Thần Châu Kỳ Hiệp 2 - Dược Mã Hoàng Hà
Chương 2 (2)
Đồ ăn rất bình thường, Kiếm lư Tiêu gia bên dòng Hoán Hoa Khê ăn toàn những thứ bình thường.
Nhưng những đồ ăn đó qua tay Tiêu phu nhân một nướng, một xào, một hấp, lại hoàn toàn khác biệt.
Đĩa rau muống xào sao mà xanh mướt đến vậy, mềm mại giống như ở giữa cánh đồng sau cơn mưa, xanh biếc tươi mới giống như tràn ngập sức sống. Cũng không biết Tiêu phu nhân nêm vào những gia vị gì, khiến những cọng rau xanh xanh vốn nhạt nhẽo giờ lại vừa đủ đậm đà, điểm thêm dăm lát ớt đỏ tươi, giống như Tiêu phu nhân những ngày đang là thiếu nữ Tôn Tuệ San, thanh kiếm của thiên chi kiêu nữ, phóng vào vỏ kiếm cổ phác oai hùng của Tiêu Tây Lâu.
Cái thanh mát của rau muống, so với cái thanh ngọt của cá nheo hấp hành, gừng; chỉ khác nhau có một chữ, nhưng mùi vị lại hoàn toàn khác biệt.
Gừng, hành, cá đều là những thứ cực kỳ bình thường, nhưng chọn hành màu gì, chọn gừng già mức nào, thêm nước bao nhiêu, đặt tại ví trí nào trên thân cá, cá phải hấp bao lâu, trước khi hấp cần cắt mấy nhát dao để cho hương vị thẩm thấu vào trong thịt cá, hấp như thế nào thịt cá mới mềm, mới giòn miệng, mới mang theo dư vị vô cùng, chỉ cần nhìn nước hấp thanh đạm,vàng óng tiết ra thôi là đến cả Đường Đại cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt.
Còn đĩa thịt xào cải bẹ thì lại như thủ bút của đấng tu mi, thịt miếng to, cải bẹ cắt dài, mặc dù mặn nhưng mặn đúng độ làm người ta muốn ăn, dám ăn, liên tục ăn, thậm chí còn muốn húp hết cả nước sốt, đến lúc ấy mới phát hiện thức ăn là mặn, nhưng nước sốt thì lại ngọt ngào!
Nó cũng giống như một đời Tiêu phu nhân, từng là sủng nữ của võ lâm, từng là con cưng của giang hồ, khi theo Tiêu Tây Lâu lại nếm đủ sương gió khổ đau, như một đôi kiếm, một đôi ngọc bích, dù long đong vẫn không mất đi phần danh giá!
Kia là một bát canh nhạt, có ngó sen, táo đỏ và thịt bò, ba loại thức ăn màu đỏ hồng hợp lợi một chỗ, đến cả nước canh cũng mang màu hồng nhạt, ngó sen như Giang Nam, cho dù là hồng trang diễm mạt, đi tới Giang Nam cũng trở thành tươi mới, bát canh này cũng vậy.
Tiêu phu nhân lại càng như vậy, sau khi vất vả, trông bà lại càng hiện rõ vẻ vui tươi kiều diễm, trong ánh nến lung linh mang thêm một luồng anh khí, phong tao!
Chén canh này thật là thiếu, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã bị mọi người húp sạch. Đến cả danh nhân võ lâm như Đường Đại cũng trợn hết cả mắt lên thì nói gì đến đám Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm chứ?
Chỉ thấy Tiêu phu nhân múc một cách khác, cứ tưởng sẽ bày ra nhưng không ngờ lại bưng đi mất, đến cả Chu Hiệp Vũ cũng lộ vẻ thất vọng. Đường Đại không nhịn được, nói:
– Tẩu phu nhân… khụ khụ…. Bát cành này ấy à…. Đúng là rất ngon….
Đường đường một vị đại hiệp vậy mà lại không nhịn được đòi húp thêm một chút canh, lời này nói ra đến chính bản thân hắn cũng thấy hơi ngượng ngập.
Nhưng hắn vừa lên tiếng, đến cả Chu Hiệp Vũ trầm mặc ít lời cũng gật đầu theo.
Tiêu Tây Lâu lại cười:
– Đồ ăn này là để mời một người khác.
Tiêu phu nhân đúng là đặt mấy đĩa thức ăn nhỏ lên một chiếc mâm, thong thả quay người, nói:
– Thức ăn là phải ăn thiếu, không nên ăn quá nhiều.
… Quá nhiều, cho dù là sơn hào hải vị cũng sẽ khiến người ta chán ghét.
… Một người vợ thông minh luôn luôn nấu đồ ăn hơi thiếu.
Đường Đại nhìn thức ăn trên mâm, thời dài:
– Còn có khách sao?
Tiêu phu nhân gật đầu, Đường Đại mỉm cười tự trào:
– Người này đúng là có khẩu phúc!
Đúng lúc đó, từ chái phía Đông đột nhiên vang lên mấy tiếng chó sủa, ba dài một ngắn, ba dài hai ngắn, rồi lại lại ba ngắn một dài, ba ngắn hai dài.
Sắc mặt Tiêu Tây Lâu lập tức biến đổi, đưa mắt ra hiệu với Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân nhanh chóng đi đưa thức ăn, Tiêu Tây Tây vội vã nói:
– Khuyển tổ số bốn, gian phía đông có biến, tôi đi xem thử.
Sự tình khẩn cấp như vậy thế mà Tiêu phu nhân vẫn đi đưa thức ăn, vị khách này quan trọng đến mức đó sao? Rút cuộc là có vị khách nào tới nhà? Chuyện này đến cả Tiêu Thu Thủy cũng thấy rất khó hiểu.
Tiêu phu nhân trước khi đi lại nói lại một câu:
– Thu Thủy, con đi theo mẹ.
Tiêu Thu Thủy đi theo Tiêu phu nhân, xuyên qua Thính vũ lâu, đi qua Hoàng Hà tiểu hiên, bỏ lại Trường Giang kiếm thất, đi tới Chấn mi các thì dừng lại.
Tiêu Thu Thủy giật mình, vị khách này ở trong Chấn mi các?!
Chấn mi các vốn là nơi Tiêu Tây Lâu làm việc, đọc sách, luyện kiếm, bình thường nếu không có việc thì đến cả Tiêu phu nhân cũng rất ít khi bước vào, hôm nay vị khách này không ngờ lại ở trong Chấn mi các?
Vị khách này là ai? Sao lại long trọng đến thế?
Tiêu Thu Thủy không suy nghĩ tiếp nữa, bởi vì hắn sẽ rất nhanh được biết. Lúc này Tiêu phu nhân đã nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền ra một giọng nói, giọng nói già nua, uy nghiêm, nhưng cũng vô cùng hiền hậu:
– Mời vào.
Tiêu phu nhân tiến vào,thần tình trên mặt hoàn toàn biến đổi, là kính phục, cộng thêm ba phần anh liệt, Tiêu Thu Thủy chưa bao giờ thấy thần sắc mẹ mình trang trọng như vậy.
Bên trong rất rộng rãi, bốn vách tường có treo thư họa, bên tủ bày sách, bày biện tuy đơn giản nhưng mang một luồng khí phách. Ở giữa phòng có mấy bộ bàn ghế gỗ, một người đang ngồi, một người đang đứng, đều là phụ nữ.
Người đứng là một bà lão, mười phần cung kính, lưng cong đầu cúi, tuổi tác rất cao, hiển nhiên là người hầu phục thị.
Người ngồi, Tiêu Thu Thủy vừa nhìn đã kinh ngạc.
Người ngồi là một vị phu nhân bình phàm, quần áo trang phục đều rất phổ thông, mỉm cười hiền hòa nhưng không biết từ đâu lại có một luồng sức mạnh, Tiêu Thu Thủy chỉ liếc nhìn một cái là không dám nhìn thẳng nữa.
Chỉ nghe vị phu nhân kia mỉm cười hiền từ, nói:
– Tiêu phu nhân tới rồi.
Tiêu phu nhân cung kính nói:
– Vãn bối thỉnh an lão phu nhân.
Vị phu nhân cười đáp:
– Tiêu phu nhân không cần khách khí. Lão thân tới đây đúng là làm phiền đến bà rồi.
Tiêu phu nhân nghe vậy giống như là rất buồn bã:
– Lão phu nhân xin đừng nói như vậy, người tới đây, chúng con tiếp đón không chu toàn… Đúng rồi, đây là thằng bé Thu Thủy, vừa từ Long Trung trở về. Thu Thủy, mau bái kiến lão phu nhân.
Tiêu Thu Thủy chợt có cảm giác muốn kính bái, thật sự quỳ xuống lạy, nói:
– Vãn bối Tiêu Thu Thủy, xin thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân cười đáp:
– Mời đứng lên.
Đoạn quay sang phía Tiêu phu nhân nói:
– Đứa bé này mắt sao mày kiếm, tương lai nhất định là hào kiệt trong đám người, đại tài đất nước… Chỉ là có chút phóng túng, bướng bỉnh, không phải nơi triều đình có thể ước thúc được.
Tiêu Thu Thủy nghe mà trong lòng chấn động, lão phu nhân chỉ nhìn hắn một cái đã hiểu biết rõ ràng tình cách hắn đến như vậy… Chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:
– Trẻ con ngang bướng, lão phu nhân xin chớ quá khen, khiến cho nó tâm cao khí ngạo thì không hay.
Lão phu nhân cười “a a”, đáp:
– Không sao đâu. Đứa bé này tự biết tự chế đều đủ, ngạo thì có ngạo một chút nhưng hành hiệp nhân thế cũng có thể trông cậy.
Tiêu phu nhân cũng cười nói:
– Đứa bé này…
Đột nhiên đổi chủ đề:
– … Hôm nay trong trang xảy ra một vài chuyện, cho nên, cho nên mang đồ ăn tới chậm một chút…
Lão phu nhân mỉm cười:
– Tiêu phu nhân đừng nói như vậy… Lão thân tới quấy rầy quý xử, thật là rất bất an… Đồ ăn do Tiêu phu nhân chế biến, lão thân bình sinh ít được nếm, có thể thưởng thức món ăn Tiêu phu nhân tự tay nấu nướng, đúng là phúc khí.
Lúc này bên ngoài lại vang lên hai tiếng chó sủa một dài một ngắn, Tiêu phu nhân lập tức biến sắc, thi lễ với lão phu nhân, nói:
– Trong trang có chuyện, con xin cáo từ trước.
Lão phu nhân đứng dậy nói:
– Được. Thím Trương, thím đi tiễn Tiêu phu nhân.
Thím Trương đứng bên cạnh cúi người nói:
– Vâng.
Thím Trương là một người phụ nữ lớn tuổi, chân tay thô to, mặt đầy nếp nhăn, giống như đã nếm trải mọi tang thương vô hạn giữa nhân gian.
Ra khỏi Chấn mi các, thím Trương thi lễ rồi bước vào trong. Ngoài cửa viện có một lão bộc, đầu tóc trắng xóa, đang ngồi bên ngọn giả sơn hút thuốc.
Tiêu phu nhân nói:
– Bác Khâu, đừng uống nhiều rượu, hút nhiều thuốc nữa.
Bác Khâu men say loạng choạng đứng dậy, hiển nhiên là vừa mới uống không hề ít, nghiêng nghiêng ngả ngả đáp:
– Vâng, phu nhân.
Tiêu phu nhân lại nói:
– Lão phu nhân trong Chấn mi các, bác nhất định phải phục vụ chu đáo. Tuổi tác thím Trương không nhỏ hơn bác, hơn nữa còn là phụ nữ, bác ở trong nhà ta mấy chục năm rồi, nên giúp đỡ thím ấy hơn một chút.
Bác Khâu đứng còn không vững nhưng đối với Tiêu phu nhân vẫn mười phần cung kính:
– Vâng, phu nhân.
Tiêu phu nhân khe khẽ thở dài, bước chân rời đi. Tiêu Thu Thủy đi theo sau lưng, chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:
– Thu Thủy, lát nữa tất sẽ có ác đấu sinh tử, trong bất kỳ nguy hiểm nào, con cũng phải phụ trách chăm sóc Chấn mi các trước, không được để bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu lão phu nhân.
Tiêu Thu Thủy nghe vậy lập tức kinh hãi, nếu bắt hắn chăm sóc cho lão phu nhân, không phải bên ngoài trang tranh đấu chém giết thế nào hắn đều không tham gia được hay sao! Hắn vội vã nói:
– Mẹ, chuyện này sao có thể…
Tiêu phu nhân sắc mặt trầm xuống nói:
– Đây là nhiệm vụ của con.
Tiêu Thu Thủy biết mẹ mình một khi đã quyết định chuyện gì thì cực khó thay đổi, chỉ có thể cố gắng nói:
– Vị lão phu nhân đó… Lão phu nhân đó là cao nhân võ lâm?
Tiêu phu nhân nghiêm mặt nói:
– Không phải.
Ngước nhìn lên bầu trời đêm chi chít những ngôi sao, Tiêu phu nhân khẽ thở dài một tiếng:
– Lão phu nhân không biết một chút võ công nào.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy lại càng kinh ngạc, hắn biết mẹ mình nói một là một, nói hai là hai, tuyệt đối không bao giờ lừa hắn, chỉ là, chỉ là như vậy, lão phu nhân là ai chứ?
Hắn không có thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì tiếng chó sủa lại vang lên, ba dài một ngắn, một ngắn ba dài.
Âm thanh phát ra từ hành lang phía tây nối giữa Chấn mi các và Kiến thiên động.
Tiêu phu nhân và Tiêu Thu Thủy lập tức đi sang bên đó.
Khi họ đến nơi thì phía sau ngọn giả sơn đã không còn người sống.
Bốn đệ tử Khuyển tổ Hoán Hoa kiếm phái, đều bị cắt đứt cổ họng.
Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái đều là cao thủ dùng kiếm.
Trong Hoán Hoa kiếm phái Khuyển tổ phụ trách bảo vệ, Ưng tổ phụ trách điều tra, Long tổ phụ trách chiến đấu, Hổ tổ phụ trách nội chính, còn Phượng tổ thì là một chi thân binh bên cạnh Tiêu phu nhân.
Bốn vị kiếm thủ ở bên cạnh giả sơn này phát hiện tung tích kẻ địch, kêu lên hai tiếng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, kiếm chưa kịp rút khỏi bao, Tiêu phu nhân chưa kịp tới nơi đã bị giết chết, có thể thấy kẻ tới thân thủ cực cao.
Tiêu phu nhân sắc mặt trầm trọng, kẻ địch không ngờ đã đột phá phòng vệ của Kiếm lư, tiến vào nội viện, giết chết thủ vệ, bây giờ kẻ địch đang ở đâu.
Đột nhiên ưng rít ngang trời, cả Tiêu Thu Thủy cũng biến sắc.
Ưng rít giữa trời, kẻ địch xuất hiện, cũng có nghĩa là, nội viện, đại sảnh, tiền trang đã tiến vào tình huống chiến đấu!
Bên ngoài đang chém giết thảm khốc, nhưng nội viện cũng có đối thủ cực kỳ lợi lại đã tiềm nhập vào!
Đúng lúc đó, lửa nên trong Kiến thiên động đột nhiên rung động.
Gió thổi nến lay, nhưng hiện tại không có gió, lửa nến sao lại rung động?
Tiêu phu nhân, Tiêu Thu Thủy đồng loạt lao đến Kiến Thiên động!
Kiến thiên động là nơi nhà họ tiêu Hoán Hoa bái tế tổ tông.
Bên trong Kiến thiên động cung phục linh vị các đời tổ tiên nhà họ Tiêu.
Sáng sớm mỗi ngày, Tiêu Tây Lâu đều phải chỉnh trang quần áo, tắm rửa, tới Kiến thiên động cũng bái, thắp hương. Nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu, từ vô danh đến hữu danh, cơ nghiệp sự nghiệp tổ tiên một tay sáng tạo nên, Tiêu Tây Lâu lại càng thấy phải lập chí lớn, phải làm việc lớn.
Kiến thiên động là nơi đặt bài vị của liệt tổ liệt tông, cũng là nơi bày Trường Ca kiếm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa.
Trường Ca kiếm là bảo kiếm, cũng là trấn sơn chi kiếm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa, lại càng là tín vật của chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái.
Trường Ca kiếm, tuyệt đối không thể để kẻ địch đoạt mất.
Từ đường nhà họ Tiêu lại càng không thể để ngoài ngoài tùy tiện tiến vào.
Tiêu phu nhân và Tiêu Thu Thủy đều nghĩ tới điểm ấy cho nên lập tức chạy tới Kiến thiên động.
Kiến thiên động có một vị lão bộc phụ trách quét dọn mỗi ngày. Ông lão đó vừa câm vừa điếc, gọi là bác Quảng, bình thường ông ta quét xong là đi ngủ, hôm nay lại đứng bên ngoài động, cầm một cây chổi, dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi.
…. Thứ gì làm ông ta tỉnh lại? Thứ gì làm ông ta sợ hãi?
Tiêu phu nhân vội vã hỏi:
– Có thấy người lạ nào không?
Bác Quảng câm điếc gật gật đầu, ú ú ớ ớ nói.
Tiêu phu nhân nhíu mày hỏi:
– Người lạ có phải là đang ở bên trong không?
Bác Quảng lắc đầu liền tục, ú ớ nói một chặp, tay chỉ về phía cuối hành lang, Chấn mi các!
Tiêu phu nhân rùng mình, vội nói:
– Hỏng rồi! Điệu hổ li sơn!
Hai người vội vàng quay lại Chấn mi các, chỉ là trong lòng Tiêu Thu Thủy vẫn đang suy nghĩ, nhìn thần sắc của mẹ có vẻ như sự an nguy của lão phu nhân còn quan trọng hơn cả từ đường, bảo kiếm của nhà họ Tiêu. Rút cuộc thì, rút cuộc thì là “Lão phu nhân” là ai?
“Lão phu nhân” rút cuộc là ai?
Tiêu phu nhân chạy tới Chấn mi các, mặt trăng chìm vào sau mây đen, trời đất đều tối sầm lại, trong Chân mi các lửa nến bập bùng, không hề có một tiếng động, Tiêu phu nhân trong lòng cả kinh, đứa tay đẩy mạnh, ầm một tiếng, mở cửa ra.
Cửa vừa mở chỉ nghe bên trong có một giọng nói vang lên, không gấp không vội, hỏi:
– Là ai?
Tiêu phu nhân nhìn lại, chỉ thấy lão phu nhân vẫn đang ngồi yên trên ghế, thím Trương khoanh tay ngồi bên cạnh, tiêu phu nhân giống như bỏ xuống được một khối đá lớn trong lòng, mặt hơi nóng lên, vội nói:
– Vãn bối nhất thời thất ngộ, cứ nghĩ có địch xâm phạm, mạo phạm lão phu nhân, xin người trách tội.
Lão phu nhân cười nói:
– Tiêu phu nhân lo lắng cho an nguy của lão thân, lão thân khắc sâu vào trong tâm dạ, cảm tạ còn chưa hết, nào có tội gì?
Tiêu phu nhân gượng cười nói:
– Vãn bối còn vài chuyện cần xử lý, chỗ này bình yên thì không dám kinh nhiễu phu nhân nữa. Thím Trương, nếu thấy kẻ nào khả nghi tiến vào xin cứ hô lên là được, bọn vãn bối hầu ngay ở ngoài.
Thím Trương cung kính nói:
– Vâng, Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân phất tay, gọi Tiêu Thu Thủy ra ngoài, đóng cửa Chân mi các lại, bấy giờ mới thở phào một tiếng, chậm rãi rút trường kiếm ra. Chỉ thấy kiếm như nước thu, trăng sáng vượt khỏi màn mây, ánh sáng lạnh người, Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San kiếm ngang trước ngực, ánh trắng nhu hòa cũng bóng đêm lặng lẽ phủ xuống người Tiêu phu nhân, lại làm nổi lên anh khí vô song.
Tiêu Thu Thủy đứng thẳng lên, hắn chợt cảm thấy mình kính yêu mẹ vô cùng.
Chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:
– Thu Thủy, rút kiếm ra. Kẻ địch nếu đã xâm nhập vào thì sẽ không chịu tay không mà về.
Đúng lúc này, chỉ nghe mấy tiếng vỗ tay lạc lõng truyền tới, dưới ánh trăng một người cao giọng hát, hai người hạ giọng hòa.
Bách niên tiền, anh hùng kích mã đích địa phương
Bách niên tiền, tráng sĩ ma kiếm đích địa phương
Giá nhân ngã ảm nhiên địa giải liễu an
Lịch sử đích tỏa a một hữu thược thi
Ngã để hành nang dã một hữu kiếm
Yếu nhất cá khanh thương đích mộng ba —
Sấn nguyệt sắc, ngã truyện hạ liễu bi thích đích “Tương quân lệnh”
Tự cầm huyền……
(chú: thơ của Trịnh Sầu Dư)(*)
Tiếng ca trong bi tráng mang theo vẻ thong dong, lời ca trong tự nhiên mang theo vẻ trầm hùng, tiếng hát dứt lại một tràng vỗ tay lạc lõng, dưới ánh trăng, ba công tử áo gấm bước ra.
Ba công tử đeo bội kiếm.
Tiêu phu nhân ánh mắt co lại, nói:
– Truyền nhân Kiếm ma?
Dưới trướng Khổng Dương Tần có ba đại kiếm thủ, kiếm ba người này mang theo, một là cổ kiếm, một là danh kiếm, cái còn lại là bảo kiếm.
Công tử vừa hát lúc nãy vái chào Tiêu phu nhân, nói:
– Tại hạ xin mượn Tiêu phu nhân một thứ.
Tiêu phu nhân hỏi:
– Thứ gì?
Công tử kia đáp:
– Một người.
Tiêu phu nhân hỏi:
– Người nào?
Công tử ca hát chỉ vào Chấn mi các, Tiêu phu nhân lắc đầu.
Công tử ca hát thở dài, chìa tay bất đắc dĩ nhìn hai đồng bạn, hai người kia một người nhún vai, một người xua tay.
Công tử ca hát than thở:
– Vậy thì tại hạ đành phải…
Đoạn chậm rãi rút kiếm. Kiếm dưới trăng ánh lên một luồng sát khí.
(*) Tác giả chú thích vậy.
百年前,英雄击马的地方
百年前,壮士磨剑的地方
这儿我黯然地解了鞍
历史的锁啊没有钥匙
我底行囊也没有剑
要一个铿锵的梦吧–
趁月色,我传下了悲戚的“将军令”
自琴弦……
Trăm năm trước, nơi anh hùng ngã ngựa.
Trăm năm trước, nơi tráng sỹ mài gươm.
Bây giờ ta ảm đạm cởi yên
Khóa lịch sử không chìa để mở
Hành trang ta cũng không có kiếm.
Mơ về một giấc mộng âm vang…
Nhân ánh trăng ta để lại “Tướng quân lệnh” đau thương.
Tự cầm huyền….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!