Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 570: Luyện khí. (P2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Ngạo Kiếm Lăng Vân


Chương 570: Luyện khí. (P2)



Cho nên vì tăng cường uy danh cho Thục Sơn phái thì tên môn phái vẫn phải là Thục Sơn, nhưng công pháp mà đệ tử nội môn tu luyện đã không hoàn toàn là của Thục Sơn phái nữa.

Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:

************* : Khoảnh khắc khi Lăng Tiêu biết mình là một linh hồn đến từ nơi khác, hắn cảm thấy trước tiên mình phải đại biểu cho tu chân giới, sau đó mới đại biểu cho Thục Sơn phái.

Cho nên vì tăng cường uy danh cho Thục Sơn phái thì tên môn phái vẫn phải là Thục Sơn, nhưng công pháp mà đệ tử nội môn tu luyện đã không hoàn toàn là của Thục Sơn phái nữa.

Lăng Tiêu đã căn cứ theo những tố chất khác nhau giữa Diệp Tử, Hoàng Phủ Nguyệt và tiểu muội Vận Nhi để truyền thụ cho các nàng những công pháp tu chân khác biệt.

Đầu Lăng Tiêu chính là một bản bách khoa toàn thư, bên trong ghi lại rất nhiều loại công pháp tu luyện của nhiều trường phái tu chân khác nhau, đồng thời cũng vô cùng hoàn chỉnh. Bây giờ Lăng Tiêu nghĩ lại mới thấy những lợi ích năm xưa khi làm đệ tử nội môn trong Thục Sơn phái, thấy được kết quả khi mỗi ngày hắn đều giam mình trong Tàng Kinh các. Nếu không cho dù Lăng Tiêu muốn phát huy các loại công pháp tu chân cũng chỉ có thể truyền cho đệ tử của mình kiếm đạo đơn thuần mà thôi.

Cũng vì nguyên nhân này mà Lăng Tiêu mới có thái độ vô tư, có thể ở giữa đám đệ tử nội môn của Thục Sơn phái trong Thánh Vực phơi bày ra một tình cảnh giống như trăm hoa đua nở, đủ trào lưu tư tưởng các nhà, chứng minh cho mỗi người thấy phương pháp tu luyện của họ là tốt nhất! Hơn nữa đối với những đệ tử trong Thánh Vực này, đạo thuật là một thứ vô cùng mới mẻ, lực hấp dẫn của nó đối với bọn họ còn lớn hơn rất nhiều so với một kiện thần binh lợi khí.

Lúc này Lăng Tiêu đang đứng trong phòng của Hoàng Phủ Nguyệt đỉnh núi phía nam. Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt cũng không có trong phòng, chỉ có một mình Lăng Tiêu ở đây.

Sau khi luyện chế Hàm Hàn Bảo Đỉnh thành pháp bảo bản mệnh của mình thì những khống chế của Lăng Tiêu đối với cái đỉnh này càng trở nên như ý muốn. Thậm chí có thể nói giống như đang sử dụng cánh tay của mình vậy.

Lăng Tiêu đang đứng giữa sân đưa mắt nhìn thoáng qua dãy núi kéo dài ở phương xa, trên đỉnh núi đang được bao phủ một tầng sương rất dày. Mặt trời sáng sớm đang đem hàng vạn luồng hào quang chiếu xuống mặt trên của đám sương giống như đang khảm vào một lớp vàng, cảnh vật đẹp đến mê người.

Trong Thánh Vực mỗi khi mặt trời mọc lên vào lúc sáng sớm đều rất đẹp. Lăng Tiêu nhịn không được phải cảm thấy thèm muốn những gì đám người sống ở đây được hưởng thụ. Mỗi ngày thức dậy đều được đối mặt với cảnh vật làm cho người ta vui tươi thanh thản, tâm tình có muốn không ổn định cũng khó… ….

Lăng Tiêu vẫn đứng giữa sân, đầu tiên hắn xuất Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra rồi thu nhỏ nó lại thành một khối vuông hai mét. Lúc này Hàm Hàn Bảo Đỉnh đang lơ lửng trên không trung trước mặt Lăng Tiêu, nó chậm rãi chuyển động. Lúc này những dấu ấn của mãnh thú và núi cao trên thân đỉnh rất rõ ràng, núi thì sừng sững, cây cối xang ngắt, mãnh thú dữ tợn.

Mọi vật lúc này trở nên rất sống động, Lăng Tiêu nhắm mắt lại đem ngọn núi lớn trong không gian của Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra ngoài rồi phong ấn trên thân đỉnh. Hầu như chỉ trong nháy mắt khi quả cầu màu đồng lại được Lăng Tiêu lấy ra, hắn liền cảm thấy thái dương ở phương xa hình như hơi tối lại.

Sau đó Lăng Tiêu cảm giác được một luồng năng lượng kinh người từ trên mặt trời nhỏ theo ánh sáng trực tiếp truyền vào trong quả cầu đồng. Lúc này quả cầu chậm rãi xoay chuyển trên không trung rồi thu lại tất cả những luồng hào quang, thoạt nhìn thì giống như không phải mặt trời đang phát sáng. Nhưng trên thực tế thì Lăng Tiêu lại cảm giác được vì nó điên cuồng hấp thu luồng năng lượng ẩn chứa trong ánh sáng mặt trời mà tạo nên tình cảnh này.

Lăng Tiêu nhịn không được mà hơi lắc đầu, hắn cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng đối với người năm xưa đã luyện chế quả cầu đồng này. Phương pháp luyện khí này khác hẳn với những gì hắn am hiểu. Nhưng Lăng Tiêu cũng không dám nói phương pháp của mình tốt hơn so với người ta. Bởi vì quả cầu đồng này đã đạt đến mức độ luyện khí cao cấp rồi.

Mà trình độ của Lăng Tiêu lúc này cũng đã đạt đến mức cao cấp, nhưng nếu để hắn luyện chế pháp bảo thế này thì không thể bảo đảm được xác xuất thành công.

Không thể bảo đảm xác xuất thành công tức là thất bại, mà thất bại thì có nghĩa là thiệt hại rất nhiều tài liệu cực phẩm.

Quả cầu đồng lớn này thoạt nhìn thì có chất đồng, nhưng thực tế lại là một thứ kim loại cực kỳ hiếm có.

Hình như chỉ ở Thánh Vực mới có kim loại này, ít nhất thì khi Lăng Tiêu còn ở trong nhân giới chưa từng thấy qua loại vật liệu nào bao giờ. Có lẽ kim loại này đều được tìm thấy trong những mỏ tinh thạch, giống như một mỏ khoáng ở gần đây cũng ngẫu nhiên tìm được một ít quặng kim loại thế này.

Nhưng mười vạn cân khoáng thạch mới có thể tinh luyện được một hai cân kim loại thế này. Mà pháp bảo quả cầu đồng này của Lăng Tiêu phải trên trăm vạn cân, như vậy có thể thấy được mức độ khó của nó là như thế nào.

Lăng Tiêu cũng từ trên rất nhiều vũ khí cực phẩm tìm được một chút vết tích của thứ kim loại này. Kim loại này được gọi là đồng tinh chất, giá cả đắt đỏ của nó làm người ta phải líu lưỡi, tuyệt đối không thấp hơn so với đan dược của Thục Sơn phái.

Làm Lăng Tiêu cảm thấy bội phục chính là kỹ thuật dung hợp lại thành một khối sau khi tất cả đã vỡ nát. Nếu có thể để pháp bảo dung hợp lại cùng nhau thật ra cũng không khó, chỉ cần đặt thần thức bên trên thì những pháp bảo này đã tự có những “ký ức” cùng loại. Nếu pháp bảo bị đánh nát thi cũng có thể tự mình khôi phục lại, nhưng uy lực sẽ giảm xuông rất nhiều lần so với ban đầu.

Mà quả cầu đồng cực lớn hoàn toàn do đồng tinh chất cấu tạo thành này không những có thủ thuật che mắt người khác mà sau khi dung hợp lại vẫn còn có uy lực khổng lồ tương đương như lúc đầu.

Lăng Tiêu hết sức tự tin nếu cầm nó để đánh một người cường giả cảnh giới đại viên mãn trung cấp thì có tám chín phần tên kia không tránh thoát được.

Cũng vì pháp bảo quả cầu đồng này là như vậy mới làm cho lòng hiếu thắng của Lăng Tiêu nổi lên mạnh mẽ. Tuy hắn biết có thể người luyện chế ra quả cầu đồng này chư chắc là người Thánh Vực mà đến từ Thần giới trong truyền thuyết. Nhưng từ tận đáy lòng Lăng Tiêu có một loại cảm giác không muốn thua người khác, để hắn cho dù gặp thần cũng phải cùng người ta so cao thấp một lần.

Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn ra một đống lớn đủ thứ kim loại, trong đó còn có quặng sắt được chất đống như núi. Mặc dù hắn đã rất chú ý nhưng vẫn làm ngã vài cây tiên hoa được Hoàng Phủ Nguyệt chăm sóc rất tỉ mỉ, không biết khi nàng quay về có nổi giận với hắn không?

Trước tiên Lăng Tiêu đặt vàng, bạc, sắt và một vài loại máu động vật vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trên ngón tay xuất hiện một ngọn lửa lam sắc nhỏ như hạt đậu tằm. Lăng Tiêu búng tay ra, ngọn lửa lập tức xuất hiện bên dưới Hàm Hàn Bảo Đỉnh. Nếu như người khác nhìn thấy thì sẽ cười thành tiếng.

Ngọn lửa nhỏ như vậy đốt cả đời có làm nóng được cái đỉnh đó không?

Nhưng chỉ trong nháy mắt khi ngọn lửa màu lam đến bên dưới Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì thân đỉnh đang có màu lam đột nhiên trở thành màu đỏ thẫm.

Hoàn toàn giống như thân đỉnh bị ngọn lửa đốt đỏ hồng lên.

Ngọn lửa này là chân hỏa lam sắc khi Lăng Tiêu tiến vào Độ Kiếp Kỳ mới có. Nó có uy lực cực mạnh, hơn nữa thu phóng lại rất thoải mái. Đừng nói là luyện khí, cho dù dùng để đối địch cũng là một thứ rất tốt. Vì rất ít người phòng bị đối với ngọn lửa nhỏ xíu thế này.

Khi những tài liệu cơ bản đã tan ra rất nhanh, lúc này Hoàng Phủ Nguyệt cũng tiến một bước đi vào trong tiểu viện của mình. Nàng nhìn thấy đống quặng sắt Lăng Tiêu ném ra lộn xộn đè đổ vài cây hoa, cảm thấy đau lòng mà khẽ nhăn mặt lại. Nhưng nàng vẫn cố gắng áp chế để không phát ra âm thanh, không muốn làm phiền Lăng Tiêu đang luyện chế pháp bảo. Nàng thầm nghĩ đợi một lúc nữa sẽ bắt chẹt Lăng Tiêu vài thứ tốt mới có thể xóa tan cơn tức giận này được.

-Vô lý! Sao hắn không đi đến chỗ bảo bối Diệp Tử mà luyện khí, lại đến đây gây họa cho ta! Hừ! Tưởng bản cô nương dễ ức hiếp sao? Lát nữa sẽ cho ngươi thấy chỗ kinh khủng của những cái nhéo!

Hoàng Phủ Nguyệt vừa nghĩ vừa dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt vào mỗi một động tác của Lăng Tiêu.

Các loại khoáng thạch trong sân đang liên tục được giảm bớt, mà động tác của Lăng Tiêu vẫn duy trì được sự ung dung và thoải mái. Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, cực kỳ tự nhiên, làm người ta không kìm lòng được phải trầm mê vào bên trong.

Cuối cùng trong khoảng sân nhỏ của Hoàng Phủ Nguyệt không còn một khối khoáng thạch nào. Lúc này Lăng Tiêu khẽ vung tay hướng về phía những cành hoa vừa bị đè lên lúc nãy. Mọi chuyện xảy ra làm Hoàng Phủ Nguyệt phải trợn mắt há mồm.

Những cành hoa đã hoàn toàn ngã rập xuống lại ngóc thẳng lên vô cùng quỷ dị, lại khôi phục với một tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được. Sau đó có một luồng gió nhẹ thổi qua mặt đất, giống như một cây chổi mềm mại quét sạch những thứ lộn xộn kia.

Một luồng gió nhẹ thổi qua mặt Hoàng Phủ Nguyệt, làm nàng đang mơ màng trong giấc mơ tiên nữ đột nhiên giật mình phục hồi tinh thần lại. Nàng tiến lên hai ba bước đi đến bên cạnh cây hoa hồng vừa bị đổ, nàng đưa mắt nhìn những cái gai vẫn còn cứng nhọn và đóa hoa hồng xinh đẹp ướt át. Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt nhịn không được phải cảm thấy bội phục Lăng Tiêu sát đất.

Chỉ là một cái vung tay đơn giản mà có đạo thuật mạnh mẽ như vậy sao?

Tuy vẫn còn một khoảng cách khá xa mới đến mức sáng tạo, nhưng hầu như đã đạt đến mức độ phục sinh rồi.

Có thể làm cho thực vật đã bị hư hại trở lại trạng thái khỏe mạnh như cũ chỉ bằng một cái phất tay, Hoàng Phủ Nguyệt tự thấy mình không làm được, hơn nữa sợ rằng toàn bộ Thánh Vực cũng chỉ có một mình Lăng Tiêu làm được.

Thậm chí Hoàng Phủ Nguyệt đã quên mất mình quay về đẻ làm gì, nàng dựa người vào cửa, cứ si ngốc nhìn nhất cử nhất động của Lăng Tiêu, thời gian cứ như vậy mà thấm thoắt đã một tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này các nàng Diệp Tử cũng đến đây, phát hiện Lăng Tiêu đang tập trung tinh thần để luyện khí. Mà Hoàng Phủ Nguyệt lại giống như đã nhập định, nàng đang đứng đó giống như tượng gỗ, đôi mắt đang chìm đắm vào trong một loại cảnh giới nào đó. Vì vậy mà những người này đều biết, Hoàng Phủ Nguyệt nhất định đã tiến vào trong một loại cảnh giới huyền diệu, cũng không biết đang lĩnh ngộ điều gì.

Vì vậy nàng phải lặng lẽ rời đi rồi dặn với tất cả mọi người không được đến gần chỗ đó.

Nửa tháng sau, Lăng Tiêu đã luyện hóa hơn một trăm thanh bảo kiếm trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh trở thành một nghìn bảo kiếm.

Trong đó có mười cây bảo kiếm tốt nhất, thậm chí Lăng Tiêu đã liên tục tế luyện lặp đi lặp lại tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, nhưng những thanh kiếm này vẫn có sự khác biệt với bảo kiếm do những danh gia trong Thánh Vực rèn ra, vì bọn chúng đã có thể gọi là pháp bảo và có thể sử dụng được rồi.

Hiệu quả của những thanh kiếm này đao kiếm thông thường không thể so sánh được.

Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt vẫn chưa giải thoát ra từ trong nhập định, Lăng Tiêu đi lên như nước chảy mây trôi đến bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt. Hắn vung tay lên bố trí cho nàng một luồng kết giới rồi lặng lẽ đi xuống núi.

Lăng Tiêu dùng phương pháp đặc biệt để triệu tập những người vị trí cao tầng trong Thục Sơn phái lại. Hắn nhìn xuống mọi người bên dưới, có người thân của mình, có anh em, có những người là vợ, còn có rất nhiều đệ tử của mình.

Lăng Tiêu hơi cảm động, nói:

-Thời gian trăm năm, thực lực của mọi người đã được đề thăng rất lớn, các người cũng không làm ta phải thất vọng. Ta tin, chỉ cần một khoảng thời gian sau chúng ta nhất định sẽ làm cho toàn bộ Thánh Vực phải kinh ngạc.

Lăng Tiêu nói xong thì vung tay lên, trên mặt đất trước mặt lập tức xuất hiện một trăm cây bảo kiếm đủ mọi màu sắc. Trong nháy mắt một luồng năng lượng khổng lồ lập tức bảo phủ toàn bộ không gian trong đại sảnh nghị sự khổng lồ.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên đống binh khí, trong mắt cũng đã lộ ra những luồng hàn quang nóng bỏng.

Dù là Lăng Thiên Khiếu phụ thân của Lăng Tiêu hay Lam Hải Tinh Vũ đường, thậm chí là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trong ánh mắt cũng tràn đầy niềm vui.

************* :

Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên đống binh khí, trong mắt cũng đã lộ ra những luồng hàn quang nóng bỏng.

Dù là Lăng Thiên Khiếu phụ thân của Lăng Tiêu hay Lam Hải Tinh Vũ đường, thậm chí là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trong ánh mắt cũng tràn đầy niềm vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN