Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 575: Tiếng chuông vang lên. (P2)
Loại cảm giác này khiến không ít người không biết phải đối đáp ra sao, tuy nhiên nhiều người thật ra ít nhiều cũng đã nhìn rõ, từ trong đáy lòng cũng đã dần dần tiếp nhận sự thực Lăng Tiêu là tông sư về kiếm thuật.
Đến một ngày, rốt cuộc đại hôn của Lăng Tiêu đã đến.
Mãi cho đến trước đại hôn của Lăng Tiêu một hôm, ở Thục Sơn này không hề xuất hiện một chút nhiễu loạn gì. Điều này làm cho rất nhiều người đến chờ xem náo nhiệt có chút thất vọng, khiến cho những người thân cận với Thục Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Lăng gia đều tề tụ cùng một chỗ, việc này dường như rất nhiều năm cũng chưa từng có.
Lăng Tố vội vàng chỉ huy người bố trí mọi thứ, Lăng Vận Nhi ở bên cạnh hỗ trợ, Lăng Thiên Khiếu và Lăng phu nhân miệng vẫn chưa hề khép lại, luôn duy trì vẻ tươi cười trên mặt.
Lăng Chí vẻ mặt cũng tươi cười, đại hôn của đệ đệ có thể làm cho hắn sau này ít phải đối mặt với những lời lải nhải của mẫu thân hơn. Bởi vì Lăng phu nhân mấy năm nay trông mong có cháu trai đến mòn con mắt, hiện giờ đệ đệ có tiền đồ như vậy, lập tức lấy về tám nữ tử, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Lăng gia đều giao cho hắn.
Lăng Tiêu thì ngồi ở chỗ kia, tùy ý cho Xuân Lan và Thu Nguyệt hai nàng chuẩn bị y phục cho hắn. Thân phận của hai nàng vốn đã không cần ở bên cạnh Lăng Tiêu làm người hầu.
Tuy nhiên Xuân Lan và Thu Nguyệt đối với địa vị của mình vô cùng hiểu rõ, biết Lăng Tiêu lấy các nàng, tương đương với cho các nàng một lời hứa, khiến con của nàng sau này có thể cũng với những đứa con nối dõi khác có được địa vị ngang bằng nhau!
Cho nên Xuân Lan và Thu Nguyệt hai nàng trong lòng cảm kích Lăng Tiêu, đồng thời cũng đều tự cảm thấy làm những việc của thị nữ như trước là việc nên làm.
Xuân Lan và Thu Nguyệt nhìn dáng vẻ vô cùng anh tuấn của công tử trong gương, đôi mắt hai người lóe lên hào quang sáng ngời, nhìn Lăng Tiêu, toát ra tình yêu vô tận.
– Công tử, người xem có vừa ý không?
Thu Nguyệt vẫn còn mặc quần áo thị nữ, sôi nổi đứng ở phía sau Lăng Tiêu, gò má ửng hồng dịu dàng hỏi.
– Vừa ý, rất vừa ý, vô cùng vừa ý!
Lăng Tiêu nhìn mình trong gương, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở phào. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ là kết hôn không ngờ so với thời điểm đột phá bình cảnh còn khó khăn hơn rất nhiều!
Đối với những người tu chân như Lăng Tiêu mà nói, linh khí của thế giới này quả thật quá mức dồi dào, so với tu chân giới của Lăng Tiêu thời kỳ linh khí sung túc cũng hơn không dưới mấy chục lần!
Mà sự quái thai của Lăng Tiêu này còn có một điểm lớn hơn nữa, đó chính là tâm cảnh tu vi của hắn thật sự rất vững vàng, mà cái gọi là bình cảnh thông thường đều là do tâm cảnh không theo kịp tu vi, nên mới cần bế quan để nâng cao tâm cảnh của chính mình!
Cho nên đối với Lăng Tiêu mà nói, không ngừng nâng cao, chẳng qua là để thời gian cũng không ngừng trôi qua mà thôi.
Mà sự vất vả của việc kết hôn cũng không chỉ có thể này, cho dù là trong Thánh Vực này cũng có vô số quy củ, quả thực làm cho người ta vô cùng phiền toái. Đừng nói là Lăng Tiêu, ngay cả các nữ nhân đã quen tự do, cũng bất chấp cách nói cả đời chỉ có một lần, đều cảm thấy rất phiền toái.
Cuối cùng vẫn là mẹ già của Lăng Tiêu yêu thương con trai mình mà phá lệ khai ân, tỏ ra hết sức đơn giản mọi việc, lúc này mới khiến cho mọi người được giải thoát ra khỏi mấy cái lễ tiết phức tạp kia, khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giờ lành đã đến, những vị khách đã ổn định chỗ ngồi, những người có thân phận cao ngồi ở vị trí gần sảng lễ đường. Lăng Tiêu và tám mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi vào đại lễ đường của Thục Sơn phái đang có hàng vạn người. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng dậy, sau đó hướng về Lăng Tiêu và tám vị phu nhân của hắn vỗ tay nhiệt liệt!
Giờ phút này, tất cả những thành kiến, ân oán, thù hận… dường như đều theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt này mà tan thành mây khói, còn lại, chỉ có chúc phúc!
Tuy nhiên trong đám người này, trong những người ngồi ở phía xa, Đỗ Vũ của Khuê Sơn Phái đến từ Trung Châu, thiếu môn chủ của Nam Hoang Phái – Lục Tuấn đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi đứng ngây ra ở đó, tiếng vỗ tay của mọi người như thủy triều khiến cho họ như chìm vào trong mộng!
Người kia cho dù hóa thành tro tàn, bọn họ cũng sẽ không quên!
Trên thực tế khi Đỗ Vũ nhìn thấy Lục Tuấn cũng đến chúc mừng hôn lễ của nhất đại luyện đan tông sư, trong lòng cũng có chút giật mình, tuy nhiên hắn cũng không dám cùng với Lục Tuấn khơi mào mâu thuẫn. Sự việc chẳng những đã qua hơn một trăm năm, hơn nữa chưởng môn của Khuê Sơn Phái là Trương Thanh Phong đối với Lục Tuấn vô cùng lễ độ, Đỗ Vũ hắn có mấy lá gan mà dám động vào Lục Tuấn?
Cùng lúc đó, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một chút tươi cười châm chọc, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một chuông ngân nga hùng hồn.
– Coong!
Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó, tiếng chuông thứ hai cũng truyền đến, sau đó là tiếng thứ ba, thứ tư… Tiếng chuông kia, một mạch vang lên ba mươi hai tiếng.
Cùng lúc đó, gần như mọi người mặt đều biến sắc.
Mỗi người trên mặt đều lộ ra một thần sắc cổ quái, có người phẫn nộ, không hiểu gì, còn có rất nhiều người lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa!
Nguyên nhân quả thật rất đơn giản, đây là tiếng chuông tang!
Trong Thánh Vực cũng có những truyền thống và tập tục ma chay cho người thân giống như vậy. Sau khi người chết, sẽ đập vang tiếng chuông tang.
Hơn nữa số lượng tiếng chuông còn có quy định cực kỳ nghiêm ngặt!
Bình thường, người chết trong Thánh Vực, chuông tang là ba hồi, hơn nữa thanh âm cũng ngắn ngủi, lại cũng không quá to, có dụng ý là để dẫn đường cho thân nhân đã mất.
Còn một vài gia chủ của gia tộc mất, chuông tang là chín hồi!
Tiếng chuông trầm hùng, hơn nữa vang dài, tỏ vẻ tôn kính người đứng đầu một nhà, cũng là một sự khẳng định địa vị của người chết.
Ở một vài đại gia tộc hoặc môn phái có thế lực lớn, gia chủ hoặc trưởng môn sau khi mất mới có thể đập vang mười sáu hồi chuông! Hàm chứa ý nghĩ về địa vị vô cùng vinh quang và huy hoàng của người chết khi còn sống.
Có thể có tư cách để đập ba mươi hai hồi chuông, có hai loại người. Loại thứ nhất là Nam Châu minh chủ! Loại thứ hai là nhất đại tông sư đức cao vọng trọng!
Cái đức cao vọng trọng này cũng không phải là của những trưởng lão của những gia tộc được tộc nhân tôn kính, mà là của những người những có được uy danh trong Thánh Vực, được người khác tôn sùng, có thể được tuyệt đại đa số mọi người tán thành. Đó mới được cho là đức cao vọng trọng!
Mà trở thành nhất đại tông sư như vậy lại càng khó khăn, từ xưa văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai. Thánh Vực cực độ thượng võ, có thể khiến tất cả mọi người tán thành, về cơ bản cũng chính là võ đạo. Nhưng lại có ai dễ dàng đi thừa nhận đối phương là nhất đại tông sư đây?
Từ sau Thần Chiến, những người luyện võ tài giỏi xuất hiện vô số kể, nhưng người có thể được mọi người coi là nhất đại tông sư lại vô cùng hiếm có!
Từ khi Lăng Tiêu xuất hiện, tiến vào Thánh Vực chưa đến hai trăm năm, trước sau đã có được hai danh hiệu nhất đại luyện đan tông sư và kiếm thuật tông sư. Việc này chẳng những là một chuyện có một không hai ở Nam Châu, cho dù là ở toàn bộ Thánh Vực, sợ là cũng không thể có được thiên tài như hắn!
Lăng Tiêu hiện giờ gần như đã chiếm được sự thừa nhận và tán thành của mọi người! Nhưng ngay vào ngày đại hôn của một người trẻ tuổi thiên tài như vậy không ngờ lại có người đập ba mươi hai hồi chuông tang. Việc này là hướng về phía ai, về cơ bản không cần hỏi ai cũng có thể biết được.
Tư Đồ Dũng nhìn lướt qua Tôn Hạo Thiên, nhìn thấy đối phương cũng cau mày, điệu bộ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong lòng lập tức biết được việc này không phải là do Tôn gia làm!
Bởi vì theo hiểu biết của Tư Đồ Dũng về con người Tôn Hạo Thiên, biết được người này sẽ không dễ dàng đặt chính mình vào chỗ nguy hiểm. Hơn nữa theo góc độ thân phận của bọn họ mà suy xét, nếu muốn đối phó với một người, hoàn toàn không cần phải dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Ở hôn lễ của người ta mà đánh vang chuông tang, rất thiếu đạo đức!
Lúc này, đám người Vương Chân và Trương Dương phụ trách duy trì trật tự ở bên ngoài đã mang theo trăm tên ngoại môn đệ tử đứng đối mặt với một đám người mặc áo trắng.
Trong đó người cầm đầu trên tay cầm một chiếc chuông tang, mỗi lần gõ một tiếng, đám người Vương Chân có cảm giác khó chịu như tim bị cắt ra. Sau khi đối phương gõ ba mươi hai tiếng, có một vài huynh đệ thực lực hơi kém một chút thậm chí trong miệng phun ra máu tươi, thần sắc vô cùng uể oải.
Diệp Thiên đang định mở miệng liền khép chặt lại, đồng thời trong mắt nổi lên một vẻ ngạc nhiên vui mừng, không ngờ ngoài hắn ra còn có người thứ hai dám đến đây gây rối!
Người này… lá gan quả không nhỏ!
Diệp Thiên trong lòng nghĩ: nếu có cơ hội, cũng muốn kết bạn một phen.
Thần thức của Lăng Tiêu bay nhanh tràn ra toàn bộ phạm vi Thục Sơn, cảm thấy được ở sơn môn xuất hiện năng lượng dao động trong phạm vi lớn, dường như có rất nhiều cao thủ. Trái lại, bên mình có mấy người hơi thở đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Đôi mắt Lăng Tiêu không kìm nổi lộ ra hàn ý cực điểm lạnh như băng, khiến cho không ít người tiếp xúc với ánh mắt này của Lăng Tiêu không kìm nổi sợ run cả người.
Thật là một đôi mắt đáng sợ!
Vô số người trong đầu đồng thời dâng lên một suy nghĩ như vậy.
Lăng Tiêu hướng về mọi người ôm quyền, sau đó nói:
– Xin lỗi không thể tiếp chuyện, tại hạ đi một chút rồi sẽ trở lại!
Nhìn thấy được cảnh náo nhiệt này, những người này sao lại có thể bỏ qua?
Lập tức Tư Đồ Dũng đứng ra, lời lẽ nghiêm khắc nói:
– Là ai dám làm càn như vậy, dám ở trong đại hôn của Lăng tông chủ mà làm ra việc bỉ ổi như thế này. Lăng tông chủ xin cứ yên tâm, Thục Sơn là gia tộc trong Nam Châu Liên Minh ta, lão phu sẽ không ngồi yên đâu! Hừ, cho dù liều mạng thịt nát xương tan, Nam Châu Liên Minh sẽ bênh vực cho ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu một chút uất ức nào!
Lời nói này làm cho không ít người trầm trồ khen ngợi. Là một gia tộc lâu đời hùng mạnh nhất Nam Châu, Tư Đồ gia quả thực hơn xa những gia tộc như Tôn gia, nhất là Tư Đồ Dũng lúc này tỏ thái độ trước mặt mọi người, càng làm cho người ta phải kính nể.
Có lẽ sẽ có người nói là Tư Đồ Dũng giả bộ, thực ra không phải như vậy. Trong trường hợp này, đứng trước nhiều người mà tỏ thái độ như vậy, trong đó có đồng minh, mà cũng có địch thủ, nếu nói mà không giữ lời, như vậy từ nay về sau đừng nói là ở Nam Châu Liên Minh, cho dù là ở gia tộc mình, Tư Đồ Dũng cũng không còn có thể sống yên ổn!
Người trong Thánh Vực, một lời nói tựa ngàn vàng. Nhất là với thân phận địa vị của Tư Đồ Dũng, nói được, nhất định phải làm được!
Lăng Tiêu lúc này trong mắt mang theo một tia cảm kích, cười nói:
– Vậy xin đa tạ Tư Đồ minh chủ. Tuy nhiên chuyện này là việc nhà của Thục Sơn, không dám làm phiền đến chư vị, chỉ là một chút nghịch ngợm của Tiểu Sửu, Lăng Tiêu sẽ đi giải quyết! Chư vị hãy ở trong này, uống rượu nói chuyện, đợi một lát Lăng Tiêu trở về sẽ cùng nương tử bái đường thành thân, lúc ấy còn cần chư vị cổ vũ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!