Dịch Lộ Lê Hoa - Chương 110
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Dịch Lộ Lê Hoa


Chương 110



Sương Thơm Nhuộm Gió Xuân

Lộ Dao thoải mái tắm nước nóng, ngồi trước bàn trang điểm bên cửa sổ chải mái tóc dày hơi ẩm, khe khẽ hừ một điệu ca dao, thi thoảng lại quan sát trong phòng, trong lòng có cảm giác khá kỳ diệu. Gian phòng này có hơi thở hương vị của Ân Lê Đình, nhưng chỗ nào cũng đầy thói quen của mình. Mấy năm nay nàng sớm đã quen sống một mình, cuộc sống gắn bó từng chi tiết nhỏ giữa hai người như thế này chưa từng trải qua. Nhưng bây giờ, cảm giác này khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng, môi bất giác nhếch lên. Đang xuất thần bỗng một bàn tay cầm lấy lược trong tay mình, một tay khác nhẹ nhàng đón lấy mái tóc ẩm ướt của nàng, cẩn thận chải. Chính là Ân Lê Đình từ chỗ Trương Thúy Sơn quay về.

Chàng thấy tóc Lộ Dao ẩm ướt, sợ đầu xuân trên núi còn lạnh, nàng bất cẩn sẽ bị cảm bèn hơi vận nội lực, sấy khô từng lọn tóc cho nàng. Cảm giác ấm áp trên đầu và tóc khiến Lộ Dao hết sức dễ chịu, khẽ nhắm mắt hưởng thụ dựa sát ra sau. Ân Lê Đình thấy thế, mỉm cười, chân mày khóe mắt đều sáng lên, ôm lấy thân thể mảnh mai còn mang theo mùi thơm thảo dược dán sát vào, cảm thụ tóc nàng trượt qua ngón tay mình, tóc tơ lưu luyến.

Bỗng chàng nhớ lại trung thu năm đó Lộ Dao ở trên Võ Đang, nàng mặc váy màu vàng nhạt, tóc búi lệch tự do bằng một cây bạch ngọc trâm, ánh trăng soi qua bảo thạch trong suốt hắt lên mặt nàng, lấp lánh. Khi ấy chàng không sao kềm được ý nghĩ muốn chạm vào mái tóc dài của nàng, nhìn nàng nhướng mày cười nói lại bỗng không thốt được nên lời. Nhớ lời Trương Tùng Khê nói với chàng trước đó, thấy ánh mắt quan sát của Lộ Dao, dường như mọi tâm sự đều bị nàng nhìn thấu. Thế là, giống như bản năng, trước khi chàng kịp phản ứng lại, dưới chân đã tự động vận khinh công lên chạy trốn. Có lẽ là sắc trăng đêm nay đặc biệt tương tự, chuyện cũ như gió đêm dịu nhẹ mang theo hương thơm nhè nhẹ, mơ hồ mà rõ ràng, Lộ Dao nhất thời cũng nhớ ra chuyện tình khi ấy.

“Lục ca, muội nhớ trung thu năm đó huynh đưa muội về, định nói gì đó với muội. Còn chưa mở miệng thì đã tự chạy mất rồi. Hồi đó muội còn thắc mắc thật lâu.”

Ân Lê Đình không ngờ Lộ Dao lại nghĩ đến cùng một sự kiện như chàng, tròn mắt khẽ a một tiếng, kế đó mím môi cười.

Lộ Dao nghiêng đầu, nhìn Ân Lê Đình đang cười đằng sau mình qua tấm gương, hỏi: “Khi đó rốt cuộc huynh đã nghĩ gì?”

“Cái đó…” Ân Lê Đình nghĩ nghĩ, lập tức quẫn lên “Tiểu Dao…”

Lộ Dao xem như không thấy, bỗng đứng dậy, quay người nửa quỳ trên ghế, cười hỏi: “Sao vậy? Không nói?” Mắt nàng đảo một vòng “Không nói hả… không thì tối nay muội ra khách viện ngủ cũng được.”

Ân Lê Đình vội vàng kéo ống tay áo Lộ Dao, lí nhí: “Tiểu Dao… huynh nói là được mà…”

Lộ Dao lộ ra nụ cười gian trá, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nhìn chàng, chàng do dự nửa ngày mới nhỏ giọng: “Lần đó… trước đó mấy ngày chúng ta ở hàn đàm sau núi một đêm không về, quay về… quay về vừa vặn bị tứ ca bắt gặp.”

Lộ Dao có chút hồ đồ, không rõ sao chuyện đó lại kéo xa đến thế: “Ừm, sau đó thì sao?”

Ân Lê Đình liếc Lộ Dao một cái, cúi đầu đáp: “Tứ ca hỏi huynh đầu đuôi, huynh kể với huynh ấy. Sau đó tứ ca nói… tứ ca nói…”

“Nói gì?”

Ân Lê Đình cắn răng: “Tứ ca nói, huynh và muội cô nam quả nữ một đêm không về, đồn ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của muội. Tứ ca còn nói… tứ ca còn nói… muội là cô nương tốt, muốn huynh… huynh ấy nói với huynh, huynh nên phụ trách…”

“Phụ trách?!…” Lộ Dao trợn mắt. Lý do này thật sự là nàng chưa từng nghĩ đến. Có điều cái này giải thích vì sao thời gian đó hở ra là Ân Lê Đình lại lởn vởn ngoài viện nàng ở nhưng không dám vào, thấy nàng là trốn trốn né né không dám nhìn vào mắt nàng.

Lộ Dao thấy dáng vẻ chàng, cơ hồ cười ra tiếng, thật sự nhịn không nổi, quyết định chọc chàng thêm một lần nữa cho vui, thế là nhướng mày: “Muội nói này Ân lục hiệp, có phải đổi lại là cô nương khác, hôm nay huynh phụ trách sẽ là người khác không?”

Ân Lê Đình vừa nghe lập tức hoảng lên, mặt đỏ bừng bừng hai tay vội vàng túm Lộ Dao, khẩn thiết: “Tiểu Dao, muội đừng nói lung tung! Huynh… huynh… ôi…”

“Huynh cái gì?” Lộ Dao ráng dằn xuống, không để mình cười lớn tiếng.

“… Huynh… ôi, Tiểu Dao, lúc đó ngày nào huynh cũng đứng ngoài cửa viện, muốn gặp muội lại không dám, muốn nói chuyện với muội nhưng càng không dám. Lúc đó tứ ca nói với huynh cần phải chịu trách nhiệm với muội, huynh thật sự xấu hổ, không biết nên nói thế nào, nhưng trong lòng… trong lòng lại hết sức vui vẻ… Tiểu Dao, khi ấy huynh luôn nghĩ, thế gian này có quy củ mà tứ ca nói thật sự tốt quá rồi! Nếu huynh phụ trách, vậy là có thể kết thành phu thê với muội, sau đó cả đời này hai người có thể sống bên nhau. Như thế, đừng nói ở hàn đàm sau núi một đêm, ở một năm trên núi đao biển lửa huynh đều bằng lòng… nhưng nếu là cô nương khác, dù là ở tiên cảnh tám năm mười năm huynh cũng không muốn… Tiểu Dao… huynh, huynh… ôi, Tiểu Dao, huynh…”

Không có từ ngữ hoa mĩ, cũng không thề non hẹn biển, thậm chí Ân Lê Đình nói có phần ấp a ấp úng, giọng cũng nhỏ, ngay cả mấy chữ nữ hài tử thích nghe nhất chàng cũng ngượng không nói ra được. Nhưng nghe vào tai Lộ Dao, mấy câu này còn rung động hơn bất cứ lời thề nào. Trượng phu nàng, không mưu mô nịnh nọt lấy lòng người ta, không biết khoe khoang lời ngon tiếng ngọt nhưng đặt toàn bộ trái tim của chàng vào tay nàng. Tình của chàng không bức bách không bá đạo, lại mênh mông mê say nồng nàn bền bỉ, không tính thiệt hơn không cầu hồi báo, mọi chuyện đều đặt nàng ở vị trí số một mà cân nhắc, bảo vệ, lại chưa từng nói ra. Một câu nói, chẳng qua chỉ một cái chớp mắt, mà trượng phu của nàng, lại nguyện ý dùng cả đời mình chậm rãi đi thực hiện câu nói không thốt ra lời đó, bất kể cái giá lớn thế nào, mặc kệ khó khăn ra sao đều vui vẻ chịu đựng. Trong mắt trong lòng Lộ Dao đều chua xót, kềm lòng không đậu ôm chàng, áp má lên ngực chàng. Dường như Ân Lê Đình hiểu được gì đó, hai tay vòng lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

Hồi lâu, Lộ Dao mới ngước mặt lên, đưa tay vuốt ve tóc mai chàng. Ân Lê Đình giật mình, cảm thụ được nàng đang nép mình lên người chàng, mặt lập tức đỏ bừng tình ý xao động, ngưng nửa ngày, kề tai Lộ Dao: “Tiểu, Tiểu Dao…”

Lộ Dao khe khẽ đáp lại: “Ừm, làm sao?”

“Huynh, huynh…” Nửa ngày mà không biết nên mở miệng ra sao, má cơ hồ nóng bỏng tay.

Lộ Dao lấy làm kì quái: “Lục ca, sao vậy?”

Ân Lê Đình hít mấy hơi bên tai nàng, dường như lấy hết dũng khí gom góp khi nay, chuẩn bị nửa ngày mới thì thầm: “Tiểu Dao… muội… có đói không?… huynh có thể… có thể không tắm… không tắm nước lạnh không?…”

Lộ Dao ngẩn ra, không hiểu hai câu chẳng ăn nhập gì sao lại dính vào cùng một chỗ, kế đó đầu óc xoay chuyển lập tức hiểu được ý chàng. Trong trúc cốc Gia Hưng, khách điếm Vọng Giang lâu, mỗi lần, chàng luôn thẹn thùng xấu hổ còn hơn cả nàng nhưng lại luôn săn sóc đến cảm thụ và nhu cầu của nàng, chưa từng nghĩ chút nào cho bản thân. Bây giờ hai người ôm nhau, chàng nóng rực cách một lớp áo nàng còn cảm nhận được rõ ràng, vậy mà chàng vẫn hỏi ý kiến nàng trước, sợ nàng không muốn. Giống như đứa bé nhìn thấy điểm tâm kẹo ngọt mình thích, rõ ràng khát vọng lại nhớ không thể tùy tiện, chớp đôi mắt ngập nước muốn nói lại thôi mà nhìn mình.

Lộ Dao vươn tay ôm cổ chàng, thân hình mềm mại áp sát người chàng, nhón chân nhẹ nhàng cắn vành tai chàng một cái, cảm nhận thân thể chàng run run, kề tai chàng thì thầm cười nói, hơi thở như lan: “Thứ nhất, muội không đói chút nào. Thứ hai, lục ca huynh đã thích phụ trách như vậy, muội để huynh phụ trách là được, tất nhiên huynh không cần phải tắm nước lạnh. Thứ ba…” Nói đến đây, nàng nhìn Ân Lê Đình mặt mày đỏ lựng ánh mắt lại sáng ngời, chỉ vào nến đỏ rèm đỏ lụa đỏ trên giường cười nói: “Thứ ba, nhìn đại tẩu chuẩn bị như thế, muội cảm thấy sáng mai, chẳng có ai trông chờ chúng ta có thể dậy sớm.” Dứt lời cũng không chờ Ân Lê Đình trả lời, kiễng chân hôn lên khóe môi chàng, hai tay như ăn trộm luồn vào vạt áo chàng.

Ân Lê Đình nặng nhọc thở ra, cổ họng không kềm được bật ra tiếng rên khẽ: “Tiểu Dao…”

Lộ Dao hôn lần từ vành tai chàng dọc xuống cổ, còn chưa được nửa chừng thì Ân Lê Đình bế ngang nàng lên, đi vài bước nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường trải chăn đỏ mềm mại ấm áp ngát hương, kế đó phủ người lên, đôi môi dịu dàng dán lên trán nàng, đôi mắt, chóp mũi, gò má, lưu luyến không rời trên môi nàng, hai tay dè dặt thận trọng cởi thắt lưng, vạt áo nàng, cứ như thành kính cúng bái, êm đềm vuốt ve da thịt nàng. Mỗi một động tác đều hệt tính tình chàng, dịu dàng tinh tế, triền miên rung động, lại mênh mang liên miên không dứt. “Lê Đình…” Lộ Dao khàn giọng, ôm chàng run rẩy không kềm được, bởi vì thân thể say mê chìm đắm trong những cái vuốt ve dịu nhẹ của chàng, càng vì tâm thần đắm sâu trong tình yêu của chàng, không thể rút ra.

Chuyện này, không cần nhiều kinh nghiệm hay kỹ xảo gì cả, sự rung động tâm hồn trong đó, là vì tình yêu sâu đậm trong lòng mỗi người luôn luôn lặng lẽ bộc lộ.

Ánh sáng êm dịu chung quanh bốn nóc giường lúc này đặc biệt quyến rũ, quần áo Ân Lê Đình chẳng biết bị Lộ Dao cởi ra lúc nào. Da thịt nóng bỏng của hai người dính vào nhau, tóc đen quấn quýt, động tình gắn bó. Hơi thở Lộ Dao không kéo dài được như Ân Lê Đình, nửa ngày đã thở dốc, Ân Lê Đình hơi tách ra, thấy má nàng hồng rực, đôi mắt nhìn mình như biết nói. Những lời ấy tất cả đều không cần phải đặt trên đầu môi, chỉ cần một ánh mắt, hai người đã hiểu lòng nhau. Nàng gạt tóc tơ dán trên trán chàng, nhỏ nhẹ gọi tên chàng, dịu dàng lưu luyến, phảng phất như nhành liễu đùa trong gió ấm ngày xuân. Chàng nhìn vào mắt nàng, để nàng thấy được trong đó là tất cả lời nói, tình yêu chàng chưa từng bộc lộ, chân thành tha thiết. Mười ngón tay lồng vào nhau bên hông nàng, nàng cảm nhận được chàng cực kỳ dịu dàng chậm rãi hòa vào thân thể nàng, nóng bỏng như tình của chàng, thành kính như ý của chàng, tất cả mọi khó chịu trong ánh mắt như nước của chàng nhanh chóng tan biến hết. Vẫn như trước đây, chàng chậm rãi mà triền miên, tỉ mỉ hôn nàng từng li từng tí, đáy lòng là tình sâu nồng nàn chưa từng thay đổi, càng tích càng sâu, dường như rượu ủ lâu năm, nồng say mê người. Lộ Dao lặp đi lặp lại cái tên Lê Đình, từng tiếng đều như rơi vào tim chàng, ôm chàng như đáp lại, chút cử động đó liền khiến tâm hồn chàng say sưa. Chàng kề tai nàng khe khẽ dỗ dành, dường như muốn giải thoát tình yêu ngập tràn không chỗ cất chứa, lại không bì kịp tình yêu nhanh chóng tích lũy trở lại. Mãi đến khi yêu thương càng lúc càng đầy dường như cả trời đất này cũng không còn chỗ chứa, Lộ Dao run rẩy ôm riết lấy chàng, vùi mặt vào hõm cổ chàng, cắn bả vai chàng theo bản năng, nhung nhớ và tình yêu bao nhiêu năm nay của chàng tức thì bùng cháy, rạng rỡ tươi đẹp như trăm hoa nở rộ ngày xuân, mênh mang dào dạt như mùa thu trăm sông đổ về một biển.

Lần này, cuối cùng thân thể Lộ Dao khỏe mạnh, một hồi rực rỡ vô hạn qua đi, vô lực dựa trong lòng Ân Lê Đình, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo. Ân Lê Đình kề bên tai nàng nỉ non, dịu dàng ôm ấp an ủi, tình ý ngập tràn trong mắt trong lòng nàng đều cảm thụ hết. Trán nàng áp trên ngực chàng, hai tay ôm eo chàng lại bắt đầu sống động, nghịch ngợm bừa bãi, cười xấu xa nhìn Ân Lê Đình càng lúc càng đỏ mặt, thở dốc rên khẽ: “Tiểu Dao… muội…”

Lộ Dao đắc ý nhìn lỗ tai Ân Lê Đình run run vì bị nàng liếm nhè nhẹ “Nói gì nhỉ, vợ chồng mới cưới… không cần dùng nước lạnh…” Kế đó nhướng mày cười trong ánh mắt hỏi dò của Ân Lê Đình, chủ động hôn chàng, say mê quấn quýt giao hòa.

Ngoài phòng sắc đêm trong trẻo, ánh trăng như nước chiếu rọi Võ Đang, tùng trúc núi đá đều trở nên sống động. Trong phòng ánh sáng ấm áp êm dịu, tiếng rên rỉ nỉ non cả đêm không ngừng.

Sáng sớm, sân luyện công phái Võ Đang.

Đã có không ít đệ tử lục tục đến chỗ này luyện công, Võ Đang chư hiệp cũng sẽ thừa dịp chỉ dạy hoặc kiểm tra công phu của đệ tử.

Mấy năm nay chỉ cần ở trên núi, sáng sớm nào Mai Hàn Hề cũng đến đây luyện kiếm với Ân Lê Đình. Nhưng hôm nay, Mai Hàn Hề chờ nửa ngày cũng không thấy Ân Lê Đình bình thường luôn đến đúng giờ, vì thế không nhịn được ló đầu ra nhìn qua lối đi trải đá cuội mé đông. Con đường này xuyên qua vòm cửa tròn đi một lát là tới chỗ ở của Ân Lê Đình. Nó trề môi, thời gian ở Thu Linh trang vừa rồi, bộ kiếm pháp Ân Lê Đình dạy trước tết nó không hề lơ là lấy một khắc, bây giờ đã tiến bộ không ít, đang định luyện một lần cho sư phụ xem, nhưng chờ nửa ngày không thấy bóng người. Đang do dự, bỗng thấy Trương Tùng Khê vừa dặn dò đệ tử mình xong qua tới, khom nửa người hỏi nó: “Hàn Hề, sao vậy, sư phụ con chưa tới?”

Mai Hàn Hề gật đầu: “Tứ sư bá, mỗi ngày giờ này sư phụ sẽ tới mà…?”

Trương Tùng Khê mỉm cười, dắt tay nó nói: “Hôm nay sư phụ con có việc, không chắc sẽ tới. Sau này nếu sư phụ con không có thời gian tới, con theo tứ sư bá luyện công buổi sáng, sao hả? Tuổi con còn nhỏ, công phu cơ bản của Võ Đang ta đều giống nhau, không khác bao nhiêu. Chờ tới luyện công buổi trưa, sư phụ con sẽ tới.”

Mai Hàn Hề không rõ nguyên nhân, chớp mắt kỳ quái “Tứ sư bá, sư phụ có việc gì? Sao lại không tới?”

Trương Tùng Khê nhìn dáng vẻ nó, xoa đầu nó, không trả lời câu hỏi của nó mà cười hỏi lại: “Hàn Hề, con có muốn một tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN