Liên Hoa Lâu trọn bộ
Bí Mật Dưới Giếng
Phương Đa Bện đêm hôm xông vào phòng của Thượng Hưng Hành rồi bụi nhốt trong biển lửa, Bốc Thừa Hải nhanh chóng đi đến. Đối với lời giải thích của Phương đại thiếu, ông chẳng có nhận xét gì. Nếu ông đã không phủ nhận thì tức là đã thừa nhận. Hoàng thượng cũng hay tin Phương Đa Bệnh giúp đỡ Bốc Thừa Hải xử án, lại gặp mai phục suýt nữa thì mất mạng, người lập tức khen thưởng, sáng hôm sau liền triệu kiến Phương Đa Bệnh.
Phương Đa Bệnh cả đêm không ngủ, y cứ ngồi trong hành cung bị phóng hỏa hôm qua. Tối qua, Phương Tắc Sĩ nghe tin liền chạy đến, giáo huấn y một trận nghiêm khắc gay gắt về chuyện mạo hiểm lần này, rồi lại càm ràm cả tối về chuyện gặp Hoàng thượng thì phải tuân thủ lễ nghĩa thế nào, phải cung kính nhã nhặn, tùy mặt gửi lời ra sao. Con trai ông lừa gạt gian lận giết người phóng hỏa cái gì cũng biết, nhưng lại không biết tuận thủ lễ nghĩa. Hai người cãi nhau ầm ĩ cả đêm, sau đói chia tay trong bực bội.
Lý Liên Hoa từ hành cung quay về, đọc thuộc mấy cuốn sách, cất viên dạ minh châu cực lớn kia đi. Vốn hắn định khoe với Phương Đa Bệnh chuyện đêm qua hắn quen được đệ nhất cao thủ Đại nội Dương Vân Xuân, không hiểu sao Phương Đa Bệnh và Phương Tắc Sĩ lại cãi nhau rất căng thẳng. Hắn ở trên nóc phòng nghe chuyện anh hùng nghĩa hiệp của Phương đại thiếu tối qua, không cẩn thận lại ngủ gục mất, lúc thức dậy thì trời đã sáng bảnh rồi.
Lúc tỉnh đạy vừa hay hắn nhìn thấy Phương Đa Bệnh đang thay đồ. Sau khi mặc trang phục rực rỡ, y được đám đông quây lại đỡ lên một cỗ kiệu, kiệu vào trong cung. Lý Liên Hoa ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn, thực sự rất dễ chịu. Qua một lúc, hắn lại nghe thấy ở bên dưới có tiếng động, có người đang di chyển thức gì đó làm vang lên những tiếng ken két ken két. Hắn trèo lên nhìn. Thì ra là Triệu Xích đang gói hành trang, chuẩn bị quay về Hoài Châu.
Triệu Xích đang dời một cái rương rất lớn, cái rương đó nhìn cực kì nặng nề. Lý Liên Hoa thoáng giật mình. Hắn nhấc một mnahr gói lên, ném vào cái rương đánh “cách” một tiếng. Triệu Xích đang hò hét hai gia nô giúp y nâng hành lí lên, mảnh gói bay đến đụng trúng vào góc rương, một tiếng “rầm” vang lên. Cái rương đó lật ngửa lên trời, thứ bên trong lập tức lăn ra ngoài.
Triệu Xích giật mình, chỉ thấy nóc phòng bên cạnh có một cái đầu thò ra. Người đó mặc áo xám nổi bật, nằm bò lên nóc nhà vẫy tay với y. Đó chính là Lục Pháp Nhất Sư.
Đây… người này không phải là trọng phạm đã chạy trốn khỏi đại lao sao? Cấm vệ quân truy bắt một ngày một đêm mà không có tin tức gì, sao lại trốn trên nóc nhà được chứ?
Chỉ thấy Lục Nhất Pháp Sư chỉ chỉ vào thứ rơi ra khỏi rương gỗ rồi nhe răng cười. Dưới ánh nắng, hàm răng trắng đó nhìn rất rạng rỡ. Mặt mày Triệu Xích vàng vọt, chân tay y luống cuống nhét vội mấy thứ kia vào trong rương. Cái rương gỗ đó đã bị hỏng nhưng y vẫn không quan tâm, chỉ sai gia nô lập tức khuân đi. Lý Liên Hoa híp mắt lại, thứ rơi ra từ trong cái rương đó là một bọc vải, có một cái đã lỏng ra, bên trong loáng thoáng có mấy chuỗi châu, một là chuỗi san hô đỏ, một là đài sen bằng vàng.
Thì ra là như vậy.
Hắn lười biếng nằm trên nóc nhà, duỗi thẳng tứ chi ngước nhìn trời. Mấy ngày nay, hắn chưa từng thấy thoải mái như thế này.
Phương Đa Bệnh bị cha ép thay một bộ gấm hao rực rỡ nhét vào trong kiệu rồi đưa vào Hoàng cung. Không biết kiệu lượn mấy vòng trong cung, cuối cùng Phương Đa Bệnh cungc nghe thấy một giọng thái giám lanh lảnh cất lên.
– Hạ kiệu!
Y phấn chấn tinh thần, lập tưc nhảy ra khỏi cỗ kiệu. Phương Tắc Sĩ đứng bên cạnh trợn mắt, bực mình vì y chẳng có chút phong độ của quân tử. Phương Đa Bệnh lại chẳng để tâm, y nhìn Đông ngó Tây, đánh giá nơi được gọi là Hoàng cung này.
Xuống kiệu, đi vào một cái sân, lại đi theo thai giám vòng qua không biết bao nhiêu là hành lang mới đến một gian phòng. Gian phòng này hơi cổ xưa, bên trong ánh sáng ảm đạm. Mặc dù điêu khắc trên gỗ cực kì tinh xảo nhưng Phương Đa Bệnh lại chẳng có cảm hứng với những thứ đó, tất nhiên nhìn cũng như không. Trên tường treo một bức tranh chữ, hẳn là của danh nhân nào đó để lại, giá trị liên thành. Thuở thiếu thời, Phương Đa Bệnh không thích đọc sách, mặc dù y nhận ra đó là một bức tự thiếp(*) nhưng không biết rốt cuộc là nó hay ở chỗ nào. Y đang nhàm chán xem xét thì nghe thấy bên cạnh có tiếng người phì cười, âm thanh đó lại rất dễ nghe. Người đó nói:
(*) Bảng chữ mẫu của các danh gia thư pháp đời trước.
– Ngươi xem dáng vẻ của huynh ấy kìa, giống y như một tên nhà quê.
Phương Đa Bệnh quay người lại, lập tức bày ra bộ dạng nho nhã lễ phép, nhã nhặn lịch sự. Y mỉm cười hành lễ với người vừa lên tiếng:
– Không biết công chúa cảm thấy tại hạ giống một tên nhà quê như thế nào?
Lời này vừa nói ra, Phương Tắc Sĩ giận sôi máu, mạt mày tái mét. Người ngồi trước mặt giơ nghiêng tay áo che đi nửa gò má, nở nụ cười xinh đẹp.
– Chính là câu hỏi này của huynh đấy, rất chi là giống.
Phương Đa Bệnh lại không tức giận, hai người mắt chạm mắt rồi đều bật cười. Chỉ thấy vị Công chúa ngồi trong phòng mặc một bộ váy màu hồng sen, búi tóc vấn nghiêng, cài một cây trâm trân châu, làn da trắng sáng hệt như viên trân châu trên mái tóc, khuôn mặt dịu dàng, tao nhã vô cùng. Phía sau nàng có hai nha hoàn tuổi còn nhỏ, cũng là mỹ nhân. Phương Đa Bệnh liếc mấy cái rồi tán thưởng:
– Mỹ nhân ơi là mỹ nhân.
Phương Tắc Sĩ tức giận đến mức toàn thân run lên, ông giận dữ quát:
– Nghịch tử! Dám vô lễ với Công chúa à!
Công chúa lại che mặt cười khúc khích.
– Phương thúc thúc, công tử nhà ngài rất thú vị, không giống với người ta gặp lúc trước.
Phương Đa Bệnh cũng khen ngợi:
– Công chúa dung mạo rất xinh đẹp, không giống với những gì ta nghĩ lúc trước.
Chiêu Linh công chúa bỏ tay áo xuống, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Dung nhan dưới tay áo quả nhiên là nhu mì dịu dàng, ai thấy cũng yêu mến. Nàng nghe vậy lấy làm lạ.
– Lúc trước huynh nghĩ ta nhue thế nào?
Phương Đa Bệnh trịnh trọng đáp:
– Ta cho rằng công chú ở trong cung hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, có lẽ thân cao năm thước, eo như cái thùng phi, mặt như tảng đá…
Phương Tắc Sĩ quát lớn:
– Phương Đa Bệnh!
Phương Đa Beengj trợn mắt nhìn lên trời, tất nhiên là không them để ý đến. Công chúa cười ngặt nghẽo, sau một lúc mới ngồi nagy ngắn lại.
– Hoàng thượng lát nữa sẽ đến đây, trước mặt Hoàng thượng, huynh không thể nói như vậy được. – Nàng phất phất tay áo quạt cho mình. – Hoàng thượng chỉ hôn, muốn ta gả cho huynh, vốn ta cũng tò mò không biết rốt cuộc công tử của Phương thúc thúc là người thế nào, nếu là một kẻ đọc sách cứng nhắc khô khan thì ta sẽ không đồng ý.
Phương Đa Bệnh mừng rỡ, chỉ vào Phương Tắc Sĩ.
– Kẻ chỉ biết chăm chăm đọc sách, khô khan cứng nhắc như thế này thì tuyệt đối không thể gả được. Nếu nàng mà gả vào thì sẽ giống y như mẹ ta vậ, mười mấy năm bị kẻ phụ tình này ném ở trong nhà, một năm cũng chẳng gặp được mấy lần.
Công chúa thoáng thu lại nụ cười, nàng cẩn thận nhìn Phương Tắc Sĩ, chỉ thấy ông đã giận tới mức mặt mày đen thui, đúng là không nhìn ra được giận lại thêm giận thì bộ dạng sẽ ra sao. Lúc này nàng mới hơi yên tâm một chút. Chiêu Linh Công chúa quay lưng lại cười khẽ với Phương Đa Bệnh, dùng khẩu hình nói:
– Vậy mẹ huynh khổ quá rồi.
Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, giống như trong chớp mắt có được một tri kỉ vậy. Phương Tắc Sĩ giận sôi gan, lại thấy hai người trẻ tuổi ý hợp tâm đầu, ông vốn cho rằng Phương Đa Bệnh cực kì kém cỏi, một khi đắc tội với Công chúa thì khó tránh khỏi bị đánh què hai chân. Ai mà biết được hai người càng nói chuyện càng thấy hứng thú, đúng là mới quen đã thân. Chưa đucợ bao lâu, thái giám ngoài cửa lại cất giọng the thé chói tai:
– Hoàng thượng giá đáo…
Chiêu Ling Công chúa đứng dậy, người trong phòng cùng quỳ xuống.
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Phương Đa Bệnh còn chưa định quỳ, nhưng nếu mỹ nhân duyên dáng đã quỳ xuống cả rồi thì y cũng quỳ theo thôi. Có điều mặc dù là quỳ, nhưng câu “vạn tuế” thì y lại không nói. Bước vào là một người trung niên mặc trang phục màu vàng sáng, đây chính là đương kim Hoang đế Hoàng Chùy. Phương Đa Bệnh vốn cho rằng Hoàng đế già ở trong cung hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, nhàn rỗi không việc gì làm lại còn ôm ấp mỹ nhân, có lẽ vừa già lại vừa béo, còn phóng túng quá độ. Kết quả người vừa bước vào mới chỉ bốn mươi, khuôn mặt tuấn lãng, thì ra không già không béo, càng không hề xấu. Hoành Chủy vào phòng liền nói bình thân, cho mấy người đứng dậy. Phương Tắc Sĩ lại liền kéo Phương Đa Bệnh quỳ xuống, nói:
– Đây chính là liệt tử Phương Đa Bệnh.
Vẻ mặt Hoành Chủy rất ôn hòa, ngài mỉm cười hỏi:
– Ái khanh đã đọc cả vạn cuốn sách, sao lại đặt cho con trai mình một cái tên như vậy?
Phương Tắc Sĩ hơi xấu hổ.
– Lúc liệt tử sinh ra hạ quan không ở nhà, phu nhân nói nó từ nhỏ thân thể yếu đuối, sợ khó nuôi nên đạt nhũ danh là Đa Bệnh, sau đó… cũng chưa đặt chính danh.
Hoành Chủy ha ha cười lớn:
– Ái khanh trung quân ái quốc nhưng lại quá xem nhẹ thê tử vợ con, việc này không tốt đâu.
Phương Tắc Sĩ liên tục nói phải, Phương Đa Bệnh trong lòng mắng loạn cả lên nhưng ngoài mặt vẫn cung kính ngoan ngoãn. Hoành Chủy nói vài câu với Phương Tắc Sĩ rồi liền cho Phương Đa Bệnh bình thân. Phương Đa Bệnh đứng dậy, y chỉ thấy Hoàng thượng già không chỉ không già, thậm chí còn cao hơn y một chút, lúc còn trẻ có lẽ cũng là một mỹ nam tử. Trong lòng Phương Đa Bệnh không khỏi hậm hực. Thân là Hoàng đế đã hưởng thụ hết mọi vinh hoa phú quý, ngồi đó ôm cả giang sơn mỹ nhân, đã thế còn là một mỹ nam tử, vậy chẳng phải nói nam nhân không được làm Hoàng đế trong khắp thiên hạ treo cổ hết đi à? Hoành Chủy tất nhiên không hề biết đến biết baoi rối ren trong lòng Phương Đa Bệnh, thấy y cũng mi thanh mục tú thì trong lòng cũng rất thích.
– Trẫm sớm đã nghe nói Phương ái khanh có một đứa con yêu, võ công cao cường, anh hùng hiệp nghĩa, lúc nhỏ có tiếng là thần đồng bây giờ có danh hiệp khách, cực kì giỏi giang.
Trước giờ Phương Đa Bệnh luôn dốc hết sức mèo khen mèo dài đuôi, giờ nghe Hoành Chủy nói vậy thì lại hơi đỏ mặt, dần cũng không biết phải nói gì cho tốt. Phải nói lúc nhỏ mình thực sự không phải thần đồng mà thực sự chỉ thi đỗ đồng sinh sớm một chút thôi à? Hay là nói bản thân thực sự không phải anh hùng hiệp nghĩa gì? Nhưng hình như y quả thực dã làm không ít việc anh hùng hiệp nghĩa, mặc dù những chuyện đó cũng không hoàn toàn do y một mình làm…
– Đứa con gái này của ta…
Hoành Chủy một tay kéo Chiêu Linh Công chúa lại…Công chúa duyên dáng mỉm cười, nhan sắc khuynh thành… Lại nghe Hoành Chủy nói tiếp:
– Là muội muội ruột của Ngự Tứ Thiên Long Dương Vân Xuân. Dương ái khanh võ công tuyệt thế, đứng nhất nhì trong Đại nội, không biết ngươi và hắn so tài thì sẽ thế nào nhỉ?
Phương Đa Bệnh suýt chút nữa thì nghẹn thở, y tợn tròn mắt nhìn Hoành Chủy. Dương Vân Xuân đó là người đã có được mấy chục năm công lực của Hiên Viên Tiêu nên mới “thiếu niên anh hùng” như vậy, y cũng không phải kẻ có võ công từ trong bụng mẹ, làm sao có thể so tài với Dương Vân Xuân được chứ? Y đang dịnh nhận thua thì lại nghe Hoành Chủy nói:
– Nếu ngươi thắng được Dương ái khanh, ta sẽ gả Công chúa cho ngươi làm thê tử, ngươi thấy sao?
Câu nói nhận thua kia của Phương Đa Bệnh lên đến miệng rồi bỗng nghẹn lại, y thấy Công chúa đang mỉm cười với mình, khuôn mặt dịu dàng ấy, làn da trắng mịn ấy… Trong lúc nhất thời y không nói ra nổi lời nhận thua, trong lòng thì kêu khổ không thôi. Làm Phò mã cũng cực khổ lắm thay, thì ra không phải tự dưng mà được làm, Hoang thượng còn muốn bày ra một màn tỉ võ kén rễ rồi mới chịu gả công chúa cho y. Phương Tắc Sĩ đứng bên cạnh, mặc dù ông không thân thiết với con trai nhưng cũng biết con trai cách xa Dương Vân Xuân đến độ không thể so sánh được, đang định khéo léo từ chối thì lại nghe thấy Công chúa nói:
– Hoàng thượng anh hùng hiệp nghĩa thì sao có thể dùng võ công để phân cao thấp được? Ca ca mặc dù võ công cao cường nhưng làm sao anh hùng hiệp nghĩa bằng Phương công tử đêm qua truy bắt hung đồ mà bị giam trong biển lửa?
Lời này vừa nói ra, Hoành Chủy sững người, Phương Đa Bệnh thì ngẩn ra. Hoành Chủy ha ha cười lớn:
– Trẫm vốn còn nghĩ gả con cho một tiểu tử không có công danh thì có lẽ con sẽ không chịu, bây giờ xem ra là trẫm suy nghĩ nhiều quá rồi.
Phương Đa Bệnh mặt mày nóng ran, trong lòng thì lại cười khổ… Đêm qua căn phòng vừa bén lửa là y đã hét lên gọi cứu mạng, hình như không được tẹo nào vào danh “anh hùng nghĩa hiệp”…
– Nếu Chiêu Linh đã nói vậy, chuyện tỉ võ cũng không nhắc đến nữa. – Hoành Chủy mỉm cười hỏi. – Ngươi đã từng cùng Bốc Thừa Hải truy bắt hung phạm giết chết Lý Phi, Thiệu Hưng Hành, không biết có tiến triển gì không? Tên hung đồ kia rốt cuộc là kẻ nào?
Phương Đa Bệnh líu lưỡi, không biết nên nói như thế nào, nếu là người khác hỏi thì tất nhiên y sẽ nói không biết gì, nhưng đây là Hoành Chủy hỏi, vừa rồi y còn “anh hùng hiệp nghĩa” trong lời nói của Công chúa, thì giờ không thể “anh hùng nghĩa hiệp” đến mức cái gì cũng không biết được. Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, bên tai đột nhiên có một âm thanh cực nhỏ khe khẽ nói”
– Ngươi nói… ngươi đã biết hung đồ là ai.
Phương Đa Bệnh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Giọng nói đó quen tai đến vậy, không phải Lý Liên Hoa thì còn là ai nữa? Y cho rằng đêm qua tên Lý Liên Hoa chết tiệc này xông vào Hoàng cung cả đêm không quay lại, nhất định là đã để Bốc Thừa Hải bắt lại rồi, không ngờ tên Liên Hoa chết tiệc này lại dám đi theo y vào đây, bây giờ có lẽ đang nấp trên mái nhà truyền âm với y. Quả nhiên là gan to tày trời, không sợ sống chết gì hết.
Phương Tắc Sĩ thầm kêu không ổn, sớm biết Hoàng thượng muốn hỏi về vụ án của Lý Phi thì ông đã bảo Phương Đa Bệnh ngày nào cũng đi theo Bốc Thừa Hải rồi. Bây giờ có làm bài thì cũng không kịp nữa, xem ra không lấy Công chúa cũng được, chỉ mong Phương Đa Bệnh đừng chọc giận Hoành Chủy rồi gây ra họa sát thân.
– Ầy…Hoàng thượng, tên hung đồ đó chính là Lưu Khả Hòa. – Phương Đa Bệnh lại nói. – Giám sát Công bộ, Lưu Khả Hòa Lưu đại nhân.
– Cái gì? – Sắc mặt của Hoành Chủy đột nhiên thay đổi, nhài trầm giọng lại. – Liwf này có căn cứ gì không?
Phương Tắc Sĩ kinh hãi giật mình. Phương Đa Bệnh không biết hung thủ là ai cũng đành, giờ y lại còn ăn nói lung tung, vu oan cho Lưu đại nhân…Chuyện này…ăn nói lung tung trước mặt Hoàng thượng, tội khi quân sẽ bị tru di cửu tộc đấy! Trong nháy mắt, sắc mặ ông tái nhợt, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Công chúa lại rất hiếu kì, đôi mắt sáng long lanh nhìn Phương Đa Bệnh không chớp mắt, nàng hỏi:
– Lưu đại nhân sao?
Phương Đa Bệnh gật đầu, làm bộ làm tịch nói:
– Đương nhiên là Lưu đại nhân rồi. Lúc Lỗ đại nhân phát điên, hắn đang ở trong điện Cảnh Đức; ngày Lý đại nhân chết, hắn và Lý đại nhân ở chung; lúc Thượng đại nhân chết, hắn lại ngồi bên cạnh Thượng đại nhân.
Hoành Chủy nhíu chặt hàng mày.
– Nhưng ngày Lỗ Phương bị điên, trong điện Cảnh Đức vãn còn rất nhiều người khác…
Phương Đa Bệnh quả quyết nói:
– Trong điện Cảnh Đức, hiểu được Lỗ đại nhân cũng chỉ có vài người, là Lý đại nhân, Thương đại nhân, Triệu đại nhân. Nếu Lý đại, Thương đị nhân người trước kẻ sau đều đã chết, vậy tất nhiên sẽ không phải hung thủ.
Hoành Chủy gật đầu.
– Với cách nói như vậy của ngươi, hung thủ vì sao không phải là Triệu Xích, mà lại là Lưu Khả Hòa?
– Triệu đại nhân không chết, là vì hắn thực sự chẳng biết gì cả. – Phương đại nhân nói. – Hoặc là hắn không biết quá nhiều. Hoàng thượng có biết sáng sớm hôm na, Triệu đại nhân mang theo một rương châu báu hiếm có trên đời chuẩn bị quay về Hoài Châu, còn tên hung thủ giết người kia thì lại không quan tâm đến châu báu.
Hoành Chủy lấy làm lạ:
– Châu báu? Triệu Xích lấy đâu ra nhiều châu báu như vậy?
Phương Đâ Bệnh giơ thẳng một ngón tay lên, học theo điệu bộ thần bí của Lý Liên Hoa ‘suỵt” một tiếng.
– Hoàng thượng, chuyện Lý đại nhân, Thượng đại nhân và Vương công công bị hại, nói ra thì phức tạp lắm.
Hoành Chủy hiểu ý của y, khẽ gật đầu, quay sang liếc nhìn Phương Tắc Sĩ và Chiêu Linh Công chúa. Hai người khôn khéo thế nào chứ? Ai nấy đều hiểu ý cáo lui, chỉ để lại Phương Đa Bệnh và Hoành Chủy. Hoành Chủy chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng, sau đó quay người lại.
– Ngươi nói hung thủ là Lưu Khả Hòa? Hắn và mấy người Lỗ Phương không thù không oán, vì sao lại muốn giết người?
Phương Đa Bệnh nói:
– Chuyện này nói ra thì dài. Hoàng thượng có biết trước đây không lâu, trong giang hồ có một thanh niên tên Thanh Lương Vũ, không tiếc mạo hiểm thân mình để có được một thanh bảo kiếm. Ầy… Người thanh niên đó vì thanh bảo kiếm tên gọi Thiếu Sư mà lãng phí rất nhiều tâm tư, thặm chí sau cùng mất đi tính mạng.
Hoành Chủy nhíu mày.
– Đó là chuyện trong giang hồ. Trẫm nghe nói giang hồ có quy củ của gaing hồ, có chết người thì cũng không thể kêu oan hết với trẫm được.
Phương Đa Bệnh ho khan.
– Giang hồ tất nhiên có quy củ của giang hồ… Có điều… ta… – Dưới sự bức ép dụ dỗ của Lý Liên Hoa, y bị bắt nói ra từ “ta”, đầu đầy mồ hôi. – Ta lại cho rằng, mặc dù Thiếu Sư Kiếm là danh kiếm nhưng không phải thần binh lợi khí, Thanh Lương Vũ vì sao lại muốn lấy trộm thanh kiếm này? – Y nhấn mạnh từng chữ một. – Cho đến khi nhìn thấy thnh kiếm của Ngự Tứ Thiên Long Dương Vân Xuân Dương đại nhân, ta mới hiểu vì sao Thanh Lương Vũ muốn lấy trộm Thiếu Sư Kiếm.
Y nói rất trịnh trọng, mặc dù Hoành Chủy không hiểu nhưng lại buột miệng hỏi:
– Vì sao?
– Vì Thệ Thủ của Dương đại nhân. – Phương Đa Bệnh chậm rãi trả lời. – Thiếu Sư KIếm và Thệ Thủ Kiếm cùng rèn chung một lò, đều nổi danh nhờ mạnh mẽ và không có lưỡi. “Vung ra thiếu niên sư, thề lấy được đầu địch”. Trên đời chỉ có Thiếu Sư là có thể đỡ được một kiếm của Thệ Thủ.
Hoành Chủy mặc dù cũng không hiểu lắm nhưng với chuyện của thanh trường kiếm này thì lại rất hứng thú.
– Nếu nói như vậy, người thanh niên kia là vì một trận tỉ thí với Dương ái khanh sao?
Phương Đa Bệnh thở dài thường thượt.
– Cái này… Thanh Lương Vũ đã chết rồi, hắn nói hắn lấy Thiếu Sư Kiếm là để cứu một người. Hắn đã chết nên không ai biết rốt cuộc hắn muốn cứu ai. Nhưng Dương đại nhân lại ở trong cung, nếu không hắn đâu cần lấy trộm Thiếu Sư Kiếm, muốn cùng Thệ Thủ Kiếm phân cao thấp.
Hoành Chủy rõ ràng rất ngạc nhiên.
– Cứu người sao?
Hoàng đế già này rõ ràng không hề cảm thấy trong hoàng cung của mình có ai cần được cứu. Phương Đa Bệnh thở dài.
– Thanh Lương Vũ đã chết, có người đã đặt một mảnh giấy bên người hắn. – Y lấy từ trong người ra một xấp giấy, mở một tờ trong đó ra. – Chính là tờ này.
Hoành Chủy nhìn qua tờ giấy có viết “Giữa có bốn phần, hoặc trên một dưới một, hoặc trên một dưới bốn, hoặc trên hai dưới hai, chọn một trong đó”, rõ ràng cũng không hiểu gì. Ngài nhíu mày lại:
– Đây là vật gì vậy?
Phương Đa Bệnh mở từng tờ giấy trên tay ra, chỉ vào một tờ giấy thấm vết máu trong đó.
– Đây là mảnh giấy phát hiện sau khi Lý đại nhân chết, nó nằm trong vũng máu của ông ấy. – Y lại chỉ vào một tờ khác nhuốm máu mát một nửa. – Đây là sau khi Thượng đại nhân chết, đã phát hiện ra nó trong kiệu của ông ấy.
Hoành Chủy nhìn những thứ thấm máu mà rợn tóc gáy, không khỏi lùi lại một bước.
– Đây chẳng lẽ hung thủ là cùng một người?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
– Đương nhiên là cùng một người rồi. Thứ mà hung thủ dùng Kim Ti Thái Tiên, những mảnh giấy này có nguồn gốc từ Hoàng cung, đây là giấy cống phẩm.
Hoàng Chủy run rẩy nói:
– Kim Ti Thái Tiên? Trong cung sao?
Phương Đa Bệnh lại gật đầu.
– Vậy nên ta mới nói chuyện này kể ra thì rất dài, cực ky phức tạp, những mảnh giấy này đích thực đều được lưu truyền từ trong cung ra. Hoàng thượng mời người xem…
Y mở mảnh giấy thứ hai, trên đó có viết hai chữ “Cửu trùng” rất lớn, trên mảnh giấy thứ ba thì viết ba chữ “Bách Sắc Mộc”.
– Lời trên mảnh giấy thứ nhất là chỉ điểm cho người ta biết cách gấp mảnh giấy thành một hình hộp vuông.
Hoành Chủy không hiểu gì cả.
– Hộp vuông?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
– Không sai, là hộp vuông. – Y chỉ vào mảnh giấy thứ hai. – “Cửu trùng”, cách nói đơn giản nhất, chính là cửu trùng thiên(*), cũng có nghĩa là chín tầng.
(*) Chín tầng trời.
Hoành Chùy lại đi vài bước trong phòng.
– Còn mảnh giấy thứ ba thì sao?
Phương Đa Bệnh đáp:
– “Bách sắc mộc” là một loại mộc liệu(*).
(*) Vật liệu bằng gỗ.
Sắc mặt Hoành Chủy thoáng biến đổi.
– Mộc liệu?
Phương Đa Bệnh khẽ ho một tiếng.
– Là một loại mộc liệu rất nhẹ. – Y chậm rãi mở mảnh giấy thứ tư thấm đẫm máu ra, mặc dù vết máu trên đó đã khô nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi. – Còn tren mảnh giấy thứ tư chỉ có một điểm – điểm chính giữa.
Hoành Chủy không nhịn được lại nhìn thêm những mảnh giấy kia vài lần nữa.
– Sau đó thì sao? Rồi sao nào?
Phương Đa Bệnh đáp:
– Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn chưa nghĩ ra sao? Trên những mảnh giấy này vẽ những đường nét và viết tên vật liệu, đây là một vài suy nghĩ tưởng tượng để chế tọa ra thứ gì đó, hoặc là một bản vẽ.
Hoành Chủy nhíu chặt hàng chân mày.
– Cái này…
Phương Đa Bệnh nói:
– Những bản vẽ này đều được xé ra từ một cuốn sổ nhỏ có đề tên “Cực Lạc Tháp” từ phủ Nội vụ. Nếu Hoàng thượng không tin thì có thể mời người khám nghiệm ở Đại lý tự hoặc cho học tử ở Hàn lâm viện đến xem cuốn sổ đó. Kim Ti Thái Tiên bên trong giống y hệt những mảnh giấy này.
Sắc mặt Hoành Chủy thay đổi không ngừng.
– Nguoiw muốn nói tên hung đồ giết hại mệnh quan triều đình này lại có thể lẻn vào phủ Nội vụ, lấy trộm một cuốn sổ gọi là “Cực Lạc Tháp” sao?
Phương Đa Bệnh thản nhiên nói:
– Phải!
Mặt Hoành Chủy sầm xuống.
– Vật tên hung đồ giết người đó cũng đến đây vì Cực Lạc Tháp?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
– Ta nghĩ cuốn sổ của phủ Nội vụ là bản vẽ và ý tưởng xây dựng Cực Lạc Tháp năm đó còn sót lại, hung thủ đã lấy ra mấy trang ở giữa, một là không muốn để người ta điều tra ra Cực Lạc Tháp rốt cuộc đang ở đâu, hai là dùng làm lời nhắn để giết người.
Hoành Chủy đi qua đi lại trong phòng.
– Ngươi nói tên hung đồ đó là Lưu Khả Hòa, vậy có chứng cứ gì không? Vì sao hắn lại muốn đánh cắp cuốn sổ ghi chép trong phủ Nội vụ, lại còn dùng nó làm lời nhắn để giết người?
Phương Đa Bện chớp mắt, bình tĩnh nhìn Hoành Chủy. Tinh thần Hoàng Chủy đang rối loạn, thấy y như vậy, ngài lại kinh ngạc.
– Trẫm đang hỏi ngươi đấy, vì sao lại không trả lời?
– Hoàng thượng. – Phương Đa Bệnh nhỏ giọng lại. – Việc tiếp đây ta muốn nói… là việc liên quan đến một bí mật rất lớn của chính Hoàng thượng.
Hoành Chính lấy làm lạ.
– Liên quan đến bí mật rất lớn của trẫm sao?
– Hoàng thượng… có người giết Lý đại nhân, Thượng đại nhân, dọa Lỗ đại nhân bị điên, bản vẽ của Cực Lạc Tháp để lại bên cạnh xác họ, tất nhiên không phải trò đùa. – Phương Đa Bệnh thở dài. – Nể tình Hoàng thượng anh minh thần võ, ta nói thẳng vậy. – Y ho khẽ một tiếng. – Bọn họ bị giết là vì bọn họ biết được bí mật của Cực Lạc Tháp.
– Bí mật của Cực Lạc Tháp? – Hoành Chủy líu lưỡi, không kịp truy cứu sự vô lễ của Phương Đa Bệnh. – Bọn họn nói với trẫm là không biết chuyện về Cực Lạc Tháp, cũng không nhớ được cái giếng năm đó ngã xuống rốt cuộc là ở chỗ nào. Trên đời này chẳng lẽ thực sự có người biết được câu đố về Cực Lạc Tháp sao?
– Có chứ. – Phương Đa Bệnh khẳng định. – Không chỉ có một người biết về chân tướng của Cực Lạc Tháp. Hoàng thượng… – Y trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chân thành nói. – Có người đang che giấu chân tướng của Cực Lạc Tháp.
– Cực Lạc Tháp đã là chuyện của trăm năm truocs. – Hoành Chủy nói. – Có chân tướng gì lại quan trọng như vậy chứ?
Phương Đa Bệnh mỉm cười.
– Hoàng thượng, là người muốn biết về sự thực bên trong nên đã triệu kiến mấy người Lỗ Phương, gây ra một hậu quả không thể cứu vãn được… Trong lòng Hoàng thượng, chẳng lẽ không có bất cứ nghi ngờ gì về chuyện Cực Lạc Tháp sao? Cực Lạc Tháp đã biến mất thần bí trăm năm trước, lời tổ huấn không được xxay dựng công trình gỗ, tất cả những việc đó xem chừng đều bí ẩn, rõ ràng bên trong có ẩn tình.
Hoành Chủy yên lặng, sau một lúc ngài mới nói:
– Trẫm quả thực muốn biết vì sao Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu lại để lại tổ huấn, nói không được xây dựng công trình ở phía Nam Cực Lạc Tháp? Rõ ràng tòa tháp đó sớm đã không tồn tại nhưng Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu lại để lại lời tổ huấn như vậy.
Phương Đa Bệnh than thở:
– Hoàng thượng, người có biết Cực lạc Tháp ở đâu không?
Mắt Hoành Chủy sáng lên, ngài bước lên hai bước.
– Ái khanh không những điều tra được hung đồ là ai, thậm chí còn giúp trẫm điều tra ra được vị trí của Cực Lạc Tháp sao? Đúng là thiếu niên cơ trí có một không hai trên đời!
Phương Đa Bệnh cười khổ.
– Hoàng thượng, cái giếng mà năm đó mấy người Lỗ Phương chìm xuống, đích thực có liên quan đến Cực Lạc Tháp. Vị trí của cái giếng đó chính là vị trí cũ của Cực Lạc Tháp!
Hoành Chủy đi lại trong phòng càng lúc càng nhanh, rõ ràng trong lòng ngài đang vô cùng kích động.
– Cái giếng đó… cái giếng đó đang ở đâu?
Phương Đa Bệnh nói:
– Cái giếng đó ở ngoài cung Trường Sinh, trong một khu rừng.
Hoành Chủy sững người, ngẩng đầu lên.
– Cung Trường Sinh?
Phương Đa Bệnh đứng bất động tại chỗ, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
– Không sai, trong một khu rừng bên ngoài cung Trường Sinh.
Sắc mặt của Hoàng Chủy cũng hơi biến đổi.
– Đó là chỗ ở của Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu lúc còn là Quý phi…
Phương Đa Bệnh thở dài.
– Không sai! Cực Lạc Tháp ở ngoài cung Trường Sinh, kinh Phật có viết, thế giới Cực Lạc “có bảy lớp lan can, bảy lớp lưới giăng, bảy lớp hàng cây, tất cả đều được làm bằng bốn thứ châu báu, bao quanh giáp vòng, vì vậy cõi ấy được gọi là cõi Cực Lạc. Này nữa, Xá Lợi Phất, ở nước Cực Lạc có rất nhiều hồ thất bảo chứa đầy thứ nước có tám công đức, dưới đáy hồ toàn là cát vàng”. Khu rừng bên ngoài cung Trường Sinh tổng cộng có bảy lớp, chính là “bảy lớp hàng cây”; hồ Liễu Diệp nằm ngay gần đó, trong lòng đất nơi đó có mạch nước ngầm, bên trong có địa nhiệt, đó chính là “hồ thất bảo” và “thứ nước có tám công đức”.
– Nếu như nơi đó thực sự là vị trí của Cực Lạc Tháp, vậy vì sao bây giờ lại chỉ là một miệng giếng? – Hoành Chủy lớn tiếng. – Đó là nơi ở của Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu lúc còn là Quý phi, ngươi đừng ăn nói bừa bãi, nếu ngươi có một câu giả dối thì Phương ái khanh cũng khó tránh khỏi tội ki quân!
Phương Đa Bệnh sờ sờ mũi, nghĩ bụng. Lời ta nói là bừa bãi hay là sự thực, đến chính ta cũng còn không biết nữa là. Bên tai Lý Liên Hoa vẫn đang khe khẽ nói, y đành tiếp tục:
– Vị trí của cái giếng đó, chính là vị trí cũ của Cực Lạc Tháp.
– Nếu ngươi đã luôn miệng nói cái giếng đó chính là vị trí cũ ngày trước của Cực Lạc Tháp, vậy năm đó vì sao Cực Lạc Tháp lại biến mất? – Hoành Chủy vẫn chưa nguôi giận. – Vì sao nó lại biến thành một cái giếng?
Phương Đa Bệnh thở phào, trên mặt nở nụ cười.
– Chuyện này… – Y lấy ra một tờ giấy khác trên mặt bàn, cắt chúng thành những mảnh có kích cỡ tương đương với những mảnh giấy dính máu kia, sau đó gấp từng tờ thành hình hộp, kế đó Phương Đa Bệnh chồng những hộp vuông đó lên. – Đây chính là Cực Lạc Tháp. – Y bổ sung. – Đương nhiên Cực Lạc Tháp năm đó là tòa tháp tám góc, không phải hình vuông như của ta. Trên những mảnh giấy này đều có dấu vết, nếu cắt đi hoặc gấp gọn gàng bốn góc ủa hộp vuông này thì chúng sẽ biến thành một hình bát giác, nhưng thế này cũng tạm được rồi.
Hoành Chủy nhíu chặt mày.
– Cái này dùng để làm gì?
– Đây chính là Cực Lạc Tháp. Năm đó Cực Lạc Tháp tổng cộng có chín tầng, tầng này chồng lên tầng kia, càng lên cao càng nhỏ lại. – Phương Đa Bệnh nói. – Do nó là một tòa mộ tháp dùngđặt tro cốt nên được xây dựng không quá lớn. Hoàng thượng, người nhìn những hộp vuông xếp chồng lên nhau này… – Y dùng móng tay vạch nhẹ lên bề mặt hộp thứ nhất theo vết của hộp thứ hai. – Người có phát hiện ra điều gì kì lạ không?
– Cái gì kì lạ chứ? – Hoành Chủy buột miệng hỏi.
– Người khác xây dựng Phật tháp thì đều là tầng này nhỏ hơn tầng kia một chút, còn trong những bản vẽ này, tầng trên Cực Lạc Tháp lại nhỏ hơn tầng dưới rất nhiều, thậm chín hoàn toàn có thể… – Phương Đa Bệnh cẩn thận cắt đi lớp dưới đáy và trên đỉnh của cái hộp thứ hai, thứ ba và thứ tư, sau đó đặt cái thứ tư vào trong cái thứ ba, đặt cái thứ ba vào trong cái thứ hai rồi đặt cái thứ hai vào trong cái thứ nhất. – Hoàn toàn có thể nuốt gọn tầng trên của nó, tầng ở trên trên nó vào trong lòng.
– Đây… – Hoành Chủy nghẹn lời. – Đây…đây là…
Phương Đa Bệnh nói:
Đây chính là bí mật vì sao Cực Lạc Tháp lại biến mất. Người xem nét vẽ trên những mảnh giấy này, có một bộ phận là day thừng, Cực Lạc Tháp được xây dựng bằng cách treo và rào quanh. – Y nghiêm nghị. – Nếu toàn bộ bên trong Cực lạc Tháp đều trống rỗng, không có tầng cách, chỉ có một không gian cực lớn cao đến năm trượng, vậy một khi sức mạnh hỗ trợ treo tầng hai, tầng ba, tầng bốn bị sụp đổ, người đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?
Hoành Chủy lắc đầu, Phương Đa Bệnh cẩn thận sắp xếp những mảnh giấy vừa bị cắt ra lại, dùng một sợi chỉ mảnh buộc chúng lại rồi treo lên. – Đây là Cực Lạc Tháp, nếu sợi dây thừng này đột nhiên bị đứt… – Y buông tay, những tầng tháp đó xếp chồng vào mảnh giấy thứ nhất, tạo thành một cái bệ, không còn nhìn thấy tòa tháp cao ngút trời đâu nữa.
Hoành Chủy chết lặng.
– Nhưng mà… nhưng mà nếu Cực Lạc Tháp biến mất như vậy thì cũng phải còn di tích của tầng đầu tiên chứ, sao lại biến thành một cái giếng được?
Phương Đa Bệnh liếc nhìn Hoành Chủy đầy thất vọng và tiếc nuối.
– Nếu Cực Lạc Tháp rơi lên đất bằng thì tầng đầu tiên sẽ để lại di tích, nói không chừng sẽ vỡ tan vỡ nát ra nữa kìa. Nhưng nó lại không rơi xuống nền đất bằng.
– Không phải mặt bằng sao?- Hoành Chủy trầm ngâm, vuốt bộ râu dài.
– Thứ cho ta nói thẳng, năm đó Thái tổ muốn xây dựng Cực Lạc Tháp, hoài niệm trung nhân là chuyện thứ yếu, chủ yếu là vì hai vị Quý phi của ngài, lại thêm Hoàng hậu đã chung sống nhiều năm nhưng chung quy vẫn không có con. Thái tổ muốn dùng danh trung liệt xây dựng rầm rộ một tòa tháp phong thủy ở nơi có phong thủy kém nhất trong sao? – Phương Đa Bệnh nói lại lời nói của Lý Liên Hoa không sai một chữ, làm ra vẻ tinh thông phong thủy. – Tháp phong thủy phải được xây dựng ở thượng nguồn có địa thế trũng, đây cũng là lí do vì sao Thái tổ chọn xây dựng Cực Lạc Tháp ở ngoài cung Trường Sinh. Thái tổ muốn thay đổi phong thủy để cầu tự thông qua việc xây dựng Cực Lạc Tháp, trong cung không ai biết cũng chẳng ai hay. Nhưng Cực Lạc Tháp xây dựng được hơn nửa năm, hai vị Quý phi và Hoàng hậu lại vẫn không có tin gì. – Y chậm rãi nói. – Bất luận cúng bái bao nhiêu vàng bạc châu báu, kì trân dị bảo trong tháp, Thái tổ vẫn không có con trai nối dỗi. Nhưng đúng vào lúc này, Tuệ quý phi đột nhiên hoài thai. – Y liếc Hoành Chủy. – Đây là tin vui rất lớn, Tuệ quý phi từ sau chuyện này đã bước lên ngôi Hoàng hậu, Thái hậu, làm rạng rỡ tổ tông, khí thế hừng hực, mà vị Hoàng tử của người lại chính là Tiên hoàng.
Hoành Chủy gật đầu.
– Không sai. Nhưng vậy thì sao chứ?
Phương Đa Bệnh nói:
– Tuệ quý phi mang thai vào lúc Cực Lạc Tháp sắp xây dựng xong, trước đó người vẫn chưa có con, sau khi có con thì Cực Lạc Tháp và những kì trân tuyệt thế trong đó đều biến mất. Sau đó tuệ quý phi trở thành Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu, để lại tổ huấn rằng không được xây dựng công trình bằng gỗ phía nam Cực Lạc Tháp. Hoàng thượng là người thông minh, chẳng lẽ thực sự không hiểu được bí ẩn trong đó sao?
Mặt mày Hoành Chủy nhợt nhạt.
– Ngươi… ngươi…
Phương Đa Bệnh thở dài.
– Hoàng thượng, Cực Lạc Tháp xây dựng trên đầm nước, có người đào một cái hố lớn dưới đáy, nó lại thông với hồ Liễu Diệp, dưới lòng đất đầy nước suối, vậy nên trong cái hố đó cũng đầy ngập nước. Có người lại chặt đứt sợi dây thừng giữ cân bằng cho Cực Lạc Tháp vào một đêm mưa giông gió bão, vì nặng nề nên Cực Lạc Tháp đã chìm xuống, tầng này xếp chồng lên tầng kia, chìm vào trong cái hố dưới đáy tháp… Đó chính là chân tướng về câu đố Cực Lạc Tháp biến mất. – Y cầm khối giấy vuông trên tay lên, để chúng rơi xuống từng cái một. – Người xem… khi tầng một chìm xuống, tầng hai có thể chìm xuống sâu hơn nó, vì tầng ba nhỏ hơn tầng hai nên nó có thể chìm xuống sâu hơn cả tầng hai… Như vậy, cả một tòa tháp Cực Lạc Tháp đã treo ngược trong nước, nó từ một tòa tháp biến thành một cái giếng.
– Theo những gì đã nói, vào lúc chủ trì xây dựng Cực Lạc Tháp, người xây dựng tháp đã trăm phương nghìn cách để lập ra kế hoạch như vậy, hắn muốn phá hủy Cực Lạc Tháp. – Hoàng Chủy nói. – Nhưng có ai dám làm vậy chứ? Có kẻ nào lại to gan đến vây, dám đối nghịch với Thái tổ!
– Hoàng thượng… Trong Cực Lạc tháp có cất giấu châu báu hiếm có trên đời. – Phương Đa Bệnh bất đắc dĩ nhìn Hoành Chủy. – Không phải một hai cái, mà là một vài chồng, số châu báu khó có thể đếm được ấy, chỉ lấy ra một thứ bất kì là có thể sống đủ cả một đời. Có bao nhiêu người muốn chỗ châu báu đó mà không được chứ? – Y nói rành mạch từng chữ một. – Bất kể là ai lấy một thứ trong đó đi đều sẽ bị quan phủ truy giết, xếp vào hạng trộm cắp. Thế nên không thể chỉ lấy đi một thứ, muốn lấy thì phải lấy toàn bộ, bịa đặt tin tức giả Cực Lạc Tháp biến mất, để tòa tháp chứa đầy châu báu và chỗ châu báu kia cùng biến mất, như vậy thì sẽ không có ai truy hỏi chỗ châu báu kia đâu nữa. Mọi người sẽ chỉ bàn tán về việc vì sao Cực Lạc Tháp lại biến mất, liệu có phải nó được xây dựng hợp ý Phật tổ quá nên Cực Lạc Tháp đã bị Như Lai gọi về Tây Thiên không, vân vân.
– Người ngươi nói đến chẳng lẽ chính là giám sát xây dựng Cực Lạc Tháp – Lưu Thu Minh? – Hoành Chủy trầm giọng. – Nhưng Lưu Thu Minh cả đời cần kiệm, hắn cùng biến mất với Cực Lạc Tháp, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Bảo vật trong tháp cũng chưa từng xuất hiện trên đời.
Phương Đa Bệnh cười.
– Chỉ riêng một mình Lưu Thu Minh thì hắn thực sự cũng sẽ không có cái gan lớn muốn lấy trộm tất cả châu báu đến như vậy. Chuyện này chắc chắn có người hợp mưu với hắn, hơn nữa người này hứa hẹn với hắn rất nhiều điều tốt, thậm chí còn nhận lời có thể đảm bảo an toan cho hắn.
-Ai? – Hoàng Chủy buột miệng hỏi.
– Tuệ quý phi. – Phương Đa Bệnh nói từng chữ một. – Hoàng thượng, người có biết là dưới cái giếng ở cung Trường Sinh tổng cộng có hai thi thể. Dưới lòng đất còn có một mật thất, trong mật thất có một con đường ngầm nói liền với cung Trường Sinh! Nếu không phải hồi đó người giám sát xây dựng Cực Lạc Tháp đồng ya, thậm chí còn tự mình thiết kế thì dưới lòng đất làm sao lại tự nhiên sinh ra mật thất và mật đạo chứ? Trong mật thất có giường, trên giường có một cỗ thi thể. – Y bổ sung thêm một câu. – Là thi thể của nam nhân.
Hoành Chủy rợn tóc gáy, ngài lùi lại mấy bước liền.
– Ngươi nói cái gì?
– Ta nói Tuệ quý phi và Lưu Thu Minh hợp mưu, bà ngầm đồng ý cho Lưu Thu Minh giở trò trong việc xây dựng Cực Lạc Tháp, che chở cho hắn trước mặt Hoàng thượng, phối hợp với hắn lấy trộm châu báu; Lưu Thu Minh giúp bà ta xây dựng một mật thất dưới lòng đất, sau đó đưa đến một nam nhân… – Phương Đa Bệnh chậm chạp nói. – một nam nhân có thể khiến nữ nhân sinh con.
– Ngươi nói cái gì? – Hoành Chủy hét lên thất thanh tại chỗ, – Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu… tư thông với kẻ khác… mới… mới…
Phương Đa Bệnh nói:
– Không sai. Chính sử trong cung ghi lại Thái tổ cả đời từng có không ít nữ nhân, nhưng không có một ai hoài thai, ngoại trừ Tiên hoàng thì người không còn đứa con nào khác, rất có khả năng Thái tổ không thể sinh con. Vậy Tuệ quý phi làm sao lại mang thai chứ? – Y liếc nhìn Hoành Chủy. – Tuệ quý phi sống trong thâm cung, không gặp được nam nhân nào, ngoài Lưu Thu Minh đang xây dựng Cực Lạc Tháp cách cung Trường Sinh không xa thì bà không có cơ hội nào khác. Nếu Lưu Thu Minh muốn xây dựng Cực Lạc Tháp thì tất nhiên phải dẫn thợ hoặc vật liệu vào. Nếu hắn có thể nhân cơ hội này dẫn thanh mai trúc mã hoặc nam nhân đã lén định chung thân nào đó của Tuệ quý phi, hoặc dùng cách nào đó để đưa vào, giấu trong mật thất dưới lòng đất thì chuyện Tuệ quý phi hoài thai sẽ rất hợp tình hợp lí.
Hoành Chủy đã sắp ngất xỉu. Phương Đa Bệnh lại nói Tiên hoàng và ngài đều không phải do Thái tổ sinh ra, mà là huyết mạch của một nam nhân căn bản chẳng biết là ai, bảo ngài làm sao có thể chịu đựng được việc này chứ?
– Ngươi… ngươi…
Sau hồi lâu, ngài không nghĩ ra được câu nào từ nào để hình dung về thiếu niên đại nghịc bất đạo này, lời nói nghẹn trong cổ họng.
– Mà sau khi Tuệ quý phi hoài thai, được Thái tổ hết mực chăm sóc, bà bèn giết nam nhân trong mật thất để diệt khẩu, nhấn chìm thi thể xuống lòng đất, rồi lại bịt chết mật đạo thông từ cung Trương Sinh ra mật thất lại. Đây chính là lí do không được xây dựng công trình ở phía Nam Cực Lạc Tháp. Bà tạo nghiệt, sợ bị hậu nhân phát hiện, nhưng lại không biết sử sách hậu thế đã dùng bút pháp Xuân Thu(*) để lược đi chuyện xây dựng Cực Lạc Tháp, thậm chí chẳng ai biết vị trí của Cực Lạc Tháp, làm cho lời tổ huấn kia cực kì khiến người ta nghi ngờ.
(*) Văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ kinh “Xuân Thu”, hàm súc ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thắm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
Phương Đa Bệnh thở dài.
– Trong mật thất dưới lòng Cực Lạc Tháp còn cất giữ thi thể một nam nhân. Đây chính là bí mật lớn nhất của Cực Lạc Tháp, mấu chốt không nằm ở châu báu, cũng không phải ở thi thể, mà là ở nam nhân này. Sau khi Hoàng thượng gặp mặt Triệu đại nhân và Thượng đại nhân, vì sao Thượng đại nhân vãn bị giết hại? Gian phòng Thượng đại nhân sống vì sao lại bốc cháy? Là vì hắn cất giấu một bộ thâm y được lấy từ mật thất trong Cực Lạc Tháp dưới lòng đất. Bộ khinh dung trong tay Lỗ đại nhân và Lý đại nhân không phân biệt nam nữ, nhưng bộ thâm y trong tay Thương đại nhân lại là y phục của nam nhân!
– Ngươi… ngươi…
Hoành Chủy đang rất kích động, ngài không nói nổi một câu nào. Phương Đa Bệnh nhìn ngài đầy an ủi.
– Hoàng thượng, bất luận Tiên hoàng và người rốt cuộc là huyết mạch của ai, Tiên hoang là một vị minh quân, Hoàng thượng người cũng là một minh quân. Hung thủ giết Lý đại nhân, Thượng đại nhân không phải cũng chính vì che giấu sự thật, bảo vệ Hoàng thượng, cho nên mới ra tay giết người sao?
– Che giấu sự thật? bảo vệ trẫm? – Trong đầu Hoành Chủy lúc này đang rối loạn. – Ngươi đang nói cái gì? Ngươi … có phải ngươi điên rồi không?
– Hung thủ giết hại Lý đại nhân và Thượng đại nhân là để bảo vệ Hoàng thượng. – Phương Đa Bệnh nhìn Hoành Chủy. – Hắn đã từng dùng dây thừng treo một kiện khinh dung bên ngoài gian phòng của Lỗ đại nhân, để lại một bản vẽ của Cực Lạc Tháp, dụng ý là muốn cảnh cáo những người biết chuyện này cần phải bảo vệ bí mật, nếu không… chính là chỗ chết. Lỗ Phương Lỗ đại nhân là người muốn đạt được mục đích, chắc chắn phải chết. Hắn bất ngờ dọa Lỗ Phương bị điên, thế nên liền đi tìm Lý Phi Lý đại nhân thăm dò. Ta nghĩ LÝ đại nhân không những khoongb bị uy hiếp mà e là còn chọc giận hung thủ, vậy nên hắn đã cắt cổ Lý Phi, treo ngược lên cành cây trong rừng, còn khoác lên người Lý Phi một bộ khinh dung. Sau mọt ngày, Hoàng thượng triệu kiến Thượng Hưng Hành Thượng đại nhân, Thượng đại nhân mặc dù không nói gì cả nhưng hung thủ lại biết hắn cất giấu một bộ thâm y của nam tử, để đề phòng Thượng Hưng Hành nói ra lai lịch của bộ y phục đó, cũng để đề phòng có người điều tra đến nó, hắn đã phóng hỏa đốt di vật của Thượng Hưng Hành, thậm chí suýt chút nữa thiêu chết luôn cả ta…
Phương Đa Bệnh đổi giọng.
– Hung thủ biết những bộ quần áo đó có liên quan đến thi thể ở Cực Lạc Tháp dưới lòng đất, biết một khi bộ thâm y trong tay Thượng Hưng Hành để lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ có người biết bên cạnh tẩm cung của Tuệ quý phi từng giấu một nam nhân. Nhưng vì sao những bộ quần áo đó lại ở trong tay mấy người Lỗ Phương? – Y nhìn Hoành Chủy. – Đầu tiên, Vương Lan Quế ném bọn họ xuống đáy giếng được hình thành sau khi Cực Lạc Tháp sụp đổ, sau đó Lỗ Phương bị chìm xuống, hắn phát hiện ra mật thất. Sau đó, nếu như theo những gì Triệu Xích giải thích thì ba người còn lại không biết gì hết, bọn họ chỉ cho rằng Lỗ Phương đã chết rồi, nhưng không ngờ ngày hôm sau hắn lại vẫn sống sờ sờ ra đó. Việc này không hợp tình hợp lý, theo lẽ thường, chí ít họ cũng phải hỏi Lỗ Phương đã đi đâu, năm đó Lỗ Phương cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ta cho rằng hắn không thông minh đến mức có thể che giấu một bí mật khổng lồ như vậy.
Hoành Chủy thừ người ra nhìn Phương Đa Bệnh, cũng không biết có đang nghe không. Phương Đa Bệnh lại nói:
– Ta đoán Lỗ Phương đã nói cho ba người khác biết về mật thất và châu báu dưới giếng. Sau đó Lý Phi và Thượng Hưng Hành đã cùng hắn xuống giếng. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó bọn họ đã mang về y phục của người chết kia, ví dụ như ba người đều cởi kiện y phục trên thi thể để bọc một phần châu báu trong mật thất rồi mang chúng ra ngoài. Mà Triệu Xích lại tính cao hơn một bậc, hắn không biết bơi nên không xuống nước, hắn uy hiếp Lỗ Phương rằng sẽ nói chuyện này cho Vương công công, từ đó đã bắt chẹt được vô số trân bảo. Bây giờ Triệu Xích đang định rời kinh thành, Hoạng thượng phái người đi chặn lại, có lẽ còn có thể tìm thấy một phần châu báu cất giấu trong Cực Lạc Tháp năm xưa. Triệu Xích không phải hung thủ, hắn nắm được điểm yếu của mấy người Lỗ Phương, lại nhiều lần bắt chẹt được họ, nếu nói muốn hại… thì cũng nên là mấy người Lỗ Phương muốn hại chết hắn, chứ không phải hắn hại chết ba người Lỗ Phương. Hắn cũng không phải mạo hiểm hãm hại Thượng Hưng Hành ở Vũ Thiên Môn, huống chi Triệu Xích không biết võ công, làm sao giết người trước mắt bao bách tính được?
– Trẫm… trẫm chỉ muốn biết vì sao hung thủ lại là Lưu Khả Hoà? – Giọng của Hoành Chuỷ đã vô cùng gượng gạo, sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch.
– Hoàng thượng, người phải biết sau khi mấy người Lỗ Phương xuống giếng thì trên cỗ thi thể kia đã không còn y phục, mà hung thủ thì lại biết bộ y phục Thượng Hưng Hành cất giấu chính là thứ thi thể trong Cực Lạc Tháp mặc, không thể không thiêu huỷ nó… Chuyện này nói lên cái gì? – Phương Đa Bệnh thở dài. – Việc này nói rõ, hung thủ sớm đã đến mật thất trước cả Lỗ Phương, hắn nhận ra bộ y phục, biết y phục đó là vật mấu chốt.
Trên mặt Hoành Chuỷ đã không còn chút huyết sắc nào.
– Trước Lỗ Phương đã có người đến được mật thất…
– Không sai, trước Lỗ Phương đã có người đến được mật thất nhưng lại không mang đi bất kỳ vật gì. Những cực phẩm được cất giấu trong mật thất dưới đáy giếng bị Lỗ Phương âm thầm giấu vào trong một cái hòm đất, sau đó hắn lại chưa thể mang đi. Vì sao sau đó hắn lại chưa mang nó đi? – Phương Đa Bệnh nói cực kỳ nghiêm túc. – Vậy nói lên rằng, sau đó mấy người Lỗ Phương cũng không có cơ hội tiếp cận Cực Lạc Tháp nữa. Vì sao lại thế? Vì sau khi tin tức Lỗ Phương bị dìm xuống giếng mà không chết loan ra, Vương Quế Lan đã bắt tay điều tra bí ẩn dưới đáy giếng. – Y nói từng chữ một. – Vương Quế Lan Vương công công đã sống trong cung rất lâu, lúc ông ta còn sống đã phục vụ Tiên hoàng, thậm chí còn gặp qua Tuệ thái hậu. So với bất kì người nào thì ông ta điều tra bí sử trăm năm trước dễ dàng hơn rất nhiều. Chắc chắn ông ta đã phái người điều tra cái giếng, cũng phát hiện ra mật thất, cũng nhìn thấy thi thể, cũng lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Để bảo vệ được bí mật, ông ta mượn cớ loại bỏ binh lính dư thừa trong cung để tước quân tịch của bống người kia, đày đi tận nơi xa xôi. Nếu Vương Quế Lan đã biết được chân tướng thì Lỗ Phương kia làm sao có cơ hội mò xuống giếng nữa chứ? Cho nên là…
– Trẫm chỉ hỏi ngươi vì sao hung thủ là Lưu Khả Hoà! – Hoành Chuỷ cao giọng. – Ngươi coi lời trẫm nói như gió thoảng…
– Hoàng thượng, sau khi Cực Lạc Tháp biến mất, Lưu Thu Minh cũng biến mất luôn, dưới giếng lại có hai thi thể, trong đó có một ở trên giường ở mật thất, một thì lại chìm ở đáy giếng…
– Phương Đa Bệnh cũng cao giọng lên. – Trên cái xác kia có treo một con rùa bằng đồng, mặt sau con rùa có viết tên Lưu Thu Minh!
Hoành Chuỷ biến sắc.
– Vậy con rùa đồng đó đâu? Con rùa đồng đó ở chỗ nào?
Phương Đa Bệnh ngẩn ra. Con rùa đồng đó… con rùa đồng đó trông như thế nào y còn chả biết, huống hồ là ở đâu… Đúng vào lúc y đang trố mắt ra thì nhìn thấy một vật rơi từ trên không xuống, Phương Đa Bệnh phản ứng nhanh nhạy, chụp lấy. Hoành Chuỷ trơ mắt nhìn cái thứ bỗng dung lại xuất hiện đó, ngài chỉ vào nó.
– Đó đó đó đó… đó là…
Phương Đa Bệnh đưa thứ đó lên, nghiêm nghị đáp:
– Hoàng thượng, đây chính là con rùa đồng đó.
Hoành Chuỷ cảm thấy rất hỗn loạn.
– Không không không, trẫm… trẫm muốn nói con rùa đồng đó sao lại… sao lại đột nhiên ở đây…?
Phương Đa Bệnh nghiêm mặt lại.
– Hoàng thượng anh minh, tất nhiên là có thần linh phù hộ để tất cả mọi việc đều hoàn thành. Hoàng thượng kêu gọi rùa đồng, rùa đồng xuất hiện chính là số trời đã định, điềm lành đã hiện.
Hoành Chuỷ nghẹn lời, ngài lùi lại mấy bước, dựa nửa người vào chiếc bàn gỗ.
– Hả… hả?
Phương Đa Bệnh lật con rùa lên, trên bụng nó quả nhiên có thể thấy lờ mờ ba chữ “Lưu Thu Minh”. Hoành Chuỷ nhận ra con rùa này, đó chính là vật đeo của bách quan, tuyệt đối không thể mô phỏng theo được, ngay sau đó sắc mặt ngài xám xịt.
– Cực Lạc Tháp sập xuống đúng như dự tính, biến thành giếng nước, thân là thái giám xây dựng, Lưu Thu Minh chắc chắn sẽ bị Thái tổ trị tội, vậy nên ông ta nhất định phải trộm báu vật rồi trốn đi ngay đêm đó. – Phương Đa Bệnh đặt con rùa bên cạnh Hoành Chuỷ. – Ông ta chuyển châu báu đến giấu trong căn mật thất kia, kết quả châu báu vẫn còn nhưng Lưu Thu Minh thì mất tích, như vậy nói lên điều gì? – Y gằn từng chữ. – Nói lên rằng… ông ta đã bị chôn cùng người ở dưới giếng kia.
– Nói… nói vớ vẩn! – Hoành Chuỷ tức giận quát lên.
Phương Đa Bệnh đang trắng trợn chỉ trích Tuệ thái hậu đã ra tay giết người tàn ác, không những nói bà ta mưu hại nam nhân không biết mặt mũi kia, mà còn bảo bà ta đã mưu hại mệnh quan triều đình.
– Ngươi thật to gan, dám sỉ nhục Tuệ thái hậu trước mặt trẫm…
– Con rùa đồng của Lưu Thu Minh ở đây, thi thể của ông ta vẫn ở đáy giếng. – Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói. – Không phải Hoàng thượng muốn hỏi ta, vì sao hung thủ lại là Lưu Khả Hoà sao? Chuyện năm đó dưới giếng, Lưu Thu Minh biết, Tuệ thái hậu biết, nếu Lưu Thu Minh đã chết thì cho dù năm đó còn có người khác biết chuyện, chắc chắn cũng sớm đã hoá thành tro bụi rồi. Vậy ai có thể lên xuống giếng trước cả Lỗ Phương, nhìn thấy bộ xương người chết kia? Tuệ thái hậu có con trai đăng cơ làm đế, có cháu trai là đương kim Hoàng thượng, vậy Lưu Thu Minh thì sao? – Phương Đa Bệnh u ám nói tiếp. – Con trai của Lưu Thu Minh dĩ nhiên cũng mang họ Lưu. Lưu gia làm giám sát xây dựng đã nổi tiếng từ xưa, chính là đương kim giám sát Công bộ Lưu Khả Hoà.
– Lưu Thu Minh và Cực Lạc Tháp cùng biến mất, Lưu gia tất nhiên lo lắng, chắc chắn lúc đó Lưu gia đã truy cứu chuyện này rất lâu, với sự sành sỏi về xây dựng của Lưu Khả Hoà, thuận tiện ra vào cung đình và quan hệ với các đồng lieu đều có thể giúp hắn lấy được cuốn sổ tay thiết kế Cực Lạc Tháp của Lưu Thu Minh năm đó. – Phương Đa Bệnh nói tiếp. – Sau khi lấy được cuốn sổ, hắn vừa nhìn đã biết Cực Lạc Tháp bỗng dung lại biến mất như thế nào, vậy nên hắn đã xé đi những bản vẽ có thể tiết lộ cơ quan, rồi tìm đến nơi đó, lặn xuống nước, phát hiện bí mật dưới giếng. Lưu Thu Minh đã bị chìm dưới đáy giếng, đáy giếng còn có một cỗ thi thể nam nhân, việc đã đến nước này, hắn không những không thể báo thù cho tổ phụ, nhặt lại xương cốt mà còn phải cẩn thận che giấu chân tướng. Bởi một khi chuyện bị lộ ra, chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn, không nói đến việc triều đình bấp bênh, Lưu Thu Minh phạm phải tội lớn như vậy, Lưu gia làm sao có thể may mắn thoát nạn chứ?
– Sau đó hắn phát hiện ra chuyện Vương Quế Lan đã dìm mấy người Lỗ Phương xuống giếng. Lúc đó mấy người Lỗ Phương còn trẻ chưa hiểu chuyện, mặc dù nhìn thấy thi thể nhưng chỉ tham lam chỗ châu báu kia, Vương Quế Lan khai trừ bọn họ khỏi quân tịch, đuổi ra khỏi kinh thành, Lỗ Phương chưa thể xuống giếng thêm lần nữa nên Lưu Khả Hoà cũng chưa có động tĩnh gì. Không ngờ mười tám năm sau, Hoàng thượng lại triệu mấy người đó quay về. – Phương Đa Bệnh liếc nhìn Hoành Chuỷ, than thở. – Hoàng thượng muốn điều tra bí ẩn Cực Lạc Tháp, Lưu Khả Hoà làm sao có thể không lo lắng chứ? Không biết để Lưu Khả Hoà ở chung với mấy người Lỗ Phương trong điện Cảnh Đức, rốt cuộc là chủ ý của Hoàng thượng, hay là chủ ý của Lưu Khả Hoà?
Sắc mặt Hoành Chuỷ đã dần dịu lại. Sau khi ngài nghe được những tin chấn động đó, đủ loại cảm xúc phức tạp cứ dồn dập kéo đến.
– Đó là do Lưu Khả Hoà xin chỉ, nói là có lẽ bốn người kia có bí mật, muốn trẫm hạ chỉ để bọn họ cùng ở chung trong điện Cảnh Đức, hắn và Vương công công có thể quan sát từ bên trong.
– Không sai. – Phương Đa Bệnh thấy ngài dịu lại, trong lòng không khỏi bội phục vị Hoàng đế này quả nhiên có chỗ hơn người. – Hắn muốn quan sát xem mấy người Lỗ Phương sau mười tám năm, liệu có người nào phát hiện ra được chân tướng không.
– Kết quả… chính là hắn đã doạ Lỗ Phương bị điên, giết chết Lý Phi, Thượng Hưng Hành? – Lúc này giọng nói của Hoành Chuỷ đã rất mệt mỏi. – Có chứng cứ gì không?
Trong không trung lại có một cuốn sổ đột nhiên rơi xuống. Phương Đa Bệnh lần này đã bình tĩnh trấn định hơn, y đưa tay ra bắt lấy rồi thản nhiên lật một trang trong đó ra.
– Đây là sách sử “Liệt truyền(*) thứ bốn mươi lăm” của bản triều, bên trong có ghi lại cuộc đời của Lưu Thu Minh, ghi lại việc ông ta đã dạy dỗ con cháu rất nghiêm khắc. Con trai ông ta tên Lưu Văn Phi, trong “Liệt truyền thứ sáu mươi chín” đã ghi lại cuộc đời Lưu Văn Phi, cũng ghi lại Lưu Văn Phi dạy con nghiêm khắc, con trai của ông ta tên là Lưu Khả Hoà.
(*) Sách kể sự tích các danh nhân thời trước.
Lần kinh hãi đầu tiên qua đi, Hoành Chuỷ cũng đã lặng cả người. Trong quyển sách đó còn kẹp một mảnh giấy trắng, Phương Đa Bệnh lấy ra đặt bên cạnh những mảnh giấy có chữ dính máu kia.
– Đây là tờ giấy trắng được xé ra từ cuốn “Cực Lạc Tháp”, mời Hoàng thượng xem, chất giấy và những chữ này đều giống hệt nhau. Lưu Khả Hoà và bốn người Lỗ Phương cùng sống trong điện Cảnh Đức… – Phương Đa Bệnh chỉ vào mũi mình. – Đêm đầu tiên ta ở trong điện Cảnh Đức, có người đã treo bộ khinh dung của Lỗ Phương trong vườn hoa ở đình viện, rồi trên tay áo của khinh dung lại gài một cây trâm ngọc, bỏ lại một bản vẽ của Cực Lạc Tháp. Là ai biết Lỗ Phương có mang một bộ khinh dung? Là ai lại biết cây trâm ngọc kia vốn được gài ở đâu? Triệu Xích không biết, vì Triệu Xích không biết bơi, hắn không nhìn thấy thi thể dưới giếng, không biết cây trâm ngọc dó vốn gài vào đâu, lại càng không thể có được bản vẽ của Cực Lạc Tháp.
– Cho dù Lưu Khả Hoà là cháu trai của Lưu Thu Minh, cho dù Lưu Khả Hoà có thể đã lấy đi sổ ghi chép của Lưu Thu Minh, vậy cũng không thể nói lên được rằng hắn là hung thủ giết người! – Hoành Chuỷ lớn tiếng. – Ngươi có biết những câu người vừa nói là đại nghịch bất đạo, bất kể là một chữ thôi trẫm cũng có thể khiến ngươi phải rơi đầu!
– Chỉ có người sống trong điện Cảnh Đức mới có thể lấy trộm được y phục của Lỗ Phương, đồng thời cũng chỉ có người sống trong điện Cảnh Đức mới có thể biết được đêm đó Lục Nhất Pháp Sư muốn làm phép. Mấy người Lý Phi được Vương công công sắp xếp đến chỗ khác ở, mà đêm đó vì sao Lý Phi lại đi vào khu rừng kia? Hắn rời khỏi biệt viện lúc nào? Vì sao mấy người Triệu Xích không biết? Ai có thể dễ dàng tìm thấy Lý Phi rồi dẫn hắn đi? Cấm vệ quân tuần tra ngoài cung vì sao lại không phát hiện ra? Là ai biết đến khu rừng đêm khuya vắng bóng người đó? Rồi vì sao ai đó lại treo ngược Lý Phi lên, khoác lên người hắn bộ khinh dung kia? – Phương Đa Bệnh ngẩng đầu ưỡn ngực. – Vì Lý Phi đã nhìn thấu chân tướng.
– Chân tướng? – Hoành Chuỷ biến sắc.
– Chân tướng việc Tuệ thái hậu sinh con trai. – Phương Đa Bệnh thở hắt ra. – Sau mười tám năm, Lý Phi thay da đổi thịt, đâu thể so sánh với năm đó được? Lưu Khả Hoà doạ Lỗ Phương phát điên, sau đó liền đến thăm dò Lý Phi. Chỉ e là Lý Phi không những không biết điều rút lui mà còn muốn ép buộc Lưu Khả Hoà, thế nên Lưu Khả Hoà đã giết hắn trong lúc tức giận rồi treo ngược lên cây, sau đó để lại mảnh giấy thứ ba để đe doạ Thương Hưng Hành.
– Đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi, cũng đâu có chứng cứ. – Hoành Chuỷ nhấn mạnh. – Nếu thừa nhận Lưu Khả Hoà là hung thủ giết người, cũng tức là thừa nhận Lưu Thu Minh đã làm một việc đại nghịch bất đạo, đồng thời thừa nhận bản thân tổ phụ ta và Tiên hoàng không phải là huyết mạch của Thái tổ, việc này sao có thể chứ?
– Nói đơn giản, một kẻ có thể dễ dàng lấy vật phẩm trong hành lý của Lỗ Phương để doạ chính Lỗ Phương, cũng là kẻ có thể dễ dàng lấy vật phẩm trong hành lý của Lý Phi để giết chết Lý Phi, để lại cho hai người đó cùng một mảnh giấy, là cùng một người. – Lý Thiên Hoa truyền âm cho Phương Đa Bệnh. – Mà kẻ giết Thượng Hưng Hành là người biết trong hành lý của hắn có giấu một bộ thâm y, cũng là người bên cạnh Thượng Hưng Hành ở ngoài Vũ Thiên Môn, cũng là người đã doạ Lỗ Phương bị điên và giết chết Lý Phi. Người có thể dễ dàng lấy được vật phẩm của Lỗ Phương có: Lý Phi, Triệu Xích, Thượng Hưng Hành, Lưu Khả Hoà. Bọn họ sống trong những căn phòng ở gần nhau, bên ngoài thì tỏ ra hoà hợp, vô cùng thân thiết. Người có thể dễ dàng lấy được vật phẩm của Lý Phi có: Triệu Xích, Thượng Hưng Hành, Lưu Khả Hoà. Người biết Thượng Hưng Hành có một bộ thâm y, lúc Thượng Hưng Hành bị hại lại ở bên cạnh hắn có: Triệu Xích, Lưu Khả Hoà.
Phương Đa Bệnh chuyển lời hệt như những gì nghe thấy, cũng may là trí nhớ của y cực tốt, ngoài việc rập khuôn nói ra, y còn thêm cả nhíu mày trừng mắt, khua chân múa tay, khí thế vô cùng. Hoành Chuỷ im lặng.
– Mà Triệu Xích không biết ý nghĩa của những bộ y phục đó. – Phương Đa Bệnh chậm rãi nói. – Hắn cũng không thể gài cây trâm ngọc vào lỗ thủng trên bộ khinh dung kia được. Hắn chưa từng bước vào mật thất dưới đáy giếng, người trộm báu vật cũng không phải là hắn, hắn nhiều lắm cũng chỉ đòi chia chiến lợi phẩm, không làm được gì thì vì sao phải giết người diệt khẩu? Hắn vốn không biết võ công, không thể giết Thượng Hưng Hành ở ngoài Vũ Thiên Môn được. Vậy nên là…
– Vậy nên kẻ giết người diệt khẩu không phải Triệu Xích?
– Hung thủ là Lưu Khả Hoà còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. – Phương Đa Bệnh nói từng chữ một. Đoạn này là do y tự nói, không phải lời Lý Liên Hoa truyền âm đến. – Tối qua ta đến hành cung điều tra di vật của Thượng Hưng Hành, vẫn luôn mai phục bên ngoài gian phòng chờ hung thủ xuất hiện lấy đi di vật của Thượng Hưng Hành. Đợi rất lâu mà không thấy ai xuất hiện, nhưng đèn trong phòng Thượng Hưng Hành lại sáng lên.
– Cái gì? – Hoành Chuỷ buột miệng. – Ngươi nhìn thấy hung thủ sao?
Phương Đa Bệnh lạnh lùng nói:
– Không sai, ta đã nhìn thấy hung thủ, nhưng tên hung thủ đó chưa từng đi qua mặt ta mà xuất hiện trong căn phòng đó. Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng, người này ngay từ đầu đã ở trong hành cung, căn bản không cần đêm khuya lén xông vào phòng của Thượng Hành Hưng! Đó là ai? Đó có thể là ai? Triệu Xích đêm đó đến thanh lâu, khong ở trong hành cung, vậy người trong hành cung là ai?
Nghe đến đây, sắc mặt Hoành Chuỷ đã xám xịt, hàm răng kêu ken két, sau một hồi lâu ngài mới chậm rãi nói:
– Làm sao Lưu Khả Hoà… có thể giết Thượng Hưng Hành ở ngoài Vũ Thiên Môn? Ta nghe nói chuyện đó do yêu quái gây ra. Thượng Hưng Hành người ở trong kiệu, đột nhiên cổ họng bị rách, chảy máu tới chết, không có ai động thủ giết hắn, không có bất kì binh khí gì, cũng không có bất kì ai nhìn thấy hung thủ…
– Binh khí đang ở trước mặt Hoàng thượng. – Phương Đa Bệnh nhe răng cười, y chỉ vào mảnh giấy phát hiện trong cỗ kiệu của Thượng Hưng Hành. – Đây chính là hung khí đã cắt cổ họng Thượng Hưng Hành. Lưu Khả Hoà nhân lúc kiệu của mình đi song song với kiệu của Thượng Hưng Hành đã phi mảnh giấy vào trong kiệu, giết chết Thượng Hưng Hành, vậy nên không để lại dấu tích.
Hoành Chuỷ trơ mắt đờ đẫn, Phương Đa Bệnh nhặt mảnh giấy gập lại kia lên.
– Kim Ti Thái Tiên cực kỳ cứng, trăm năm không bị hỏng. Nếu Hoàng thượng không tin thì cứ sai Ngự thiện phòng mang một con lợn đến đây, ta có thể thử tại chỗ… ầy…
Đột nhiên y trừng mắt ngước lên nhìn nóc nhà. Bản lĩnh phi giấy giết người y đâu có biết, nếu Hoàng thượng thực sự bảo mang một con lợn thì y phải làm sao đây? Lý Liên Hoa ở trên nóc nhà vội vàng an ủi:
– Đừng sợ đừng sợ, nếu thực sự có lợn ấy, ngươi phi giấy mà nó không chết thì ta sẽ dùng ám khí giết nó, ta đoán Hoàng thượng không biết võ công, người sẽ không nhìn ra đâu.
Phương Đa Bệnh trong lòng mắng nhiếc Lý Liên Hoa hại người không chớp mắt, bắt y nói ra những lời quái quý đại nghịch bất đạo trước mặt Hoàng thượng. Đợi lát nữa, một khi Hoành Chuỷ khôi phục tinh thần, nổi điên lên chém hết toàn bộ Phương gia, y chắc chắn sẽ kéo Lý Liên Hoa chôn cùng!
– Không cần đâu. – Hoành Chuỷ chăm chú nhìn mảnh Kim Ti Thái Tiên dính máu một lúc lâu, thờ dài, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi. – Nếu nói như vậy, Lưu Khả Hoà thực sự là một cao thủ.
Phương Đa Bệnh vội vàng nói:
– Tất nhiên là cao thủ rồi, cao thủ trong các cao thủ đấy.
Hoành Chuỷ chăm chú nhìn những bản vẽ đã được xếp thành hình chữ nhật trên mặt bàn.
– Nếu như thực sự là hắn, vậy tại sao hắn lại doạ Lỗ Phương bị điên?
Phương Đa Bệnh cào cào đầu.
– Cái này… cái này…
Ở trên nóc nhà, Lý Liên Hoa đang nói hàng loạt những lời vô nghĩa bên tai y. Y do dự một lúc rất lâu rồi mới miễn cưỡng nói theo:
– Cái này… Hoàng thượng, Lưu Khả Hoà dùng một thứ… một thứ kiểu như Hồ ly tinh ngàn năm, Bạch Hổ đại vương gì đó doạ Lỗ Phương phát điên.
– Hồ ly tinh ngàn năm? Bạch Hổ đại vương? – Hoành Chuỷ lấy làm lạ. – Đó là thứ gì?
– Yêu quái. – Phương Đa Bệnh thành thật.
Hoành Chuỷ bỗng nhiên nổi giận.
– Ngươi…
– Hoàng thượng bình tĩnh chớ vội tức giận. – Phương Đa Bệnh lại vội vàng nói. – Ta biết một vị đại sư có pháp thuật cao cường, chỉ cần đêm nay Hoàng thượng di giá đến điện Cảnh Đức lúc trăng lên, vị pháp sư đó sẽ bắt được Hồ ly tinh ngàn năm, Bạch Hổ đại vương đã doạ Lỗ Phương bị điên để Hoàng thượng trị tội.
Hoành Chuỷ nín lặng thinh nhìn Phương Đa Bệnh, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói:
– Chỉ cần hôm nay ngươi có thể bắt sống được Lưu Khả Hoà, để hắn đích thân khai nhận tội trước mặt trẫm, đêm nay trẫm sẽ di giá đến điện Cảnh Đức. Có điều trễm phải nói thẳng trước, chuyện hôm nay, cho dù là thật hay giả, nếu tiết lộ nửa chữ ra ngoài thì trẫm sẽ chém đầu toàn bộ Phương gia. Nếu hôm nay ngươi không bắt sống được Lưu Khả Hoà, trẫm sẽ lăng trì ngươi đến chết, tru di cửu tộ Phương gia!
Phương Đa Bệnh há hốc miệng nhìn vị Hoàng đế tuấn tú kia. Hoành Chuỷ rất mệt, ngài tìm một cái ghế ngồi xuống rồi chậm rãi nói:
– Gọi người bạn ở trên nóc nhà của ngươi xuống đây. Mặc dù trẫm hồ đồ nhưng không hề ngu ngốc, tội xông vào cấm cung, trẫm miễn cho hắn.
Miệng Phương Đa Bệnh lại càng há lớn. Thì ra vị Hoàng đế già này đã khách khí rồi, e rằng ngài cũng chẳng hồ đồ gì đâu. Ở cửa sổ mái trên nóc nhà khẽ vang lên tiếng động, một người nhẹ nhàng đáp xuống đất, mỉm cười nói:
– Hoàng thượng quả nhiên anh minh.
Hoành Chuỷ liếc nhìn “thích khách” nấp trên nóc phòng mình một lúc lâu, trong lòng vốn đang rất mệt mỏi. Trong cung, từ Dương Vân Xuân trở xuống, kẻ nào cũng là thứ vô dụng, dám để người này nấp trên nóc phòng ngài lâu như vậy. Nhìn một lúc, bỗng ngài sững người, lại nhìn thêm lần nữa. Lý Liên Hoa thấy Hoành Chuỷ nhíu mày nhìn chăm chú hắn từ trên xuống dưới, thì cũng theo ánh mắt Hoành Chuỷ nhìn lại mình một lượt, hai mắt ngơ ngác nhìn Hoành Chuỷ, không biết vị Hoàng thượng thánh minh này rốt cuộc đang nhìn cái gì?
Trong phong yên tĩnh hẳn.
– GIống thật. – Hoành Chuỷ bỗng lẩm bẩm.
– Giống thật?
Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau, chợt thấy Hoành Chuỷ chậm rãi nói:
– Mười ba năm trước, trẫm uống rượu trong cung, nhìn thấy có vị tiên nhân ban đêm xuất hiện, người cũng uống rượu trên mái hiên. Đêm đó ánh trăng như lỡi móc, trong cung, một loại hoa quỳnh giống lạ hiếm thấy trên đời nở đủ ba mươi ba đoá, đoá nào cũng to như cái bát, nhuỵ trắng tựa ngọc, hương thơm toả ngát khắp nơi. Tiên nhân đó lấy hoa để rót rượu, ngồi đợi ba mươi ba đoá nở rộ thì liền cầm kiếm rời đi. – Ngài thở dài, giọng yếu ớt. – Ấn tượng của trẫm rất sâu đậm, cầm vò rượu đến uống cạn rồi rời đi, cho dù là trẫm thì cũng không khỏi hướng lòng về…
– Tiên nhân?
Phương Đa Bệnh liếc nhìn Lý Liên Hoa một cái đầy kì quái. Nếu tên này mà là tiên nhân, vậy bản công tử chẳng phải là tiên trong các tiên sao? Lại nghe Hoành Chuỷ nói tiếp:
– Nhưng nhìn kĩ thì ngươi lại không phải.
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, Phương Đa Bệnh thì ho khan.
– Hoàng thượng, vị này chính là… vị đại sư có pháp lực cao cường, Lục Nhất Pháp Sư. Vừa rồi pháp sư đã biểu diễn một màn lấy đồ từ trên không, kì diệu khó đoán, Hoàng thượng đã tận mắt nhìn thấy, đêm nay…
– Quân vô hí ngôn. – Hoành Chuỷ lãnh đạm nói. – Hôm nay ngươi bắt sống Lưu Khả Hoà, để hắn đích thân khai nhận tội với trẫm, đêm nay trẫm sẽ đến xem Bạch Hổ đại vương kia. Nếu ngươi không làm được thì trẫm sẽ lăng trì ngươi đến chết, tru di Phương tộc, cả nhà xử trảm!
Nói xong ông phất tay áo rời đi, thái giám đợi ngoài cửa hô lên một tiếng:
– Khởi giá…
Nhưng nghe tiếng bước chân vang lên thì Hoành Chuỷ đã giận dữ rời đi rồi. Phương Đa Bệnh há hốc miệng nhìn theo hướng Hoành Chuỷ phất tay áo rời đi, sau hồi lâu mới nói:
– Tên Liên Hoa chết tiệt này, ngươi hại chết ta rồi.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Muốn bắt sống Lưu Khả Hoà sao, có gì khó chứ?
Phương Đa Bệnh trừng mắt lên.
– Lưu Khả Hoà rất gian xảo, lúc ta mới bước vào điện Cảnh Đức còn không phát hiện ra hắn biết võ công, ngươi xác định hung thủ chính là hắn sao? Ngộ nhỡ người này không biết võ công, hoặc võ công quá cao cường thì chẳng phải ngươi tự vả vào miệng mình, còn liên luỵ toàn bộ Phương gia cùng bị chém đầu với ngươi sao?
Lý Liên Hoa nói:
– Muốn bắt sống được Lưu Khả Hoà dễ lắm, đợi lát nữa ta đến phủ của Lưu đại nhân, xông vào động thủ với hắn, ngươi chạy đến báo với Dương Vân Xuân, kêu hắn đến bắt nghi phạm vượt ngục. Ngươi nói xem, có Dương Vân Xuân ở đó thì muốn bắt sống Lưu Khả Hoà đâu có gì khó?
Phương Đa Bệnh giương mắt nhìn hắn, sau hồi lâu mới nói:
– Ngươi cứ thế xông thẳng vào đó động thủ ư?
Lý Liên Hoa nói rất nghiêm túc:
– Ta là tên trộm đạo có dính líu tới việc giết người, trộm đạo thích xông vào nhà ai thì vào, thích động thủ với ai thì động thủ với kẻ đó thôi, cần gì phải có lí do?
Phương Đa Bệnh chết lặng, hậm hực nói:
– Ngươi xác định Dương Vân Xuân chắc chắn sẽ tới sao? Ngộ nhỡ hắn không đến thì lão tử sẽ lập tức dẫn lão tử của lão tử chạy trốn khỏi kinh thành, cả nhà cao chạy xa bay đấy.
– Phương công tử. – Lý Liên Hoa nho nhã lịch sự nhìn y. – Từ lúc ngươi không mang theo sáo ngọc đến giờ, hình như đã quên sạch thi thư lễ nghĩa, khí chất cũng kém cỏi đi chút ít, e rằng ngươi ăn quá nhiều thỏ nướng trong chùa miếu nên bị hoả khí công tâm rồi.
Phương Đa Bệnh trợn mắt ngước nhìn trời.
– Lão tử… bản công tử… đã lược bớt hành động cử chỉ rồi, ta không mang cái vẻ bề ngoài kia từ lâu rồi, tuấn tú phóng khoáng chỉ cần có trong căn cốt thôi, cần gì phải thi thư lễ nghĩa chứ.
Lý Liên Hoa vô cùng bội phục, vui vẻ nói:
– Cuối cùng cũng có một ngày ngươi nói ra được lợi đạo lý này…
Phương Đa Bệnh nổi giận.
– Lão tử… bản công tử đánh rắm lúc nào cũng nằm trong dự đoán của ngươi chắc?
Lý Liên Hoa lắc đầu lia lịa.
– Đoán được người khác đánh rắm lúc nào bất lịch sự lắm, làm sao ta có thể làm loại chuyện bất nhã đó được? Nói ra thì lúc này cũng sắp giữa trưa, nếu ngươi không mau mau đi báo hành tung của trộm đạo thì e là Dương đại nhân chuẩn bị thu quân dùng bữa đấy, chuyện ăn cơm dùng bữa, vẫn nên để đánh nhau xong rồi làm mới ổn…
Phương Đa Bệnh quay đầu bỏ đi, hằn học nói:
– Đợi lão tử về, tốt nhất là thấy ngươi đang phơi thây trên đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!