Thần Châu Kỳ Hiệp 3 - Lưỡng Quảng Hào Kiệt
Chương 1 (2)
Mã Cảnh Chung nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy ăn được hơn một nửa, đột nhiên trầm giọng nói:
– Tiêu thiếu chủ, Mã mỗ đáng chết, Mã mỗ nếu làm điều gì có lỗi với cậu, đành xin kiếp sau làm trâu làm ngựa, lấy chết đền lại vậy.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
– Mã huynh sao lại nói những lời này.
Mã Cảnh Chung cười thảm đáp:
– Tiêu thiếu chủ, các vị hiệp huynh, Đường cô nương, Mã mỗ lúc nãy đã bỏ vào trong thức ăn Tam nhật mê hồn tán…
Tiêu Thu Thủy bỗng kêu lên một tiếng, ngã gục xuống đất.
Khâu Nam Cố ngẩn người, cũng đổ xuống.
Thiết Tinh Nguyệt gầm lên một tiếng, muốn đứng dậy nhưng cả người lẫn bàn đều đổ ra, bát đĩa vỡ tan.
Tả Khâu Siêu Nhiên nghiên nghiêng ngả ngả đứng dậy, cuối cùng thì dựa vào cột gỗ, trượt dài ra đất.
Đường Phương loạng choạng một chốc, cũng ngã xuống đất, chỉ hỏi được một câu:
– Các ngươi, tại sao…?
Rồi cũng hôn mê.
– Tại sao?
Mã Cảnh Chung cười thảm nói:
– Tại sao? Tôi làm sao mà biết được. Chỉ trách mọi người lẽ ra không nên đối địch với Quyền Lực bang, chúng ta làm sao mà đụng vào thiên hạ đệ nhất đại bang được!
Âu Dương San Nhi một mực cắn môi, môi dưới trắng bệch không một chút máu, bấy giờ không nhịn được, nói:
– Cảnh Chung, chàng làm vậy vì thếp, có đáng không?
Mã Cảnh Chung dằn từng tiếng một:
– Nhưng ta đã làm rồi.
Âu Dương San Nhi lạnh giọng nói:
– Thiếp tình nguyệt chết.
Mã Cảnh Chung đáp:
– Nàng không thể chết, trong bụng nàng đã mang con chúng ta… Đời này chúng ta có lỗi với người, chỉ lưu lại đời sau báo đáp ân tình này thôi.
Âu Dương San Nhi run rẩy hỏi:
– Vậy chàng muốn làm gì với họ?
Mã Cảnh Chung đáp:
– Đưa tới phân bộ Quyền Lực bang tại Vĩnh Phúc.
Âu Dương San khẽ nói:
– Nhưng mà… Nhưng mà họ có tới năm người, làm thế nào đưa đi được?
Mã Cảnh Chung đáp:
– Đặt vào trong xe ngựa, sẽ không có chuyện gì đâu.
Chợt nghe một người nói:
– Thế không phải quá phiền phức sao?
Một người khác nói:
– Bọn ta tự mình đi, vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức, chẳng phải càng tốt ư.
Còn có một người nói:
– Càng tốt, càng tốt, chỉ tiếc thức ăn không ăn được, không bằng vừa đi vừa ăn. Ai da, tôi đói mềm rồi, đói ngấu rồi, đói chết rồi!
Người đầu tiên lên tiếng là Tiêu Thu Thủy, người thứ hai là Khâu Nam Cố, người thứ ba là Thiết Tinh Nguyệt.
Tả Khâu Siêu Nhiên là kẻ đến cả nói chuyện cũng lười.
Đường Phương cũng mỉm cười mở mắt ra.
Mã Cảnh Chung trợn trừng như muốn rớt cả mắt ra, sắc mặt Âu Dương San cũng trắng bệch, buột miệng hỏi:
– Không phải mọi người đã ăn thức ăn rồi sao?
– Ăn được thì đã tốt.
– Cô bé Đường Phương kia trước khi ăn luôn phải dùng trâm kiểm tra, hôm nay xem thử, ha, thử ra được một (thiếu)
– Trâm không biến đen, nhưng lại đổi sang xám, chắc không phải kịch độc, vì thế mới giả bộ ngã xuống, xem xem các ngươi làm thế nào.
– Mấy món ăn này a, đều ăn hết vào tay áo bọn ta rồi.
Hai người Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố mồm năm miệng mười, cực kỳ đắc ý.
…Trong truyện Dược Mã Hoàng Hà, bắt đầu từ lúc nhóm Tiêu Thu Thủy thoát ra khỏi Hoán Hoa, trước khi ăn cơm, Đường Phương luôn dùng trâm bạc kiểm tra trước, trong trận lầu Giáp Tú cũng vậy.
… Đệ tử Đường môn Đường gia, Tứ Xuyên đất Thục, đã biết dùng độc thì cũng biết phòng độc, cho dù là thuốc mê cũng có thể nhận ra.
… Ngay lúc Âu Dương San Nhi bưng ra hai đĩa thức ăn, lại quay người quay về nhà bếp, Đường Phương đã lập tức dùng trâm bạc kiểm tra thử, vừa thử xong, mọi người đều sững sờ.
… Họ liền quyết định giả vờ trúng độc.
Mã Cảnh Chung không nói gì, đột nhiên xuất cước!
Tung cước đá bay chiếc bàn, đâm thẳng vào Thiết Tinh Nguyệt!
Đoạn quay người đẩy mạnh Âu Dương San Nhi ra ngoài cửa, hét lớn:
– Chạy đi!
Tiếp đó rút dao nhọn, vừa đâm mạnh vào bụng mình vừa hô lên:
– Phải giữ được con chúng ta!
Nếu không phải việc xảy ra đột nhiên, nếu không phải Mã Cảnh Chung cố kêu lên một câu cuối rồi mới đâm dao xuống thì việc Mã Cảnh Chung tự sát đã thành việc đã rồi.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc Mã Cảnh Chung hét lên, hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã bắt chặt cổ tay hắn.
Dao của Mã Cảnh Chung liền không đâm xuống được nữa. Nếu đã để đôi xảo thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên bắt lấy thì chẳng ai có thể thoát được.
Không ngờ Âu Dương San Nhi lại không đi mà quay trở về kêu lên:
– Cảnh Chung, phải chết thì chúng ta cùng chết…
Chiếc bàn đập “chát” một tiếng vào Thiết Tinh Nguyệt, lập tức vỡ vụn. Thiết Tinh Nguyệt lại như không có việc gì, hùng hùng hổ hổ đứng dậy, gầm lên như sấm:
– Không được chết, không ai được phép chết cả!
– Đúng vậy.
Tiêu Thu Thủy chậm rãi nói:
– Có gì chúng ta từ từ nói.
Không ai lên tiếng.
Tả Khâu Siêu Nhiên cũng không giữ Mã Cảnh Chung nữa, bởi vì hắn biết, Mã Cảnh Chung tuyệt đối không bỏ trốn.
Mã Cảnh Chung cũng không phải là không dám giao đấu với họ, mà là trong lòng áy náy vì thế căn bản sẽ không ra tay.
Ai cũng có thể thấy, vợ chồng Mã Cảnh Chung là vậy là có điều khó nói.
Mọi người đều không nguyện ý đi bức bách một đôi vợ chồng đang có khổ tâm, gặp hoạn nạn.
Vợ chồng Mã Cảnh Chung ngồi trên ghế nhìn nhay, năm người Tiêu Thu Thủy yên lặng đứng chờ, ở bên ngoài ánh hoàng hôn đã lặng lẽ phủ xuống, bao trùm bốn phía.
Cuối cùng vẫn là Mã Cảnh Chung lên tiếng trước:
– Tôi tình nguyện chịu chết, cũng không hy vọng mọi người tha thứ.
Tiêu Thu Thủy nghiêm sắc mặt nói:
– Chúng tôi không tha thứ cho anh, trừ phi anh nói ra người sai khiến anh là ai, chúng ta phải đối phó với hắn.
Tả Khâu Siêu nhiên vẫn một mực trầm mặt giờ bỗng nhiên nói:
– Đúng! Chúng ta cùng đi đối phó với hắn!
Mã Cảnh Chung hơi giật mình, mơ hồ hỏi:
– Chúng ta… Chúng ta cùng đi đối phó với hắn?
Đường Phương lẳng lặng nhìn hắn, nói:
– Sống làm người Hoán Hoa, chết làm ma Hoán Hoa, không phải anh đã nói vậy sao? Chuyện hôm nay là anh nhất thời hồ đồ, chúng tôi vẫn coi anh là hảo hán Hoán Hoa kiếm phái, đương nhiên là cùng nhau đi đối phó với Quyền Lực bang!
Mã Cảnh Chung trầm tư một chốc rồi chợt thở dài, nói:
– Tôi biết mọi người muốn tha thứ cho tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình.
Âu Dương San Nhi không kìm được hai hàng lệ nóng:
– Tôi biết, anh ấy làm tất cả đều vì tôi. Vốn Quyền Lực bang muốn anh ấy giết mọi người, nếu không sẽ lấy mạng anh ấy, nhưng anh ấy không đồng ý!
– Nhưng Quyền Lực bang lại nói sẽ giết tôi, anh ấy liền không dám không theo, nhưng lại không nhẫn tâm hạ độc, chỉ dám bỏ thuốc mê…
Đường Phương thở dài:
– Chính là vì thuốc mê. Nếu là thuốc độc thì bọn tôi đã không đối đãi với anh như thế.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Quyền Lực bang uy hiếp, sao anh không báo với đại ca tôi, hoặc là Mạnh tiên sinh? Bọn họ tất sẽ có chủ ý, tìm cách hộ anh!
Mã Cảnh Chung đờ đẫn đáp:
– Quyền Lực bang người đông thế mạnh… Tôi thật sự không đủ dũng cảm nói với Mạnh tiên sinh… Ngay cả bên cạnh Mạnh tiên sinh cũng có người của Quyền Lực bang, càng huống hồ… huống hồ trong bụng San nhi, đã mang con của chúng tôi…
Mã Cảnh Chung nói, ánh mắt nhìn sang Âu Dương San Nhi, Âu Dương San Nhi cúi đầu, ánh mắt hai người không tiếp xúc nhau nhưng nhu tình vô hạn, thê lương vô tận.
… Hảo háo lưu lạc giang hồ, trong bóng đêm mưa sầu gió thảm, nếu đã có một gia đình ấm áp, nếu đã có một hình bóng trong tim, ai nhẫn tâm mà buông bỏ được?
… Huống chi đã có đời sau rồi, tất cả đều đã có sinh cơ!
… Ai lại có thể vì ý khí nhất thời của mình mà làm thương tổn đến mầm sống tương lai?
… Càng huống hồ là Mã Cảnh Chung. Hắn vượt qua ác chiến với Dạ Lang, thoát được một mạng dưới tay Chu đại thiên vương, lại càng hiểu rõ sinh mệnh quý giá đến nhường nào!
… Lạc địa sinh căn, một khi để hắn xuống đất, hắn không bao giờ chấp nhận để bị kéo bật rễ lên nữa.
… Đường Phương không khỏi thầm thở dài.
– Có gì mà phải sợ chứ!
Thiết Tinh Nguyệt đấm mạnh lên bàn, quát lên:
– Cái gì mà Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng, Diêm Quỷ Quỷ trong nhân ma đều bị bọn ta giết rồi, bọn chúng có cái gì mà không trêu vào được?! Không đụng vào được?!
Mã Cảnh Chung thảm đạm nói:
– Mọi người giết chết….
Tiêu Thu Thủy bình tĩnh nói:
– Đúng vậy. Vừa rồi anh nói bên cạnh Mạnh sư thúc cũng có người của Quyền Lực bang, rút cuộc là ai?!
Mã Cảnh Chung cắn cắn môi, đáp:
– Khang Xuất Ngư và Tân Diệu Thường.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
– Khang Xuất Ngư quay về rồi sao?
Mã Cảnh Chung đáp:
– Hôm qua lão ta đã tới Quế Lâm, chính lão sai tôi tới “đón” các cậu.
Tả Khâu Siêu Nhiên căm hận nói:
– Chính là lão ta! Nếu không phải lão ta giả trúng độc, thừa cơ mưu sát Đường đại hiệp, Tiêu đại bá, Trương tiền bối thì chúng ta đã sớm ổn định đại cục Kiếm lư Thành Đô rồi.
Mã Cảnh Chung kinh ngực nói:
– Hóa ra lão ta từ Tứ Xuyên quay về Quảng Tây!
Tiêu Thu Thủy nói:
– Tân Diệu Thường là con gái Tân Hổ Khâu, nhưng Tân Hổ Khâu bị đại bá giết trong Kiếm lư, không đủ gây họa.
Mã Cảnh Chung thở phào hỏi:
– Tân Hổ Khâu chết rồi?!
Đường Phương mỉm cười đáp:
– Đúng vậy. Anh xem, Quyền Lực bang không phải là vô địch, không chỉ Tân Hổ Khâu đã chết mà cả Hoa Cô Phần cũng chết trước cửa vào Hoán Hoa kiếm phái.
Mã Cảnh Chung ngẩn ra hồi lâu, Tiêu Thu Thủy hỏi:
– Bây giờ Tân Diệu Thường còn đang ở trong Hoán Hoa kiếm phái Quế Lâm?
Mã Cảnh Chung gật đầu, Tiêu Thu Thủy vội kêu lên:
– Không xong! Mạnh sư thúc không biết chuyện Tân Hổ Khâu là con cờ nằm vùng của Quyền Lực bang, càng không biết Khang Xuất Ngư là tiểu nhân gian dối xấu xa, bây giờ chúng ta phải tới thông báo!
Khâu Nam Cố nói:
– Khang Xuất Ngư đang ở đâu? Lão già khốn kiếp đó thật đáng ghét! Chúng ta không bằng cứ bắt lấy lão ta trước, giao cho Mạnh tiên sinh trừng trị, chẳng phải càng hay sao!
Mã Cảnh Chung đứng phắt dậy, không ngờ cũng hào sảng nói:
– Tôi biết lão ta ở đâu, tôi có thể đưa các cậu đi!
Ánh mắt liếc nhìn Âu Dương San Nhi, lại lộ ra vẻ thương cảm, thân hình vừa đứng lên đang muốn ngồi xuống thì Âu Dương San Nhi đã khóc nói:
– Cảnh Chung, chàng không cần lo cho thiếp, cái gì cần làm thì cứ sảng khoái mà làm. Chỉ cần chàng đừng rời bỏ thiếp, để thiếp đi cùng anh thôi.
Mã Cảnh Chung dậm chân than thở:
– Không được, không được, ở đó nguy hiểm, chàng lại đang mang thai…
Đường Phương bỗng bình tĩnh nói:
– Mã huynh, tôi sẽ chăm lo cho Âu Dương tỷ tỷ.
Mã Cảnh Chung ngước nhìn ánh mắt trong suốt như nước của Đường Phương, lẩm lẩm:
– Tôi, tôi…
Thiết Tinh Nguyệt thật sự nhìn không vừa mắt, chửi:
– Nam nhi đại trượng phu, bà bà mẹ mẹ cái gì? Muốn đánh thì đánh cho sảng khoái…
Khâu Nam Cố tiếp lời:
– Muốn chửi thì phải chửi cho sướng mồm! Bà bà mẹ mẹ, anh hùng hào kiệt chân chính sao có thể ẻo lả như vậy!
Thiết Tinh Nguyệt không nhịn được lại chửi:
– Nhớ năm xưa, ngươi một mình đấu Dạ Lang, lúc đó giang hồ những kẻ nổi danh hơn ngươi tám lần, mười lần cũng không dám trêu chọc vào bọn chúng, nhưng lại dám một mình khiêu chiến. Chu đại thiên vương hoành hành thủy đạo Trương Giang, ngươi không ngờ dám dùng một chiêu Lạc địa sinh căn, đóng chặt boong thuyền không thả, hào khí như thế thực chẳng thể coi thường! Không ngờ hôm nay gặp lại đã thành con rùa hèn nhát!
Khâu Nam Cố nghĩ lại càng không cam tâm, chửi xen vào:
– Năm xưa “Mê thần dẫn” Âu Dương San Nhi cũng là nữ hiệp dám nói dám làm, chẳng ngờ hôm nay lại biến thành gánh nặng của ngươi! Hắc! Quyền Lực bang thì có gì mà không trêu vào được! Bọn ta đã chọc vào rồi! Đã trêu vào rồi! Có giỏi thì cùng Thần Châu kết nghĩa bọn ta liều một trận, dựng nên lá cờ chính nghĩa cho võ lâm! Sợ cái gì mưa to gió lớn! Sợ cái gì hoành hành thiên hạ!
Thiết Tinh Nguyệt cũng chực muốn chửi tiếp, Mã Cảnh Chung nhảy dựng dậy, một chân đá ghế, một chân đạp bàn, chửi lớn.
– Các ngươi nghĩ các ngươi đều là anh người, còn người khác là cẩu hùng hết hả? Phải vậy không? Mẹ nhà nó! Nếu lão Mã ta hôm nay không phải vì chút hương hỏa cho đời sau thì sợ cái quái gì Quyền Lực bang! Các ngươi không vợ không con, sao mà hiểu được sự khó xử của lão Mã ta! Đi thì đi! Thiết Tinh Nguyệt ngươi, hắn Khâu Nam Cố dám đi thì có cái khỉ già mà ta không dám đi. Ta nói cho các ngươi biết, tới tìm bà ngoại Diêm Vương cá độ ta cũng phụng bồi!
Mã Cảnh Chung càng chửi càng hăng, khuôn mặt trắng bệch vì chửi mà biến thành đỏ bừng, đến cả cổ họng cũng bạnh hết cả ra. Chửi đến lúc kích động, thần sắc giận giữ, ngay cả giọng Quảng Tây cũng lôi ra, thống khoái hết mức.
Hai người Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt cùng ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau một chặp rồi đột nhiên đồng loạt cười lớn. Khâu Nam Cố cười nói:
– Khá lắm, khá lắm, có thể so được với mồm sắt Khâu Nam Cố ta!
Thiết Tinh Nguyệt cũng cười, vỗ bồm bộp vào vai Mã Cảnh Chung:
– Quả nhiên là có hào khí! Không uổng công vua rắm Thiết Tinh Nguyệt ta chửi ngươi tối tăm mặt mũi. Người biết chửi trọng người chửi, chửi rất hay! Ha ha, chửi rất hay!
Hay người không giận mà cười khiến Mã Cảnh Chung vô cùng kinh ngạc, bấy giờ mới biết hai người Khâu, Thiết cố ý chọc giận mình, không khỏi cảm thấy vừa rồi đã quá thất thái, lúc nãy giận giữ buột miệng chửi, ý khí phong phát, lại chính là bản sắc của bản thân năm xưa!
Âu Dương San Nhi lên tiếng:
– Cảnh Chung, co đầu rút cổ làm tiểu nhân vốn không phải việc hai ta muốn làm, tại sao không sảng khoái liều một trận đi,thiếp muốn con trai mình có thể kiêu ngạo vì cha nó. Nếu như không chết thì chúng ta lời rồi, chẳng may phải chết thì cũng vui vẻ làm uyên ương đồng mệnh!
Đường Nhu nhẹ giọng nói:
– Lời chị nhà nói rất đúng. Mã huynh xin chớ phụ tâm ý của chị.
Tiêu Thu Thủy mỉm cười:
– Mã huynh, thà chết trong còn hơn sống đục!
Mã Cảnh Chung hét lên một tiếng dài, vang dội:
– Được, Quyền Lực bang! Sau này chúng ta không chết không thôi. Tôi đưa mọi người đi tìm Khang Xuất Ngư!
– Khang Xuất Ngư đang ở đâu?
Khâu Nam Cố lập tức hỏi.
– Ở Vĩnh Phúc.
– Chỗ nào ở Vĩnh Phúc?
Thiết Tinh Nguyệt tròn mắt hỏi.
– Cùng uống rượu với “Uy chấn Dương Sóc” Khuất Hàn Sơn!
– Uy chấn Dương Sóc?!
– Khuất Hàn Sơn?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!