Điều Lệnh Thứ Mười Một - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Điều Lệnh Thứ Mười Một


Chương 30



Nguồn: thuquan

Zerimski ngồi một mình trong phòng ăn của Sứ quán đọc tờ Washington Post trong khi người quản gia phục vụ bữa ăn sáng. Nhấm nháp tách cà phê, ông ta thấy vui với ý nghĩ về dòng tít sẽ chạy ngang tờ Post sáng mai:

ÂM MUU ÁM SÁT TỔNG THỐNG NGA THẤT BẠI Cựu điệp viên CIA bị bắn hạ trong sân Sứ quán.

ông ta mỉm cười lần nữa và quay sang đọc bài báo khẳng định Dự luật Cắt giảm Vũ khí Nguyên tử, Sinh học, Hóa học và Xuyên lục địa của Tổng thống Tom Lawrence giờ đây bị các nhà bình luận hàng đầu đánh giá là đã bị “chết đuối”. Một thành ngữ hay nữa thu nhặt được trong chuyến đi này.

Hơn bảy giờ một chút ông ta rung chiếc chuông bạc để bên cạnh và yêu cầu người quản gia đi gọi Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất đến. Người quản gia vội vã quay đi.

Zerimski biết thừa là cả hai người đó đều đang lo lắng đứng ngoài hành lang.

Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất nghĩ rằng họ nên chờ thêm một hai phút nữa hãy vào gặp Tổng thống. HỌ vẫn chưa hiểu Tổng thống có hài lòng khi bị đánh thức vào lúc bốn giờ sáng hay không, nhưng bởi vì cả hai vẫn chưa ai bị đuổi cho nên nghĩ rằng chắc họ đã có một quyết định đúng.

Pietrovski bước vào phòng và nói:

– Xin chào, thưa Tổng thống.

Zerimski gật đầu, gấp tờ báo lại để xuống trước mặt, hỏi:

– Romanov đã đến chưa?

Bí thư Thứ nhất nói:

– Ðã đến ạ. Từ sáu giờ hắn đã có mặt trong bếp, đích thân kiểm tra các thực phẩm được đem đến cho bữa tiệc đứng Tốt, bảo hắn đến gặp chúng ta Ở phòng làm việc của anh, Ðại sứ. Tôi sẽ đến ngay.

– Vâng, thưa ngài – Pietrovski nói và bước lùi ra khỏi phòng.

Zenmski lau miệng bằng chiếc khăn ăn. ông ta quyết định sẽ để cho cả ba người chờ thêm ít phút nữa. Ðiều đó sẽ khiến bọn chúng càng hồi hộp hơn.

ông ta đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Trong khi ông ta đi dọc hành lang về phía phòng làm việc của Ðại sứ, một thanh niên đi ngược lại vừa thoáng thấy bóng ông vội chạy bổ đến để mở cửa. Chiếc đồng hổ lớn để Ở hành lang điểm chuông đúng lúc ông ta bước vào phòng. Lúc đó là bảy giờ bốn lăm phút.

.

Tám giờ kém mười, Connor đã xuất hiện Ở cuối tòa nhà và thong thả sang đường để đi về phía chiếc BMW thứ nhất. Gã ngồi vào bên cạnh tên lái xe, tên này có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy gã ra sớm – người ta đã dặn là khoảng bốn giờ chiều Fitzgerald mới phải có mặt Ở Sứ quán. Connor nói:

– Tôi phải đi vào trung tâm thành phố để lấy vài thứ.

Tên ngồi Ở ghế sau gật đầu, vì thế tên lái xe gài số một rồi hòa vào dòng xe cộ trên đại lộ Wisconsin. Chiếc xe thứ hai bám sát theo sau họ trong khi họ rẽ vào phố P., một phố đông nghẹt do những công trình đang xây dựng Ở Georgetown.

Càng ngày Connor càng nhận thấy những kẻ canh chừng gã trở nên chểnh mảng hơn. Hầu như sáng nào cũng vậy,. cứ khoảng đến giờ nhất định gã sẽ chui ra khỏi chiếc BMW Ở góc phố Hai mươi mốt và Dupond Circle để mua một tờ Post tại một quầy bán báo, sau đó quay về xe. Hôm qua tên ngồi Ở ghế sau thậm chí không thèm đi kèm theo gã.

HỌ sang đường Hai mươi mốt và Connor đã nhìn thấy Dupond Circle Ở phía xa. Xe cộ bây giờ nối đuôi nhau và hầu như dừng hẳn lại. Bên kia đường dòng xe cộ dịch chuyển có vẻ trôi chảy hơn. Gã sẽ phải tính toán chính xác lúc nào cần phải chuyển động.

Connor biết đèn tín hiệu từ phố P sang Circle cứ ba mươi giây lại đổi một lần, và trung bình có khoảng mười hai chiếc xe qua được ngã tư trong thời gian ấy. Tuần trước gã đếm được nhiều nhất là mười sáu chiếc.

Ðèn vừa bật sang đỏ, Connor đếm được có mười bảy chiếc xe phía trước. Gã không động đậy. Ðèn bật sang xanh, tên tài xế sang số một nhưng đường đống quá nên phải một lúc hắn mới nhích lên được một tí. Chỉ có tám xe qua được ngã tư.

Gã có ba mươi giây. Gã quay lại và mỉm cười với tên canh chừng ngồi phía sau và chỉ về phía quầy báo.

Thằng cha gật đầu. Connor bước xuống hè và bắt đầu thong thả đi về phía ông lão mặc chiếc áo vét màu xanh sáng. Gã không hễ ngoái đầu nhìn lại cho nên không biết có ai trong chiếc xe thứ hai đi theo mình không. Gã tập trung nhìn sang bên kia đường và cố ước lượng xem khi đèn bật sang đỏ thì có bao nhiêu xe xếp hàng chờ.

Ðến quầy bán báo, gã đã cầm sẵn đồng hai lăm xu trong tay. Gã đưa đồng xu cho ông già bán báo và ông ta đưa cho gã một tờ Post. Khi gã quay lại và bắt đầu đi về phía chiếc BMW thứ nhất thì đèn lại bắt đầu chuyển sang đỏ.

Connor giật cửa và nhảy vào ghế sau một chiếc taxi đỗ gần đó, hét lên:

– Nếu vượt kịp đèn này thì anh sẽ được một trăm đô la.

Người lái xe ấn tay lên còi và để nguyên đó trong khi chạy qua ngã tư. Hai chiếc BMW cũng rú còi inh ỏi định quay lại nhưng đèn đã lại bật đỏ, chúng bị nghẽn lại sau ba chiếc xe khác.

Mọi việc đúng như gã dự tính.

Chiếc taxi rẽ trái sang đường Hai mươi mốt, Connor bảo người tài xế ghé vào. Khi chiếc xe dừng lại gã đưa cho người tài xế tờ một trăm đô la và nói:

– Tôi muốn anh lái thẳng đến sân bay Dul1es. Nếu anh thấy một chiếc BMW màu trắng đuổi theo thì đừng để cho nó vượt được. Ðến sân bay anh hãy chờ ba mươi giây bên ngoài nhà ga sau đó thong thả quay về thành phố.

– OK, anh bạn, tôi sẽ làm theo tất cả những gì anh bảo – Người lái xe đút tờ một trăm đô la vào túi.

Connor chui ra khỏi chiếc xe, bước nhanh qua phố Hai mươi mốt và vẫy một chiếc taxi khác đang đi theo hướng ngược lại.

Gã đóng sập cửa lại đúng lúc chiếc BMW trắng lao vút qua để đuổi theo chiếc taxi kia.

– Sáng đẹp trời thế này, ông bạn định đi đâu?

– Sân vận động Cooke.

– ông bạn, hy vọng ông bạn sẽ kiếm được một vé, nếu không thì tôi lại đưa ông bạn về.

.

Ba người đứng lên khi Zerimski bước vào phòng. ông ta vẫy mọi người ngồi xuống, cứ như đó là một đám đông lớn, rồi ngồi xuống chiếc ghế Ở bàn Ðại sứ. ông ta ngạc nhiên khi thấy một khẩu súng trường để Ở chỗ mọi khi vẫn để cái bàn thấm, nhưng ông ta phớt lờ nó đi mà quay sang Alexei Romanov, trông anh ta có vẻ rất phởn chí.

Tổng thống nói:

– Alexei, tôi có một tin buồn cho anh.

Vẻ mặt Romanov trở nên băn khoăn, sau đó biến thành lo âu. Zerimski để mặc vậy mà im lặng hồi lâu.

– Sáng nay Stefan anh họ anh gọi điện cho tôi. Hình như hồi đêm cha anh bị một cơn đau tim, và trên đường tới bệnh viện đã chết.

Romanov cúi đầu. Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất liếc nhìn Tổng thống để xem họ nên phản ứng ra sao.

Zenmski đứng dậy, chậm rãi đi tới bên Romanov và đặt tay lên vai hắn vẻ thông cảm. Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất bèn tỏ vẻ đau buồn một cách thích hợp.

Zerimski nói:

– Tôi rất buồn. ông ấy là một người vĩ đại.

Hai nhà ngoại giao gật đầu trong khi Romanov nghiêng đầu nhận lời chia buồn của Tổng thống.

– Alexei, giờ đây quyền lực của ông ấy được trao lại cho anh, người kế tục xứng đáng nhất.

Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất tiếp tục gật đầu.

Zerimski nói:

– Và chẳng bao lâu nữa anh sẽ có cơ hội để thiết lập nên quyền lực của anh khiến cho mọi người không được phép nghi ngờ về một triều đại Sa hoàng mới. – Romanov ngẩng đầu và mỉm cười. Giai đoạn than khóc của hắn đã xong.

Zerimski nói thêm:

– Ðiều đó có nghĩa là với giả thiết là tối nay không có gì sai sót cả.

Romanov quả quyết:

– Không có gì có thể sai sót được. Tôi mới nói chuyện với Fitzgerald lúc nửa đêm. Hắn đồng ý với kế hoạch của tôi Bốn giờ chiều nay hắn sẽ tới gặp Ðại sứ, trong lúc ngài đang ngồi xem đá bóng cùng với Tom Lawrence.

Zerimski hỏi:

Tại sao lại sớm như vậy?

– Chúng ta cần làm cho mọi người nghĩ rằng hắn chỉ là một thành viên trong nhóm cung cấp thực phẩm, vì thế sáu tiếng sau hắn sẽ lẻn ra ngoài mà không khiến cho ai sinh nghi. Hắn sẽ Ở trong bếp dưới sự giám sát của tôi cho đến khi ngài đứng lên để phát biểu lời từ biệt.

Zerimski nói:

– Giỏi lắm. Sau đó thì sao?

– Tôi sẽ đi cùng với hắn đến phòng này để cho hắn lấy khẩu súng. Sau đó hắn sẽ đi bằng thang máy riêng lên căn gác áp mái mà từ đó có thể nhìn xuống phòng khiêu vũ.

Zerimski gật đầu.

– Lên đến đây hắn sẽ nấp sau bức tượng kia, và sẽ nấp Ở đó cho đến khi ngài nói đến đoạn cám ơn nhân dân Mỹ về lòng hiếu khách và sự đón tiếp nồng nhiệt mà tới đâu ngài cũng nhận được, vân vân, và nhất là cám ơn Tổng thống Lawrence. Ðến lúc đó tối đã bố trí một tràng vỗ tay. Suốt thời gian đó ngài sẽ phải đứng thật im.

Zenmski hỏi:

– Ðể làm gì?

– Bởi vì Fitzgerald sẽ không bóp cò, nếu như hắn nghĩ ngài có thể sẽ có một động tác bất ngờ.

– Tôi hiểu.

– Sau khi bắn xong, hắn sẽ trèo lên mép tường qua cái cây thông tuyết Ở sân sau. Chiều hôm qua hắn đã bắt chúng tôi tập đi tập lại nhiều lần, nhưng tối nay hắn sẽ thấy có một sự khác nho nhỏ.

Zerimski hỏi:

– ÐÓ là cái gì?

Romanov nói:

Dưới gốc cây sẽ có sáu cận vệ của tôi chờ sẵn. HỌ sẽ bắn hạ hắn trước khi hắn kịp đặt chân xuống đất.

Zerimski im lặng hồi lâu mới nói:

– Nhưng hẳn là kế hoạch của anh còn một kẽ hở nhỏ?

Romanov trông có vẻ bối rối.

– Làm thế nào tôi có thể sống sót khi bị một tay súng nổi danh như Fitzgerald bắn từ một cự ly gần như thế?

Romanov đứng dậy và cầm khẩu súng lên. Hắn lấy ra một mẩu kìm loại nhỏ và đưa cho Tổng thống. Zerimski hỏi:

– Cái gì thế này?

– Kim điểm hỏa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN