Nợ Em Ba Kiếp - Chương 3: Ơn Nghĩa Và Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nợ Em Ba Kiếp


Chương 3: Ơn Nghĩa Và Tình


Cơn gió khuya lạnh buốt da của thành phố Đà Lạt, mặc dù chưa phải là mùa mưa nhưng có một vài cơn mưa nhỏ vẫn lất phất cho dù trời không có mây. Tại một góc nhỏ của thành phố có hai gã thiếu thiên ngồi dưới bãi cỏ trên ngọn đồi cách ngôi biệt thự không xa.

Lê Tuấn cứ cách vài phút lại đưa mắt nhìn Trần Nam rồi lại thu ánh mắt về trông có vẻ như chờ đợi. Sau một thời gian khá lâu Lê Tuấn dần mất đi sự kiên nhẫn buộc miệng hỏi.

– Mày tính khi nào mới vào? Không lẽ cứ ngồi đây mãi như thế?.

Thấy Trần vẫn trầm mặc không nói lời nào Lê Tuấn cảm thấy bực bội trong lòng bèn đứng dậy hai tay phủi quần áo toan rời khỏi.

– Mấy giờ rồi Tuấn?!. – Trần Nam lên tiếng hỏi nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía ngôi nhà.

– Mày chịu lên tiếng rồi hả. – Lê Tuấn càu nhàu đoạn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay. – 11 giờ 20 phút rồi, mày tính như thế nào, quyết định đi chứ?.

– Tuấn à!. – Trần Nam gọi nhỏ.

– Chuyện gì?.

– Tao với mày có phải là bạn bè không?

– Ơ hay!. Không là bạn bè chẳng lẽ là vợ chồng à, hỏi ngu vậy?.

Trần Nam cười nhẹ sau câu trả lời của Lê Tuấn rồi tiếp tục.

– Mày vào đó với tao nha.

Lê Tuấn liếc xéo Trần Nam bằng ánh mắt như muốn nói rằng “tao nghi lắm mà” và nói.

– Ê!, xin lỗi nha, em tao còn khỏe lắm.

Trần Nam không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục nhìn về phía ngôi nhà. Thấy thế Lê Tuấn nhẹ thở dài bước đến bên cạnh Trần Nam, khẽ đặt tay lên vai anh.

– Mày sợ à?.

– Không! Tao chỉ không muốn ở một mình trong ngôi nhà ma ám đó thôi.

Trở về ánh mắt ban nãy, Lê Tuấn chửi thầm trong bụng: “Thằng này trong cái ngu ló cái khôn hay sao vậy, sợ ma mà cũng bày đặt nói mé, đã vậy còn muốn mình chết chung nữa chứ, khốn nạn thật”. Song nói với Trần Nam.

– Hai cái đó nó khác nhau ghê nhỉ!.

– Nói thật đấy, không đùa đâu. – Trần Nam phân bua.

Lê Tuấn cười nhẹ, hắn hiểu người bạn này hơn bất cứ ai, dù cả hai chơi thân với nhau chỉ hơn hai năm trời nhưng no đói hoạn nạn đều có nhau. Trần Nam suy nghĩ điều gì không mười cũng tám Lê Tuấn đã đoán được sự việc. Mỗi lần tính đến chuyện gì Trần Nam điều hỏi ý kiến của Lê Tuấn, cho dù là truyện tình cảm hay gia đình. Lê Tuấn rất coi trọng tình bạn này đối với Trần Nam, chung quy giữa hai người họ có một mối liên kết nhất định. Chỉ là Lê Tuấn hơi e ngại về ngôi nhà hoang phía trước, đã từ lâu không ai mà không biết căn biệt thự xám ngoét đó có ma, đối với Lê Tuấn hay Trần Nam thì nó quá nguy hiểm, nhất thời hắn không dám nghĩ rằng sẽ bước vào đó với người bạn chí thân này.

– Nếu tao không đồng ý mày cũng sẽ vào đó, đúng không?. – Lê Tuấn lên tiếng.

Đôi mắt Trần Nam khẽ mở to song quay đầu lại nhìn Lê Tuấn miệng mỉm cười, câu hỏi của Lê Tuấn cũng chính là câu trả lời bởi vì Trần Nam cũng quá hiểu người bạn thân đang đứng trước mắt. Lê Tuấn đích thị đã đồng ý cùng hắn đi vào căn nhà hoang đó.

– Cám ơn mày nhé! Tuấn “lựu đạn”.

– Bà mẹ có cần phải kêu luôn cái “nick name” ra không vậy cha!. – Lê Tuấn cười khanh khách.

Lúc này Lê Tuấn mới hỏi Trần Nam.

– À! Có điều này tao muốn hỏi mày từ hôm kia mà chưa có dịp.

– Trời! Tao với mày có xa lạ gì đâu mà đợi tới bây giờ mới nói. – Trần Nam tỏ vẻ không quan trọng. – Sao? Có chuyện gì thì nói đi “ku”.

– Mày với thằng cha Tiêu Lập có quan hệ như thế nào? Khi nào? Tại sao ổng lại chịu giúp mày?.

– Hóa ra là chuyện đó. – Trần Nam có vẻ không ngạc nhiên cho lắm. – Nếu mày muốn biết thì tao cũng không giấu làm gì. Chuyện là thế này…..

Trần Nam bắt đầu kể lại diễn biến khi anh gặp Tiêu Lập.

*

Thành Phố Đà Lạt, ngày 11 tháng 9 năm 2014.

Trần Nam mình mẩy đầy mồ hôi cưỡi chiếc xe đạp cà tàn băng dài trên con đường Phan Bội Châu uốn khúc, cái nắng buổi trưa của mùa thu tuy không nóng bức nhưng ánh nắng chói chang khiến cho đôi mắt Trần Nam cảm thấy hơi khó chịu. Mỗi ngày hắn phải dậy từ rất sớm để nấu điểm tâm cho em gái và giao báo buổi sáng, sau đó đến giao hàng và những công việc khác đến tận xế chiều mới về nhà. Thế mà Trần Nam chưa bao giờ quên quan tâm chăm sóc em gái mình, cứ đến giờ cơm bất kể sáng trưa chiều tối là ai cũng thấy dáng người dong dỏng cao cưỡi chiếc xe đạp cà tàn vào bệnh viện. Mọi người lúc nào cũng yêu quý Trần Nam, lúc đấu còn xa lạ nhưng dần dần rồi quen, có người còn hỏi han rồi tặng quà cho em gái hắn rất nhiều. Cái tình cái nghĩa ở đời đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi.

Đang lao xuống đoạn đường dốc khá cao, bất chợt có cơn gió lạ thổi ngang tóc mai khiến cho Trần Nam cảm thấy thư thái vô cùng, hắn nhẹ nhàng buông thắng xe để cho đôi bánh lăn quay tự do thì bỗng.

– Rầm…ầm…!!!

Chỉ vì quá thích thú với cơn gió lạ vừa rồi nên Trần Nam đã vô tình nhắm mắt lại, kết quả là hắn đã tông thẳng vào chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đang dừng lại bên vệ đường. Sau khi lồm cồm bò dậy hắn cảm thấy khá đau vì bị xước tóe máu ở trán nhưng Trần Nam không hề chú ý đến vết thương của mình mà chỉ bắt đầu cảm thấy lo sợ khi biết rằng mình đang lâm vào hoàn cảnh gì. Nhìn sơ cũng biết chiếc xe đó đắt giá như thế nào, thế mà lại bị chiếc xe đạp của mình làm trầy xước nguyên một đường thật dài tróc cả sơn xi. Đã vậy còn gãy luôn cả cái kính xe.

Vào lúc hắn chưa biết sẽ xử trí như thế nào thì cánh cửa xe phía trước bật mở, bước ra khỏi xe là thân hình nhỏ thó với khuôn mặt rổ đầy mụn nhìn Trần Nam bằng cặp mắt giận dữ. Không ai xa lạ chính là Cù Vũ.

– Mẹ nó!!, bộ mày đui hả thằng nhóc kia.

– Cháu xin lỗi chú, cháu không cố ý xin chú thương tình… – Trần Nam vội vàng khoanh tay dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Cù Vũ.

– Bốp!!!. – Cù Vũ chẳng những không nói lời nào mà còn thẳng tay tát vào mặt Trần Nam một cú trời giáng. – Xin lỗi hả!!, mày biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền không hả!.

Lãnh trọn cái tát vào mặt ứa cả máu ngay khóe môi khiến Trần Nam đau rát vô cùng nhưng vì lỗi do bản thân mình nên dù rất đau cũng phải cố gắng nhẫn nhịn. Nghĩ thầm ngày xưa mình đối với người khác thế nào thì bây giờ chính bản thân mình cũng phải gánh chịu như vậy, âu cũng là quả báo.

– Dạ cháu biết ạ…! – Trần Nam vẫn cúi đầu cắn môi không nói hết lời.

– Biết thì sao mày có đền nổi không hả?. – Cù Vũ tiếp tục lớn tiếng gay gắt.

– Dạ cháu… không có tiền… – Nói đến đây Trần Nam cắn mạnh hơn khiến cả bờ môi cũng tứa máu.

– Thằng chó này!! – Cù Vũ vừa giơ tay còn tính tặng cho Trần Nam thêm một cái tát tay nữa thì có tiếng hét lớn.

– Đủ rồi!!!, có đánh chết nó cũng không ói ra đồng cắc nào đâu, coi như xui xẻo vậy.

– Dạ thưa ông chủ. – Cù Vũ vội rút tay lại nhanh nhảu đáp lời.

Người đàn ông mà Cù Vũ gọi bằng ông chủ đích thị là Tiêu Lập. Tiêu Lập tiến đến gần chàng thiếu niên đang cúi đầu phía trước, lúc này trông mặt gã không buồn không vui nhưng cái khuôn mặt lãnh cảm đó khiến cho Cù Vũ cũng phải e dè mà lùi lại hai bước khi gã đi ngang qua. Cái uy trông thật lớn vô cùng.

– Này nhóc hãy ngước mặt lên.

Trần Nam từ từ ngước lên nhìn gã đàn ông khá cao lớn đang đứng trước mặt. Chuyện lạ bỗng nhiên xuất hiện chính ngay lúc đó, Tiêu Lập vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trần Nam thì lập tức có cảm giác như sét đánh trong tim, gã trợn mắt thụt lùi về phía sau hai bước chân, vết thẹo ngay đuôi mắt bỗng nhiên co giật liên hồi, hai chân gã run rẩy như muốn ngã quỵ.

Thấy Tiêu Lập trông có vẻ không ổn Cù Vũ vội vàng chạy đến toan đỡ lấy ông chủ nhưng Tiêu Lập đưa tay cản lại ý nói không cần. Tiêu Lập cố gắng đứng vững, tay trái vịnh lấy đầu xe ô tô. Hắn bắt đầu tập trung điều tiết hơi thở để lấy lại bình tĩnh. Diễn biến từ nãy đến giờ Trần Nam đều thấy rõ nhưng không hiểu tại sao Tiêu Lập lại có phản ứng như vậy.

Sau chừng hai ba phút, Tiêu Lập đã hoàn toàn bình thường trở lại trạng thái ban đầu nhưng ánh mắt gã lại nhìn Trần Nam rất lạ lùng, cứ như Trần Nam là một sinh vật khác người vậy trông khó chịu vô cùng. Trần Nam cũng cảm thấy khó xử không biết phải làm gì lúc này nên chỉ dám đáp lại ánh mắt của Tiêu Lập bằng thái độ kính sợ.

– Cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? – Tiêu Lập lên tiếng trước sự ngỡ ngàng của Trần Nam, lúc này Cù Vũ cũng quá đỗi ngạc nhiên không hiểu sao tự nhiên ông chủ lại thay đổi cách xưng hô như vậy.

– Dạ tên cháu là Nguyễn Trần Nam, năm nay vừa tròn mười tám ạ.

Tiêu Lập nheo mắt nhìn Trần Nam vài giây rồi đưa ánh mắt về phía khác miệng lẩm nhẩm: “Cũng vừa tròn 18 năm, chẳng lẻ nó là…” . Trong lúc Tiêu Lập còn đang phân vân thì chợt Trần Nam lên tiếng thưa.

– Bác có thể tha lỗi cho cháu được không ạ?, còn nếu không thì cháu xin đền bù cho bác từ từ ạ, cháu sẽ gắng làm thêm nhiều việc kiếm tiền để bồi thường cho bác.

Ánh mắt đó tuy rất buồn nhưng từ nơi sâu thẳm bên trong lại có chất chứa một nghị lực phi thường, viễn cảnh này không phải trong quá khứ của Tiêu Lập đã từng xảy ra một lần rồi sao? Sao mà lại quen thuộc thế này?.

Tiêu Lập sau khi nghe Trần Nam phân bày không biết gã nghĩ gì mà mỉm cười thật nhẹ nhàng pha chút hiền lành. Từ từ tiến lại gần Trần Nam, gã đưa tay lên vai chàng thiếu niên mà nói rằng.

– Thôi không sao, chuyện đã lỡ rồi, bác nghĩ nhìn cháu thế này chắc cũng không dư giả gì. Cháu sao rồi có cần bác đưa cháu đến bệnh viện không?.

Trần Nam cảm thấy ngạc nhiên đưa ánh mắt kì lạ nhìn Tiêu Lập, từ nãy tới giờ Trần Nam đã trải qua ba trạng thái khác nhau từ lo sợ đến ngỡ ngàng và cuối cùng là không thể tin nổi vào tai mình. Hắn đang cố gắng trấn tĩnh và đáp lời Tiêu Lập.

– Dạ không sao ạ. Chỉ là ngoài da thôi, cháu nghĩ không cần phải vào bệnh viện đâu ạ….Ý! Thôi chết rồi!!. – Còn chưa hết lời thì bỗng sực nhớ ra một điều rất quan trọng.

Trần Nam phóng về phía chiếc xe đạp của mình và chộp lấy túi đồ ăn rồi vội vã mở ra xem. Phần cơm mà hắn chuẩn bị cho em gái đã tan tành sau vụ tai nạn vừa rồi. Nhìn lại thì ngay cả chiếc xe đạp cũng tan nát, cái bánh xe méo xẹo sứt cả căm xe nhìn thật đáng thương. Trần Nam ngao ngán dựng đứng chiếc xe đạp, vừa kéo lên thì sợi dây sên rớt xuống đất thành tiếng “Bụp”.

– Có chuyện gì vậy Nam, cháu làm sao vậy?. – Thấy Trần Nam đứng đó buồn rười rượi, Tiêu Lập bước nhanh đến và hỏi.

– Cái túi đồ ăn này là phần cơm cháu làm cho Tố Ngân em gái cháu nhưng mà bây giờ thành ra thế này.

– Em cháu không ở chung với cháu hay sao mà phải làm cơm đem đi.

– Dạ con bé đang ở bệnh viện, từ nhỏ nó đã mắc chứng bệnh hiếm nên hay vào trong bệnh viện lắm ạ. – Nói đến đây thì Trần Nam cúi đầu nhìn xuống đất như không muốn để người khác cảm thấy sự yếu đuối của mình.

– Thật tội nghiệp!, thôi cháu vào xe đi rồi bác cho quá giang đến bệnh viện chứ chiếc xe đạp của cháu bây giờ không sử dụng được nữa đâu.

– Nhưng làm vậy coi sao được bác ơi! – Trần Nam ngước mặt nhìn Tiêu Lập, người đàn ông này sao mà đối xử tốt với mình vậy, thật may mắn khi trên thế gian này vẫn còn một người giàu sang mà lại tốt tính như thế.

– Không nhưng nhị gì hết, nếu cháu còn tiếp tục nói nữa thì bác sẽ bắt cháu đền cái xe cho bác ngay đấy biết chưa.

Khi nghe Tiêu Lập nói thế thì Trần Nam không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên chiếc xe ô tô sang trọng, di chuyển từ từ rồi lăn bánh rời đi bỏ lại chiếc xe đạp bên lề đường cùng với những hạt cơm vương vãi. Chiếc ô tô bắt đầu tăng tốc lướt trên con đường trải nhựa xa thẳm. Cùng ngồi phía sau là hai con người một già một trẻ, họ có những cung bậc cảm xúc và trạng thái khác nhau sau vụ tai nạn vừa qua. Tiêu Lập đưa mắt nhìn Trần Nam, trong lòng gã đang chất chứa nhiều tâm sự rất mơ hồ, có vẻ như đang che giấu một bí mật kinh hãi nào đó, trong khi Trần Nam thì khác hẳn hoàn toàn, trong lòng hắn đang cảm thấy rất ấm áp kể từ khi nhận được sự quan tâm bởi người đàn ông mới quen này. Liệu mối quan hệ này có phải là do duyên may hay không?. Tiêu Lập là người như thế nào?. Hắn có mưu đồ gì đối với Trần Nam?. Đó vẫn còn là điều bí ẩn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN