Tin nhắn từ Nhung.
– Cậu đang làm j vậy, về tới nhà chưa?
5p sau.
– Này trả lời đi tính làm cao hả?
Rồi 2p sau là gọi nhờ từ Nhung 10a. Và thêm vài tin nhắn của thằng C khuyên toii xl Nhung và hỏi rõ mọi chuyện với T, cuối cùng là tin nhắn của T, tôi chẳng đọc mà cứ để đó, đúng hơn là tôi k đủ can đảm để đối diện vs nó. Những tháng ngày qua tôi đã sống trong hạnh phúc rồi, giờ chịu cú sock quá lớn tôi k chịu đựng nổi.
Bữa cơm hôm đó tôi vẫn cười nói, vẫn vui vẻ Nhung thì ngồi cạnh gắp thức ăn cho tôi, thằng C thì như con chó đói ăn ngồm ngoàm nó kể lâu lắm rồi mới ăn bữa cơm gia đình vs nhiều người như vậy bố nó mất sớm, ông bà lẩn thẩn bữa nào cũng cãi nhau, mẹ thì đi vắng suốt việc của nó là ăn vs học, sáng dậy có 50k để trên bàn tiêu vặt tối đi ngủ thì mẹ nó về…
Ăn uống xog xuôi cũng đã muộn tôi lấy xe thằng C đưa Nhung về còn nó thì say nằm bẹp như gián. Cái se se lạnh ngày tết thật làm cho người ta cảm thấy buồn, từng dòng xe lao nhanh mang theo bao suy nghĩ vội vã, họ đi nhanh để tránh cái lạnh hoặc đang có dự định gì đó gấp gáp. Duy chỉ có hai người 1 nam, 1 nữ đi từ từ chậm rãi như để cảm nhận không khí giáp tết, để lắng nghe đâu đây tiếng pháo tet trẻ con vui đùa, hai người nhưng hai dòng suy nghĩ.
– Tớ cho tay vào đây nhá, hì lạnh quá. Nhung nói rồi đúc tay vào túi áo khoác tôi.
Tôi kệ cho Nhung tự nhiên mà chẳng nói gì thêm, đi được một đoạn nàng gục đầu vào lưng tôi rồi hát bài “cho em” giọng hát trong trẻo và rất hay.
– Ồ, Nhung hát hay thế, thế mà giấu nghề kỹ nhá. Tôi trêu.
– Chả dám, đâu hay bằng ai kia vừa hat hay vừa đệm đàn giỏi làm khối cô chết mê.
– Trong đó có cả Nhung chứ hehe. tôi chen ngang làm Nhung chẳng nói thêm câu nào nữa, lát sau nàng lại hát tay đập đập trong túi áo khoác. Thỉnh thoảng đến đoạn của Wanbi thì tôi lại hát thêm vào làm mấy cặp đi qua nhìn chúng tôi vs ánh mắt kinh hãi. Cơ mà éo care, những lúc tâm tư tàn tạ đôi khi giả điên cũng là cách tốt.
– Thôi định hát… đến bao giờ nữa, nhà cậu đoạn nào để tớ đưa về. Tôi hỏi khi Nhung lại có ý hát bài nữa
– Cậu cứ đi đi, đến ngã ba kia thì…rẽ trái nhá. Giọng Nhung ngập ngừng như nghĩ ra gì đó, tôi ngước theo phía tay Nhung chỉ thì ra là ngã ba rẽ.vào nhà T mà, có lần tôi thấy T bảo nhà hai nười cách nhau có 300m, chắc Nhung chỉ đường tắt tránh nhà T.
Tôi cũng chẳng hỏi nhiều vít ga nhanh theo hướng Nhung chỉ chăng mấy chốc đã đến nhà nàng, nhìn ra phía xa có thể thấy nhà của T, căn nhà ba tầng được trang hoàng lộng lẫy bởi đèn nháy đủ màu, tầng 2 chỗ phòng T vẫn sáng đèn tôi cố nheo mắt để tìm đâu đó bóng hình quen thuộc.
– Này cậu nhìn gì thế, tính tìm hiểu địa hình tối đến ăn trộm ah. Nhung hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– Có trộm tớ trộm cậu đầu tiên, thôi vào nhà đi k lạnh ngoan sang năm a lì xì cho nhá. Tôi trêu
– Anh á, xì hơn được tuổi mà oai xưng anh vs người ta. Tinh tướng. Nhung bĩu môi rồi quay mông vào nhà.
Bất chợt tôi nhớ ra điều còn chưa làm tôi gọi giật Nhung lại.
– Nhung này. Nhung quay lại tròn mắt. Tớ xin lỗi chuyện hôm nọ vì cáu với cậu, cám ơn cậu vì tất cả. Nói rồi tôi đề xe phóng thẳng theo con đường cũ.
Đời người gặp vô vàn ngã rẽ, không quan trọng bạn rẽ hướng nào miễn là nó đưa bạn về tới đích, dù ngã rẽ bạn chọn co xa thì cũng đừng nản, can đảm lên vì ngựa tôt phải thử đường xa.
Têt năm đó là cái tết khá buồn vs tôi, 30 tết cùng mẹ làm cơm cúng xong tụ tập trai làng chế pháo nghịch, đêm 30 lên chùa xin lộc rồi cùng mẹ đón giao thừa và nhận tin nhắn chúc tết của bọn bạn (thế mà chả rep mấy, cơ bản là nt tốn quá Mùng 1 lóc cóc theo mẹ đi chúc tết bà ngoại rồi quay về nhà ngồi đợi mọi người tới chúc (mẹ tôi là cả trong nhà mà ông tôi cũng là cả nên dĩ nhiên là ngồi vai trên) . Chúc tụng chán chê cũng đến chiều lại theo mẹ đi chúc lại, tối đến chạy ra ngã ba đầu làng đốt pháo nghịch.
Mùng hai, sáng ra đã bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông ý éo của thằng C, theo dự định của hai thằng là hôm nay sẽ xuống xã XYZ gần đó để chơi nhà một e thằng C mới cua được học lớp 11 (bé tý đã bắn máy
bay)
– Dậy đi.con chó, nhanh bố vào gần đến nơi rồi. Tiếng thằng C ông ổng
– Bố éo dậy, ngoan thì t còn đi k thì m đi 1 mình. Tôi nẹt lại nó
– Ấy, anh V ẹp zai, jup e nhá, e vào bế a dậy ạ.
Nó vừa cup máy đã thấy tiếng xe tới gần rồi, nó giục tôi như cháy nhà mà mãi 8h hai thằng mới đi ra khỏi nhà(thằng C còn mừng tuổi mẹ tôi 100k, tôi 20k nhớ mãi)
Trên đường nó cứ lo ngắn lo dài là e kia thế này thế nọ, nó thế lọ thế chai mà đau hết cả. Rồi bỗng dưng nó im bặt, ngoái đầu lại chực quay xe (đoạn này là cổng nhà Nhung) .
– Clgt mày, công an ah?.
– Tết làm gì có c.a, t nhớ ra quên đồ ở nhà. Thằng C đáp.
Linh tính mách bảo có j đó không đúng tôi nhìn ra phía trước thì thấy thằng Hoàng và T đang đứng trước cổng nhà Nhung. Một thoáng buồn trong lòng tôi vỗ vai thằng C.
– Quên mẹ mày ah, đi tiếp bố thấy rồi.
Thằng C lắc đầu rồi quay xe lại đi thẳng lúc ngang qua chỗ thằng Hoàng tôi bắt thằng C bíp còi inh ỏi làm thằng Hoàng và T quay qua nhìn, tôi đáp trả bằng điệu cười nửa miệng đểu cáng. Phần xấu xa trong con người tôi bắt đầu lên ngôi…
Xuống nhà ẻm kia thì thằng C ngồi im như ngậm hến để mình tôi chém gió với tiếp rượu bố e ý, mà cái dân ở đấy nó nửa dân tộc uống rượu ngô bằng chén hoa hồng to vật vã. Càng uống càng tỉnh, càng đau nghĩ cái cảnh T đi vs thằng Hoàng rồi nắm tay nhau, ôm nhau, hôn hít tit mù rồi vi vu vào nhà nghỉ là tôi lại uống. Nhậu nhẹt bê tha tôi và thằng C đi về, trời xui thế éo nào đi về lại gặp T vs thằng Hoàng đi ngược chiều lại mớ suy nghĩ xấu xa hiện ra “đi N2 về ah, lại hôn hit bóp vếu này nọ rồi thì nằm ngửa, cưỡi ngựa, doggy, dme lời như đồn ý”
– Cho tao về nhà bác S, say thế này về mẹ t tương chết. Tôi lè nhè ra lệnh cho thằng C.
Lát sau nó đưa tôi tới nhà bác S loạng choạng bước vào tới sân thì có dấu hiệu bất ổn. Ọc ọc… tất cả sản phẩm của tôi được tống ra ngoài theo đường miệng lần đầu tiên nôn
vì say cảm giác thốn vcc (a.e nào từng li ver phun thì hiểu nhé)
bò nhanh vào giường trong phòng tôi nằm thiếp đi nước mắt bắt đầu chảy ra ướt hai bên má.
Tôi cứ nằm mãi đến khi có tiếng xe máy đỗ trước sân, mơt mắt ra là hình ảnh mờ mờ của một người con trai và một người con gái trước cửa, rồi người con gái nói gì đó làm cậu con trai kia đi ra rồi từ từ tiến lại ngồi bên giường tôi, một mùi thơm quen thuộc lại thoang thoảng đâu đây…
Hình như là cô ấy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!