Gã Trộm Nhạc Không Đầu
Một Bắt Đầu Thất Bại
Ice – Dealer, quán kem mới mở tại Rocky Beach, mỗi ngày một được các công dân trẻ tuổi của thị trấn nhỏ nhoi bên bờ biển yêu mến hơn.
Luigi, ông chủ người Ý của cửa hiệu, mời mọc thực khách lựa chọn trong một danh sách dài dằng dặc trên bốn chục loại kem khác nhau, những loại kem được quảng cáo là do chính tay ông ta làm nên: từ món đắt tiền như Avocado cho đến món đơn giản như kẹo bông, trên bảng kem của ông ta có hiện diện mọi mùi vị khác nhau, như muốn kích thích người ta tìm hiểu.
Sau giờ học, bộ ba thám tử tụ tập vào cửa hàng kem nầy. Họ chiếm một trong những chiếc bàn đứng phía sau căn phòng để thoải mái trao đổi kết quả vòng hỏi chuyện các bạn học. Mỗi người đang ngồi trước một cốc kem rất to, mỗi cốc chứa ba viên bi kem với ba mùi vị khác nhau. Trước khi chính thức bắt đầu cuộc họp, họ vừa ăn vừa xoay ba cốc kem theo vòng tròn, để mỗi người cùng được nếm tới chín vị kem khác nhau.
Cam thảo, quế và vị Cola hiện diện trong cốc kem của Thám tử trưởng.
Kẹo cao – su, hạnh đào và cà rốt là sự lựa chọn của Peter, trong khi Bob quyết định chọn vị đu đủ, vị quế và chíp khoai tây.
Bob cáu kỉnh nhếch mép lên. – Nghe cực kỳ lạ lẫm.
– Hầu như ngớ ngẩn, – Peter pha trò. – Lần sau mình sẽ quay trở lại với mùi kem chanh quen thuộc. Như vậy người ta biết trước là người ta sẽ được ăn gì.
Justus, ngược lại, thấy cả chín vị kem đều rất ngon. Cậu đang nhấm nháp từng chút một. – Mặc dù rất ngon miệng, có lẽ bọn mình cũng nên vào việc thôi.
– Cậu gõ thìa múc kem vào cốc. – Qua đây, tôi tuyên bố bắt đầu cuộc họp. Ta hãy xem đến cậu trước hết, Bob. Cậu có tìm ra được điều gì thú vị không?
Thám tử Thứ ba ngượng ngùng chọc chọc thìa trong cốc kem của cậu.
– Ừ thì, mình chẳng có mấy điều mới mẻ để mà báo cáo đâu, bởi vì Ronald Bridge và Mitch Cooper thích thú với trò sưu tập ảnh các ngôi sao bóng chày hơn là các sự kiện trong Planet – Evil.
Bằng những câu ngắn gọn, Bob tả lại cuộc nói chuyện với hai cậu bạn kia.
Cả Justus lẫn Peter đều chẳng rút ra được thông tin gì mới mẻ.
Sau khi cả Thám tử phó cũng phải thú nhận thất bại của cậu với Lucy Stryker, Justus gạt cốc kem bây giờ đã nhẵn trơn sang bên, hài lòng đưa khăn giấy lên lau miệng. Rồi Thám tử trưởng kể lại cậu đã phải khéo léo tới mức nào để móc thông tin từ cô nàng Mandy ban đầu rất cộc lốc nhát gừng nhát tỏi, trí nhớ hầu như siêu phàm cho Justus khả năng cung cấp lại cuộc nói chuyện hầu như chính xác đến từng từ.
– Theo như lời Mandy miêu tả, – cuối cùng cậu kết luận, – thì có vẻ như cô ta rõ ràng ngả về hướng cho là Norman Hammley đang sử dụng pháp luật. Cô ấy cũng không thề hiểu được, tại sao cô ấy lại mềm yếu và bị gã hút hồn như thế, rồi cuối cùng nằm ngất dưới chân tay trộn nhạc.
Peter hạ giọng. – Theo như lời Bob, thì kể cả Ronald cũng cho rằng trong sàn nhảy Planet – Evil đang có những thế lực siêu nhiên gây ảnh hưởng đến khách thăm. Kể cả chị Monique Carrera, nữ thân chủ của chúng ta, cũng nghi rằng trong hoạt động của Norman Hammley có chuyện không bình thường. Mà Lucy Stryker cũng thấy chuyện nầy rùng rợn ra mặt.
– Câu hỏi chỉ là: kẻ nào hay cái gì làm cho cô ta sợ thế? – Justus nhắc nhở.
– Dĩ nhiên là Norman Hammley! – Peter xúc động rít lên. – Dần dần thì cả mình đây cũng muốn lên cơn đau dạ dày vì thằng cha bí hiểm đó. Nếu quả trong vụ nầy có pháp luật thật sự, chắc chắn là mình bỏ cuộc. Đây không phải là chuyện đùa. Bọn mình đã giải tới trên một trăm vụ án khác nhau, nếu lần nầy ta xếp một vụ vào đống hồ sơ không giải thích được thì đã có sao đâu?
Justus mỉm cười. – Nhìn về mặt nguyên tắc mà nói, chẳng có gì ngăn trở ta làm chuyện đó.
– Sao kia? Liệu cậu có thể nhắc lại lần nữa không? – Peter ngỡ ngàng yêu cầu.
– Mình nói rằng: về mặt nguyên tắc thì không có gì ngăn trở ta làm chuyện đó.
Nỗi nghi ngờ thức dậy trong tâm trí Peter. – Mình biết cậu còn rõ hơn cái túi áo khoác của mình kia, Justus Jonas. Chuyện nầy chắc chắn có một ngóc ngách ngoắt ngoéo – Hoàn toàn ngược lại, – Justus vui vẻ đáp. – Cậu có thể tin mình từng lời.
Nhưng bản thân mình cũng tin cậu từng lời. Nếu sau nầy chúng ta tìm ra rằng những mánh khóe mà Norman Hammley sử dụng nằm trong miền siêu nhiên, chúng ta sẽ ngay lập tức ném khăn trắng đầu hàng. Bởi vì cái thứ khoa học siêu nhiên đó kể cả đối với mình cũng là quá phức tạp. Nhưng mình xin nhắc lại rằng chuyện siêu nhiên, chắc cậu cũng đã hiểu ra được, là thứ mình không muốn mà cũng không thể tin. Chừng nào chúng ta chưa tin chắc vào khả năng đối ngược, thì chúng ta vẫn cứ cương quyết bám theo kế hoạch đã được định trước.
– Theo dõi Norman Hammley! – Bob nói như thể tự nhắc nhở bản thân.
– Đúng vậy. – Vừa nói, Thám tử trưởng vừa đứng dậy và khoác áo choàng.
– Vào cuối tuần nầy chúng ta sẽ rình mò trước sàn nhảy Planet – Evil. Và thực lòng thú nhận, mình đang rất nôn nóng chờ tới lúc được biết cái mặt người nào núp đằng sau tấm áo choàng quỷ quái kia!
Đêm thứ sáu tuần đó là một đêm đầy sao và khá ấm áp. Bộ Ba Ngồi thu lu trong chiếc MG của Peter và chăm chú quan sát đám khách tụ lại ở phía bên kia phố, trước cửa vào sàn nhảy Planet – Evil.
Nếu mọi chuyện xảy ra bình thường, chỉ có vài phút nữa thôi là Norman Hammley sẽ rời sàn nhảy qua cửa hậu để thầm lén bước lên chiếc xe Limousine đã chờ sẵn rồi lăn bánh.
– Cậu chọn địa điểm tuyệt lắm, – Bob khen ngợi và gõ lên vai Thám tử
Trưởng. – Ngồi ở đây bọn mình có thể quan sát toàn cảnh. Dù Hammley có rời Planet – Evil theo kiểu nào, anh ta vẫn bắt buộc sử dụng đoạn phố nầy.
Peter ném một cái nhìn nghi ngờ lên bàn điều khiển đã có thể xếp vào hàng “lão ông” của chiếc xe thể thao MG. Ngắm nghía chiếc đồng hồ một lúc, cậu nói nỗi e ngại của mình ra thành lời. – Mình không muốn làm các cậu lo lắng, các bạn đồng nghiệp. Nhưng nếu Norman Hammley đạp mạnh ga trong chiếc Limousine hạng sang của gã, thì chỉ cần tới đoạn phố sau là gã bỏ rơi được bọn mình.
Bob vẫn tiếp tục lạc quan. – Thôi đừng có sợ quá đáng đi, Peter. Thứ nhất Hammley sẽ không nhận được ra là đang bị bọn mình bám theo. Suy cho cùng thì cậu đã biết bao lần chứng minh năng khiếu bám đuổi bằng ô tô của cậu. Và thứ hai, Hammley chắc chắn cũng sẽ phải tuân theo những quy định về vận tốc, để né tránh những bực bội không cần thiết với cảnh sát giao thông.
– Mình không muốn quấy đảo trò ngồi lê đôi mách nửa đêm của các cậu, thưa các bạn đồng nghiệp, – Justus ngắt lời, tay cậu trỏ ra phía khuôn cửa sổ. – Nhưng liệu các cậu có cho phép kẻ hèn mọn nầy được phép báo cáo rằng đối tượng quan sát đã ngồi xuống đằng sau tay lái của chiếc Limousine và đang định lăn bánh ra phía phố?
Như bị kim chích phải, Peter xoay chìa khoá xe, muốn nổ máy. Chính trong tích tắc đó, luồng sáng đèn pha gay gắt của chiếc Limousine màu đen vừa bắt đầu lăn bánh chĩa vào chiếc MG đậu ven đường.
– Rụt đầu xuống! – Justus hoảng hốt rít lên. Tim đập thình thình, cậu liều lĩnh ngó lên một chút, gắng sức nhìn vào phía trong chiếc xe hạng sang được lắp kính mờ. Chiếc xe đang lướt ngang qua họ, êm như ru, hầu như không gây tiếng động Bob đập mạnh vào khuỷ tay Thám tử phó. – Ngủ gật hả? Nhấn ga đi chứ!
– Mình rất muốn! – Peter bối rối lắp bắp. – Nhưng cái xe khốn nạn nầy không chịu nổ cho! – Vừa nói cậu vừa hấp tấp xoay chìa khoá, trong khi chân ấn xuống bàn ga. – Mình tin chắc là trong vụ nầy có chuyện ma quái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!