Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 576: Hồng mang.
Tuy nhiên điều khiến cho Âu Dương Thiên Phong thất vọng chính là một tia chớp kia sau khi đánh xuống liền biến mất. Nhưng cho dù như vậy, tín ngưỡng vốn nhiều không thể nói hết đối với đại thần Thanh Hà cũng khiến cho Âu Dương Thiên Phong không kìm nổi mà trong lòng vô cùng cảm kích, nói:
– Tạ ơn ngài đã cứu mạng ta, thần vĩ đại!
– Hừ, lúc này còn chưa đi, còn chờ gì nữa?
Tiếng nói kia vang lên một lần nữa rồi hoàn toàn im lặng.
Âu Dương Thiên Phong nhìn chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia đang cùng với chiếc đỉnh khổng lồ màu đen không ngừng xảy ra va chạm kịch liệt ở trên không trung, hắn do dự một chút, sau đó trong lòng nói:
– Nếu ta đi, bảo vật này phải làm sao bây giờ?
Nhưng đại thần Thanh Hà không truyền lại một lời nào nữa. Âu Dương Thiên Phong nhìn thấy chiếc chuông lớn kia ở trên không trung không ngừng từ từ lui về phía sau, trong lòng biết lần này nhất định là không còn được một chút ưu thế nào nữa, không kìm nổi oán hận giậm chân một cái, thân mình lập tức dung hợp với không khí xung quanh, sau đó hướng về phía xa chạy đi như điên.
Lăng Tiêu đang ở trên không trung không ngừng khống chế bản mệnh pháp bảo trong cơ thể Hàm Hàn Bảo Đỉnh tấn công chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia, thần thức bao phủ, phát hiện ra Âu Dương Thiên Phong đột nhiên biến mất, trong lòng Lăng Tiêu hơi có chút hối tiếc. Để một cao thủ chạy thoát, lần sau gặp lại không biết sự tình sẽ như thế nào, tuy nhiên chiếc chuông lớn này sẽ là của mình!
Trong lòng nghĩ vậy, lại khiến cho Bảo Đỉnh không ngừng oanh kích chiếc chuông lớn, liên tục va chạm kịch liệt, phát ra những tiếng kêu ầm ầm chấn động. Một đám mấy trăm người Âu Dương Thiên Phong dẫn theo lúc này toàn bộ bay lên không trung, sắc mặt vô cùng thành kính. Giờ phút này họ đã biết Âu Dương Thiên Phong đã bỏ trốn, nhưng những người này vẫn tự phát bay lên bầu trời.
Trong đó một người cầm đầu lớn tiếng giận dữ hét:
– Vì thần, xông lên!
– Vì thần!
Vài trăm người phát ra tiếng nổ ầm ầm, ở trên không trung từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến Lăng Tiêu!
Vài trăm người này tạo nên một năng lượng khổng lồ lưu động trong không khí cực kỳ kinh người. Lăng Tiêu hai mắt sững lại, lập tức cảm nhận được từ trên thân thể vài trăm người này có một luồng khí tức rất lớn cực kỳ nguy hiểm.
Lăng Tiêu nâng tay lên, thu chiếc chuông đồng đỏ đang không ngừng giãy giụa kia vào trong tay, thần thức xem xét, lập tức cảm giác được thần thức ở trên mặt của chiếc chuông này vô cùng hùng mạnh, thần thức của mình vừa tiến vào, liền gặp phải một sức mạnh kịch liệt bắn ngược trở lại. Lăng Tiêu hơi kinh hãi, từ trước tới giờ thần thức cảm nhận được trên mặt pháp bảo đều vô cùng yếu, hơn nữa hoàn toàn không có linh tính gì đáng nói. Nhưng lần này thần thức lại vô cùng hùng mạnh, tuy không đến mức độ bắn ngược trở lại làm Lăng Tiêu bị thương, nhưng nếu muốn luyện hóa, hoàn toàn hủy diệt, cũng không phải là việc trong thời gian ngắn có thể làm được.
Lăng Tiêu thuận tay thu chiếc chuông lớn này vào trong nhẫn của mình, sau đó tâm niệm khẽ động, Hàm Hàn Bảo Đỉnh lập tức biến thành một vật khổng lồ lớn hàng vạn thước, hướng lên trời cao bay thẳng lên, bản thân Lăng Tiêu cũng vù một cái, tiến vào thế giới bên trong đỉnh. Không gian bên trong đỉnh lấp lánh một mặt trời tỏa ánh sáng vô cùng chói chang, hơn nữa lại vô cùng nóng, thần thức của Lăng Tiêu dò xét bên trong mặt trời nhỏ kia, cảm thụ được mặt trời nhỏ này có một tâm trạng reo hò nhảy nhót. Lăng Tiêu dùng sức mạnh tinh thần trấn an một phen, sau đó đem sức mạnh tinh thần bao trùm lên trên mặt ngọn núi lớn, phát hiện ra bên rìa ngọn núi này dường như đã dài ra chừng mấy trăm mét. Nếu không phải nơi đây vốn là bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu, những sự biến đổi đều không thoát khỏi cảm giác của Lăng Tiêu, thì những biến đổi này đúng là rất khó phát hiện được.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ở phía mặt ngoài đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm ầm, thần thức của Lăng Tiêu bám vào mặt ngoài của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đã bị tổn thương nghiêm trọng, ở nơi phát ra tiếng nổ toàn bộ thần thức đều bị nổ tung, tan thành mây khói. Tuy nhiên đối với Lăng Tiêu mà nói, tổn thất một chút thần thức cũng không tạo nên nhiều thương tổn, bởi vì lúc này thần thức của Lăng Tiêu đã tính đến hàng trăm ngàn lần, ngay khi bùng nổ, Lăng Tiêu cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.
Vài trăm người mặc đồ trắng thực lực đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn kia, không ngờ đều không muốn sống cùng nhau hướng về phía này vọt tới, thân mình trực tiếp đâm vào bề mặt của *** Hàn Bảo Đỉnh, sau đó phát nổ, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Một hai người tuy đối với Hàm Hàn Bảo Đỉnh cũng không tạo ra được nhiêu tổn hại, nhưng cũng không thể chịu nổi nhiều người! Vài trăm người này ánh mắt đều lóe sáng, tràn đầy vẻ kiên cường, nếu nhìn kỹ không ngờ còn mang theo một vẻ tươi cười!
Giống như bọn họ đang đi dự tiệc, chứ không phải đi chịu chết!
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, thế giới bên trong đỉnh cũng bắt đầu trở nên không ổn định, từng tia thiên địa quy tắc thô thiển lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện xuất hiện cả trên không trung và mặt đất.
Kế tiếp, ngọn núi vô cùng cao lớn kia bắt đầu chấn động kịch liệt như thể có động đất, vô số những tảng đá rơi xuống, những cái cây lớn đổ ầm ầm. Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng đau xót, nếu như cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là thế giới bên trong đỉnh, chỉ sợ ngay cả bản thân Hàm Hàn Bảo Đỉnh cũng sẽ bị phá hoại rất nặng nề, thân mình trong lúc ấy cũng sẽ bị hủy diệt cũng không phải là không có khả năng!
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một vẻ tức giận, hai tay vung lên, trên bề mặt Hàm Hàn Bảo Đỉnh màu đen trong đó nổi lên hào quang màu lam chợt bắn ra mấy chục tảng đá lớn hàng trăm mét, hướng tới một người mặc đồ trắng đang tiến về đây tự nổ ầm ầm lao tới.
– Ầm!
Thân thể của người mặc đồ trắng kia bảng đá lớn đánh vào, lập tức vỡ ra từng mảnh, nhưng đám người kia mặc đồ trắng vẫn không có một chút biến đổi, vẫn như cũ hướng tới Hàm Hàn Bảo Đỉnh tấn công.
Tuy nhiên sau khi mấy chục tảng đá lớn kia không ngừng nện lên thân thể đám người mặc độ trắng, cuối cùng đến khi chỉ còn lại một vài tảng đá, thân mình những người mặc đồ trắng này bỗng nhiên bắt đầu phát nổ kịch liệt, lực tấn công do những vụ nổ sinh ra rất lớn khiến cho thế giới bên trong đỉnh hơi lung lay một chút.
Lăng Tiêu vừa thấy biện pháp này có hiệu quả, lập tức có vô số tảng đá lớn từ bốn phương tám hướng bắn ra hướng về từng người mặc đồ trắng đang lao tới!
Đồng thời trên bề mặt những tảng đá lớn này còn ngưng tụ kiếm ý vô cùng hùng mạnh của Lăng Tiêu!
Kiếm ý này đã khiến cho vẻ mặt bình tĩnh của gần như tất cả những người mặc đồ trắng kia đều lộ ra vẻ kinh hãi. Kiếm ý hùng mạnh này bức bách những người mặc đồ trắng phải tự bạo ở vị trí còn cách Hàm Hàn Bảo Đỉnh rất xa. Cứ như vậy, áp lực mà bề mặt của Hàm Hàn Bảo Đỉnh phải chịu ngày càng nhẹ.
Thần thức của Lăng Tiêu ở trên bề mặt của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đem hết thảy những áp lực này hoàn toàn triệt tiêu. Sau đó những tín đồ của thần mặc đồ trắng này liền vô cùng hoảng sợ phát hiện ra cái đỉnh lớn vốn vẫn đứng bất động ở nơi đó, đột nhiên chuyển động, hơn nữa còn đang nhằm về phía bọn họ với một tốc độ không thể tưởng tượng được!
– Ầm! ầm! ầm! ầm!
Những người mặc đồ trắng này không thể không đem năng lượng của bản thân ngưng kết lại thành một tấm khiên che phía trước người, bị chiếc đỉnh màu đen thật lớn này va chạm lên bề mặt. Như thể bẻ cành cây khô, những người mặc đồ trắng này bị đâm cho máu thịt văng tung tóe. Nhưng bởi vì những người này đều đạt tới cảnh giới đại viên mãn, vẫn không thể bị trực tiếp đâm chết, cả đám người bộ dạng cực kỳ kinh khủng, bị va chạm ở trên không trung rơi xuống.
Sau đó trong Thục Sơn Phái, mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy một cảnh tượng làm cho bọn họ suốt đời này khó có thể quên được. Những đám mây đen che phủ trên bầu trời và những tia chớp đột nhiên toàn bộ biến mất, sau đó chỉ thấy vô số những đám khí đỏ tươi như thể cầu vồng từ trong những đám mây đen bắn ra, ở trên không trung giăng khắp nơi, giống như là pháo hoa vậy!
Một vài người thực lực mạnh mẽ sắc mặt vô cùng ngưng trọng, như thể bị hóa đá đứng ở nơi đó, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Những thê tử của Lăng Tiêu lúc này cũng không hề đi ra xem náo nhiệt, tất cả đều bình tĩnh ngồi trên lễ đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, cùng với cha mẹ tỷ muội Lăng Tiêu nhẹ giọng cười nói, trên mặt không hề lộ ra vẻ lo lắng gì.
Phụ thân của Lăng Tiêu là Lăng Thiên Khiếu cũng có chút sốt ruột, tuy nhiên nghe miệng hắn than thở, không biết được hắn đang sốt ruột cái gì.
– Ôi, thật là, có gậy đánh lão tử mà cũng không làm được, lão tam xú tiểu tử kia vẫn khăng khăng không thích đánh nhau, đáng tiếc cho một thân bản lĩnh, nếu cho ta… …
Lão phu nhân trợn mắt nhìn chồng mình một cái, sẵng giọng nói:
– Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm dường như là muốn trả thù, hồng quang trên kiếm liên tục bắn ra làm cho người ta sợ hãi, không ngừng xuyên qua Hàm Hàn Bảo Đỉnh đâm vào những người mặc đồ trắng đang tạm thời bị mất đi năng lực.
Những đạo cầu vồng xinh đẹp kia trở thành những đạo sát khí đoạt mệnh. Vạn vật trên thế gian này, xinh đẹp chưa chắc đã là tốt đẹp.
Cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người mặc đồ trắng. Lăng Tiêu lạnh lùng cười, từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn vào hư vô trên không trung, cười lạnh nói:
– Thần?
Hắn giơ Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay chỉ vào những người mặc đồ trắng kia, há miệng hạ giọng nói:
– Luân Hồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!