Gã Trộm Nhạc Không Đầu - Trong Không Khí Tiệc Tùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Gã Trộm Nhạc Không Đầu


Trong Không Khí Tiệc Tùng



Ngỡ ngàng, Peter nhìn vào khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi. Đôi mắt được viền khuôn sặc sỡ đang nghiêm nghị nhìn bốn chàng trai. Bộ quần áo bằng da màu đen bó sát thân hình, và đôi ủng gót nhọn càng tô thêm phong cách vốn đã rất nghiêm nghị của chị ta.

– Các cậu điếc hay sao? – người con gái quả quyết bước lại gần. – Đám con trai nhà các cậu tìm cái gì trong nhà vệ sinh nữ hả?

Ellen phản ứng bộc phát. Chị nhăn mặt lại ra vẻ ghê tởm và trỏ về phía bồn rửa tay. – Có một con gián, Pam! Mình vừa muốn rửa tay, thì đột ngột từ ống thoát nước bò ra một con gián to bằng ngón tay cái! Vì mình la hét như phát điên, thế nên nhóm mấy cậu nầy mới chạy bổ vào đây để giúp!

– Trong đời cậu, rồi cậu còn phải gặp đến hàng trăm con gián nữa, Ellen! – vẻ kinh thị, cô giá trẻ tuổi liếc về phía bồn rửa tay. – Nước Mỹ tràn ngập cái loài vật lắm chân đó. Không ai giết hết được chúng nó, thậm chí cả một trận chiến tranh nguyên tử cũng không.

– Mình sợ đến muốn ói! – Ellen rùng mình.

Bộ ba và Jeffrey thích thú không thể tả trước tài diễn xuất của Ellen. Pam ngược lại, sầm mặt xuống và chỉ thẳng tay ra cửa. – Đi ra ngay, đám con trai! Ở đây không còn cái gì để nhìn với ngó nữa đâu! Phần việc còn lại để tôi. – Nhanh thoăn thoắt, chị ta dùng tay vặn vòi, xả cho nước nóng chảy xối xả xuống bồn.

Nhẹ nhõm, Justus kéo các bạn mình ra ngoài – Ta gặp nhau ở sàn nhảy, chị Ellen!

Trong khi hai người con gái vẫn còn đứng trước gương, bốn chàng trai lẹ bước thoát khỏi phòng rửa tau ngập ánh đèn neon, đi qua một khoảng hành lang hẹp và tiến ra phía không gian chính chím trong cảnh tối mờ mờ của sàn Discothek. Tim họ đập lồng lên.

Tiếng Bass ầm ầm vọng tới từ mọi hướng, đèn màu không ngớt ném ra vô vàn những tia chớp và ở góc phòng nào cũng vang lên những tiếng kêu la khoái trá. Justus, Peter và Bob mải mê nhìn quanh, tuy thú vị đấy, nhưng tâm trí họ không khỏi có cảm giác thấp thỏm.

– Giờ thoải mái đi, các bạn! – Jeffrey khích lệ. Cậu nhận thấy rõ là cả bộ ba anh chàng đang bối rối đến mềm tay mềm chân. – Chị Ellen phản ứng rất tốt, đúng không nào! Thôi, đừng lo lắng gì nữa. Không ai tím được bọn mình ở đây mà ném ra ngoài đâu! Đi thôi, ta lao vào chỗ đám đông!

Ba cậu thiếu niên khấp khởi đi theo nhịp nhạc đập ầm ầm, dẫn họ thẳng đến sàn nhảy. Bên dưới một quả cầu đèn Disco được trang trí hàng trăm mảnh gương con là một đám đông đang hồ hởi khiêu vũ, vừa đổ mổ hôi vừa mê mải nhún nhảy theo nhịp nhạc.

Bao quanh sàn nhảy có một số lớn những vị khách trẻ trung ngồi trên những chiếc ghế bar, tay cầm những món đồ uống ướp lạnh. Tất cả như bị hút hồn vào những gì đang xảy ra trên khoảng sàn nhảy được lát bằng ván thép.

Justus đưa ánh mắt quét qua toàn bộ Discothek, Norman Hammley ở đâu?

Mặc dù cậu có phát hiện thấy một bục sân khấu nhỏ, rộng khoảng chứng hai mét, trên đó có một thanh niên đang hào hứng thoăn thoắt thay đĩa nhạc, nhưng người nầy hoàn toàn trông không giống với tay trộn nhạc bí hiểm mà Jeffrey đã miêu tả.

Có vẻ như Jeffrey đã đoán ra suy nghĩ của Justus. – Phải đến nữa đêm Hammley mới tới, Justus! Không khí ở đây giờ đã nóng gần như sắp sôi lên, nhưng mà cứ chờ đi, chờ đến khi phù thuỷ đích thân xuất hiện.

– Các bạn đồng nghiệp! – Bob vừa cười vừa chỉ về phía sàn nhảy. – Có phải mình nhầm không? Kia là cô nàng Lucy ở lớp 12! Nhìn xem cô ta trang điểm thế nào?

Peter vươn cao cổ lên để nhìn cho rõ hơn. – Không thể nào tin nổi! Suýt chút nữa thì không nhận ra nàng!

Trong một thoáng, bộ ba tập trung hoàn toàn vào cô gái đó. Cô bạn bình thường không có gí nổi bật, tối hôm nay đã đánh bung mái tóc màu đỏ lên thành một kiểu bờm sư tử đồ sộ, trát son tô phấn rất mạnh tay và đang nhảy trong bộ áo liền quần màu da báo theo nhịp đập đe doạ của một bài ca theo phong thái House.

– Thế mới biết phấn son và quần áo làm người ta khác đến mức nào, – Peter nhận xét rất chí lý. Vui vẻ, đầu gối cậu bắt đầu nhún nhún theo nhịp nhạc. – Các bạn biết gì không? Mình muốn động tay động chân chút! – Và trước khi ba người bạn kịp đáp một lời nào, cậu đã tung người rời ghế bar, đi thẳng về phía sàn nhảy.

Justus không nín được một nụ cười. – Mình chưa bao giờ thấy Peter khiêu vũ! Đúng là một cảnh vui khủng khiếp! Đáng tiếc là không đứa nào trong bọn mình mang máy quay phim đến đây!

– Đừng có cười Peter, Justus, – Bob nhắc nhở. Vừa nói cậu vừa đưa mắt nhìn quanh, vẻ kiểm tra. – Ra sàn nhảy cùng chuyển động với mọi người theo mình hiện giờ là một nước cờ thông minh. Ít nhất thì trong một Discothek, đay cũng là nơi cậu ít gây chú ý nhất. Nếu có một trật tự viên bắt quả tang trên cùi tay bọn mình không có dấu vào cửa thì trò vui hôm nay sẽ kết thúc trước khi sự thật nó bắt đầu. Vì thế mà mình đề nghị: bọn mình bây giờ noi theo Peter, cùng ra sàn nhảy. Một chút vận động chỉ có tốt cho thân hình phì nộn của cậu thôi, Justus! Còn cậu thế nào, Jeffrey? Đồng ý không?

Jeffrey vui vẻ gật đầu và đi theo Bob, người đang dương quyết kéo Justus cùng ra với khoảng sàn đông chật người.

Bấy giờ thì Peter đã thoải mái vùng vẫy theo nhịp nhạc với những tiếng Bass ầm ầm như búa đập, hùng hổ vang ra từ dàn loa. Khi nhìn sang bên, Thám tử Phó phát hiện thấy một người phụ nữ cao tuổi đang như chím đắm hoàn toàn vào cơn say âm nhạc. Cơ thể bà được nhét trong một chiếc váy Disco chật cứng lóng lánh vô vàn những mảnh kim tuyến, gây ấn tượng như đang được nạp điện, trong khi khuôn miệng tô sao đỏ chót chốc chốc lại cất lên những tiếng kêu hứng khởi.

– Yeah! Yippie! Không khí mới tuyệt vời làm sao! Thế nầy mới gọi là tiệc chứ, các bạn ơi! – Vừa kêu, bà vừa hăm hở lắc mái đầu bên dưới một bộ tóc giả uống xoăn màu cam.

Peter bất giác phải mỉm cười. Cậu thấy thích vị khách Dicko khùng điên nầy.

Rõ ràng là bà ấy đã bước sang tuổi về hưu từ lâu rồi, vậy mà vẫn lao thân vào thú vui nhảy nhót ban đêm, hăng sy như thiếu nữ.

– Điên thật, đúng không? – Jeffrey đến bên Peter và ngầm chỉ về phía người đàn bà cứng tuổi. – Đó là bà Amy Scream. Cuối tuần nào bà già điên đó cũng là người xuất hiện đầu tiên và là người cuối cùng rời sàn!

– Đúng là nhìn bên ngoài có vẻ điện thật, – Peter cười đáp lại. – Nhưng sau nầy đến tuổi đó, mình chỉ mong mình cũng được khỏe khoắn như bà ấy!

Jeffrey nhướn lông mày lên, nói nhỏ vào tai Peter. – Cái nguồn năng lượng tưởng vô hạn đó không phải là năng khiếu bẩm sinh đâu, mà có nguồn gốc nhân tạo đấy.

– He…e? Ý cậu nói gì hả?

Amy Scream lúc đó hầu như quên hết trời đất xung quanh, người đàn bà khua liên hồi hai cánh tay như thể chúng mới được làm bắng cao su – Thuốc phiện, – Jeffrey nói ngắn. – Một loại kích thích nào đó. Nữ hoàng Disco cũng chẳng thèm giấu giếm ai. Cứ sau chừng năm bài hát là bà ấy lại nuốt một viên thuốc nhỏ, rồi sau đó lại nhảy hăng hơn.

Peter há mồm ra vì ngạc nhiên, nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm về thông tin nầy, vì đột ngột, tất cả những ngọn đèn trong Disco tắt phụt, âm nhạc ngưng bặt.

– Kính thưa các quý vị. – Một giọng nói trầm trầm phát ra từ tất cả các dàn loa, xuyên qua sàn Discothek tối đen như mực. – Đúng vào giờ ma quỷ ra khỏi ổ, chúng ta tiến tới đỉnh cao của đêm khiêu vũ hôm nay! Một sản phẩm được nhập khẩu trực tiếp từ địa ngụa, chúng tôi xin giới thiệu: tay trộn nhạc quỷ sứ Norman Hammley!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN