Sắc Mệnh Bảo Ấn
Nỗi Đau Mất Mát
Ở thế giới này, khí lực chính là phép thuật. Khi con người được khoảng 8 tuổi sẽ có một cuộc khảo nghiệm tư chất gồm 5 loại tư chất Thủy Tinh – Đồng – Bạc – Vàng và Bạch Kim, trong tất cả tư chất Thủy Tinh là hạ đẳng nhát vì sẽ không sử dụng được các thuộc tính ( Hỏa, Kim, Thủy,…) còn Bạch Kim là mạnh nhất vì có thể điều khiển mọi thuộc tính. Tuy nhiên ở thời xa xưa bảng xếp hạng tư chất lại là Bạch Kim – Linh Bá – Hắc Ám – Hoàng Kim và cuối cùng là Huyết Ảnh( Thuỷ Tinh) chỉ như vậy cũng đủ hiểu Thuỷ Tinh thời xưa ghê thế nào.
Khí lực cũng chia làm nhiều tầng: Thường dân – Tân Tinh – Vệ Binh – Chiến Binh – Hộ Vệ – Tinh Binh – Đế Vương – Thiên Sứ – Chúa Tể – Chiến Thần. Ở mức độ Chiến Thần thì rất hiếm người đạt đến cảnh giới này, chỉ có vài ngươi thời cổ như Chiến Thần Lạc Long – Sũng Lãm, Chiến Thần Thiên Vương – Thánh Gióng, Chiến Thần Phục Quy – Thục Phán, Chiến Thần Hoàn Kiếm – Lê Lợi, Chiến Thần Vĩ Đại – Nguyễn Huệ,…
Sau khi đánh bại Hỏa Dị Thú, Tử Mặc đang luyện công bên cạnh chùa Hương Tích ở Hà Tĩnh thì bỗng nhiên Thiên Thư tinh linh rộ lên: ” Thánh vật xuất hiện! Thánh vật xuất hiện! ”
Tử Mặc cuống cuồng hỏi: ” Ở đâu? Ở đâu?”
“Ở phía trong cung điện của Hà Thành”
Tử Mặc mừng rỡ:” Là Thánh Vật gì? ”
” Chưa xác định được!” Thiên Thư tinh linh đáp.
“Chẳng nhẽ ta liều mạng vào cung điện Hà Thành chỉ để tìm một Thánh Vật không xác định rõ danh tính”
” Hên xui thôi!” Thiên Thư thở dài
” Cũng đành vậy! Sẵn tiện thăm nhà một tí, ta đi hình như được 5 tháng rồi. Không biết mẹ và em thế nào rồi.” Từ vẻ mặt buồn rầu, Tử Mặc vui lên hẳn, hắn hét lớn: “Mẹ ơi! Con về thăm mẹ đây! Em gái ơi! Anh trai về thăm em đây!”
Khoảng hơn một tiếng, Tử Mặc đã về làng Phong Vũ – nơi chôn rau cắt rốn của hắn. Tuy nhiên trước mắt hắn không phải là cảnh yên bình như xưa mà là cảnh hoang tàn trùm lên y như vừa có một đoàn quân hung mạnh vừa đi qua vậy, cây cối nhà cửa ngã rạp, người người máu me đầy mình. Chưa hoàn hồn, hắn chạy như bay về phía nhà của mình. Trước mặt hắn, người mẹ mình đang nằm trên sàn nhà, còn em gái thì không thấy đâu. Tử Mặc như người mất hồn chạy lại đỡ mẹ dậy, khóc nức nở: ” Mẹ ơi! Mẹ! Tỉnh lại đi mẹ ơi!”
” Tử…Mặc..hãy…..cứu…em..con!” Người mẹ hấp hối
“Mẹ! Mẹ! Em con ở đâu?
” Bị..bọn..chúng..đưa….về…phía……” Nói xong người mẹ chỉ vè phía Bắc. Nhìn về phía Bắc, cây cối ngã rẽ hai bên như đẻ tạo một đường đi. Tử Mặc hỏi mẹ dồn dập: ” Bọn chúng là ai? Là ai?”
Người mẹ không trả lời câu hỏi của hắn, vẫn tiếp tục gắng chút sức lực cuối cùng đưa cho Tử Mặc một cái dây chuyền, nói:
” Đây..là…di…vật…của….ông…con…..
truyền…lại…ta…định….chờ….khi….con…
hoàn…thành…..ước…..mơ….mới…đưa….
cho…con…..nhưng….ai….ngờ….”
Người mẹ cố nhấn mạnh từng chữ :
” HÃY..CỨU…EM…GÁI…..CON..N..N”
Người mẹ đã tắt thở, nhận dây chuyền, Tử Mặc hét lớn: ” Aaaaaaaaa…” nhìn về phía Bắc, Tử Mặc giờ mang trong người một nỗi oán không thể dứt, hắn lao nhanh về phía Bắc mà không hay biết Thiên Thư tinh linh đang run bần bật trong túi áo hắn vì con ngươi của hắn đã chuyển sang màu đỏ từ bao giờ. Thiên Thư cố rặn từng chữ một: ” Không..thể..nào..Là..Huyết..Nhãn..
thật..sao?” Đúng như vậy, giờ cặp mắt huyền thoại đang thức tỉnh trong người Tử Mặc – Huyết Nhãn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!