Ngạo Thị Thiên Địa - Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Ngạo Thị Thiên Địa


Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung.



Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan.vn

Đả tự: Bựa Thập Ngũ – KG

Chủ quầy đợi bọn Hàn Phong đi khuất mới kéo chủ nhân quầy bên cạnh, thì thầm nói:

– Có thấy gì không, thằng ngốc vừa rồi bỏ ra hai kim tệ để mua hai món binh khí của ta đấy.

Chủ quầy bên cạnh nghe vậy, ngạc nhiên nói:

– Cộng thêm cả cục sắt rỉ của ngươi cũng không đáng từng ấy tiền, thằng nhóc đó có phải đồ ngốc không nhỉ?

Hai người ghé tai thì thầm, cố gắng không để cho ai nghe thấy.

Bọn La Mạn không hiểu sao Hàn Phong lại bỏ ra hai kim tệ để mua hai thanh kiếm, ngoài ra còn lấy thêm một cục sắt rỉ, Trầm Ngọc lại càng ngạc nhiên hơn, chớp chớp mắt hiếu kì nhìn Hàn Phong.

Đối với nghi hoặc của mọi người, Hàn Phong chỉ cười thần bí, giải thích nói:

– Đây là một món bảo bối đấy!

Sau đó, để mặc cho mọi người nghi hoặc, hắn chỉ lặng lẽ tiến về phía trước.

Thấy Hàn Phong thần bí như vậy, mọi người mặc dù nghi hoặc những cũng không hỏi nhiều, họ đã quá quen với những hành động thần bí của hắn.

Bọn Hàn Phong tìm được trong thành một tửu lầu cũng không tệ.

Mọi người quay về phòng mình, thay bộ quần áo rách rưới trên người,

Sau khi vào được phòng mình, Hàn Phong bỏ hành lý xuống, tắm qua loa, thay quần áo, tìm một chỗ ngồi dưới lầu chờ mọi người.

Chẳng bao lâu, bọn La Mạn cũng xuất hiện, sau khi thay quần áo, họ càng thêm có tinh thần, nhất là La Mạn, từng hành động cử chỉ của hắn đều toát lên một loại khí tức cao quý.

Khải Ly cũng đã thay xong y phục, không thể không thừa nhận, sau khi được thay quần áo mới, Khải Ly trở nên rất xinh đẹp, một vẻ đẹp rất khác biệt.

Trầm Ngọc thì chậm chạp hơn một chút, đợi mọi người có mặt đầy đủ, một lúc lâu sau cô mới xuất hiện.

Nhưng, một Trầm Ngọc trang điểm cẩn thận vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Nhất là La Mạn, lúc gặp nhau trong rừng, hắn đã cảm thấy Trầm Ngọc là một đại mỹ nhân, chỉ có điều lúc đó Trầm Ngọc đang khoác trên mình một bộ trang phục vừa bẩn vừa rách nên vẻ đẹp của cô bị giảm đi không ít.

Lúc này, mái tóc đen dài đang được xõa sau lưng, lọn tóc ngắn gần tai được buộc gọn lại bởi một dải lụa tím, trông cô vừa nghịch ngợm vừa dễ thương.

Tóc cô vẫn còn tỏa ra một mùi thơm dìu dịu, có lẽ là vì vừa được tắm gội xong. Cô mặc một bộ váy trắng, cổ tay trắng muốt đeo chuỗi vòng mới mua, mọi thứ trên người đều rất tươi mới tự nhiên.

Lúc này, thấy mọi người đều đang nhìn mình, Trầm Ngọc có chút ngượng ngùng, hai má đỏ ửng càng thêm cuốn hút.

– Thật sự quá đẹp!

La Mạn nhìn Trầm Ngọc, không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Những vị khách khác trong tửu lầu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trầm Ngọc.

Ngay cả Hàn Phong cũng phải ngây ra nhìn, hắn không ngờ tiểu cô nương mà mình cứu sau khi trang điểm lại xinh đẹp đến vậy.

Trầm Ngọc ngượng ngùng chạy đến bên cạnh Hàn Phong, thấy Hàn Phong tròn mắt nhìn mình, mặt của cô lại càng thêm đỏ, hai tai nóng bừng, cúi đầu thì thầm nói:

– Nhìn ta kì cục lắm à?

Nghe vậy, Hàn Phong cười cười, nói:

– Không kì cục, chỉ là đang ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô thôi, cô xem bọn La Mạn đều chảy nước miếng hết rồi kìa.

Bị Hàn Phong trêu, Trầm Ngọc chỉ cúi đầu, không dám nhìn ai.

Nhưng, với vẻ đẹp của Trầm Ngọc, Hàn Phong không có quá nhiều suy nghĩ, cùng lắm chỉ là ngạc nhiên trước sự khác biệt quá lớn giữa Trầm Ngọc lúc trước và Trầm Ngọc bây giờ, chỉ vậy mà thôi.

Cả nhóm sau khi chỉnh trang đơn giản giống như được thay một diện mạo mới, nhất là diện mạo xuất chúng của Trầm Ngọc khiến những người có mặt không khỏi ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại có một ánh mắt ngưỡng mộ chiếu đến khiến cô không khỏi ngại ngùng.

Hàn Phong cũng chẳng biết làm gì hơn, mắt là của người ta, hắn đâu có thể bắt họ nhắm mắt được.

Sau đó, cả bọn gọi một bàn đầy ắp thức ăn, nhìn những món ăn đầy hấp dẫn, không ai bảo ai tất cả cùng đồng loạt khởi động.

Đương nhiên, trừ Tát Khắc ra, những người còn lại đều rất nho nhã.

Nhất là La Mạn, cách hắn ăn uống tương đối nho nhã, giống như một người được giáo dục từ nhỏ.

Sau khi thức ăn trên bàn được xử lý hơn một nửa, La Mạn mới dừng đũa, thỏa mãn mỉm cười, không ngờ thức ăn ở đây lại ngon đến vậy.

Thấy Hàn Phong cũng đã dừng lại, La Mạn hỏi:

– Hàn Phong, tiếp theo hai người có dự định gì không?

Hàn Phong vừa buông đũa, nghe La Mạn hỏi, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:

– Ta muốn đưa Trầm Ngọc về Thiên Tinh đế quốc.

Dừng lại một lúc, Hàn Phong nói tiếp:

– Nhưng, ta sẽ ở lại đây một khoảng thời gian.

Đường về Thiên Tinh đế quốc có hai cách, một trong hai cách đó đương nhiên là quay về U Ám sâm lâm, nhưng trước mắt Hàn Phong không có ý định đó. Lần này họ có thể thuận lợi thoát khỏi U Ám sâm lâm đã là vô cùng may mắn rồi. Nếu như còn quay lại đó một lần nữa, chưa chắc đã được may mắn như vậy.

Mà dù có thể thuận lợi ra khỏi đó cũng không biết màn sương màu xám sẽ đưa họ đến đâu. Ngộ nhỡ đưa đến một nơi xa hơn, như vậy sẽ càng thêm rắc rối.

Bởi vậy, chỉ có một con đường duy nhất, đó là đi đường biển.

Đường biển mặc dù so với U Ám sâm lâm an toàn hơn rất nhiều nhưng nguy hiểm đến đâu thì Hàn Phong biết. Nếu như chỉ có một mình hắn thì chẳng khác gì tự tìm đến cái chết.

Nên Hàn Phong dự định tìm một thương đoàn để đi nhờ. Nhưng nếu đi theo đường biển sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa lúc này hắn cũng không biết có thương đoàn nào chuẩn bị xuất hải nên tạm thời phải ở lại đây tiện nghe ngóng tin tức.

Nghe Hàn Phong nói vậy, La Mạn cũng gật gật đầu, sau đó nói:

– Ta thì không sao, đi đâu cũng được, nếu như ngươi muốn tạm thời ở lại đây thì ta cũng ở lại. Dù sao ở đây ta cũng chỉ quen biết một mình ngươi, có người ở lại cùng cũng tốt.

Sau đó, La Mạn suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp:

– Nhưng, ta muốn kiếm cái gì đó để buôn bán, mặc dù lần này trong U Ám sâm lâm thu hoạch không ít nhưng cũng không thể ngồi không mãi được, phải kiếm ra cách gì đó để kiếm tiền chứ, nếu không sớm muộn gì cũng chết đói.

– Buôn bán?

Hàn Phong mừng thầm.

La Mạn là thương nghiệp kì tài, hắn đã buôn bán thì còn lo gì không kiếm được? Nghĩ đến đây, Hàn Phong cảm thấy không nên bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.

– Ngươi định buôn gì?

Hàn Phong hỏi.

La Mạn lắc lắc đầu, nói:

– Chuyện này không thể gấp được, ta phải quan sát một thời gian rồi mới có thể quyết định.

– Cũng được!

Hàn Phong gật gật đầu, nói tiếp:

– Nếu như ngươi muốn buôn bán, ở đây ta có một ít tiền, chúng ta có thể hợp tác.

– Ngươi cũng hứng thú với việc kinh doanh?

La Mạn ngạc nhiên hỏi.

Hàn Phong cười cười, nói:

– Đương nhiên rồi.

Hắn đương nhiên không hề có hứng với việc buôn bán, nhưng cơ hội kiếm tiền, hắn sao có thể bỏ qua. Có La Mạn, hắn tin việc đầu tư của mình sẽ có rất nhiều hồi báo. Hắn tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của La Mạn.

La Mạn suy nghĩ một lúc, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hàn Phong, hắn cần phải ra ngoài quan sát một thời gian, suy tính rồi mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Hàn Phong cũng không có ý kiến, hai người bàn bạc một lúc thì những người khác cũng ăn xong.

Mấy ngày liền di chuyển, mọi người đều có chút mệt mỏi nên sau khi chuyện phiếm xong, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Hàn Phong sau khi quay lại phòng mình, đang định tu luyện một lúc thì Trầm Ngọc từ bên ngoài bước vào.

Thấy Trầm Ngọc bước vào, Hàn Phong nghi hoặc hỏi:

– Mệt như vậy sao còn không nghỉ ngơi đi?

Trầm Ngọc lắc lắc đầu, sắc mặt có vẻ do dự, đôi tay trắng ngần không ngừng vò vò gấu áo, cúi đầu không nói gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN