Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 542: Càn khôn trong đỉnh
Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt, các nàng Diệp Tử và đám người Lam Hải từ bốn phương tám hướng bay tới trước mặt Lăng Tiêu, cả đám đều là sắc mặt tái nhợt, Lam Hải lắc đầu thở dài cười khổ nói:
– Lần sau, có đánh chết ta cũng không xem tông chủ chiến đấu nữa.
Hoắc Thanh Thanh toàn thân mặc áo hồng cũng là sắc mặt trắng bệch, trong lòng còn run sợ nói:
– Không nghĩ tới vây xem cũng nguy hiểm như vậy. Lần sau đánh chết cũng không thèm xem.
Hoắc Thanh Thanh ngây thơ hồn nhiên lại nhanh mồm nhanh miệng, tiếp theo liền hỏi ra điều mà tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai cũng không muốn hỏi.
– Tông chủ! Vừa mới đây vật đã cứu chúng ta là bảo vật gì vậy?
Hoắc Thanh Thanh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giương cặp mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu. Đám người Tương Vân Sơn tuy rằng không phải nội môn, nhưng trong lòng cũng cực nóng, tâm tư linh hoạt hẳn lên. Các đại gia tộc hoặc nhiều hoặc ít đều có vài loại bảo vật thu được trong Thánh Vực, tuy nhiên không có mấy người hiểu được cách dùng. Mà tông chủ, hiển nhiên là một thành viên trong số cực kỳ hiếm hoi đó!
Giờ phút này bọn họ đều có quyền lên tiếng so với bất cứ kẻ nào!
Bởi vì vừa rồi cái loại khí tức tử vong gần như sắp nuốt gọn bọn họ, không ai tin tưởng bản thân mình có thể may mắn thoát khỏi. Hoàng Phủ Nguyệt thậm chí đã phóng ra vòng tay ảo quang bảy màu, Diệp Tử cũng tế ra Tiêu Vi kiếm, tuy rằng giống như châu chấu đá xe, nhưng bản tính những người này đâu dễ dàng bó tay đợi chết chứ?
May mắn là pháp bảo vô cùng to lớn của Lăng Tiêu trong nháy mắt đã ngăn chặn luồng năng lượng đó, mà đám người trên bầu trời, mấy người cách gần nhất đều đã thấy cây cối xanh biếc trên ngọn núi lớn, thậm chí có thể ngửi được mùi vị đặc biệt thuộc về rừng rậm đó!
Loại rung động này, thậm chí so với xem hai cường giả chí cao chiến đấu có thể làm cho tâm linh người ta càng thêm run rẩy.
Những người này không thể so với kẻ khác, họ đều là nòng cốt của Thục Sơn phái. Đối với hiểu biết về Lăng Tiêu hơn xa những người bên ngoài. Cho nên bọn họ đúng là không ai cho rằng đó là ảo ảnh, nếu như người nào dám nói như vậy, đều có thể bị cười nhạo đến chết mất.
Tuy nhiên bọn họ đồng thời cũng đều hiểu rằng: bất cứ kẻ nào cũng có bí mật của riêng mình, người có tu vi càng cao thâm càng là như thế. Điều này cũng không phải là giả thần giả quỷ, thật sự là có một số đồ vật này nọ, có giải thích cho ngươi, ngươi cũng nghe không hiểu! Chênh lệch cảnh giới mang tới khác biệt cũng không phải là nhỏ, giữa hai người thật sự là cách xa nhau một trời một vực.
Cho nên sau khi Hoắc Thanh Thanh hỏi ra, những người này tuy rằng trong lòng chờ mong, nhưng cũng không có quá nhiều hy vọng tông chủ sẽ trả lời vấn đề này.
Trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe ra vài phần ý cười, sau đó hỏi ngược lại:
– Vậy ngươi cảm thấy, thứ này lợi hại hay không lợi hại?
Hoắc Thanh Thanh gật gật đầu nói giọng trong trẻo, vô cùng rõ ràng:
– Lợi hại!
Lăng Tiêu bật cười, duỗi ngang bàn tay ra, trên bàn tay bỗng nhiên nhiều ra một cái đỉnh nhỏ, nhìn như màu ngăm đen, nhìn kỹ lại mặt trên không ngừng chớp lóe hào quang màu xanh thẫm.
Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm niệm vừa động, nhìn lướt lên không trung, phát hiện Lam Hi đang núp ở đó chăm chú nhìn cái đỉnh nhỏ trong tay mình, thấy bị Lăng Tiêu phát hiện, “vù” một tiếng, Lam Hi bay lên tầng mây biến mất không thấy.
Lăng Tiêu khẽ nhích động khóe miệng, thu hồi thần thức, sau đó ánh mắt dừng trên người đám người Tống Minh Nguyệt, cười hỏi:
– Minh Nguyệt! Muội cũng biết đây là vật gì?
Kỳ thật Lăng Tiêu vừa mới lấy đỉnh ra, đám người Tống gia Hải Vực Tống Minh Nguyệt, Thập tam gia, Thập tứ gia, Tống Khê và Tống Nghị đều nhận ra: cái đỉnh này giống y hệt cái hàn đỉnh trong kho báu của Tống gia, tuy nhiên so ra lại nhỏ hơn cái kia rất nhiều lần. Ngay từ đầu còn có chút không dám nhận, nhưng vừa nghe Lăng Tiêu hỏi như vậy, mấy người trong Tống gia Hải Vực lập tức hiểu ra, cái đỉnh này, khẳng định chính là cái hàn đỉnh quái dị bị bỏ lăn lóc vô số năm trong kho nhà mình!
Hai người Thập tam gia và Thập tứ gia cũng không có ý nghĩ gì, dù sao đã sớm gia nhập vào trong trận doanh Lăng Tiêu, mấy năm nay đã nhận vô số kể ân huệ Lăng Tiêu, cho nên dù cái đỉnh này Lăng Tiêu lấy từ Tống gia, thì cũng không có gì đáng nói! Dù sao nó lăn lóc ở Tống gia cũng không ai thèm để ý tới, vào tay Lăng Tiêu mới trở thành bảo vật là sự thật không thể tranh giành được.
Tống Khê và Tống Nghị tuy lòng dạ rộng rãi, nhưng đối mặt với những ánh mắt có chút kinh dị của người khác, trong lòng họ cũng có cảm giác chua xót. Thật ra không phải hai người tiếc nuối cái này rơi vào tay Lăng Tiêu, mà là cảm thấy bảo vật thế này bị lăn lóc trong xó kho Tống gia, quả là mối sỉ nhục cho Tống gia! Trong lòng hai người đều thầm tự quyết định: Nhất định phải cố gắng tu luyện, tuyệt không để người ta xem thường.
Chỉ có Tống Minh Nguyệt lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì Lăng Tiêu là nam nhân của nàng, nữ nhân có lòng hướng ngoại cũng tốt, nữ nhân đại bất trung cũng thế, Lăng Tiêu trong lòng nàng, đó chính là trời, đó chính là đất, hết thảy chính là của nàng!
Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
– Đây chính là cái hàn đỉnh năm đó sao?
Lăng Tiêu gật đầu cười nói:
– Đúng rồi!
Nói xong, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, Hàm Hàn bảo đỉnh trong tay bắt đầu lớn lên, khí thế to lớn kia mang theo phong cách cổ xưa từ trên Hàm Hàn bảo đỉnh phát ra, thẳng đến khi Hàm Hàn bảo đỉnh tăng cao tới hơn mười thước, chiều rộng hơn hai mươi thước, Lăng Tiêu mới cho nó ngừng lại, sau đó nhìn vẻ mặt của mọi người.
Những người này, thực lực như thế nào không nói, nhưng chỉ số thông minh lại đều rất cao.
Hoàng Phủ Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú, chậm rãi nói:
– Hình chạm trên đỉnh này, như thế nào thoạt nhìn… giống thật như thế?
Nha Nha ở một bên nói giọng giòn tan:
– Đây không phải là ngọn núi lớn vừa mới thấy sao?
Lăng Tiêu cười, bỗng nhiên hướng lên Lam Hi núp trong tầng mây vẫy vẫy tay, Lam Hi bất ngờ không kịp đề phòng, sửng sốt ở đó, thấy ánh mắt mọi người đều chiếu tới, trong lòng thầm mắng liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, trên mặt nhưng lại không dám biểu hiện ra mảy may gì. “Đám nữ búp bê bên người Lăng Tiêu kia, tên nào cũng đều thành tinh rất nhạy cảm, hơi có sơ suất, sẽ bị các nàng nhìn ra manh mối ngay.” Nghĩ vậy Lam Hi thoáng do dự một chút, chỉ có thể hiện thân ra.
Lam Hải và Lam Thiên Mai hai người thấy sắc mặt nãi nãi lão tổ không được tốt lắm, bộ dáng dường như bị trọng thương, nhớ tới mười hai luồng hào quang sáng trắng lúc nãy, trong lòng biết nãi nãi lão tổ nhất định là bị thương, khẩn trương đi tới hỏi thăm.
Lam Hi không yên lòng đẩy hai người qua một bên, sau đó lướt đôi mắt đẹp nhìn Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Tiểu tử! Thứ này của ngươi thật là thần kỳ, gợi lên hứng thú của ta! Ngươi mau nói xem, cái này rốt cuộc là cái gì?
Lăng Tiêu hướng về phía mọi người vẫy tay, sau đó nói:
– Các người hãy thả lỏng tinh thần, ta mang các người tới một chỗ!
Mọi người nghe xong, lập tức dựa theo Lăng Tiêu nói, thả lỏng tinh thần của mình. Ai nấy đều biết: người nào khác làm hại bọn họ, nhưng Lăng Tiêu thì không. Ngay sau đó, mọi người liền cảm giác được một lực lượng kỳ dị truyền đến, khi mọi người mở to mắt ra nhìn, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện không gian vị trí mình đang đứng đã xảy ra biến hóa thật lớn!
Đây là một không gian nguyên sơ mờ tối, dường như không có màu sắc gì!
Trên bầu trời là một mảnh hỗn độn, Lam Hải đạt tới cảnh giới Đại viên mãn và Lam Hi gần tới cảnh giới Đại viên mãn đỉnh cao còn nhìn thấy từng tia từng tia pháp tắc thiên địa hỗn loạn! Trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
– Này… đây là địa phương nào?
Lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm của Lăng Tiêu, nhưng nhìn không thấy bóng dáng Lăng Tiêu:
– Đây, chính là không gian bên trong cái đỉnh đó!
– Ồ! Các người xem phía dưới kìa!
Lăng Vận Nhi kinh hô một tiếng, sau đó thân mình xuyên qua bầu không khí mờ mịt, bay xuống phía dưới, mọi người bay theo, còn chưa kịp phân biệt hàm nghĩa trong câu nói của Lăng Tiêu, trên thực tế đã bị rung động đến gần như đánh mất năng lực suy nghĩ!
Đây không giống như cảm nhận của người trong nhân giới về Thánh Vực. Tuy rằng rất nhiều người cả đời đều không thể đặt chân tới Thánh Vực, nhưng điều này cũng không khó để rất nhiều người biết về sự tồn tại chân thật của Thánh Vực. Cũng giống như Thần Giới, tuy rằng Thần chiến đã qua đi hơn mười vạn năm, nhưng tất cả mọi người trong Thánh Vực đều tin chắc rằng: Thần giới là tồn tại!
Thế nhưng không gian này thì quá mức quỷ dị, hơn nữa ở trong mắt Lam Hi và Lam Hải, không gian này có vô số chỗ sơ hở, tuy nhiên cũng chính vì nguyên nhân như thế, trong lòng hai người bỗng nhiên đều có một loại cảm giác như ngộ đạo, như là hiểu được điều gì đó, nhưng truy tìm kỹ lại, rồi lại phát hiện chính mình kỳ thật cũng chưa nắm bắt được điều gì.
Phía dưới truyền đến từng tràng tiếng kinh hô của mọi người, Lam Hi nhìn thoáng qua Lam Hải, hai người cũng đi theo xuống, xuyên qua trùng trùng lớp lớp sương mù dày đặc, càng xuống phía dưới một mùi hương tươi mát tự nhiên ập vào mặt, trong mắt hai người đều lộ ra ánh mắt kinh hãi. Xuyên qua mấy lớp sương mù cuối cùng, sau đó trước mắt biến đổi hẳn, bầu trời nơi này tuy rằng còn rất nhiều sương mờ, nhưng vô cùng sáng sủa, cảm giác này… giống như là tình cảnh trước cơn bão táp, trên không trung âm trầm, nhưng dưới đất lại được chiếu sáng vô cùng rõ ràng.
Giờ đây chính là như thế, dưới chân của bọn họ, có một ngọn núi lớn sừng sững hùng tráng!
Cao hơn vạn thước!
Lúc này bọn họ cách đỉnh ngọn núi, còn khoảng mấy ngàn thước, nhưng có thể thấy rõ ràng trên đỉnh ngọn núi kia một hồ nước yên tĩnh trong vắt và tuyết trắng xung quanh đỉnh núi trắng như tuyết.
– Này… đây là chuyện gì?
Giờ phút này, Lam Hi không kìm nổi lên tiếng hỏi.
Đúng lúc này, Tương Vân Sơn lại kinh hô thất thanh:
– Ngọn núi này… trước đây ta đã trông thấy!
Mọi người đều sửng sốt! Ngay sau đó, Vương Chân, Trương Dương cùng với đám người Lục Hải, đều bừng tỉnh hiểu ra đều nói:
– Đúng vậy! Chúng ta quả thật đã thấy qua ngọn núi này.
– Đúng vậy! Ngọn núi này không phải chính là ngọn núi cao nhất trong dãy núi kia cách đây ngàn dặm sao!
– Đúng! Chính là ngọn núi đó. Ta cũng nghĩ tới, hồ nước thiên nhiên trên đỉnh núi này có dấu hiệu đấy!
Mọi người mồm năm miệng mười nói xong, ngay sau đó, lại đều lặng im thin thít, bởi vì đột nhiên bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề: Nếu ngọn núi lớn này là ngọn núi bọn họ đã thấy kia, như vậy hiện tại… bọn họ ở đây là đâu?
Không gian bên trong đỉnh? Thế giới bên trong đỉnh? Chuyện này cũng thật khó thể tin nổi đây!
Lúc này, thanh âm Lăng Tiêu truyền đến:
– Được rồi! Ta phải đưa các người ra ngoài, duy trì không được lâu lắm! Mọi người thả lỏng tinh thần đi.
Mọi người chợt cảm giác trước mắt sáng ngời, mở mắt ra, vầng mặt trời chói chang chiếu sáng bầu trời.
Đối với những người này mà nói, lại có loại cảm giác rất kỳ diệu quanh quẩn ở trong lòng, dường như trong chốc lát vừa rồi, mình đã trải qua hai thế giới hoàn toàn khác biệt! Loại cảm giác này, bất kể là người tu chân, hay là người luyện võ bọn họ, đều dường như có nhận biết được điều gì, mỗi người đều nhíu mày ngưng thần suy nghĩ về điều đó.
Lăng Tiêu thu cất Hàm Hàn bảo đỉnh, sau đó khẽ cười nói:
– Thế giới này được ta gọi là Càn Khôn trong đỉnh, kêu là thế giới trong đỉnh cũng được, là một không gian độc lập! Đương nhiên, thực lực của ta còn chưa đủ, đợi tới một ngày, thực lực của ta thật sự đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, thế giới trong đỉnh thậm chí có thể giống như thế giới chúng ta đang sống, biến thành địa phương thực tế, có thể cho con người sinh sống!
huynhba
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!