Góp Nhặt Huyền Bí
Chương Truyện 2: Bức Tượng Biết Múa (Chương 2)
Tôi liếc sang thấy Mỹ đang rất tập trung nghe ông Mạnh kể chuyện. Riêng tôi, có ấn tượng không tốt với ông ta, tôi thấy ở ông ta có cái gì đó rất gian xảo.
Ông Mạnh đằng hắng, rồi đáp: “Phải. Con bé đang chơi trong sân, lúc đó vợ chồng tôi đang…” Ông ta đột nhiên ngừng lại, ra dấu bằng tay.
Tôi thấy nét mặt thầy Thành vẫn nghiêm nghị, còn hai má của Mỹ thì tự dưng đỏ bừng lên. Tôi thì chẳng hiểu cái quỷ gì hết. Nói chung là tôi không muốn hiểu, “cái lão chết dịch!” Đang có con gái mà lão lại nói đến mấy chuyện nhạy cảm đó. “Lão biến thái!”
“Nhưng vợ chồng bạn của giáo sư gặp được đứa bé trong hoàn cảnh nào?” Ông ta vừa châm trà vừa hỏi thầy Thành.
“Con bé nằm trên vỉa hè, khi đó đầu của nó bị thương, chảy máu nhiều lắm!”
“Ôi, lạy Chúa!”
Thầy Thành tiếp tục hỏi những câu mà tôi chẳng biết dụng ý của thầy là gì nữa. Tại sao thầy lại quan tâm đến những thứ đó làm gì? Chẳng phải đã rõ ràng là có ma rồi, còn chứng minh gì nữa? Nghĩ lại hai đêm trong thấy hiện tượng rùng rợn, tôi sởn tóc gáy. Ông Mạnh này phải công nhận ông ta rất lì lợm khi ở trong ngôi biệt thự ma này. Chẳng lẽ, không bao giờ ông thấy hiện tượng đó hay sao? Có nên nói cho ông ta biết về những gì chúng tôi đã chứng kiến tại sân biệt thự của ông hay không?
Thầy Thành hỏi ông ta về chiều cao, cân nặng, mái tóc, màu mắt… của đứa bé bị mất tích để làm gì? Tôi lại liếc nhìn Mỹ, từ nãy giờ không nghe cô ấy nói một câu nào cả. Tại sao vậy? Sự ít nói của cô ấy càng làm cô ấy quyến rũ hơn. Mỹ mang váy dài, mặc áo len màu xanh dương, tôi liếc nhìn sang chỗ ngực áo xẻ một rãnh nhỏ. Đôi tai tôi nóng bừng lên như có lửa đốt. Đường nét thanh tân của cô ấy đánh thức bản năng đàn ông trong tôi. Mỹ chống cằm ngồi nghe thầy Thành và ông Mạnh nói chuyện, thỉnh thoảng cô ấy ngước mặt nhìn tôi, hé môi xinh mỉm cười. Mái tóc cô ấy mới mượt mà, óng ả làm sao. “Ôi, mày hãy bình tâm lại đi nào thằng nhóc. Cô gái đang đứng trước mặt mày là ‘vợ’ của thầy mày đấy!” Tôi tự dặn lòng mình, không được có những ý nghĩ bậy bạ.
Nói chuyện thêm khoảng mười lăm phút nữa. Chúng tôi chào ông Mạnh ra về. Ông ta rất muốn giữ chúng tôi ở lại. Tôi biết vì sao ông ta lại “mến khách” đến vậy. Thử không có Mỹ xem ông ta có làm thế không? Tôi khinh thường ông ta vô cùng, từ đầu đến cuối buổi tôi không trả lời ông ta bất cứ câu hỏi nào cả.
Thầy Thành bắt tay ông Mạnh, nói với ông: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ về gặp vợ chồng họ để trao đổi. Sau đó sẽ sắp xếp một cuộc hẹn, nếu cần thì dùng biện pháp khoa học can thiệp, tôi rất có niềm tin anh sẽ tìm lại được đứa con gái yêu dấu của mình.”
“Được thế thì còn gì bằng. Chân thành cám ơn giáo sư. Nếu tìm lại được con gái của mình tôi không biết dùng thứ gì xứng đáng để báo đáp lòng tốt của giáo sư nữa.”
“Hãy khoan nói đến những chuyện đó. Trước mắt là giúp anh tìm lại được người thân đã.”
“Ôi, giáo sư thật là bồ tát sống. Cho tôi được hôn tay giáo sư.” Không cần thầy Thành cho phép. Ông ta, ngang nhiên cầm lấy tay thầy, trân trọng đặt lên mu bàn tay thầy một nụ hôn.
Tôi muốn ói khi trông thấy cảnh tượng đó. Còn Mỹ thì che miệng cười tủm tỉm. Chắc lần đầu tiên Mỹ thấy một kẻ chây chét như vậy.
Ông Mạnh tiễn chúng tôi ra đến cổng ngôi biệt thự. Trước khi rời đi, thầy Thành không quên lướt mắt qua bức tượng thạch cao. Ra khỏi ngôi biệt thự, đi được khoảng chục mét thầy mới lên tiếng.
“Lạ thật!”
“Dạ?”
“Bắt đầu giai đoạn căng não rồi đây.”
Thầy Thành nói những câu mà tôi chẳng hiểu mô tê gì.
Mỹ quàng tay thầy đi trước, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi có một ước mơ thật nhỏ nhoi. Được hóa thân làm thầy một lần.
3 ngày trôi qua,
Tôi không nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào của thầy. Tôi có bấm gọi cho thầy nhưng lúc nào cũng: “thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.”
Ba ngày vừa qua, lúc nào đầu óc tôi cũng chìm ngập hai hình tượng. Một là, ngôi biệt thự trong hẻm bà Chuột, với bức tượng thạch cao biết nhảy múa. Hai là, bóng hình người con gái cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ đó. Mỗi lần nghĩ đến Mỹ là mỗi lần tim tôi khó chịu, lòng tôi chua xót… Những âm thanh trong căn phòng trọ nhà thầy Thành cứ ám ảnh tôi. Tôi thấy khó hiểu với khẩu vị chọn bạn tình của một số cô gái. Tại sao họ lại thích mẫu đàn ông già bằng tuổi ông của họ kia chứ? Mỹ còn trẻ quá! Như thế thật là phí tuổi thanh xuân. Chắc tôi đã sai rồi. Bởi tình yêu không có phân biệt tuổi tác. Có duyên có nợ thì dính chặt với nhau thôi. Mà tôi cũng thật khờ, việc Mỹ cặp với thầy Thành có gì mà không xứng? Thầy Thành là người đàn ông vừa đẹp trai, lại vừa tài ba. So với mấy đứa trẻ trâu như chúng tôi, xách dép theo thầy còn không kịp. Con gái ở bên một người đàn ông bản lĩnh như thầy cũng đáng lắm! Nghĩ vậy tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng, không biết mấy ngày qua thầy Thành đã đi đâu? Làm gì mà lại khóa máy. Có khi nào thầy gặp chuyện gì rồi không?
Tôi đang ngồi đánh cờ với chú Quân, đánh xong ván đó. Tôi đứng lên chào chú ra về.
Vừa bước chân ra khỏi quán, tôi đón xe taxi đi thẳng qua phòng trọ của thầy Thành.
Đến nơi, tôi thấy cửa phòng mở hé. Từ trong phòng vọng ra tiếng đàn guitar thùng. Âm điệu réo rắc quyến rũ hồn người. “Giọng đàn ngọt lịm đó là của ai nhỉ?”
Tôi định cốc cửa nhưng nghĩ sao đó lại thôi, tôi đứng tập trung lắng nghe. Có giọng hát trầm ấm cất lên. Một người đàn ông đan hát bài “Nhỏ ơi” Chất giọng phê phê đó chỉ có một người duy nhất có được, ngoài thầy Thành ra thì không còn ai khác.
Tôi đánh bạo, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào.
Một cảnh tượng đẹp và lãng mạn vô cùng hiện ra trước mắt tôi.
Trên bàn là chậu thủy tiên vàng đang trổ hoa. Mỹ ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đen mà thầy vẫn thường ngồi làm việc. Cô ấy ngồi bắt tréo chân, cây đàn ép sát vào người. Nhưng cũng không thể sát bằng cơ thể của thầy Thành đang ôm trọn lấy cô ấy. “Thầy đang tập đàn cho Mỹ?” Không phải. Không ai lại đi tập đàn như vậy cả. Người nam áp mặt vào mái tóc của người nữ. Thầy Thành nhắm mắt, đắm mình trong mùi hương trên làn tóc dài đen nhánh của Mỹ. Tôi thấy họ thật đẹp đôi, thật lãng mạn.
Thầy Thành là một tài tử, thứ gì thầy cũng biết và thứ gì cũng xuất sắc. Tôi bị bất ngờ bởi tài nghệ chơi đàn của thầy, cả giọng ca của thầy nữa.
Hát xong ca khúc trữ tình, tôi thấy họ hôn nhau. Họ yêu nhau thật sự. Yêu nhau ngọt ngào. Tôi biết họ sẵn sàn hy sinh tất cả vì nhau. Bây giờ tôi mới nhận ra, chuyện quan hệ xác thịt giữa họ chỉ là một phần hương vị trong chiếc bánh tình yêu mặn mà.
“Thưa thầy!” Môi tôi mấp máy.
Hai cặp mắt đang yêu, quay lại nhìn tôi. Thầy Thành nở một nụ cười, Mỹ cũng vậy; cô ấy không ngượng ngùng như buổi đầu tiên tôi gặp cô ấy nữa.
“Em đến rồi.”
“Dạ. Em có gọi cho thầy nhưng máy thầy không liên lạc được.”
“Thầy tắt máy đấy!”
“Dạ.”
“Thỉnh thoảng thầy cần sự yên tĩnh. Lánh xa tất cả những xô bồ của cuộc sống. Ngoại trừ một người…” Nói rồi, thầy nhìn Mỹ triều mến.
“Chuyện ở nhà ông Mạnh đó sao rồi ạ?” Tôi tò mò muốn biết ba ngày qua đã xảy ra những chuyện gì.
Thầy Thành định đáp lời tôi thì…
“Đùng” Tiếng sấm nổ rền trời.
Cơn mưa rào rào đổ xuống.
Thầy Thành mở cửa sổ để ngắm mưa bay. Con người của thầy rất lãng mạn.
-Một cơn mưa bất chợt, thú vị thật! – Gương mặt thầy sáng lên niềm hạnh phúc. Cũng đúng thôi. Cuộc đời bạn có thể mất đi nhiều thứ, nhưng nếu bạn có một người để yêu và được ở bên cạnh người ấy thì bạn còn đòi hỏi gì ở cuộc đời hơn nữa. Thầy Thành có Mỹ, đó là món quà vô giá mà thượng đế đã mang đến cho thầy, những cái khác, thiết nghĩ thầy cũng không cần lắm!
Thầy Thành kéo ngăn bàn, lấy ra một tờ báo đưa cho tôi. Thầy nói:
-Em hãy đọc đi!
Tôi cầm tờ báo xem lướt qua phần hình ảnh. Sững sốt la lên:
-Trời ơi! Là ngôi biệt thự nhà ông Mạnh. Sao lại có chuyện như vậy? – Bài báo giật tít :”Bức tượng biết múa, gieo gió gặt bão.” Bên dưới bài viết đề tên tác giả Lê Tử Thành.
“Ông Mai Đức Mạnh, nhà điêu khắc, kiến trúc sư giàu có. Mười lăm năm trước, trên đường đi nhậu về, lái xe hơi tông phải người phụ nữ đang mang bầu. Người phụ nữ đó bị thương rất nặng, do “e ngại” (!) sợ phải đền bù nhiều tiền nên đã cài số lui, cán qua bụng người phụ nữ đó thêm lần nữa cho chết hẳn, rồi tạo hiện trường giả.
Sau vụ cố sát đó, ông chỉ phải đền bù hai chục triệu đồng tiền ma chay gọi là an ủi cho gia đình nạn nhân. Tưởng rằng như thế là yên ổn, nhưng không! Luật nhân quả ứng hiện ngay trong kiếp này.
Hai năm sau vụ tông chết người…
Cũng trong một lần đi nhậu về, ông đã de xe cán chết đứa con gái năm tuổi của mình. Bà vợ ông tận mắt trông thấy cảnh tượng đó, lên cơn đau tim chết ngay tại chỗ. Ông Mạnh đem xác đứa con gái lấy phần cốt đúc thành bức tượng thạch cao, đặt dưới cây thông già; rồi đi báo với công an là con mình bị kẻ xấu bắt cóc.”
-Làm sao thầy biết là ông ấy giấu xác đứa con gái trong bức tượng? Bằng cách nào mà ông ấy lại khai nhận tất cả vậy ạ?
-Dựa vào lối suy luận quy nạp và diễn dịch mà thầy tìm ra sự thật. Thầy đã bịa ra câu chuyện vợ chồng người bạn để thử xem phản ứng tâm lý của ông ta. Em có để ý thấy biểu hiện của ông ta khi nghe thầy nhắc đến bé Mi sa không? Dường như ông ta không mấy quan tâm đến con gái mình. Chỉ có hai khả năng thôi. Hoặc ông ta là người vô cảm, hoặc ông ta biết một điều gì đó mà giấu tất cả chúng ta. Thầy hỏi ông ta về chiều cao của Mi sa lúc năm tuổi là để đối chiếu với bức tượng dưới gốc thông già. Kếtquả, thật trùng khớp! Chiều cao của bức tượng bằng với chiều cao của Mi sa.
-Em nhớ rồi. Lúc đó thầy đã nói : “Lạ thật!”
-Ừ, và khi đó thầy đã nghĩ đến một giả thiết rất khủng khiếp. Rằng ông Mạnh đã giết con mình rồi giấu xác trong bức tượng thạch cao. Ba ngày qua thầy đã đi điều tra tìm hiểu từ nhiều nguồn có liên quan đến ông Mai Đức Mạnh. Được biết rất nhiều chuyện về đời sống trụy lạc của ông ta.
-Nhưng làm sao ông ta lại thú nhận ạ?
-“Mỹ nhân kế”
-Dạ?
-Mỹ đã vào cuộc giúp thầy, cô ấy đã chuốc cho ông ta say bí tỷ, trong lúc say rượu ông ta đã lộ ra những sơ hở. Với sự trợ giúp của anh Hải, trưởng công an phường mười một. Bọn thầy bắt giữ ông ta, thầy khẳng định cái xác được giấu trong bức tượng thạch cao, nhưng ông ta chối quây quẩy. Đến khi, thầy hù dọa: “Sẽ đập vỡ bức tượng để chứng minh, nếu không đúng sự thật thầy chấp nhận để ông ta kiện ra tòa.” Trước sự cương quyết của thầy, ông ta không còn cách nào khác, đành phải khai nhận tất cả sự thật. Dù gì thì ông ta cũng là một nhà điêu khắc, bức tượng đó quả là tuyệt tác, ông Mạnh thà mất tất cả chứ không để mất đi đứa con tinh thần của mình.
Ngoài trời chớp giật.
Mưa vẫn đổ rào rào…
Những chậu phong lan đứng nép vào nhau để chống chọi với cái lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!