[Thi Văn Lục] Thi Quỷ - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


[Thi Văn Lục] Thi Quỷ


Chương 15



Trình Phong ra khỏi phòng bệnh, Trịnh Liên Hạo vội chạy tới, “Sếp ơi, tìm được băng ghi hình rồi.”

Trình Phong gật đầu, biểu cảm nghiêm túc trước sau như một, “Thế nào?”

“Camera an ninh quay được vào lúc 3h40 phút sáng Khương Ly Bạch lái xe qua ngã tư đường An Tây rồi đi tiếp, chẳng biết thế nào lại đi tới con đường kia. Cái đường kia bình thường vắng vẻ không ai qua lại, cũng không có camera, cho nên…”

Trình Phong xua tay, “Bên pháp y có tin tức gì không?”

“Nhân viên trực ban nói tối đó không thấy ai ra mà cũng không có ai vào…” Tới đây, trong giọng điệu của Trịnh Liên Hạo mang đầy vẻ sợ sệt, “Anh nói coi, đang yên đang lành sao cái xác kia lại chạy từ trung tâm thành phố ra tuốt tận ngoại ô vậy? Hơn nữa còn không có ai chuyển nó đi… cứ như là nó tự…”

Trình Phong ngắt ngang lời Trình Liên Hạo, trợn trắng mắt lườm cậu ta, “Nói bậy gì thế?!”

Trịnh Liên Hạo cau mày, “Có thấy ai ra vào gì đâu, mà cửa sổ của nhà chứa xác lại còn mở nữa… Thi thể kia như là tự nhảy ra khỏi cửa sổ vậy đó… bây giờ trong cục ai cũng bảo vụ này quái dị quá rồi đấy anh ơi.”

Trình Phong siết chặt nắm tay, “Cậu tán nhảm với họ ít thôi. Cái chính là vụ án kia may mà không tăng thêm người bị hại nào.”

Trịnh Liên Hạo thoáng nhìn phòng bệnh trước mắt, “Hai người trong kia không phải người bị hại sao?”

Trình Phong không nói không rằng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng bảo, “Anh không biết.”

Trịnh Liên Hạo mím đôi môi khô khốc, không nói thêm gì nữa.

Trình Phong ngồi trên băng ghế trong hành lang bệnh viện, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ rối như một mớ bòng bong.

Theo những gì người ở phân cục kể lại thì sáu giờ sáng hôm nay họ nhận được điện thoại báo nguy. Người đi làm buổi sớm thấy có chiếc xe đâm vào thân cây ven đường, trong xe không có người bị thương. Họ tìm khắp xung quanh không thấy nạn nhân đâu mà lại phát hiện ở một gò đất cách nơi xảy ra tai nạn không xa có hai người nằm đấy.

Không sai, chiếc xe đó chính là của Khương Ly Bạch, hai nạn nhân tai nạn giao thông nọ là Khương Ly Bạch và Phòng Hiền.

Không có nhân chứng, không có băng ghi hình, không hiểu vì sao hai người họ lại đột nhiên chạy tới ngoại thạnh xa xôi giữa đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết lý do gì mà đâm vào gốc cây ven đường một cách khó hiểu như thế.

Lại thêm… thi thể bỗng dưng xuất hiện kia…

Một cái thi thể trên người chỉ đậy vải trắng, đã giải phẫu xong, đường rạch chữ Y còn chưa khâu lại. Làm sao có thể di chuyển từ giữa thành phố ra ngoại ô? Làm sao lại nằm cùng một chỗ với hai người kia được?

Trình Phong nghĩ ngợi mãi, xem ra chỉ có thể chờ báo cáo giám định rồi nói sau vậy.

Khối thi thể nọ là má Vương.

Khi Trình Phong nói chuyện này với Phòng Hiền, Phòng Hiền chết sững.

“Thi thể của má Vương nằm cách gò đất hai người hôn mê không xa. Trên người cậu với luật sư Khương đều có dấu vết trầy da, tay phải của cậu và anh ta đều bị trật khớp, mà trong móng tay thi thể có sợi vải trên quần áo của cả hai người.” Nói tới đây, đầu lông mày của Trình Phong nhíu chặt lại. Anh làm cảnh sát hơn mười năm mà chưa từng thấy chuyện quái lạ thế này bao giờ. Những chứng cứ thu được biểu hiện rõ rành rành, hai người này bị một cái xác kéo lê một quãng đường không ngắn.

Nhưng mà chuyện này có khả năng xảy ra sao?

Đương nhiên là tuyệt đối không thể!

Loại trừ khả năng kể trên thì chỉ còn lại hai tình huống. Thứ nhất chính là trong hai người đang nằm đây có một người… hoặc là cả hai cùng nhau trộm cái xác ra, sau đó tự biên tự diễn toàn bộ quá trình. Thứ hai là còn có người thứ ba tồn tại, mà người thứ ba này rất có thể là hung thủ sát hại Vu Hữu Thành và Vương Hách Liên.

Vụ án càng ngày càng phức tạp, việc cấp bách trước mắt là phải xác định xem hung thủ có phải là một trong hai người trước mắt này không.

Trình Phong nheo mắt đánh giá Khương Ly Bạch từ trên xuống dưới, hai người họ vừa mới tỉnh táo lại, chắc là chưa kịp đối chiếu khẩu cung.

“Vì sao đã muộn như thế mà hai người còn ra ngoài?”

Vấn đề vừa hỏi ra, Phòng Hiền liền liếc sang Khương Ly Bạch bên cạnh. Cậu há miệng hớp khí hồi lâu, không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Khương Ly Bạch nâng tay lên ý bảo Phòng Hiền không cần nói gì cả, sau đó nghiêng đầu nhìn Trình Phong đang đứng ở lối đi giữa hai chiếc giường, “Nói ra có lẽ anh không tin, nhưng chỗ chúng tôi đang ở xảy ra vấn đề. Tối hôm qua chúng tôi phát hiện có người đột nhập vào nhà, vì cân nhắc đến an toàn bản thân nên mới quyết định ra ngoài ở một đêm.” Khương Ly Bạch bình tĩnh trần thuật.

Trình Phong bán tín bán nghi, “Làm sao hai người phát hiện ra có người đột nhập vào nhà? Bị trộm mất cái gì? Vì sao không báo cảnh sát?”

Khương Ly Bạch bật cười, “Vấn đề chính là nằm ở chỗ này. Trong nhà không mất gì cả cho nên không có cách nào chứng minh được. Trong phòng ngủ chỉ có một nén nhang đốt dở với tro tiền vàng mã thôi. Nếu cứ thế mà báo nguy thì chỉ làm phiền cảnh sát, ai lại vì một đống tro trong nhà mà đi gọi cảnh sát chứ?”

Trình Phong nghe xong, hoài nghi trong lòng lại càng dấy lên mãnh liệt, “Xin lỗi Khương tiên sinh, bất luận lời anh nói là thật hay giả, chúng tôi tạm thời cũng không thể tin tưởng được. Nói vậy cũng là để anh hiểu, hai người từ nay nhất định phải sinh hoạt dưới sự bảo vệ của chúng tôi một thời gian. Hơn nữa tôi hi vọng cả hai có thể cung cấp mẫu ADN để làm giám định.”

Nét cười trên mặt Khương Ly Bạch vẫn không hề thay đổi, anh thản nhiên nói, “Chẳng lẽ đội trưởng Trình coi chúng tôi là kẻ tình nghi hay sao? Một khi không có chứng cứ xác thực, tôi và Phòng Hiền từ chối cung cấp bất cứ kiểu mẫu gen nào. Bản thân chúng tôi là người bị hại mà còn bị bắt tội thế này, mấy người đúng là cảnh sát nhân dân gương mẫu.”

Lời này vừa nói xong, Trình Phong đã sầm mặt, “Khương tiên sinh, tôi biết anh là luật sư, lấy pháp luật ra nói chúng tôi nói không lại với anh. Nhưng hiện tại chúng tôi có thể xác định thi thể được phát hiện ở gần hai người, hơn nữa không có gì đảm bảo thi thể chưa từng nằm trong cốp xe của anh. Tất cả đều phải có chứng cứ mới chứng thực được.”

Khương Ly Bạch cười bình thản, “Đương nhiên rồi, chứng cứ mới là quan trọng nhất.”

Vốn dĩ cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt, không ngờ Phòng Hiền trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng, “Luật sư Khương, chúng ta cho bọn họ mẫu ADN đi.”

Sắc mặt Khương Ly Bạch cứng đờ, “Phòng Hiền, em không hiểu, làm như vậy chẳng khác nào thừa nhận chúng ta có hiềm nghi.”

Phòng Hiền cúi đầu, ngữ điệu bình tĩnh không chút phập phồng, “Nhưng mà chúng ta bây giờ quả thực có hiềm nghi. Nếu như kiểm tra xong có thể loại bỏ hiềm nghi của chúng ta thì đối tượng điều tra của cảnh sát cũng ít đi một chút, chẳng phải sẽ giúp họ phá án nhanh hơn sao? Đỡ phải để họ tốn thời gian với chúng ta nữa.”

Trình Phong gật đầu, “Phòng Hiền nói đúng lắm. Luật sư Khương, giờ không phải là lúc quan tâm đến thể diện, hi vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi.”

Khương Ly Bạch nhìn Phòng Hiền lại nhìn Trình Phong, cuối cùng nói, “Thôi được rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN