Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đả tự: Bựa Thập Ngũ – KG
Thấy Hàn Phong tu luyện, Trầm Ngọc cũng ngoan ngoãn không làm phiền hắn, ngồi bên cạnh chơi cùng Tiểu Bạch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Trầm Ngọc cả ngày nhàn rỗi sớm đã có chút mệt mỏi, ngồi một chỗ ôm lấy Tiểu Bạch, một người một thú bốn con mắt mở tròn xoe, chăm chú nhìn Hàn Phong tu luyện.
Cho đến khi Hàn Phong tu luyện xong, mở mắt, Trầm Ngọc mới nhìn hắn mỉm cười. Tiểu Bạch đang ngồi trong lòng cũng vội vã học theo, nhìn Hàn Phong “cười rạng rỡ”.
Hàn Phong sững người, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này trời cũng không còn sớm, Hàn Phong không ngờ mình đã đả tọa cả một ngày.
Thấy Trầm Ngọc háo hức nhìn mình, Hàn Phong nhất thời nhớ ra họ đã một ngày chưa ăn gì. Hàn Phong có đấu khí chống đỡ nên không cảm thấy đói chứ Trầm Ngọc chỉ là một người bình thường không có chút đấu khí nào.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong đành phải nở một nụ cười áy náy với đối phương, đốt lửa trại nướng mấy miếng thịt đã cắt sẵn từ hôm qua.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong lại nướng thịt, luồn ra khỏi lòng Trầm Ngọc, hí hửng chạy đến bên Hàn Phong, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Hàn Phong cũng chẳng biết làm gì với một Tiểu Bạch nghịch ngợm nên lờ nó đi, chuyên tâm nướng thịt.
Đúng lúc này, những tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, may mà Hàn Phong có ưu thế tiên thiên đấu khí nên thính lực vô cùng mẫn cảm. Chỉ có điều hắn đang cảm thấy ngạc nhiên tiếng bước chân này hình như là của con người, hơn nữa có phần lộn xộn, có lẽ không chỉ một người, nhưng sao lại có con người xuất hiện trong một U Ám sâm lâm thế này?
Bởi vì hai ngày trước mới có hai con đại thiên giai ma thú chiến đấu khiến cho ma thú cấp thấp xung quanh đều đã bỏ chạy hết nên Hàn Phong cũng không quá cảnh giác với môi trường xung quanh. Bây giờ có muốn nấp thì cũng không nấp kịp, Hàn Phong chỉ còn biết tới gần bên Trầm Ngọc cẩn thận cảnh giới.
Lúc này, cách chỗ họ không xa đang có mấy bóng người chậm rãi tản bộ.
– Tát Khắc, ngươi xác định là chỗ này chứ? Chúng ta đã lạc đường mấy ngày nay rồi.
– Vâng, thiếu gia! Có vẻ không sai, thuộc hạ nhìn thấy bên kia có ánh lửa!
– Thật kì lạ, ở cái nơi đáng chết này trừ chúng ta ra còn có ai mò đến nữa.
Lúc này, khoảng cách giữa họ và bọn Hàn Phong cũng không còn xa nữa, lúc họ phát hiện ra hai người Hàn Phong thì Hàn Phong cũng phát hiện ra họ.
Đấu khí mới hồi phục không nhiều trong cơ thể hắn lúc này đang không ngừng vận chuyển, phòng bị nguy hiểm phát sinh bất cứ lúc nào.
Đám người kia có vẻ cũng ngạc nhiên khi gặp phải con người ở đây, ánh mắt đồng thời cũng lộ ra một tia cảnh giác, một người trong số đó tay cầm đại kiếm, thân khoác áo da, vận dụng khí thế toàn thân chặn đứng trước mặt những người còn lại.
Kì thực, nhóm mới đến tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Hàn Phong cảnh giác nhìn bốn người họ. Ba nam một nữ, một người trong số đó nhìn có vẻ tuổi cao sức yếu.
Nhưng có thể nhìn ra cả ba người họ đều đang quây một thanh niên tuổi mới chỉ ngoài hai mươi vào giữa, ngoài người đàn ông trung niên tay cầm đại kiếm ra, hai người kia có vẻ giống như người hầu của người thanh niên hơn.
Nhưng cả bốn người họ đều có một đặc điểm chung, đó là hình dạng và cách ăn mặc đều hết sức kì dị.
Hàn Phong biết, bộ dạng của họ rất giống với thiên tài luyện khí Gia Nhĩ ở Huyền Thiên Tông, có lẽ họ đến từ U Ám sâm lâm đối diện.
Nhìn sơ qua, cả bốn người đều có vẻ mệt mỏi, dáng dấp chẳng khác gì những kẻ đang chạy nạn.
Nghĩ đến đây, chút cảnh giác trong lòng Hàn Phong thoáng giảm bớt, xem ra chỉ là vừa hay đụng phải. Nhưng, Hàn Phong vẫn cẩn thận hỏi:
– Các ngươi là ai?
Ai ngờ, Hàn Phong vừa lên tiếng, cả bốn người liền giật nảy mình. Trầm Ngọc sớm đã chạy tới bên cạnh Hàn Phong, đang vô cùng hiếu kì trước sự xuất hiện bất ngờ của bốn con người có tướng mạo kì cục. Đột nhiên nghe Hàn Phong thốt ra một câu mà cô hoàn toàn không hiểu, cũng hoảng hốt giật mình.
Đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Hàn Phong đầy vẻ ngạc nhiên:
– Hàn Phong, ngươi vừa nói gì vậy?
Hàn Phong thì thầm giải thích:
– Là ngôn ngữ thông dụng bên kia U Ám sâm lâm.
– Sao ngươi lại biết những thứ này?
Trầm Ngọc càng ngạc nhiên hơn.
– Biết một chút thôi!
Hàn Phong thản nhiên nói.
Câu trả lời của Hàn Phong càng khiến Trầm Ngọc thêm ngạc nhiên, bụng thầm nghĩ: gần như chẳng có gì làm khó được hắn.
Bốn người đối diện đang ngạc nhiên sao Hàn Phong lại hiểu ngôn ngữ của họ, trầm giọng thương thảo.
Lúc này, người thanh niên trông có vẻ khí chất phi phàm tiến lên trước một bước, trong lòng mặc dù đang vô cùng kinh ngạc tại sao lại có hai thanh niên độ tuổi xấp xỉ mình xuất hiện trong khu rừng đáng sợ này nhưng vẫn mỉm cười nói:
– Xin chào, ta tên La Mạn, vị này là đội trưởng thị vệ của ta Tát Khắc, hai vị bên cạnh là quản gia Bố Lôi Địch và thị nữ Khải Ly.
Thấy Hàn Phong vẫn cảnh giác nhìn mình, La Mạn chậm rãi nói tiếp:
– Chúng ta không có ác ý, chỉ là tình cờ đi ngang qua, ngươi cũng thấy là chúng ta đến từ hai nơi khác nhau, chẳng có lý do gì để xảy ra xung đột lợi hại.
Điểm này Hàn Phong đương nhiên biết, lên tiếng nói:
– Sao các ngươi lại ở đây? Không biết nơi này là đâu sao?
U Ám sâm lâm không phải là một địa điểm phổ thông, nơi này được gọi là cấm địa chết, bọn họ chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, còn đối phương thì là vì lý do gì?
Hàn Phong thầm nghĩ.
La Mạn thấy Hàn Phong vẫn không bỏ cảnh giới, cũng biết ở một nơi như thế này tự nhiên nhảy ra vài người lạ mặt, nếu như không cảnh giác mới gọi là lạ.
Về phần hai người Hàn Phong, La Mạn ban đầu cũng vô cùng cảnh giác, nhưng thấy đối phương chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, hắn cũng không để ý. Dù sao thực lực của hai người Hàn Phong cũng không thể uy hiếp đến bọn hắn, còn việc tại sao họ lại xuất hiện ở đây, La Mạn cũng vô cùng tò mò.
Nhưng cô gái có tướng mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng sau lưng Hàn Phong lại khiến La Mạn có chút rung động. Mặc dù thời điểm này có vẻ không thích hợp cho những cảm xúc ấy nhưng sự xinh đẹp của Trầm Ngọc thực sự khiến La Mạn có chút không kìm lòng.
Nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt cảnh giác của Hàn Phong, sự nghi hoặc trong lòng La Mạn cũng bớt đi vào phần, ngẫm nghĩ một lúc thẳng thắn nói:
– Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới chạy vào đây, lạc đường đã mấy ngày rồi, chúng ta chỉ muốn nghĩ ra cách mau mau rời khỏi đây chứ không có ý định làm gì bất lợi cho các ngươi hết, điểm này các ngươi có thể yên tâm.
Nghe vậy, Hàn Phong trong lòng tạm thời tin tưởng, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn:
– Xin chào các vị, ta tên là Hàn Phong, vị bên cạnh đây là Trầm Ngọc!
Thấy Hàn Phong nói vậy, khuôn mặt đẹp trai của La Mạn nở ra một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, hành lễ với một tư thế vô cùng nho nhã, nói:
– Xin chào! Thưa tiểu thư tôn kính, sự xinh đẹp của nàng thực sự khiến La Mạn quá kinh ngạc, không biết có thể làm bạn với nàng và cùng nhau tham thảo về nhân sinh được không?
Bộ quần áo của Trầm Ngọc mặc dù vô cùng cũ nát, nhưng sau khi được giặt giũ tắm rửa, cả con người cô lúc này đang toát ra một loại khí chất xuất trần, cộng thêm đôi mắt to lấp lánh như ngọc, chớp chớp nhìn người đối diện, thực sự là vô cùng mê hoặc.
Không ngờ người ngoại quốc này lại thẳng thắn đến vậy, chỉ vừa mới gặp nhau mà đã có thể bạo gan nói ra những lời này.
Nhưng Hàn Phong cũng không kinh ngạc, hắn cũng biết đôi chút về tập tính của người nước ngoài, bởi vì kiếp trước hắn đã từng di ngoạn năm châu bốn bể, đã từng cùng thương đoàn vòng qua U Ám sâm lâm bằng đường biển, sang quốc gia bên kia, hơn nữa còn sống ở đó một khoảng thời gian, ngôn ngữ mà hắn vừa nói cũng là được học trong khoảng thời gian đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!