To My Life
Chương 1
Có lẽ bộ này chính là giai thoại của chính tôi. Tôi không biết tự bao giờ mình đã thay đổi đến vậy. Không còn những suy nghĩ ngây thơ như trước nữa! Giờ đây tôi đã có những suy nghĩ nội tâm, tôi không biết rằng mình đã có tự bao giờ. TỪ khi đọc ngôn tình ư ? Hay là vì tôi đã lớn thêm ? Tôi ghét cái cảm giác này lắm! Một chút cũng không có cảm tình nào. Những thứ xoay quanh cuộc sống của tôi, tôi cảm nhận được nó rất đẹp và có lẽ cũng rất xấu nữa. Nó đẹp vì tôi có những kỉ niệm vui, những thứ đã xảy ra trong quá khứ và xảy ra tốt đẹp, ổn thỏa! Có lẽ vậy! Và nó đẹp vì những gì mà tôi có ở hiện tại: bạn bè, gia đình, người thân, những người xung quanh tôi… Họ rất tốt! Còn tại sao vì nó rất xấu ư ? Là bởi lẽ, tôi thấy bản thân mình quá đáng ghét, quá thậm tệ, và quá xấu xa nữa! Tại sao tôi lại nói mình như vậy ? Hãy lắng nghe những gì mà tôi có thể nói cho bạn nhé! Cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe tôi!
———————————————————————————–
Những chuyện ở quá khứ, tôi nghĩ mình sẽ không nhắc lại nữa! Bởi như tôi đã nói, nó đã xảy ra rồi và có một kết thúc đẹp! Tôi viết bộ này vì tôi không có người chia sẻ cho những câu chuyện của mình. Tôi muốn tâm sự với những người không quen biết. Vì có lẽ… nó sẽ tốt hơn!
Ngày 14/3/2018.
Tôi đang học lớp 8, là cuối năm lớp 8. Trong những ngày này, bạn biết không ? Tôi luôn tự hỏi bản thân: LÀM SAO ĐỂ GIỎI HƠN ? Là bởi lẽ, bố đã “mở khóa” cho tôi. Đáng lẽ ra, tôi có thể tận dụng vào việc “mở khóa” của bố để trở nên giỏi hơn, tốt hơn. Nhưng thật đáng thất vọng về tôi, tôi lại biến tướng cái việc tốt đó để tận dụng vào chơi game thay vì việc học Tiếng Anh. Tôi thật quá ngu ngốc phải không ?
Học kì I, khi tôi bị bố tịch thu máy, tôi không có cái gì để chơi, để xem, để viết nên từ đó suy ra tôi chỉ còn mỗi việc học. Còn chút thời gian ít ỏi thì tôi đi xem phim hay mượn máy mẹ, coi như giải trí. Chính vì vậy mà điểm học kì I của tôi coi ra cũng tạm ổn: 9.7 – tôi coi đó là một kỉ lục của bản thân và tôi thực sự còn muốn cao hơn nữa kìa. Tôi định một lần nữa phá cái kỉ lục ấy đi, thay bằng một kỉ lục khác: mới và cao hơn. Nhưng cứ với cái tình trạng như hiện nay thì việc “xác nhập” một kỉ lục mới là vô cùng khó khăn. Tôi ước bố của mình sẽ tịch thu máy điện thoại của tôi và mắng cho tôi một trận để tôi có thể tỉnh ra cái sự mu muội của bản thân như trước đó bố đã làm. Hoặc nếu như bố chưa làm thì tôi sẽ đưa máy cho bố và nói: “CON KHÔNG XỨNG ĐÁNG!”. Nhưng sau đó, tôi lại suy nghĩ thận trọng hơn. Lúc trước khi tôi bị bố thu máy, bố đã nói thế này: “Khi nào con hiểu được lợi ích của điện thoại và không biến tướng nó. Bố sẵn sàng đưa cho con!”. Tôi nghĩ: mình đã lớn, mình phải hiểu được bản thân, mình phải tự kiềm chế, biết cách sử dụng đúng mục đích, chứ không phải biến tướng nó. Thật đáng hổ thẹn! Tôi đã nghĩ suốt cả đêm và không biết mình đã ngủ từ lúc nào. Khi tôi nghĩ một điều mới mẻ, tôi luôn làm nó ngay nhưng thời gian diễn ra lại quá ngắn ngủi, thực chất thì chỉ diễn ra trong MỘT NGÀY và lại “chứng nào tật nấy”. Tôi bắt đầu quên đi việc đó sau mấy tuần. Sau khi các việc khác xoay quanh tôi lại liên tục tấn công vào tôi. Tôi cảm thấy lạc lõng!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!