Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần - Chương 12: Không tưởng tượng được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần


Chương 12: Không tưởng tượng được



Mạc Nhiễm Thiên ngu ngơ nhìn một màn trước mắt này, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần nhỏ nhắn kia, nụ hoa vừa chớm nở kia, hai tiểu chu quả ngây ngô mà mê người kia, vòng eo thon thả nhỏ nhắn kia, phong cảnh bí ẩn mê người trước mắt kia, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm giác trong lỗ mũi có cái gì lập tức rớt xuống.

Mạc Nhiễm Thiên mới vừa nghĩ tới, ngay lập tức một giọt máu đỏ tươi nhỏ trên tay hắn, hắn bị dọa đến hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ chuyện này thật sự làm chết người.

“Thái tử điện hạ, nô tì hầu hạ người nghỉ ngơi.” Lam nhi hướng về Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi mà đến.

“Ngươi, ngươi đừng lại đây, đi ra ngoài!” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến vội vàng bịt mũi thụt lùi ba bước.

“A, đừng, thái tử điện hạ, nhận lấy Lam nhi đi, hu hu, Lam nhi nhất định hảo hảo hầu hạ thái tử điện hạ.” Lam nhi bị dọa đến lập tức quỳ rạp xuống bên chân Mạc Nhiễm Thiên, nước mắt không nhịn được rơi xuống, thấp đầu chờ đợi Mạc Nhiễm Thiên quyết định.

Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu trợn mắt, hắn cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ mình nhìn xuống, chảy máu mũi bỏ mình mà thôi, mặc dù vậy trong óc lập tức nghĩ đến, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất, tay hướng về phía thằng nhóc của mình sờ sờ, hoàn hảo, ít nhất còn có phản ứng, tuy nhiên có vẻ như chỉ nhỉnh hơn chút xíu, lấy ra không chừng làm cho nữ nhân cười đến chết mất.

“Lam nhi, ngươi đi xuống đem quần áo mặc trở lại.” Mạc Nhiễm Thiên cố gắng áp chế một chút kích động trong lòng nói.

Lam nhi vội vàng ngẩng đầu, trợn to hai tròng mắt xinh đẹp hỏi: “Thái tử điện hạ không muốn Lam nhi hầu hạ sao?”

“Uhm, không cần, mặc lại đi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Mạc Nhiễm Thiên máu mũi đã ngừng chảy, nhưng hắn không dám nhìn thân thể Lam nhi lần nữa. Sợ chính mình tâm địa cầm thú quá, lại làm chuyện mất mặt thì hỏng.

“Thái tử điện hạ muốn đem Lam nhi tặng người sao?” Lam nhi yếu ớt đáng thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên nhắm chặt hai mắt, hắn là người thẳng thắn, cũng rất ghét nữ nhân nói nhiều, không khỏi có điểm không nhịn được nói: “Nhanh đi mặc quần áo, thật sự là dong dài.” Nói xong chính mình hướng giường lớn đi đến.

Lam nhi cả người run lên, nước mắt chảy không ngừng, tuy thế nàng vẫn rất nhanh hướng một cánh cửa đi đến, Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên giường, lần nữa nghiên cứu thằng nhỏ của mình một chút, kết luận vẫn chỉ có một, đó là tốt nhất vĩnh viễn đừng lấy ra nữa kẻo xấu hổ mất mặt. Mạc Nhiễm Thiên buồn bực đến tâm phiền ý loạn, cuộc sống không có tình thú, ai.

Chỉ chốc lát, Lam nhi một thân áo vải quần trắng trở về, nhìn Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên giường, lập tức quỳ xuống trước giường nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ, Lam nhi đã tới, thái tử điện hạ có gì phân phó?”

“Lại đây, giúp ta đấm chân!” Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ cùng với nữ nhân là không được, nhưng một đại mỹ nhân như vậy, tốt xấu gì cũng phải hưởng thụ một chút.

“Dạ, thái tử điện hạ.” Lam nhi sửng sốt, quỳ gần bên giường, vươn bàn tay ngọc, gõ trên bắp chân Mạc Nhiễm Thiên.

“Ngồi gõ đi.” Mạc Nhiễm Thiên không đành lòng, mặc dù đã biết ở đây chính là loại phương thức sinh tồn này, nhưng hắn cũng cảm giác được mình thật sự làm không được.

“A, dạ, cám ơn thái tử điện hạ.” Lam nhi kinh hãi giật mình, nhưng lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên cũng đang nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tiếp tục gõ.

“Lam nhi, vì sao sợ ta như thế?” Mạc Nhiễm Thiên cũng chỉ muốn tìm tâm sự người tâm sự hàng đêm, cổ đại này buổi tối chỉ có một người nằm trên giường như vậy, mình cũng không phải người chết, như thế nào ngủ sớm như vậy, hơn nữa vừa mới tới, hết thảy đều không quen thuộc, cũng rất tò mò. Nghĩ tới đây, Mạc Nhiễm Thiên nhìn Lam nhi lộ ra thâm ý cười.

“A, không có, Lam nhi không có.” Lam nhi đầu cúi càng thấp.

“Lam nhi, bổn thái tử có đôi khi rất ngốc, nhưng có đôi khi cũng không ngốc, nhưng lúc nào cũng không thích nữ nhân dong dài cùng nữ nhân không nghe lời, Lam nhi nếu như không muốn ta đem ngươi đưa cho tứ hoàng tử, tốt nhất sau này ngoan ngoãn nghe ta nói, ta đây khiến cho ngươi ở thái tử phủ tự do tự tại, làm một người thị thiếp trên danh nghĩa được không? Đương nhiên bất cứ lúc nào, ngươi cũng phải lấy lời của ta là mệnh lệnh số một, nhớ kĩ ngươi chỉ là nữ nhân của thái tử điện hạ ta! Nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?” Mạc Nhiễm Thiên ngữ khí khi nhanh khi chậm, khi nhu khi cương, làm cho Lam nhi nghe xong hoảng sợ nhìn hắn.

“A a, nghe không hiểu sao? Vẫn cảm giác được ta đây là ngu thái tử không đáng để ngươi đi theo sao?” Mạc Nhiễm Thiên lạnh nhạt nhìn nàng, nhưng khóe miệng tươi cười không có một tia nhiệt độ.

“Không, không phải, Lam nhi nguyện ý nghe thái tử điện hạ, thật mà, thái tử điện hạ đừng đem ta cho tứ hoàng tử, Lam nhi nhất định ngoan ngoãn hầu hạ thái tử điện hạ.” Lam nhi phục hồi tinh thần, lập tức lộ ra ngạc nhiên vui mừng, nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được thái tử điện hạ này căn bản không giống như tỷ muội của nàng nói, thái tử điện hạ này rất bình thường, hơn nữa cảm giác thật uy nghiêm a, nơi nào nhìn ra được là ngốc? Tại sao bên ngoài truyền ra quá đáng như vậy?

“Uhm, ngươi nghe lời, ta tự nhiên đối tốt với ngươi, nhớ kĩ, đừng đem bất cứ chuyện gì của thái tử phủ tiết lộ ra ngoài. Bên ngoài phát sinh chuyện gì đều phải nói cho ta biết, đã hiểu chưa?” Mạc Nhiễm Thiên vì chính mình sau này tính toán.

“Dạ, thái tử điện hạ, Lam nhi hiểu được.” Lam nhi mắt to tỏa ánh sáng, biết chính mình sẽ không bị đuổi đi.

“Uhm, vậy ngươi nói một chút tại sao trước nhị hoàng tử đem ngươi mang đến, ngươi thấy ta lại khóc?”

“A, cái này?” Lam nhi khó xử nhìn Mạc Nhiễm Thiên, mà Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm lại, lạnh như băng nói: “Nhanh như vậy đã quên sao?”

“Không, không phải, là, là bởi vì cung nữ bên ngoài đều nói thái tử điện hạ ở trên giường là, là…” Lam nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên không dám nói tiếp.

“Nói!” Mạc Nhiễm Thiên trầm giọng nói.

“Là, là vô dụng, nhưng lại đánh nữ nhân, đánh cho cả người đều là máu…” Lam nhi càng nói thanh âm càng nhỏ, đến cuối cùng sợ hãi nhìn Mạc Nhiễm Thiên sắc mặt đã xanh mét, bị dọa đến quỳ mọp trên mặt đất.

Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm chặt, hắn thật sự không biết tên ngu thái tử có thể ngu đến cỡ này, khuyết điểm của mình cư nhiên cả hoàng cung đều biết, trời ạ, bảo ta sau này phải làm người như thế nào đây. Không trách được cung nữ thấy hắn lại nhạo báng hắn, thì ra là đang cười hắn không phải nam nhân a.

“Thái tử điện hạ, Lam nhi sai rồi, Lam nhi sai rồi.” Lam nhi thấy hắn tức giận đến gân tay nổi lên, bị dọa đến liên tiếp xin lỗi.

“Không liên quan đến ngươi, đứng lên mà nói, như vậy ngươi vừa rồi vì sao sợ bị đưa đến nơi ở của tứ hoàng tử? Ta không được, đệ ấy thì có vấn đề gì chứ?” Mạc Nhiễm Thiên đã tức giận đến mức nói chuyện đều phát run. Sau này hắn phải sống như thế nào đây a, chẳng lẽ thật sự phải bị nam nhân đè mới được?

“A, đừng, tứ hoàng tử ngài ấy, ngài ấy…” So với Mạc Nhiễm Thiên, các cung nữ càng sợ Mạc Tử Viêm.

“Đệ ấy không phải rất bình thường sao? Là đánh người sao?” Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi.

“Hắn, hắn là cầm thú, hắn đùa bỡn cung nữ cùng thị thiếp của hắn, đem các nàng toàn bộ cởi hết trói lại, dùng răng cắn, sau đó dùng gậy đùa bỡn các nàng, không nghe lời thì dùng roi độc đánh, chị em tốt của Lam nhi chính là bị hắn hành hạ đến chết, hu hu.” Lam nhi nói tới đây toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

“Súc sinh! Biến thái!” Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, tức giận mắng to, cái tên Mạc Tử Viêm này bên ngoài tuấn mỹ, mặc dù có lạnh lùng chút, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự không khác gì súc sinh, như thế nào có thể vũ nhục nữ nhân như vậy!

“Thái tử điện hạ, nghìn vạn lần đừng đem Lam nhi cho tứ hoàng tử, Lam nhi tình nguyện chết.” Lam nhi nước mắt tuôn rơi.

“Ngươi yên tâm, ta nói chuyện tuyệt đối giữ lời, ngươi sau này chính là nữ nhân của thái tử ta, mặc dù ta không chạm ngươi, nhưng ngươi cũng không thể nói ra, chỉ có thể nói chúng ta ở chung rất hạnh phúc, hiểu không?” Mạc Nhiễm Thiên hy vọng Lam nhi có thể cứu mặt mũi hắn trở về.

“Cám ơn thái tử điện hạ, Lam nhi hiểu được.” Lam nhi là người thông minh, đương nhiên hiểu ý Mạc Nhiễm Thiên, tuy vậy nàng có thể an phận ở lại thái tử phủ cũng tốt, vốn tưởng rằng mình có thể làm thị thiếp của nhị hoàng tử, không nghĩ tới thiếu chút nữa lại thành đồ chơi của tứ hoàng tử, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến có một chỗ dung thân mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN