Điều Lệnh Thứ Mười Một - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Điều Lệnh Thứ Mười Một


Chương 17



Nguồn: thuquan

Tổng thống và Tham mưu trưởng đang ngồi trong Phòng Bầu dục xem bản tin sáng. Trong khi Clifford Symond bình luận, cả hai không ai nói câu nào.

“Sáng nay, trong lúc Zerimski diễn thuyết tại quảng trường Tự do, người ta đã bắt được một tên khủng bố quốc tế. Tên này – cho đến nay vẫn chưa biết được tên – đã được đưa ngay đến nhà tù nổi tiếng Crucifflx Ở trung tâm Si. Petersburg. Cảnh sát địa phương không bác bỏ khả năng tên này có thể chính là kẻ đã ám sát Ricardo Guzman, ứng cử viên Tổng thống của Colombia. Người ta biết rằng kẻ bị cảnh sát bắt giữ đó đã theo dõi Zerimski trong nhiều ngày nay trong khi ông này vận động bầu cử khắp nước. Vừa tuần trước, tạp chí Ti”les đã gọi hắn là tay bắn thuê đắt giá nhất phương Tây. CÓ tin là hắn đã được Mafya thuê với giá một triệu đô la để loại Zerimski khỏi cuộc chạy đua vào ghế Tổng thống. Khi cảnh sát bắt giữ hắn, phải có đến bốn người mới quật nổi hắn xuống đất”. .

Tiếp theo là vài hình ảnh quan cảnh môﴠngười bị bắt giữ trong đám đông và đưa đi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu đội mũ lông dày . Khuôn mặt Symond lại xuất hiện trên màn hình.

Zerimski vẫn tiếp tục bài nói của mình, mặc dầu cuộc bắt giữ diễn ra ngay trước mặt ông ta chỉ cách vài mét. Sau đó Zerimski đã khen ngợi cảnh sát St.Petersburg do sự mẫn cán và tinh thông nghề nghiệp của họ và thề rằng mặc dầu có rất nhiều âm mưu ám sát mình nhưng ông ta vẫn quyết tâm chống lại các tổ chức tội phạm. Hiện nay người ta đánh giá là Zerimski và Thủ tướng Chernopov đang chạy đua ngang hàng với nhau, nhưng nhiều người quan sát cảm thấy sự việc ngày hôm nay sẽ khiến cho ông ta càng có lợi hơn trong cuộc chạy đua cuối cùng.

“Vài giờ trước khi nói chuyện với đám đông, Zerimski đã có một cuộc gặp riêng với Ðại tướng Borodin tại tổng hành dinh của ông này Ở phía bắc thành phố. Chưa một ai biết kết quả của cuộc gặp gỡ này, nhưng người phát ngôn của Ðại tưởng không bác bỏ việc sẽ tuyên bố việc Ðại tướng có ý định tiếp tục chiến dịch vận động bầu cử Tổng thống, hoặc có lẽ quan trọng hơn là ông ta sẽ ủng hộ ai trong hai ứng cử viên còn lại nếu ông ta rút khỏi cuộc chạy đua. Như vậy kết quả cuộc bầu cử sẽ gần như bộc lộ. Ðây là Clifford Symond, phóng viên chương trình truyền hình quốc tế CNN gửi đi từ quảng trường Tự do, St. Petersburg “vào ngày thứ Hai tới, Thượng viện sẽ tiếp tục tranh luận về Hiệp định Cắt giảm các vũ khí hạt nhân. Hóa học, Sinh học…” Tổng thống bấm nút trên chiếc điều khiển từ xa. màn hình tắt ngấm.

– Và anh đang nói với tôi là người bị bắt đó chẳng hề có liên hệ gì với Mafya Nga mà là điệp viên của CIA?

– Vâng. Tôi đang chờ Jackson gọi lại để khẳng định rằng chính người đó đã ám sát Guzman.

– Tôi sẽ trả lời báo chí ra sao nếu bị chất vấn về vấn đề này?

– Ngài sẽ phải lấp lửng thôi. bởi vì chẳng cần để ai biết rằng người đang bị bắt giữ đó là người của chúng ta.

– Nhưng điều đó sẽ xóa sạch cho Dexter và cái đồ rác rưởi là Phó của mụ ta, một lần và mãi mãi!

– Nếu ngài nói rằng ngài không hề biết gì về việc đó thì một nửa công chúng sẽ gạt bỏ ngài vì một trò lừa bịp của CIA. Nhưng nếu ngài thừa nhận có biết thì nửa kia sẽ buộc tội ngài. Vì thế tạm thời tôi đề nghị ngài nên hạn chế bằng cách nói rằng đang thích thú chờ đợi kết quả bầu cử Ở Nga.

Lawrence nói:

– Anh biết thừa là tôi sẽ nói thếrồi.

– Tôi nghĩ Thượng viện chần chừ trước Chương trình Cắt giảm Vũ khí của ngài. HỌ không muốn đưa ra quyết định trước khi biết kết quả của cuộc bầu cử đó.

Lawrence gật đầu nói:

– Nếu như đúng là có một người của chúng ta đang bị bọn họ cầm giữ trong nhà lao thì chúng ta sẽ phải làm gì đó, và làm thật nhanh. Bởi vì nếu như Zerimski trở thành Tổng thống thì chỉ có trời mới cứu được anh ta. Dĩ nhiên là lúc đó tôi cũng không thể làm gì được nữa. ***

Connor không nói năng gì, gã đang nằm Ở đàng sau xe và bị ghì chặt giữa hai cảnh sát. Gã biết hai người này chỉ là cấp thấp không có quyền thẩm vấn gã. Sau này kia, và phải trước mặt một người có nhiều dải trên ve áo hơn.

Khi họ lái xe qua chiếc cổng gỗ đồ sộ của nhà tù Crucifflx và chạy vào sân trong rải sỏi, lần đầu tiên Connor được biết thế nào là sự đón tiếp của nhà tù. Ba người to lớn mặc quần áo tù bước tới, gần như giật tung cánh cửa sau của xe ra và lôi gã ra. Viên cảnh sát trẻ ngồi bên phải gã trông có vẻ khiếp sợ.

Ba người này lôi xềnh xệch người tù mới qua sân và đi vào một hành lang dài dằng dặc và trống trải. Ðến cuối hành lang, một trong ba người đẩy một cánh cửa sắt, hai người kia quẳng gã vào trong một xà lim. Gã không hề chống cự khi họ bắt đầu cởi giày của gã, rồi đến đồng hồ, ví và nhẫn – họ sẽ chẳng biết gì thêm từ những thứ đó. Sau đó họ đi ra, đập cửa đánh sầm một cái.

Connor từ từ đứng dậy. Gã nhìn quanh xà lim, nó không thể rộng hơn khoang tàu mà gã đã ngủ đêm qua khi đi từ Moscow xuống. Những bức tường xanh lè có vẻ như chưa bao giờ được hưởng một nhát sơn nào từ hồi đầu thế kỷ đến giờ.

Connor đã từng bị giam mười tám tháng trong một nơi khắc nghiệt hơn thế này nhiều. Nhưng hồi ấy mệnh lệnh đối với gã rất rõ ràng: Chỉ được khai báo tên họ, cấp bậc và số lính. Nhưng những mệnh lệnh đó không thể đem áp dụng với những ai bị ràng buộc bởi Ðiều lệnh thứ Mười một.

” Không được để bị bắt. Nhưng nếu bị bắt, hãy tuyệt đối bác bỏ việc có bất cứ quan hệ nào với CIA- Ðừng lo, Công ty sẽ luôn luôn chăm lo cho anh .

Connor hiểu rằng trong trường hợp này gã nên quên cái chuyện sử dụng ” các kênh ngoại giao thường lệ ” đi, mặc dầu Gutenburg đã cam kết với gã. Nằm trên chiếc giường nhỏ tí của xà lim chật hẹp, mọi thứ có vẻ như đã được xếp vào đúng chỗ.

Gã không hề phải ký nhận vào chỗ nào để nhận tiền mặt, hoặc để lấy cái xe đó. Và lúc này gã đã nhớ ra cái câu mà trước đây gã không thể moi ra nổi. Gã nhẩm lại từng từ.

Nếu cậu lo lắng gì về chỗ làm mới , tôi sẽ rất vui lòng gọi điện nói với Chủ tịch cái công ty mà cậu sẽ tham gia ấy một tiếng và giải thích rằng đây chỉ là một nhiệm vụ ngắn ngày thôi”.

Tại sao Gutenburg lại biết được gã đã phỏng vấn để xin vào một chỗ mới, và tại sao lại biết gã đã trực tiếp thảo luận với Chủ tịch công ty? Hắn biết bởi vì hắn đã nói chuyện với Ben Thompson, và đó chính là lý do khiến ông ta rút lời. ” Tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo tới ngài…” Còn với Michell, lẽ ra gã phải nhìn thấu được khuôn mặt thư sinh đó mới phải. Nhưng gã vẫn bối rối trước cú điện thoại của Tổng thống gọi đến. Tại sao Lawrence lại không hề gọi gã bằng tên riêng? Và các câu hỏi không được ăn nhập với nhau lắm? Và tiếng cười có vẻ hơi to quá?

Cho đến bây giờ gã vẫn chưa dám tin những điều Helen Dexter dám làm để rửa sạch tay mình. Gã nhìn trừng trừng lên trần nhà. Nếu như quả là Tổng thống không hề gọi cú điện đó thì gã chẳng còn hy vọng gì để thoát ra khỏi nhà tù Crucifflx này nữa. Dexter đã thành công trong việc loại bỏ một chướng ngại vật trên đường đi của mụ, còn Lawrence thì không hề hay biết gì hết.

Sự chấp nhận ngoan ngoãn các điều luật hoạt động của CIA đã khiến gã trở thành con tốt đen trong kế hoạch thoát thân của mụ. Sẽ chẳng có Ðại sứ nào đại diện cho gã dể gửi một bức thư ngoại giao phản kháng nào cả. Sẽ chẳng có một giỏ đồ ăn tiếp tế nào sất. Gã sẽ phải tự lo cho mình. Và một sĩ quan trẻ đã nói với gã rồi:

Tám mươi tư năm qua, chưa từng có một ai trốn thoát khỏi Crucifflx này.

Ðột nhiên cánh cửa xà lim bật mở tung, một người mặc đồng phục màu xanh lơ bước vào. ông ta dừng lại để châm một điếu thuốc. Ðiếu thứ mười lăm trong ngày hôm đó.

***

Jackson vẫn đứng lại trên quảng trường cho đến khi chiếc xe cảnh sát mất hút. Gã tức giận mình đến điên cuồng. Cuối cùng gã quay lại bỏ đi, bước nhanh đến nỗi Sergei phải chạy mới theo kịp. Thằng bé người Nga biết rằng đây không phải là lúc để hỏi. Từ mafya” lan truyền trên miệng mọi người trên phố. Sergei nhẹ người khi Jackson nhìn thấy một chiếc taxi và vẫy lại.

Jackson chỉ có thể khen ngợi Michell đã thực hiện toàn bộ công việc thật giỏi – tất nhiên là dưới sự chỉ đạo của Dexter và Gutenburg. ÐÓ là một ngón cổ điển của CIA, chỉ có khác một điều là lần này chúng sử dụng để quẳng người của chính mình vào một nhà tù Ở nước ngoài.

Gã cố không nghĩ đến những gì mà chúng đẩy Connor vào. Thay vào đó gã tập trung nghĩ đến những gì sẽ phải báo cáo cho Andy Lloyd. Giá như đêm qua liên lạc được với ông ta thì gã đã có thể đi trước một bước để kéo Connor ra xa khỏi nguy hiểm. Chiếc điện thoại tí hon của gã vẫn không làm việc được, vì thế gã sẽ liều gọi bằng điện thoại trong phòng khách sạn. Sau hai mươi chín năm trời gã mới có dịp để trả món nợ cũ.

chiếc taxi dừng lại trước khách sạn của Jackson. Gã trả tiền rồi chạy vào khách sạn. Không buồn chờ thang máy gã chạy bộ lên cầu thang lên tới tầng một rồi nhảy bổ vào phòng 132. Tận đến lúc gã đã tra chìa khóa và mở xong cửa Sergei mới đuổi kịp.

Thằng bé người Nga ngồi bệt xuống góc phòng lắng nghe một bên cuộc hội thoại giữa Jackson với một người nào đó tên là Lloyd. Cuối cùng khi Jackson đặt máy nói xuống, Sergei thấy mặt gã trắng bệch và run bần bật vì tức giận.

Lần đầu tiên từ khi họ rời quảng trường đến giờ Sergei mới lên tiếng:

– CÓ lẽ đã đến lúc cháu phải gọi cho một trong những khách hàng của mẹ cháu chăng?

***

Gutenburg vừa bước vào, Dexter đã nói ngay:

-Xin chúc mừng.

Viên Phó Giám đốc mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Dexter và đặt trước mặt chủ một tập hồ sơ.

Mụ nói:

-Tôi vừa đọc qua các tin chính trên ABC và CBS. Cả hai đều đưa tin của Symond về những gì đã xảy ra trên quảng trường Tự do. CÓ thể dự đoán được ngày mai hai hãng thông tin khổng lồ này sẽ đưa tin gì không?

– HỌ đã mất hứng. Chẳng có phát súng nào cả. Thậm chí không hề kháng cự, người bị tình nghi thì hóa ra không có vũ khí. Không một ai đoán được người bị bắt đó là một người Mỹ. Vào giờ này ngày mai câu chuyện sẽ chỉ được đưa lên trang nhất của các báo chí trong nước Nga mà thôi.

Chúng ta đang trả lời các câu hỏi của báo chí thế nào?

– Chúng ta đang nói rằng đó là một vấn đề nội bộ của Nga. Và Ở Si- Petersburg thì thuê một kẻ giết thuê còn rẻ hơn mua một chiếc đồng hồ hợp thời trang. Tôi bảo họ chỉ cần liếc qua bài báo viết về các BỐ già Nga đăng trên tờ Times tháng trước là biết họ đang vướng phải vấn đề gì. Nếu họ ép quá thì tôi sẽ hướng cho họ quay sang Colombia, nếu họ ép nữa thì lại chỉ sang Nam Phi. Chỉ như vậy cũng đủ cho họ có thêm bao nhiêu cột để cung cấp cho các tổng biên tập tham ăn kia rồi.

– CÓ hãng thông tin nào quay được cảnh Fitzgerald bị bắt không?

– Chỉ quay được phía sau cái đầu hắn, vả lại hắn bị cảnh sát vây kín rồi. Nếu không thì bà có thể tin chắc là họ đã chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh rồi.

– Liệu có khả năng hắn sẽ xuất hiện trước công chúng và tuyên bố những điều có thể làm phương hại khiến cho báo chí có thể lần ra chúng ta.

– Tuyệt đối không. Nếu người ta có mở một phiên tòa đi chăng nữa thì chắc chắn các phóng viên nước ngoài sẽ không được bén máng đến. Và nếu Zerimski trúng cử thì Fitzgerald đừng hòng được đặt chân ra khỏi nhà tù Crucifflx.

Dexter hỏi:

Anh đã chuẩn bị báo cáo cho Lawrence chưa? Bởi vì anh có thể tin chắc là ông ta sẽ cố chứng minh hai với hai là sáu.

Gutenburg nhoài người đến và đầy tập hồ sơ về phía bàn Dexter.

Mụ lật ra và bắt đầu đọc, giở từng trang mà không tỏ ý gì Ðọc xong trang cuối cùng mụ đóng tập hồ sơ lại và hơi thoáng mỉm cười trong khi đưa trả nó cho Gutenburg.

Mụ nói:

– Hãy ký tên anh và gửi ngay cho Nhà Trắng, bởi vì nếu Tổng thống có nghi ngờ gì đi nữa thì chính là vào lúc này. Nếu Zenmski thắng cử thì ông ta sẽ chẳng bao giờ muốn trở lại đề tài này nữa.

Gutenburg gật đầu tán thành.

Helen Dexter nhìn thẳng vào viên phó của mình. Mụ nói:

– Thật đáng thương là chúng ta đã phải hy sinh Fitzgerald. Nhưng nếu điều đó giúp cho Zenmski thắng cử thì chúng ta sẽ đạt được hai mục đích: Chương trình Cắt giảm vũ khí của Lawrence sẽ bị Quốc hội phế bỏ và cia sẽ đỡ bị Nhà Trắng can thiệp vào công việc của mình.

***

Connor đặt hai chân trần xuống nền đá và nhìn lên người khách đến thăm mình. Chỉ huy trưởng rít một hơi thuốc dài và phả khói lên không trung.

Một thói quen xấu – ông ta nói bằng một thứ tiếng Anh ngắc ngứ. – Vợ tôi cứ luôn luôn bắt tôi phải bỏ thuốc.

Connor không tỏ ý gì.

– Tên tôi là Vladimir Bolchenkov. Tôi là Chỉ huy trưởng Cảnh sát của thành phố này và tôi nghĩ là chúng ta phải nói chuyện với nhau một chút trước khi nghĩ đến chuyện phải ghi vào biên bản điều gì.

– Tôi là Piet de Villier, tôi là công dân Nam Phi làm việc cho tờ Johannesburg Joumal, và tôi muốn được gặp Ðại sứ của tôi.

Bolchenkov nói, điếu thuốc vắt vẻo Ở góc môi:

– Bây giờ đến lượt tôi. Tôi không tin tên ông là Piet de Villier, tôi cũng rất tin rằng ông không phải là công dân Nam Phi, và tôi biết chắc rằng ông không làm việc cho tờ Johannesburg Journal, bởi vì không có tờ báo đó. Và để chúng ta không phí thời gian của nhau, tôi muốn nói rõ rằng không phải Mafya thuê ông. Bây giờ tôi phải thừa nhận rằng tôi không biết ông là ai, thậm chí ông là người nước nào. Nhưng dù cho ai là người cử ông tới đây đi nữa thì – cứ tạm dùng một từ thông tục đi – họ cũng đã quẳng ông vào những khó khăn nghiêm trọng. Tôi có thể nói là rất nghiêm trọng đấy.

Connor không hề chớp mắt.

– Nhưng tôi có thể cam đoan với ông một điều là những người đó sẽ không thể nào làm như vậy đối với tôi đâu Vì vậy nếu ông cảm thấy không thể giúp cho các yêu cầu đó của tôi thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được cho ông ngoài việc để mặc cho ông chết mục Ở đây và quay về với những vinh quang mà lúc này người ta đang khoác cho tôi.

Connor vẫn không có phản ứng gì. Viên Chỉ huy trưởng nói:

Tôi thấy ông vẫn chưa hiểu tôi. Tôi nghĩ rằng mình có nhiệm vụ phải nói rõ cho ông biết rằng đây không phải là Colombia, và tôi sẽ không thay đổi mình tùy thuộc vào cấp trên hay ai là kẻ hứa hẹn xấp đô la dày nhất đâu.

ông ta dừng lại và rít một hơi thuốc nữa trước khi nói tiếp:

– Tôi nghĩ rằng đó là một điểm chung giữa chúng ta.

ông ta quay lại và bắt đầu bước về phía cửa xà lim, rồi đột ngột dừng lại:

– Tôi để cho ông nghĩ kỹ đi đã. Nhưng nếu Ở địa vị ông thì tôi sẽ không chờ lâu quá đâu.

ông ta gõ gõ lên cửa:

Tôi có thể cam đoan với ông một điều là, dù cho ông có là ai đi chăng nữa thì trong khi tôi còn là Chỉ huy trưởng Cảnh sát Si. Petersburg thì sẽ chẳng có những cái kẹp ngón tay, giá treo hoặc các dụng cụ tra tấn đại loại như vậy đâu. Tôi không tin Ở việc tra tấn, đó không phải kiểu của tôi. Nhưng tôi không thể hứa với ông một tình bạn êm ả, nếu như tuần sau Victor Zerimski thắng cử.

Viên Chỉ huy trưởng Cảnh sát đập cửa đánh sầm một phát, và Connor nghe có tiếng chìa khóa xoay trong ổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN