Dị Kiếm Khách
Chương 32: Tâm Kiếm (2)
Hai gã thuộc hạ của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đẩy cửa bước vào. Gã có gương mặt chữ điền, sóng mũi dọc dừa, đôi mắt him híp nhìn Thiếu Hoa nói :
– Sư tôn bảo chúng ta đến nhận giao ước của Thiếu Hoa huynh đệ.
Thiếu Hoa ngậm miệng chẳng khác nào con sò khép hai vỏ, chỉ Như Băng.
Chàng không đáp lời mà lại thốt ra những tiếng rên ư ử.
Hai gã môn đồ của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên cau mày.
Gã có gương mặt chữ điền quay sang gã có bộ mặt trông thật khó coi nói :
– Giãn đệ… Y nói gì vậy ?
Gã lắc đầu :
– Giãn Tùng không biết y định nói gì.
Giãn Tùng nhìn lại Thiếu Hoa :
– Hê… Ngươi định nói gì với huynh đệ chúng ta ?
Thiếu Hoa chỉ Như Băng :
– Ư… Ư…
Như Băng nhìn hai gã đó nói :
– Bổn thiên sứ thay Thiếu Hoa đi bồi tiếp Cuồng Tà Du tôn giá được chứ ?
Giãn Tùng nhìn lại gã kia :
– Chu Tịnh huynh… Sư tôn bảo chúng ta đến gặp Thiếu Hoa thôi để nhận đồ vật….
Chu Tịnh nhăn mặt nhìn Như Băng. Y thản nhiên hỏi :
– Vậy cô nương có phải là đồ vật của tiểu huynh đài kia không ?
Thiếu Hoa gật đầu cất tiếng ừ ừ.
Như Băng nói :
– Đúng… Bổn thiên sứ chính là đồ vật mà sư tôn của các ngươi cần.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của nàng thì Chu Tịnh lẫn Giãn Tùng chẳng nói một lời nào. Cả hai đồng loạt nhảy xổ vào Như Băng. Thủ pháp của họ vừa nhanh vừa chính xác cực kỳ. Chỉ trong chớp mắt, Chu Tịnh và Giãn Tùng đã nhấc bỗng Như Băng lên khỏi mặt đất. Gã bên trái, người bên phải, khiêng Như Băng ra khỏi thư sảnh Tri tăng đường.
Thủ pháp của Chuủ Tịnh và Giãn Tùng khiến Thiếu Hoa không khỏi giật mình, nghĩ thầm :
“Hai gã ôn dịch này chỉ mới là môn hạ của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thôi mà võ công đã xuất quỷ nhập thần rồi. Võ công của Cuồng Tà còn đạt đến cảnh giới nào nữa ?” Trở lại Như Băng, Chu Tịnh và Giãn Tùng nhấc nàng lên khỏi mặt đất rồi khiêng đi như bọn đạo tỳ khiêng một xác chết. Chúng đưa Như Băng rời thư sảnh Tri tăng đường, đưa nàng đi một mạch đến gian biệt cốc của Tuệ Giác hòa thượng mà đã thay chủ mới. Vị tân chủ nhân của gian biệt cốc chẳng ai khác mà chính là Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên chễm chệ ngồi trên bồ đoàn. Mái tóc của gã trông thật nực cười. Sau lưng gã không phải ai xa lạ mà chính là Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
Chu Tịnh và Giãn Tùng đặt Như Băng xuống ngay trước mặt Du Hạo Nhiên.
Cuồng Tà nhìn nàng.
Như Băng chẳng chút e dè nhìn trả lại hắn bằng ánh mắt khe khắt.
Cuồng Tà chỏi tay, chồm đến phía trước. Trông gã chẳng khác nào con ễnh ương ngồi xổm lăm le chực nuốt chửng con mồi.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Gã tiểu tử Hoàng Thiếu Hoa nói cả với nàng rồi chứ ?
Như Băng cau mày gắt gỏng nói :
– Y đã nói tất cả rồi.
– Vậy Bổn Cuồng hỏi nàng…. Nàng có thật là dâm nữ không ?
Sắc diện Như Băng đỏ rần. Câu nói của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đối với nàng chẳng khác nào một gáo nước sôi nóng bỏng tát thẳng vào mặt, khiến vừa thẹn vừa giận.
Như Băng miễn cưỡng nói :
– Bổn thiên sứ là dâm nữ thì đã sao nào.
Cuồng Tà ngồi thẳng lưng lên. Gã rọi đôi mắt tim híp toát ra thần quang rừng rực chiếu vào Như Băng, bắt gặp ánh mắt của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên, Như Băng càng bẽn lẽn hơn. Toàn thân nàng như bị nung trong lò rèn tạo ra hơi nóng hừng hực.
Cuồng Tà ngồi thẳng lên. Y chép lưỡi rồi nói :
– Bổn Cuồng rất thích dâm nữ.
Như Băng nạt ngang :
– Ngươi thích dâm nữ, Như Băng thì chẳng thích lão Cuồng chút nào.
Du Hạo Nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng :
– Ta thích là được rồi, còn nàng thích hay không, Bổn Cuồng không quan tâm.
Y bước đến bên nàng :
– Như Băng thiên sứ bóng tối… Nàng đã quyết định trao lại cho Bổn Cuồng những viên chuyển luân thần châu mà nàng đang giữ… Nàng muốn như vậy chứ ?
– Lão Cuồng không cần nói Như Băng, bổn sứ cũng biết lão sẽ đòi bổn sứ dâng nạp những viên chuyển luân thần châu.
– Thế Như Băng có đồng ý giao nạp cho ta không ?
Như Băng lưỡng lự rồi nói :
– Giao nộp cho lão Cuồng, rồi lão sẽ phán quyết Như Băng như thế nào ?
– Bổn Cuồng sẽ đặt Như Băng thiên sứ đúng vào chỗ xứng đáng nhất của Như Băng. Nàng đồng ý chứ ?
Như Băng hừ nhạt :
– Như Băng nghĩ khác lão Cuồng.
– Nàng nghĩ khác cái gì ?
– Như Băng đoán không lầm, nếu như trao những viên chuyển luân thần châu cho lão Cuồng… Chắc chắc khi đã đạt được mục đích thì Như Băng sẽ nhận ngay một cái chết như Tuệ Giác đại lão hòa thượng.
Cuồng Tà khoác tay :
– Không không…. Nàng đừng nghĩ như vậy.
– Vậy lão Cuồng buộc Như Băng bổn sứ phải nghĩ như thế nào ?
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bước đến sát ngay trước mặt Như Băng. Hai cánh mũi của y phồng to với những hơi thở khò khè như thể bị mùi xạ hương từ cơ thể Như Băng tỏa ra khiến lão phải nghẹt thở, hoặc cố rít lấy tất cả mùi xạ hương từ cơ thể nàng.
Cuồng Tà quệt mũi :
– Bổn Cuồng muốn nàng nghĩ khác.
– Lão Cuồng nói thử xem, lão muốn ta nghĩ như thế nào về lão.
Cuồng Tà giả lả cười rồi nói :
– Ta muốn nàng nghĩ ta là một người tốt, thậm chí tốt nhất trên thế gian này.
Như Băng lắc đầu :
– Như Băng không thể nghĩ như vậy được.
– Tại sao không được chứ ?
Y vuốt ngoại y của mình rồi nói :
– Nàng nhìn kỹ xem, Cuồng Tà có phải là người xấu không nè. Nếu ta là người xấu thì đã bức hiếp nàng rồi.
Như Băng hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Ngươi chưa làm gì Như Băng chẳng qua còn cần đến những viên chuyển luân thần châu hiện đang ở trong tay bổn sứ, một khi ngươi có rồi…
Nàng nhìn thẳng vào mắt Cuồng Tà :
– Lão thích giết người lắm kia mà. Huống chi lão chẳng muốn để họa nhân lại cõi đời này.
Cuồng Tà giả lả nói :
– Nàng đừng nói vậy… Bổn Cuồng đã hứa với tiểu tử Hoàng Thiếu Hoa rồi.
Chẳng lẽ một người như Bổn Cuồng, khắp võ lâm từ nam chí bắc ai cũng đều biết, chẳng lẽ lại thất lời với một tiểu tử vô danh sao ?
Như Băng hừ nhạt rồi nói :
– Thiếu Hoa tin lão bởi vì y mới bước vào chốn võ lâm đầy bụi bặm này.
Chứ trên võ lâm giang hồ thì có mấy ai tin lời Cuồng Tà Du Hạo Nhiên chứ.
– Hê… Như Băng… Nàng nói vậy là xem thường và xỉ nhục Bổn Cuồng rồi đó. Những kẻ mạo phạm lão Cuồng thì đều phải chết thê thảm lắm… Nàng biết chứ ?
Như Băng gật đầu :
– Bổn sứ biết… Nhưng ai không một lần phải đối mặt với cái chết. Lão Cuồng cũng thế mà thôi. Một ngày nào đó lão cũng sẽ phải đối đầu với cái chết.
Cuồng Tà nheo mày :
– Thế ý nàng muốn gì nào ?
Như Băng nghiêm giọng nói :
– Thiếu Hoa công tử nói chỉ trao những viên thần châu cho Cuồng Tà tôn giá khi nào tôn giá hóa giải những huyệt đạo đã bị phong bế trong nội thể Như Băng. Bằng như không thì tôn giá đừng hòng có được những viên chuyển luân thần châu của bổn sứ.
Hừ nhạt một tiếng, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Gã tiểu tử thúi Hoàng Thiếu Hoa này thật lắm trò. Nhưng thôi được rồi…
Bổn Cuồng sẽ hóa giải bế huyệt cho nàng.
Cuồng Tà vừa nói vừa vận công. Lão dùng cả hai tay thi triển Vô Minh Thần Chỉ. Hai ngón tay của lão Cuồng đặt vào vùng trung tâm đôi nhũ hoa của Như Băng.
Như Băng cảm nhận như có hai mũi kim chích thẳng vào đầu nhũ hoa của mình. Nàng rùng mình, rợn người với cảm giác gai buốt cả cột sống.
Đôi lưỡng quyền Như Băng đỏ ửng bởi cảm giác rần rần từ đầu nhũ hoa lan khắp toàn thân. Cuồng Tà Du Hạo Nhiên rút đôi song thủ lại rồi mà Như Băng vẫn còn cảm nhận cảm giác kia âm ỷ trong nội thể mình.
Cuồng Tà nói :
– Ta đã giải huyệt cho nàng. Nhưng phải sau một canh giờ nàng mới có thể vận dụng công lực của mình. Bằng như vận dụng trước một canh giờ thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, loạn tâm cuồng trí ngay lập tức.
Như Băng nheo mày :
– Lão Cuồng sợ Như Băng bổn sứ ư ?
– Nàng có gì mà ta phải sợ chứ ? Chẳng qua ta quen với sự gian trá của bọn người võ lâm rồi.
Như Băng nghe Cuồng Tà thốt câu này, nghĩ thầm :
“Lão Cuồng đã gian trá như vậy rồi, còn ai gian trá hơn lão nữa mà sợ chứ ?” Nàng nghĩ như vậy, điểm nụ cười mỉm. Đóa hoa hàm tiếu dập vào mắt Cuồng Tà Du Hạo Nhiên khiến lão ngơ ngẩn cả người. Du Hạo Nhiên chẳng khác nào người nằm mộng, buột miệng thốt :
– Nàng đẹp quá !
Như Băng cười khảy rồi nói :
– Cuồng Tà Du Hạo Nhiên cũng biết khen một mỹ nữ à ?
– Sao lại không… Ta biết chứ…
– Lão Cuồng làm cho Như Băng bổn sứ ngạc nhiên đó. Vậy lão Cuồng còn biết Thiếu Hoa đòi hỏi điều kiện gì nữa không ?
Cuồng Tà nhướng mày :
– Ơ… Hắn đòi gấp như vậy à ?
Như Băng gật đầu :
– Tiểu Cuồng Tà Hoàng Thiếu Hoa thì đâu khác gì lão Cuồng Tà Du Hạo Nhiên. Nếu như không muốn nói, lão và Thiếu Hoa như có chung một cá tính.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Xét cho cùng thì tiểu tử thúi kia cũng làm cho ta thích.
– Vậy ư ?
– Bổn Cuồng nói thiệt đó. Ở gã có cái gì khiến ta thích thú đó.
– Vậy thì lão Cuồng sao còn chưa thực hiện giao ước với Thiếu Hoa đi ?
– Cái tên tiểu tử thúi đó muốn ngay bây giờ à ?
– Thiếu Hoa là Tiểu Cuồng Tà, nên đâu thua kém gì lão Cuồng. Y muốn cái gì cũng phải có lợi cho y trước.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thở hắt ra một tiéng :
– Hây… Đúng là tiểu tử cuồng dâm mà.
Như Băng cười khảy :
– Lão Cuồng chưởi gã không chừng gã đổi ý đó.
– Bổn Cuồng phải bái phục hắn đã khuyến dụ được nàng.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên quay lại nhìn Uyên Ương Hồ Điệp :
– Mã Trân Trân… Nàng đừng trách Bổn Cuồng nhé.
Câu nói của lão Cuồng khiến Mã Trân Trân ngơ ngác. Nàng còn chưa biết lão Cuồng định làm gì thì đã tiếp nhận ngay một đạo Vô Minh Thần Chỉ điểm vào tịnh huyệt.
Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân buột miệng thốt :
– Ôi….
Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân ngồi thừ ra chẳng thể nào nhúc nhích được sau khi hứng trọn đạo Vô Minh Thần Chỉ của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.
Nàng buột miệng nói :
– Sao… Cuồng nhân Du huynh lại làm vậy ?
– Ta đã nói rồi, nàng đừng trách ta làm gì.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên lưỡng lự rồi nói :
– Ta đã hứa với Thiếu Hoa sẽ giúp gã động phòng hoa chúc với nàng. Nếu như y giúp ta khuyến dụ được Như Băng, thiên sứ bóng tối, trao những viên chuyển luân thần châu.
Chân diện Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân đỏ rừng rực như than hồng.
Nàng miễn cưỡng nói :
– Lão Cuồng… Thiếu Hoa nói với lão như vậy à ?
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên gật đầu :
– Hắn đề nghị với Bổn Cuồng như vậy đó.
Mã Trân Trân cúi đầu nhìn xuống hài mình.
Du Hạo Nhiên vỗ vai nàng :
– Nàng giúp cho Bổn Cuồng nhân nhé.
Trân Trân ngẩn lên nhìn lão Cuồng ngập ngừng nói :
– Được… Lão cứ làm theo thỏa ước giữa lão với Thiếu Hoa đi. Trân Trân chấp nhận.
Nàng vừa nói dứt lời thì Như Băng lên tiếng :
– Không phải như vậy đâu.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nhìn lại nàng :
– Chính Bổn Cuồng nói với y là sẽ giúp y động phòng hoa chúc với Uyên Ương Hồ Điệp. Y nói với Bổn Cuồng là y rất thích Trân Trân Uyên Ương Hồ Điệp và muốn giao hoan với Trân Trân mà…. Còn không phải gì nữa ?
Như Băng lắc đầu :
– Như Băng nói không phải như lão Cuồng nghĩ đâu.
– Vậy thế nào mới đúng ý của gã ?
Như Băng điểm nụ cười mỉm rồi nói :
– Thiếu Hoa muốn lão Cuồng kiểm tra thân thể của Uyên Ương Hồ Điệp trước.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên chỉ vào ngực mình :
– Ta ư ?
– Nếu lão Cuồng không dám làm thì để cho Như Băng.
Uyên Ương Hồ Điệp nhìn sững nàng. Trân Trân gắt giọng :
– Như Băng… Thị muốn làm gì ở ta ?
– Như Băng làm theo những gì Thiếu Hoa nói. Có thế thôi.
Trân Trân biến sắc gằn giọng nói với Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Lão Cuồng… Đừng nghe thị nói. Tất cả những lời nói của thị đều gian trá.
Như Băng bước đến bên cạnh Du Hạo Nhiên :
– Lão Cuồng…. Lão có sự chọn lựa mà. Những viên chuyển luân thần châu và Như Băng với ả nữ ma lang chạ kia.
Cuồng Tà lúng túng.
Lão nhăn mặt, chắc lưỡi rồi bất ngờ phang một câu bằng chất giọng thật lạnh lùng :
– Như Băng… Nàng muốn làm gì thì làm.
Như Băng ôm quyền nhã nhặn nói :
– Đa tạ Du tôn giá.
Nghe Cuồng Tà thốt ra câu này, Trân Trân biếc sắc quát :
– Lão Cuồng… Huynh đối xử với ta như vậy à ?
– Dù sao thì nàng cũng phải để cho Như Băng kiểm tra cho Thiếu Hoa. Có gì đâu… Hai người đều là phận nhi nữ kia mà.
Trân Trân sượng sùng. Giận quá nàng quát lớn :
– Du huynh nhẫn tâm để mặc cho ả kia làm nhục Trân Trân sao ?
– Có gì mà nhục… Như Băng cùng phận với nàng mà. Có lẽ đây là cái lệ của Thiếu Hoa không chừng. Nàng ráng chịu đựng một chút đi.
Chân diện Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân chảy dài xuống trông thật tội nghiệp.
Trân Trân nhìn Như Băng :
– Như Băng… Ngươi…
Như Băng thản nhiên đáp lời nàng :
– Ta chỉ làm theo ý của Thiếu Hoa thôi.
Như Băng vừa nói, vừa bước đến bên Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
Nàng dùng mắt ngắm nàng từ đầu đến chân rồi ngẩng lên ngắm khuôn mặt của Uyên Ương Hồ Điệp.
Như Băng khẽ gật đầu :
– Mặc dù đã ngoài tam tuần nhưng xem ra quý phu nhân đây cũng giữ được nhan sắc mỹ miều của mình.
Trân Trân mím môi nhìn Như Băng :
– Nàng muốn gì ở ta ?
– Ta ư ?…
Như Băng lắc đầu :
– Ở Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân thì Như Băng chẳng muốn gì cả.
Mà Như Băng chỉ làm theo sự yêu cầu của Hoàng Thiếu Hoa công tử thôi.
Lời vừa dứt trên hai cánh môi thì Như Băng thộp tay đến xiêm y của Mã Trân Trân. Nàng giật mạnh trở lại xé toạt cả xiêm y của Uyên Ương Hồ Điệp.
Chiếc yếm hồng bên trong lộ ra.
Uyên Ương Hồ Điệp biến sắc tức giận :
– Ngươi…
Như Băng cướp lời Uyên Ương Hồ Điệp :
– Nàng có trách thì trách Hoàng Thiếu Hoa kìa. Y muốn Như Băng phải làm như vậy.
Như Băng vừa nói vừa thò tay vào chiếc yếm hồng còn lại trên người Trân Trân.
Như Băng nói :
– Xem kìa… Tại sao quý nương lại thẹn được nhỉ ? Một dâm nữ như quý nương thì có gì hổ thẹn đâu. Từ Đào Hoa công tử Mạc Cự đến lão hòa thượng già Tuệ Giác, ai cũng có thể là tình lang của quý nương, thế mà quý nương còn thẹn với thùng nữa. Hay quý nương thẹn với bổn thiên sứ ?
Trân Trân thở gấp từng hơi. Nàng những tưởng đang bị nung trong một lò rèn mà chỉ trong khoảnh khắc nữa đây toàn thân nàng sẽ bốc cháy thành than hồng. Nếu giờ mặt đất nứt ra thì Trân Trân sẵn sàng chui ngay xuống dưới bởi những trơ tráo của Như Băng.
Nàng rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực rồi nói :
– Như Băng, ả muốn làm gì bổn nương thì cứ làm đi, đừng nhiều lời nữa.
Bổn nương nghe chói tai lắm.
– Như Băng chẳng muốn làm gì mụ cả, mà chỉ làm theo ý của Hoàng Thiếu Hoa. Nghĩ cũng nực cười… Y chỉ vừa đúng đôi mươi mà lại chọn một mụ ngoại tam tuần làm ý trung nhân.
Nàng nói rồi quay lại Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Lão Cuồng… Thiếu Hoa chọn như vậy có đúng là Tiểu Cuồng Tà không ?
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên gật đầu :
– Y đúng là Tiểu Cuồng Tà.
Lời nói của Cuồng Tà vừa dứt thì Như Băng giật mạnh lột phăng chiếc yếm duy nhất còn lại trên người Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân.
Vùng thượng đăng với đôi nhũ hoa no tròn của Mã Trân Trân lộ ra ngoài.
Như Băng bước về sau một bộ ngắm nhìn một cách soi mói. Hành động lẫn thái độ soi mói của Như Băng càng khiến Mã Trân Trân thẹn đến nóng bừng cả người.
Trân Trân rít giọng :
– Như Băng…. Một ngày nào đó bổn nương còn bắt ngươi phải chịu gấp trăm, gấp ngàn lần như vậy, ta mới chịu.
– Đến lúc đó hẳn hay.
Như Băng vừa nói vừa bước đến trước Trân Trân. Nàng đặt tay vào đôi nhũ hoa của Trân Trân, vừa xoa nắn vừa rọi đôi mắt tàn nhẩn vào vùng cấm kỵ đó.
Chân diện Mã Trân Trân nóng bừng.
Trân Trân gắt giọng nói :
– Như Băng… Ngươi biến thái chăng ?
– Như Băng không biến thái như ngươi tưởng đâu.
Nàng ghé miệng vào tai Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân nhỏ giọng nói :
– Chẳng biết vì sao bổn sứ căm ghét mụ đến tận xương tủy. Dù mụ không có tên trong những kẻ thù bất đội trời chung với bổn sứ.
Như Băng nói rồi đứng sõng lên.
Nàng quay ngoắt lại Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Không được rồi.
Du Hạo Nhiên sửng sốt nói :
– Cái gì không được chứ ?
– Lão Cuồng đến đây xem.
– Nàng muốn ta xem gì ?
– Như Băng muốn chỉ cho lão thấy khuyết tật trên đôi gò bồng đảo của Uyên Ương Hồ Điệp.
– Như Băng chỉ cho Bổn Cuồng để làm gì ?
– Như Băng không nói điều này với lão Cuồng… Thiếu Hoa nhờ Như Băng đến thẩm tra nhan sắc của Uyên Ương Hồ Điệp, nếu như mụ là trang nữ nhân chân toàn mỹ thì y mới chịu động phòng giao hoan. Bằng như….
Thấy điểm khiếm khuyết trên cơ thể của mụ thì nhờ Cuồng Tà tôn giá bứt đầu mụ luôn.
Lão Cuồng tròn mắt nhìn Như Băng.
Trân Trân thét lên :
– Như Băng… Thiếu Hoa không phải là hạng người như ngươi nói đâu.
– Uyên Ương Hồ Điệp Mã Trân Trân nương nương nói đúng đó. Thiếu Hoa đâu phải là hạng người quái gở như vậy.
Thiếu Hoa vừa nói vừa bước vào cốc xá của Tuệ Giác đại lão hòa thượng.
Như Băng nhìn lại chàng.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Tiểu tử… Ngươi đến đúng lúc đó.
– Lúc nào Hoàng Thiếu Hoa cũng đến đúng lúc cả. Thiếu Hoa có cố tật chẳng bao giờ đến sớm cũng không bao giờ đến muộn. Vì như người đi câu, nếu giật dây câu sớm thì cá sẽ chưa ăn mồi. Nếu giật trễ, cá ăn hết mồi thi bỏ đi.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên khẽ gật đầu. Y ve cằm nói :
– Thiếu Hoa… Bổn Cuồng giao Trân Trân lại cho ngươi đó. Uyên Ương Hồ Điệp đi đi.
Thiếu Hoa nhướng mày hỏi :
– Du tôn giá nói Thiếu Hoa đưa Uyên Ương Hồ Điệp Mã nương nương đi đâu ?
– Tiểu tử còn hỏi ta nưa.
Thiếu Hoa gật đầu :
– Phải hỏi chứ.
– Thì như ý của ngươi… Ngươi muốn đưa Mã Trân Trân tìm chốn giao hoan mà.
Thiếu Hoa tròn đôi mắt to hết cỡ nhìn Du Hạo Nhiên.
– Ai nói vậy ?
– Như Băng nói với ta như thế.
Thiếu Hoa nhăn mặt nói :
– Thế Du tôn giá không nghe Mã Trân Trân nương nương nói à ? Thiếu Hoa không phải hạng người như vậy đâu. Thiếu Hoa nghĩ Mã Trân Trân nương nương nói đúng về Thiếu Hoa đó.
– Vậy sao Như Băng…
Thiếu Hoa khoác tay :
– Hây… Thiếu Hoa nói khác, Như Băng đến đây có lẽ thấy Mã Trân Trân nương nương nên nói khác đi lời của tại hạ.
– Thế tiểu tử nói gì nào ?
Thiếu Hoa ngập ngừng nói :
– Thiếu Hoa biết nói với tôn giá thế nào nhỉ ?
Du Hạo Nhiên cướp lời chàng :
– Tiểu tủ không cần phải nói với Bổn Cuồng. Ta biết ngươi đang muốn gì mà. Thôi không cần khách sáo đâu… Ngươi hãy đưa Uyên Ương Hồ Điệp đi đi.
Thiếu Hoa nhăn mặt lắc đầu :
– Thiếu Hoa đâu có ý niệm đó trong đầu. Như Băng cô nương chỉ nói bừa rồi tính làm càn nữa. Tại hạ nói với Như Băng cô nương khác với Du tôn giá nghĩ.
Trân Trân nhìn Thiếu Hoa bằng ánh mắt thẹn thùng.
Như Băng lườm chàng nhưng im lặng không nói nửa lời.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Thế ý của Thiếu Hoa muốn gì nào ?
Thiếu Hoa gật đầu. Chàng nhìn Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Ý của Thiếu Hoa là muốn Du tôn giá để lại viên Tỵ thủy chuyển luân thần châu rồi tôn giá đi di.
Cuồng Tà mở to mắt hết cỡ nhìn chàng, cứ như Thiếu Hoa là một quái nhân lạ lẫm nhất trên đời này. Lão chau mày gắt gỏng nói :
– Bổn Cuồng nhân có nghe nhầm không nhỉ ?
Tiểu tử lập lại một lần nữa cho Bổn Cuồng nghe được không ?
Thiếu Hoa chắc lưỡi :
– Thiếu Hoa nói rõ như thế mà Du tôn giá vẫn không nghe. Lỗ tai của tôn giá chắc chắn đã điếc rồi. thôi được, Thiếu Hoa nói thẳng với tôn giá…
Cuồng Tà rít giọng nói :
– Nói đi…
– Thiếu Hoa muốn lấy Tỵ thủy châu của Du tôn giá.
– Ngươi đòi lấy ngọc châu Tỵ thủy của lão phu à ?
Thiếu Hoa gật đầu :
– Đúng… Nhưng không phải lấy bằng cách đánh cướp như tôn giá năm xưa đâu… Mà đánh cược.
Mặt Cuồng Tà Du Hạo Nhiên sa sầm :
– Đánh cược !
Thiếu Hoa gật đầu :
– Đúng như vậy… Nếu như tôn giá thắng Thiếu Hoa thì tại hạ giao Như Băng lẫn Mã Trân Trân cho tôn giá… Người muốn làm gì thì làm. Ngược lại…. Tôn giá phải trao Tỵ thủy thần châu cho tại hạ.
Du Hạo Nhiên cau mày :
– Bổn Cuồng có nằm mơ không nhỉ ?
– Không… Tôn giá chẳng nằm mơ gì đâu… Mà nghe rất rõ từng lời nói của Thiếu Hoa.
– Tiểu tử… Sao ngươi lại có ý nghĩ đó… Ngươi hết muốn sống rồi à ?
Thiếu Hoa cười gượng rồi nói :
– Thiếu Hoa lúc nào cũng muốn sống, nhưng chỉ vì thèm ngắm nhìn Tỵ thủy thần châu của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nên bỗng không sợ chết nữa.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên ngửa mặt cười sằng sặc. Lão vừa cười vừa nói :
– Thật không sai chút nào cả, tiểu tử đúng là Tiểu Cuồng Tà.
Ve cằm nhìn Thiếu Hoa, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói tiếp :
– Tiểu tử không biết chết là gì. Ngươi vừa ngạo mạn vừa ngu đần nữa.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên lớn tiếng gọi :
– Chu Tịnh, Giãn Tùng.
Hai gã môn hạ của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên bước vào. Cả hai cùng ôm quyền xá Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Sư tôn chỉ huấn.
Chỉ Hoàng Thiếu Hoa, Du Hạo Nhiên nói :
– Ngắt đầu tên tiểu tử thúi đó cho ta.
Cả hai cùng lên tiếng đáp lời lão :
– Tuân lệnh sư tôn.
Chu Tịnh và Giãn Tùng quay lại Hoàng Thiếu Hoa. Chàng lắc đầu nói với Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Hê… Thiếu Hoa đánh cược với tôn giá chứ đâu đánh cược với hai vị đại ca đây.
Du Hạo Nhiên gắt giọng đáp lời Thiếu Hoa :
– Tiểu tử thúi… Bổn Cuồng là trưởng bối bề trên của ngươi sao giao thủ với ngươi được. Chu Tịnh và Giãn Tùng đủ bứt đầu ngươi rồi mà không cần đến Bổn Cuồng.
Lão vung tay :
– Hai người hành sự đi.
Hai gã Chu Tịnh và Giãn Tùng bước đến trước mặt Thiếu Hoa. Cả hai toan mở lời nói thi Thiếu Hoa lên tiếng trước :
– Nhị vị đại ca muốn giao thủ với Hoàng Thiếu Hoa cũng được. Nhưng trước khi giao thủ, hãy cởi áo ra đi.
Chu Tịnh nhướng cao đôi chân mày chổi xể :
– Sao đánh nhau mà lại cởi áo ?
– Đó là cái lệ. Nếu không cởi áo thi sợ hư mất áo làm sao. Hai vị đại ca sợ Thiếu Hoa mà không dám cởi áo giao thủ với tại hạ.
Giãn Tùng nói :
– Song sát không biết gì đâu… Ngươi lầm rồi.
Giãn Tùng nhìn sang Chu Tịnh :
– Chu huynh… Huynh đệ chúng ta cởi áo đánh với gã một trận sống mái.
– Được.
Giãn Tùng và Chu Tịnh vừa cởi dây đai, toan lột bỏ áo. Khi đôi tay của hai người còn vướng trong hai ống tay áo thì bất thình lình Thiếu Hoa xuất thủ, dùng mũi kiếm điểm vào tịnh huyệt của hai gã đó.
Thiếu Hoa nói :
– Hai người thua rồi.
Chu Tịnh thừ người :
– Ngươi…
Giãn Tùng nói :
– Ngươi hành động như vậy đâu phải anh hùng mã thượng.
Thiếu Hoa thản nhiên đáp lời gã :
– Thắng là được rồi… Cần gì là anh hùng mã thượng.
Chu Tịnh và Giãn Tùng sượng chín cả người.
Thấy lối hành xử của Thiếu Hoa, ngay cả Như Băng lẫn Trân Trân cũng bật cười thành tiếng.
Như Băng nghĩ thầm :
“Không ngờ Thiếu Hoa gian trá như vậy.” Trong khi đó, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thì nghiến răng ken két.
Thiếu Hoa nghe tiếng nghiến răng của Du Hạo Nhiên, liếc nhìn lại lão:
– Du tôn giá… Bây giờ Thiếu Hoa muốn giết Chu Tịnh và Giãn Tùng chắc còn dễ hơn lấy đồ trong túi mình. Nhưng điều đó Thiếu Hoa không làm, mà chỉ muốn đánh cược với Du tôn giá thôi.
Du Hạo Nhiên rít giọng nói :
– Tiểu Cuồng Tà Hoàng Thiếu Hoa. Bổn Cuồng sẽ tự tay bứt đầu ngươi.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên dấn đến ba bộ.
Như Băng lộ vẻ lo lắng cho Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa nói :
– Thiếu Hoa sẵn sàng giao thủ với tôn giá.
Chàng hất mặt :
– Tới lượt tôn giá cởi quần ra đi.
Du Hạo Nhiên gát giọng hỏi :
– Bổn Cuồng sao phải cởi quần ?
– Đó là cái lệ của Thiếu Hoa.
– Tên tiểu tử thúi này tưởng Bổn Cuồng ngờ nghệch như hai tên môn hạ vô dụng của ta ư ? Hừ…. Ngươi nghĩ có thể gạt được Bổn Cuồng à ?
Thiếu Hoa giả lả cười :
– Tôn giá không cởi quần thì cũng được thôi. Chứ phàm đối thủ của Thiếu Hoa khi giao thủ với Thiếu Hoa không cởi áo thì phải cởi quần.
– Cái lệ của ngươi đúng là quái gở.
– Vì Thiếu Hoa là Tiểu Cuồng Tà.
– Còn ta là Đại Cuồng Tà.
– Tiểu Cuồng Tà hay Đại Cuồng Tà thì cũng thế thôi.
Thiếu Hoa phá lên cười khanh khách.
Nghe chàng cười, chân diện họ Du cau có hẳn lại. Lão cất lời bằng chất giọng khe khắt bất nhân :
– Tiểu tử thúi… Ngươi cười cái gì… Bộ ngươi sắp chết nên thích thú lắm à ?
– Không không…
– Thế ngươi cười cái gì ?
– Thiếu Hoa cười tôn giá đó.
– Bổn Cuồng có cái gì khiến ngươi cười ?
– Ta cười vì Cuồng Tà Du tôn giá sợ Hoàng Thiếu Hoa.
– Ta mà sợ một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như ngươi ư ? Rõ là sàm ngôn.
Nói càn không biết ngượng là gì ?
– Chính Du tôn giá mới là người không biết ngượng.
– Tiểu tử nói ra xem nào.
– Cuồng Tà Du Hạo Nhiên tôn giá chắc chắc sợ Thiếu Hoa. Nếu không sợ thì tôn giá đã cởi quần ra đấu với Thiếu Hoa rồi. Đằng này tôn giá lại sợ nên không dám cởi quần đấu với tại hạ. Tôn giá thấy Thiếu Hoa xuất thủ bất ngờ khi nhị vị đại ca đây cởi áo, thế là sinh lòng đố kỵ sợ Thiếu Hoa dụng chính kế sách đó mà không dám làm như họ. Phàm những kẻ có bản lĩnh, tiếng tăm lừng lẫy như Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thi còn sợ cái gì nữa… Đằng này, cởi quần cũng sợ. Xem ra Du tôn giá chỉ là người hữu danh vô thực.
Lời nói này của Thiếu Hoa khiến chân diện của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đỏ bừng. Lão vừa thẹn vừa lúng túng. Du Hạo Nhiên miễn cưỡng nói :
– Thế sao tiểu tử không cởi quần ra đấu với Bổn Cuồng ?
– Cởi thì cởi…. Thiếu Hoa đâu có sợ hãi như Du tôn giá.
Chàng giả lả cười :
– Thiếu Hoa và Du tôn giá cùng cởi quần nhé.
– Nếu ngươi muốn vậy.
Thiếu Hoa ôm quyền :
– Mời Du tôn giá cởi trước.
Du Hạo Nhiên hất mặt :
– Tiểu tử cởi trước đi.
Thiếu Hoa ôm quyền xá :
– Cung kính không bằng phụng mệnh.
Như Băng nhíu mày nghĩ thầm :
“Thiếu Hoa định giỡ trò gì đây ?” Trong khi nàng nghĩ ngợi thì Thiếu Hoa đặt tay vào dây thắt lưng. Chàng không vội cởi dây đai thắt lưng mà nhìn Như Băng với Trân Trân từ tốn nói :
– Như Băng thư thư… Trân Trân nương nương….Theo hai người thì Du tôn giá Cuồng Tà có vận dụng cơ hội Thiếu Hoa vướng tay vướng chân để tập kích không ?
Như Băng lên tiếng :
– Điều đó chắc chắn là không có rồi.
– Sao Như Băng thư thư nghĩ như vậy ?
Như Băng nghị thầm :
“Thiếu Hoa dại dột quá, khờ khạo quá. Cuồng Tà nhất định sẽ tận dụng cơ hội này. Mình phải cản lão mới được.” Như Băng thở hắt ra một tiếng rồi ôn nhu nói :
– Cuồng Tà Du Hạo Nhiên tôn giá dù sao cũng là người thành danh trên chốn giang hồ… Đâu phải như Thiếu Hoa chỉ là một kiếm thủ vô danh, nên không thể bắt chước Thiếu Hoa được. Làm như vậy, Cuồng Tà tôn giá Du Hạo Nhiên vô tình bán rẻ danh tự bao nhiêu năm nay của mình. Tôn giá sẽ bị giới võ lâm chê cười. Lập được uy danh lẫy lừng như Du tôn giá đâu phải là chuyện một sớm một chiều.
Thiếu Hoa gật đầu :
– Như Băng thư thư nói đúng. Nhất định Cuồng Tà Du tôn giá không hành xử như Thiếu Hoa rồi.
Thiếu Hoa nói rồi rút ngay sợi dây đai thắt lưng của mình.
Chàng vừa rút dây đai thả xuống đất, hai tay ôm lưng quần.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên phá lên cười.
Lão vừa cười vừa nói :
– Tiểu tử, ngươi khờ quá…. Có cái gì mà ta không làm. Bởi Du mỗ là Cuồng Tà mà.
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn lão. Tay chàng vừa cầm kiếm vửa ôm lưng quần khư khư như thể sợ quần tụt xuống chân sẽ biến thành dây trói chân chàng lại.
Thiếu Hoa nói :
– Hê… Cuồng Tà tôn giá không sợ thiên hạ chê cười sao ?
– Ai chê cười Bổn Cuồng, Bổn Cuồng sẽ bứt đầu kẻ đó, có gì phải suy nghĩ chứ. Nhưng trước tiên Bổn Cuồng sẽ học sách của ngươi trị ngươi.
– Không ngờ… Không ngờ… Vậy Thiếu Hoa chỉ có mỗi một cách duy nhất… Tẩu vi là thượng sách.
Chàng vừa nói vừa dợm bộ quay bước.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thét lên :
– Ngươi chạy xuống âm phủ thì được.
Lão vừa nói vừa nhảy xổ đến Thiếu Hoa, đôi song thủ vươn ra chụp tới thủ cấp chàng. Lão Cuồng tin chắc mười mươi Thiếu Hoa sẽ bị lão thộp trúng, mà chẳng có cách chi đỡ được chiêu thức này hay chạy thoát, bởi chàng đã bị vướng bận phải giữ lưng quần. Nhưng tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều ngược lại với ý định của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.
Lão chỉ kịp nghe Thiếu Hoa nói :
– Cuồng Tà mắc hỡm rồi.
Cùng với lời nói đó, Thiếu Hoa không giữ lưng quần nữa mà quay ngoắt lại. Bằng một chiêu kiếm cực kỳ nhanh và chính xác, phối hợp với bộ pháp cực kỳ chuẩn đích, chàng bước len vào giữ đôi song thủ của Cuồng Tà, còn thanh dị kiếm đã chớp động đặt vào tâm huyệt của lão.
Lão Cuồng đứng sững ra khi mũi kiếm của chàng xuyên qua lớp y trang của lão chạm vào da tạo nên cảm giác như ong chích.
Lão Cuồng nhìn Thiếu Hoa. Đôi thủ pháp với mười ngón chỉ đen kịt còn cách Thiếu Hoa non nửa gang tay. Lão nhìn Thiếu Hoa chằm chằm :
– Sao ngươi không sợ tuột quần ?
– Thiếu Hoa còn dây đai thứ hai. Và chỉ dùng cái mẹo đó để tôn giá chủ quan thôi…. Giao thủ với đối phương, chủ quan tự thị là mình tìm đến tử lộ. Thiên Tống tôn giá dạy cho tại hạ điều đó.
Như Băng nói :
– Thiếu Hoa giết Cuồng Tà đi.
Không màng tới lời nói của Như Băng, Thiếu Hoa nhướng mày nói với Cuồng Tà Du Hạo Nhiên :
– Thiếu Hoa hỏi thật tôn giá nhé…. Giữa cái mạng của tôn giá với viên Tỵ thủy thần châu… Tôn giá chọn thứ nào ?
Thiếu Hoa vừa nói vừa chích mũi kiếm đến trước. Cuồng Tà giật thót ruột.
Lão buột miệng :
– Cái mạng.
– Tôn giá rất giống Thiếu Hoa. Còn mạng thì còn tất cả, đúng không nào ?
– Thiếu Hoa… Ngươi nói đúng.
– Thế còn chưa chịu giao Tỵ thủy chuyển luân thần châu.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên thở hắt ra một tiếng rồi nói :
– Tiểu tử còn trò gì nữa không ?
– Thiếu Hoa còn rất nhiều trò dể vui đùa với tôn giá.
Cuồng Tà lắc đầu :
– Trên đời này còn ai gian trá hơn ngươi không ?
– Có một Cuồng Tà thì chỉ có một Tiểu Cuồng Tà.
– Hôm nay Bổn Cuồng trao cho ngươi, ngày mai ta cũng đòi lại Tỵ thủy chuyển luân thần châu.
– Đồ ở trong túi tại hạ vẩn chắc hơn trong túi người khác.
Thiếu Hoa mỉm cười chích mũi kiếm đến trước.
Lão Cuồng giật mình nói :
– Tiểu tử không cần làm vậy.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Ta có thể thò tay vào ngực áo lấy Tỵ thủy chuyển luân thần châu chứ ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
– Không cần… Chuyện đó để cho Như Băng thư thư làm được.
Như Băng nhìn Thiếu Hoa :
– Thiếu Hoa lấy mạng lão đi.
Thiếu Hoa gắt gỏng nói với nàng :
– Thiếu Hoa không có cái thú đó.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói :
– Tiểu tử sợ ta giở trò gian trá à ?
– Phải sợ thôi… Bởi tà đã sợ rồi, đằng này tôn giá là Cuồng Tà thì càng đáng sợ hơn.
– Lão phu sẽ trao cho ngươi Tỵ thủy chuyển luân thần châu.
Thiếu Hoa nhìn thẳng vào mắt lão.
– Thiếu Hoa tin tôn giá.
Thiếu Hoa nói rồi rút kiếm lại.
Như Băng chau mày nghĩ thầm :
“Thiếu Hoa khờ quá… Y có khùng không lại tin vào Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.” Đúng như Như Băng nghĩ, Thiếu Hoa vừa rút kiếm lại, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đã đổi ngay thái độ.
Lão cười khảy nói :
– Tiểu tử thúi… Ngươi rất khí khái quang minh chính đại. Ngươi tưởng Bổn Cuồng dễ dàng trao Tỵ thủy chuyển luân thần châu cho ngươi à ?
– Du tôn giá nuốt lời ?
– Nếu ngươi đấu với Bổn Cuồng một trận quang minh chính đại… Thắng được Bổn Cuồng…. Lúc đó Bổn Cuồng mới trao cho ngươi báu vật của Bổn Cuồng.
– Lời nói của tôn giá có đáng tin không ?
– Lần này ra sẽ giữ lời hứa với ngươi. ít ra ta cũng tìm được một cái chính trong cái tà.
– Được… Thiếu Hoa thỉnh giáo cao chiêu của tôn giá.
Thiếu Hoa hoành dị kiếm ngang ngực.
Cuồng Tà giờ không dám xem thương chàng nữa. Lão quan sát cách khai kiếm của Thiếu Hoa, rồi ôn nhu nói :
– Tiểu tử, ngươi cũng có cái thần của một đại cao thủ… Bứt đầu ngươi, Bổn Cuồng cảm thấy tiếc quá. Nhưng Bổn Cuồng không thể để thua ngươi được.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên nói dứt lời, khẽ xoay người, một đạo Vô Minh Thần Chỉ bắn ra điểm tới yết hầu Thiếu Hoa.
Thanh dị kiếm vung ra đón lấy đạo chỉ dó.
Keng…
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên buột miệng thốt :
– Tiểu tử khá lắm.
Lảo vừa nói vừa không ngừng phát tác liên tục những đạo chỉ công dồn dập vào Thiếu Hoa. Thiếu Hoa không né tránh mà vẫn đứng một chỗ đón thẳng vào những đạo chỉ của đối phương.
Gần như đôi cước pháp của chàng chẳng hề nhích động, nhưng thanh dị kiếm thi như một tấm khiên hứng đủ tất cả những đạo chỉ khí của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên.
Lão Cuồng càng công Thiếu Hoa thì càng ngạc nhiên vô cùng. Gần như tất cả những đạo chỉ của lão phóng ra đều bị lưỡi kiếm của Thiếu Hoa gạt đỡ mà chân chàng thì chẳng hề nhích động.
Lão Cuồng rống lên một tiếng :
– Tiểu tử, ngươi phải chết.
Cùng với lời nói đó, Cuồng Tà Du Hạo Nhiên lập lại thế chỉ đầu tiên công Thiếu Hoa. Nhưng lần này lão dụng đến mười hai thành công lực với mục đích đánh bật lưỡi dị kiếm ra khỏi tay chàng.
Ý niệm đó cùng với động tác cực kỳ nhanh, lão dồn công lực phóng chỉ Vô Minh vào tâm huyệt của chàng. Nhưng khi Cuồng Tà vừa phát công thì một ánh chớp bạc nhoáng lên làm loáng mắt lão. Lão chỉ kịp tháo lùi về sau vừa phát công lực vào chỉ pháp. Nhưng khí chỉ không phát ra mà lại phát ra một vòi máu bắn đến Thiếu Hoa nhưng bị lưỡi dị kiếm chặn lại.
Lưỡi kiếm của Thiếu Hoa nhuốm đỏ máu.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên hồi hộp nhìn lại thể pháp mình. Bàn tay phải của lão đã bị tiện đứt một ngón chỉ. Ngón chỉ pháp đó lại chính là ngón chỉ lão vừa phát xuất chiêu công.
Cuồng Tà ngơ ngác hõi :
– Kiếm của ngươi…
Thiếu Hoa gật đầu :
– Đúng là kiếm của Thiếu Hoa đã làm ra điều đó. Khi Cuồng Tà tôn giá dụng lại chiêu thức đầu tiên công tại hạ thì Thiếu Hoa đã có cách hóa giải chỉ công của tôn giá rồi. Khi giao đấu, tôn giá không nên dụng lại chiêu công lần thứ hai.
– Ngươi…
Thiếu Hoa dùng kiếm chỉ vào bàn tay đang chảy máu của Du Hạo Nhiên :
– Tôn giá… Máu đang chảy ra kìa.
Cuồng Tà Du Hạo Nhiên gắt gỏng nói :
– Bổn Cuồng không cần ngươi lo.
– Không cần Thiếu Hoa lo… Vậy cũng được.
Cuồng Tà hừ nhạt một tiếng, rồi miễn cưỡng lần tay vào ngực áo giật sợi dây đeo Tỵ thủy thần châu đặt lên bàn. Lão rít giọng nói :
– Lão phu nhất định sẽ gặp lại ngươi.
Lão nói xong giu? mạnh hai ống tay áo lao thẳng ra ngoài, bỏ mặc lại Chu Tịnh và Giãn Tùng.
Thiếu Hoa đến giải khai huyệt đạo cho hai gã đó.
Chu Tịnh và Giãn Tùng nhìn Thiếu Hoa rồi lao nhanh ra cửa.
Ba người kia đi rồi, Thiếu Hoa mới bước đến giải khai huyệt đại cho Trân Trân.
Được giải huyệt, Trân Trân vội vận lại trang phục. Nàng nhìn Thiếu Hoa :
– Đa tạ công tử…
– Nương nương đi đi.
Trân Trân buông tiếng thở dài. Nàng lườm Như Băng gằn giọng nói :
– Ma nữ… Ta sẽ gặp lại ngươi.
Trân Trân liếc trộm Thiếu Hoa rồi rảo bước đi nhanh ra khỏi cốc xá.
Còn lại Như Băng với Thiếu Hoa.
Như Băng trang trọng nói :
– Thiếu Hoa công tử có cơ hội sao còn để cho bọn ma đầu kia chạy thoát chứ ?
– Thiếu Hoa không có cái thú giết người như nàng.
Chàng nhặt lấy viên Tỵ thủychuyển luân thần châu của Cuồng Tà Du Hạo Nhiên đặt vào tay Như Băng.
– Thiếu Hoa trả lại ân của Như Băng thư thư đó.
Thiếu Hoa lấy luôn viên Tỵ độc châu trả lại cho Như Băng.. Chàng quay bước toan bỏ đi nhưng Như Băng gọi lại.
– Thiếu Hoa công tử định bỏ đi một mình ? Công tử không có ý định đi cùng với Như Băng sao ?
Thiếu Hoa nhìn lại nàng, mỉm cười nói :
– Thiếu Hoa và thư thư không có cùng một con đường đi chung với nhau.
Nên Thiếu Hoa không thể đi cùng với thư thư được. Cáo từ.
Thiếu Hoa quay bước bỏ đi thẳng không ngoái đầu nhìn lại. Như Băng bước ra cửa cốc xá nhìn theo Thiếu Hoa.
Nàng nghĩ thầm :
“Chừng nào Như Băng mới có thể gặp lại Thiếu Hoa ?” Nghĩ điều này, chàng cảm nhận cái gì đó muộn phiền man mác lan tỏa trong thần thức của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!