Tại Sao Anh Lại Thích Tôi - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Tại Sao Anh Lại Thích Tôi


Chương 22



“Ba cháu… Người tốtsẽ được báo đáp.” Nhắc tới Lăng Chí Quần, giọng nói của Mạc Thanh hơi nghẹn ngào.

Tín nhiệm của Lăng Mặc làm Lương Như cảm thấy cô phải càng có trách nhiệm đến cùng với y.

“Bây giờ trong tay chúng ta đã có giấy chứng nhận thương tật của bác sĩ, hơn nữa còn có chủ nhiệm Khương và bác tổ trưởng Trần làm chứng, cháu có nguyện ý thay đổi người giám hộ không?” Lương Như cực kỳ nghiêm túc hỏi.

Mạc Thanh cũng trịnh trọng nói “Mặc dù chú dì không phải là máu mủ ruột thịt gì với cháu cả, nhưng chú dì đảm bảo rằng chú dì đối xử với Tiểu Bắc như thế nào thì cũng sẽ đối xử với cháu y như vậy.”

Lăng Mặc mím môi, cho dù y có là một đứa trẻ kiên cường đi nữa thì không thể nào không động lòng trước sự quan tâm chân thành của hai người họ.

“Cháu hoàn toàn tin tưởng chú dì. Nhưng có điều Trần Lỵ là người thân duy nhất của cháu, lại được các bác sĩ y tá làm chứng là người được mẹ cháu trong lúc lâm chung giao phó quyền giám hộ, dì ấy hoàn toàn có ưu thế về phương diện này. Cháu chẳng qua là bị bỏng nhẹ, vẫn chưa đủ tạo thành chứng cứ ngược đãi trẻ vị thành niên. Hơn nữa, Trần Lỵ còn là một người phụ nữ thông minh, chúng ta phải thừa dịp bọn họ đang chột dạ về vấn đề giám hộ mà chặt đứt một đao ngay tắp lự. Và còn… Điều mà bọn họ đang lo lắng nhất là chỗ ở hiện tại.”

“Dì hiểu rồi, cây ngay không sợ chết đứng, cái người tên Lý Hạo đó nếu bị ép quá thì phóng hỏa giết người gì cũng dám làm. Nhưng cháu yên tâm đi, dì sẽ không để bọn họ chiếm lời của cháu đâu.” Lương Như đã có tính toán sẵn trong đầu.

Lăng Mặc viết một dãy số điện thoại cho Lương Như “Đây là số điện thoại của sở trưởng Cố mà đã cho cháu lúc trước. Sau đó ông ấy bị trúng gió đi cấp cứu, cháu không có cơ hội để nói rõ tình hình của mình cho ông ấy biết. Nhưng bây giờ, cháu cảm thấy có thể nói chuyện với ông ấy được rồi.”

“Có sở trưởng Cố hỗ trợ, chúng ta có thể nắm chắc phần thắng hơn nhiều!”

Lương Như băng kĩ vết bỏng của Lăng Mặc bằng vải thưa, khi Lăng Mặc vừa mới vào phòng ngủ thì thấy Khúc Quân đang nghiêm túc xếp từng cuốn sách lên kệ sách nhỏ trong phòng.

“Vất vả cả ngày rồi, mau đi ngủ sớm đi. Ba tớ bảo ngày mai sẽ đi gặp cô Hoàng để nói chuyện của cậu đó. Tớ đoán là về chuyện cậu sẽ hòa bình ổn định ở nhà tớ một thời gian.”

“Câu nói hòa bình ổn định không có dùng như thế.”

“Sao lại không? Ba mẹ tớ muốn cậu quản lý dài hạn tớ, để họ bớt lo trong lòng.”

Khúc Quân nằm thẳng người trên giường, giống như xác ướp vậy, không dám động đậy chút nào, cậu sợ sẽ đụng vào vết thương của Lăng Mặc.

Thế nhưng Lăng Mặc lại nằm nghiêng người nhìn Khúc Quân.

Cho dù là ở trong bóng tối nhưng Lăng Mặc vẫn có thể nhìn rõ hàng mi dài hơi cong của Khúc Quân.

“Sao cậu có thể nghĩ ra cách tra số điện thoại phòng làm việc của chủ nhiệm Khương thông qua báo chí vậy?” Lăng Mặc nhẹ giọng hỏi.

Luôn cảm thấy Khúc Quân thường ngày ngờ nghệch ngốc nghếch, nhưng không ngờ cậu lại biết suy nghĩ như vậy.

“Cũng may là nhà tớ có đặt mua báo ở tòa soạn Thần Báo dài hạn, nếu không tớ còn phải tốn năm đồng đó…”

“Cậu không sợ tớ sẽ chiếm nhà của cậu, chiếm đồ ăn của cậu, và chiếm luôn cả ba mẹ cậu sao?” Lăng Mặc lại hỏi.

Dạo gần đây sinh hoạt của Khúc Quân đã vô nề nếp, cứ đến mười giờ tối đã bắt đầu buồn ngủ, hôm nay ngủ trễ nên mí mắt như đeo đá.

“Tớ chính là…của cậu…”

Hô hấp của Khúc Quân đều đều, sắp rơi vào giấc ngủ.

“Trong đầu đang suy nghĩ cái gì vậy? Lại đang bắn pháo bông à?” Lăng Mặc nhớ lại lời mà Khúc Quân đã nói, không nhịn được khẽ cong khóe môi.

“Không phải bắn pháo bông… Chỉ muốn cậu…”

Khúc Quân nói xong câu này liền ngủ thẳng cẳng.

Không biết qua bao lâu, Lăng Mặc nằm bên cạnh nhích người tới, nhẹ nhàng gác tay mình lên bụng cậu.

“Được thôi, cậu muốn bắn pháo bông hay muốn tớ đều được cả.”

Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân đúng hạn làm hết tất cả bài tập. Trải qua bữa cơm tối hôm qua, Lý Viễn Hàng cũng đã biết Lăng Mặc và ba mẹ cậu ta đã xé mặt nhau. Cậu ta nhớ mẹ cậu ta ngồi trên sofa có nói một câu, đó là ‘Trước đây Lăng Mặc án binh bất động chính là vì chờ đợi người giám hộ mới thích hợp như vợ chồng Mạc Thanh xuất hiện’.

Lý Viễn Hàng hận Lăng Mặc, tất nhiên cũng hận lây cả Khúc Quân. Tiếc là đám du côn mà cậu ta mời đến lần trước không làm nên cơm cháo gì.

Khi Khúc Quân mở sách ra coi bài mới, Lý Viễn Hàng quái quái nói “Nhà mày nhận nuôi Lăng Mặc là muốn cho mày một đối tượng để mày chép bài đấy à?”

Khúc Quân liếc Lý Viễn Hàng, biểu tình lạnh lùng kia không biết có phải là vì ở chung lâu với Lăng Mặc không mà giống y như đúc.

“Lúc trước Lăng Mặc ở nhà mày, mày không thích cậu ấy dạy kèm cho mày, mà bản thân mày cũng đâu đến nỗi học kém đâu, chẳng qua mày không muốn chuyên tâm học hành mà thôi. Nếu có gan thì trưa nay sau khi tan học gặp nhau ở kho hàng phía sau trường học, một chọi một!” Khúc Quân muốn dạy dỗ thằng nhóc hư hỏng Lý Viễn Hàng này lâu lắm rồi.

“Một chọi một thì chơi luôn! Ai sợ mày chứ!” Lý Viễn Hàng thầm nghĩ tay chân cậu ta vừa dài vừa linh hoạt như vầy, còn không thắng nổi một thằng mập?

Lúc đến giờ nghỉ trưa, khi các học sinh tốp về nhà thì về nhà hết, tốp đến căn tin ăn thì đi hết, Khúc Quân thì đến chỗ ngồi của Lăng Mặc nói “Cậu đến căn tin mua giùm tớ suất cơm được không? Tớ phải đi vệ sinh!”

“Nhiều chuyện.” Lăng Mặc liếc Khúc Quân một cái rồi đi theo tốp học sinh đi đến căn tin.

Nhưng trái tim nhỏ của Khúc Quân đang đập bình bịch.

Cậu đi tới nhà kho ở phía sau trường học, quả nhiên thấy Lý Viễn Hàng đang đứng đợi ở đó.

“Thằng mập chết bầm! Mày hẹn tao ở nơi thanh vắng như vậy là ngứa da muốn làm bao cát cho tao à?” Vẻ mặt của Lý Viễn Hàng tràn ngập cợt nhã.

Ở trong lòng cậu ta, Khúc Quân chẳng qua chỉ là một thằng đàn em vô dụng nịnh hót hùa theo Lăng Mặc làm chuyện xấu.

“Bao cát?” Khúc Quân hừ hừ.

Từ khi xuyên vào nhóc mập Mạc Tiểu Bắc, cậu vẫn luôn chú ý rèn luyện thân thể, trong tháng này cậu đã giảm được năm kí, mặc dù người ngoài nhìn vào không thể thấy rõ sự thay đổi, nhưng Khúc Quân gặp đúng dịp dùng Lý Viễn Hàng làm bao cát để kiểm chứng thành quả một tháng nay của cậu.

Cậu đi tới trước mặt Lý Viễn Hàng, Lý Viễn Hàng còn chưa kịp thủ thế thì chợt nghe tiếng gió gào thét bên tai, nhanh đến mức cậu ta không kịp phản ứng lại, cậu ta lảo đảo về sau hai bước rồi ngã bệt xuống đất, cậu ta ngẩng phắt đầu nhìn Khúc Quân, hoàn toàn không ngờ cậu ta thế mà lại ăn trúng một quyền của thằng mập luôn bị ăn hiếp nhưng vẫn cười hi hi từ trước đến giờ.

Trong đầu ầm một tiếng, máu mũi lập tức chảy ào ào ra ngoài, Lý Viễn Hàng lập tức đứng dậy, ánh mắt đỏ lừ trừng Khúc Quân.

“Thằng mập chó chết! Thằng mập thối tha! Mày dám đánh tao! Tao sẽ đánh chết mày!”

Lý Viễn Hàng nhào tới hết đấm rồi lại đá.

Khúc Quân nâng một tay che mặt, gồng cứng cơ thể, nắm đấm của Lý Viễn Hàng mặc dù hung ác nhưng đối với Khúc Quân mà nói thì chẳng xi nhê gì.

Khúc Quân bất thình lình phản đòn lại, một cú đấm của cậu đủ để Lý Viễn Hàng đau đến mức hộc máu!

Lại thêm một quyền đấm thẳng vào mặt Lý Viễn Hàng, khiến cậu ta xém chút nữa là đi nguyên hàm răng.

Thầy thể dục đang sắp xếp lại dụng cụ thể dục trong nhà kho thì chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài, thầy liền đi vòng ra sau thì thấy bộ dáng Lý Viễn Hàng như bị hóa điên mà hết đấm lại đá một nhóc mập.

“Các cậu đang làm gì đó!”

Nghe thấy tiếng quát tức giận của thầy thể dục, Lý Viễn Hàng rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngay tại lúc cậu ta đứng sững lại kia, Khúc Quân nhanh chóng nắm lấy cơ hội đá một cú chính xác vào chân cậu ta, Lý Viễn Hàng trực tiếp ngã ngửa ra sau.

Một cú đá này còn chất lượng hơn cả những cú đấm đá loạn xạ ngầu hồi nãy của Lý Viễn Hàng, khiến cậu ta xém chút nữa là bị đá văng ra xa.

Cậu ta nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Khúc Quân, lập tức máu nóng xông lên đầu, đâu còn để ý thầy thể dục đang đứng đó nữa, cậu ta điên cuồng đá lung tung lên người Khúc Quân.

Ngoại trừ mặt của Khúc Quân ra thì những nơi khác cậu để cho Lý Viễn Hàng thả sức mà đá đạp, bộ đồng phục của cậu in đầy dấu giày.

Ranh con, cho mi đá thoải mái, ông đây chỉ thấy như gãi ngứa í. Mi để lại bao nhiêu dấu giày thì chốc nữa mi sẽ te tua bấy nhiêu.

Thầy thể dục thấy Lý Viễn Hàng còn chưa chịu dừng lại, sợ Khúc Quân bị Lý Viễn Hàng đánh gây thương tích nặng nên nhanh chóng chạy tới can ngăn, nhưng Lý Viễn Hàng vẫn còn tức giận trong lòng, không chịu dừng tay, thậm chí còn đá thầy thể dục một cú.

“Cậu giỏi lắm, dám đánh luôn cả giáo viên à! Đánh bạn học riết nghiện luôn hả! Đi! Theo tôi đi gặp chủ nhiệm của các cậu!”

Sức lực của thầy thể dục khỏe hơn Lý Viễn Hàng nhiều, thầy khẽ dùng sức kéo một cái là cậu ta liền ngã sấp mặt xuống đất.

Cô Hoàng đang ngồi trong phòng giáo viên, vừa chấm bài thi cuối kỳ vừa ăn cơm trưa, ai biết thầy thể dục lôi Lý Viễn Hàng mặt mũi tức giận đi vào, đi theo sau là Khúc Quân trên người dính đầy dấu giày, đi đến trước mặt cô.

“Cô Hoàng! Đây là học sinh của lớp cô đấy! Tụ tập đánh nhau ở nhà kho phía sau trường học! Ngăn mãi mà không được!”

Cô Hoàng nhìn Lý Viễn Hàng và Khúc Quân, không nhịn được nhíu mày lại.

“Lý Viễn Hàng, sao em lại làm như vậy? Còn em nữa, Mạc Tiểu Bắc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nó đánh em!” Lý Viễn Hàng chỉ cái mũi còn chảy máu của mình nói.

Cô Hoàng lập tức rút khăn giấy đưa cho Lý Viễn Hàng cầm máu, rồi kêu cậu ta ngửa đầu lên.

Thầy thể dục lại cười “Mạc Tiểu Bắc đánh cậu? Thế sao tôi lại thấy cậu dí theo người ta hết đạp lại đá? Cậu nhìn bạn học Mạc Tiểu Bắc của cậu đi, cả người từ trên xuống dưới toàn là dấu giày của cậu, còn cậu ngoại trừ cái mông bị dính chút bụi thì hoàn toàn có phương diện áp đảo thắng lợi! Ngay cả tôi cũng trúng chiêu của cậu nữa mà!”

Cô Hoàng cúi đầu nhìn thì thấy trên quần của thầy thể dục có một dấu giày rõ ràng.

“Xin lỗi thầy nhiều lắm, học sinh lớp tôi thật khiến người ta không thể bớt lo được.”

“Em đạp nó vì nó đánh em trước!”

Lý Viễn Hàng cảm thấy người chịu thiệt là cậu ta mới đúng, dù cậu ta có đạp thêm mấy cái đi nữa thì thằng mập đó không có bị chảy máu, cũng chả mất miếng thịt nào!

Cô Hoàng nhìn Khúc Quân “Mạc Tiểu Bắc, là em đánh chảy máu mũi Lý Viễn Hàng?”

“Là em đánh. Bởi vì cậu ta cứ nói em là thằng mập chết bầm hoài. Em có tên có tuổi đàng hoàng mà, tại sao cậu ta không gọi dễ nghe chút chứ?” Khúc Quân đỏ mắt hỏi.

“Chẳng phải mày vốn tên là thằng mập chết bầm à? Mày coi có đứa nào trong lớp kêu tên của mày không?”

Cô Hoàng nghe đến đây liền vỗ bàn một rầm “Lý Viễn Hàng! Em dám nói như vậy ở trước mặt thầy cô ư? Bộ gia đình em không có giáo dục em à?”

Lý Viễn Hàng lập tức tỉnh táo lại từ cơn tức giận vì bị đánh chảy máu mũi, cậu ta bỗng nhiên kinh hoảng nhận ra lời nói vừa nãy đúng là không thích hợp.

Chẳng qua là từ khi Mạc Tiểu Bắc chuyển đến học trường này, cậu ta đã bắt đầu ở trước mặt người khác hay ở sau lưng người khác kêu cậu là ‘Thằng mập chết bầm!’, giờ đã quen miệng rồi, khó có thể sửa được.

“Còn nữa, Mạc Tiểu Bắc, em nên nói cho cô biết. Cô sẽ ra mặt uốn nắn bạn, chứ không phải là đánh bạn như thế.”

“Em cũng không cố ý đánh cậu ta… Chỉ tại cậu ta cướp tiền để đóng học phí môn đại số chiều nay của em!”

Lý Viễn Hàng hóa đá trước lời tố cáo của Khúc Quân.

===Hết chương 22===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 22.

Lăng Mặc: Cậu có tiền dư đi làm Lý Viễn Hàng?

Khúc Quân:… Phiền anh đừng có dùng cái từ ‘làm’ này được không? Tui một chút cũng chả thèm làm cậu ta đâu. Ê, anh ném hai mươi đồng cho tui làm gì?!

Lăng Mặc: Làm cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN