng người trưởng thành, sửa chữa một chút thiết lập cùng vá BUG.
Phần đầu truyện đã nhắc tới việc chỉ có tròn 18 tuổi mới có thể ký kết huyết khế, chưa đủ 18 tuổi thì không có cách nào ký kết được. Ở thời gian đầu của tai biến là thời điểm phát sinh những biến hóa kịch liệt nhất, cũng là thời điểm tiến hóa cùng biến dị điên cuồng nhất, cho nên tại thời điểm đó có rất nhiều người trưởng thành nhanh chóng lớn mạnh, ngự thú của bọn họ cũng nhanh chóng trưởng thành theo.
Nhân vật chính lúc này không có cách nào ký kết huyết khế được do đã có vết xe đổ, trẻ vị thành niên sau khi ký kết huyết khế bởi vì linh hồn chưa phát triển hoàn toàn dẫn đến bị ngự thú phản phệ, mà đám người vị thành niên này do không thể ký kết huyết khế dẫn đến việc sẽ dậm chân tại chỗ.
Đương nhiên sẽ có nhiều bạn bảo, trước tiên có thể tìm kiếm con non của những ngự thú mạnh mẽ rồi cho cùng trưởng thành một chỗ với những đứa trẻ này, sau khi lớn lên sẽ thu hoạch ngự thú mạnh một cách dễ dàng.
Nhưng mà nhân vật chính của chúng ta lại không có bối cảnh này. . .)
Chú Thích:
Sở tác sở vi: Hành động đã thực hiện
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không có việc lại tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
—————
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
– Hắc Nộ Hầu của em đã đi đến chỗ nào?
Hai hàng lông mày của Mộ Dung Thu Diệp nhăn lại, theo lý thuyết thì vấn đề an toàn của Ngự thú không phải do nàng quản.
Nhưng khi nhìn thấy Hải Lam Vũ đang khóc nức nở giống như đứa trẻ thì nàng lại mềm lòng.
– Ở bên đó.
Một nhân viên bảo an mặc chế phục màu lam của công ty Lam Thuẫn chỉ về phía rừng cây nhỏ ở nơi xa.
Hải Lam Vũ còn chưa kịp lau khô nước mắt ở trên mặt thì lại ngơ ngác nhìn sang người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình này.
– Ông làm sao biết được?
– Bởi vì vừa rồi tôi đứng ở phía sau cậu 100 mét.
Nhân viên bảo an của công ty Lam Thuẫn cười tủm tỉm nói.
– Vậy sao ông lại không ngăn Hắc Nộ Hầu của tôi lại!
Hải Lam Vũ lớn tiếng chất vấn, bởi vì quá tức giận nên mạch máu trên trán cũng nổi phồng hẳn lên.
Người nhân viên bảo an này đưa ngón trỏ lên rồi nhẹ nhàng đặt ở trên môi của mình.
– Hư.
Hải Lam Vũ đột nhiên thấy lạnh cả người, khi cúi đầu xuống mới cảm thấy có một cái bóng đen nhánh đã lặng yên không một tiếng động bao phủ hắn.
Ở bên cạnh còn truyền ra tiếng thét chói tai của những đồng học khác.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại thì cảm thấy như sắp đụng vào một thứ gì đó, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút nhưng lại làm cho trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy từ ngực ra ngoài.
Cặp kìm dữ tợn ở miệng lúc đóng lúc mở, đôi mắt kép không mang theo chút cảm tình nào nhìn thẳng vào hắn, phảng phất như một sát thủ lạnh lùng đang nhìn vào con mồi của chính mình. Lúc này hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc lông tơ ở phần miệng cùng với hai chiếc kìm sắc nhọn lập loè hàn quang.
Thân thể cao lớn cùng với đường cong uốn lượn, đôi chân trước sắc bén giống như một thanh đại đao dùng để chém đầu. Điều đó làm cho quái vật này giống như một bức điêu khắc cô độc nhất trên thế giới này.
– Tính tình của bảo bối nhà tôi không tốt lắm, đặc biệt là lúc có người hét to đối với tôi.
Nhân viên bảo an cười nói với Hải Lam Vũ, nhưng ở trong mắt của Hải Lam Vũ thì nụ cười này lại giống như nụ cười của một ác ma.
– Vị tiên sinh này, anh đừng có dọa học sinh của tôi!
Mộ Dung Thu Diệp đột nhiên tức giận nói.
Nàng phảng phất biến thành một con sư tử mẹ đang bao che cho con, tiến lên đem Hải Lam Vũ kéo ra phía sau của mình.
– Xin lỗi, tôi cũng không có ý đe dọa vị tiểu tiên sinh này, chỉ là do cậu ta hét to đối với tôi trước cho nên ngự thú của tôi mới không nhịn được bước ra.
Nhân viên bảo an hô một tiếng với Ma Quỷ Đường Lang, con bọ ngựa cao ước chừng hai mét này quay đầu sang nhìn thoáng qua Mộ Dung Thu Diệp một chút, sau đó xoay tròn lại một trăm tám mươi độ, những chiếc chân cường tráng hữu lực hơi uốn lượn rồi hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
– Bây giờ có thể chứng minh là tôi không có ác ý rồi chứ.
Nhân viên bảo an giang hai tay ra, nhìn thật sâu vào Hải Lam Vũ đứng phía sau Mộ Dung Thu Diệp rồi nhàn nhạt nói:
– Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là phụ trách bảo hộ sự an toàn thân thể của các cậu mà thôi, còn Ngự thú của mọi người thì không nằm trong trong phạm vi đó. Tuổi tác của cậu chắc đã được coi là trưởng thành rồi chứ, nếu đã là người trưởng thành thì phải phụ trách với hành động của chính mình, không phải tất cả mọi người đều phải sủng ái che chở như cha mẹ của cậu.
Khi nói xong hắn cất lên một tiếng cười nhạo rồi xoay người rời đi.
Hải Lam Vũ mặc dù tức giận đến mức xanh mặt, hai bàn tay nắm lại thật chặt, cả người đều đang run rẩy, nhưng lại không dám tức giận.
Cắn chặt hai hàm răng lại, ngực của Hải Lam Vũ phập phồng kịch liệt.
Mộ Dung Thu Diệp thấy thế thì thầm than trong lòng, tuy muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng biết những học sinh của mình bây giờ đều nằm trong lứa tuổi có lòng tự trọng rất cao.
Trước khi xảy ra tai biến thì nàng cũng từng làm cô giáo, tính đến bây giờ thì cũng đã được mười mấy năm rồi. Vì thế vừa rồi theo thói quen nàng liền đứng ra bảo hộ phía trước Hải Lam Vũ, tuy rằng hiện giờ pháp luật đã hạ tiêu chuẩn người trưởng thành xuống 16 tuổi nhưng ở trong mắt của nàng thì mấy người học sinh này cũng chỉ là trẻ nhỏ mà thôi.
– Chúng ta đi tìm thôi.
Mộ Dung Thu Diệp gọi Ngự thú của mình tới rồi đi đến phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất.
Trong lớp có không ít học sinh đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn sôi nổi đi theo ở phía sau. Bọn họ cũng đều gọi Ngự thú của mình đi theo.
Các Ngự thú cùng học sinh tụ lại một chỗ tạo thành quy mô không nhỏ, nhìn qua cũng có chút đông đúc.
Hải Lam Vũ thấy vậy thì bỏ xuống lo lắng trong lòng, hắn nghĩ rằng có nhiều người cùng đi như vậy thì chắc cũng không gặp được nguy hiểm gì.
Cao Bằng cũng đi theo đám người, thứ chân chính làm cho hắn yên tâm không phải là những sủng vật nhỏ mà đồng học mang theo, ít nhất ở trong mắt của hắn thì chúng đều chỉ là một đám sủng vật nhỏ mà thôi.
Hàng năm đều ở trong thành phố, không gặp qua máu thì khi so sánh với quái vật ở bên ngoài sẽ giống như sự khác nhau giữa lợn nhà và lợn rừng. Tuy rằng nhìn qua lợn nhà lớn hơn so với lợn rừng, nhưng nếu thật sự chém giết nhau thì chỉ sợ nó sẽ bị lợn rừng đuổi đánh cho phải chạy trốn khắp nơi.
Thứ chân chính làm cho hắn yên tâm chính là những con Ma Quỷ Đường Lang đang đứng ở trên những cành cây xung quanh. Khi chúng đứng ở trên đó thì sẽ giống như một cành cây khô không có sinh mệnh, chỉ thấy thân hình chúng nhoáng lên liền biến mất tại chỗ ngay sau đó xuất hiện ở cành cây phía trước nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Chỉ sợ ngay cả Ngân Dực Điểu biến dị của cô Mộ Dung ở trước mặt Ma Quỷ Đường Lang cũng chỉ có thể trở thành con mồi.
Tùy tiện lựa chọn số liệu của một con Ma Quỷ Đường Lang.
【 Tên quái vật 】: Ma Quỷ Đường Lang
【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 15 ( tinh anh )
【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Mộc
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh ( bình tĩnh )
【 Nhược điểm quái vật 】:Hệ Hỏa
Đây là một loại quái vật mạnh mẽ nhất mà Cao Bằng từng gặp qua, có cấp bậc tinh anh lại thêm phẩm chất tinh nhuệ. Mỗi một nhân viên an ninh của Lam Thuẫn đều có trang bị một con Ma Quỷ Đường Lang, cấp bậc của chúng chỉ chênh nhau từ 2-3 cấp, thực lực cũng chỉ chênh lệch rất nhỏ.
Có nhiều Ma Quỷ Đường Lang như vậy thì trừ khi bọn họ gặp phải quái vật cấp thủ lĩnh mới có khả năng bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà nơi này là vùng ngoại thành, quái vật cấp tinh anh có lẽ có khả năng nhỏ chạy vào từ vùng biên cảnh, nhưng quái vật cấp thủ lĩnh lại tuyệt đối không có khả năng đó. Nó giống như việc lưới đánh cá chỉ có thể để lọt cá nhỏ qua khe hở chứ tuyệt đối không để lọt cá lớn.
Đám người tìm kiếm dọc theo phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất, diện tích ở đây cũng không lớn lắm nhưng thảm thực vật lại tương đối tươi tốt.
Không được bao lâu thì đã có người tìm được dấu vết mà Hắc Nộ Hầu lưu lại, đó là một vết máu trên mặt đất, xung quanh còn có một ít chất lỏng màu vàng đặc sệt tản mát ra mùi vị ghê tởm khó ngửi.
– Chắc là ở xung quanh đây.
Mộ Dung Thu Diệp bình tĩnh nói,
– Các bạn học cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đi xa, mọi người hãy kết thành đoàn rồi đi bên nhau.
Những nhân viên bảo an của công ty bảo an Lam Thuẫn cũng đã phân phó cho Ma Quỷ Đường Lang bảo hộ sự an toàn của những người học sinh này.
Một nhân viên bảo an mặc quần áo của đội trưởng lộ ra vẻ mặt thú vị khi nhìn về phương hướng nào đó,
– Hình như đó là tác phong của thứ kia.
Tuy trong lòng có suy đoán nhưng hắn vẫn thả lỏng mà không hề lo lắng gì. Nếu thật sự là do thứ kia thì uy hiếp cũng không lớn lắm, nó hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế, nhưng với các bạn học mới ra đời kia thì…… Trên mặt hắn lộ ra ý cười, chắc sẽ gặp ác mộng vào buổi tối.
Vết máu này hình như là hướng về cái phương hướng kia.
Mộ Dung Thu Diệp cúi đầu điều tra vết máu trên mặt đất. Vết máu chạy dài hỗn loạn ở trên lá khô rồi biến mất ở phía sau một viên đá lớn mọc đầy rêu xanh phía xa.
– Linh Tước, điều tra xem phía sau viên đá lớn kia có nguy hiểm hay không đi?
Mộ Dung Thu Diệp đưa ra mệnh lệnh.
Ngân Dực Điểu vẫn luôn bay lượn xoay quanh không trung của rừng cây phát ra một tiếng hót vang rồi lao xuống phía sau hòn đá kia!
Hai chiếc cánh màu bạc giống như những chiếc đao sắc bén chặt đứt những cành cây ven đường. Cuối cùng nó dừng lại ở trên một cành cây phía sau rồi nhìn xuống bên dưới. Đôi mắt sắc bén lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào một chỗ sau đó phát ra một tiếng hót bén nhọn!
Cùng lúc đó phía dưới cũng truyền ra âm thanh giống như tiếng khóc của trẻ con…
………………
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!