Hận Vàng Ấn Độ - Đêm Xuân Trên Biển Á-rập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Hận Vàng Ấn Độ


Đêm Xuân Trên Biển Á-rập



Văn Bình nhìn ra biển, nơi vừa phát tiếng động. Sau một đêm một ngày thần kinh căng thẳng vì nhiều biến cố rồn rập lẽ ra chàng phải ngủ say để dưỡng sức, sửa soạn cho công việc ngày mai. Song chàng vẫn cảm thấy thoải mái, gân cốt chàng không hề nhức mỏi như thường lệ. Một phần của sự thoải mái này là do hơi mát dịu hiền từ dưới biển đưa lên.

Nhưng phần chính là… nàng.

Đàn bà là trung tâm điểm của vũ trụ. Mọi chuyện xảy ra trên trái đất từ thời hồng hoang đến giờ đều do đàn bà. Gần như là sự an bài của định mạng hễ Văn Bình dấn thân vào điệp vụ là đều chạm trán đàn bà đẹp.

Và lần này chàng gặp Hồng Nương.

Nàng không nói nửa lời trong cuộc tao ngộ giữa những người đàn ông tự nhận là có chân trong Thanh bang Thượng hải. Nàng không hề đặt câu hỏi về nguồn gốc của Thanh bang cũng như về sự liên hệ kỳ quặc giữa những người khác chủng tộc mà coi nhau thân thiết hơn cả ruột thịt. Nàng đứng lặng trong góc phòng, mặc cho Sophia khóc rấm rứt, mặc cho Hồng Lang năn nỉ, mặc cho đại tá Bani nhìn quanh quất, mặt ngẩn tò te. Khi Văn Bình rút lui, nàng cũng lẳng lặng rút lui theo, nhưng nàng không ra bờ biển sau biệt thự để ngắm cảnh chiều xuống đầy thi vị trên biển Á-rập nước trong xanh.

Phái đoàn Anfa sẽ lên đường bằng phi cơ lên vùng cao nguyên Đề-căn vào sáng sớm hôm sau. Đại tá Bani ở lại một lát rồi trèo lên xe hơi trở về trụ sở. Bọn cận vệ hộ pháp nhẩn nha bên đống vỏ chai rỗng không, tên nào cũng say mèm, mặt đỏ lòm như mặt trời đúng ngọ. Sophia khóc ti tỉ chừng 15 phút, sau đó ngoan ngoãn theo ý trung nhân ra bãi cát tắm nắng chiều.

Mọi chuyện xảy ra hồi chiều hoàn toàn chìm sâu trong quá khứ khi cơm tối được gia nhân bưng lên. Không ai nhắc lại nhưng Văn Bình vẫn khám phá ra sự ngượng ngùng, một sự dè dặt hầu như giả tạo. Sophia và Hồng Lang uống rượu liên miên, hết ly này đến ly khác. Uống rượu thuốc bờ han rất dễ say, vậy mà hai người bình thản uống như hũ chìm, vừa uống vừa trò truyện huyên thiên. Trong cơn say nồng, họ quên bẵng những người chung quanh trên bàn tiệc, họ chỉ nghĩ đến họ với những chuỗi cười sằng sặc và những cử chỉ thân mật quá lộ liễu…

Hồng Nương có vẻ thẹn thùng cho anh ruột nên trong suốt bữa ăn gồm toàn sơn hào hải vị nàng chỉ cúi xuống bàn, thỉnh thoảng nàng mới nhìn lên và cười gượng với Văn Bình ngồi đối diện.

Cơm xong, ai về phòng nấy, Văn Bình tản bộ một hồi trong vườn dưới ánh trăng sáng dật dờ, mãi đến nửa đêm chàng mới trở về giường. Phòng chàng đối diện cái sân lớn trải đầy cát trắng, và trồng toàn cây kè lùn xanh ngắt, phải vượt qua cái sân gần một trăm mét này và một bức tường thấp xây bằng đá ong óng ánh như pha chất kim nhũ thì mới đến bờ biển và chạm làn nước mát rợi của biển Á-rập. Tuy vậy Văn Bình lại có cảm tưởng là phòng chàng ở sát bờ biển, tiếng rì rào của sóng, tiếng thổn thức của gió đập mạnh vào tai chàng.

Phong cảnh ban đêm mỗi lúc một thêm huyền ảo như trong cơn mộng. Những việc xảy ra hồi chiều trong xa-lông cũng như tình tiết của một cơn mộng. Không cần biểu diễn võ công tuyệt vời, không cần xử dụng độc thủ khả dĩ làm bọn cận vệ của Sophia trọng thương hoặc táng mạng, Văn Bình vẫn chinh phục được họ. Thật ra, chàng không phải là hội viên trong Thanh bang Thượng hải, chứ đừng nói đến đẳng cấp đại sư thúc nữa. Chàng khám phá ra lối đánh đỡ bí truyền của Thanh bang là do cơ duyên sau những năm lang thang khắp sơn cùng thủy tận để tìm thày học võ.

Trong thời gian luân lạc tại Thượng hải, chàng đã cứu một thủ lảnh Thanh bang thoát chết, và người này đền ơn lại bằng cách truyền lại cho chàng những bí quyết sống để dạ chết đem đi. Nước Tàu là quê hương của các hội kín, Bạch liên giáo là một trong những hội kín lâu đời nhất, và đã góp phần quan trọng trong công cuộc xây dựng triều đại nhà Minh vào thế kỷ thứ 14.

Thang bang là một tổ chức trực thuộc Bạch liên giáo và ra đời vào năm 1725. Thoạt đầu nó chỉ là hình thức một hội ái hữu của các võ sĩ làm nghề bảo tiêu hàng hóa chở bằng ghe buồm tại miền bắc Trung hoa. Nó chia ra làm 128 bang khác nhau, mỗi bang hùng cứ một phương, và mãi đến cuối thế kỷ thứ 18 các bang lẻ tẻ này mới tìm cách hợp nhất thành Thanh bang hùng hậu. Cuộc cách mạng Tân Hợi 1911 do Tôn Văn Lãnh đạo, lật đổ nhà Mãn Thanh được thành công phần nào ở Hoa nam là do sự giúp sức mạnh mẽ của Thanh bang. Trong những năm Quốc Cộng tranh chấp ác liệt, Thanh bang đã đứng về phe Quốc dân Đảng của Thống chế Tưởng giới Thạch, tuy vậy, một số ít thủ lãnh Thanh bang lại hợp tác với phe Mao trạch Đông, đặc biệt trong phạm vi Thượng hải.

Sự chia rẽ bên trong Thanh bang về phương diện ý thức hệ Quốc-Cộng này đã làm Thanh bang tan rã sau ngày Quốc quân rút lui sang Đài Loan, và họ Mao chiếm ngôi bá chủ trên lục địa. Bọn Thanh bang theo họ Meo trở về Thượng hải làm mưa làm gió, và một trong những hoạt động đầu tiên của họ là thanh trừng đẫm máu các thủ lãnh thân Quốc dân Đảng.

Một trong các thủ lãnh Thanh bang này bị cầm tù, đưa ra tòa án nhân dân Thượng hải kết án tử hình, bị giam trong ngục tối, chờ ngày hành quyết công khai. Tình báo Đài Loan yêu cầu ông Hoàng hỗ trợ, và Văn Bình được chở bằng tàu ngầm, đổ bộ lên Thượng hải lẻn vào nhà giam, giải thoát cho viên thủ lãnh tử tội. Văn Bình mang viên thủ lãnh này về đến địa điểm an toàn, nhưng vì tuổi già sức yếu, lại mang nhiều thương tích trầm trọng nên y đã từ trần, Văn Bình sống bên y trong những ngày cuối cùng, và y cảm kích sự hy sinh của chàng nên truyền lại cho chàng bộ “bế huyệt thần pháp”, một môn võ công độc nhất vô nhị nhằm thay đổi vị trí các tử huyệt trên thân thể con người để có thể chịu đựng đòn chết mà không chết.

Bắt đầu giao đấu với hai gã cận vệ của Sophia, Văn Bình quan sát phương pháp lập tấn của chúng và biết ngay chúng có chân trong lò Thượng hải của Thanh bang. Cho nên chàng trổ tài bế huyệt để thu phục chúng. Mối trở ngại trên đường đi cao nguyên Đề-căn đã được dẹp bỏ, Hồng Lang và hai gã cận vệ đã đứng cùng phía với chàng, công cuộc điều tra của chàng sẽ có thể được tiến hành dễ dàng hơn và nhậm lẹ hơn.

Nhưng…

Nhưng còn Hồng Nương…

Bất giác Văn Bình liên tưởng đến mỹ nhân Hồng Nương.

Trong trí chàng hiện lên hình bóng mỹ miều của nàng. Chàng cảm thấy da thịt nóng ran.

Ngay khi ấy một tiếng động lọt vào tai chàng. Chàng nhìn ra cửa, nơi vừa phát tiếng động. Cánh cửa sổ độc nhất của căn phòng rộng được mở toang, bên ngoài loáng thoáng những tia sáng trăng nửa xanh nửa trắng. Tuy âm thanh của gió và của sóng biển vẫn tiếp tục rì rầm, Văn Bình vẫn nghe được tiếng động từ ngoài sân cát vọng lại. Chàng bước lại cửa sổ.

Cách cửa sổ một quãng ngắn có một bụi kè um tùm, sau bụi kè là cái ghế dài bằng xi-măng tô đá rửa. Văn Bình nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang ngồi xuống ghế. Tiếng động lạ chàng vừa nghe được do đế giầy của bóng người mảnh mai kéo lết trên mặt sân cát.

Bóng người mảnh mai này mới hiện ra trong trí chàng chưa đầy 30 giây đồng hồ trước. Văn Bình không thể nhìn lầm. Bóng người mảnh mai này là nàng.

Chàng lẩm bẩm một mình, như thể muốn tai chàng nghe để khỏi hoài nghi:

– Hồng Nương, Hồng Nương… Quái lạ, nàng ra ngồi ngoài sân giờ này với mục đích gì?

Với mụch đích gì nữa, Văn Bình cũng không cần nghĩ đến. Điều chàng quan tâm là làm cách nào ngồi chung với nàng trên ghế xi-măng. Trời trăng đẹp như bài thơ tình thế này, Hồng Nương đẹp như tiên nga thế này, chàng không tài nào ngủ nổi, cho dẫu chàng dốc cả ống thuốc ngủ Imménoctal vào cuống họng hai mắt chàng rồi vẫn mở thao láo suốt đêm.

Chàng bèn xô cửa ra sân. Gió biển á-rập mơn man da mặt chàng. Dưới gió biển mơn man, được mơn man làn môi người đẹp thì tuyệt. Văn Bình liếm mép, tỏ sự thèm muốn rồi rảo bước về phía ghế xi-măng.

Hông Nương mặc đồ nhẹ bằng hàng mỏng trắng. Nàng đang bận rộn với cái ống nhòm cồng kềnh đen sì nên không nhìn thấy chàng. Cái ống nhòm này lớn bằng hai, bằng ba cái ống nhòm thông thường, nàng lấy ra từ cái xắc đeo trên vai, vặn nút, trước khi nâng lên ngang mắt. Văn Bình tiến đến sau lưng, đứng yên một lát, Hồng Nương không để ý, chàng bèn vòng ngang, nàng cũng không để ý. Chàng cất tiếng:

– Cô chưa đi ngủ ư?

Hồng Nương sững sờ, cái ống nhòm đen sì tuột khỏi tay nàng suýt rớt xuống cát:

– Trời ơi, ông Văn Bình! Ông làm tôi sợ hết hồn.

Văn Bình ngồi ké bên nàng tuy nàng chưa cho phép và chàng cũng chưa xin phép. Da thịt hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, Văn Bình cảm thấy ngất ngây. Chàng không còn là cậu thanh niên khờ khạo mới được ngồi gần gái đẹp lần đầu, hàng chục, hàng trăm lần chàng đã được tự do thưởng thức và hàng chục hàng trăm lần chàng đều dửng dưng không, nhưng chẳng hiểu sao lần này chàng lại rung động mãnh liệt như thể nàng có thiên tài truyền cảm sự quyến rủ bằng vô tuyến điện.

– Tôi làm gì đâu mà cô sợ hết hồn?

– Vì tôi…

Hồng Nương chỉ nói hai tiếng ngắn rồi im. Một tia sáng trăng rọi trên mũi nàng. Nàng có sống mũi thật đẹp. Chàng biết chắc đó là công trình cảu thiên nhiên. Mũi nàng óng ánh tia trăng, khiến diện mạo nàng trở nên huyền ảo như diện mạo tiên nga. Gió thổi rì rầm, lòng Văn Bình nao nao, chàng muốn hôn lên sống mũi của nàng.

Dường như nghe được tiếng trống ngực thình thịch và đọc được sư khao khát ghê gớm của chàng qua luồng mắt. Hồng Nương vội ngồi xê ra, gỡ cái ống nhòm nặng nề, đặt trên đùi, nhưng lại khiến chàng lưu ý đến cặp đùi thuôn tròn hiện ra lồ lộ sau làn vải mỏng. Bombay là một trong những trung tâm tơ sợi sản xuất loại vải mỏng dính và khêu gợi nhất thế giới. Hồng Nương lại mặc loại vải phá kỷ lục về mỏng dính dà khêu gợi.

Chàng nhìn nàng:

– Cô sợ tôi phải không?

Hồng Nương lắc đầu:

– Không… không… ông đừng nói với ai nhé… Ông đừng nói cho Sophia biết nhé!

Văn Bình hơi ngạc nhiên. Tại sao nàng lại khẩn khoản yên cầu chàng “đừng nói với ai, đừng nói cho Sophia biết”? Nghĩa là nàng đang làm một công việc bí mật đối với Sophia? Công việc này là công việc nào? Văn Bình ghé mắt vào cái ống nhòm đen sì. Và trong một thoáng thời gian ngắn ngủi, chàng đã tìm ra lý do.

Sự ngạc nhiên chỉ phớt qua trên mặt chàng và biến mất. Chàng bèn cố tình chạm bàn tay vào đùi nàng:

– Tôi biết rồi. Cô đang dùng viễn kính nhìn ra biển.

Hồng Nương giật mình đánh thót:

– Vâng, ông nói đúng. Tôi đang quan sát bãi cát bằng viễn kính. Ông thấy tôi lâu chưa?

Chàng nói dối:

– Lâu.

– Tôi ngu quá. Tôi cứ đinh ninh là ông ngủ say.

Văn Bình cười:

– Hồi nãy, cô đứng sau cửa sổ phòng tôi.

Dưới ánh trăng, mà nàng hơi tái:

– Vâng. Tại sao ông biết?

– Vì tôi nghe tiếng hơi thở. Đàn bà thường thở nhẹ và nhanh hơn đàn ông. Đàn bà đẹp lại thở nhẹ hơn và nhanh hơn. Trong nhà này chỉ có một người đàn bà đẹp, cho nên tôi đoán cô đứng sau cửa sổ nhìn vào phòng tôi.

– Ông tha lỗi cho tôi. Lẽ ra là người trí thức tôi không được phép làm như vậy.

– Tôi hiểu lắm. Thật ra tôi mới có lỗi. Tôi giả vờ ngáy o o để đánh lừa cô.

– Lỗi của tôi nặng hơn.

– Cả hai đều có lỗi, và lỗi nào cũng nặng. Bây giờ chúng mình hòa với nhau, cô bằng lòng không?

Văn Bình nắm tay Hồng Nương. Trong những trường hợp tương tự, Văn Bình thường đã tấn công ngay không trì hoãn. Bầu trời bao la, đêm khuya thanh vắng, âm thanh biển rộng gợi tình, Hồng Nương phải là người có trái tim kim khí mới cưỡng được nghệ thuật khích động đầy kinh nghiệm bén nhọn của điệp viên Z.28.

Chàng chỉ cần khều nhẹ là nàng ngã vào lòng chàng. Chàng sẽ hôn lên môi nàng thật lâu. Từ ghế xi-măng về đến phòng chàng chẳng lấy gì làm xa, chàng sẽ bế nàng nằm gọn trên vòng tay rắn chắc và đặt nàng trên tấm nệm mút êm lưng trong gian phòng nên thơ được điều hòa khí hậu và hãm thanh, hoàn toàn cách biệt với thế giới đầy tiếng động bên ngoài. Hoặc muốn được gần gui thiên nhiên, hòa hợp tiếng lòng với tiếng sóng và tiếng gió, chàng vẫn có thể lấy bãi cát làm nệm; luồng nhỡn tuyến tò mò của mọi người trong biệt thự sẽ khó thể khám phá sự việc sảy xa trong bóng tối dầy đặc của khóm kè thấp lùn.

Nhưng Văn Bình lại ngồi yên. Chàng nắm tay Hồng Nương để rồi bỏ ra ngay.

Chàng rụt rè vào phút chót không phải vì nàng từ chối. Vì nàng vẫn ngây người như pho tượng.

Sỏ dĩ chàng ngồi yên là gì làn da của nàng lạnh toát như tảng băng. Đàn bà đụng chạm đàn ông phải xẹt lửa. Tấm thân căng cứng nõn nà của nàng là thùng xăng máy bay, khỏi cần châm lửa, chỉ một cái tàn nhỏ xíu bay qua cũng bắt cháy rần rần. Vậy mà sau khi Văn Bình truyền vào mình nàng luồng điện hàng chục ngàn vôn, luồng điện khả dĩ đốt cháy được những cô gái sắt đá nhất, nàng vẫn lạnh ngắt như tảng băng Bắc cực…

Từ phút gặp nàng Văn Bình đã xây một đại lâu đài mộng đẹp. Chàng hằng ôm ấp trong tâm tư cơ hội được cọ sát nàng. Những hình ảnh thần tiên này bỗng rủ nhau xụp đổ trong nháy mắt.

Té ra nàng có tấm thân bốc lửa và miệng cười bốc lửa song khi gần gụi đàn ông, ngụp lặn trong thực tại tình yêu, nàng lại chẳng bốc lửa chút nào hết. Thật hoài của, người đàn bà kiều điểm ấy đã mắc chứng bệnh tối kị, bệnh lãnh cảm, hoặc bệnh lạnh lùng…

Căn cứ vào sắc diện của nàng, Văn Bình biết nàng không thờ ơ với sự vồn vã của chàng. Nhưng da thịt nàng không thể xúc động, bởi vậy chàng xiết bàn tay mềm mại của nàng mà như thể xiết bàn tay vô tri giác của tượng đá công viên.

Văn Bình rụt tay và hỏi lớn để che đậy ngượng ngùng, không rõ là ngượng ngùng của chàng hay là của nàng:

– Cô nhìn họ tắm phải không?

Nàng gật đầu:

– Phải. Họ thường tắm đêm với nhau. Biệt thự này có bãi cát riêng phía sau nên họ không sợ ai quấy rầy. Vả lại, trời không sáng lắm, người lạ ở trên bờ không thể nhìn thấy rõ.

– Vì vậy cô dùng ống nhòm.

– Vâng, ống nhòm hồng ngoại tuyến.

Văn Bình không yêu cầu nàng nói rõ “họ” là ai vì chàng đã đọc được trên mắt nàng, cặp mắt buồn xa xôi ai đã gặp một lần là suốt đời khó quên. Chàng không nói thêm vì nàng đã lẳng lặng cất cặp ống nhòm ra khỏi đùi và trao cho chàng.

Loại viễn kính xuyên phá màn đêm này không phải là vật lạ đối với chàng. Chàng đã xử dụng nhiều loại tương tự. Sở Mật vụ đã chế tạo gần một chục kiểu ống nhòm hồng ngoại tuyến, và trên thị trường công khai hoặc bí mật thế giới đã có từ 20 đến 40 ống nhòm tương tự.

Tuy nhiên khi cầm cặp viễn kính của Hồng Nương, Văn Bình cũng không ngăn được phản ứng tò mò. Vì nguyên tắc chế tạo viễn kính hồng ngoại tuyến từ đông sang tây đều giống nhau, nhưng kỹ thuật chế tạo thì khác, tầm hoạt động hữu hiệu cũng khác nhau rất nhiều. Cặp viễn kính của Hồng Nương gần giống loại “mắt cú” của quân lực Hoa kỳ 1, cũng chạy bằng pin, nhưng thay vì chạy bằng 3 cái pin đèn lớn thì lại xài 4 cái pin nhỏ xíu mỗi cái chỉ bằng chiếc đũa, tác dụng của nó là khuếch đại gấp hai chục ngàn lần những vùng sáng trước mắt. Viễn kính “mắt cú” từng được công an FBI Mỹ trang bị cho các toán tuần cảnh lưu động tại 30 thành phố Hoa kỳ, và thiết trí dọc biên giới Mễ tây cơ để khám phá các loạt động buôn lậu bạch phiến, rượu mạnh và thuốc hút, và gần đây đã được xử dụng trên chiến trường Nam Việt.

Sở dĩ Văn Bình có phản ứng tò mò vì so sánh với viễn kính “mắt cú” của quân lực Mỹ thì cặp kiếng này quá nhẹ, nhẹ chỉ bằng một phần mười là cùng, và kích thước cũng nhỏ gấp bội. Chàng ngần ngừ một giây rồi nâng cặp kiếng lên mắt.

Văn Bình bỗng có cảm giác như nhiều mũi kim đâm nhói vào da thịt bắt chàng nhảy bật khỏi ghế xi-măng. Vì quang cảnh chàng vừa mục kích rõ ràng từng nét trên “mắt thần” là một quang cảnh giựt gân độc nhất vô nhị.

– Bãi cát dọc bờ biển hoàn toàn vắng lặng. Mặt biển hoàn toàn yên tĩnh khiến Văn Bình tưởng chừng là mặt hồ. Những tia sáng trăng yếu ớt ngoài trời đã trở nên chói rực trên nền “mắt thần”, và trên màn ảnh mầu sữa này hiện lên hai bóng người, một nam một nữ. Cả hai đều trần truồng, và cả hai đều có thân thể cân đối, người đàn ông có vẻ cân đối hơn, hấp dẫn hơn mặc dầu y quay lưng lại bãi cát.

Người đàn ông đang nắm tay người đàn bà và cả hai đều tung tăng từ dưới nước bước lùi lên bãi cát rộng mênh mông. Văn Bình suýt bật tiếng kêu “trời”, vì chàng không thể ngờ cặp nam nữ ưa sống theo chủ nghĩa thiên nhiên này lại là Hồng Lang và Sophia…

Kể ra tắm truồng ban đêm không phải là chuyện động trời, ngay cả những bãi biển công cộng sát nách trung tâm thành phố đông đảo người ta còn phớt tỉnh, vứt bỏ quần áo, biểu diễn chế độ khỏa thân. Bombay là thị trấn ở gần biển Á-rập, nhiều biệt thự được xây cất ở dọc bờ biển, có bãi cát riêng, giới triệu phú thường tổ chức tắm truồng ban đêm. Nhưng Văn Bình không dè Sophia, một người đàn bà kênh kiệu, luôn luôn giữ kẽ, lại có thể phô bày thân thể một cách ngang nhiên như vậy.

Và chàng cũng không ngờ được tiến sĩ địa chất Hồng Nương, đoàn trưởng phái đoàn tìm vàng Anfa, một giai nhân kiêm đại trí thức lại có thể dùng viễn kính nhìn trộm anh ruột mình tắm truồng với nữ tỉ phú Sophia. Thường thường, nam nữ cùng tắm khỏa thân trước khi làm tình. Hồng Nương từng đọc sách nhiều, nàng không thể không biết những cuộc làm tình dưới nước như rái cá. Chắc anh ruột nàng và Sophia vừa làm tình dưới biển trước khi âu yếm giắt tay nhau lên bờ nghỉ khỏe…

Và phút này đây, họ đã nằm dài trên cát, bãi cát trắng phau phau, như tấm khăn trắng phau phau trải giường.

Máu nóng chạy rần rần trong huyết quản Văn Bình. Chàng bỗng tiếc tại sao Hồng Nương lại lạnh ngắt như tảng băng Bắn cực. Không được người đẹp yêu đương chàng đành tìm quên trong ống viễn kính hồng ngoại tuyến.

Nhưng một chuyện bất thần đã xảy ra.

Hồng Nương vừa giằng lấy ống nhòm, Văn Bình giữ lại song nàng đã vồ giựt thật mạnh. Cơn thèm muốn ghê gớm đã biến nàng thành hổ dữ. Da thịt nàng lạnh ngắt như tảng băng bỗng nóng bỏng như đứng cạnh lò nướng bánh. Văn Bình vụt hiểu Hồng Nương thuộc loại đàn bà đặc biệt. Thân thể nàng chỉ thức dậy sau khi mắt nàng chứng kiến sự khích động ái tình.

Phần đông trí thức đều mắc bệnh lãnh cảm như nàng. Bình thường họ như phiến đá. Nhưng đến khi thân thể thức dậy, họ còn bốc lửa mãnh liệt hơn cả tuổi trẻ tham lam nữa. Văn Bình kéo cái ống nhòm ra khỏi tay Hồng Nương. Nếu chàng vận sức, chàng có thể đoạt lại dễ dàng. Nhưng chàng chủ tâm giựt nhẹ cốt làm nàng mất thăng bằng. Và trong khoảnh khắc Hồng Nương đã nằm gọn trong vòng tay của chàng.

Thường lệ, mỗi khi cọ sát người đẹp Văn Bình dụng ý kéo dài thời giờ như kẻ sành điệu ngâm nga trước ly cà phê-phin nóng bỏng, vì thời gian chờ đợi sẽ làm xúc động gia tăng. Nhưng lần này chàng lại có linh tính là nếu chàng ngâm nga một biến cố bất lợi sẽ xảy ra. Chàng bèn đốt cháy giai đoạn, và tấn công toàn diện.

Song biến cố bất lợi mà chàng chờ đợi đã xảy ra trước khi Hồng Nương bị tình yêu chinh phục. Khi ấy nàng đã ngoan ngoãn nằm dài trên ghế xi-măng, mắt nhắm nhiền, hơi thở rồn rập như kéo bễ, da thịt rung rung trong sự mời mọc nồng nàn…

Tuy nhiên Văn Bình xà xuống thì nàng vùng dậy. Nàng mở tròn mắt, ngó chàng một cách sửng sốt và kinh hoàng:

– Cái gì thế?

Chàng vít đầu nàng. Nàng xô chàng ra, và nhảy xuống bãi cát, da mặt đang hồng hào của nàng trở nên xanh tái, giọng nói nàng bị cắt quãng như thể bị đứt hơi sau cuộc chạy đua tốc độ:

– Anh… anh… đừng anh…

Văn Bình không kịp níu nàng lại vì nhanh như cắt nàng đã vùng chạy, miệng thở hổn hển “đừng… anh”. Văn Bình thở dài ngó theo nàng lội bì bõm trên cát ướt. Sự thật nến chàng muốn bắt nàng lại, chàng chỉ cần mấy phút đồng hồ là đuổi kịp. Chàng đã học được bí quyết chạy trên cát ướt, bí quyết này phụ họa với nghệ thuật khinh công có thể giúp chàng phóng nhanh như bay.

Nhưng Văn Bình chỉ lặng lẽ ngó theo Hồng Nương. Chàng đã hiểu lý do nàng nạo rực chờ đợi tình yêu để rồi khi tình yêu đến lại hối hả chạy trốn. Đó là trạng thái của một số bệnh nhân mang bệnh lãnh cảm, một chứng bệnh tâm sinh lý kỳ lạ làm phụ nữ mất hết cảm xúc trước đàn ông. Hồng Nương khao khát được yêu, tình yêu chứa chất trong lòng nàng còn khỏe mạnh và dai bền hơn cả đôi chân của nhà quán quân trèo núi vượt qua đỉnh Hy mã Lạp sơn cao vòi vọi nữa, song một sức mạnh vô hình, một sức mạnh khủng khiếp đã ngăn cản nàng…

Bầu trời khuya trên bờ biển Á-rập thanh tịnh lạ lùng. Bóng dáng mảnh khảnh nhưng cân đối của nữ tiến sĩ Hồng Nương hoàn toàn nhòa nhạt trong màn sương trắng pha ánh trăng xuông.

Bằng mắt Văn Bình lục soát tứ phía. Biển khơi chìm vào im lặng. Bãi cát dài cũng im lặng. Và tòa biệt thự đồ sộ và lộng lẫy cùng im lặng. Người và vật đã ngủ vùi.

Nhưng giác quan thứ sáu lại báo động cho chàng biết là nhiều người và vật đang còn thức.

Bằng chứng là một tiếng thét hãi hùng được cất lên. Đó là tiếng thét của một người đàn ông từ bờ biển vọng lại. Văn Bình phi thân đến nơi phát ra tiếng thét.

Sau lưng chàng, có nhiều tiếng chân người chạy rầm rập. Chàng bỗng có ấn tượng đây là cuộc chạy đua với tử thần..

——————————–

1 Dụng cụ điện tử mắt cú là Owl Eye của công ty Aerojet Delft, giá báng 7.500 đô-la một cặp, dài 60 phân tây, nhưng nặng khoảng 50 kílô, nó có thể nhìn rõ một vật dài 30 phân tây trong vòng 1.500 mét ban đêm không cần ánh sáng. Hiện nay, một số cơ quan điệp báo còn có một loại “mắt cú” mạnh gấp 10 lần “mắt cú” Owl Eye, mà lại nhẹ hơn nhiều. Những loại kính này được giữ bí mật, không bầy bán

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN