Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
Chương 4: Hợp đồng tình nhân (phần 2)
Không giống với vẻ nhu hòa bên ngoài, bên trong bố trí một loạt màu trang nhã, sắc điệu u ám, thở mạnh một cái có thể làm cho người ta có cảm giác không lạnh mà buốt. Đặc biệt là người ngồi sau bàn làm việc màu đen kia, tuấn nhan lạnh như băng, thật tương xứng với cách bố trí của căn phòng.
Chắc hẳn là nên cúi đầu không nhìn, nhưng Tư Vũ lại không khống chế được lòng mình, cảm xúc của cô như nước cuộn trào, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào anh ——- xa cách đã nhiều năm, bản thân chỉ có thể âm thầm nhớ mong và yêu thầm người đàn ông này thôi.
Hôm nay anh không mang kính râm, đôi mắt lạnh lung không có chút tình cảm nào, tuấn nhan thì lãnh khốc như hàn băng ngàn năm, thời gian chẳng những không lưu lại giấu vết gì trên gương mặt anh, ngược lại còn làm anh càng thêm nét nam tính, quyến rũ.
Khác với bản thân mình, cuộc sống nghèo khổ, bôn ba, trước kia gương mặt hồng hào không chút ưu phiền, nhưng nay trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có phần tái nhợt. Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại dâng lên ti ti và đau khổ.
“Nhìn đủ chưa? Cô Thẩm!” Một tiếng nói trầm thấp truyền tới, Tư Vũ lập tức trở lại với hiện tại, nghe thấy xưng hô của anh vừa lạ lẫm vừa kiêu ngạo, cổ họng cô nghẹn ngào, cô cố nén đau xót nói: “Thực xin lỗi!”
Cô đến trước mặt anh, đặt tay lên bàn cung kính nói: “Tổng giám đốc Trạc, xin chào!” Tôi là phóng viên Thẩm Tư Vũ của tạp chí xã Húc Thăng, cám ơn ngài đã cho chúng tôi cơ hội, xin hỏi phỏng vấn có thể bắt đầu chưa?”
Cô khách sáo và cung kính làm cho lồng ngực Trạc Thác dâng lên một nỗi tức giận không nói nên lời, khóe môi mỏng nhếch lên, hai con người chăm chú nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt rực lửa khiến Tư Vũ chợt cảm thấy rung động, khuôn mặt trở nên ửng hồng, vội vã cúi đầu xuống.
“Cô có thể phỏng vấn rồi, nhưng phải đồng ý với tôi một yêu cầu.” Tiếng nói trầm ấm chứa một chút thú vị.
Tư Vũ ngẩng đầu vẫn không dám nhìn anh, lúng túng nói: “Xin hỏi là yêu cầu gì?”
“Làm người tình của tôi!” Thanh âm hung hậu phi thường kiên quyết.
Tư Vũ la to lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, kinh ngạc nhìn anh.
“Biết nhiệm vụ của một người tình là gì không? Là làm ấm giường cho tôi, lên giường lớn tiếng rên rỉ.”
Khuôn mặt Tư Vũ lập tức tái nhợt, có khí lạnh từ lòng bàn chân toát ra, xông thẳng toàn thân cô.
“Mau trả lời đi, đừng lãng phí thời gian của tôi!” Gương mặt anh trở nên mất kiên nhẫn.
Kể từ khi biết mình phải tới phỏng vấn anh, trong đầu cô đã nghĩ qua rất nhiều hình ảnh của cuộc gặp mặt, cô cho là anh sẽ keo kiệt, chán nản, cười nhạo mình, còn cho rằng anh sẽ nhân cơ hội này mà trêu chọc mình, mở miệng là nhục mạ mình năm đó đã “phản bội” tình yêu của anh. Nhưng yêu cầu này không hề xuất hiện trong ý nghĩ của cô. Người tình? Đó là cái gì? So với kỹ nữ thì có cách xưng hô dễ nghe hơn một chút, nhưng tất cả đều chỉ là phục vụ những khách làng chơi, nhưng cuối cùng người tình cũng chỉ được biết đến là một kỹ nữ cấp cao.
Biết anh còn rất hận mình, nhưng cô không thể tiếp nhận việc anh vũ nhục mình như vậy.
“Thực xin lôi, tôi không thể chấp nhận.” Cô lạnh lùng cự tuyệt.
Trạc Thác lửa giận bừng bừng, lớn tiếng kêu: “Vậy cô có thể rời đi!”
“Thật xin lỗi đã làm lãng phí thời gian quý giá của ngài!” Kìm nén đau xót, cô thầm nghĩ nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, nơi này làm cho người ta càng thêm tổn thương. Bởi cô chỉ cần tiếp tục ở lại thì tình yêu sáu năm trời mà cô giữ kín sẽ từ từ bị lộ ra. Hiện giờ Thác đã thay đổi, xem ra trên đời này chỉ có thể tiếp tục yêu anh trong hoài niệm mà thôi.
Nhìn bóng người đang chậm rãi đi về phía cửa chính, lòng Trạc Thác dâng lên một chút gì đó hoảng sợ, thấp giọng gọi: “Vũ nhi!”
Đã lâu không nghe người khác gọi như vậy, Tư Vũ giật mình như bị sét đánh; hai chân đang đi lập tức dừng lại. Đã bao đêm cô ôm tiếng kêu thâm tình này mà từ từ chìm vào giấc ngủ; đã bao nhiêu lần trong mơ cô giật mình tỉnh dậy cũng chỉ vì tiếng kêu này.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn nhanh chóng chạy đến bên cô. Tư Vũ ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt đầy chân tình của anh, tuấn dung không hề lạnh lùng như vừa rồi mà giờ nó chứa một chút ôn nhu.
Cô tham lam nhìn anh, đôi mắt mê man đắm chìm. Cô thấy Trạc Thác đang từ từ tiến về phía mình, một tay vịn cửa thủy tinh, tay còn lại để bên tai mình; hơi thở nóng hổi của anh phả vào khuôn mặt cô làm cô không kìm được lòng mà nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi môi anh đào hé mở.
Nhưng, chờ một lúc vẫn không có cảm giác được hôn như mong muốn, Tư Vũ buồn bực mở mắt ra.
Trạc Thác đứng thẳng lưng, trong tay cầm một mẩu gì đó nói: “Trên tóc cô có mảnh giấy này!”
Trời ơi, Tư Vũ xấu hổ, vừa rồi cô lại tự mình mơ mộng cho rằng anh muốn hôn, còn mừng rỡ ngẩng mặt chờ đợi nụ hôn của anh!
Con ngươi đen hiện lên một tia tính toán, Trạc Thác ôn nhu nói: “Vũ nhi, đồng ý với anh có được không?”
Tiếng nói trầm thấp, đôi mắt thâm tình làm cho Tư Vũ cảm thấy mủi lòng, không kiềm chế được mà gật đầu vô điều kiện.
Trong mắt Trạc Thác hiện lên vẻ đắc ý, nhưng rất nhanh nó đã biến mất, anh vẫn điềm tĩnh nói: “Vậy ngày mai em đến sống cùng tôi, còn nữa, chiều nay em hãy xin nghỉ việc ở công ty!”
“Hả?” Tư Vũ kinh ngạc, “Nhanh như vậy sao? Còn nữa…Thật sự phải nghỉ việc à?”
“Ừ! Tôi muốn em toàn tâm toàn ý ở bên tôi. Vũ nhi, chẳng lẽ em không muốn sống cùng tôi à? Hay em lo sẽ không có tiền? Yên tâm, anh sẽ cho em thẻ tài khoản.”
“Em… Em…” Cô đương nhiên là mong được chung sống với anh rồi, nhiều khi cả ngày lẫn đêm cô đều mơ mộng rằng mình đang sống với anh. Nhưng cô thật sự không thể tin được anh lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, cô cảm giác có gì đó không thật lòng.
“Vũ nhi…”
Đến khi bên tai truyền đến giọng nói bất mãn của anh, cô mới hồi phục lại tinh thần. Ayy, làm cho mình lại mất mặt thêm lần nữa, mặc kệ lòng anh đang nghĩ như thế nào, vì anh, cô đồng ý. Vì vậy cô gật đầu đáp ứng.
Trạc Thác vội vàng trở về chỗ ngồi, lấy từ trong ngăn kéo ra một chùm chìa khóa đưa cho cô: “Đây là chìa khóa chỗ anh ở, ngày mai em hãy đến đó. Không cần phải mang bất cứ thứ gì hết, ở đó đều có đủ.”
Tư Vũ chần chừ nhận chùm chìa khóa trong tay anh, khi cô muốn mở miệng thì Trạc Thác lại tiếp tục nói: “Bây giờ em về công ty, lập tức xin nghỉ việc đi!”
“Vâng!” Tư Vũ thật thà lên tiếng. Sau đó cô mở cửa phòng bước thẳng ra ngoài.
Anh nhìn theo bóng lưng đang chậm rãi xa dần sau cánh cửa thủy tinh, Trạc Thác hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt ôn nhu lập tức biến mất và khôi phục lại sự lạnh lùng ban đầu, trở lại với bàn làm việc, anh nghiêng người dựa vào ghế. Cảnh tượng sáu năm trước lại hiện lên trong ký ức.
Năm đó, cô ấy chia tay với mình trong mưa, anh vẫn không thể tin cô lại tuyệt tình đến thế. Bởi vậy hôm sau anh ôm hy vọng, liều lĩnh đến Thẩm gia. Sau một phen đau khổ cầu khẩn chị Vương, rốt cục chị cũng để anh vào. Khi anh đang đầy vui mừng và chờ đợi đẩy cảnh cửa phòng cô ra thì đập vào mắt anh là hình ảnh anh vĩnh viễn không thể nào quên được. Anh nhìn thấy cô và Tư Đồ Thụy đang ôm hôn nhau trên chiếc giường màu xanh lam, da thịt trắng như tuyết lõa lồ được mền che phủ bên ngoài.
Lần đầu tiên bị phản bội như thế, anh hận không thể giết chết họ, nhưng với thân phận và tôn nghiêm anh có, anh phải cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng, yên lặng rời đi. Từ đó về sau anh không hề yêu ai nữa.
Anh cho rằng trên đời này không bao giờ còn phải đụng mặt cô gái này nữa, nhưng trời cao lại cứ ép anh phải gặp lại cô. Sau hôm gặp lại, anh mới phát hiện mình hận cô sâu đậm như thế nào. Trời cao đã cho anh cơ hội này, anh nhất định sẽ nắm chắc. Anh không biết tại sao cô lại trở nên chán nản như vậy, anh chỉ nhớ rằng sáu năm trước cô đã từng tàn nhẫn bóp chết đứa con của hai người; cô đã từng nhẫn tâm phản bội mình!
“Thẩm Tư Vũ, tôi nhất định sẽ làm cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!