Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 569: Hào phóng ngoài dự đoán của mọi người.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Ngạo Kiếm Lăng Vân


Chương 569: Hào phóng ngoài dự đoán của mọi người.



Bởi vì cũng không phải tất cả các gia tộc đều cao giọng và phô trương thanh thế. Trong Thánh Vực những loại gia tộc hoặc môn phái chính mình có mỏ tinh thạch mà không muốn khoa trương có số lượng rất lớn.

Vì Thánh Vực quá rộng, hơn nữa phần lớn đất đai đều là những cánh rừng nguyên thủy rậm rạp cây cao ngập trời, nên muốn ở ẩn để không bị kẻ khác phát hiện là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Sau hơn mười vạn năm phát triển, những võ giả tán tu ở ẩn này đã dùng một số lượng tài nguyên khổng lồ sử dụng cho một số người rất ít, cho nên những thành tích họ đạt được tất nhiên không thể xem thường.

Lão già mặt vàng này là một người có rất nhiều hậu nhân là gia tộc võ giả tán tu, năm nay cũng đã hai vạn bảy nghìn tuổi và có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong. Lại nói tiếp, tên Tôn Lập vừa rồi căn bản không được lão già mặt vàng này đặt trong mắt. Nếu lão muốn thì Tôn Lập chỉ có thể tiếp được chưa đến mười chiêu.

Loại cảm giác tự tin này không phải tự dưng mà có! Giống như lão sư trong học viện trên nhân giới vậy, cũng là tước hiệu lão sư cao cấp nhưng trình độ cũng có sự phân chia cao thấp.

Giữa người luyện võ với nhau cũng giống như vậy, cũng là cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong nhưng khi đối mặt với nhau thì kinh nghiệm, kiếm kỹ và công pháp tu luyện cùng trạng thái tinh thần lại ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả chiến đấu.

Nhưng sau khi nhìn thấy cuộc chiến giữa Lăng Tiêu và Tôn Lập, lão già mặt vàng lại hoàn toàn cảm thấy chấn động. Có người muốn nổi danh thì rất khó, nhưng lại có kẻ không muốn mà nổi danh.

Tông chủ Thục Sơn phái, nhất đại tông sư luyện đan Lăng Tiêu rõ ràng là người ở vế sau câu nói trên.

Đừng nói hôm nay bọn họ làm chính mình trở thành rồng đen, căn bản chẳng có bảo vật nào xuất thổ cả. Cho dù thật sự có vật quý xuất thổ thì lão già mặt vàng cũng tuyệt đối không muốn tham dự.

Có khi chiến đấu có thể dùng số lượng để quyết định thắng thua, ví dụ như một đám cường giả đại viên mãn cao cấp có kinh nghiệm chiến đấu phong phú vây công một tên cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong. Lúc này cường giả cảnh giới đỉnh phong cũng có thể ngã xuống.

Mà đối mặt với loại người như Lăng Tiêu, trong lòng lão già mặt vàng lại lóe lên một ý niệm:

– Cho dù có bao nhiêu cường giả đại viên mãn cao cấp cũng tuyệt đối không đem đến cho người thanh niên kia bất kỳ phiền phức nào.

Cho nên Lăng Tiêu khiêm nhường làm lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng có chút bội phục.

Đây mới là điều một cường giả có phong thái tông sư nên làm.

– Lăng tông chủ quá khách khí rồi! Nói ra cũng thật xấu hổ, chúng ta đều tưởng rằng dị tượng trên trời là dấu hiệu có bảo vật xuất thổ, không ngờ lại do Lăng tông chủ bế quan tu luyện tạo ra hiện tượng này, thật là đáng mừng! Nếu lão phu đoán không lầm, hiện nay Lăng tông chủ đã không còn dừng ở cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong nữa rồi, có phải không?

Lăng Tiêu chỉ mỉm cười, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề này mà chỉ nói:

– Có thể gặp được chư vị bằng hữu ở đây cũng là một loại duyên phận. Lăng Tiêu ở đây có một số đan dược bình thường có thể tạo ra cho chư vị một cơ hội bảo vệ tính mạng của mình trong lúc nguy hiểm. Lăng Tiêu muốn tặng cho chư vị coi như là một lễ vật nhỏ. Thục Sơn phái luôn hoan nghênh các chư vị bằng hữu sau này đến làm khách tệ phái.

Sau khi nghe thấy những lời này của Lăng Tiêu, những võ giả tán tu, và tất cả đám người của Liên Minh Nam Châu đang đứng bên cạnh chưa bỏ đi đều sửng sờ trong giây lát. Đám người này trố mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, cũng không đoán ra được trong hồ lô của Lăng Tiêu là loại thuốc gì.

Hơn nữa ấn tượng của tất cả mọi người ở đây với Lăng Tiêu, ngoại trừ hắn là nhất đại tông sư, thanh niên võ giả thiên tài, thì có cùng một nhận thức chính là—Bá đạo!

Đúng vậy, bá đạo chứ không phải kiêu ngạo, cũng không phải hống hách và phô trương thanh thế.

Từ những hành động của Lăng Tiêu trong nhân giới trước khi tiến vào Thánh Vực có thể nhìn thấy hắn không phải một người thích gây sự. Thậm chí hắn cũng không muốn tranh giành thanh thế, chưa bao giờ chủ động trêu chọc bất kỳ ai, thường là đối phương ức hiếp đến tận cửa Lăng Tiêu mới xuất thủ phản công.

Nếu nói còn có một ấn tượng nào khác đối với Lăng Tiêu, những người hiểu chuyện có lẽ vẫn còn cho hắn thêm hai chữ “tàn nhẫn”.

Tàn nhẫn, bá đạo!

Ta không trêu chọc ngươi, nhưng nếu ngươi chọc đến ta thì không những chỉ đánh cho ngươi biết đau mà còn đánh cho ngươi không còn sức để đánh. Hơn nữa, dù kéo ai tới cũng vô dụng.

Nếu những người này biết phong cách của môn phái Thục Sơn khổng lồ đứng sau lưng Lăng Tiêu thì nhất định sẽ càng cảm thấy kinh hoàng. Bởi vì Lăng Tiêu là một đệ tử ôn hòa nhất trong Thục Sơn Phái.

– Người này cũng có mặt khôn khéo như vậy sao?

Lão già mặt vàng vừa nghĩ vừa mỉm cười, lại cảm thấy vẻ mặt mình trở nên đặc biệt cứng đờ. Lão dùng sức chuyển động cơ mặt vài cái rồi nói:

– Làm như vậy sao được! Không công không nhận lộc, Lăng tông chủ hào phóng như vậy, chúng ta sao lại không biết xấu hổ mà nhận lễ vật chứ!

Tuy lão già mặt vàng nói như vậy nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự chờ mong ai cũng có thể nhìn thấy được. Đám người Liên Minh Nam Châu của Tư Đồ Đạo nhìn thấy tình cảnh này thì rất thèm thuồng, không kìm được phải cảm thấy ghen tị đối với vận may của những tên võ giả tán tu này.

Đối với phương pháp lôi kéo người ta rất quang minh chính đại của Lăng Tiêu, bọn họ không nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào. Hơn nữa Thục Sơn phái cũng là một môn phái nằm trong Liên Minh Nam Châu, theo bọn họ thì cũng coi như cùng một phe.

Tư Đồ Đạo vừa nghĩ đến điều này thì vẻ trở nên hơi khó coi. Bởi vì vừa rồi hắn đã phái người đi vây công con hổ sau lưng có hai cánh, có huyết mạch hoàng gia của Ma tộc, những tên đó chẳng phải là người của Liên Minh Nam Châu sao?

– Sao tên Lăng Tiêu này lại không biết tốt xấu mà giết sạch bọn họ chứ?

Tư Đồ Đạo đang định chất vấn Lăng Tiêu lại đột nhiên nghĩ:

– Không phải chỉ vì Thục Sơn phái mà Liên Minh Nam Châu mới tan rã sao?

– Tuy đây không phải là tất cả nguyên nhân, nhưng ít ra cũng do bọn họ gây ra cả.

Tư Đồ Đạo lập tức có một loại cảm giác đang đứng trên đỉnh cao đạo lý.

Tư Đồ Đạo thấy Lăng Tiêu lấy bình sứ ra rồi cho mỗi người võ giả tán tu một viên đan dược. Lão nhịn không được phải ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:

– Lăng tông chủ có phải là…Cũng nên suy nghĩ cho những huynh đệ cùng phía chứ? Có lẽ Lăng tông chủ còn chưa hiểu rõ tình hình lúc nãy, chúng ta cũng không biết ma thú này lại là thủ hạ của Lăng tông chủ, cho nên sinh ra chút hiểu lầm. Những tên kia phải chết…Có chút oan uổng.

Lăng Tiêu nhíu mà nhìn về phía Kim Hổ, hắn thản nhiên hỏi:

– Có bị thương không?

Kim Hổ cảm thấy trong lòng hơi ấm áp, cúi đầu nói:

– Không có gì!

Lúc này Lăng Tiêu mới hướng về phía Tư Đồ Đạo nói:

– Rất xin lỗi! Vì ta lo thuộc hạ của mình bị thương mà ra tay hơi nặng. Những người kia rớt vào biển, hi vọng còn sống trở về không cao. Cho nên gia đình của bọn họ sẽ được Thục Sơn phái sắp xếp ổn thỏa. Thục Sơn phái sẽ cung cấp cho con cháu ba đời những người đã chết tinh thạch để tu luyện, hơn nữa còn cho phép bọn họ gia nhập vào Thục Sơn phái của ta để tu luyện những kiếm kỹ và công pháp bậc nhất.

Lăng Tiêu nói ra rất quang minh chính đại, nhưng như vậy lại thiếu chút nữa làm cho mũi của Tư Đồ Đạo lệch sang một bên. Bởi vì trong phương diện này không nửa điểm quan hệ tới gia tộc Tư Đồ của hắn.

Liên Minh Nam Châu và Liên Minh Phương Nam đã đánh nhau lâu như vậy, thương vong của cả hai bên chắc chắn sẽ rất lớn. Đặc biệt là một phần lớn quân đội của gia tộc Tư Đồ đều tham gia chiến đấu với Tôn gia, đến bây giờ vẫn còn đang đánh nhau. Đây là một trận chiến mà bất kỳ bên nào cũng không thể thua, bởi vì nếu thua thì chẳng khác nào rời khỏi vũ đài chính trị của Nam Châu.

Đối mặt với loại luyện đan tông sư như Lăng Tiêu, nếu không thể từ chỗ hắn lấy được vài lợi ích thì Tư Đồ Đạo lại sinh ra một loại cảm giác giống như mình rất vô dụng.

Nhưng hậu quả khi chọc giận Lăng Tiêu cũng không phải Tư Đồ Đạo có thể gánh vác được, vì vậy hắn phải mỉm cười nói:

– Lăng tông chủ đại nhân đại nghĩa làm người ta bội phục. Hôm nay Liên Minh Nam Châu và đám phản bội Liên Minh Phương Nam chiến đấu với nhau, là một thành viên của Liên Minh Nam Châu sao Lăng tông chủ lại không giúp một phần lực, vì Liên Minh Nam Châu cung cấp một ít đan dược? Cũng không cần loại cao cấp, chỉ cần những gì Thục Sơn phái tiêu thụ, Liên Minh Nam Châu sẽ dựa theo giá cả ngày xưa để mua vào! Lăng tông chủ thấy biện pháp này thế nào?

Lăng Tiêu mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt Tư Đồ Nam lập tức có biến đổi lớn. Thậm chí lão còn nghĩ chính mình chưa bao giờ phải ăn nói nhã nhặn để cầu xin người ta thế này. Không ngờ hôm nay lại ở trước mặt một tên cường giả thanh niên như Lăng Tiêu, vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin hắn, mà người ta lại không nể mặt mình.

Tư Đồ Đạo vừa muốn mở miệng thì Lăng Tiêu lại nói, làm hắn nhịn không được phải mừng như điên, sinh ra một loại cảm giác xé mây nhìn trời.

– Lăng Tiêu cũng không phải không muốn vì Liên Minh mà cống hiến một phần lực lượng, mà năm xưa ta luyện đan cũng đã vi phạm lời giáo huấn của vi sư. Nhưng vì sự phát triển của môn phái Lăng Tiêu cũng đành phải mê muội lương tâm mà làm. Hiện nay Thục Sơn phái đã đi vào quỹ đạo, Lăng Tiêu tất nhiên sẽ không đi luyện chế những loại đan dược kia nữa. Nhưng…Liên Minh Nam Châu đối đãi với Thục Sơn cũng không tệ, trong lòng Lăng Tiêu cũng hiểu rõ. Cho nên Lăng Tiêu sẽ một lần nữa làm trái lại lời giáo huấn của sư phụ, ta sẽ lập tức thông báo cho môn phái biết, lập tức vì Liên Minh mà đưa lên mười vạn viên Bổ Khí đan, một vạn viên Giải Độc đan, ba vạn viên Tăng Nguyên đan.

Trên mặt Lăng Tiêu mang theo một nụ cười thản nhiên, nói tiếp:

– Những thứ này là một chút tấm lòng của Thục Sơn phái đối với Liên Minh Nam Châu đã chiếu cố nhiều năm qua, tặng miễn phí.

– Xuýt!

Tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được phải hít vào một hơi lãnh khí, tất cả đều dùng loại ánh mắt giống như đang nhìn quái vật để đánh giá Lăng Tiêu. Đây đã không phải là hào phóng nữa rồi, quả thật là…Phá sản!

Những võ giả tán tu bên kia vừa mới nhận được một lợi ích cực đại từ chỗ Lăng Tiêu, lại bị sự hào phóng của Lăng Tiêu làm cho kinh ngạc đến ngây người. Trong ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu đã không chỉ là bội phục, mà còn mơ hồ mang theo một chút…Cuồng nhiệt.

Đúng vậy, đối đãi với người khác mà còn hào phóng như vậy, thế thì những đệ tử Thục Sơn phái…Sẽ có những lợi ích gì nữa đây?

Lúc này trong đám võ giả tán tu có người khẽ nói:

– Lăng tông chủ luôn luôn hào phóng. Các ngươi không biết đấy thôi, ta có một hài tử bà con xa, năm mươi năm trước đã gia nhập Thục Sơn phái. Đứa bé đó thiên phú cũng rất tốt nhưng nhà lại rất nghèo nên bảy mươi tuổi mới có thực lực Ma Kiếm Sư. Trong mắt chúng ta thì tiền đồ của hài tử đó căn bản là bỏ đi rồi, nhưng không ngờ sau khi tiến vào Thục Sơn phái, mấy năm trước ta lại được gặp hài tử đó, các ngươi đoán thử coi khi đó hắn đã đạt đến thực lực gì rồi?

– Khoảng thời gian năm mươi năm, cứ coi như dùng tinh thạch chất đống, dùng các loại đan dược thần kỳ để bồi dưỡng, tối đa cũng chỉ đạt đến cảnh giới Kiếm Thần thôi. Sau khi tiến nhập Tiên Thiên thì không thể dùng đan dược được nữa.

Một người ở bên cạnh khẽ nói.

– Dù là một đệ tử bình thường gia nhập vào Thục Sơn phái, sợ rằng cũng không thể trở thành trọng điểm bồi dưỡng được.

Bên cạnh lại có một người khác nói ra quan điểm của mình.

Người lúc nãy vừa khởi đầu câu chuyện bĩu môi, sau đó cười lạnh nói:

– Không thể là trọng điểm bồi dưỡng sao? Bằng hữa, vừa nhìn thì biết ngươi không phải người hiểu rõ về Thục Sơn phái rồi. Môn phái của bọn họ được chia làm nội môn, Tinh Vũ đường và ngoại môn. Nghe nói trong số đó thì đệ tử nội môn có địa vị cao nhất, vì bọn họ là những người có thể chất để tu luyện theo hệ thống của Thục Sơn.

Lúc này lại có người cắt ngang lời tên kia, tò mò hỏi:

– Hệ thống Thục Sơn phái là cái gì?

Bên cạnh lại có người cười nhạo nói:

– Ngay cả hệ thống của Thục Sơn ngươi cũng chưa từng nghe qua sao?

Trong giọng nói người này tràn đầy ngạc nhiên.

– Chưa nghe là chưa nghe, thế nào, hệ thống của Thục Sơn phái rất ghê gớm sao?

Người kia không phục nói.

Người bắt đầu câu chuyện lại khoát khoát tay, sau đó nói:

– Hệ thống của Thục Sơn phái có lợi hại hay không ta không dám nói, nhưng sáng tạo ra hệ thống này chính là Lăng tông chủ hào phóng trước mặt chúng ta đây. Tên hài tử bà con của ta may mắn là người có thể chất, phương thức tu luyện của hắn hoàn toàn khác hẳn so với chúng ta. Bây giờ đã đạt đến cảnh giới Tâm Động hậu kỳ trong hệ thống của Thục Sơn phái. Ngay cả những cao thủ nội môn của Thục Sơn cũng phải khen ngợi tên hài tử này có tư chất tốt, nói rằng chỉ kém một chút so với Lăng tông chủ. Ha ha, ta cũng không lừa các ngươi, nếu không tin các ngươi có thể đến Thục Sơn mà xem… ….

Đám người nói chuyện bên này cũng không dẫn tới sự chú ý của nhiều người. Nhưng hầu như tất cả những người hữu tâm đều nhớ kỹ lời nói của những tên này. Một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới muốn được người ta tiếp thu hoàn toàn, không chỉ cần một khoảng thời gian dài để chứng minh giá trị của nó, mà còn phải chống đỡ được áp lực đến từ bốn phương tám hướng.

Bất kỳ sự vật gì mới mà đánh thẳng vào những vật truyền thống thì giai đoạn ban đầu đều phải chịu đựng áp lực cực đại, thậm chí còn gặp phải cảnh ngộ mạnh mẽ như ném đá sau lưng và chèn ép.

Liên Minh Phương Nam tuyên chiến với Thục Sơn phái không phải là một ví dụ rõ ràng nhất sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN