Tôi Không Phải Là Vampire,tôi Còn Hơn Vậy Nữa.
Chương 33-Hoảng Loạn Có Cảnh H Past 2:
-Đi với chị!-và đương nhiên chưa đầy hai phút sau thì Kim và Dương đều có mặt.
-Chị!Đây!Đây là quá BAR MÀ!Không được.-Kim hốt hoảng khi thấy nó định bước vào quán bar. Ngăn nó lại nhưng lại bị nó hất ra, cũng may là Dương đỡ được chứ không là ê mông.
-Vào cùng chị ấy đi-Kim, Dương bước vào, nhưng chỉ mới tới cửa đã bị bảo vệ chặn lại.
-Chưa đủ tuổi thì không được vô!!!!
-Tôi…đủ tuổi không?-Dương ngước mắt. Trong đôi mắt hiện rõ hình tam giác màu xanh xám, làm ông bảo vệ không biết tại sao lại ngoan ngoãn cho tụi nó vào. Vừa vào đã bắt gặp nó ngồi ở quầy bar, mắt kính được đặt sang một bên. Mọi người trong bar đều đổ dồn về nó. nó cũng chả mấy quan tâm, cứ liên tục nóc từ ly này sang ly khác mà không biết say là gì. Đột nhiên từ đâu có một đám du côn mặt mày bặm trợn lại gần ve vãn nó.
-Cô em, sao uống rượu mà trông buồn vậy, đi với bọn anh đi!-tên cầm đầu định chạm vào nó nhưng
Bộp.Dương đã chặn đứng cánh tay bẩn thiểu đó.
-Con người-Kim nói nhỏ, nhưng vẫn lộ ra vẻ khinh miệt. Tên cầm đầu lộ ra vẻ tức giận, mặt mày đỏ gay. Bên Kim, Dương cũng nhìn tụi côn đồ bằng một ánh nhìn khinh miệt và thách thức. Hai bên tưởng như lao vào nhau thì nó đột nhiên đứng dậy, nó nửa mặt đủ để mọi người nhìn thấy nụ cười quỷ dị. Kim, Dương run run chỉ biết lùi ra xa. Ngước ánh mắt màu tím đen lên nhìn bọn côn đồ, mái tóc trở thành màu vàng rực, thanh bảo kiếm hiện diện trên tay.
-Sao kì vậy anh Dương? Đôi mắt phải là màu vàng chứ!
-Bóng tối. Bóng tối của ánh sáng-Dương nói, hai tay ôm đầu.
Đúng như trong lời bà kể, trong một đêm nó đã tàn sát gần hết cả thành phố, thanh bảo kiếm tượng trưng cho ánh sáng công lý nay lại nhuốm đầy máu tươi. Sau đó, nó đã tới nhà của cô gái đó.
-Xin chào, tôi là tử thần đây, cảm phiền cô chết giùm nhé!-Nó vung gươm chém một phát, người cô gái đứt làm đôi. Lấy một chút máu của cô gái đó quệt lên môi. Trong cô bây giờ thật sự không còn lý trí, chỉ còn lại sự hoảng loạn chết chóc.
-Bây giờ tới lượt anh rồi…Souta!
Nó bay đến nhà của Souta, giết tất cả người làm, mẹ và ông nội, chỉ để lại người cha, nó hỏi:
-Souta,…đâu?
-Souta..Souta…trên lầu-ổng chỉ tay lên trên. Nó mỉm cười rồi bay vút lên.
“Sinta, cha xin lỗi”
Người nó giết thật ra không phải là Souta mà mà Sinta, em song sinh của anh ta. Nhưng đương nhiên là nó cũng chả có cơ hội để giết vì bà nó cùng tất cả các hộ pháp đã đến và phong ấn nó lại.
Ba ngày sau, nó đã nghe tin Souta đi du học và chữa trị tâm lý vì khi anh về đến nhà đã chứng kiến cảnh cả gia đình tan thương, lòng mang hận thù nuôi mộng tra thù nó.
————————————-trở về thực tại——————————
-Chuyện qua rồi thì thôi nhỉ?…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!