Story Of Devil
Chương 1- Chap 1 (3)
Cassandra: “Eek”
Đèn nến chiếu sáng hành lang bỗng nhiên vụt tắt. Suy nghĩ của tôi hoàn toàn bị đóng băng trong bóng tối. Nhưng nó quả thật rất tối và tôi thấy sợ. Nỗi sợ đó đang chi phối tôi.
???: “Hey”
Cassandra: “!!!”
???: “Cô nghe thấy tôi chứ?”
Một người nào đó đã đến phía sau tôi khi tôi không để ý và vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi cảm thấy lạ, trong khi tôi mệt mỏi đi tìm sự sống trong tòa lâu đài này thì con người này đang ở đâu chứ?
???: “Hey! Đừng lo. Trông cô rất ngon nhưng tôi sẽ không sẽ ăn cô.”
Cassandra: “Ăn?”- Tôi nuốt nước bọt.
(Kinh khủng quá)
Một cảm giác lạnh bao phủ cơ thể tôi.
(Một… con dao?)
Vì cách anh ta dùng ‘con dao’ đi lên làm tâm trí tôi hoảng loạn, làm tôi thấy buốt dây thần kinh.
Cassandra: “Ugh… ah…”
Anh ta chặn lại tiếng hét của tôi bằng cách dùng tay của mình bịt chặt miệng tôi.
???: “Đừng hét, nó sẽ gây rắc rối cho tôi.”
Cassandra: “Tôi… không thở được. Làm ơn…”
Ý thức của tôi bắt đầu mờ dần.
Ngay trước khi ngất đi, tôi nghe thấy một cái gì đó thả trên sàn cứng và tiếng bước chân đi về phía tôi.
Cassandra: “Huh?”
(Có ai đó đang trói mình lại…?)
* * *
Khi mở mắt ra, tôi thấy cơ thể mình được gắn gai xung quanh.
(Mình đang ở đâu?)
Tôi nhìn quanh phòng: một căn phòng nhỏ.
Cassandra: “Đây giống như một nhà tù.”
Một lưỡi dao lạnh được đưa vào cổ tôi… và…
Tôi nhớ rằng có một người đàn ông bịt chặt miệng tôi bằng tay mình và tôi không thể thở được.
(Và… đã có chuyện gì xảy ra sau đó?)
Nó quá đột ngột và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Ít ra tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trái với mong muốn của tôi. Tôi chưa bao giờ có thể kiểm soát quyền lực theo ý mình. Nhưng trước hết tôi phải làm gì đó với những cái gai. Chỉ khi tôi di chuyển thì mới có thể thoát khỏi những cái gai này.
???: “Tốt hơn là cô không nên di chuyển cơ thể của mình, vì nó sẽ chích sâu hơn.”
Cassandra: “huh?”
Tôi sốc khi thấy một người đàn ông nở nụ cười hiền bước vào phòng.
Cassandra: “Tôi…”
??? 2: “Ruper, chờ đã”
Tôi bất ngờ khi thấy một người đàn ông tóc vàng bước vào căn phòng sau người thứ nhất. Tôi lần lượt nhìn hai người họ.
(Họ là…?)
Tôi dã nhiều lần thấy họ.
Cassandra: “Đây là lâu đài của các anh? Có phải các anh đã hát bài hát đó?”
Tôi không thể kìm lại tò mò mà hỏi họ. Nhưng người đàn ông tóc vàng trừng mắt nhìn tôi.
Tóc vàng: “Tôi không cho phép thứ dơ bẩn như cô được quyền lên tiếng.”
Cassandra: “Cái gì?”
Tôi chết lặng trước câu nói của anh ta.
???: “Alfred! Mặc dù cô ấy là con người nhưng em vẫn phải nhẹ nhàng với phái nữ.”
Tóc vàng: “Hừm.”
???: “Tôi là Ruper, còn đây là Alfred. Xin hãy vui lòng tha thứ cho hành vi sai trái của em trai tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!