Trường Học Ma Ám
Chương 1
Tuần trước,tôi vừa được bố mẹ cho nhập học vào một ngôi trường nội trú cách nhà 30km.Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học.Tôi được mẹ gọi dậy từ sớm và vác theo một cái vali+balô Sau khi được mẹ dặn dò vài thứ thì tôi cũng đạp xe đến trường
Đặt xe đến trước nhà gửi xe đạp tôi cầm vali và một đống sách vở lên phòng cô hiệu trưởng
Đi qua dãy lớp học tôi đứng trước cửa một căn phòng cùng dòng chữ vàng”Phòng hiệu trưởng”
“Cốc…Cốc”
Tôi gõ cửa.Một giọng nói vang lên:
-Mời vào!
Chỉ nghe thôi là cũng biết của cái ông hiệu trưởng rồi.Tôi mở cửa ra.Ngắm nhìn xung quang căn phòng.Ông hiệu trưởng bỏ cặp kính ra,hỏi tôi:
-Em là ai?
Tôi lễ phép nói:
-Em là học viên mới ạ.Em học lớp 12B,em đến để nhờ thầy chỉ lớp và kí túc xá
Thầy gật đầu:
-Học viên mới hả?Thế thì em đi lên tầng,qua 3 lớp bên phải thì đến lớp 12B còn kí túc xá thì cuối giờ em đi cùng các bạn lên đó nhé
Tôi cúi đầu:
-Vâng ạ.Em cảm ơn thầy
Rồi nhanh chân chạy tìm lớp mình
Mở cánh cửa lớp ra tôi bất ngờ bởi vì cái lớp học chính là…bãi chiến trường của học sinh.Tôi đơ một lúc và bị tiếng gọi của một ai đó làm giật mình:
-Xin chào!Cậu là học sinh mới à?
Tôi đáp
-Ừm.Mình là học sinh mới.Rất vui được làm quen.À,mà bạn tên gì vậy?
Cô bạn cười tươi nhìn tôi:
-Mình là Thùy Linh.Còn cậu?
Tôi trả lời:
-Mình là Yến Nhi.Mình đang tìm chỗ ngồi
Thùy Linh chỉ về phía bàn cạnh cửa sổ:
-Đó là chỗ cậu đấy
Tôi cảm ơn Thùy Linh rồi nhanh chân đi đến bên cái bàn của mình.Bây giờ,các học viên vẫn chưa đến đủ và Thùy Linh cũng đã ra ngoài.Lớp học trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.Tôi thở dài chán nản vì không có ai tám chuyện.Tôi nằm gục xuống bàn,và ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.Tôi đã mơ thấy mình bị lạc ở một khu rừng hoang vũ,lãnh lẽo.Không gian im ắng đến lạ thường.Tôi đã hét to lên:
-CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG?CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG?
Nhưng đáp lại lời tôi chỉ là con số không tròn trĩnh.Tôi đi thẳng về phía trước với niềm tin sẽ gặp được ai đó đến cứu mình.Nhưng vô ích thôi!Tôi đã đi mỏi cả chân mà vẫn không thấy có thứ gì cả.Tiếng gió rít vang lên đến ghê rợn.Hình như phía trước có ai đó thì phải?Tôi bắt gặp một cô gái mặc váy trắng đang đi thẳng về phía tôi.Tôi mững rỡ,chạy thật nhanh về phía cô gái kia.Đứng trước mặt tôi là một cô gái đầu tóc rũ rượi,mặc váy trắng.Tôi có chút sờ sợ nhưng vẫn cố bĩnh tĩnh nói:
-C…hào chị ạ!C..hị có biết đ…âu là đ…ường ra thành phố kh…ông ạ?
Cô gái kia không nói gì,tiến thẳng về phía tôi.Tôi lùi lại,lùi lại rồi đến đường cụt.Nếu nhảy qua bên đó tôi sẽ bị rơi xuống sông,tôi sẽ chết.Tôi vỗ vào ngực mình,gào lên:
-AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI
Thế nhưng vẫn không ai lên tiếng,chỉ có bóng dáng của cô gái kia.Cô ta chỉ cách tôi có ba bước chân thôi.Tôi rơi nước mắt:
-Chị định làm gì tôi vậy>?
Cô ta vẫn im lặng.Đứng đến gần chỗ tôi,cô ta lấy ra một con dao sắc bén,đi đến chỗ tôi.Tôi bừng tỉnh sau giấc mơ.Một giấc mơ kinh hoàng.Mồ hôi trên trán tôi rơi lấm tấm.May thật,đó chỉ là giấc mơ.Mà chẳng biết sao tôi lại gặp ác mộng nhỉ?Không lẽ có điều chẳng lành.Tôi ngồi dậy,nhìn lên cái đồng hồng.Bây giờ là 6h58.Còn 2 phút nữa là vào tiết học.Các học sinh cũng đã chạy vào lớp.Thùy Linh đi đến chỗ tôi:
-Cậu không xuống chơi à?
Tôi cười cười:
-À…ừm
Thùy Linh nhìn tôi nghi hoặc:
-Có chuyện gì à?Sao cậu rơi lắm mồ hôi thế?
Tôi lắc lắc đầu:
-Chỉ là mình vừa ngủ quên và mơ thấy ác mộng
Thùy Lĩnh nhíu mày nhìn tôi:
-Ác mộng hả?
Tôi gật đầu:
-Ừ!
Thùy Linh vỗ vai tôi:
-Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều về chuyện ấy.Sẽ không tốt đâu.Tối nay cậu sang phòng tớ nhé,tớ có chuyện cần kể cho cậu
Nói xong,nhỏ liền đi về bàn,không quên nháy mắt một cách bí ẩn với tôi
Còn tôi thì đang suy nghĩ về chuyện bí mật mà Thùy Linh định kể
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!